Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 34: Biểu Muội Lại Muốn Chia Tay 17


Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay – Chương 34: Biểu Muội Lại Muốn Chia Tay 17


Edit: Weirdo
Khinh công của hắc y nhân phi thường cao.

Cố Ninh bị hắn mang theo bay qua tường cao Vương phủ, còn nhìn thấy thị vệ đang tuần tra trong hoa viên.

Nhưng bọn họ không có ai ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một cái, bất quá nàng phỏng chừng, cho dù bọn họ ngẩng đầu nhìn, cũng có thể thấy không rõ bóng dáng hắc y nhân, chỉ cảm thấy là một trận gió, hoặc là một con én xẹt qua bầu trời.

Bởi vì khinh công của hắc y nhân này cao đến kỳ lạ, cơ hồ đến mức đạp tuyết vô ngân*.

*Đạp tuyết vô ngân: Công phu đi trên tuyết không để lại dấu chân, là khinh công thượng thừa nổi tiếng trong giang hồ.

Tuy rằng mùa xuân đã sắp kết thúc, nhưng bởi vì tốc độ của hắc y nhân quá nhanh, gió thổi trên mặt vẫn rất lạnh, cũng có chút sắc bén như đao.

Cố Ninh bị gió thổi đến ngay cả hai mắt đều không mở ra được, chỉ có thể cảm giác được hắc y nhân mang theo nàng bay trên nóc nhà người khác, có thể nhẹ nhàng nhanh chóng như hiệu ứng đặc biệt trong phim.

Không biết qua bao lâu, hắc y nhân rốt cuộc dừng lại.

Cố Ninh cảm giác được tim mình đập rất nhanh, hô hấp cũng dồn dập, giống như người chạy như bay một đoạn đường dài vừa rồi là chính nàng.

Mà hắc y nhân phía sau lại hô hấp vững vàng, tim đập tựa hồ cũng đều đặn, có thể thấy được hắn chẳng những khinh công cao, thể lực cũng thập phần mạnh khỏe.


Lúc này bọn họ đang đứng trên nóc một ngôi nhà.

Đêm đã khuya.

Từng hộ gia đình cũng đã tắt đèn nghỉ ngơi, bởi vậy, trên đường phố cũng vô cùng tối tăm.

Chỉ là mái nhà cũng không tối như vậy, bởi vì trên đỉnh đầu còn có ánh trăng.

ngôn tình ngược
Bầu trời tuy có mây, rất nhiều mây, làm cho bóng đêm càng tối hơn, cũng chắn không ít ánh trăng, nhưng ánh trăng nhàn nhạt giữa những tầng mây trút xuống, vẫn đủ để chiếu sáng khuôn mặt của hắc y nhân.

Đây là một khuôn mặt mang theo phong cách dị vực, tuổi còn rất trẻ, lộ ra vài phần kiên nghị và cẩn trọng, tạo cho người ta một cảm giác ý chí rất kiên quyết, cũng có chút cảm giác thần bí.

Cố Ninh tự nhiên là không quen biết hắn, hiển nhiên hắn cũng không quen biết nàng.

Như vậy hắn bắt cóc nàng đến nơi này, còn có bộ dáng như đang chờ đợi cái gì, là vì sao?
Cố Ninh hoài nghi hắn có liên quan đến nữ chủ trong sách, mà nghi ngờ này rất nhanh đã được nghiệm chứng.

Nàng nghe thấy con phố dài yên tĩnh truyền đến một trận tiếng vó ngựa, đặc biệt dồn dập, phảng phất như đang bị thợ săn đuổi bắt.

Nàng theo âm thanh nhìn lại, mới phát hiện nơi này thế nhưng là cửa thành, cửa thành đóng chặt, binh lính trông coi cũng đã dựa vào chân tường ngủ nông.

Khi tiếng vó ngựa vang lên, bọn họ cũng từ trong mộng bừng tỉnh, biểu tình có vài phần cảnh giác, nắm chặt binh khí trong tay.

Mà cưỡi ngựa chạy về phía này lại là một đám người trang bị dị phục kỳ lạ.

Số người của bọn họ vừa nhìn đã thấy ngay, tổng cộng có bảy người.

Tuổi tác bọn họ có già có trẻ, có nam có nữ, dung mạo khí chất cũng đều không giống nhau.

