Bạn đang đọc Bạch Nguyệt Quang Đã Thay Đổi Rồi FULL – Chương 2: Cung Yến
Chỉ trong một ngày, phong ba trong cung liền truyền nhất thanh nhị sở [1] ra ngoài.
Toàn bộ kinh thành nhất thời ồ lên.
[1] nhất thanh nhị sở: rõ ràng
Mắt thấy Đại Ngụy và Nam Việt đã hòa đàm, Yên Nhiên công chúa ít ngày nữa sẽ tiến cung.
Ngay vào cái thời khắc mấu chốt này, Độc Cô Đình lại ra một đạo thánh chỉ “ban thưởng cho ở” Lan Y cung dưỡng thương.
Hành động này không thể nghi ngờ là truyền đạt một tin tức cho tất cả người trong thiên hạ.
Hoàng đế vẫn bất mãn với chuyện Nam Việt xin hàng!
Chuyện này khiến phụ thân của Tô Hà Y – Tô Chính Khanh vô cùng phiền não.
Tô Ngự sử liên tục phái người truyền tin vào cung, vừa mắng Tô Hà Y “hoang đường ngu xuẩn”, “hồ đồ các thứ”, vừa ân cần căn dặn “ô mai, hoàng sầm [2] trị bỏng rất tốt”.
[2] ô mai, hoàng sầm: tên các loại thuốc trong Đông y
Tô Hà Y nhận hết, nhưng không hồi âm.
Tô Chính Khanh đối với nhi nữ của mình dường như chỉ có trách mắng nặng nề, nhưng lúc phải trải qua sinh tử, nàng càng cảm nhận được tình thương của ông đằng sau những lời trách mắng đó.
Bản thân ông cũng đang phải hãm sâu trong quan trường thăng trầm, nhưng mong muốn duy nhất của ông chính là nữ nhi có thể thuận lợi bước ra khỏi cửa cung, có thể thành thân với một người bình thường, có một cuộc sống mỹ mãn, dưới gối có con cháu hầu hạ.
Đáng tiếc, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tô Hà Y đều đã được định trước là không thể hoàn thành tâm nguyện của ông.
Lần này, nàng thầm nghĩ sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ phụ mẫu và ấu đệ trong nhà có thể sống hạnh phúc mỹ mãn.
Thải Bình nhìn nàng gấp thư bỏ vào tráp, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không trả lời lại sao?”
“Đa tạ ngươi đã mạo hiểm truyền tin cho ta, nhưng ta thật sự không biết trả lời như thế nào nữa.”
Tô Hà Y vén tóc mai thở dài, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, rồi giơ tay lau nước thuốc bên môi.
Thải Bình đưa tay xem xét vết thương chưa lành trên tay nàng, đau lòng nhíu mày.
“Từ trước đến nay ngươi đều rất thông minh lanh lợi, rốt cuộc là tại sao lại đưa ra cái yêu cầu ngu xuẩn như vậy chứ! Hiện tại chọc giận thánh thượng, ngươi cũng không thể xuất cung được nữa! Không chỉ không xuất cung được mà còn trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích…”
“Các vị đại nhân có chủ trương hòa đàm đó cho là ngươi chiếm vị trí của công chúa Nam Việt, không biết bọn họ hận ngươi đến mức nào nữa…”
“Hận thì hận đi.”
Nhớ tới kết cục bi thảm của cả nhà ở kiếp trước, trong lòng Tô Hà Y lạnh lẽo nói: “Hạ Yên Nhiên thì thế nào? Ta chính là muốn ở lại trong cung tranh đấu với nàng ta đấy!”
“Ngươi nói cái gì?”
Thải Bình kinh ngạc giật nảy lên.
Trong mắt của nàng, Tô Hà Y vẫn luôn trầm mặc ít nói, nhát gan sợ phiền phức.
Nguyện vọng duy nhất đó là sau ba năm lăn lộn trong cung, sớm ngày được ra khỏi đây.
Nhưng tại sao hôm nay lại đột nhiên nói ra một câu như vậy chứ?
