Đọc truyện Bách Nguyệt – Chương 28
Bóng tối quanh con người.
Không gian bước chân giẫm lên đều là tối mịch
Liệu sẽ ánh sáng nào dẫn đường ra cái đêm sầu này đây? Toàn một nơi quá dây dơ, ở lâu một chỗ, quá lâu. Bạn sẽ biến thành lệ thuộc vào thế giới đó, và thế giới đó muốn tống bạn ra ngoài. Bạn chỉ có thể là chết!.
— —— ——-
Sáng hôm nay Kyubi đang loay hoay với máy tính của mình thì hai thanh kiếm của Souji đến tìm cô, Kyubi nhìn họ, lại mời họ ngồi, im lặng không hỏi gì. Nếu lúc trước cô sẽ tránh họ, nhưng hiện tại bầu không khí căng thẳng giữa hai người khiến cô không thể tránh được.
Kyubi đã từng nghĩ mình sẽ sống hết kiếp kiếm này mãi mãi, nhưng khi đã gặp Hắc Bạch quỷ, cô đã nhận ra cô không thuộc về thế giới này, đúng ra chẳng thế giới này chứa chấp cô, nếu oan niệm cô vẫn còn vươn vấn đến như vậy. Năm nay mùa hoa đào nở, cây hoa đào ngàn lá kia lại nở rộ cả một góc trời, khi Kyubi biết được cô gái đó_tinh linh hoa đào đang nắm giữ lấy sinh mệnh của Thủ Phủ này, cô chỉ biết mỉm cười, và cúi đầu nhờ sự giúp đỡ. Một ma lực nào đó từ ngàn năm trôi đi rồi, Kyubi chưa bao giờ nhớ đến một mốc thời gian nào quá đặc biệt trừ khi thế giới đó là đứa em trai đã phản bội cô. Thanh Huyết Katana cũng chưa bao giờ có nhiệm vụ nhớ hết tất cả chủ nhân của mình, nhưng thật bất chấp. Khi vào Thủ phủ này, Kyubi luôn bị Saniwa chấp nhận cho đi những nhiệm vụ quay về quá khứ, gặp những người cầm thanh kiếm này dù chỉ cái vỏ và chưa bao giờ rút nó ra, vỏ thanh kiếm bén hơn cả lưỡi của nó, đam xuyên qua người và tự hấp thụ lấy máu cho lưỡi kiếm, dần cũng chẳng thể tránh được Kyubi trở thành thanh kiếm của Quỷ, cuộc bạo loạn giành thanh kiếm đó diễn ra hơn 100 năm về trước, khi Mạc Phủ bắt đầu tan rả, và yếu thế hơn, thì người sammurai bắt truy lùng lấy thanh kiếm đó, nhưng chẳng ai biết nó đã bắt đầu mọc lên một cây liễu to lớn ven một cái miếu đổ nát. Cũng chính vì vậy những sự kiện lịch sử không tên lại nổ ra, lịch sử lúc đó ghi lại là cũng chẳng rõ ràng, nó sao chép luôn cả các cuộc chiến lớn vì quốc gia gói gọn lại là thời đại Sengoku period (1478-1605).
Cũng qua nhiều thời đại thế rồi, nhận không ra sát khí cũng quá uổng phí kinh nghiệm của một thanh kiếm đi.
Và hiện tại trước mặt cô, hai thanh kiếm của SOuji lại nghiêm túc đến tỏa đầy sát khí. Cô không chắc họ đến đây để giết cô hay không đi. Còn có…cô nghĩ lại Souji, hình như anh ta cũng không đủ tính cách để giết cô như thế chứ?
“Chuyện gì vậy?”
“Về chủ nhân cũ của tôi”
“Là SOuji?”
“…”
Yususada trầm mặt, lại xoay mắt nhìn về hướng Kashuu, Kyubi nhìn hai người lại thở dài.
“Là giấc mơ ở quán trọ thời đó sao?”
“..À..ừm..”
“Tôi nhớ SOuji chết vì bệnh lao mà?”
