Đọc truyện Bách Nguyệt – Chương 37
Kyubi rời khỏi phòng mình lớp trời chạng vạng, Yagen đứng chờ cô dưới lầu, hôm nay không biết chuyện gì, mọi người dường như đi hết chỉ mình Yagen ở lại đợi cô, Kyubi bất ngờ nhìn cậu con trai thấp, với con ngươi đỏ đang im lặng trong góc khuất đứng đợi mình. Kyubi có phải nhìn nhầm, Yagen trước giờ là người ôn nhu nhất trong dòng họ Toshirou, nhưng cái kiểu cách này thật sự, Kyubi cô không thể nhìn ra cậu nữa, có cảm giác gì đó rất khác, giống như là… Kyubi không chắc nhưng là Yagen là một người trong thế giới hắc đạo, còn hơn thế nữa đó là một ông hoàng lãnh tâm.
“Kyubi, cô xuống rồi”
Kyubi lắc đầu mình, Yagen xoay người lại vẫn nụ cười ôn nhu đó, hiền hòa đó, giống như khí tức vừa rồi là cô nhầm tưởng ra. Kyubi bị sao vậy?
Kyubi cúi đầu, Yagen nhẹ cười, sâu con ngươi đỏ hiện lên chút rung động mãnh liệt rồi dần tắt đi, Kyubi vẫn không biết, tốt nhất cô không nên biết những gì anh đang suy nghĩ.
“Kyubi, đưa tay đây, hôm nay tôi muốn đưa cô dạo phố”
“À…hả? Dạo phố sao?”
“Đừng hỏi nhiều, mau đi thôi!”
Yagen không để Kyubi tiếp tục thắc mắc với các câu hỏi trong đầu mình mà anh dễ dàng đoán ra được, xoay người lôi kéo tay cô chạy đi.
Kyubi chỉ biết theo quán tính của người con trai trước mặt mà chạy tới, bấy giờ ánh mắt cô nhìn vào bóng lưng anh, Kyubi thật sự mới phát hiện. Yagen thật sự không thấp như cô tưởng, anh là người phát triển chậm thôi. Gần đây thời gian này, Yagen dường như đã dần cao lên, cao gần bằng Ichigo rồi, ngay cả cao hơn cô một cái đầu mà Kyubi chưa từng biết. Chạy phía sau bóng lưng Yagen, một màng trời đêm ụp xuống, cậu dẫn cô chạy xuống đồi đến đường phố, chiếc ô tô màu đen hiện đại không biết cậu lấy từ lúc nào đã đợi sẵn để cô ngồi vào bên trong.
“Yagen, đây là…”
“Tôi kiếm được bằng sức lao động của mình đấy!”
“Hả? Yagen!”
“Là tiền của diễn viên, tiền trong thời gian qua!”
Kyubi nhìn người ghế lái xe, cô thần người. Cô đã không biết Yagen đi làm thêm, họ không nói, cậu đi ra ngoài thường xuyên, đến đêm mới về, Kyubi cố gắng hỏi nhưng cậu đều tránh mặt cô rồi lên phòng. Kyubi có chút bất an, cô cũng không phải mẹ họ để bắt họ không ra khỏi nhà hay bảo toàn họ cho thật tốt, nhưng chuyện này cô còn đang suy nghĩ thì Yagen để cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
“Kyubi, tôi thích làm con người!”
“…”
Kyubi mờ mịch nghe câu nói của Yagen, cô chưa hiểu, cậu đã thành kiếm nhân, một phần cũng là người rồi. Chẳng lẽ cậu muốn làm người hoàn toàn sao?
“Làm người, tôi thật sự có rất nhiều thứ”
Yagen trầm thấp nói, chiếc hộp đen chở trong mình hai người, một nam một nữ chậm chậm lăn bánh qua những con đường nhựa sáng đèn, dài bất tận. Kyubi ngồi im không lên tiếng, lắng nghe từng câu từng chữ mà Yagen nói ra, trái tim cô thoát chốc nhảy dựng lên khi Yagen nói câu sau.
“Nếu làm người tôi có thể được yêu đúng không Kyubi?!”
“…”
Có thể được yêu?
Yagen thích cô gái nào ở thế giới này, yêu ai đó ở thế giới này tạo cho cậu ấy cảm xúc mãnh liệt để muốn làm người?
Suy luận của Kyubi bắt đầu tích cực hơn. Kyubi lắc đầu.
“Yagen, cậu không thể. Yêu là tình cảm viễn vông. Bây giờ, chủ nhân của tôi và cậu là Saniwa, chuyện tình cảm của con người cậu đừng nên lúng sâu vào!”
