Chỉ thấy Lâm Hiên lật tay một cái, trong bàn tay hiện ra một cái túi linh thú. Miệng túi vừa mở đã thấy một con tiểu điểu nhỏ nhắn bay ra. Hắn vuốt ve nó một chút sau đó khẽ quát một tiếng: “Đi!” Tiểu điểu hót một tiếng sau đó giương cánh bay theo hướng đám người, tốc độ nhanh vô cùng. Khóe miệng Lâm Hiên lộ tiếu ý, cũng hóa thành một đạo thanh quang theo sau.
Xuyên Vân Điểu này thực lực không cao nhưng có đặc điểm là nó chỉ ăn một loại quả tên là Huyết Hồng Quả. Với khứu giác linh mẫn, cho dù cách xa vạn dặm nó vẫn cảm ứng được mùi thơm của loại quả này.
Trong ba viên Bổ linh đan kia Lâm Hiên đã bỏ vào một chút bột quả, đương nhiên Huyết quả không ảnh hưởng đến diệu dụng của đan dược mà còn có tác dụng cường thân kiện thể.
Có Xuyên Vân Điểu dẫn đường, Lâm Hiên tự nhiên không sợ mất dấu nên bay cách một đám người một đoạn xa, đề phòng thần thức tu sĩ Ngưng Đan Kỳ cường đại phát hiện ra hắn.
Cứ như vậy bay được mấy canh giờ mà Lâm Hiên không gặp yêu thú nào, không biết là vận khí tốt hay là chính ma cao thủ đi trước đã thuận tay diệt trừ.
Đột nhiên Lâm Hiên ngừng độn quang, trên mặt hiện vẻ ngưng trọng, vung tay đem Xuyên Vân Điểu thu về túi linh thú rồi nhanh chóng hạ xuống một cánh rừng rậm.
Một lát sau có một đạo hắc quang từ chân trời bay tới, quang hoa tản đi không ngờ lại chính là Thiên Sát ma quân trong hình dáng Xích Mục lão quái.
Trong lòng kinh hãi, Lâm Hiên thầm kêu may mắn. Do đã phục dụng Ẩn linh đan thu liễm khí tức tối đa, lại cẩn thận phát ta toàn bộ thần thức quan sát, mới sớm phát hiện đối phương nên không bại lộ tung tích.
Lão ma rõ ràng là bay trước sao lại quay ngược lại làm gì? Vậy còn đám chính ma tu sĩ đi nơi nào?
Chỉ thấy Thiên Sát ma quân duỗi tay chân một chút, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý lẩm nhẩm: “Thái Bạch kiếm tiên, Huyết yêu lão quái, các ngươi cho rằng có thể đuổi theo bổn Ma quân sao. Hừ! Tư vị đối đầu với đám Kiếm Gai Hổ thế nào, các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ!” Kiếm Gai Hổ?
Lâm Hiên nghe mà không khỏi toát đầy mồ hôi lạnh. Yêu thú này vốn rất nổi danh tại tu tiên giới. Chẳng lẽ Thiên Sát ma quân đã bố nghi trận lừa gạt cao thủ chính ma lưỡng đạo tới hang ổ của bọn chúng?
Cùng lúc đó ở một hẻm núi cách chừng mấy trăm dặm. Gọi là hẻm núi nhưng vô cùng rộng lớn, hai bên đều là vách đá dựng đứng xuyên thẳng lên tận mây xanh.
Cao thủ chính ma hai đạo toàn bộ tập trung ở một nơi, vẻ mặt hết sức khó coi. Lúc này hai bên như không còn thái độ thù địch mà đang còn lo lắng khác, trước sau chừng mười trượng tập trung vô số yêu thú, đếm sơ đã gần ngàn con.
Loại yêu thú này thân thể có phần giống con sâu bông nơi thế tục, toàn thân có vô số gai sắc nhọn đâm ra, nhìn qua hung dữ vô cùng.
