Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn

Chương 36


Đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Đột Nhiên Muốn Cùng Tôi Kết Hôn – Chương 36

Edit: Phong Nguyệt

Ở vòng thứ hai Lục Ý không có điểm nào, trạng thái của Trác Tinh không tốt, nên trò tam sao thất bản ở vòng ba cũng không như ý, vì thế đến phiên Lục Ý chọn nhân vật chỉ còn lại vài cái, cậu nhận vai người khiếm thị.

Hiện nay chỉ còn hai mươi người, thể lệ thi đấu vẫn là loại một nửa, nói cách khác lúc ghi hình xong xuôi cũng chỉ còn lại mười người.

Giống như mấy kỳ trước, tất cả thời gian buổi chiều đều để cho họ tập luyện, sau đó là diễn tập.

Hiện tại mỗi cố vấn mang theo năm học viên.

Lục Ý và Nhan Bân theo chân Cố Diễn.

Không biết có phải ảo giác của Lục Ý không, cậu cứ thấy Du Định như có như không mà đánh giá cậu.

Cố vấn và học viên cùng nhau bước vào phòng tập, vì chỉ có sáu người nên gian phòng có hơi trống trải.

Để tích lũy kinh nghiệm, số lượng học viên lại ít, thế nên các cố vấn phải hướng dẫn từng người.

Nhân vật chính mà Lục Ý diễn tên là Du Minh, là một người dịu dàng, cậu phải diễn một đoạn tình ái.

A Tần tỏ tình với A Minh, A Minh lấy lý do sợ cản trở người ta từ chối, nhưng A Tần lại đều đặn đúng giờ đến thăm hỏi y mỗi ngày, cùng y tản bộ, rèn luyện thân thể, làm công ích.

Ngày qua ngày, vào một buổi tối nọ, A Tần đọc một bài thơ tình lần cuối, hắn nói hắn phải đi, mong A Minh có thể vui vẻ hạnh phúc.

A Tần nói đi liền đi, A Minh đột nhiên phát hiện mình đã quen với sự tồn tại của người này, không thể nghĩ nổi sau khi hắn biến mất mình sẽ ra sao, y thất hồn lạc phách, vì thế vội vã đuổi theo.

A Tần dừng bước.

A Minh hỏi: “Ánh trăng đêm nay đẹp không?”

“Đẹp.” A Tần trả lời, “Cùng em đứng dưới trăng, sao không đẹp chứ.”

A Minh nắm tay hắn, do dự nói: “Nhưng em không nhìn thấy, em. …Em không tự tin…”

“Anh thích em, em trong mắt anh là đẹp nhất, đừng mặc cảm.” A Tần nói, “Về phần không nhìn thấy, nếu em nguyện ý, cả đời này anh sẽ là đôi mắt của em.”


Kịch bản đến đây là hết, chỉ có đối thoại và động tác, không có tâm tình phức tạp,tất cả đều cần tự nghiệm ra.

Lục Ý ngồi trong góc, nghe Cố Diễn trò chuyện với những học viên khác.

“Diễn người câm, không thể nói chuyện, tâm tình phải dựa vào những chỉ tiết nhỏ nhặt, truyền đạt bằng ánh mắt, thật ra khó khăn nhất…”

“Vậy làm sao để diễn cảnh bộc phát?”

“Dựa vào ngôn ngữ tay chân, bởi vì thân thể khiếm khuyết, nên khi bộc phát cảm xúc rất đáng sợ, cậu phải nghiền ngẫm thật kỹ càng.”

“Cố vấn, em diễn người khiếm thính.”

“Khiếm thính chính là không nghe thấy tiếng động, giống như cả người luôn bị ngâm trong lòng biển, thử tưởng tượng xem, có phải khủng hoảng lắm không?”

“Vâng ạ.”

“Bọn họ bị khủng hoảng như vậy trong thời gian dài, không nghe thấy tiếng còi ô tô, không nghe thấy tiếng gọi của người khác, không nghe thấy âm thanh nhắc nhở nguy hiểm, bọn họ phải làm quen với những chuyện này, vì thế nếu muốn diễn nhân vật này phải vứt bỏ mọi thứ liên quan đến thính giác, cẩn thận suy nghĩ đi.”

Lục Ý chờ mọi người thỉnh giáo xong hết, mới chậm rãi bước tới, đứng trước mặt Cố Diễn.

Cố Diễn uống một hớp thấm giọng, thản nhiên nhìn cậu, đối xử không khác gì với các học viên khác.

Lục Ý đem kịch bản đưa lên: “Thầy Cố, em diễn cái này.”

Cố Diễn nhìn kịch bản của cậu, xem nội dung bên trong.

Sau khi xem xong anh không lên tiếng, chống cằm suy nghĩ hồi lâu: “Em đã từng đọc truyện ngắn Sáng trăng của Guy de Maupassant chưa?”

Lục Ý lắc lắc đầu.

