Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào Cp

Chương 11: Trừ Tiền Tiêu Vặt Của Cậu


Đọc truyện Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào Cp – Chương 11: Trừ Tiền Tiêu Vặt Của Cậu


♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Kỷ Cảnh Hiên: “…”
Quý Huyền Nguyệt giống như con tằm con đang vặn vẹo, càng ngày càng dịch gần về phía Kỷ Cảnh Hiên.

Trong bóng đêm, cảm quan của Kỷ Cảnh Hiên trở nên vô cùng mẫn cảm, trêи người Quý Huyền Nguyệt tản ra mùi sữa vừa mới tắm xong, hương thơm vờn quanh chóp mũi Kỷ Cảnh Hiên, tóc anh cũng chọc đến cổ hắn, lướt qua cánh mũi hắn.

Ngứa ngáy, Kỷ Cảnh Hiên suýt không kiềm được mà hắt xì.
Vì để gia tăng cảm giác ái muội, Quý Huyền Nguyệt nỗ lực dán sát vào người hắn, bày ra tư thế tiêu chuẩn của trà xanh, đầu hơi hơi dựa vào cổ Kỷ Cảnh Hiên, sau đó tự chụp hình, chuẩn bị để chút nữa gửi Tô Lê để chọc tức.
Anh chụp xong thì nhìn mặt Kỷ Cảnh Hiên một cái, trộm lui về phía sau một chút, lại giống tằm con đang lăn xuống giường.

Kỷ Cảnh Hiên bị động tĩnh của anh làm cho trở mình, duỗi tay ôm lấy anh vào lòng, hắn còn cọ cọ mái tóc đen mềm mại của anh, hơi thở đều đều phả trêи đỉnh đầu Quý Huyền Nguyệt.
Trêи đầu là hô hấp chầm chậm của Kỷ Cảnh Hiên, bên tai là tiếng tim đập ổn định của hắn, hiển nhiên lúc này hắn chưa tỉnh dậy.
Thế nhưng tay của Kỷ Cảnh Hiên lại đặt trêи ʍôиɠ anh như thể hắn đang nhìn thấy!!!
Quý Huyền Nguyệt: “…”
Nếu không phải Kỷ Cảnh Hiên đang ngủ, hắn sẽ được lãnh trọn cú tát trời giáng của anh.
Xin thề, anh chỉ muốn chụp ảnh gửi cho Tô Lê tức chết thôi.
Giờ thì trốn kiểu gì đây? Làm sao để thoát thân vậy?

Quý Huyền Nguyệt thả chậm động tác, ngẩng đầu nhìn Kỷ Cảnh Hiên, sợ đánh thức hắn thì mình cũng tèo đời.

Anh nâng tay Kỷ Cảnh Hiên thật khẽ, giải thoát ʍôиɠ nhỏ của mình đồng thời thân thể cũng bắt đầu lui về sau một chút.
Quý Huyền Nguyệt không dám thở mạnh, lúc nào cũng nhìn chằm chằm sắc mặt Kỷ Cảnh Hiên, lúc anh sắp thoát ra được, hắn bỗng dưng lẩm bẩm một tiếng, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Quý Huyền Nguyệt trong nháy mắt cứng đờ, không dám cử động, thở cũng phải thật nhẹ nhàng, khiến bản thân không dám phát ra âm thanh nào.
Cho đến tận lúc Kỷ Cảnh Hiên trở mình xoay lưng lại, anh mới có thể nhẹ nhàng xuống giường, ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc Quý Huyền Nguyệt vừa ra khỏi cửa, Kỷ Cảnh Hiên đã mở toang mắt.

Trong đêm đen, nhờ ánh đèn ấm áp qua khe cửa nhỏ mới nhìn thấy thân ảnh mờ dần ʍôиɠ lung rời đi.
Kỷ Cảnh Hiên không biết anh vì sao lại cố tình đến phòng mình chụp ảnh, còn phải dùng tư thế ái muội như vậy, thậm chí còn là chụp lúc hắn đang ngủ.