“Lời này ta chỉ nói cho mình ngươi biết, Hạ Yên Nhiên dụng tâm kín đáo, có chỗ nào là đến hòa thân đâu? Sợ là Nam Việt muốn lợi dụng việc này để trì hoãn thời gian, khiến thánh thượng mất cảnh giác, mưu đồ phản kích cũng chưa biết chừng!”
Tô Hà Y trở tay cầm tay Thải Bình: “Hôm nay phụ thân vừa dâng tấu xin hòa nói là cuộc sống người dân khó khăn, không đánh nổi.
Lập luận này vốn là đã chọc cho thánh thượng phiền chán, nếu như hai nước lại khai chiến một lần nữa, hơn chục miệng ăn của Tô gia không phải là xong rồi sao?”
Thải Bình ngây thơ gật đầu.
“Bởi vậy ngươi vì gia tộc nên mới cố gắng ở lại sao?”
Thải Bình đột nhiên nói: “Ngày đó, ngươi cố tình nói muốn xuất cung với thánh thượng!”
“Thông minh!”
Tô Hà Y nở một nụ cười yếu ớt, nhéo mặt Thải Bình.
Theo quan sát của nàng ở kiếp trước, tính tình của Độc Cô Đình thật sự rất vặn vẹo.
Người khác càng cố gắng áp chế hắn càng phản tác dụng, cho nên nàng mới đặt cược.
Cũng may, nàng đã thành công.
Có một câu “không cho đi” kia, mọi chuyện liền có thể cứu vãn được.
Nàng muốn ở lại trong cung, xé nát cái mặt nạ dối trá của Hạ Yên Nhiên ra!
Thứ nhất là cứu gia tộc, thứ hai là cứu Đại Ngụy, lúc này đây nàng không cho phép bản thân mình trốn tránh.
Thấy sắc trời tối dần, nàng thúc giục Thải Bình: “Ngươi mau đi đi! Buổi tối còn phải trực đêm nữa.”
Thải Bình hướng ra ngoài cửa sổ, chép miệng: “Trực cái gì mà trực! Hôm nay là ngày lành mà, ngươi nghe đi!”
Tô Hà Y sững người, nghiêng đầu lắng nghe, xa Xa mơ hồ truyền đến tiêu trống tấu nhạc.
Nàng đẩy cửa sổ ra xem, cách một hồ nước rộng lớn, bên trong Hi Ninh cung đèn đuốc sáng trưng, bóng người chồng chất, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này nàng mới sực nhớ, hôm nay…!là ngày trong cung thiết đãi cung yến, cũng là ngày nghênh thú Hạ Yên Nhiên vào cung.
Mà Lan Y cung cách vách lại quạnh quẽ, Tô Hà Y nhìn đèn đuốc sáng rực bên kia, trong lòng có chút ước ao mơ hồ.
Khèn tiêu tấu một khúc phượng hoàng, cổ nhạc nghênh đón khách quý.
Xa hoa khí phái bực nào, đến mức không khí cũng vui mừng theo!
Nghi lễ cưới gả cho dù long trọng đến đâu, mà bản thân nàng không thể xuất cung thì cũng đã định trước bản thân không có may mắn tận hưởng khoảnh khắc đặc biệt này.
Tô Hà Y vịn khung cửa sổ nhìn bên ngoài một lát, nghĩ đến bộ dáng Hạ Yên Nhiên mặc giá y, vẻ mong chờ đắc ý trong đôi mắt xinh đẹp, nàng mới từ từ hồi thần.
Nàng quay lại khuyên Thải Bình: “Hiện tại chỗ nào cũng bận rộn, chốc chốc lại có chỗ cần dùng người.
Ngươi mau đi đi! Mau đi đi, cẩn thận một chút!”
“Cũng chỉ có ngươi nhiều đạo lý vậy.”
Thải Bình hừ một tiếng, lấy một túi đậu rán nàng thích ăn đặt lên bàn, lưu luyến không rời dịch chăn bông.
“Ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Tô Hà Y tiễn Thải Bình rời đi liền nằm xuống dưỡng thần, suy nghĩ xem ngày mai nên tìm lý do gì đi gặp Độc Cô Đình, hoặc là đến chỗ Hạ Yên Nhiên “dò hỏi” một phen rồi tính toán một bước tiếp theo.
