Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang Hương Hoa Nhài FULL – Chương 46: Kế Hoạch
“Làm sao vậy?” trong tay Ninh Vãn còn nắm chặt chìa khóa, vừa mới mới mở khoác cửa chạy vào, tật chạy làm trên mặt còn hơi hồng hồng, “Em không sao chứ?”
Thẩm Thư Vân từ trên sàn nhà ngồi dậy, mái tóc dài đến vai được anh dùng tay vén ra sau lưng, đôi mắt vẫn còn nhập nhèm chưa tỉnh ngủ: “Không biết…… Có thể là ngủ say quá, không cẩn thận từ trên giường lăn xuống dưới.”
Ninh Vãn mới vừa nhăn mi, vừa muốn nói gì, liền thấy Thẩm Thư Vân ngồi dưới đất duỗi tay ra trước, giành trước mở miệng: “Ninh Vãn, tôi ngã eo đau, cậu có thể bế tôi lên giường hay không?”
Lời của Thẩm Thư Vân sắt ngang suy nghĩ của Ninh Vãn, Ninh Vãn mày dần dần giãn ra, cong lưng, tựa hồ cực đạm cười một chút: “Thực vinh hạnh vì ngài phục vụ.”
Sau khi ăn xong cơm chiều, Tiểu Dụ Đầu được Ninh Vãn ôm lên lầu.
Hiện giờ Tiểu Dụ Đầu sinh được gần ba tháng, mấy vết tim tím hồng hồng trên người lúc mới sinh gần như đã không còn sau một tháng rồi, lộ ra làn da nguyên bản trắng nõn sáng trong.
Đôi mắt thằng bé cực kỳ giống Ninh Vãn, dưới hàng mi cong dài, một đôi mắt to đen như hạt nho chớp chớp, như có thể tỏa ra rất nhiều ngôi sao nhỏ.
Thẩm Thư Vân thấy nó ê ê a a, cũng nhịn không được cười một cái, duỗi tay ôm lấy nó từ tay Ninh Vãn, nhéo bàn tay nhỏ mềm như bông nói chuyện.
Ninh Vãn không quấy rầy hai cha con “Giao lưu”, tùy tay nhặt một quyển sách rơi dưới đất cầm lên nhìn dưới ánh đèn bàn.
Thể loại quyển sách này cậu không thường xem —— là một quyển tuyển tập thơ, rất dày, cầm trong tay nặng trĩu.
Nhưng phàm là bài thơ, phải có một vài bài thơ là về tình yêu chua chát, nhưng bài thơ này ngược lại có hơi đặc biệt, tình yêu trong miệng của một số nhà thơ đôi khi còn cao quý hơn sinh mệnh và tiền tài, là củi lửa nhiên liệu để duy trì sự sống, là điều kiện trước hết cho những giấc mộng đẹp, nhưng trong tập thơ này, bài thơ có tên Tro tàn này không nói như vậy… nói rằng tình yêu chỉ làm người ta trầm luân, làm người ta đánh mất lí trí, thậm chí tình yêu không được đáp lại sẽ khiến người ta phát cuồng, tựa như tro tàn nơi bếp lửa vừa cháy hết, thoạt nhìn thật rực rỡ như ánh lửa, nhưng thực ra chỉ có thể làm bỏng da thịt, ngoài ra chẳng còn tác dụng chi khác.
Ninh Vãn xem xong, trong lúc nhất thời không biết là tư vị gì, cậu buông sách, giương mắt nhìn Thẩm Thư Vân cùng đứa nhỏ, đáy mắt trầm tĩnh, bất tri bất giác lộ ra chút biểu cảm dịu dàng.
Cậu chờ bảo mẫu cho Tiểu Dụ Đầu bú sửa xong mới bế nó lên đây, bởi vậy một lát sau thằng bé liền mệt rã rời, được quấn trong chăn nệm mềm mại, trong cái vỗ nhè nhẹ của ba, thực mau liền khép mắt lại.
