Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Chương:4Quyển 3 -


Đọc truyện Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký – Khánh Trúc Nan Thư – Chương 84Quyển 3 –

Cục diện giằng co, Lan Khánh một cước bước tới, giống như muốn xông vào Thi Vấn. Tiểu Thất cả kinh, Thi Vấn chỉ là văn nhân không hiểu võ công, bị Lan Khánh chạm nhẹ một chút tuyệt đối không chết cũng trọng thương.

Hai mắt Lan Khánh dần dần đỏ lên, đó là dấu hiệu phát cuồng.

Tiểu Xuân từng nói tuyệt đối không được kích thích Lan Khánh, bằng không, cho dù đại la thần tiên hạ phàm cấp dược cũng vô dụng, ai cũng không thể ngăn được Lan Khánh điên cuồng.

“Đại nhân.” Nam Hương run như cầy sấy.

“Ngươi không tin ta, ta đây cũng không muốn nhận ngươi làm cha!” Lan Khánh quát, điểm chân muốn đánh tới Thi Vấn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiểu Thất lập tức nhún người nhảy ra, ôm chặt lấy Lan Khánh, thét xé họng: “Kim Trung Báo Quốc, lập tức hộ tống Thi đại nhân và Nam tiên sinh rời đi! Nơi này nguy hiểm a!”

Kim Trung Báo Quốc nghe được lập tức lách qua Tiểu Thất Lan Khánh hướng về phía Thi Vấn cùng Nam Hương, bốn người mỗi người túm lấy một tay bọn họ gấp gáp kéo ra bên ngoài, hơn nữa trước khi đi còn không quên khóa cửa, nhốt Lan Khánh cùng Tiểu Thất ở trong.

“Sư huynh ngươi bình tĩnh, bình tĩnh! Thân mình của ngươi còn chưa hảo, hiện giờ tuyệt đối không thể tức giận!” Tiểu Thất vội vàng nói.

“Bình tĩnh cái gì, cha cũng không tin ta, ta sao có thể bình tĩnh?” Lan Khánh dứt lời, hai tay triển khai, giãy khỏi sự kìm giữ của Tiểu Thất. 

Tiếp theo hắn ra tay đánh Tiểu Thất, đầu vai Tiểu Thất chịu một chưởng, hắn thối lui mấy bước, Lan Khánh lại đuổi theo, cắm đầu đuổi đánh Tiểu Thất.

“Sư huynh, sư huynh, không tin ngươi là cha ngươi chứ không phải ta, sao ngươi lại tới đánh ta/” Tiểu Thất chạy Lan Khánh truy, một bên trốn một bên hô.

“Tâm tình ta không tốt, hiện nay thấy ai không vừa mắt thì đánh!”

Lan Khánh cả giận: “Trần Tiểu Kê, ngươi đứng lại cho ta, trước hết để ta đánh ngươi mấy quyền!”

Tiểu Thất khụ một tiếng, tiếp tục chạy, quát: “Con bà nó, cho ngươi đánh một quyền ta suýt tuyệt khí, tái đánh mấy quyền vậy còn sống nổi sao?”

Lan Khánh tức giận thực đáng sợ, cứ như vậy truy, toàn bộ phòng khách đã bị hắn hủy gần một nửa, khuôn mặt của Tiểu Thất cũng bị mộc đắng (ghế dài không có thành, bằng gỗ) Lan Khánh ném đập trúng, cái mũi cao thẳng đứng mũi chịu sào, lập tức đau đến mức ngồi chồm hỗm, nước mắt nước mũi phun ra như bão táp.

Nhưng Lan Khánh không phải người cứ như vậy đã chịu để yên, lần thứ hai hắn tới gần Tiểu Thất, giữa lúc sinh tử tồn vong mạng treo chỉ mành, Tiểu Thất đành phải ra tuyệt chiêu.

Hắn lấy giải dược ở trong ngực ra ăn, tái xuất ra một viên dược hoàn khác ngậm trong miệng, sau đó lập tức đứng lên quay đầu nghênh đón Lan Khánh đang vọt tới, mở hai tay ôm lấy hắn, chu môi hôn lên môi Lan Khánh.

Nhất thời, thiên địa an tĩnh.

Trong phòng khách rách nát tả tơi chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

Thoạt đầu Lan Khánh lặng đi một chút, sau đó giống nhau bạch tuộc ôm lấy Tiểu Thất, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn, như lang như hổ mãnh liệt hôn hắn.