“Không phải…”
Yususada đột nhiên phản kích lại, Kyubi nhìn cậu rồi cũng im lặng. Cô cũng không chắc bệnh tình của anh như thế nào, lần đầu tiên gặp mặt, cô đã cố gắng dùng mọi biện pháp chữa trị bệnh tật cho anh, nhưng Kyubi không biết chuyện gì xảy ra sau đó khi cô định rời đi. Thời gian sau gặp lại Souji đã trở nên trầm trọng với bệnh của mình hơn. Lúc đó con còn nhớ cánh tay gầy gò của anh cố gắng nắm chặt lấy bàn tay Kyubi mà nài nỉ những tiếng nhỏ xíu, đều là gọi tên cô…Kyubi thực sự là người vô tình. Năm đó cô không nói với ai một tiếng mà từ từ rời đi, cô cũng chẳng có cách nào khác nếu đi mà không dẫn Chizuru theo chắc chắng mọi người đều ngăn cản, doanh trại Mạc Phủ lúc đó có thể đã tin cô và Chizuru không phải là gián điệp, nhưng đối với những kẻ quá nghi ngờ thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả, nếu cô nói họ chắc chắn cho cô đi sao? Trong khi đó công chúa của Quỷ đến cô đã từ chối không? Hai người đó cô có thể đi, nhưng con đường của họ khác cô, cũng chẳng đi về đâu nếu muốn làm bạn. Và lúc đó Kyubi đã có một mục đích nhất định, Thanh Huyết Katana vẫn còn đợi cô đi tìm.
Về sau khi Kyubi chết, Souji cũng chết đi khi mới 24 tuổi, vì bệnh lao. Kyubi không chắc cho lắm…nhưng trận chiến cuối cùng của anh ta cô không được nhìn thấy và cũng chẳng được đến thăm dò…
“Này, Cậu nghĩ Okita Souji sẽ như thế nào nếu nhìn thấy hai thanh kiếm cậu ta yêu quý nhất mỗi ngày luôn tưởng nhớ về cậu ta?”
“…”
Kashuu im lặng nhìn Yususada lại nhìn sang Kyubi, cậu lắc đầu. Không gian lại lần nữa chìm vào im lặng. Kyubi đến khi thở dài, gập máy tính lại, thôi bấm loạn trên bàn phím nhìn hai người.
“Yususada, chủ nhân của các cậu bây giờ không phải SOuji nữa! Các cậu có lòng ngưỡng mộ chủ nhân cũ cũng phải thôi. Nhưng nên nhớ một điều, quá khứ cố gắng giữ lấy thì cậu sẽ bỏ mất tương lai của cậu!”
Kyubi liếc mắt nhìn Yususada lại nhìn lên bầu trời buổi sáng. Hôm nay là ngày đẹp trời, trời xanh, mây trắng gió nhẹ, những cành cây xanh um vẫy tay trong gió nhẹ nhàng thổi.
Hôm nay năm nào rồi nhỉ?
Thời gian trôi nhanh quá!
Kashuu cùng Yususada không nói gì nữa, ngẩn đầu nhìn Kyubi. Hai người nhớ, nhớ năm đó hai người đi cùng Kyubi viễn chinh thành một đội, đến ngày đó bị chính Kashuu đâm chết chủ nhân của cô. Kyubi vẫn một mặt lạnh lùng, thờ ơ, phát một cậu lạnh ngắt.
“Ngu ngốc!”
Năm đó, Yususada không hiểu điều gì khiến Kyubi lại nói như thế, cậu cũng đã giận cô gái này rất lâu. Sau này, cũng không tự giác được đến làm lành với cô, mặc vậy Kyubi chẳng để tâm Yususada có giận hay là không, nhiều lần như vậy, lặp đi lặp lại một thời điểm, Kyubi chỉ không nói gì và bỏ đi, có khi còn không thèm xem chủ nhân mình chết ra sao. Đối với Kyubi, cô dường như vô tâm trong mắt tất cả mọi người, một thanh kiếm bạc tình nhất cũng sẽ lưu luyến chủ nhân quá cố của nó tôn trọng, hoặc nếu không có chủ nhân nào khác, nhưng Kyubi lại chính chỉ có ba chủ nhân đúng nghĩa, và 1 trong số đó luôn gặp ở cô vẫn là nét mặt quá thảnh thơi như mọi chuyện không liên quan đến chính bản thân mình.
Kashuu nhìn sang Yususada đúng lúc cậu bạn cùng nhìn sang mình, lắc nhẹ đầu. Thế hai người vẫn im lặng chờ đợi Kyubi, họ không rời đi, vì với họ ám ảnh của giấc mơ chủ nhân quá cổ Souji cũng quá nhanh và thường xuyên rồi. Kashuu thường xuyên nghe than phiền từ phía Yususada về giấc mơ đó, và cuối cùng chính họ cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Có thể làm phiền chút không?”
“…Anou, cứ nói đi Horikawa-kun”
Yususada nhìn sang Kyubi, cô vẫn không có phản ứng, cuối cùng cậu quyết định giúp cô. Trên tay Horikawa cầm theo một tờ giấy nhỏ, họ thường xuyên nhìn thấy ở lúc họp chuông chính, có thể là của chủ nhân, họ phải đi viễn chinh.
