Đọc truyện Bách Nguyệt – Chương 40: Thế giới quý tộc
“Các người không thấy như thế là thiếu khiếm nhã hay sao?”
Kyubi ngẩn đầu, thằng nhóc có mái tóc xanh tối, ánh mắt hồng ngọc nhìn chắm chú về phía cô. Kyubi nheo mắt nhìn kĩ đứa nhóc kia, lần đầu tiên gặp, cô không có hào cảm, cảm giác đứa bé này lệ thuộc một cái gì đó, ánh mắt đó vừa run sợ lại vừa cao ngạo, nó lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng con ngươi hồng ngọc đó đang chăm chú nhìn vào Kyubi, nó cần gì ở cô? Một sự an ủi?
Kyubi xoay mắt nhìn đứa trẻ được gọi là Laito, đứa bé đó là đứa con út của bà hai vợ của ông chú sinh ra, cô ngẩn đầu thêm chút nữa, phía sau nó còn hai thằng nhóc nhìn cô, một cau mày, một sợ sệch. Kyubi bỏ qua ánh mắt của ba thằng nhóc sau lưng, im lặng nhìn đến người phụ nữ có mái tóc tím đứng bên cửa sổ, mặt bộ đầm màu đen quý phái đứng nhìn chằm chằm vào cô. Kyubi không ngần ngại nhìn lại bà ta, khẽ nở một nụ cười, gật đầu. Ngay lập tức người đó liền rời đi. Hình như cô còn có một ông chú khác đến muộn thì phải, ông ta đứng sau mẹ_em trai, một đứa em trai ngoan. Kyubi lại nhẹ cúi đầu, đưa tay xoa đầu Subaru đang gát đầu trên đùi cô mỉm cười.
“Các anh thật sự vui vẻ nhỉ?”
Không gian trở nên yên tĩnh hẳng đi, những đứa bé có mặt ở đây đều xoay mắt nhìn về phía Kyubi, nụ cười của cô rất nhẹ, nhẹ nhàng và xinh đẹp, nhưng chẳng ai biết thật sự nụ cười đó mang hàm xúc gì. Một giọng nói khác cất lên, Kyubi ngẩn đầu nhìn ông chú quý hóa của mình, nam nhân có mái tóc xanh rêu đậm, và con ngươi đỏ. Richter lúc này chỉ đơn giản là một vị thiếu gia làng chơi, tuổi đời còn rất trẻ. Kyubi mỉm cười, gật nhẹ đầu.
“Chào chú”
Richter nhìn Kyubi, lại xoay mắt nhìn những con mắt khác màu chằm chằm về phía mình khó hiểu, mỉm cười đến gần ngồi xuống đối diện Kyubi nhẹ nói.
“Cháu có vẻ biết chú nhỉ?”
“Là mẹ đã kẻ cho cháu về gia đình, chú là em trai của mẹ cháu”
Richter sửng người với câu nói của Kyubi, rồi chỉ lắc đầu đưa tay xoa đầu cô, rồi đứng dậy rời đi. Kyubi xoay mắt nhìn bóng dáng của người đi phía trước kia, lại xoay mắt nhìn đến người phụ nữ mái tóc tím vừa lộ diện lại biến mất sau cánh cửa, ánh mắt cô âm trầm sẹt qua một chút ánh sáng đẹp, nở nụ cười ngày một tươi hơn. Mấy đứa nhỏ nhìn Kyubi sửng người ngay tại chỗ, lần đầu tiên trong cuộc sống của bọn nhỏ thấy một nụ cười thật lòng. Nhưng nó có phải là thật lòng hay không chỉ có chủ nhân nó biết.
– — —— —— ——
Ăn bữa tối ở gia tộc Sakamaki xong, gia đình Kyubi rơi khỏi căn biệt thự, hứa hẹn một ngày sẽ quay lại thăm gia trưởng. Ông ngoại quý nhất Kyubi, im lặng xoay mắt nhìn đứa cháu gái duy nhất bước lên xe ngựa vẫy tay. Kyubi chỉ mỉm cười cúi đầu theo một cách đúng mực rồi rời đi, bỗng bàn tay Kyubi bị kéo lại, cô xoay mắt nhìn đến đứa trẻ màu tóc tím sáng, con ngươi màu thạch anh tím đang chậm chạm run sợ nhìn về phía Kyubi.
