Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu Nhanh

Chương 23


Đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Thế Thân Chỉ Muốn Giàu Nhanh – Chương 23


Chu Nặc đang vội vàng chuẩn bị cho chương trình sắp tới nên đối với chuyện Cố Càn đi tìm Vân Niệm hoàn toàn không biết gì, dù sao thì không phải ngày nào Cố Càn cũng trở về Thanh Khê biệt thự bên này.

Vé máy bay Cao Hàng đặt vào buổi tối, Cố Càn không nói trước với Kiều Thiếu Ngôn là mình sẽ đến, thoáng cái máy bay đã bay đến nơi ở hiện tại của Vân gia.

Lúc Cố Càn tới nơi không thấy Kiều Thiếu Ngôn và Vân Niêm đâu, chỉ có cha mẹ Vân Niệm ở nhà, Vân Trung Thâm nhìn thấy Cố Càn không che dấu được kích động gọi: “A Càn.”
Lúc trước Kiều Thiếu Ngôn nói cậu ta đặc biệt tới tìm một nhà họ, ông cũng không dám tin, những năm gần đây, bất kể bọn họ đi đến nơi nào, giống như đều có người đi theo.

Vân Trung Thâm biết những người này đều vì cái gọi là phương pháp điều chế trong tay ông mà đếnNhưng vô lý là đến tận bây giờ ông cũng không biết phương pháp điều chế đó là cái gì.

Mấy năm nay họ vẫn luôn phải trốn đông trốn tây, không có một chỗ ở cố định, cái cảm giác phiêu bạt khắp mọi nơi thật sự rất khó chịu.

Lần này Kiều Thiếu Ngôn đột nhiên xuất hiện, lúc đầu bọn họ đều rất vui mừng, nhưng đến khi tỉnh táo lại liền thấy không ổn, tuy Kiều Thiếu Ngôn có ý với Vân Niệm, nhưng phía sau cậu ta là Kiều gia, ai biết sau lưng Kiều gia có mục đích gì.

Đến tận khi nhìn thấy Cố Càn, Vân Trung Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ nhìn Cố Càn từ nhỏ đến lớn, cậu ta là người thế nào ông biết rõ.

Cố Càn nhìn kỹ người trước mặt, rõ ràng là cùng tuổi với bố anh, nhưng nay tóc ông đã bạc đi không ít.

Trong lòng Cố Càn muôn vàn cảm khái, cuối cùng hóa thành một câu: “Chú Vân, mấy năm nay chú chịu khổ rồi”.


Nụ cười trên mặt Vân Trung Thâm có chút miễn cưỡng: “Chịu khổ thì không đến mức, quan trọng là…người một nhà vẫn ở bên nhau.

Mau đi vào nói chuyện, đợi chút Niệm Niệm trở về giờ.”
Cố Càn gật đầu, Kiều Thiếu Ngôn đã tới đây vài ngày cũng không thuyết phục được họ cùng nhau về nước, Cố Càn đoán là do Vân Trung Thâm chưa hoàn toàn tin tưởng Kiều Thiếu Ngôn.

Triệu Kỳ đang nấu cơm ở bên trong, chợt nghe thấy giọng nói của Vân Trung Thâm: “Tiểu Kỳ, bà ra xem ai đến này.”
Cố Càn gật gật đầu với người vừa từ phòng bếp ra: “Dì Triệu, đã lâu không gặp.”
Triệu Kỳ nhìn thấy Cố Càn cũng có chút kích động: “A Càn đến đây, ngồi, mau ngồi xuống, bây giờ dì đi làm cơm.”
Vân Trung Thâm rót cho Cố Càn một chén nước, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Cháu làm sao biết bọn ta ở đây?”
*
Kiều Thiếu Ngôn thất bại nhìn bóng hình xinh đẹp phía trước, cứ tưởng rằng tìm được một nhà Vân Niệm sẽ rất vui vẻ, chưa từng suy nghĩ chuyện bọn họ không muốn cùng anh về nước.

Vân Niệm thấy người bên cạnh không biết dừng lại từ khi nào, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía Kiều Thiếu Ngôn: “Làm sao mà không đi nữa?”
Kiều Thiếu Ngôn đi đến trước mặt Vân Niệm: “Niệm Niệm, tại sao em không theo anh trở về, chẳng lẽ em không muốn trở về sao?”
“Thiếu Ngôn, không phải em không muốn trở về, nhưng em cũng không thể bỏ ba mẹ em lại được.” Vân Niệm biết cha mẹ vẫn còn băn khoăn, cũng hiểu được lý do tại sao họ băn khoăn.

Ngay cả cô thấy Kiều Thiếu Ngôn xuất hiện trước mặt mình cũng nghi ngờ anh ấy có động cơ khác.

“Có về hay không chỉ cần anh thuyết phục chú Vân và dì Triệu, em sẽ cùng anh về nước chứ?” Kiều Thiếu Ngôn cố chấp nhìn về phía cô.

