Đọc truyện Bách niên hảo hợp – Chương 3:
Đôi én chia cắt (3)
Vừa kiểm tra trong hậu trường, tất cả hàng hóa đều được mua bởi một tài khoản. Người nhận hàng là Mr., địa chỉ là công ty, không rõ tầng cụ thể, điện thoại cũng là số máy bàn.
Tiểu Thuận nhìn thoáng qua, “Bên Quốc Mậu, rất biết cách chơi.”
Lê Nhiễm nói: “Quỷ tài (*) Quốc Mậu, một tiếng một bộ để bạn gái thay đổi có phải đủ bá đạo xa xỉ nuông chiều không?”
(*) Quỷ tài dùng để chỉ một loại tài năng hoặc người có tài năng đặc biệt nào đó.
Triệu Tây Âm nghe vậy thì cười, “Vậy cô bạn gái này rất xui xẻo.”
Tiểu Thuận nói: “Có lẽ là tự mình chơi mình thì sao.”
Càng nói càng biến thái, có biến thái hơn nữa cũng không kiềm được sự vui vẻ khi kiếm được tiền. Lê Nhiễm nói mời mọi người đi ăn khuya, Triệu Tây Âm xem thời gian, cô xách túi lên muốn đi, “Tớ không đi đâu, về nhà với ba tớ.”
Lê Nhiễm biết tính cô không phải người thích náo nhiệt, “Được thôi, tiễn cậu một đoạn đường.”
Người nhiều, Polo nhỏ ngồi không xuể, Tiểu Thuận lái một chiếc Minibus chở hàng từ gara ra. Bắc Kinh sau 10 giờ tối vẫn sáng đèn như cũ. Những tòa nhà nằm san sát nhau tạo nên cảnh hoa mỹ từ đường Kiến Quốc kéo dài đến hướng nam, phồn vinh đập vào mắt nhìn mãi cũng không thấy điểm dừng.
Trong đôi mắt của một nhân viên chăm sóc khách hàng ngồi chung xe chứa đầy ngôi sao, cô ấy khát khao nói: “Có lẽ tôi làm công nửa đời người cũng chỉ có thể mua một cái nhà vệ sinh ở chỗ này.”
Một người khác chỉ vào tòa nhà cao tầng, “Giá của tòa nhà này cũng tới hai mươi vạn đó, có mấy minh tinh sống trong đó đó, nghe nói tính bảo mật siêu tốt.”
Tiểu Thuận lái xe, anh ta tiếp lời rất tự nhiên: “Được hay không thì hỏi chị Tây đi, chị ấy là chủ nơi này.”
Đây là lần đầu tiên mấy cô nương gặp Triệu Tây Âm, quần áo và cách trang điểm của cô đều là hình thức đơn giản, nhìn thì bình thường nhưng khí chất thật sự đẹp mắt. Tiểu Thuận vừa nói như vậy thì mấy cô ấy nhất thời cũng không phân rõ thật giả, bọn họ đồng thời nhìn lại đây.
Lê Nhiễm duỗi tay trước một bước, cô ấy gập ngón tay vờ như gõ vào gáy của Tiểu Thuận, “Giả đó!”
Tiểu Thuận mở miệng kêu đau, mọi người lại nói mấy câu thì mỉm cười. Qua vài phút, Lê Nhiễm trộm quay đầu nhìn Triệu Tây Âm ngồi phía sau.
Người giả vờ ngủ vừa tỉnh lại, không biết nhìn ra ngoài cửa sổ từ khi nào. Xe vừa chạy ngang dưới cầu vượt, ánh sáng đổ ập xuống như che trời lấp đất, trong giây phút ánh sáng chiếu vào, Lê Nhiễm nhìn thấy ánh mắt của cô ấy trôi nổi như chứa đựng tâm sự gì đó.
Lúc về đến nhà đã gần 11 giờ, Triệu Văn Xuân đang ngồi trên sô pha đọc sách, nghe tiếng mở cửa, ông tháo kính viễn thị xuống, “Về rồi à?”
Triệu Tây Âm kéo dép lê, âm thanh thả chìa khóa kêu leng keng, “Ba còn chưa ngủ ạ?”
“Để đèn cho con, ba cũng không buồn ngủ. Có đói bụng không? Làm chén mì trộn tương cho con?” Triệu Văn Xuân đã đi tới phòng bếp.
Triệu Tây Âm đỡ bả vai kéo ông ấy về chỗ cũ, “Không ăn không ăn.”
