Đọc truyện Bách niên hảo hợp – Chương 10:
Chương 10: Ước nguyện của kẻ điên (2)
Máu trên đùi anh vẫn chưa ngừng chảy, ánh đèn trong xe không rõ, nhìn qua đỏ đến mức biến thành màu tím.
Cả một ngày Chu Khải Thâm qua lại Bắc Kinh – Tây An, đụng phải chuyện không bớt lo nổi, sắc mặt nhìn qua tái nhợt mà mệt mỏi. Triệu Tây Âm lấy điện thoại ra, “Em gọi xe, anh đến bệnh viện trước đã.”
Chu Khải Thâm đưa tay lên, đè cánh tay cô xuống một giây rồi buông ra, “Sẽ có người tới xử lý.”
Thư ký Từ Cẩm của anh tới rất nhanh, xuống khỏi xe Audi, cầm điện thoại trong tay, khí chất mãi luôn điềm đạm đáng tin cậy. Chu Khải Thâm đưa Triệu Tây Âm xuống xe, đổi sang Audi, đẩy nhẹ cô về phía ghế lái, “Em lái đi.”
Triệu Tây Âm kiêng kỵ vết thương của anh chảy máu, không dám kéo dài, lái đến bệnh viện gần nhất.
Đến cổng bệnh viện, cô cởi dây an toàn, tiếng ‘cạch’ lanh lảnh vang lên phân biệt rõ ràng. Âm thanh này như đang nói với anh, lòng nhiệt tình vừa rồi chỉ là thuận tiện, đừng tưởng tượng nữa.
Cô nói: “Anh vào đi, em gọi xe về.”
Chu Khải Thâm mở cửa trước cô, không đồng ý, “Em lái xe đi.”
Audi G7 quá lớn, không tiện đỗ ở tiểu khu nhà cô, Triệu Tây Âm thực sự không muốn. Nhưng cô cũng từng thấy dáng vẻ cố chấp của Chu Khải Thâm rồi, sao mà lay chuyển nổi anh.
Cô đồng ý, “Được, mai em đỗ xe dưới công ty anh nhé.”
Chu Khải Thâm nhìn đèn đuôi xe khuất dần nơi góc đường mới thờ ơ đi vào khám. Vết thương chảy máu của anh là vết tích đêm đó đánh nhau với Mạnh Duy Tất, bôn ba một ngày không để ý, bác sĩ vừa kiểm tra đã dính chặt vào quần rồi. Chút đau đớn ấy không tính là gì, nhưng bác sĩ nhất định phải tiêm tiêu viêm cho anh, nói thời tiết quá nóng dễ nhiễm trùng.
Một tiếng sau, Cố Hòa Bình và lão Trình đến phòng bệnh.
“Thế này là thế nào? 800 năm rồi anh chưa vào viện, hôm nay lại yếu đuối vậy?” Cố Hòa Bình mở miệng không buông tha, oán trách không thôi.
Chu Khải Thâm hất cằm nhìn lão Trình, “Bịt được miệng cậu ta thì tôi phát 10 ngàn tiền lì xì cho Tiểu Chiêu.”
Tiểu Chiêu đi theo sau lão Trình trồi lên, gương mặt trẻ trung trắng nõn, vừa dịu dàng vừa đáng yêu, “Anh Hòa Bình, anh tự giác chút nhé, sau đó chúng ta cưa đôi.”
Cố Hòa Bình vui vẻ, nói với lão Trình: “Thiếu nữ nhà cậu ngày càng thông minh đấy nhỉ.”
Lão Trình đáp: “Do biết cách dạy dỗ thôi, cảm ơn.”
Tiểu Chiêu nhỏ hơn lão Trình tám, chín tuổi, theo anh ta đã ba, bốn năm. Con gái nhà gia giáo, may mắn có bậc phụ huynh tiến bộ. Bọn họ đều biết lão Trình, không ít lần thúc giục Tiểu Chiêu đưa anh về nhà ăn cơm. Bản thân Tiểu Chiêu không muốn, ra sức từ chối nói phải xem biểu hiện của anh ta đã.