Nhưng không biết giữa ba người ai sẽ đi nhỉ? Kyubi cuối cùng rồi luôn đi một mình, Saniwa có ép cũng không được, còn hai người Kashuu và Yususada gần đây cũng bắt đầu đi theo tổ đội một cách riêng lẻ, họ cũng biết dần về chiêu thức của riêng mình, họ chính là tự lập sẵn. Nhưng cũng chẳng ai phủ nhận khi hai thanh kiếm của họ kết hợp sẽ tạo ra một skill vô cùng tuyệt đẹp và sát thương cao!
“Ừm, vậy tôi đọc đây. Địa điểm là năm 1189, tại Atsukashiyama, đội trưởng là Yamabushi Kunihiro, tiếp theo các thành viên là Kyubi, Iwatooshi, Imanotsurugi, Ishikirimaru, Yamatonokami Yususada. Hết rồi.”
Horikawa đọc xong ngẩn đầu lên, lại xoay sang hướng Kyubi mỉm cười, giơ ngón tay cái.
“Lâu rồi chưa đi cùng đội nhỉ Kyubi? Thử cảm giác chơi với đội đi”
“Ờ…Mà Horikawa này! Izuminokami không có chuyện gì để cậu phục vụ anh ta sao?”
“Không nên nói là phục vụ, phải nói là vui vẻ giúp đỡ”
“Ừ”
Kyubi không nói thêm xoay hướng cửa sổ. Horikawa không thấy còn gì để nói nữa nên căn dặn thời gian xuất phát rồi rời đi. Kashuu nhìn Kyubi trầm ngâm một chút lại mở miệng.
“Kyubi-san, thực sự cậu đang nghĩ gì?”
“Này, tối tuần trước, làm gì ồn ào ngoài gốc hoa đào thế?”
“À, đó là anh em nhà Toushirou chào đón người anh cả của họ Ichigo Hitofuri. Lúc đó Kyubi đi viễn chinh nhỉ?”
Yususada mỉm cười vui vẻ nói, lại nhìn sang mắt Kyubi có cái gì đó ánh lên rồi hạ xuống. Kyubi lại mỉm cười.
“Có anh em tốt nhỉ?”
Yususada không nói, Kashuu cũng không nói. Hai người biết cách họ quan tâm nhau cũng là bạn thân, nhưng có những lúc những người không người thân, hoặc anh em như Kyubi lại là chuyện khác, nhất là khi cô gái này chỉ học cách sống qua ngày trong một căn phòng tối đen. Mà trước giờ, chẳng ai biết kẻ giết người nào có anh chị em cả, Thanh kiếm của Quỷ cũng như vậy.
Kyubi rời khỏi phòng ngay sau đó. Kashuu, cùng Yususada cũng rời đi. Họ còn một cuộc viễn chinh khác, Kashuu phải đến chuông tập hợp, Hasebe vừa rung lên nữa rồi, Saniwa mỗi cuộc viễn chinh luôn đưa cho các thanh kiếm của mình một thử thách, chỉ trừ Kyubi.
Có thể nói người không biết sẽ nói Kyubi là thanh kiếm không được sủng ái nhất trong Thủ Phủ. Nhưng họ không biết, Saniwa đã quá mạnh để có thể vượt qua những thử thách trưởng thành dư thừa, cũng đã quá nhiều vết xẹo trên thân hình để có thể quay lại quá khứ lần nữa.
— —— ———
Cuộc viễn chinh bắt đầu ngay sau đó.
Kyubi đứng nhìn nhóm kiếm nhân bắt đầu nói chuyện phiếm trên một mảnh đất nhỏ ở ngọn đồi. Cô im lặng chẳng nói gì, lắng tai mà nghe tiếng gió thổi. Imanotsurugi bắt đầu trầm trầm nói chuyện về chủ nhân quá cố của mình, Kyubi vẫn tiếp tục nhìn trời, cho đến khi Thiết Toái Quân tập kích cả đội.
Kyubi điểm nhẹ gót chân tránh thoát các mũi lao, rồi nhảy thẳng lên cây ngồi, cô không phải kẻ ngốc. Bọn này cô xử được, chỉ là không hiểu tại sao Saniwa lại bắt cô đi với một đội nữa, trước giờ đi một mình chẳng hơn sao? Ông ta cứ tách cô ra rồi, lại nhập lại lần nữa. Xoay cô như một cái chong chóng không hơn không kém. Kyubi thở dài, dù sao đội này có hai người là Yamanbagiri và đội trưởng Yamabushi, thì chẳng cần lo ngại gì đến an nguy hay số lượng của Thiết Toái Quân nhiều hay ít, mạnh hay yếu đâu. Hai người đó cũng đủ gank cả bầu trời rồi, khỏi nói.
Lần đầu tiên Kyubi đi viễn chinh mà được ngồi chơi thư giãn như thế này đấy!