“Kyubi..có thể…giữ lấy nó hay không?”
Thằng bé đưa cho Kyubi một sợi dây chuyền chữ thập, hoàn toàn tạo hình bằng đá đỏ huyết. Kyubi nhận lấy sợi dây chuyền im lặng nhìn nó, rồi xoay mắt nhìn đứa nhóc, cô liếc mắt một chút nhìn đến người phụ nữ tóc tím kia, cô rời khỏi tay mẹ mình đang cầm, xoay người đi đến chỗ Cordelia cúi người chào bà, hai đứa trẻ bên cạnh ôm lấy cánh tay mẹ mình, nhìn chăm chú cử chỉ của bà lại khó hiểu nhìn đến Kyubi. Bọn nhỏ sợ mẹ mình thật sự, Kyubi đưa cho bà một chiếc nhẫn màu tím, Cordelia nhìn Kyubi bất ngờ, lại xem xét kỉ, bà nhếch môi cưới, cúi xuống hôn lên má Kyubi một chút, đúng lúc Kyubi có cơ hội thì thầm.
“Cẩn thận với giả tâm của bà, rất dễ nhận ra. Tạm biệt, mong bà thành công”
Kyubi lập tức xoay người rời đi, để lại thằng bé màu tóc đỏ nâu, ánh mắt ngọc phỉ thúy im lặng trừng lớn nhìn Kyubi rời khỏi, đến khi xe ngựa biến mất. Thằng bé đọc được khẩu hình miệng của Kyubi, cô cố ý để cho thằng nhóc nghe thấy, Ayato không hiểu nguyên do tại sao, bây giờ trong thâm tâm của cậu nhóc mới 10 tuổi, nó chính là một lời khiêu khích. Cho đến sau này, một lần nữa xoay người lại, Kyubi trở về với gia tộc, Ayato mới thật sự hiểu năm đó, Kyubi đang ám chỉ cái gì cho cậu biết.
Buổi thăm ngoại kết thúc ở đó. Kyubi vô tình rời đi không cho những ánh mắt của mấy thằng nhóc nheo nhóc bên ngoại là đúng, cô trực tiếp vẳng ra sau đầu. Đêm hôm nay, Kyubi sẽ bị mẹ cha mình cho ăn mặc đoan trang vào buổi lễ của quỷ tộc, nghe nói người ngoại giao lần này là một ông hoàng về đá quý, Kyubi rất dễ chịu, cô đến đó để xem kịch vui bọn chúng diễn kiểu gì. Nó quá rõ ràng, giới quý tộc hiện nay nhơ nhớp đến mức nó lộ liễu ra ngoài, những vở kịch xinh đẹp của bọn chúng thật sự đã quá quen thuộc, nhưng có lẽ nó là một trò nỗi, đóng kịch với nhau trước mặt, rồi đâm sau lưng nhau trong bóng tối. Kyubi nhếch môi cười, đưa cuốn sách lên che nữa khuôn mặt, tỏ ý đang đọc chăm chú về nội dung của nó lắm, cha mẹ cô cũng chẳng nghi ngờ khi cô giả tạo, vì họ đột nhiên hỏi nội dung của quyển sách, Kyubi có thể tường thuận rõ lại cho cả hai người, điều họ hài lòng.
Tối hôm đó, đúng 8 giờ đêm, Kyubi lập tức bị bà quản gia của gia đình đem vứt cô thẳng lên tủ đồ, thay cho cô chiếc đầm màu xanh da trời, với họ tiết tỉ mỉ, sắc sảo. Mái tóc Kyubi được chải chuốc, thả tung phía sau, vì cô mới 5 tuổi, cô thoát được cái vụ trang điểm rườm rà. Kyubi xoay mắt nhìn đến mẹ của mình, rồi đồng tình nhìn người cha, cúi đầu cười trừ, cha của cô nhìn con gái cười trêu mình liền đen mặt, bước đến xoa đầu cô thành tổ quạ mới nói.