Vân Niệm gật đầu: “Đúng vậy, em không muốn xa họ.” Mấy năm nay phiêu bạt khắp nơi, nếu không có ba người cùng nhau chống đỡ, cô đã sớm không kiên trì nổi, thế nên tầm quan trọng của ba mẹ trong lòng cô không gì có thể thay thế được.


“Anh sẽ cố gắng thuyết phục họ, Niệm Niệm, mấy năm nay, anh rất nhớ em.” Kiều Thiếu Ngôn tha thiết nói, cuối cùng anh vẫn hối hận vì đã không biểu đạt tình cảm của mình với cô sớm một chút.

“Em cũng rất nhớ mọi người.” Lời nói của Vân Niệm là thật, mấy năm nay không có chỗ ở ổn định, những đêm dài yên tĩnh cô luôn nhớ về khoảng thời gian lúc còn nhỏ.

Kiều Thiếu Ngôn thấy ánh mắt trong suốt của cô, biết lời này của cô không có ý gì khác chỉ đơn thuần là nhớ tới bạn bè trước kia.

Anh thở dài một hơi, nói với mình không nên vội vàng, hiện tại ít nhất có thể thấy cô mỗi ngày, không giống như lúc trước khi nhớ cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Những ngày tháng trước kia đều qua rồi, cuộc sống sau này sẽ dần tốt lên thôi.”
Kiều Thiếu Ngôn và Vân Niệm một trước một sau bước vào trong phòng, nhìn thấy người đang nói chuyện phiếm với Vân Trung Thâm thì rất ngạc nhiên: “A Càn, sao cậu lại ở đây?”
Cố Càn cong khóe môi, đứng dậy đưa tay vỗ vai Vân Niệm: “Đương nhiên là tới tìm mọi người”.

Vừa rồi anh và Vân Trung Thâm nói chuyện, cơ bản cũng đoán được lần này bọn anh có thể tìm được tin tức của Vân gia là do người theo dõi Vân gia xác định trên người bọn họ không có phương pháp điều chế nên mới không tiếp tục đi theo bọn họ nữa.

Vậy nên lần này Kiều Thiếu Ngôn và Cố Càn mới có thể biết được tin tức của Vân gia, đồng thời cũng chứng minh bây giờ họ về nước cũng sẽ an toàn.

Kiều Thiếu Ngôn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Trung Thâm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy thật chói mắt.

Mấy ngày này bất kể anh ta có làm cách nào lấy lòng ông ấy và dì Triệu, bọn họ đối với anh ta đều mang vẻ khách sáo, lễ độ.


Cố Càn tới nơi này chưa đến nửa ngày, thái độ của bọn họ lại rất quen thuộc, Kiều Thiếu Ngôn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hẹp hòi đi so đo chuyện như vậy.

Thậm chí thốt ra: “A Càn, không phải cậu nói đang bận chuyện công ty sao, hiện tại hết bận rồi hả?”
Cố Càn quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Thiếu Ngôn, đến khi Kiều Thiếu Ngôn có chút mất tự nhiên mới quay đầu đi, anh chậm rãi gật đầu: “Ừ, xong rồi nên chạy luôn tới đây.”
Kiều Thiếu Ngôn nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình: “Vậy đúng lúc, chúng ta cùng nhau khuyên nhủ chú Vân và dì Triệu đi, họ không muốn về nước.”
*
Lúc Chu Nặc đi tới tổ chương trình là Thẩm Kính Châu và Hàn Tịch cùng tới đón cô, suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô lúc đó là chờ sau khi cô và Cố Càn tan vỡ liệu Thẩm Kính Châu có còn coi trọng cô như bây giờ không?
Thẩm Kính Châu thấy dạng vẻ như đi vào cõi tiên của Chu Nặc thì ho nhẹ hai tiếng, lúc này Chu Nặc mới phản ứng lại: “Anh Thẩm, thật ngại quá anh vừa nói gì em chưa nghe rõ.”
“Tham gia chương trình lần này, chủ yếu là để gia tăng danh tiếng cho em, thế nên những lúc ở cùng bọn trẻ em cẩn thận chút, trẻ con so với người lớn nhạy cảm hơn nhiều.” Thẩm Kính Châu nói.

Chu Nặc gật đầu, nghiêm túc quay lại nhìn anh ta: “Em biết rồi, anh yên tâm đi, anh Thẩm.” Cô biết sự hấp dẫn của chương trình này là mối quan hệ giữa những đứa bé và ba, nhưng quan trọng nhất vẫn là những đứa bé.

Lúc này vẻ mặt không hài lòng của Thẩm Kính Châu vì sự lơ đãng mới trở lại bình thường: “Em biết là tốt rồi, thời gian ghi hình khoảng ba ngày, thời điểm ghi hình Hàn Tịch không thể ở bên em được.”
“Chỉ cần không để em nấu cơm, những việc khác đều OK.” Lúc Chu Nặc nói lời này cũng không đủ tự tin.

“Anh đã nói trước với tổ chương trình rồi, đến lúc đó nhiệm vụ của em là chăm sóc mấy đứa trẻ khi ba của chúng đi làm nhiệm vụ.” Trước khi nhận chương trình thực tế Thẩm Kính Châu đã suy xét đến việc này rồi.