Kiếm Gai Hổ! là loại cực phẩm yêu thú cấp hai quần cư hiếm thấy. Lúc này đám đã bao vây các Ngưng Đan Kỳ cao thủ. “Thái Bạch sư huynh, hiện chúng ta tính sao?” Phong Lôi thượng nhân nhìn đám yêu thú trước sau, có chút lo lắng mở miệng. “Điều này…” Thái Bạch kiếm tiên nhất thời cứng họng, rơi vào trầm ngâm. “Thiên Sát ma quân thật đáng ghét, không ngờ hắn dùng kim thiền thoát xác, để thân ngoại hóa thân dẫn dụ chúng ta tới nơi này, còn chân thân thì chạy đi” Vẻ mặt nữ tu họ Trình có chút tức giận mở miệng. “Đúng vậy, nghe Âu Dương tiên tử nói thần thông lão ma quỉ dị ta còn chưa tin. Thật không ngờ hắn có vô số bí thuật, chúng ta nhiều người như vậy đều bị thân ngoại hóa thân của hắn lừa gạt.” Đám tu sĩ chính đạo nhao nhao lên tiếng nhưng Âu Dương Cầm Tâm chỉ lặng lẽ ôm Thụ Cầm, không biết đang nghĩ gì. “Được rồi, việc cấp bách của chúng ta là nên nghĩ kế thoát ra ngoài.” “Thái Bạch sư huynh nói rất đúng.” Đám tu sĩ chính đạo đang thương lượng thì các tu ma giả cũng không nhàn rỗi, tụ tập lại một chỗ. “Lam huynh, độc công của ngươi không phải thích hợp đối phó quần địch sao?” Hai mắt Huyết Yêu Lão Tổ lóe lên tia sáng yêu dị mở miệng. “Tiền huynh, chẳng lẽ ngươi cho là ta không muốn rời khỏi đây? Yêu thú Kiếm Gai Hổ ngoài lực phòng ngự mạnh mẽ còn thiên sinh không sợ bách độc!” “Lại có chuyện này sao?” Huyết Yêu Lão Tổ kinh hãi than nhẹ rồi rơi vào trầm ngâm, một lát sau trong mắt lóe lên dị quang: “Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ còn cách tạm thời hợp tác cùng đám gia hỏa chính đạo kia.” “Cái gì, hợp tác với chúng?” Bách Độc Đồng Tử chấn động.
Huyết Yêu Lão Tổ khẽ thở ra: “Lam huynh cũng thấy, gần ngàn con Kiếm Gai hổ này trừ phi phải là Cực Ác Ma Tôn lão nhân gia đích thân tới đây, hoặc là Nguyên Anh kỳ lão quái chính đạo đến thì mới sát diệt được đám súc sinh này. Còn như chúng ta muốn trốn khỏi vòng vây trùng điệp này chỉ e hao tổn rất nhiều thời gian, như vậy Thiên Sát ma quân sẽ sớm chạy thoát.” “Tiền huynh nói có lý, vậy cứ theo ý ngươi là được.” Nghe thế Huyết Yêu Lão Tổ đại hỉ, Bách Độc Đồng Tử từng cùng Nhất Tuyến Hạp kết đại cừu, đối với đám người chính đạo luôn luôn hận đến tận xương tủy, cũng may hắn biết phân nặng nhẹ, nén giận vì đại sự. “Cẩn thận, Huyết Yêu đang qua đây, không biết lão ma này muốn làm gì?” Lời Phong Lôi thượng nhân vừa dứt thì thân ảnh Huyết Yêu Lão Tổ đã hiện trước mặt, có vẻ không để ý thái độ thận trọng của đối phương. “Thái Bạch kiếm tiên, ta có chuyện muốn thương nghị cùng ngươi.” “Lão ma, ngươi muốn giở quỷ kế gì cũng vô dụng.” Trương Thái Bạch đưa tay ngăn lời châm chọc của nữ tu họ Trình nói: “Huyết Yêu Lão Tổ, mời nói.” “Các ngươi đã có kế gì thoát vây chưa?” “Nói nhảm, chúng ta sao phải nói cho ngươi.” Phong Lôi thượng nhân cũng căm thù tu ma giả đến tận xương tuỷ, chắc cũng nếm quả đắng từ tay đám này nhiều. “Chỉ là một Ngưng Đan Sơ Kỳ tiểu tu sĩ, ở đây không cho phép ngươi lên tiếng.” Nghe vậy Phong Lôi thượng nhân giận dữ đang muốn phát hỏa thì khi nhìn vào ánh mắt đối phương, từ trong mắt Huyết Yêu bắn ra ánh sáng đỏ yêu dị khiến hắn cảm thấy huyết khí trong ngực cuồn cuộn, kinh hãi vội vàng vận công pháp đè áp cảm giác bất ổn này.