Có phải Quý Huyền Nguyệt có chuyện gì giấu hắn không?
Chẳng lẽ Quý Huyền Nguyệt thích hắn?
Nếu không thì anh chụp ảnh làm gì?
Kỷ Cảnh Hiên không biết nghĩ tới cái gì, trong bóng đêm cười một tiếng cợt nhả.
“Hóa ra ʍôиɠ của Quý ca ca cũng rất có thịt.”

Qua hôm sau Quý Huyền Nguyệt vội vã đi đóng phim, trước khi đi còn kéo Kỷ Cảnh Hiên theo.

Bởi vì anh sợ Tô Lê sẽ đến nhà mình, dù sao lúc anh gửi ảnh cho hắn, hắn còn chẳng thèm đáp lại mà.
Quý Huyền Nguyệt như là mẹ chăm con, cho Kỷ Cảnh Hiên một cái bánh mì nhỏ với một chai nước khoáng, còn không quên nhét thêm một chiếc kẹo mềm.
Giấy gói kẹo hồng phấn, bên trêи còn có ba chữ nhỏ đáng yêu vẽ vào: Ăn em đi.
Kỷ Cảnh Hiên hứng thú bóp bóp kẹo, nó chỉ méo một chút rồi trở về hình dáng ban đầu, làm hắn nhớ lại cảnh hôm qua Quý Huyền Nguyệt trêи giường mình.

Vốn dĩ chỉ muốn đùa anh một chút, không ngờ tay lại chạm vào ʍôиɠ Quý Huyền Nguyệt như vậy.
Hẳn là lúc đó cảm giác cũng như này đi?
Trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt niết bao kẹo.
Quý Huyền Nguyệt nhíu mày quay đầu liếc mắt nhìn Kỷ Cảnh Hiên một cái: “Bao lớn rồi còn niết kẹo nữa, trẻ trâu.”
Kỷ Cảnh Hiên không tiếp lời, hắn nhìn kẹo mềm trong tay, chậm rãi mở bao kẹo, là một một viên kẹo nhỏ màu hồng phấn, hắn bỏ kẹo vào miệng, bên trong là nhân sữa, có chút ngọt.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra, sữa tắm của Quý Huyền Nguyệt cũng là vị sữa.

Kỷ Cảnh Hiên vỗ vỗ mặt, cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hắn nghi ngờ Quý Huyền Nguyệt cố ý làm vậy.
Quý Huyền Nguyệt thấy hắn ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng thì mang bịt mắt vào chuẩn bị ngủ bù.
Đột nhiên Lưu Nguyên gọi một cuộc điện thoại đến.
Quý Huyền Nguyệt thở dài, mở máy.
“Alo.”
“Anh tìm được cho cậu một show ok nè, nhưng không nhẹ nhàng mà hơi mang tính cạnh tranh ấy, kiểu như làm show thi đấu, tích lũy điểm các thứ.