Chuyện gì đây chứ, lão Trình có thể tức mà khóc luôn chứ đừng nói là cười. Nhưng qua nhiều năm như vậy, Tiểu Chiêu trước sau như một đơn giản là cái đuôi nhỏ đi theo anh ta. Chu Khải Thâm đánh giá Tiểu Chiêu là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, là lão Trình tích đức mới gặp được cô ấy.
“Phải rồi, thư ký của anh không ở đây à?” Lão Trình hỏi.
“Cậu ta ở lại bên kia xử lý tình huống.”
“Thế thì quái lạ.” Lão Trình nói: “Lúc tôi vừa mới đỗ xe lại thấy chiếc Audi đen của Từ Cẩm cũng đậu ở cổng.”
Chu Khải Thâm híp mắt lại, đôi mắt một mí hẹp nhướn lên, hiểu ngay chuyện gì xảy ra. Lòng anh biến hóa, không nói được là thất vọng hay tức giận, tóm lại nghẹn muốn chết. Anh nói: “Tiểu Tây đậu đấy.”
Hiểu rõ từ đầu đến cuối sự việc, ai cũng không hé răng.
Chu Khải Thâm nửa ngồi, tựa đầu lên vách tường lạnh lẽo, trong mắt có thêm vẻ chán nản.
Lão Trình nhẹ giọng thở dài, hỏi: “Cậu định thế nào?”
Lời này khéo léo, vẫn để cho người ta đường sống. Tiểu Chiêu bên cạnh anh ta cười hì hì, trực tiếp phiên dịch ra: “Anh Chu, anh còn muốn theo đuổi chị Tây Âm nữa không?”
Lão Trình suỵt một tiếng, tay phủ bên hông cô véo nhẹ, “Không hiểu chuyện.”
Tiểu Chiêu lè lưỡi một cái, trốn ra sau lão Trình.
Chu Khải Thâm ngồi dậy, vắt chân, hai tay phủ lên trên. Quần trắng dính máu vẫn xa xỉ như trước, mu bàn tay cắm kim gân cốt rõ ràng, bất cứ lúc nào nơi nào, khí chất cũng đều đầy kiên định như thế.
Sau một lúc im lặng, anh nói: “Là tôi có lỗi với cô ấy.”
Tiểu Chiêu bĩu môi, trong lòng hơi khó chịu. Lão Trình mang đồ tới cho anh nhưng còn để trên xe, đi cùng Tiểu Chiêu ra lấy. Hai người nắm tay đi ra ngoài, Cố Hòa Bình cười híp mắt hỏi: “Chua không?”
Khóe miệng Chu Khải Thâm hơi cong, nghiêng đầu đi nhắm mắt lại.
Nghĩ tới gì đó, Cố Hòa Bình nói với anh, “Đúng rồi, có phải bố vợ cũ của anh dạy học ở đại học C không?”
Chu Khải Thâm lại mau chóng mở mắt ra.
“Đại học C bầu cử chức vụ, anh họ tôi làm quản lý, phụ trách những việc này, nói là bố vợ cũ của anh chọc phải phiền phức.”
――
Triệu Tây Âm ở nhà cùng Triệu Văn Xuân hai ngày, chứng bệnh sỏi mật đến nhanh mà đi cũng nhanh, Triệu Văn Xuân thúc giục cô đến phòng làm việc hỗ trợ cho Lê Nhiễm.
“Bản thân cậu ấy chưa bao giờ đi làm đúng giờ, ba không phải lo.”
“Tiểu Lê phát tiền lương cho con thì chính là sếp của con, con phải tuân thủ kỷ luật, chăm chỉ chút đi.”
Triệu Tây Âm nghe thấy liền cười, “Để con ghi âm lại nhé, Lê Nhiễm thích nghe người khác gọi mình là sếp lắm đấy.”
Triệu Văn Xuân không thể bắt chẹt con gái, con bé cợt nhả không nghiêm túc, từ nhỏ đã là con diều giấy tự do trên bầu trời.
“Ba, chuyện bầu cử chức vụ thế nào rồi ạ, dạo này không thấy ba nói gì.” Triệu Tây Âm nhớ tới nên hỏi.
“Ừm, theo quy trình thôi, không nhanh được đâu.” Nói hai câu, Triệu Văn Xuân nhìn đồng hồ, “Buổi chiều ba có chút việc sẽ ra ngoài.”