“Thằng bé đã hơn trăm ngày rồi làm sao bây giờ?” Thẩm Thư Vân đột nhiên mở miệng, đánh vỡ yên lặng trong nhà “Còn có chọn đồ vật đoán tương lai. (đoạn này tui cũng không hiểu tại sao lễ trăm ngày là chọn đồ vật, trong khi baidu bảo là trước sinh nhật 1 tuần???)”
Ninh Vãn chống cằm nhìn Thẩm Thư Vân: “Em muốn làm sao bây giờ?”
“Hơn trăm ngày chỉ có hai chúng ta, không khỏi quá quạnh quẽ,” Thẩm Thư Vân không ngẩng đầu, vài sợi tóc dài rũ xuống trước ngực, càng tô thêm vẻ đẹp vô cùng “Cậu mời mấy người bạn đến chúc mừng lễ trăm ngày chọn đồ vật đoán tương lai đi, ở chỗ này tổ chức…… Thấy thế nào?”
“Này……”
“Tôi sẽ không bỏ trốn!” Thẩm Thư Vân ngắt lời Ninh Vãn, từ trên giường đứng lên, bước vài bước đi đến trước mặt Ninh Vãn đang ngồi trên ghế sô pha bằng da mềm, chậm rãi ngồi xổm xuống, sát tầm đầu gối Ninh Vãn, ngửa đầu thuận theo nhìn cậu, chậm rãi nói, “Hiện tại, tôi có cậu, có Thẩm Độ, tôi cảm thấy cũng thực tốt… Tôi không muốn bỏ trốn nữa.”
Ninh Vãn trừng lớn đôi mắt, tựa hồ không thể tin được vận may sẽ đến đột nhiên như vậy, quả thực hoài nghi đây là đang trong mộng, nỗi hạnh phúc lớn lao xông thẳng lên đầu óc choáng váng, cậu bắt lấy tay Thẩm Thư Vân, hèn mọn lại thành kính hỏi: “Thư Vân, em nói là thật vậy chăng? Tại sao lại đột nhiên……”
“Này không phải đột nhiên,” Giọng anh thật dịu dàng thật thật bâng quơ, giống như lần đầu tiên Ninh Vãn gặp anh, giống như thời khắc ngày ấy được anh ôm vào trong ngực “Tôi chỉ là…… Chỉ là không muốn tiếp tục như vậy.
Nhưng cậu cũng phải cho tôi ít thời gian, để tôi bình tĩnh một chút, bởi vị lúc trước cậu đối xử với tôi không hề tốt, còn nhốt tôi.”
Ninh Vãn cũng ngồi xổm xuống, nửa quỳ trên mặt đất, duỗi cánh tay ôm Thẩm Thư Vân thật chặt, như là đang ôm lấy thứ trân bảo đã đánh mất nay tìm lại được: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi Thư Vân…… Anh chỉ là quá sợ em sẽ rời xa anh, là anh dùng sai cách rồi……”
Khi Ninh Vãn nhìn không thấy biểu cảm của anh, dịu dàng trên mặt dần dần lạnh lùng, hơi đờ đẫn nhìn chằm chằm cánh cửa số sát đất rất lớn, nhưng chất giọng vẫn nhẹ nhàng tình cảm: “Tôi hiểu mà, cho nên cậu để tôi có chút thời gian, được không?”
“Đương nhiên được rồi” Ninh Vãn nghẹn ngào, ôm eo Thẩm Thư Vân, như muốn bày tỏ hết toàn bộ sợ hãi và áy náy luôn đè nén trong lòng mấy ngày này “Vậy em cũng phải cho anh một cơ hội, hãy cho chúng ta một cơ hội để trở lại, được không?”
“Được.”
Thẩm Độ chọn đồ vật đoán tương lai diễn ra tại tuần sau, Ninh Vãn tự mình gọi người quét tước từ trong ra ngoài tòa biệt thự một lần, thậm chí vườn hoa bên ngoài căn nhà cũng tìm riêng người tới tu sửa một phen.
