Bách Niên Thân

Chương 1


Đọc truyện Bách Niên Thân – Chương 1

“Lão ngũ! Mở cửa! Mở cửa nhanh!”

“Heo lười dậy mau! Heo lười dậy mau!”

“Chủ nhân ~~~ Có điện thoại ~~~ Có điện thoại ~~~~”

……

Người thanh niên trên giường trở mình, vô thức làu bàu vài câu, sau đó lại cau mày ôm lấy chăn cọ cọ, dúi đầu xuống dưới gối tiếp tục ngủ nướng.

“Lão ngũ! Chú mà không ra mở cửa là anh đốt nhà chú đấy!”

“Heo lười dậy mau! Heo lười dậy mau!”


“Chủ nhân ~~~ Mau nghe điện thoại ~~~ Mau nghe điện thoại ~~~”

“… Đủ rồi! Được chưa hả!” Người thanh niên rốt cuộc không thể chịu đựng được sự quấy nhiễu, lồm cồm bò dậy, tiện tay tắt luôn chuông báo thức điện thoại, dép cũng không mang, cứ thế thò chân xuống giường ra mở cửa, “… Tam ca! Nếu như anh không nói ra được lý do thì em sẽ ném thẳng anh vào nhà xác đấy! Em nói được là làm được!”

“Lão ngũ, giờ này mà chú còn có tâm tình để ngủ? Xảy ra chuyện lớn rồi!” Vừa mới mở cửa, một đại hán Sơn Đông dũng mãnh mặt mũi tối sầm đã lao ngay vào nhà, giày cũng không đổi đã xông thẳng vào phòng khách. Người thanh niên nhìn một chuỗi vết giày đen sì in trên nền thảm lông trắng muốt mà khóe miệng giật giật, ánh mắt càng trở nên hung dữ.

Đại hán Sơn Đông hùng hùng hổ hổ lao vào phòng khách bật tivi, chuyển tới một kênh, đoạn vẫy tay gọi người thanh niên đang đứng ở cửa, “Lão ngũ lão ngũ! Mau đến xem cái này! Xem cái là hiểu ngay! Con mẹ nó, tức chết ông mày rồi!”

“…” Người thanh niên nghiến răng ken két, giơ tay hất mái tóc dài trước mắt lên, nhưng cũng không nhúc nhích mà chỉ đứng nguyên tại chỗ, hơi híp mắt lại liền nhìn thấy trên tivi đang chiếu một bản tin thời sự:

“… Mấy ngày gần đây, các nhà khảo cổ ở nước ta đã phát hiện ra một ngôi hầm mộ cổ đại cỡ lớn ở khu vực tỉnh Cam Túc, theo bước đầu phán định, niên đại không vượt quá thời Nguyên. Các chuyên gia đã thảo luận và nhất trí cho rằng, hầm mộ này rất có khả năng là một ngôi mộ cổ hiếm thấy từ thời Tây Hạ, đồng thời đã quyết định ngày bắt đầu khai quật. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, người đứng đầu đội tiến hành khai quật lần này chính là nhà khảo cổ học trẻ tuổi nổi tiếng ở nước ta, Triển Du Huy. Anh đã mang theo đội khảo cổ xuất phát từ sáng ngày hôm qua, dự tính chiều tối nay sẽ tới tỉnh Cam Túc…”

“… Triển Du Huy?” Người thanh niên nhíu đôi mày đẹp đẽ lại, đôi mắt hoa đào lộ ra vẻ ngạc nhiên, “… Chính là ‘Ngự Miêu Triển Chiêu’ đó sao?”


“Chính hắn!” Đại hán Sơn Đông hậm hực hừ một tiếng, “Mẹ nó chứ! Cái gì tốt đều để cho hắn đào mất! Lần nào cũng giành trước một bước, có để cho chúng ta sống hay không đây?!”

“Người ta đào mộ của người ta, chúng ta đổ đấu (*) của chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, tam ca anh tức cái gì?” Người thanh niên trái lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nhìn vết chân đen thùi trên sàn, tựa như cười mà không phải cười, nói: “Tam ca, nếu chỉ vì chuyện này mà sáng sớm ngày ra anh đã đến quấy phá mộng đẹp còn giẫm bẩn cả thảm nhà em, e là không xong đâu nhé~”

(*) Đổ đấu (倒斗): Tiếng lóng dùng để chỉ việc trộm mộ.

“Chú còn có tâm tình mà nghĩ đến thảm nhà chú?!” Đại hán Sơn Động tức giận vỗ cái bộp vào lưng ghế sofa, “Chú nhìn lại địa danh đi! Nhìn lại địa hình đi! Không thấy cái mộ này quen mắt chút nào à?!”

“Hừm… Đúng là hình như có chút ấn tượng.” Người thanh niên sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, gật gật đầu khẳng định rồi nhìn lại phía đại hán, “… Làm sao? Tam ca, chỉ nhìn cái này thôi thì không nhớ ra được, anh nhắc lại chút coi?”

“Chú còn nhớ tháng trước nhị ca chú đi làm gì chứ?” Đại hán bị làm cho tức phát nghẹn, lườm một cái, trừng mắt về phía người thanh niên mà hỏi.