“Kít!”
Chiếc xe đột ngột dừng hẳn lại, Kyubi xém chút nữa đập mặt vào cửa kính, Yagen vội kéo lấy người cô ôm vào lòng mình. Tư thế bây giờ của hai người, người nhìn vào đều xem là một hành động quá thân mật trên mức bạn bè, nam trên nữ, lại tuyệt sắc đến như vậy, như họ sắp hôn nhau.
“Khụ…xin lỗi”
Yagen đỡ Kyubi ngồi dậy, dựa người vào ghế mới bỏ người cô ra, xoay mắt nhìn về khung cảnh sau lớp kính xe, ánh mắt đỏ nhẹ sáng lên một vạch dài, rồi nhếch môi.
“Kyubi, cô vẫn không hiểu những gì tôi nói!”
“Hiểu? Tôi nghĩ cậu đã yêu ai đó ở thế giới bên này!”
Kyubi xoay mắt qua cửa sổ xe, không dám nhìn Yagen, ánh mắt đỏ của cậu lúc bấy giờ còn đáng sợ hơn trong biển máu, nó chứa đầy nỗi tuyệt vọng nhất của con người. Yagen xoay lại đây nhìn cô thở dài, có lẽ cậu không cần quá vội vàng, rồi thời gian sẽ trôi nhanh, hạn của hai người còn dài, Yagen không phải không còn cách để phát triển tình cảm với cô gái lãnh tình này.
Yagen nhấn ga, sau khi xem kĩ Kyubi đã cài dây an toàn vào người, đêm nay công sức cậu cho đám nam nhân kia uống một liều thuốc ngủ, là khoảng thời gian của hai người. Yagen không nên bỏ lỡ việc tranh thủ tình cảm này.
– — —— ——
Một tháng trôi qua rất nhanh, mọi người trong đội dần làm quen với cuộc sống hiện đại và công việc hằng ngày của họ một cách chuyên nghiệp. Kyubi nhìn nam nhân nổi tiếng trên các báo đài truyền hình lúc bấy giờ kênh nào không thể vắng mặt được những chàng trai trước mắt cô, lập tức Kyubi đổ đầy hắc tuyến.
Để họ ra bên ngoài tiếp xúc với công chúng là lỗi của cô, nhưng cô cũng không phải bảo mẫu chăm họ, dù gì với Kyubi cô chỉ có cái chức vị đội trưởng của đội. Và nó sẽ phát huy hết sức khi gặp Thiết Toái Nha, nhưng bình thường nó vẫn là một cái tên không hơn không kém. Kyubi không thể nhốt họ trong biệt thự, cô còn bí mật phải điều tra nguyên nhân cái chết của cô. Thật sự là do đứa em trai mình làm sao? Suy nghĩ đó luôn đeo bám cô dù còn một chút tin tưởng, hy vọng tin tưởng, Kyubi vẫn muốn xem thật sự đứa em trai mình cưu mang thật sự là cáo đội lớp cừu hay không.
“Kyubi, cô chuẩn bị đi đâu?!”
Kyubi trên người là trang phục đen bó sát, Kogitsunemaru vẫy vẫy tay khịt khịt cái mũi mình ngửi về phía cô, mùi vũ khí đúng hơn mùi đạn, ánh mắt của thanh kiếm cáo kia bắt đầu nheo lại. Hành động muốn nhảy qua của sổ của Kyubi bị gián đoạn, ngay lập tức Kyubi lùi lại về phía sau, cô đứng đầu gió, Kogitsunemaru lại là kẻ có mũi và tai vô cùng thính, đó là bản năng của loài cáo. Kyubi không muốn phải chặn lại trong hôm nay, vì đêm nay là đêm quyết định họp của gia tộc mỗi năm chỉ có duy nhất một lần đầu mối cũng chỉ nằm đêm hôm nay mà xuất hiện.
“Kyubi, đứng lại đó!”
“Kogitsunemaru, đừng lo cho tôi về đi!”
“Này!”.
Muốn mở miệng nói, cậu nhìn cái bóng nhỏ kia biến mất trong bóng tối, đôi tai mờ mịch vẫy vẫy nhìn đên không khí đang tran qua, con ngươi bạc nhìn khoảng không tối đen một chút để xoay người vào phòng.