Tiểu Triệu vừa thả lỏng tay, lão Triệu lại tự xoay qua, “Phải ăn phải ăn.”
Triệu Tây Âm cũng không cản ông, cô thay quần áo rồi đi ra ngoài nhặt quyển sách trên sô pha lật lật. Triệu Văn Xuân là giáo viên khoa tiếng Trung, trang sách của quyển sách《 Cổ Văn Quan Chỉ 》đã khá cũ, giữa các đoạn còn có chữ viết tay. Thấy chữ viết như thấy người, đầu bút lông mềm mại ôn hòa không khác gì mấy so với tính cách của ông ấy. Đáng tiếc Triệu Tây Âm không kế thừa tài năng văn học của cha cô, cô từ nhỏ đã không viết văn tốt, lúc thi đại học thì bị Ngữ văn kéo chân sau. Nhưng hiện tại vẫn có thể đọc lưu loát mấy chương trong quyển sách này.
Triệu Tây Âm buông sách xuống, cô nâng tầm mắt thì thấy mấy thùng trái cây nằm ở dưới đất góc bên phải. Quả cherry to to hồng hồng được đặt ngay ngắn, bên cạnh còn có hai rổ dâu tây trắng. Triệu Văn Xuân bưng tô mì nóng hổi ra khỏi phòng bếp, ông thấy cô đang đứng ở chỗ đó đánh giá thì nói: “Hai ngày trước Khải Thâm có tới nhà, đều là nó mang tới.”
Mì được đặt lên bàn, Triệu Văn Xuân tháo tạp dề, “Ba thấy đều là thứ con thích ăn nên đã để lại.”
Triệu Tây Âm ngồi vào bàn, cô dùng đũa gảy hành lá trên mì, từ chính giữa đẩy sang bên phải rồi chậm rãi đẩy sang bên trái cái chén.
“Con rời Bắc Kinh gần hai năm, tháng nào nó cũng tới nhà thăm ba, lần nào tới cũng không đi tay không, đồ quý ba không lấy, mấy bao thuốc lá thì vẫn cầm, bị nghiện.” Triệu Văn Xuân không giấu giếm, ông có gì nói đó.
Một già một trẻ hợp bát tự, năm ấy là lần gặp mặt đầu tiên cũng không có nửa điểm câu nệ vì gặp phụ huynh, ngược lại chỉ hận gặp nhau quá muộn rồi thành bạn vong niên. Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm ly hôn lâu như vậy, đoạn dứt ly (*) làm cũng dứt khoát lưu loát, bọn họ không hề liên lạc với nhau nữa. Nhưng Chu Khải Thâm đúng là có lòng vẫn nhớ đến tình bạn cũ, anh luôn cung kính có lễ với Triệu Văn Xuân.
(*) Đoạn dứt ly là lối sống danshari (lối sống tối giản vật chất) xuất phát từ tác giả Yamashita Hideko.
Thấy con gái không được vui cho lắm, Triệu Văn Xuân nói: “Nếu con để ý, lần sau không mở cửa cho nó nữa.”
Triệu Tây Âm cúi đầu ăn mì, giọng nói của cô có chút khó chịu: “Đừng nhận đồ của anh ấy, không thích hợp.”
Triệu Văn Xuân gật đầu, “Ba nhớ rồi.”
Yên tĩnh một lúc, ông ấy lại mở miệng: “Buổi sáng con đi khỏi nhà rồi thì ba cũng đến trường một chuyến, trên đường có gặp chú Diêu của con, ông ấy có nói với ba chuyện này.”
Triệu Tây Âm ăn một hạt tiêu nên đầu lưỡi cực kỳ tê, cô uống nước không ngừng.
“Cô Đới phẫu thuật rồi, đang nằm viện.”
Triệu Tây Âm đột nhiên bị sặc, dư vị cay nóng trong cổ họng đấu đá lung tung, cô không ngừng ho khan. Triệu Văn Xuân đưa tờ khăn giấy qua rồi nói: “Cho dù thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là ân sư của con, Tiểu Tây, con không thể quên mất chút tình nghĩa này. Nếu con có thời gian thì ngày mai đi thăm bà ấy đi.”
Ân sư, tình cảm cô trò, có ơn tri ngộ, càng có tình dạy bảo.
Triệu Tây Âm học khiêu vũ, nghiêm túc mà nói thì đã nhảy hơn hai mươi năm.