Nhưng cậu không mời quá nhiều người tới, chỉ mời La Kiêu cùng Thích Tri Hàn, còn có Ninh Hữu và bạn gái cậu ta, Ninh Vãn cũng gọi điện thoại mời Tiêu Nguyễn, Tiêu Nguyễn hình như có việc chỗ cửa hàng bán hoa nên đi không được, liền từ chối lời Ninh Vãn mời, nói là lần sau sẽ mang quà đến chơi với Tiểu Dụ Đầu.
Người đến không nhiều lắm, nhưng bố trí thật sự cẩn thận, Ninh Vãn dùng mấy quả bóng màu lam để ghép thành số ngày sinh nhân với lễ trăm ngày của Tiểu Dụ Đầu, đính lên trên tường trống chỗ phòng khách, phòng khách còn đặt mấy bụi hoa hồng hai màu trắng hồng, Thẩm Thư Vân hỏi người đưa hoa tới người, anh ta nói tên nó là hồng Mon Coeur.
Mon Coeur có mùi ngọt thanh tỏa khắp căn phòng, làm tâm tình người thưởng thức tốt lên rất nhiều, trừ mấy thứ đó ra, Ninh Vãn còn đặt một cái bánh kem ba tầng rất lớn ở bàn ăn bên cạnh, hoàn thành xong mọi thứ, cũng biến không khí nặng nề trong nhà thành hư không.
Ninh Hữu là tuýp người ầm ĩ, cậu ta mang theo hai chai champagne, ồn ào muốn mở, Ninh Vãn không còn cách nào, đành phải đứng dậy đi vào trong phòng bếp tìm dụng cụ mở chai, Ninh Hữu cùng bạn gái cũng đi theo đi.
La Kiêu nhân lúc không có ai, đi tới chỗ Thẩm Thư Vân đang đứng cạnh cái bánh kem, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hỏi: “Anh viết SOS là có ý gì?”
Ngày đó La Kiêu trở về nhà, rối rắm thật lâu sau, vẫn là đem chuyện này hỏi Thích Tri Hàn ở trên giường, Thích Tri Hàn ôm chăn, kinh ngạc hơn nửa ngày chưa nói ra lời nào.
La Kiêu dính như cháo cọ cọ: “Lão bà, em nghĩ sao!”
Thích Tri Hàn vặn nút đèn đầu giường, có chút đau đầu hỏi: “Vậy anh sẽ chọn bên nào? Một bên là huynh đệ của anh, một bên là Omega của huynh đệ của anh.”
“Anh chọn không được mới hỏi em đó!” La Kiêu che đầu hỏng mất kêu lên, “Ninh Vãn rốt cuộc đang làm cái gì a! Thẩm Thư Vân như thế nào sẽ viết SOS a? Bọn họ rốt cuộc làm sao vậy?”
Thích Tri Hàn môi mỏng hé mở, thanh âm cũng mang theo chút lạnh lẽo: “Anh nói xem, Ninh Vãn có thể hay không…… Đem người ta cầm tù ở căn nhà đó? Bằng không Thẩm Thư Vân tại sao phải đến nông nỗi cầu cứu anh như thế? Anh ấy đâu có thân quen gì với anh?”
“Trời đất chứng giám, bọn anh thật sự không thân!”
“Vậy đúng rồi,” Thích Tri Hàn đầu ngón tay hơi hơi lạnh cả người, “Anh ấy có thể đã cùng đường rồi hay không, mới thử cầu cứu, thử vận may, với ngươi mới chỉ vài lần tiếp xúc? Lấy hiểu biết của anh với Ninh Vãn, anh cảm thấy Ninh Vãn có khả năng làm ra việc này sao?”
La Kiêu cả người tê dại, càng nghĩ càng cảm thấy việc này thật sự quá quỷ dị.