Nhân cơ hội, Tiểu Thất đẩy viên dược hoàn vào trong miệng Lan Khánh, tái khéo léo đẩy dược hoàn trơn tru nhập họng Lan Khánh. Lan Khánh hôn đến quên mình, không chú ý bản thân ăn phải cái gì, Tiểu Thất nghĩ thầm, mục đích đạt thành, hắn định ly khai Lan Khánh, nhưng Lan Khánh lại càng thêm táo tợn hôn hắn, hôn đến mức hắn thất điên bát đảo, choáng váng, mặt đỏ tim đập, quả thực sắp khí tuyệt bỏ mình!

Sau đó… động tác Lan Khánh dần dần chậm lại, đầu lưỡi linh hoạt mà tà nịnh quả thực khiến người tiêu hồn thực cốt chầm chậm bất động…

Lan Khánh nhắm hai mắt, tay buông lỏng trượt trên người Tiểu Thất, cả người mơ màng thiếp đi.

Tiểu Thất vội vàng ôm lấy Lan Khánh, nhưng vì bản thân cũng bị hôn đến chân mềm nhũn, cho nên hai người cùng nhau té trên mặt đất.

Tiểu Thất ôm lấy Lan Khánh không để Lan Khánh ngã đau, nhưng chính mông hắn lại đập đất một cái đau điếng.

Bởi vì lo lắng, cho nên sau khi đưa Thi Vấn Nam Hương đến nơi an toàn, Kim Trung Báo Quốc trộm phá cửa sổ thăm dò bên trong phòng khách, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng lại kích thích vừa rồi.

Tất cả bọn họ đều nghẹn khí đỏ mặt, Tiểu Thất nhận ra ánh mắt đám người kia, quay đầu trông thấy, da mặt mỏng manh cũng đỏ lựng theo.


“Làm sao!” Tiểu Thất thẹn quá hóa giận quát: “Ta đây hy sinh thân mình cứu vớt tất cả mọi người, ánh mắt các ngươi vậy là sao?”

Kim Trung Báo Quốc không nói gì, chỉ vuốt mặt, quay đầu đưa lưng về phía Tiểu Thất.

Tiểu Thất thở hổn hển, chờ chân không còn mềm nhũn nữa, lúc này hắn mới nâng Lan Khánh bị mê dược mê đảo trở về tiểu viện bọn hắn.

Sau khi an trí thỏa đáng cho Lan Khánh, mọi người lại đến thư phòng Thi Vấn một chuyến.

Thi Vấn cùng Nam Hương đều không nói lời nào, hai người một ngồi một đứng, phi thường lo lắng. Kim Trung Báo Quốc thì cúi đầu, còn đang tự trách bản thân không trông nom Lan Khánh cho tốt mới để đại sự xảy ra.

Tiểu Thất khoanh tay trước ngực nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đông phương đang dần sáng lên, nhưng bận bịu cả đêm, mọi người cũng chưa thấy buồn ngủ.

Nam Hương trầm ngâm một lúc, sau nói: “Kỳ thật đệ tử cũng cho rằng tuy tất cả chứng cứ đều chỉ ra công tử gây án, nhưng sự kiện này còn nhiều điểm đáng ngờ. Thần y Triệu Tiểu Xuân cũng không phải là kẻ lang bạt hư danh, nếu hắn nói trị được bệnh cho công tử, công tử nhất định sẽ không tái phát lần hai, càng không đến mức phát tác nghiêm trọng giết hơn mười mạng người như vậy.”

Thi Vấn là người luôn luôn xử lý công bằng, lời Nam Hương không phải không có lý, nhưng hắn vẫn nói: “Tuy Nam tiên sinh nói có đạo lý, nhưng Tiểu Hắc vừa nãy cũng thật sự không thể khống chế chính mình, thậm chí phá hỏng cả phòng khách. Nếu không có Tiểu Thất ngăn cản hắn đúng lúc, khó bảo đảm sự tình sẽ không phát sinh lần nữa.”

“Tiểu Thất, ngươi thấy việc này thế nào?” Nam Hương ngẩng đầu, mục quang nhìn thẳng Tiểu Thất.