Đoạn đường từ biệt thự của cô chạy đến gia tộc là một chặn dài, bẫy và vệ sĩ thậm chí là cái chết. Nhưng Kyubi đã là chủ của một gia tộc thì mấy thứ này cô không ngại mà vượt qua nó. Cuộc họp của gia tộc bắt đầu vào nửa đêm, dưới tầng hầm bí mật, Kyubi muốn xem nơi đó trước giờ có bao nhiêu người tham gia, một con số thành viên mà Kyubi và tất cả mọi người đều không biết đến.
Nhưng khiến cô thất vọng rồi, cuộc họp đó chỉ có một người, và đó chính là người anh trai ruột của Kyubi, suốt cả buổi anh ta chỉ ngồi và nói một mình. Tại sao vậy? Kyubi mờ mịch, cuộc họp gia tộc có cách đây hơn 6 năm khi cô ra đời, vậy đúng tuổi với người anh trai này, mỗi lần cuộc họp diễn ra người trong gia tộc dường như rất sợ cái gì đó nên không sáp lại gần, tại sao?
“Ai?!”
“Vụt!”
Con dao găm bay sượt qua mặt Kyubi, cắm thẳng vào tường, nếu cô không nhanh con dao đó nằm trên đầu không phải trên tường.
“Kyubi? Em gái, sao em lại vào đây?”
“…là lỡ chân tìm kiếm”
“Vậy sao? Em trên người mang vũ khí?”
Raito bước từng nước lại gần Kyubi, từng bước một rơi trên mặt sàn, không gian liền trầm xuống đến khủng hoảng, Kyubi đi rơi rớt nhìn những máy báo âm bị tắt ngủm khi đi ngang qua, ánh mắt cô nhìn người anh trai của mình như muốn giết người diệt khẩu, Kyubi chợt nhận ra. Gia tộc này là do Raito đứng đầu, cũng vì vậy tại sao cái chết của Kyubi xuất hiện, nhưng tại sao nó liên quan gì đến Ji?
“Không phải bây giờ em lo sốt vó đến những chuyện giành chức gia tộc rồi chứ?”
“Raito! Vui vẻ đi, chức gia tộc đó anh đang nắm mà phải không?”
“Vụt!”
“Giỏi lắm em gái!”
Kyubi bị hứng thêm hai lưỡi dai nữa sượt qua, từng câu nói đúng của cô giống như kích thích anh ta thêm. Một kẻ không hơn không kém yêu cái trường sinh viễn vông, cô nên biết chuyện gì đã xảy ra chứ! Có thể cô phải đoán được rồi.
“Kyubi này, em thấy anh nên làm gì với em trong gia tộc đây…bộ trang phục kì lạ đó là sao?”
“Vụt!”
Kyubi tránh thêm một nhát, tên điên này cố gắng nhắm vào điểm yếu của cô mà vứt dao đi, Raito là đôi thủ đáng gờm trước kia, cô chưa từng đánh thắng anh ta một lần nào, nhưng bây giờ thì…ai biết được.
“Raito, bình tĩnh đã, Ji có liên quan đến vụ này không?”
“Ưm…xem nào…thằng bé kêu sẽ diệt từng đứa để em lên làm tộc trưởng!”
Kyubi hạ tầm mắt cười trừ, dường như cô dần hiểu vấn đề như thế nào rồi.
“Ji chấp nhận hợp tác với anh?”
Raito không nói thoát chốc xuất hiện sau lưng Kyubi, một tay ôm lấy eo cô, một tay kề con dao vào làn cổ trắng mịm, nhẹ cười.
“Kyubi, em luôn lờ là như vậy nhỉ, mùi hương trên người em luôn làm anh xao xuyến!”
“…”
“Này, sao em không để ý đến anh mà lại là thằng nhóc Ji? Thằng bé quá yếu đuối!”
“Raito, anh biết anh đang nói gì với em gái của mình không?”
Kyubi bị chặn đường thoát, cô chỉ còn cách mở miệng cười trừ, mạnh mồm, con ngươi xanh ngọc vẫn theo dõi từng hành động nhỏ của người kề dao vào mình kia. Raito chỉ dọa, nếu muốn anh ta có thể kết liễu cô ngay bây giờ, nhưng chỉ kiềm hãm cô không thể thoát. Đột nhiên bên vành tay có ấm nóng, cùng ướt át, Kyubi cứng người tại chỗ, Raito liếm lấy vành tai của cô mút lấy.
“Raito…”
“Anh rất rõ từng câu anh nói với em đấy, Kyubi. Anh yêu em. Muốn em của riêng anh, muốn chiếm hữu lấy em!”
“Raito, bỏ ra, anh điên rồi!”
“Điên? Ừm…em làm anh điên nhỉ?”