Mười tuổi đi theo lớp huấn luyện xem một cuộc thi vũ đạo thiếu nhi quy mô lớn, nhưng cô mới xem được mười phút mà đã chuồn ra ngoài. Lúc đó là mùa hè, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu sáng, Tiểu Tây Âm ngồi xổm bên bồn hoa ngắm đàn kiến chuyển nhà đến khi có người hỏi: “Sao em không đi xem thi đấu?”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu, đôi mắt bị ánh sáng chói vào nên híp lại thành một đường chỉ. Đới Vân Tâm đeo kính bảo vệ mắt, bà có gương mặt đào hoa, đôi giày cao gót càng làm khí chất của bà ấy lạnh lùng kiêu ngạo hơn. Tiểu Tây Âm không hề sợ hãi, cô hồn nhiên cười nói, “Bởi vì bọn họ không nhảy hay như em.”
Lúc đó Đới Vân Tâm vừa tháo vòng nguyệt quế của cuộc thi quốc tế xuống, mấy lần đại diện Bộ Văn hóa và Du lịch ra nước ngoài giao lưu học hỏi, danh truyền một thời, phong hoa đang thịnh. Bà bắt đầu dẫn Tây Âm đi khiêu vũ, một tuần một lần, cũng không thu học phí, giống như đi chơi vậy.
Năm ấy mười sáu tuổi, cô nói với Đới Vân Tâm, cô ơi, em tặng cô một món quà nha.
Đới Vân Tâm nghe thì mỉm cười, em là một đứa trẻ thì có tiền mua quà gì chứ?
Triệu Tây Âm bật nhạc, cô mỉm cười nhìn bà rồi lui về sau ba bước.
Đây là điệu nhảy đầu tiên do cô tự biên, thân thể trẻ tuổi giống như con thuyền chở theo giấc mộng, nhiệt tình khẳng khái, chứa đầy sự chân thành tha thiết. Cô thẳng lưng, xoay tròn rồi nhảy lên, hồn phách trào dâng giống như mọc cánh bay lên trời.
Một khúc hoàn thành, mồ hôi của Triệu Tây Âm ngưng ở chóp mũi, sau nửa giây rơi xuống đất.
Hốc mắt của Đới Vân Tâm hơi ướt, bà nói với cô: “Em trời sinh nên ăn chén cơm này.”
Hai năm sau khi thi đại học, Triệu Tây Âm vào Học viện vũ đạo Bắc Kinh. Năm tư đại học, cô được trường học đề cử đi Pháp tham gia thi đấu. Tất cả mọi người đều cho rằng cuộc thi vũ đạo cao cấp như thế này chẳng qua là một cái ván nhảy của cô, cô nên nhảy một cái rồi thành danh, từ nay về sau cuộc đời sẽ như diều gặp gió.
Nhưng lúc Triệu Tây Âm đi thi đấu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc cô thực hiện một động tác nhảy có độ khó cao thì bị té dẫn đến gãy xương chân phải.
Lúc Triệu Tây Âm đi thì nghênh ngang đắc ý, lúc về thì đau đớn cả người. Loại sự cố lớn xảy ra lúc khiêu vũ như thế này, cấp trên không thể nào không truy cứu trách nhiệm, Triệu Tây Âm khóc lóc giải thích nhưng người khác không tin, cho dù có nguyên do gì khác, vậy cũng chỉ trách chính cô không kiểm tra cẩn thận. Hôm đó, hai lãnh đạo nói chuyện với cô hơn một tiếng trong phòng bệnh, nội dung chẳng ai biết cả.
Đới Vân Tâm vội vã trở về từ Mỹ, bà nói bà đã liên hệ với bác sĩ trị liệu tốt nhất ở nước ngoài, cô nhất định còn có thể khiêu vũ được nữa.
Triệu Tây Âm nói với bà, cô ơi, em không nhảy nữa.
Sáu chữ, trắng bệch giống như sắc mặt của cô, bình tĩnh đến mức tàn nhẫn.
Vốn tưởng rằng chỉ là lời nói để phát tiết sự buồn bã nhất thời, nhưng sau kỳ hạn hồi phục một năm, Triệu Tây Âm đóng gói tất cả giày múa váy múa rồi đem đi quyên góp, mái tóc dài nhu thuận cũng nhuộm lung tung rối loạn. Cô không ăn kiêng nữa, tối ăn KFC sáng ăn lẩu Haidilao, khoảng thời gian đó ước chừng tăng thêm mười cân.
Đới Vân Tâm vô cùng đau đớn, bà vừa cương vừa nhu nói mấy lần, Triệu Tây Âm vẫn không hề dao động.