“Ừm, vậy lát tìm hiểu đi.” Cố Diễn nhàn nhạt nói, “Đoản văn này nói về một tu sĩ theo con đường khổ hạnh, ông ta căm ghét đàn bà và tình yêu, lại bị tình yêu cảm hóa dưới ánh trăng, tác giả mượn ánh trăng để phản đối con đường khổ hạnh, cho nên ánh trăng ở đây không phải ánh trăng bình thường, trong kịch bản này cũng vậy. Trên sân khấu không có trăng, em phải tự sáng tạo.”

Lục Ý ngẫm một lát, nói cảm ơn.


Lục Ý mới vừa lui xuống, Nhan Bân liền tiến tới: “Ý ơi.”

Lục Ý liếc nhìn cậu ta.

“Tôi nghi ngờ đạo diễn có thâm thù đại hận với tôi” Nhan Bân mặt như đưa đám, tay nắm tờ kịch bản mỏng dính, “Anh biết không, lần này tôi phải diễn cảnh òa khóc.”

Lần trước Nhan Bân phải diễn vai hồ ly tinh khuynh nước khuynh thành, lần này phải diễn vai người câm òa khóc.

Tất cả đối với cậu ta mà nói đều khó như học sử thi vậy.

“Khóc à.”Lục Ý suy nghĩ một chút, “Diễn cảnh khóc không khó lắm.”

“Tôi biết tôi không tìm sai người mà!” Nhan Bân tràn đầy phấn khởi, cực kì muốn học hỏi, “Ba ơi ngày hôm nay ba đẹp trai lắm! Ba mau dạy con diễn đi!”

“Anh đang dạy bọn họ diễn à?” Du Định từ phòng luyện tập bên kia quay đây, tiện tay kéo ghế, ngồi bên cạnh Cố Diễn, “Em không quấy rầy chứ?”

Cố Diễn thờ ơ nhìn hắn: “Bây giờ đã quấy rầy rồi.”

Du Định khẽ mỉm cười: “Không phải do em rảnh rỗi sao, em học Bel canto, dạy bọn họ ca hát còn được, chứ diễn kịch thì không nổi, đạo diễn đang tìm thầy dạy họ, em chỉ ngồi cho có thôi.”

Du Định là đạo diễn mời tới thay Cừu Ngọc, nhân khí cực kì tốt, bằng không rất dễ dàng bị người ta soi mói, trong thời gian ngắn như vậy cũng chỉ thấy Du Định thích hợp nhất, thế nên kêu hắn tới cứu bổ.

Cố Diễn liếc hắn một cái: “Vậy cậu còn không cố gắng ngồi ở phòng luyện tập của các cậu, chạy đến đây làm gì?”

“Không phải anh đang vướng mắc chuyện tình cảm sao, em tới xem nhân vật thần thánh nào có thể làm anh thần hồn điên đảo như vậy.” Du Định như có điều suy nghĩ nhìn Lục Ý ngồi xổm ở một góc, “Lục Ý chắc đã nghe qua scandal của chúng ta rồi nhỉ? Anh ấy có phải đang hiểu lần quan hệ của chúng ta hay không?”

“Sao anh biết được.” Cố Diễn xoa ấn đường, nhớ tới chuyện mười ngày trước Lục Ý không nói tiếng nào rời đi, khó chịu dâng lên, không muốn nhắc đến, “Nếu cậu không có gì làm thì…”

Còn chưa nói xong, Du Định bỗng nhiên nhìn anh híp mắt cười: “Đàn anh, chúng ta làm một thử nghiệm đi.”

Mí mắt Cố Diễn giật giật, chưa kịp phản ứng lại, Du Định đã lớn tiếng hô: “Đàn anh, buổi sáng em làm nước chanh uống ngon không?”


Lúc Du Định tiến vào, mọi người đang tập trung đối diễn, căn bản không ai chú ý tới hắn, hắn rống lên như thế, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về đây.

Lục Ý ngẩng đầu lên, để dạy Nhan Bân, cậu mới vừa chuẩn bị tâm lý để khóc, nước mắt còn đang tràn mi, chưa kịp thu hồi, đã bị tiếng hô hấp dẫn lực chú ý, cậu theo bản năng mà nhìn sang.

Cố Diễn vừa vặn nhìn Lục Ý, hơi sửng sốt.

“Ôi!” Du Định cũng không nghĩ tới màn này, sau khi hồi thần, hắn nghiêng đầu tới gần Cố Diễn, thầm thì, “Nhìn đi, không phải rất hiệu quả sao?”

Cố Diễn không lên tiếng.

“Thử một lần nữa đi, chúng ta đoán thử xem” Du Định tựa như cảm thấy rất thú vị, “Em cứ bảo trì khoảng cách này nói chuyện với anh, không quá năm phút nữa, anh có tin anh ấy sẽ có hành động không?”

Cố Diễn không tin.

Lục Ý là con người thế nào anh hiểu hơn ai hết.

Lục Ý là một người vô tâm vô phế, Cố Diễn tiến một bước, cậu có thể lùi một trăm bước.

Sao Lục Ý sẽ có phản ứng trong tình huống này chứ?

Làm sao có thể.

“Cậu không thấy nhàm chán à” Cố Diễn nhíu mày, “Cậu rảnh quá đúng không?”