Triệu Tây Âm không yên lòng, “Ba mới khỏe lại bao lâu? Ra ngoài làm gì ạ? Con làm giúp ba.”
Cô khuyên thật lâu, Triệu Văn Xuân vẫn không đồng ý, nói phải đích thân ông có mặt, ông cũng không để cho cô đưa ông đi. Sau đó ông nhân lúc cô vào nhà vệ sinh mà chạy mất.
Triệu Tây Âm ra ngoài không thấy người đâu, thầm nói, thầy Triệu đúng là, cố chấp cũng có phong cách riêng nữa. Đúng lúc Lê Nhiễm gọi điện thoại tới, nàng cú đêm này có lẽ là vừa tỉnh ngủ, hẹn cô đi ăn cơm.
Ánh hoàng hôn chạng vạng nhuốm màu cam lên các tòa nhà cao tầng, không còn khí trời nóng, khói bụi cũng lắng xuống, đây là thời khắc sáng tối giao thoa yên bình nhất.
Ăn bò bít tết xong, hai cô gái cùng đi shopping. Chờ thang máy rất khó, họ dứt khoát đi thang cuốn luôn. Tất cả tầng này đều là nhà hàng, kiểu Trung kiểu Tây đủ cả. Triệu Tây Âm cúi đầu trả lời tin nhắn, Lê Nhiễm kéo tay cô líu ra líu ríu.
Triệu Tây Âm vừa trả lời vừa cười, mắt dán vào màn hình điện thoại.
Bước chân Lê Nhiễm đột ngột dừng lại, Triệu Tây Âm bị kéo cũng dừng lại theo.
“Sao thế?”
Lê Nhiễm kéo tay cô, chỉ vào bên trái, “Tiểu Tây, đó là chú Triệu.”
Một nhà hàng hải sản, từng phòng riêng được ngăn vách bằng thủy tinh, nhìn được toàn bộ bên trong. Có bảy, tám người ngồi ở bàn, trên bàn chỉ còn lại đồ ăn thừa, bữa tiệc đã dần đến hồi kết thúc. Triệu Văn Xuân đang đứng tựa vào cạnh cửa, cầm ly rượu cười xòa.
Một chiếc áo sơ mi kẻ caro, một cái quần vải tối màu, khí chất thanh khiết nhẹ nhàng hoàn toàn không hợp những người này. Ông tiết kiệm hàng chục năm đã thành thói quen, quần áo không phải loại thời thượng, chỉ cần gọn gàng sạch sẽ là được. Triệu Tây Âm mua rất nhiều đồ cho ông, nhưng ông lại không chịu mặc.
Triệu Tây Âm có ấn tượng với người mời rượu, đó là phó chủ nhiệm của trường họ.
Hiển nhiên Triệu Văn Xuân không có kinh nghiệm trong tình huống này, vẻ mặt không tự nhiên, động tắc cũng cứng ngắc. Ông uống rượu nhiều, ánh mắt không còn vẻ nhanh nhẹn như ngày thường. Người chủ nhiệm kia không cảm kích, có khi còn cố ý, phô trương sĩ diện ra trước mặt nhiều người, hút một hơi thuốc lá rồi nhả khói, tự mình coi mình là nhân vật chính. Một bàn người nhìn Triệu Văn Xuân cười vang, Triệu Văn Xuân dùng mu bàn tay lau trán, kiên cường chống đỡ.
Cách nhau một bức tường, chưa kể tới quyền thế giai cấp, kẻ tiểu nhân ra vẻ ta đây, bắt nạt người đàng hoàng.
Triệu Tây Âm đứng tại chỗ, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào trên người Triệu Văn Xuân.
Có lẽ là cảm ứng cùng huyết thống hoặc cảm nhận được cái nhìn nóng rực, Triệu Văn Xuân vô thức ngẩng đầu lên. Ông khiếp sợ, hoang mang, thậm chí còn có chút trốn tránh.
Triệu Tây Âm như một cọc gỗ, đứng cho đến khi tiệc tàn.
