Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi

Chương 5


Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang Nàng Không Phụng Bồi – Chương 5


Tần Phất hoàn toàn không đem chuyện “Chu Đạo huynh” kia để ở trong lòng, người này lúc nàng đang chiến đấu với yêu tu không biết nhìn tình huống mà nhảy vào một chân, làm hại Tần Phất vì bảo vệ hắn mà chịu một chưởng của yêu tu, yêu tu chỉ một chưởng đã đánh bay hắn nên khiến Tần Phất còn chưa kịp nhìn rõ mặt.
Nhưng về phần Trì Mặc, nàng quyết định thời điểm đi Dược Phong sẽ đem hắn đi theo.
Bởi vì ở trong thoại bản kia, Trì Mặc mơ hồ để lộ ra thiên phú y tu của mình.
Trì Mặc là đệ tử ngoại môn của Thiên Diễn Tông, hiện tại mười tuổi, ba năm trước đây khi đến Trì Kiếm phong đã đến chỗ Tần Phất làm đạo đồng bên người nàng, lúc đó mới chính thức bắt đầu tu luyện, bất quá tu ba năm cũng chỉ mới vừa dẫn khí nhập thể.
Tần Phất thăm dò căn cốt của hắn, mộc kim thủy Tam linh căn, ở phương diện tu kiếm không có thiên phú gì, nếu như ở phương diện y tu hắn có thiên phú, nàng cũng không ngại dẫn hắn cùng đi Dược phong, nói không chừng hắn có thể tìm được một phần cơ duyên, cũng miễn cho hắn ở Trì Kiếm phong liều mạng cùng kiếm đạo.
Bất quá, Tần Phất chỉ là ở tạm Dược phong, trong đoạn thời gian này, Trì Mặc có thể tìm được cơ duyên hay không chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Thu thập xong đồ vật của bản thân, Tần Phất quay đầu đi Tàng Thư Các của Thiên Diễn Tông, suốt ba ngày cũng chưa bước chân ra khỏi Tàng Thư Các, cũng không quan tâm nữ chủ Tô Tình Nguyệt của cuốn thoại bản đang làm gì.
Tần Phất tìm kiếm những ghi chép có liên quan đến yêu lực trong đan điền của nàng.
Từ sau khi tỉnh lại, nàng luôn cảm thấy dường như yêu lực trong đan điền đang áp chế linh lực của nàng, loại công pháp đem yêu lực rót vào đan điền của người khác cùng áp chế linh lực lại càng là chưa từng nghe thấy, như thế nào hết lần này tới lần khác trên đường nàng trở về vừa vặn gặp phải một tên yêu tu vô danh lại có bản lĩnh như vậy, còn vừa vặn dùng đến trên người nàng.
Cổ yêu lực mạnh mẽ như vậy, cũng không giống như là khi nàng giao chiến với yêu tu liền có được.
Trong lúc bế quan nàng vẫn luôn thăm dò cỗ yêu lực kia của mình, nó đã bị sư tôn phong ấn, nhưng lại vẫn xuất hiện ở gần Kim Đan như cũ, giống như một con rắn độc, khi nào không có phong ấn giam cầm, sẽ có thể tùy thời mà cho Tần Phất một đòn trí mạng.
Sau khi nàng tỉnh lại, đầu tiên là sư tôn xuống núi tìm dược, sau là nàng bế quan chữa thương, nên cho dù trong lòng nàng có nghi hoặc cũng không chỗ giải đáp, sau khi sư tôn trở về, nàng lại trải qua cuốn thoại bản kia, càng là theo bản năng không nghĩ tới việc tìm kiếm đáp án từ sư tôn, chỉ có thể tự mình tới Tàng Thư Các giải thích nghi hoặc.
Điển tịch trong Tàng Thư Các mênh mông, thậm chí không thiếu điển tịch có liên quan với yêu tu, nhưng Tần Phất lật tung hết điển tịch liên quan đến yêu lực suốt ba ngày vẫn không tìm thấy gì.

Không có một cuốn điển tịch nào ghi lại loại công pháp như vậy.

Hoặc là điển tịch của Thiên Diễn Tông hữu hạn, hoặc là loại công pháp này chỉ ghi lại ở điển tịch của Yêu Tộc.
Chẳng lẽ nàng vì cái này mà phải đi một chuyến đến Yêu Tộc để tìm?
Tần Phất lắc lắc đầu.
Quên chuyện này đi, có gì thì để sau.