“Đàn anh, tin em đi.” Du Định lấy điện thoại ra nhìn thời gian, nhắc chuyện khác, “Đúng rồi, buổi biểu diễn lần trước của anh thế nào rồi? Bài hát kia ai viết cho anh vậy?”

Du Định đánh trống lảng quá lộ liễu, Cố Diễn không muốn chơi trò con nít này với hắn, nhíu chặt mày, bóp vai hắn, vừa định đẩy hắn qua bên cạnh: “Có gì thì nói, đừng cách anh…”

Anh còn chưa nói xong, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người.

Nhan Bân đẩy Lục Ý về phía trước, lớn giọng hô: “Thầy Cố, Lục Ý có vấn đề muốn thỉnh giáo anh!”

Sau đó chạy như ma đuổi.

Cố Diễn nhìn Lục Ý.

Lục Ý cũng không phải tự nguyện tới.

Vừa nhìn thấy Du Định tới đây, Nhan Bân tựa như cái kèn tí hon kề vào tai cậu mà rống: “Anh nhanh lên, tên thô kệch kia tới gần anh ấy hơn rồi kìa!”

“Hai người cách gần họ như vậy! Còn tự tay làm trà bưởi cho anh ấy! Lẽ nào anh cứ nhìn như vậy? Hắn ta đứng trước mặt nhiều người như vậy, muốn làm gì chứ! Rõ ràng là muốn khiêu khích anh!”


“Sau anh có thể nhẫn được chứ! Anh là Ninja rùa tái thế à! A a a sao nam thần tôi lại thảm như vậy chứ trời ơi! Anh ấy chính là một đóa bạch liên hoa thanh thuần tinh khiết aaaaa, vậy mà bị người không sạch sẽ vấy bẩn!! Anh mau nhìn xem!!!”

Lục Ý bị Nhan Bân làm cho hoa mắt, đang định nhét cái gì vào họng cậu ta, lại thấy Nhan Bân chậm chạp không phản ứng, sau đó cuống lên, lôi cậu chạy đi.

Bây giờ Lục Ý bị ép đứng trước mặt Cố Diễn, cậu chỉ có thể ép mình nặn ra một nụ cười, chào hỏi: “Thầy Cố.”

Du Định nhìn nhìn Cố Diễn, cười với anh, trên mặt viết “Xem bói không? Em là nhà tiên tri, không lấy tiền.”

Cố Diễn dừng lại, nhìn về phía Lục Ý: “Em có vấn đề gì không?”

Lục Ý vốn không có vấn đề gì.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Cố Diễn ôm Du Định, bộ dáng thân mật, còn nhìn nhau cười, không có chỗ cho người thứ ba chen vào.

Lục Ý còn chưa hiểu rõ tâm tư của mình, đã bật thốt: “Anh còn chưa dạy em làm sao diễn người mù.”

Đúng, Cố Diễn dạy người khác diễn thế nào, nhưng chưa dạy cậu.

Du Định nhìn Cố Diễn, cười híp mắt, tướng mạo hắn ta thiên về âm nhu, lại không hề nữ tính, khi hắn ta nhìn chăm chú vào một người, khiến người ta bất giác sinh lòng yêu thương.

Cố Diễn bình thản nói: “Diễn người mù, em phải tự trải nghiệm, tìm vải bịt mắt lại, sau thời gian dài sẽ có cảm giác.”

Lục Ý nhìn Du Định, khóe môi khẽ mím: “Em quá ngu ngốc, không hiểu.”

“Đơn giản như vậy anh cũng không hiểu?” Du Định chậc một tiếng, chống cằm, “Đến đây, tôi làm người tốt một lần vậy, thầy Cố dạy các anh cả buổi trưa đã quá mệt mỏi rồi, để tôi dạy anh.”

Du Định không nói gì còn đỡ, vừa mở miệng ra lại tựa như châm lửa vào bó rơm, cháy tí tách.

Giờ phút này Lục Ý dường như bị tẩy não, đầy đầu đều là âm thanh cảnh báo của Nhan Bân: A a a a tên đàn ông thô kệch này vừa nhìn là biết trà xanh biểu! Tin tôi đi tin tôi đi! Hắn ta tuyệt đối có ý xấu với nam thần!

Mỗi một câu nói mỗi một ánh mắt của hắn ta đều đang câu dẫn nam thần! Hắn ta còn xem anh ra gì mà ngang nhiên đứng cạnh nam thần! Còn cười với nam thần! Còn tỉ mỉ chăm sóc nam thần!

Sao anh có thể nhẫn được vậy?!!!!!!!!!!! Anh có còn là đàn ông hay không hả?!!!!!!!!!! Anh nói đi!!!!!!!! Nhanh đi vả mặt hắn ta đi còn chờ gì nữa!!!

“Không cần.” Lục Ý muốn xua đuổi những ý niệm này, nhưng nó lại như hình với bóng, khiến cậu bồn chồn khó yên, cậu nhìn Cố Diễn, gằn từng chữ, “Tôi muốn thầy Cố dạy tôi.”

Cố Diễn nhấc mắt, tầm mắt rơi trên người Lục Ý.

Du Định điên cuồng cười haha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.