TV đang phát sóng trực tiếp cuộc thi vũ đạo lớn mỗi năm diễn ra một lần, người đại diện dự thi lần này là Lâm Lang và là bạn cùng lớp của cô. Sân khấu hoa mỹ, người nhảy múa nhanh nhẹn, âm nhạc du dương lọt vào tai, điệu nhảy nhanh như gió.
Triệu Tây Âm cúi đầu, ngón tay cô cuộn tròn lại khẽ nhúc nhích, cuối cùng cô nói: “Em vừa nhảy thì chân sẽ đau.”
Từ đáy lòng mà nói thì vẫn là cùng đường đuối lý, mà cũng chẳng ai hiểu cả. Nhưng Triệu Tây Âm thật sự không nhảy nữa. Đới Vân Tâm phẫn nộ bỏ đi, hiềm khích giữa hai cô trò này không được khâu lại nữa.
Chuyện cũ trước đây làm loạn lòng người, Triệu Tây Âm nghĩ đến xuất thần, Triệu Văn Xuân kêu cô hai lần mới hồi hồn.
“Nhiều cherry quá, con cũng không ăn hết, lấy hai hộp tặng cô Đới đi, để ba viết địa chỉ cho con.”
——
Bệnh viện ở Thành Đông, trên đường đi lại kẹt xe một đoạn.
Triệu Tây Âm hối hận không ngồi tàu điện ngầm, trời nóng 38 độ như nướng người, cherry trong tay sắp nóng chín rồi. Khoa Gan ở tầng mười hai, cửa phòng bệnh đóng lại, cô do dự một lúc, lúc này mới gõ cửa.
“Mời vào.”
Triệu Tây Âm hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh còn có người khác, Đới Vân Tâm dựa nửa người vào giường, nụ cười khi nhìn đến cô thì đột nhiên biến mất. Nhận ra có sự thay đổi, Chu Khải Thâm quay đầu lại, anh cũng sửng sốt.
Hai người giao tầm mắt với nhau, không ai trốn tránh.
Triệu Tây Âm cầm chặt hộp trái cây, ánh mắt dời khỏi Chu Khải Thâm nhìn về phía Đới Vân Tâm: “Cô, nghe nói cô bị bệnh, em, em vừa lúc đi ngang qua nên đến thăm cô.”
Đới Vân Tâm lạnh mặt nhìn cô mà không có chút ý cười nào.
Triệu Tây Âm đứng tại chỗ, cô tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Buồn chán hai giây, cô đi tới đặt cherry lên bàn, giọng nói nhỏ hơn một chút: “Em mua chút trái cây, bây giờ cô ăn được chứ?”
Đới Vân Tâm lạnh lùng nói: “Đem đi.”
Triệu Tây Âm không nói lời nào, dù thế nào đi nữa thì bầu không khí cũng xấu hổ. Đến khi Chu Khải Thâm ra giải vây, anh vừa đứng dậy, Triệu Tây Âm đã bị chắn sau lưng.
“Vừa rồi không phải còn trách em đến tay không sao, trái cây ngon như vậy, đem đi làm gì?” Lúc Chu Khải Thâm cười thì tóc mai chạm vào khóe mắt, anh thong thả nói: “Tới là khách, không có đạo lý đuổi người đi.”
Đới Vân Tâm nhìn anh, bà biết rõ con người Chu Khải Thâm quá biết cách bênh vực người của mình.
“Thân thể này của cô phải dưỡng bệnh cho tốt, nhưng cũng đừng quá nghiêm khắc, con người ăn uống hỗn tạp, nào có ai không bị bệnh chứ.” Chu Khải Thâm thanh thản trò chuyện, chỉ hai ba câu đã xoay chuyển bầu không khí bén nhọn. Bỗng nhiên, anh nghiêng đầu thấp giọng nói một câu: “Em ngồi đi.”
Cũng không quên Triệu Tây Âm.
Tuy khuôn mặt của Đới Vân Tâm vẫn căng cứng, nhưng cuối cùng vẫn không làm Chu Khải Thâm mất mặt, hứng thú bớt đi nhưng cũng tạm thời duy trì hòa bình. Triệu Tây Âm ngồi năm phút thì muốn đi, Đới Vân Tâm quay đầu đi ngoảnh mặt làm ngơ.
Chu Khải Thâm không để Triệu Tây Âm khó xử, anh nhìn cô rồi nói, “Cô Đới cần nghỉ ngơi rồi, đi chung đi.”