“Đứa trẻ này, dám cười cợt cha con”
“Con chỉ thấy đồng tình với cha thôi, mẹ trang điểm thật sự rất lâu”
Cha cô nhìn cô cười hiền từ, ngồi xuống đối diện với Kyubi, bẹo lấy má cô.
“Khi con yêu một người, dù con chờ người đó cả đời vẫn vui vẻ”
Kyubi nhìn đến cha mình, gật gật đầu, rồi rời đi. Cô biết cái quái gì về yêu đương với thế giới này, nhiều kiếp người như vậy, yêu chưa đủ đối với cô hay sao? Kyubi xoay người đi, khuất bóng, mi hạ xuống, một ánh sáng ảm đạm sẹt qua, cha cô không nhìn thấy, cô mở mắt nhìn đến, lại mỉm cười.
“Là mẹ quá xinh đẹp rồi nên không cần phải trang điểm kỉ đúng không cha?”
“Con..”
“Con bé này, biết mẹ xuống lại mở lời vuốt mông ngựa sao?”
Kyubi mỉm cười nhìn người phụ nữ bước xuống cầu thang, cô vui vẻ nhảy đến lòng bà đòi bế, mẹ cô không ngần ngại bế cô lên, đưa tay điểm nhẹ vào mũi của Kyubi, lắc đầu, nhìn chồng mình.
“Anh dạy hư con bé rồi”
“Haha có sao?”
Cha cô lại ngã ngỡn không cho đó là đúng, đưa tay ra để mẹ cô khoác vai đi vào xe ngựa. Kyubi từ tay mẹ truyền sang tay cha, yên vị trên xe. Kyubi liếc ngôi biệt thư nhỏ trên đồi cách xe ngựa ngày càng xa, cảm giác trong tâm dần rất quen thuộc, cùng gấp gáp, sẽ có một ngày nào đó Kyubi phải xa nó mãi mãi.
Con đường đi từ nơi gia đình sinh sống đến bữa tiệc quý tộc mất chỉ nửa lộ trình đến nhà ngoại, rất nhanh liền đến. Khu vực bữa tiệc chỉ có hai gia đình. Cha mẹ cô sau những thủ tục chào hỏi theo lễ nghĩa, liền bước vào bàn ăn chuẩn bị khai tiệc, Kyubi bị điểm danh đến mức có thể nói cô dần hiểu ra vấn đề 2 3 câu của nhóm kia, bọn chúng muốn cô làm con dâu nhỏ của bọn họ. Kyubi chỉ âm thầm nhếch môi không quan tâm, cố ý làm đổ ly rượu vang lên người thằng bé gầy gò trước mặt, con của người chủ kia. Lập tức có tiếng quát lớn.
“Sugar, mày dám hỗn xước!”
Kyubi lập tức rơi xuống ghế, đỡ lấy cánh tay rung rung của thằng bé mái tóc đỏ, không ngại bẩn thỉu trên tay nó lấy khăn lau đi, nhẹ cười.
“Cha mẹ, thật sự con có lỗi, con sẽ xin lỗi, làm sao lại đổ lỗi cho người khác đây”
Kyubi nghiên đầu nhìn cha mẹ của mình, bắt được tin tức, cha mẹ cô liền nở nụ cười, xoay người phân giải cho gia đình quý tộc kia nói, vấn đề hôn sự gì đó của gia đình cáo già kia lập tức sẽ bị hủy ngay khi cha mẹ cô mở miệng. Kyubi thoát được một kiếp, nhưng nhìn thằng bé, cô lại thở dài, cứu hay không cứu đây?
Bỗng nhiên cha cô đặt tay lên vai Kyubi, cúi đầu nói nhỏ.
“Sao vậy? Muốn đưa thằng bé đi sao?”