Tiểu Thất gãi gãi cằm, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:

“Cách nhìn của ta cũng giống Nam tiên sinh. Thứ nhất, người đã chết nhiều như vậy, nhưng trên người sư huynh hoàn toàn không có mùi máu tươi… Dù cũng có khả năng trước khi trở về hắn tắm rửa bên ngoài…”

“Song, điều thứ hai, sư huynh là một cao thủ dụng kiếm, sử độc cũng là nhất tuyệt, nhưng chiếu cá tính hắn, tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình lãng phí khí lực trước hạ độc sau đó lấy kiếm giết người như vậy. Người nọ, hắn rất đơn giản, hoặc là khiến cho ngươi sống không bằng chết, dùng dược từ từ độc chết ngươi, hoặc là một đao chấm dứt mạng ngươi, ngươi thống khoái hắn cũng tốn ít khí lực…”

“Về phần điều thứ ba… toàn bộ nha môn cao thấp cũng biết bội kiếm bên hông sư huynh là đeo cho đẹp, hắn thoạt nhìn khôn khéo, nhưng có khi hồ lý hồ đồ, cũng có khả năng bội kiếm rơi mất, sau đó bị người nhặt được.”

“Còn thứ tư, bình an phù tại sao rơi lại dịch trạm, hẳn cũng giống điều thứ ba.”

“Nếu bội kiếm cùng bình an phù của hắn bị người nhặt được, sau đó để lại hiện trường huyết án, hơn nữa toàn bộ người của Quy Nghĩa huyện cũng biết Tiểu Hắc đại nhân đến mười lăm trăng tròn sẽ phát cuồng, mỗi nhà đều quan môn bế hộ không ra ngoài nhàn rỗi dạo quanh, kẻ hữu tâm kia hẳn là lợi dụng điểm ấy, đem hết thảy giá họa cho đại sư huynh.”

Trần Báo nói: “Tiểu Đầu Nhi giống đại nhân, lấy nghĩa làm đầu, trong tâm vương vấn chính là bách tính thiên hạ, trong lòng chính là đại đạo chính nghĩa, hơn nửa năm nay vì vô số người oan khuất sửa lại án oan, hắn là một bộ… ngỗ tác tốt như vậy… Rốt cuộc là ai muốn giá họa cho hắn?”

Tiểu Thất nói: “Thiên hạ đại đạo, có trắng sẽ có đen, có chính sẽ có phản, Tiểu Đầu Nhi cùng đại nhân của ngươi cứu nhiều người vô tội, đằng sau cũng chính là hại nhiều kẻ xấu thê thảm. Ngươi có thể khẳng định đám người xấu này sẽ không tồn tâm oán hận, ôm hận trả thù?”

Lời Tiểu Thất khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.

Cuối cùng, Thi Vấn hít sâu một hơi, đen mặt nói: “Việc này đích xác còn có điểm đáng ngờ! Như vậy đi, Tiểu Thất, mấy ngày này ngươi chiếu cố Tiểu Hắc chặt chẽ một chút, Kim Trung Báo Quốc, các ngươi tiếp tục điều tra án tình trong ngoài dịch trạm, nếu có manh mối gì lập tức hồi báo.”

“Vâng, thưa đại nhân!” Mọi người chắp tay đáp.

Dược Tiểu Thất cho Lan Khánh ăn tên là “Triệu Tiểu Xuân đặc chế thụy đắc ngận hảo tiểu dược hoàn (tiểu dược hoàn Triệu Tiểu Xuân đặc chế ngủ như chết)”, một khi đã dùng, dược hiệu nhanh chóng mà uy lực cường đại, vô luận nội lực của ngươi thâm sâu thế nào võ công cao cường bao nhiêu, chỉ cần dính vào một chút, trong nháy mắt sẽ lập tức mê man, hơn nữa còn ngủ trọn hai ngày.

Dược kia, đương nhiên là Tiểu Xuân đặc biệt chế riêng cho đại sư huynh Lan Khánh của hắn.

Mặt khác, trước khi rời đi Tiểu Xuân còn lưu lại một đống dược hoàn hiếm lạ cổ quái cho Tiểu Thất, nhưng việc này cũng không tất nhiều lời. Nếu thực muốn đếm, nói đến ba ngày ba đêm cũng không nói xong.

Cửa sổ cẩn thận che kín, không cho ánh sáng ngoài phòng xuyên thấu trong phòng quấy rầy giấc ngủ của người nằm trên giường.