“Ừm, nhớ, không phải nhị ca đi Cam Túc thăm dò tình hình để chuẩn bị đổ đấu sao? Lúc về còn khoe khoang là tìm được một bảo địa phong thủy ngàn năm khó gặp, nhất định có thể kiếm được một vố hời…” Nói tới đây, người thanh niên đột nhiên bừng tỉnh, há rớt cả cằm mà nhìn đối phương, “… Cam Túc! Tam ca, không phải anh muốn nói… tên Ngự Miêu kia tính đi đào ngôi mộ mà chúng ta nhắm đấy chứ…”

“Tiểu tử chú rốt cuộc cũng quay về rồi!” Đại hán dùng sức gật đầu lia lịa, “Đúng vậy! Thằng nhãi họ Triển kia chính là đi đào ngôi mộ mà chúng ta đã nhắm! Chú nói xem thế có tức không hả?”

“Vậy theo ý tam ca thì phải làm thế nào?” Người thanh niên không muốn dây dưa vấn đề vừa rồi, dứt khoát hỏi một câu.

“Làm thế nào ấy à? Có thể làm thế nào? Mạc Kim Giáo úy (*) mấy người không phải có một luật lệ gọi là ‘Dân không đấu với quan’ hay sao? Người ta đã nhìn trúng rồi, chúng ta chỉ có thể hết hy vọng thôi!” Đại hán tỏ vẻ tiếc rẻ, hận hận hít một hơi, “Đành tiếp tục tìm vậy… Hy vọng lần sau có thể nhanh chân hơn con mèo quan kia một bước.”

(*) Mạc Kim Giáo úy: là một chức tước thời xưa. Vào thời Đông Hán, nhà quân sự và là nhà chính trị Tào Tháo đề xuất chức “Mạc kim Giáo úy” trong quân, chủ yếu chịu trách nhiệm tìm kiếm lăng mộ, lùng kho báu, qua đó hỗ trợ tài chính cho quân đội.

“… Ha” Người thanh niên nhìn vẻ mặt ấm ức của đại hán, nhịn không cười bật cười một tiếng, lập tức nhíu mày lại, chỉ thoắt cái đã lại thấy sự hào hứng bừng bừng nở ra trong đôi mắt hoa đào, “Miếng ăn đến miệng mà còn để kẻ khác cướp không phải là tác phong của Ngũ gia… Quy tắc của người chết không thể trói buộc được người sống, thừa dịp bọn họ chậm rãi đào, gia đào trộm một cái động trực tiếp đến mộ thất chủ, vét sạch của cải trong đó. Gia không tin là con mèo quan kia có thể ép gia nôn đồ ra cho hắn!”

“Lão ngũ? Chú tính toán vậy thật sao?” Đại hán lập tức quét sạch mọi chán chường lúc trước, bật dậy cười hì hì, “Biết ngay lão ngũ nhà chúng ta là chân hán tử nhiệt huyết sôi trào mà! Đám lão tứ còn tưởng chú xuất thân là Mạc Kim Giáo úy chính thống sẽ không chịu phá quy củ, chú nói vậy thì bọn anh yên tâm rồi! Đại ca lão nhị lão tứ đều đã chuẩn bị kỹ càng, chờ chúng ta lên xe là xuất phát! Đi thôi!”

“Tam ca~” Người thanh niên sững sờ một lát, lập tức tỉnh ngộ, nheo mắt lại nhìn về phía đối phương đầy nguy hiểm, “Hóa ra các anh đã sớm tính toán trước rồi, chỉ chờ em mắc bẫy thôi hả?”


“Khà khà… Còn không phải là vì sợ chú không chịu sao…” Trên mặt đại hán Sơn Đông hiện lên chút lúng túng, ngại ngùng gãi đầu, “… Ách, anh đi xem bọn đại ca thế nào rồi, chú sửa soạn trước đi, trưa chúng ta xuất phát. Lần này nhất định phải thể hiện bản lĩnh Hãm Không của chúng ta trước mặt con mèo quan đó mới được!”

“…” Người thanh niên tựa vào cửa nhìn chằm chằm đại hán đi ra cửa, nhìn tới mức đối phương tê cả da đầu, đến cả nụ cười cũng cứng ngắc cả lại, tới lúc ấy mới như cười như không hừ một tiếng, cuối cùng cũng xem như là tránh đường ra, “… Bỏ đi, anh em trong nhà, không tính toán với mấy anh.”

Sau khi đại hán đi rồi, người thanh niên nhìn chòng chọc xuống sàn nhà dính đất đầy căm ghét, cẩn thận tránh chúng ra, đi vào phòng khách tìm điều khiển tắt tivi đi. Túm lấy mái tóc dài tán loạn, liền xoay người đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen mở tối đa, người thanh niên ngửa đầu lên trong màn hơi nước mịt mờ, tựa vào bức tường bằng gạch men lạnh lẽo, ngừng lại một chút, như thể chợt nghĩ đến cái gì, liền bật cười.

Bình thường không để ý, bề ngoài ôn hòa của con mèo kia cũng thật dễ coi. Đúng là rất thuận mắt Ngũ gia, chỉ là không biết nếu như gương mặt đó mà tức giận lên thì sẽ như thế nào nhỉ… Hừm, thú vị, thú vị đây.

Hồi tưởng lại khuôn mặt tươi cười hòa nhã của nhà khảo cổ học trẻ tuổi kia trên tivi trước khi tắt, Bạch Ngũ gia của Hãm Không hài lòng híp mắt lại, vắt khô tóc, lau qua loa nước đọng trên người, liền khoác áo tắm bước ra khỏi phòng tắm.

Được lắm. Hành trình đi Cam Túc lần này hẳn sẽ không tẻ nhạt, không uổng công Ngũ gia đây bị lừa một vố.

Nghĩ như thế, người thanh niên vui vẻ ngâm nga một bài hát, cúi đầu thu xếp đồ đạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.