Nàng thở dài, mới vừa buông sách, liền phát hiện có thần thức xâm nhập vào Tàng Thư Các, dừng lại trên người nàng một lát, ngay sau đó biến mất không thấy.
Tay Tần Phất cứng đờ.
Là sư tôn.
Có lẽ sư tôn lên Vấn Kiếm Nhai không tìm được nàng, lúc này mới dùng thần thức đảo qua toàn bộ Thiên Diễn Tông, nhìn xem nàng ở đâu.
Sư tôn đã ở tu vi Độ Kiếp, tự nhiên là sẽ không bị người khác nhận thấy được thần thức, lúc này cố ý lộ ra thần thức, là muốn nhắc nhở Tần Phất đi tìm hắn.
Tần Phất bất động thanh sắc thở ra một hơi, đem sách đặt lại chỗ cũ, chuẩn bị quay trở về Trì Kiếm Phong.
Nhưng mà nàng mới vừa xoay người, đã thấy sư tôn đứng phía sau cách nàng một bước, chắp tay sau lưng.
Lúc này Tàng Thư Các không có người khác, ngay cả việc Tần Phất theo bản năng lùi lại nửa bước cũng có thể nghe thấy được tiếng động rõ ràng.
Mặc Hoa hơi hơi nhíu nhíu mày.
Tần Phất phản ứng lại thật mau, thở ra một hơi, dùng ngữ khí như bình thường nói: “Sao sư tôn không đợi ta trở về, đột nhiên đến Tàng Thư Các, dọa đồ nhi giật mình.”
Mặc Hoa chậm rãi buông lỏng, nhàn nhạt nói: “Trên người của con có thương tích nên ta tới tìm con”
Tần Phất lắc lắc đầu: “Đồ nhi cũng……”
Nàng nói còn chưa dứt lời, Mặc Hoa đã tiến lên một bước nắm lấy cổ tay của nàng, bắt mạch cho nàng.
Tần Phất cố nén mới không lui về phía sau một bước.
Thời gian ba ngày này, trong khi tìm kiếm về thông tin của yêu lực, cũng đủ để nàng tin tưởng những chuyện trong thoại bản ở giấc mộng đều là sự thật.

Chính vì vậy nên khi đối mặt với sư tôn trong thoại bản muốn giết mình, mỗi lần nhìn thấy sư tôn lại phảng phất như thấy được bộ dạng nhập ma kia, nhìn thấy Thái Hàn Kiếm lại theo bản năng nghĩ đến bộ dáng tàn nhẫn kia, nàng phải rất cố gắng mới có thể duy trì vẻ mặt bình thường trước mặt hắn.
Nhưng loại phức tạp này làm cho mỗi thời mỗi khắc khi đứng trước mặt sư tôn, Tần Phất đều ở dày vò.
Một lúc lâu sau, Mặc Hoa buông ra tay nàng, gật gật đầu, nói: “Đã không còn đáng ngại.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng giá sách phía sau nàng, hỏi: “Chất nhi nói con ngây người ở đây đã ba ngày? Con đang tìm cái gì sao?”
Nếu là trước đây, Tần Phất có thể thản nhiên nói nàng cảm thấy yêu lực trong đan điền có chút cổ quái, nhưng hiện tại nàng lại theo bản năng không nghĩ để lộ điểm này, chỉ cười cười, nói: “Tò mò nên tra cấu yếm thảo, vạn nhất đồ nhi ngu dốt học không được Dược Hoa Kinh, lần tới chỉ có thể lại tìm cấu yếm thảo.”

Mặc Hoa trầm mặc một lát, ngẩng đầu nói: “Con an tâm học, nếu là học không được, cho dù có lật tung Ma Uyên ta cũng sẽ tìm được cho con một cây cấu yếm thảo thứ hai.”
Tần Phất biết những điều mà hắn nói là thật, cũng không phải là khoa trương phóng đại.
Hắn là thật sự cảm thấy, vì tìm cấu yếm thảo cho dù có lật tung Ma Uyên cũng không sao.
Tần Phất mím môi.