Điểm chung duy nhất là diện mạo của bọn họ cũng giống như hắc y nhân bên cạnh, đều mang phong cách dị vực, hốc mắt rất sâu, đường nét cũng rất thâm thúy.

Ánh mắt Cố Ninh dừng trên người một người mặc áo choàng màu đen với bím tóc dài trong số đó.

Hắn cưỡi ngựa chạy như điên, trong ngực còn ôm ngang một nữ nhân.


Từ góc độ này của nàng nhìn qua, không thể thấy rõ chính xác khuôn mặt nữ nhân kia.

Nàng chỉ nhìn thấy nữ nhân này mặc một thân quần áo trắng tinh, chỉ là trên quần áo có rất nhiều máu, như hồng mai ở trên tuyết nở rộ.

Nàng ta gục đầu tựa vào trong ngực nam nhân, dường như hơi thở đã thoi thóp lâm vào hôn mê.

Mà sườn mặt nàng ta tú mỹ thanh nhã, cực kì quen thuộc, rõ ràng chính là nữ chủ Hứa Lục Uyển.

Cố Ninh không khỏi quay đầu lại nhìn hắc y nhân một cái, quả nhiên phát hiện hắc y nhân này đang nhìn Hứa Lục Uyển không chớp mắt.

Ánh mắt hắn ta vốn bình tĩnh đã có chút lãnh khốc, lúc này lại phảng phất có biến hóa kỳ dị nào đó, như là băng hóa thành hỏa, có nhiệt độ.

Nguyên bản hắn chạy đường xa như vậy đều mặt không đỏ thở không gấp, lúc này lại chỉ là từ xa nhìn Hứa Lục Uyển hô hấp liền trầm xuống, tim đập tựa hồ cũng nhanh lên.

Cố Ninh thầm nghĩ, quả nhiên, hắn chính là một trong những nam phụ thích nữ chủ trong sách.

Nàng liền nói trong sách nữ chủ không dễ dàng chết như vậy.

Không thích bộ dáng như nàng ta, chỉ sợ cũng chỉ có nam chủ, nhưng hào quang nữ chủ của nàng ta cũng vẫn còn.

Ngay lúc nàng thất thần, Cố Ninh bỗng nhiên nghe thấy trên đường dài có một thanh âm lạnh lùng vang lên.

“Đem tất cả bọn họ bắt lại cho ta, nếu có chống cự, giết ngay tại chỗ!”
Thanh âm này rất ổn định, cũng thực trầm, lộ ra một cỗ cảm giác lãnh khốc xa lạ, phảng phất từ trong thanh âm đều mang theo một trận sát khí không thể xóa được, làm cho người ta chỉ nghe thấy thôi đã không khỏi kinh hồn bạt vía.


Cố Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn qua.

Nhưng điều đầu tiên nàng thấy lại là Lục Minh Thâm đang cưỡi ngựa đuổi theo, có lẽ là cách ăn mặc của hắn quá nhàn tản, cũng quá phú quý, giống như một công tử phong lưu cưỡi ngựa, theo bản năng hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Mà phía sau hắn là một đám ngục tốt cùng người của Cẩm Y Vệ, hiển nhiên là đến truy bắt Hứa Lục Uyển trốn ngục.

Về phần người vừa nói chuyện ở bên cạnh Lục Minh Thâm, chỉ lùi lại một chút cách hắn nửa bước, mặc Phi Ngư phục của Cẩm Y Vệ, bên hông treo Tú Xuân đao, tuổi khoảng chừng ba mươi, mặt vô biểu tình, thoạt nhìn sát khí rất nặng.

Hắn giống như người đứng đầu Cẩm Y Vệ.

Mà đám thuộc hạ sau khi nghe thấy lời hắn nói cũng đã rút đao về phía trước, giống như là thật cẩn thận lại như hổ rình mồi tới gần đám người dị vực kia.

Lúc này, không ai nói gì, nhưng trong không khí đã có mùi thuốc súng căng thẳng.

Thấy thế, trên mặt những người dị vực này không có sợ hãi, lại có một loại biểu tình cho dù là chết, cũng phải bảo vệ Hứa Lục Uyển thật tốt.

Cố Ninh không khỏi tò mò về thân phận của Hứa Lục Uyển.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.