Ra khỏi bệnh viện, Triệu Tây Âm không cảm thấy thả lỏng hơn bao nhiêu, Chu Khải Thâm đi phía trước cô với khoảng cách năm ba bước không nhanh không chậm, giống như đã tính sẵn kế vậy.
Hoàng hôn giữa mùa hè là thời điểm kéo dài nhất, sắc trời vào lúc 6 giờ vẫn đỏ tươi như cũ. Bóng lưng của Chu Khải Thâm rất đẹp, bả vai rộng lớn, lưng thẳng tắp, cơ bắp trên khung xương cũng là đường nét có góc cạnh rõ ràng. Hôm nay anh mặc một chiếc áo ngắn đơn sắc, bên hông là thắt lưng caro, nhanh nhẹn thoải mái mát mẻ, rất điển trai.
Khi đến giao lộ, Chu Khải Thâm chưa cho cô cơ hội mở miệng mà đã chỉ vào chiếc xe bên phải, “Đi đâu, tôi đưa em.”
Đèn xe lóe lên một cái, Chu Khải Thâm mở cửa xe ra. Triệu Tây Âm chần chờ nửa giây, anh lại gọi cô: “Lên xe.”
Bên trong xe có mùi hôi nhàn nhạt của lớp da, còn có một chút mùi thơm đọng lại. Triệu Tây Âm đã quá quen thuộc với mùi nước hoa này, khi đó còn mắng tên của nó quỷ dị, khi đọc bốn chữ “Minh Phủ chi lộ” (*) thì thấy không may mắn rồi.
(*) Minh Phủ chi lộ – con đường âm phủ, tên gốc là Passage dEnfer.
Chu Khải Thâm vừa tắm rửa xong, tóc còn nhỏ nước, bên hông quấn khăn tắm lỏng lẻo, anh đi chân trần, mỗi bước đi là một dấu chân ướt nhẹp. Triệu Tây Âm nổi lòng đùa giỡn, cô dẫm lên dấu chân của anh rồi so kích thước, “Anh Chu, chân anh lớn thật, lớn hơn em một nửa này!”
Lòng bàn chân trắng nõn quơ qua quơ lại rất sống động, Chu Khải Thâm nhìn mà nóng cả người, anh đi qua đó ôm lấy người, nhìn qua cực kỳ lưu manh, “Chỉ lớn như vậy thôi?”
Rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ nữa, nhưng hai năm kia, Ký ức của việc ôm ấp chính là mùi thơm còn đọng lại trên người anh, mùi nhàn nhạt, rất gợi cảm.
Chu Khải Thâm thắt dây an toàn, anh làm nóng động cơ rồi nói: “Cô Đới ngoài lạnh trong nóng, em cũng đừng để trong lòng lời vừa rồi. Nếu cô thật không thích em thì sẽ vờ khách khí với em mà không phải cáu kỉnh rồi.”
Triệu Tây Âm không nói chuyện, cô chỉ cười một cái.
Chu Khải Thâm rũ tay đặt trên tay lái, một hồi lâu mới hỏi: “Trở về bao lâu? Trạm tiếp theo muốn đi đâu du lịch?”
Triệu Tây Âm nói: “Không biết, để xem sao, bầu bạn với ba tôi trước đã.”
Nói đến đây, cô sững lại rồi quay đầu nhìn anh, “Suýt nữa quên nói cảm ơn, cảm ơn anh thường xuyên ở cạnh ông cụ giúp ông ấy giải sầu.”
Chu Khải Thâm cũng cười, “Không cần cảm ơn, chú Triệu luôn rất tốt với tôi.”
Mấy câu này được nói ra một cách nhẹ nhàng, giống như lời nói giữa bạn bè bình thường, Chu Khải Thâm chợt phiền chán cảnh thái bình giả tạo như vậy. Anh không nói chuyện nữa, cũng không lái xe, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trầm xuống. Triệu Tây Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, động tác quay đầu này càng giống như vẽ ra một ranh giới rõ ràng.
Làn váy rũ xuống che đi đôi chân, cô nhẹ nhàng gác tay trên đùi, cổ tay hướng vào trong nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết sẹo dài trên cánh tay.
Hai năm, vết sẹo đã nhạt đến chỉ còn một lớp phấn, nhưng mỗi khi Chu Khải Thâm nhìn một cái đều giống như bị ném vào nước sôi lăn qua lăn lại.
Cổ họng anh nóng lên, anh không nhịn được nên vẫn hỏi ra miệng: “… Còn đau không?”