Tiểu Thất bắt lấy tay chân Lan Khánh trong lúc ngủ mơ đạp chăn bông vươn ra nhét vào cho tấm chăn mùa đông cũng thực ấm của hắn, cẩn thận dịch góc chăn, lại ngắm nhìn thụy dung người trên giường trong chốc lát rồi mới chậm rãi đi đến bên cửa sổ nói:

“Đến Tiểu Thương sơn thỉnh đạo sĩ Nguyên Sướng cung tới dịch trạm xem xét, bảo vị có thể thấy quỷ thần nhìn một cái, xem nơi đó rốt cuộc có cái thứ buổi tối mới nhìn thấy được không.”


“Vâng!” Thanh âm nam tử ngoài cửa sổ đáp lại, tiếng y sam phiêu động truyền đến, sau đó tiểu viện lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh.

Mấy canh giờ sau, cửa sổ bị gõ, Tiểu Thất lại gần, người bên ngoài liền báo: “Hồi chủ tử, tiểu đạo sĩ nói ‘cái gì cũng không có, sạch sẽ đến kỳ quái.””

“…” Tiểu Thất trầm ngâm một lát rồi nói: “Đã biết, ngươi đi xuống đi!”

Hắn đã nói mà!

Sự tình quả nhiên không đơn giản!

Lúc trước oan hồn Đàm Hoa cáo quan nháo đến ồn ào huyên náo, án được phá, ai cũng biết quan phủ nhà bọn họ đêm thẩm âm, ngày thẩm dương, chỉ cần ngươi tới nha môn cáo quan, bất kể ngươi sống hay chết, Quy Nghĩa huyện nha môn đều sẽ trả lại cho ngươi công đạo.

Lúc này liên tiếp chết mười tám người, lại ngay cả nửa bóng… thứ kia… đều không thấy được!

Nói không kỳ quái, vậy chắc chắn là nói dối!

Hai ngày Lan Khánh ngủ, Tiểu Thất cũng không cần làm việc, hắn nhàn nhã ở trong tiểu viện tưới hoa, nhổ cỏ, cho heo ăn, giỡn với chim.

Ổ chim nhỏ Tiểu Hồng cùng Hắc Hắc sinh đã gần hai tháng tuổi, nhỏ xíu xiu, so với Hắc Hắc cha chúng nó chỉ lớn hơn một chút, lông chim bù xù, cứ hễ đói là sẽ chiêm chiếp kêu loạn, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Tiểu Thất luôn thả tiểu điểu nhi trên người cho từng con từng con ăn gì đó, lâu sau chúng nó sẽ nhận chủ, hai ngày này Tiểu Thất nghỉ ngơi, chim to cùng chim nhỏ đều nhảy lên nhảy xuống trên người hắn.

Hắn đi nhà xí cũng đi theo, ngủ cũng cuộn mình bên cạnh.

Lan Khánh ngủ dậy, cảnh tượng nhìn thấy chính là như thế này.

Sáu con tiểu tiểu điểu cùng hai đại điểu nhảy lên nhảy xuống trên người Tiểu Thất, Tiểu Thất ngồi trên ghế Lê Hoa bên giường hắn, tứ chi trải rộng, ngủ rất say, miệng còn mở to ngáy vang.

Trước kia cảm thấy hắn ngáy thực ồn ào, gần đây lại thấy không còn ồn như thế nữa, thậm chí có đôi khi Lan Khánh còn cảm thấy người này càng xem càng thuận mắt, thế nào cũng không khiến người ta chán ghét.

Lan Khánh nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất ngủ rất sâu, sau đó túm lấy một con tiểu điểu nhi đầu đen thân hồng trên người Tiểu Thất, nhìn nhìn, vốn định bỏ tọt vào miệng, nhưng đột nhiên nhớ tới Tiểu Thất cưng chiều đám chim này muốn chết, nếu hắn làm gì chim của Tiểu Thất, người này nhất định liều mình với hắn.

Cuối cùng, Lan Khánh khẽ hừ một tiếng, bắt lấy tám chú chim lớn nhỏ ném vào trong ổ của bọn nó.

Lan Khánh bắt chim mang ra ngoài, Tiểu Thất cũng tỉnh.

Lan Khánh chỉ chừa chim yêu Hắc Hắc trên vai, khi hắn cùng Hắc Hắc trở lại phòng, Tiểu Thất đang dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm đứng khỏi ghế. Hắn hô thanh:

“Sư huynh.”

Lan Khánh nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. “Ngày hôm qua vì sao ngươi hôn ta?”