()
Sau đó nàng nghe thấy Mặc Hoa nói: “Ngày mai sau khi Tình Nguyệt bái sư, con liền phải đến Dược phong, ta sẽ bảo nhị sư đệ đưa con đi, trên người có thương tích phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Nói xong, hắn xoay người, rời khỏi Tàng Thư Các.
Hắn cố ý tới đây một chuyến, chính là vì xem thương thế của nàng như thế nào sao?
Tần Phất phảng phất lại nhớ tới đoạn thời gian nàng vừa mới bái sư, tuy rằng thiên phú kinh tài tuyệt diễm, nhưng thân thể lại cực kỳ kém, thậm chí còn không thể sống lâu, sư tôn vì muốn nàng sống tốt mà một ngày ba lần đều vì Tần Phất bắt mạch.
Tần Phất mím môi, đi khỏi Tàng Thư Các.
Nàng một đường đi tới Trì Kiếm Phong, trên đường gặp không ít đồng môn, không quen thuộc sẽ cung cung kính kính kêu nàng một tiếng sư tỷ, mà quen thuộc khó tránh khỏi sẽ dừng lại nói một hai câu.
Trong lúc nói chuyện nàng phát hiện, trong ba ngày này nàng ở trong Tàng Thư các không ra ngoài, dường như từ trên xuống dưới Thiên Diễn Tông đều đã nhận thức Tô Tình Nguyệt.
Có người cùng nàng nói chuyện, hai ba câu lời nói tất nhiên sẽ nhịn không được nhắc tới tiểu sư muội kia của nàng như thế nào như thế nào, sau đó lại kinh ngạc cảm thán một câu diện mạo hai người thật giống nhau.
Thậm chí có không ít người nói kém chút nữa liền đem tiểu sư muội nhận nhầm thành nàng.
Tần Phất khó tránh khỏi có chút kỳ quái.
Tuy rằng diện mạo của hai người bọn họ tương tự, nhưng khí chất hoàn toàn bất đồng, người tu chân tai thính mắt tinh, điểm bất đồng nhỏ này cũng sẽ không trốn thoát được mắt của họ, như thế nào sẽ đem Tô Tình Nguyệt nhận nhầm thành Tần Phất?
Sau đó nàng đi qua Diễn Võ Đài của tông môn, Hạ Tri Thu đang cùng đồng môn luận bàn cái gì đó, Tô Tình Nguyệt đứng phía sau quan sát bọn họ, Tần Phất lập tức biết vì cái gì mà mấy tu sĩ tai thính mắt tinh như bọn họ vẫn nhận nhầm hai người các nàng.
Hôm Tô Tình Nguyệt tới đây mặc một thân xiêm y váy áo hồng nhạt, khiến cho nàng ta trở nên thiên chân ngây thơ, thần sắc động lòng người.


Mà Tần Phất bởi vì tu kiếm nên giống với sư tôn, quanh năm chỉ mặc bạch y, sợ ảnh hưởng tới sức chiến đấu của mình nên cũng không cài nhiều trang sức, chỉ dùng một cây trâm bích ngọc cố định tóc, cho nên khi nhìn thấy hai người bọn họ, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra được sự khác nhau.
Mà hiện tại Tô Tình Nguyệt thay một thân bạch y, cũng là kiểu dáng đơn giản, không cài trang sức.
Cả người trở nên nhạt nhòa hơn, bảy phần tương tự cũng biến thành chín phần, lại có thêm một tia nhu nhược động lòng người.
Mặc bạch y không có gì kỳ quái, Trì Kiếm Phong là môn phái kiếm tu, từ trên xuống dưới đều mặc bạch y, ngay cả Trì Mặc không có thiên phú tu kiếm cũng mặc xiêm y màu trắng.
Không ít nữ tu trên Thiên Diễn Tông đều coi Tần Phất như tấm gương, cũng có người bắt chước cách mặc quần áo trang điểm của nàng, khắp nơi của Thiên Diễn Tông đều có bạch y tiên tử, sớm đã không còn hiếm lạ.
Nhưng nhìn Tô Tình Nguyệt trang điểm như vậy, Tần Phất cảm thấy thực sự có chút vi diệu.
Trong thoại bản kia, chi tiết ngược tâm nhất là chính là hai từ thế thân, Tô Tình Nguyệt phản cảm nhất là khi người khác nói nàng ta cùng Tần Phất giống nhau, lại không nghĩ rằng, bây giờ nàng ta mặc xiêm y trang điểm đều có vẻ tương tự như Tần Phất.
Trên thực tế nàng ta thích hợp với những màu sắc nhẹ nhàng hơn, những màu sắc đó làm tôn lên vẻ ngây thơ thiên chân của nàng ta, màu trắng ngược lại áp chế đi sự dịu dàng giữa hai đầu lông mày.
Tần Phất lắc lắc đầu, đi qua.
Có người phát hiện ra nàng, đám người vây xem liền bắt đầu xôn xao, từng tiếng sư tỷ không dứt bên tai, Tần Phất vừa đi vừa gật đầu đáp lại, phảng phất không nhìn thấy bọn họ một bên nhìn nàng một bên ngó Tô Tình Nguyệt, vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Thời điểm nàng đi qua đám đệ tử đang vây xem, Hạ Tri Thu mới vừa thắng một đệ tử của Chấp Pháp Đường, đi tới bên người Tô Tình Nguyệt, nhìn Tần Phất, không chút để ý kêu một tiếng Đại sư tỷ.
Tô Tình Nguyệt chạy nhanh đi theo kêu một tiếng Đại sư tỷ.
Tần Phất đột nhiên nhớ tới, ở cái thoại bản kia, đúng là bởi vì bộ dạng bạch y cầm kiếm của Tô Tình Nguyệt rất giống Tần Phất, cho nên Hạ Tri Thu mới chủ động tiếp cận Tô Tình Nguyệt, xem nàng ta như thế thân.
Tần Phất: “……”
Những người khác yêu mà không được nên tìm thế thân, nàng miễn cưỡng có thể lý giải, nhưng từ sau sự việc 5 năm trước, sau đó Hạ Tri Thu luôn bày ra bộ dạng phân rõ giới hạn với nàng, như thế nào còn sẽ tìm thế thân giống nàng?
Tự khiến cho chính mình không thoải mái?
Nàng đang xuất thần, Hạ Tri Thu đột nhiên làm trò trước mặt đám đệ tử, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đã lâu ta cùng sư tỷ cũng không luận bàn qua, hôm nay liền thỉnh sư tỷ chỉ giáo.”
Hắn muốn khiêu chiến với Tần Phất.
Mấy đệ tử vây xem chỉ coi như đó là một cuộc tỷ thí bình thường giữa đại đệ tử và nhị đệ tử của Trì Kiếm Phong, ầm ầm trầm trồ khen ngợi.
Tần Phất lại nhìn Hạ Tri Thu trong chốc lát, lúc này mới gật gật đầu.
Hai người đi đến giữa Diễn Võ Đài, Hạ Tri Thu rút ra Đoạn Tuyết kiếm: “Còn thỉnh sư tỷ xuất kiếm.”
Tần Phất rút ra Cổ Trần kiếm, tập hợp linh lực, đan điền có một tia đau đớn, nhưng trừ cái này ra cũng không có trở ngại gì.
Hạ Tri Thu nhanh chóng tấn công lại đây, kiếm chiêu tuyệt luân, linh lực kích động, là nhất kiếm khó có thể ngăn cản của Kim Đan kiếm tu, thời điểm hắn xuất kiếm, ở dưới đài chính là một trận hít khí lạnh.
Nhưng Tần Phất chỉ đứng tại chỗ nâng lên kiếm.