Triệu Văn Xuân đi ra bước chân lảo đảo, ông hơi che bụng, không có ai đến quan tâm hỏi thăm, ông chính là một người có tồn tại hay không cũng như nhau, một người gọi tới để mua vui.
Triệu Tây Âm bỗng cất bước, Lê Nhiễm không cản được, thầm nói không ổn.
Nhưng cô chỉ đi tới trước mặt Triệu Văn Xuân, bình tĩnh nói: “Về nhà thôi ba.”
Lê Nhiễm lái xe đưa hai người về tiểu khu, cũng không hỏi nhiều, chào tạm biệt rồi rời đi. Triệu Tây Âm vừa lên nhà đã nhận được tin nhắn của cô ấy, “Nói chuyện từ tốn với chú Triệu thôi, đừng hung dữ với chú ấy nhé.”
Triệu Tây Âm còn không nói nửa chữ chứ đừng bảo hung dữ.
Sau khi về đến nhà, cô bắt đầu quét dọn, lau bàn, trước sau vẫn giữ im lặng. Triệu Văn Xuân ngồi trên ghế sô pha, không còn sức để đứng dậy, cuối cùng ông nói: “Tiểu Tây, có phải con thấy ba rất vô dụng không?”
Triệu Tây Âm lau tủ, cúi người tóc che khuất mặt, không đáp.
“Ba nghe nói kết quả sơ thẩm của ba bị loại, chuyện này do Lưu chủ nhiệm phụ trách, năm nay không bình xét thêm, sau này không thể thẩm tra báo cáo nữa.” Triệu Văn Xuân tháo kính mắt xuống, dùng mu bàn tay ấn khóe mắt ngưa ngứa, vì bị cồn hun mà toàn tơ máu đỏ trong mắt.
Triệu Tây Âm “Vâng” một tiếng khô khốc, cổ họng lạnh lẽo.
Triệu Văn Xuân đã qua tuổi năm mươi, không còn những năm tháng sung sức tráng kiện, không còn ngang tàng, ông cẩn thận bảo vệ bục giảng yêu quý nửa đời người. Khi Triệu Tây Âm còn nhỏ, mẹ và ba ly hôn, chỉ oán trách ông không biết tiến thủ. Chưa đến nửa năm sau, mẹ tái hôn với mối tình đầu thanh niên trí thức gặp được thời trẻ khi về quê.
Ngay cả Triệu Tây Âm cũng nhìn thấu chân tướng, huống chi là Triệu Văn Xuân. Nhưng mấy chục năm nay Triệu Văn Xuân chưa từng biện bạch một lời, cũng chưa từng nói xấu vợ cũ.
“Haiz.” Triệu Văn Xuân bỗng nhiên thở dài, “Thói đời không còn giống lúc xưa, ba già rồi, không còn dùng được, chỉ cản đường mọi người thôi.”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, cười xán lạn, nói câu đầu tiên từ khi về nhà, “Ba, con nuôi ba.”
Hàng mi xinh đẹp của cô khẽ chớp, vẻ mặt trong ánh sáng mờ trở nên dịu dàng, rõ ràng chỉ là dáng vẻ của một cô bé. Triệu Văn Xuân quay đi, không dám nhìn kỹ.
Con gái cố nén nước mắt trong mắt, không gạt được ông.
Đêm đó Triệu Tây Âm ngủ không ngon lắm, mơ tới rất nhiều chuyện cũ, lúc bị tiếng điện thoại đánh thức còn nửa mơ màng trong mộng, tinh thần cực kỳ tệ. Đinh Nhã Hà oán trách cô bắt máy quá chậm, “Đã mấy giờ rồi còn chưa dậy, trước đây con đâu có như thế.”
Giọng chùng xuống, Triệu Tây Âm có chút tính khí khi rời giường, giận ngược lại, “Trước đây là bao giờ? Lúc tôi bảy tuổi hay là tám tuổi?”
Khi Đinh Nhã Hà và Triệu Văn Xuân ly hôn, cô còn chưa tròn bảy tuổi. Hai mươi năm trôi qua nhanh, có muốn trách mắng cũng không có tư cách. Đinh Nhã Hà tự biết đuối lý, con nhóc này đánh người chuẩn vào 7 tấc*.