Tiểu Thất lặng đi, cũng khó mà nói không phải là ngày hôm qua, đã là chuyện của hai ngày trước, vì thế hắn ấp úng vài tiếng cũng không nói nên lời.

Lúc này lão bà Tiểu Hồng của Hắc Hắc từ cửa sổ bay vào, chiêm chiếp vài tiếng, đậu trên vai Tiểu Thất, nhưng tầm mắt thì hướng về tướng công của mình, Lan Khánh bắt lấy Hắc Hắc tung lên, Tiểu Hồng liền bay tới cùng Hắc Hắc đảo một vòng trên trời, sau đó đồng thời đậu xuống bàn trà bên cạnh thân thiết giao cảnh (cọ gáy vào nhau).

Lan Khánh vẫn nhìn Tiểu Thất, hôm nay tỉnh lại tâm tình đặc biệt tốt, hắn đã quên tiệt lúc trước vì sao chính mình đang hôn lại ngủ mất tiêu. 

Lan Khánh nói: “Có phải ngươi thay đổi chủ ý, không thích cha ta, muốn thích ta?”


Tiểu Thất buồn bực nói: “Ta thích Thi đại nhân khi nào?”

“Còn nói không thích!” Lan Khánh hừ một tiếng nói: “Cha muốn ngươi không cùng một chỗ với ta, ngươi sẽ không cùng một chỗ với ta, ngày ấy ta đã nói, nếu ngươi không thích ta muốn thích cha ta, ta đây cũng sẽ không muốn thích ngươi! Hơn nữa,” Lan Khánh lên án: “Hơn nữa, ngày đó ta chạy đi, ngươi cũng không đuổi theo, làm ta phải chờ!”

“Oan uổng a đại nhân,” Tiểu Thất mặt khổ nói: “Ngày ấy ta còn chưa nói mấy câu ngươi đã giận dỗi chạy đi, tiếp đó ta tìm ngươi trong ngoài thành, ai ngờ ngươi lại chạy đến Tiểu Thương sơn bắt cá! Với lại ta cũng cho ngươi nhìn rồi đó thôi, chân của ta đi đến mức nổi cả bọt nước!”

Nhãn tình Lan Khánh đột nhiên sáng lấp lánh. “Cho nên nói ngươi thay đổi chủ ý, không rời khỏi ta?”

“A… Ân…” Tiểu Thất gãi đầu, gượng cười.

Lan Khánh lại nói: “Cho nên ngày hôm qua ngươi hôn ta, là bởi vì người thích ta đúng không?” Cặp mắt kia lấp lánh giống như tinh tử phía chân trời, chân mày cong lên, cả khuôn mặt cũng sáng lạn làm cho mắt người không thể dời ra.

“…” Tiểu Thất há miệng thở dốc, hai gò má từ từ đỏ lựng. Hắn rất ít nhìn thấy Lan Khánh như vậy, ý cười mang theo xuân phong, thần tình nhu nhuyễn.

Tái nhìn một chút, ngay cả mang tai Tiểu Thất cũng đỏ lên.

“Cái này bảo ta nói thế nào a! Ta không biết!” Tiểu Thất liều mạng gãi đầu.

“Cái kia… cái kia…” Tiểu Thất đột nhiên nói: “Thi đại nhân gọi ta, ta đi trước, sư huynh ngươi chậm rãi nghỉ ngơi, ngủ thêm một chút đi!”

Tiểu Thất vội vàng lách qua Lan Khánh muốn chạy trối chết, nhưng Lan Khánh sao có thể mặc hắn như vậy.

Lúc Tiểu Thất đi qua bên người Lan Khánh, Lan Khánh bắt lấy tay hắn, kéo cả người lại.

Mặt đối mặt, chóp mũi cơ hồ dán chóp mũi, trên mặt Lan Khánh vẫn còn tiếu ý nhè nhẹ, nhưng Tiểu Thất đã biến thành đỏ mặt đỏ đến cả cổ.

“Sao người không thế nói, lại sao có thể không biết?” Lan Khánh nhẹ giọng hỏi.

Tiếng nói tô nhu trầm thấp chui vào lỗ tai Tiểu Thất, làm hắn nổi da gà, hai người dựa gần như vậy, hương thơm nhàn nhạt trên người Lan Khánh tràn đầy khoang mũi, khiến tiểu tâm can trong ngực hắn run rẩy nhảy lên.