Hắn gối đầu lên hai tay, nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, mới trả lời vấn đề Thích Tri Hàn: “Tuy rằng nghe tới thực không thể tưởng tượng, nhưng anh cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy không phải hoàn toàn không có khả năng —— Ninh Vãn tên kia, từ nhỏ chính là đứa tính tình cố chấp, cậu ta thậm chí chấp nhất vị Omega hương hòa nhài mà có thể tìm kiếm nhiều năm đến vậy, Omega khác á, cậu ta không thèm để ý tới, thậm chí có thể điên cuồng tìm kiếm, đi thành phố khác, phát hỏa lên, cố chấp đến điên cuồng me mị như vậy, làm ra loại sự tình này, coi nhưng cũng có sự hợp lý.”
Thích Tri Hàn gật gật đầu, nói: “Anh với Ninh Vãn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khẳng định còn hiểu anh ấy hơn em.
Anh nếu như đã rõ chuyện này là thật sự có khả năng phát sinh, cũng tường tận Ninh Vãn làm như vậy là sai, thì nhất định không được làm ngơ.
Này không chỉ là vì Thẩm Thư Vân, mà vì Ninh Vãn, đừng nói cuối cùng làm chuyện bậy bạ này tan nhà nát cửa, người thật sự có khả năng bị anh ta lộng điên giết chết, đến lúc đó, Ninh Vãn ngay cả hối hận cũng không kịp…… Chi bằng trước cứu Thẩm Thư Vân ra, tách hai người ra, để họ yên tĩnh một đoạn thời gian.
Dù sao người là ở chỗ chúng ta, Ninh Vãn cũng không đến mức hoàn toàn mất đi tin tức Thẩm Thư Vân, chờ thời cơ tới rồi, lại thúc đẩy bọn họ gặp lại thì tốt rồi.”
“La Kiêu?”
Chất giọng nam trầm thấp kéo La Kiêu khỏi hồi ức, hắn giương mắt nhìn Thẩm Thư Vân bên cạnh, Thẩm Thư Vân hôm nay tìm cọng dây thun buộc tóc lên, vén tóc sau mang tai, lộ ra sườn mặt thanh tú.
Anh mặc áo sơmi màu trắng, trông còn gầy hơn so với trong trí nhớ La Kiêu, nhưng tinh thần nhìn qua vẫn không tồi.
“Anh nói đi.”
“Cậu ta thực mau sẽ trở về, tôi nói ngắn gọn,” Thẩm Thư Vân một bên mặt không biểu tình mà cắt bánh kem, một bên nhỏ giọng “Ninh Vãn nhốt tôi ở chỗ này, không cho tôi đi ra ngoài, đây là một loại tra tấn lẫn nhau! Cầu anh đưa tôi rời khỏi nơi này, tôi sẽ dùng hết sức báo đáp anh.”
Trong lòng bàn tay La Kiêu đều là mồ hôi lạnh, lau tay xuống quần, sau đó trả lời: “Ngày 3 tháng sau, là 60 đại thọ phụ thân Ninh Vãn, cậu ấy nhất định sẽ lên máy bay đi thành phố R, chậm thì nửa ngày, nhiều thì một ngày, đến lúc đó tôi tới đón anh, mang anh rời đi.
Anh nhất định phải trước lúc đó để cậu ấy thả lỏng cảnh giác.
Còn có cái gì muốn kết thúc, đều làm xong trước Ngày 3 tháng sau đi.”
Thẩm Thư Vân không nghĩ tới La Kiêu sẽ dễ dàng đáp ứng anh như thế, anh cắt một miếng bánh kem, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Lúc này, tiếng bước chân từ phòng bếp truyền đến, tiếp theo, là giọng Ninh Vãn: “Hai người đang thì thầm chuyện gì thế?”
Thẩm Thư Vân nắm cán dao trong tay thật chặt, xoay người, nhìn Ninh Vãn cười: “Không có gì, anh ấy muốn ăn bánh kem, muốn tôi cắt cho một miếng…… Anh ôm Tiểu Dụ Đầu tới, vậy thì bắt đầu đi?”
Hết chương 46.