[*] Có câu đánh rắn 7 tấc, ý là điểm yếu.
“Trưa nay con đi ăn bữa cơm cùng mẹ nhé.” Đinh Nhã Hà đổi chủ đề nhẹ như mây gió, “Mẹ có ít đồ cho con.”
Cúp điện thoại, bà ta gửi đến một địa chỉ, Triệu Tây Âm không có ấn tượng gì với nhà hàng này, nhìn địa chỉ cũng không dễ tìm lắm. Tốn chút thời gian đổi xe, chậm nửa tiếng. Nhà hàng này trang trí không đặc biệt nhưng phục vụ rất tốt, cô vừa đến đã có người phục vụ dẫn đường.
Khi đến ngoài phòng bao, Triệu Tây Âm không nghĩ nhiều, vừa đẩy cửa nhìn vào, lập tức sững sờ tại chỗ tận nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Đinh Nhã Hà ngồi ở giữa, bên trái là Nghê Nhụy, bên phải là Đới Vân Tâm.
Triệu Tây Âm vô thức lùi về phía sau, lại bị Đinh Nhã Hà giữ lại, “Con ngồi cùng cô Đới đi.”
Đới Vân Tâm cười dịu dàng: “Chị gọi con bé tới thật à? Từ nhà con bé chạy tới đây xa như vậy, thật ra cũng không cần thiết.”
Đinh Nhã Hà phản đối, “Cô chiều con bé đến hư mất, đứa nhỏ này rất tùy hứng, có nhiều chỗ đắc tội mong cô bỏ qua cho. Đã cho nó cơ hội như vậy thì để nó vất vả chút cũng được.”
Mãi đến khi ngồi xuống, trong tai Triệu Tây Âm toàn là tiếng ong ong.
Trái lại, Đới Vân Tâm điềm đạm: “Lần trước ở tiệc rượu coi như gặp đúng dịp may, đạo diễn Bàng quan sát em múa và rất thích, đồng ý để em đi thử vai. “Cửu Tư” đã vào giai đoạn quay chụp, trong đó có một suất diễn rất quan trọng, hiện giờ còn thiếu vũ công chính.”
Triệu Tây Âm không lên tiếng.
Đinh Nhã Hà tức giận: “Con đừng có mà học đòi dáng vẻ thư sinh thanh cao của ba con đấy nhé. Thế giới này rất thực tế, con không cố gắng thì sẽ không có kết quả. Nếu không phải cô Đới ưu ái con, không phải cô ấy đề cử con, con nghĩ có thể đến phiên con sao.”
Đinh Nhã Hà lải nhải, mấy năm qua thái độ của bà ta ngày càng kiêu ngạo, thích nói sao làm vậy.
Nhưng Triệu Tây Âm vẫn luôn cúi thấp đầu, vẻ mặt trống rỗng, không có một chút vui mừng.
Cùng lúc đó, trong một phòng trang nhã trên tầng cho khách VIP, Chu Khải Thâm và anh họ của Cố Hòa Bình dùng bữa xong, thư ký anh đi theo sau, cầm áo vest và chìa khóa xe.
Chu Khải Thâm và người anh họ trò chuyện thân thiết, sau một bữa cơm, quan hệ tiến triển thêm một bước.
“Mong anh để tâm chút đến chuyện của giáo sư Triệu, anh cần quan hệ hay bất cứ thứ gì chỉ cần nói thẳng một câu.” Chu Khải Thâm am hiểu giao tiếp, một lời nói là có thể nắm được lòng người.
Anh họ Cố thích sự thẳng thắn của anh, một lần qua lại đã có thể nhận thấy, cùng là người nhanh nhẹn cả.
Hai người ra khỏi phòng riêng, đi được nửa hành lang, thư ký đuổi theo tới, thấp giọng nói vài câu với Chu Khải Thâm.
Chu Khải Thâm cau mày, “Có những ai?”
Thư ký nói: “Mẹ, em gái cô ấy và cô giáo Đới.”
Chu Khải Thâm tỏ vẻ đã biết, tiễn anh họ Cố rồi quay lại lên lầu.
――
Đinh Nhã Hà hùng hổ đáng sợ, vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa tức giận vì cô không thông suốt, “Con nói một câu xem nào!”