“Sư, sư huynh…”

“Tiểu Thất…” Lan Khánh chỉ ở thời điểm này mới có thể kêu tên Tiểu Thất như vậy. “Ngươi thích ta đúng không?” Tiếng nói ôn nhu mang theo hương vị mê hoặc lòng người.

Tiểu Thất hoảng hốt, đôi môi mở mở đóng đóng, cả người ngẩn ngơ nói không ra lời, chỉ có thể nhìn đôi môi đạm sắc thổ lộ ngôn từ mỹ hảo của Lan Khánh.

“Ngươi thích ta đúng hay không?” Lan Khánh hỏi lại.

“Ta… ta không biết…” Tuy rằng cho tới bây giờ Tiểu Thất vẫn không thể kháng cự Lan Khánh, hơn nữa hôn cũng hôn rồi, việc không nên làm cũng làm rồi, nhưng trong lòng hắn thật có chút nghi hoặc.    

Thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, làm tiểu khất cái, cảm thụ đủ ấm lạnh thế gian; tiếp đó bị cha ruột giam cầm trong thâm cung, thiếu chút nữa mất mạng; được sư phụ cứu ra, sống ở Thần Tiên cốc, sau đó một mình xuất cốc, lưu lạc giang hồ bốn bể là nhà.

Hắn nhìn thấy quá nhiều người hãm sâu trong tình yêu không thể tự kiềm chế, gặp rất nhiều người yêu sâu hận sâu đến chết không khinh nhờn, nhưng cũng bởi vì thấy nhiều lắm, đối với tình cảm, đối với tình yêu, hắn thủy chung nghi hoặc.

Loại tình cảm gì mới có thể khiến người ta nhớ nhung da diết hứa hẹn tam sinh.

Tình cảm như vậy, hắn cho là mình không có.

Bách Lý Thất hắn cái gì cũng không có, cái gì cũng không muốn, cho tới bây giờ lẻ loi một mình, cho rằng đến chết cũng sẽ như thế.

Nhưng hiện giờ, đã có người hỏi hắn vấn đề như vậy.

Yêu, không yêu?

Thích, không thích?

Với hắn mà nói, đó là việc hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra với mình.

Hơn nữa đối phương còn là người từng bị thân sinh phụ thân của hắn tàn nhẫn thương tổn.


“Ta thật sự không biết…” Thần tình Tiểu Thất có chút mê võng, mang theo vẻ bàng hoàng ngay cả Lan Khánh cũng chưa thấy qua cùng một điểm yếu đuối không dễ gì nhận thấy.

“Vì sao không biết, rõ ràng chỉ là sự tình đơn giản như vậy?” Lan Khánh nói.

Hắn vuốt ve gương mặt Tiểu Thất, ngắm nhìn khuôn mặt chân thật nhất hoàn toàn không dịch dung. Tiếp đó bàn tay xinh đẹp như cỏ mềm lướt qua hàm dưới, quét qua cổ, rồi dán sát trước ngực Tiểu Thất nói:

“Hỏi tim ngươi a!”     

“Ngươi cẩn thận nghe,” Lan Khánh nói. “Tim của ngươi đập nhanh như vậy, thình thịch, thình thịch, thình thịch, còn không phải là đang nói, thích, thích, ngươi thích ta sao?”

Mặt Tiểu Thất thật sự kịch liệt đỏ rần, tiểu tâm can trong ngực cũng kích động cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Lan đại giáo chủ cho tới bây giờ yêu mị hoặc nhân, nhưng hôm nay có một phân đơn thuần tự nhiên, một điểm một điểm câu nhân, một điểm một điểm quyến rũ, còn có chân tâm trọn vẹn.

Hai mươi mấy năm nhân sinh, cho tới bây giờ, Tiểu Thất chưa từng cảm thụ nỗi lòng rối loạn quá lớn đến vậy.

Một câu “thích, thích, thích a—” tựa hồ khả dĩ thốt ra, chấp thuận hết thảy, hơn nữa sẽ không hối hận.

Môi Lan Khánh nhẹ nhàng tiếp cận, Tiểu Thất lui một chút, Lan Khánh lần thứ hai nhích lại gần, thoáng cái đã chiếm trọn môi Tiểu Thất, làm hắn trốn chỗ nào cũng không thoát.

Hàm răng bị khiêu khai, nụ hôn mềm nhẹ giống như ôn thủy róc rách chảy vào trái tim khô cạn của Tiểu Thất, làm dịu đi tình cảm vốn dĩ hắn định cả đời bỏ mặc chốn hoang vu.

