Bách Niên Thân

Chương 13


Đọc truyện Bách Niên Thân – Chương 13

“Đội trưởng…”

Triển Du Huy đang chợp mắt thì nghe thấy Từ Văn Thụy ngồi bên khẽ gọi, mở mắt ra thấy vẻ mặt có phần lo lắng của đối phương, không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi, “… Sao thế?”

“Bạch Ngũ gia đi lâu như vậy rồi… đội trưởng anh nói xem, sẽ không có gì bất trắc đấy chứ?” Trên gương mặt trẻ tuổi của Văn Thụy tràn đầy vẻ lo lắng, im lặng một chốc, y lại hỏi tiếp, “ Đội trưởng… Hay là, để tôi đi xem sao?”

“Vớ vẩn.” Khẽ mỉm cười, Triển Du Huy nhẹ nhàng vỗ lên vai đối phương, đôi mắt tràn ngập vẻ điềm tĩnh và ôn hòa, “Đừng lo lắng cho hắn. Hắn tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ bản thân… Cậu lại không có kinh nghiệm ở dưới mộ, đừng tự tìm phiền phức cho chính mình.”


“Nhưng mà…” Văn Thụy bất an nhíu nhíu mày, vẻ như đang tìm kiếm từ ngữ thích hợp, “… Bạch Ngũ gia cũng có chỗ không thể lo liệu chu toàn được… Tôi chỉ đi loanh quanh gần đây thôi, nếu thực sự không tìm được thì sẽ trở lại. Cứ ngồi im ở đây chờ đợi thế này tôi cảm thấy trong lòng không an tâm.”

“…” Nhíu mày suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn mộ đạo vẫn yên tĩnh ngoài kia, Triển Du Huy khẽ thở ra một hơi, cố gắng đè xuống sự bất an trong lòng, nhắm mắt dựa vào tường, “… Đợi thêm một lát nữa đi.”

“Không sao đâu đội trưởng, tôi chỉ đi xem một chút thôi!” Văn Thụy trông thấy cậu như vậy thì chần chờ một lúc, sau đó đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi đi thử một vòng rồi sẽ quay lại ngay!”

“Văn Thụy!” Triển Du Huy cau mày gọi với theo một câu, thấy người thanh niên kia cứ thế bước ra ngoài đầu cũng chẳng ngoảnh lại, không khỏi có chút nhức đầu hít vào một hơi, nghiêng tai nghe ngóng chốc lát, nhận ra tiếng bước chân của y quả là chỉ ở gần quanh đây thì cũng đành tùy theo y vậy.

Cứ thế lặng đi một hồi lâu, bước chân của Văn Thụy đột nhiên đổi hướng ra xa hơn, Triển Du Huy mở mắt toan đứng dậy đi lôi kẻ lỗ mãng kia trở về thì chợt nghe thấy giọng nói có chút ngạc nhiên pha lẫn với tức giận của Bạch Ngọc Đường vọng lại, “… Thằng nhóc Văn Thụy này, không phải tôi bảo cậu ở lại trông đội trưởng của cậu sao? Chạy ra ngoài làm gì?!”

Hình như Văn Thụy có lí nhí biện bạch mấy cậu, bước chân của hai người dần hướng về vị trí mộ thất mà cậu đang ở, vào khoảnh khắc trông thấy ánh sáng xuất hiện ở trước cửa mộ thất, cuối cùng Triển Du Huy cũng buông được trái tim treo lơ lửng xuống, khóe môi không tự chủ cong lên, “… Ngũ gia đi lâu như vậy mới về… có khi đến cả nóc mả cũng bị đục thủng rồi ấy nhỉ?”

“Triển Tiểu Miêu! Biết ngay kiểu gì cậu cũng châm chọc Bạch gia gia mà!” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường lại có chút âm trầm, hơi nhíu lông mày lại, ngừng một chút rồi mới nói, “… Vừa rồi Bạch gia gia cơ bản đã đi một lượt, phát hiện chỉ cần không đi ra phía ngoài thì đường sẽ không biến mất, mà một khi có ý nghĩ muốn đi về phía trước thì những mộ đạo kia sẽ tự động đưa người quay về vị trí cũ… Cái mộ này đúng là quá sức kỳ quái.”


“Không chừng chủ nhân ngôi mộ này là một cô gái trẻ mất sớm, thấy vừa mắt anh nên định bụng bắt anh về làm tướng công cũng nên?” Lo lắng trong lòng vừa được cởi, Triển Du Huy liền bắt đầu giỡn, đôi mắt hơi nheo lại, “Không ngờ Bạch Ngũ gia phong lưu thiên hạ, ngay cả ma nữ cũng không trốn thoát được mị lực của Ngũ gia —— Triển Du Huy khâm phục.”

“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, nhào tới làm bộ muốn bóp cổ cậu, “Miệng lưỡi có gai! Hãy xem Bạch gia gia nhổ sạch răng mèo trong miệng cậu đây!”

“Được rồi được rồi, không đùa với anh nữa.” Triển Du Huy giơ tay lên ngăn bàn tay vừa định lao tới trước mặt cậu, nghiêm nghị, “Vậy anh nói xem giờ phải làm sao? Lát nữa tất cả cùng đi ra ngoài à?”

“Ừ. Tóm lại là phải đi.” Bạch Ngọc Đường cũng thu hồi tâm trạng đùa giỡn, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cái mộ này có quỷ quái thế nào đi chăng nữa thì chung quy cũng thông qua cơ quan trận pháp mới làm cho mộ đạo biến đổi được. Chỉ cần có cơ quan, ắt sẽ có quy luật có thể theo.”

“Bây giờ cũng chỉ có cách này.” Triển Du Huy bất đắc dĩ gật đầu đồng ý với cách nhìn của Bạch Ngọc Đường, giương mắt quét quanh một hồi, chợt giật mình đưa tay đẩy người thanh niên bên cạnh, “… Văn Thụy đâu?”


“? Tôi cũng đâu biết.” Bạch Ngọc Đường nhanh chóng quay đầu lại nhìn một vòng, trong mắt cũng có vẻ nghi hoặc như vậy, “Vừa rồi rõ ràng đã lôi cổ cậu ta về rồi cơ mà.”

“Kỳ quái.” Triển Du Huy đột ngột sinh lòng cảnh giác, giơ tay kéo Bạch Ngọc Đường, “… Đại khái là trong lúc chúng ta nói chuyện thì lại bỏ ra ngoài một mình rồi… Chúng ta đi tìm đi, không thể để cậu ấy có chuyện được.”

Bạch Ngọc Đường trông thấy bộ dạng đứng dậy đầy khó nhọc của cậu thì bất mãn nhíu mày, đang định mở miệng lại nghe thấy trong mộ đạo vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó là Từ Văn Thụy mặt mũi tái mét sợ hãi lao vào, vừa thấy hai người họ liền kinh hoảng la lên, giọng nói không giấu được tiếng nức nở ——

“Đội trưởng, Bạch Ngũ gia! Tôi… tôi tìm thấy thi thể của Tiểu Lục rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.