Triệu Tây Âm như đang ở trong giấc mộng sáng sớm kia, cô múa bị thương, ngã thẳng xuống đáy vực. Có người thương tiếc, có người vui mừng, có người bàng quan. Cuối cùng là dáng vẻ Triệu Văn Xuân chúc rượu cười xòa ngày hôm qua, ông vốn nên nhàn nhã thanh khiết, nhưng vì lỡ sa chân xuống phàm trần mà phàm trần không thân thiện, toàn báo đáp bằng bất công và chế giễu.
Đầu Triệu Tây Âm đau muốn nứt ra, cô nín một hơi, vô hồn nói: “Tôi sẽ không múa.”
Đinh Nhã Hà tức giận suýt thì lật bàn, có lẽ cảm thấy uy nghiêm bậc làm cha mẹ của mình không được kính trọng, bà ta đứng lên, lời nói sắc bén: “Triệu Tây Âm con điên rồi à? Toàn học cái vẻ nghèo túng của ba con, coi mình là cái rốn để vũ trụ xoay quay mình phải không? Triệu Văn Xuân cũng quá hồ đồ, để mặc con du lịch bên ngoài hai năm. Hai năm, hai năm đó! Nhưng ông ta cũng quá kiêu ngạo rồi, con gái nuôi chẳng ra cái thể thống gì, không công ăn việc làm đàng hoàng! Không biết xã hội khó khăn, con nhà lính mà tính nhà quan, bị bệnh công chúa!”
Đinh Nhã Hà nổi trận lôi đình, đầu móng tay xinh đẹp nhọn hoắt đâm mạnh xuống bả vai cô, “Nói chuyện đi xem nào.”
Mắt Triệu Tây Âm mỏi mệt căng ra, người như bị rút hết sức lực, xương và máu thịt sắp sụp đổ.
“Bà không nghe rõ sao, cô ấy nói là, cô ấy không múa.”
Giọng nam này bất ngờ truyền tới, Đinh Nhã Hà quay đầu lại nhìn, thấy Chu Khải Thâm không biết đã bước vào từ lúc nào, chắp hai tay sau lưng, người đứng thẳng lại lạnh nhạt. Từng chữ một như có sức mạnh ngàn cân.
Đinh Nhã Hà không ngờ là anh, vẻ mặt lúng túng, nhưng khôi phục lại rất nhanh, cười lạnh một tiếng, “Mẹ con chúng tôi nói chuyện mắc mớ gì tới anh?”
Chu Khải Thâm nhắm mắt làm ngơ, cười dịu dàng, “Có liên quan tới tôi hay không là do cô ấy quyết định.”
Chu Khải Thâm nhìn Triệu Tây Âm, đứng cạnh cô không chút biến sắc, động tác che mưa chắn gió, “Cô ấy thích thì múa, không thích thì thôi, đạo lý đơn giản như vậy, bản thân cô ấy tự có chủ kiến. Cô ấy có đi làm hay không là nguyện vọng của cô ấy, là dân văn phòng 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều tan làm cũng được, bán hàng trên mạng chơi cũng được, chỉ cần không phạm pháp, bán thuốc bán viagra trị liệt dương cũng được. Cô ấy vui là được.”
Khi Chu Khải Thâm nói lời này, khóe môi hơi cười, dáng vẻ lưu manh lập luận sắc sảo. Thái độ đủ khách sáo nhưng câu chữ vẫn không nhịn được mà hơi thô tục.
Đinh Nhã Hà giận xanh cả mặt, chỉ vào Chu Khải Thâm, lời nói như dao đâm: “Đã ly hôn rồi thì đừng quản chuyện của nó nữa.”
Không có lập trường, nói gì cũng đáng chê cười.
Sắc mặt Chu Khải Thâm trầm xuống, hiển nhiên bị chọc đúng chỗ đau.
Lúc này, Triệu Tây Âm vẫn luôn im lặng chợt đứng lên, “Tôi muốn cho ai quản là việc của tôi.”
Sau đó cô lôi kéo cánh tay Chu Khải Thâm, mắt nhìn thẳng, đi ra ngoài cùng anh.