Lời nói của Thẩm Kính Châu làm Chu Nặc hoàn toàn yên tâm, rất háo hức mong chờ ba ngày ghi hình sắp tới.

Dù sao tuổi thơ của cô không ở phim trường cũng là trong phòng thu, thế nên chương trình lần này coi như là bù đắp cho thiếu sót của tuổi thơ.

Chu Nặc vừa tới địa điểm ghi hình, Hàn Tịch đang muốn nhắc nhở cô thời gian nộp lại điện thoại thì điện thoại trong tay cô lại vang lên, Chu Nặc nhìn lướt qua là dãy số lạ, đang do dự có nghe hay không thì phát hiện tất cả mọi người đang nhìn cô, sau đó ánh mắt đều dừng ở điện thoại trên tay cô, cô vội vàng cầm di động đến bên cạnh nghe, không đợi cô mở miệng, bên kia liền truyền đến giọng của Chu Kiến Đức: “Nặc Nặc, là ba đây.”
Sự chán ghét lóe qua trong mắt Chu Nặc, lúc này Chu Kiến Đức không phải đang vội vàng tranh giành tài sản với Điền Hinh sao? Gọi điện thoại cho cô làm cái gì, giọng nói của cô lộ rõ sự lãnh đạm: “Ngài Chu Kiến Đức, ông quên rằng chúng ta đã đoạt tuyệt quan hệ rồi hay sao?”

Trong mắt Chu Kiến Đức hiện lên tia u ám, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Nặc Nặc, chúng ta là cha con, sao có thể nói một câu cắt là cắt chứ.”
Không đợi Chu Kiến Đức nói xong Chu Nặc đã trực tiếp cúp máy, tiện thể đưa số điện thoại vào danh sách đen, cô không có thời gian nói những lời vô nghĩa với ông ta.

Chỉ chốc lát lại có một số lạ nhắn tin tới, Chu Nặc cười lạnh một tiếng, xem ra Chu Kiến Đức cũng chuẩn bị đầy đủ ha.

Cô tiện tay mở tin nhắn ra【Nặc Nặc, con đã không nhận ba là ba, vậy chúng ta làm giao dịch thì thế nào? Sự việc liên quan đến Điền Hinh, ba biết con rất chán ghét bà ta, thế nên con hẳn cũng không muốn tài sản của ba rơi vào tay bà ta chứ, chỉ cần con đồng ý hợp tác, đến lúc đó tài sản của ba cho con hết được không?】
Chu Nặc nhếch môi, Chu Kiến Đức coi cô là kẻ ngốc hay sao, hai người họ chó cắn chó, cô không có mắt hay sao mà tham gia vào làm gì, Chu Nặc trực tiếp tắt máy, lập tức đi đến chỗ trợ lý đạo diễn giao điện thoại di động.

“Ngày mai mới bắt đầu quay, hôm nay Chu tiểu thư chưa cần nộp đâu.” Vẻ mặt trợ lý đạo diễn tươi cười nhìn về phía Chu Nặc, đây là lần đầu tiên gặp nghệ sĩ tích cực giao điện thoại đến thế.

Chu Nặc nhìn thấy mọi người bên cạnh đều nghẹn cười, bình tĩnh cầm lại điện thoại di động: “Được.”
Nhân viên công tác xung quanh nhịn không được mà phì cười, cô gái dễ thương như thế từ đâu ra vậy? Vừa rồi còn có người lén chụp ảnh, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một vị khách dễ thương như vậy…!
Bởi vì Chu Nặc là một vị khách bí mật, cảm xúc của các bé vẫn chưa ổn định, vậy nên gặp các bé vào lúc này không thích hợp chứ đừng nói đến gặp trước.

Thẩm Kính Châu chào hỏi với đạo diễn xong thì rời đi, Lục Thừa Hiên thông báo có việc cần anh ta đi theo.

Chu Nặc cũng không quan tâm anh ta đi hay ở, dù sao giá trị hiện tại của Lục Thừa Hiên quả thực cao hơn cô rất nhiều, người bình thường đều biết nên lựa chọn thế nào.

Tổ chương trình đã đặt cho cô một căn phòng, cô và Hàn Tịch cùng ở chung.

Cô liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay, lúc lấy về vẫn đang tắt máy, sợ bỏ qua tin nhắn của Thẩm Kính Châu, cô lại mở ra xem.

Quả nhiên sau khi mở máy, tiếng tin nhắn vang lên không ngừng, đó là tin nhắn từ một số máy lạ gửi tới, cô nghĩ là tin nhắn của Chu Kiến Đức, đang chuẩn bị tắt máy thì dừng lại, tin nhắn gửi tới là bức ảnh chụp Cố Càn và một cô gái đứng cạnh nhau, những bức ảnh chụp ở góc độ khác nhau, cô có thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái, cô xác định đó là nữ chính Vân Niệm, khung cảnh là sân bay, vậy nên Cố Càn đã tìm được nữ chính rồi sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.