Cung nhân trong Lan Y cung không nhiều lắm, không người nào dám tới quấy rầy Tô Hà Y nghỉ ngơi.
Nhưng nàng lăn qua lăn lại, bên tai vẫn luôn nghe âm thanh ồn ào náo nhiệt ở xa xa, buồn bực không thôi, mãi đến gần canh ba mới buồn ngủ.
Nhưng vừa chợp mắt, nàng chợt nghe bên ngoài có động tĩnh.
Ban đầu nàng còn lười nhúc nhích, còn tưởng là tiểu cung nữ tuần tra ban đêm.
Nhưng người nọ lại đẩy cửa đi vào phòng, tiếng bước chân loẹt xoẹt của nam tử!
Tô Hà Y sợ đến mức ngồi bật dậy, tay quyết đoán mò cây đèn lưu ly bên cạnh.
“Ai đó?”
.
.
“Đây là ba hộp minh châu và hai hộp linh lăng hương Hà tiệp dư đưa tới, mong nương nương vui lòng nhận cho!”
Một tiểu cung nữ búi nha kế quỳ xuống, trên tay bưng một cái khay, nhìn nữ tử đang ngồi trên cao.
Chỉ thấy người nọ mày như lá liễu, mắt sáng như sao, đầu mang Triêu Dương quan ngũ phượng, xinh đẹp kiều mị giống như hoa đào mùa xuân.
Người này chính là công chúa Nam Việt – Hạ Yên Nhiên.
Thấy tiểu cung nữ kia quỳ xuống, một bàn tay thon dài trắng noãn lập tức nhẹ đỡ nàng lên, phong thái cực kỳ mềm mại uyển chuyển.
“Đứng lên đi, thay ta cảm tạ chư vị nương nương.
Ta chỉ mới đến, còn chưa quen thuộc đã có lễ ngộ thế này, thực sự khiến Yên Nhiên xấu hổ.”
“Đẹp quá…”
Có lẽ là do hiện giờ thánh thượng không gần mỹ sắc, cho nên quý nữ thế gia đến tuyển tú đều được chọn theo danh sách.
Bởi vậy mà nhan sắc không đồng đều.
Tiểu cung nữ bất giác nhìn đến ngẩn người, chỉ cảm thấy dung mạo Hạ Yên Nhiên vượt xa bất kỳ một tần phi nào trong cung, mãi cho đến khi đi ra ngoài mới thất thần quay về.
Sai người đóng đại môn lại, Hạ Yên Nhiên tiện tay kẹp một viên bảo châu trơn bóng lên, nụ cười thẹn thùng dè dặt nhất thời trở thành khinh thường.
“Có cái gì tốt đâu!”
Hạ Yên Nhiên tiện tay ném một cái, cung nữ hầu hạ vội vàng nhận lấy, nhanh chóng cất đi.
Buổi chiều phải lạy chư thần cùng trời đất, Hạ Yên Nhiên thay xiêm y xong liền vào phòng đợi.
Trong lúc đó không ngừng có đủ loại người lén lén lút lút đến tặng lễ.
Nhưng những nữ tử hậu cung này càng khúm núm nịnh bợ nàng thì nàng càng cảm thấy bị nhục nhã!
Cho dù nàng không lấy được hoàng hậu vị cũng hợp tình hợp lý, nhưng ít ra cũng phải là một hoàng quý phi chứ.
Kết quả là chỉ được phong một phân vị “Ninh quý phi”, ngay cả cung điện vốn chuẩn bị cho mình cũng bị một cung nữ chiếm, đổi đến Vĩnh Xương cung này.
Nàng còn mặt mũi gì nữa?
Nhìn sa trướng màu hồng bên trong hỉ phòng, Hạ Yên Nhiên vừa tức giận vừa bất bình, trong lòng đầy ủy khuất.
Binh tướng vô dụng đến mức phải cần một nữ tử hậu cung nghĩ cách cứu vãn…!Đúng thật là hoang đường!