Sau đó chém ra một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén!
Kiếm khí tung hoành mà chém qua, phá giải chiêu thức của Hạ Tri Thu, cũng đánh rơi luôn kiếm của hắn.
Trên đài dưới đài một trận trầm mặc.
Kiếm tu nhưng ngay cả kiếm cũng chưa dùng, thắng bại còn chưa rõ sao?
Hạ Tri Thu trầm mặc một lát, nhàn nhạt cúi đầu chắp tay chào Tần Phất, nói: “Sư tỷ, ta thua.” Sau đó dường như không có việc gì nhặt lên kiếm của chính mình.
Tần Phất gật gật đầu, nói: “Không sao, sư đệ mới vừa tiến giai lên Kim Đan không lâu, cũng là ta chiếm tiện nghi.”
Hạ Tri Thu siết chặt kiếm.
Dưới đài lúc này mới dần dần ồn ào trở lại, những giọng nói tán thưởng đều nổi lên.
Có một đệ tử pháp tu nhìn ra manh mối, kinh ngạc nói: “Tần sư tỷ, này……!Có phải rất nhanh sẽ kết anh hay không?”
Tần Phất không trả lời, thu hồi kiếm rời khỏi Diễn Võ Đài, nhưng thanh âm bàn luận dưới đài lại càng lớn hơn.
Bọn họ đều là tu sĩ, có người nhắc nhở thì sẽ có thể cảm giác được, kiếm khí của Tần sư tỷ rõ ràng càng mạnh hơn so với lúc trước.
Cho dù không phải rất nhanh sẽ kết anh, thì cũng là đã đến bình cảnh.
Một đám người ồ lên.
Tần sư tỷ kết đan mới được bao lâu, hiện tại lập tức liền kết anh sao?
Không đến trăm tuổi đã là Nguyên Anh kỳ……
Quả nhiên là thiên tài trăm năm khó gặp!
Thật sự bọn họ đoán cũng không sai.
Nếu không có bị trọng thương, xác thật rất mau Tần Phất sẽ kết anh.
Bất quá hiện giờ bị thương, hơn nữa sau khi trải qua chuyện trong thoại bản, tâm trạng của nàng đều không ổn định, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói kết anh, chỉ cần tu vi không lùi đã là tốt rồi.
Cho nên hiện tại muốn đến Dược Phong, không chỉ vì học Dược Hoa Kinh, mà càng quan trọng hơn là tìm một nơi yên tĩnh để ổn định lại tinh thần.
Tần Phất chậm rãi thở dài một hơi.
TYT & Cá Voi team.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.