Nụ hôn từng chút từng chút thêm sâu sắc, đầu lười quấn lấy, tương nhu dĩ mạt*, tay Lan Khánh từ trước ngực Tiểu Thất trượt xuống, chế trụ hông hắn, sau đó một tay cởi đai lưng trên người Tiểu Thất, khiến hắn hoảng sợ.

“Sư, sư huynh…”

Đai lưng bị giải khai, khố tử bên ngoài dễ dàng bị kéo xuống, Lan Khánh cười, đáy mắt tỏa ra xuân quang long lanh, ý cười say lòng người.        

Tiểu Thất còn muốn giãy giụa, nhưng rơi vào trong tay Lan Khánh, hắn tựa như Tôn Ngộ Không, có quay cuồng thế nào cũng không thể thoát khỏi Ngũ Chỉ sơn của Phật Như Lai.

Lan Khánh kéo Tiểu Thất tới bên giường, ấn xuống, sau đó tay trực tiếp thâm nhập tiết khố Tiểu Thất, vừa khinh vừa trọng động.

Tiểu Thất từ từ động tình, không còn chống cự Lan Khánh vuốt ve cùng hôn sâu, tay Lan Khánh dùng lực khéo léo, thỉnh thoảng đầu ngón tay cọ xát xao động trên đỉnh phân thân, nhẹ nhàng ấn xuống, kích thích đến mức Tiểu Thất thở dốc ra tiếng.

Thanh âm Tiểu Thất cũng luôn ẩn nhẫn mà khàn khàn, âm giọng hơi khản như móng vuốt cào vào trong tâm Lan Khánh, quấy nhiễu khiến Lan Khánh thần hồn điên đảo, khiến hắn không muốn buông người này ra một lần nào nữa.

“Tiểu Thất, cũng sờ ta…” Lan Khánh thấp giọng nói bên tai Tiểu Thất, cầm tay Tiểu Thất kéo đến trước dục vọng đã nhịn không được mà bừng bừng phấn chấn của mình. 

Tay Tiểu Thất có chút run rẩy, nhưng vẫn bắt lấy phân thân nóng bỏng của Lan Khánh.

Lan Khánh thoải mái rên rỉ bên tai Tiểu Thất, Tiểu Thất giật mình, tiết ra một ít trọc dịch.

Lan Khánh cúi đầu cười, cắn lấy vành ta mềm mại của Tiểu Thất, tay tiếp tục động tác, tận đến lúc Tiểu Thất không chịu nổi kích thích kia, run rẩy khẽ bật ra một tiếng “ân”, tiết ra trong tay Lan Khánh mới thôi.

Tiếp theo, Lan Khánh thật sâu ngắm nhìn Tiểu Thất, nắm lấy tay Tiểu Thất gắt gao bao phủ thứ đang dâng trào của mình, không chút nào che giấu dục vọng nơi đáy mắt, khi Tiểu Thất đỏ bừng mặt nhắm mắt lại, hắn đem chước nhiệt bắn lên phúc bộ bằng phẳng hoàn mỹ của người này.

***

*tương nhu dĩ mạt: lấy trong “Trang Tử, Thiên Đạo” Phù hộc bất nhật dục nhi bạch, ô bất nhật kiềm nhi hắc. Hắc bạch chi phác, bất túc dĩ vi biện; danh dự chi quán, bất túc dĩ vi quảng. Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ. [Trang Tử, Thiên Vận]

夫鵠不日浴而白,烏不日黔而黑。黑白之朴,不足以為辯;名譽之觀,不足以為廣。泉涸,魚相與處于陸,相呴以濕,相濡以沫,不若相忘于江湖。《莊子 • 天運》

【Dịch】Con thiên nga đâu tắm mỗi ngày vậy mà nó vẫn trắng; con quạ đâu nhuộm mỗi ngày mà nó vẫn đen. Trắng đen là bản sắc tự nhiên của chúng, đâu cần phải biến đổi. Sự quán tưởng đến danh dự đâu có làm cho mình lớn hơn. Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau

Truyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng nhả nước cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.

Là thành ngữ chỉ tình cảm đỡ đần lúc gian truân tương tự lá lành đùm lá rách.

(Ý thì là như thế, nhưng tự từ dùng ở đây mang nghĩa là hai bạn trao đổi [phun] nước bọt cho nhau:)), ôi tự từ)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.