Kyubi xoay ngoắc người nhìn cha, đúng lúc cái cười ôn nhu của ông, Kyubi hạ mi mắt cúi người nhẹ cười. Cha mẹ vẫn luôn hiểu ý cô, cũng vậy, cô xoay người lên xe ngựa sau khi bữa tiệc kết thúc, Kyubi ngồi với mẹ mình, chờ đợi cha trở về, sau một lúc, đúng như lời cha cô hứa, thằng bé kia quay lại trên xe cùng với cha cô. Hai bậc phụ huynh quý giá của cô rất vui vẻ để thằng bé đó ngồi trong xe, không phân biệt đối xử, Kyubi nhích sang một chút chỗ cho đứa trẻ. Nó run run ngồi xuống nhìn cả gia đình, Kyubi ôm quyển sách tiếp tục đọ, cha mẹ cô im lặng nhìn ra cửa sổ không nói chuyện đột nhiên mẹ cô lên tiếng.
“Hình như vợ chồng quản gia không có con nhỉ?”
Ánh mắt Kyubi vi thiểm nhìn về phía bà, lại xoay mắt nhìn đến đứa nhóc này, cô hiểu ý, tiếp tục xoay người lại vào quyển sách của mình. Đột nhiên cha mẹ yên lặng không nói về tình hình chính sự nữa, cô cảm thấy trong lòng buồn ghê gớm.
“Này..này…”
Giọng thằng bé run sợ nắm lấy vạt váy cô, đột nhiên nó nhìn từ bàn tay bẩn thỉu dính lên váy áo Kyubi, liền bỏ tay cúi đầu nhắm nghiền mắt đợi đòn roi tra tấn. Kyubi không quan tâm thằng bé, lại nhìn đến ánh mắt cha mẹ mình ngỡ người, cuối cùng vẫn thở dài, nhìn lại đứa bé bên cạnh, đưa tay ra vuốt lấy sợi tóc của nó, một cách rít chịt, nhầy nhụa bám lên tay cô, mùi hôi đột nhiên bốc lên, thằng bé đã bao lâu rồi chưa tắm vậy?
“Hôi như cú!”
Kyubi cau mày, câu đầu tiên trong quảng đời sống với cha mẹ cô, Kyubi mở miệng thiếu khiếm nhã. Cha mẹ cô sửng người nhìn Kyubi, rồi đột nhiên cười ha hả, lắc đầu rời khỏi xe ngựa. Kyubi cũng đi xuống, nhìn thằng bé cứ thế đứng chần chờ bên xe ngựa, lão quản gia nhìn Kyubi gãi đầu, cô liền đưa tay kéo giật tay thằng nhóc lại bên người mình.
“Đi tôi đưa cậu đi tắm. Còn nữa, đừng đứng bên xe ngựa khi đi xuống nếu không muốn bị ngựa giẫm qua. Hiểu?”
Thằng bé nhìn Kyubi lạnh lùng, rụt rè cúi đầu, gật như gà mổ thóc. Kyubi nhìn nó không nói xoay người nắm lấy cánh tay nó vào nhà. Cha cô đột nhiên xuất hiện chắn trước cửa, làm thằng bé sợ đứng tim núp sau lưng cô, Kyubi nhìn nó, chậm chạm kéo cánh tay nó ra vỗ lấy vai nó mỉm cười đẩy cho cha, còn riêng cô lên phòng. Cha cô nhìn theo bóng cô cất tiếng.
“Kyubi, tên của thằng nhóc?!”
“Tên sao?”
Kyubi xoay người im lặng đánh giá thằng nhóc mái tóc nâu và con ngươi cùng màu kia, chớp mắt một chút, thở dài.
“Yuuma!”
Nói xong cô lên phòng. Ông nhìn con gái của mình thở dài, tại cái gì lại khiến con bé khó ở, có lẽ là bệnh sạch sẽ con bé không đổi được đi. Ông xoay người đưa tay đặt lên đầu thằng nhóc con bên cạnh.
“Nhóc may mắn đấy, sau này tên nhóc là Yuuma, nếu không muốn cô chủ nhóc chán ghét, mau đến phòng tắm đi”