Anh gọi bên đó rồi, nói cậu mang Kỷ Cảnh Hiên theo được nhưng phải nhanh một chút, họ cũng có khách quý của mình rồi.”
“Show này với show bên Đế Đô TV chiếu cũng gần nhau lắm, tính cạnh tranh với nó hả anh?” Quý Huyền Nguyệt cởi bịt mắt, nằm ngửa trêи ghế, từ góc độ của Kỷ Cảnh Hiên có thể nhìn thấy cần cổ yếu ớt trắng nõn của anh căng chặt tạo thành một đường thẳng tắp.
“Ừ, cho nên khách quý cố định phải ngang tầm với bên Đế Đô, giờ còn thiếu đại lưu lượng đây, cũng chính là cậu đó chứ ai, nếu như cậu đồng ý thì bên đó vẫn du di nhét Kỷ Cảnh Hiên vào được.”
“Ok, em đi.” Quý Huyền Nguyệt vừa đồng ý, chợt cảm thấy hơi không ổn, nghiêng đầu nhìn Kỷ Cảnh Hiên: “Thể lực cậu thế nào? Có tuột huyết áp không? Có thể đi show thể thao không? Ăn uống có khó chịu gì không?”
Kỷ Cảnh Hiên gật gật đầu: “Đều không có vấn đề gì ạ.”
Quý Huyền Nguyệt nói: “Anh nói với bên đó trước đi, em quay xong sẽ gặp nói kĩ hơn.”
Lưu Nguyên đồng ý, sau đó cúp máy.
Cúp điện thoại xong Quý Huyền Nguyệt vứt nó vào một xó, nói với Kỷ Cảnh Hiên: “Chút nữa tới nơi cậu phải ngồi trong này mở máy sưởi chơi điện thoại, tôi quay xong sẽ đến tìm cậu sau.”
Kỷ Cảnh Hiên gật đầu: “Vâng”.
Đang nói chuyện thì xe đột nhiên rung lắc, Quý Huyền Nguyệt theo quán tính ngã vào lồng ngực Kỷ Cảnh Hiên, Kỷ Cảnh Hiên cũng theo bản năng ôm lấy Quý Huyền Nguyệt.
Kết quả tay lại chạm vào ʍôиɠ Quý Huyền Nguyệt.
Quý Huyền Nguyệt: “…”
Kỷ Cảnh Hiên: “…”

Phản ứng đầu tiên trong lòng hai người đều là ngầm không nói gì, chỉ dám nhìn đối phương một chút, đặc biệt là Quý Huyền Nguyệt, trong mắt đều là chột dạ, mặt đỏ hết cả lên, làm Kỷ Cảnh Hiên nhớ viên kẹo mềm hồng hồng vừa mới ăn xong.
Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày nhìn Quý Huyền Nguyệt, nhẹ nhàng nhéo anh một chút.
Giống y cảm giác bóp kẹo mềm.
Hắn làm khẩu hình: “Mềm quá.”
Nếu không phải có Tiểu Trần ở đây, hắn sẽ không phải giả bộ là em trai ngoan ngoãn nghe lời nữa, lời nói có khi sẽ càng phóng đãng hơn.
“Buông tay, câm miệng, đừng nói gì hết.” Quý Huyền Nguyệt cảnh cáo ba lần liền.
Quý Huyền Nguyệt thấy hắn buông lỏng tay, lập tức đẩy hắn ra, sau đó phẫn hận thắt chặt đai an toàn lỏng lẻo, đây là đầu sỏ gây tội khiến anh ngã vào lồng ngực của Kỷ Cảnh Hiên đó.
“Quý ca ca, sao mặt anh đỏ quá vậy?” Kỷ Cảnh Hiên vô tội nói.
Bộ dạng giả vờ rất ngây thơ hồn nhiên.
Tiểu Trần đang lái xe không rõ nội tình hỏi: “Là do máy sưởi lớn quá hả? Nguyệt Nguyệt tôi mở nhỏ lại nhé?”
“Mở nhỏ đi, tôi mặc nhiều hơi nóng.” Quý Huyền Nguyệt được bắc cho bậc thang, mạnh dạn bước xuống.
Anh thấp giọng nói: “Chờ Tiểu Trần không có ở đây xem tôi dạy dỗ cậu thế nào!”
Kỷ Cảnh Hiên chậc hai tiếng, khiêu khích nói: “Quý ca ca, hôm qua ở nhà đều là em bắt nạt anh đó.

Để em gợi ý cho anh, nếu muốn bắt nạt em thì phải để thần không biết quỷ không hay, người ta mới không biết ai bắt nạt ai đâu.”
“Tôi…” Quý Huyền Nguyệt yếu ớt nói: “Tôi muốn trừ tiền tiêu vặt của cậu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.