Đúng lúc này tiếng cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Hạ Yên Nhiên nhanh chóng xoay người lại ngồi trước tháp, đội khăn voan lên, hơi lộ ra khuôn mặt tươi cười mong đợi.
“Thánh thượng có đến không?”
Người mở cửa chính là nha hoàn tâm phúc vừa được phái đến yến hội xem khi nào Độc Cô Đình quay về của nàng – Cầm Tâm.
Đối mặt với ánh mắt của Hạ Yên Nhiên, Cầm Tâm hoảng loạn quỳ xuống.
“Công chúa!”
“Thế nào? Có chuyện gì?”
Trái tim của Hạ Yên Nhiên giật nảy, cảm thấy có điềm chẳng lành, lập tức trầm mặt đứng dậy đi tới.
Cầm Tâm quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Nô tỳ vốn là đứng đằng xa nhìn thánh thượng rời yến tiệc, đáng lẽ ra là sẽ đến cung của chúng ta đúng canh giờ.
Nhưng mà…!nhưng mà đi được nửa đường thì đột nhiên không thấy người đâu nữa!”
“Sao lại không thấy?!”
Hạ Yên Nhiên cả người run bần bật, tức giận nói: “Lẽ nào lại thế được, vậy ngươi còn không mau đi tìm?”
“Vâng…!vâng!”
Cầm Tâm vừa định đứng dậy, chợt nghe tiếng bước chân của thị vệ tuần tra từ xa xa truyền đến.
Một bóng người xuất hiện dưới ánh nến trước cửa, nhìn không rõ mặt, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc.
Chính là Trấn quốc hầu vừa đánh chiếm Nam Việt, đứng ôm quyền ngăn ở cửa, áo giáp kêu vang.
“Vi thần Tiêu Vịnh phụng mệnh canh giữ cung cấm, hiện tại đã là giờ tý một khắc, tất cả cửa cung đều bị đóng chặt.
Công chúa…!à không, quý phi nương nương không có chuyện gì thì không được ra ngoài!”
Khuôn mặt Hạ Yên Nhiên tái nhợt vì giận không có chỗ phát tiết, chỉ đành nằm vật trên giường, uất ức rơi nước mắt.
Vừa quay đầu lại, bóng dáng như cọc gỗ vẫn phản chiếu bên ngoài cửa sổ, như đã bị đông cứng.
Xem ra trong hậu cung này có người phòng bị nàng, cho nên mới muốn Tiêu Vịnh tử thủ đến cùng, ngăn chặn tất cả mọi bất trắc có thể xảy ra.
Trong lòng Hạ Yên Nhiên tự giễu, chợt nảy ra một suy nghĩ, ngoắc tay gọi Cầm Tâm tới.
“Cầm Tâm, đem toàn bộ rượu Ngọc Dịch ra chiêu đãi những thị vệ bên ngoài kia đi!”
Cầm Tâm có chút không nỡ: “Công chúa, rượu Ngọc Dịch này rất trân quý, đáng giá ngàn lượng vàng, hơn nữa mười năm mới có! Của hồi môn của ngài mang theo tổng cộng chỉ có năm mươi vò…”
“Ngươi thì biết cái gì? Còn không mau đi!”
Hạ Yên Nhiên ngắm mình trong gương, nhìn thấy đôi mắt vẫn sáng rực thì cực kỳ đắc ý.
Nàng tự cảm thấy bản thân rất xinh đẹp, có thể lấy nhu thắng cương, cần gì phải dùng đến mấy thủ đoạn cứng rắn nhắm vào hậu cung của Đại Ngụy chứ?
Nàng lớn lên trong hoàng thất cho nên từ nhỏ đã hiểu được nước mắt nữ nhân còn sắc bén hơn cả binh đao.
Đừng nói là một mãng phu trong quân doanh, thậm chí là vị hoàng đế lãnh khốc vô tình của Đại Ngụy kia, cũng sẽ không thoát khỏi được bàn tay nàng!
Hạ Yên Nhiên càng nghĩ càng tự tin, lập tức nâng cao tinh thần sai thủ hạ mở rộng cửa cung, lê hoa đái vũ đi tìm Tiêu tướng quân nói một tiếng “cám ơn”.