Công pháp lão ma này thật quỷ dị! Tu tiên giới lấy thực lực bàn luận, Phong Lôi thượng nhân vừa ăn ám toán, tạm thời không dám phát tác. “Tại hạ xin nói rõ!” Huyết Yêu nhìn thoáng qua Thái Bạch kiếm tiên:” Với thần thông của chúng ta mà muốn đơn lẻ xông ra thì không dễ, hiện tại hợp tác là con đường tốt nhất.” “Liên thủ?” “Không sai.” “Được, chúng ta đáp ứng.” Thái Bạch kiếm tiên còn chưa mở miệng thì Âu Dương Cầm Tâm đã lên tiếng khiến đám người bất ngờ. Có điều sau một hồi nghĩ ra thì đúng là chẳng còn cách nào tốt hơn.
“Trình hiền khang lệ, nghe nói Âm Dương Huyền Hỏa Công của hai vị uy lực cực đại, mời động thủ!” “Được!” Đôi song tu đạo lữ nhìn nhau rồi lưu chuyển linh lực toàn thân, chỉ thấy vô số hỏa cầu màu xanh và màu lam bay lượn quanh thân hai người. “Hợp!” Hai người kết pháp quyết đồng thời chỉ vào tay, hai loại hỏa cầu lập tức tụ lại, bắt đầu dung hợp hình thành những hỏa cầu màu tím. “Đây là Âm Dương huyền hỏa?” Với ma công thông huyền như Huyết Yêu Lão Tổ thấy thần thông này mà sắc mặt cũng có chút sợ hãi. “Không sai, phu phụ chúng ta tu luyện Am Dương Huyền Hỏa đã mấy chục năm, tuy không thể sánh với Anh hỏa của Nguyên Anh kỳ tiền bối nhưng với công pháp hỏa thuộc tính cảnh giới Ngưng Đan thì tự tin không kém người.” Nữ tu họ Trình cười ngạo nghễ mở miệng, còn trượng phu của ả thì không nói được một lời, có điều tu vị của hắn còn trên thê tử một bậc. “Đi!” Hai người đồng thời đưa song chưởng chậm rãi đẩy về phía trước, chỉ thấy các hỏa cầu hóa thành từng vô số ánh sao băng màu tím gào ghét bắn qua đám yêu thú.
Oành một tiếng vang lớn! Những yêu thú bị Âm Đương huyền hỏa đánh trúng thì huyết nhục bắn tung tóe. Các yêu thú bên cạnh dù chỉ bị hỏa tinh vỡ ra dính phải cũng bị thiêu đốt đau đớn đến ré lên. “Mau đi!” Trên mặt đám tu sĩ đều lộ vẻ mừng rỡ, Âm Đương huyền hỏa này quả nhiên danh bất hư truyền. Thân thể Kiếm Gai Hổ này vô cùng cứng rắn, dùng pháp bảo ngạnh chém thì rất khó diệt sát được chúng.
Hỏa cầu đã mở ra một lốim đám người nhanh chóng di chuyển dưới mặt đất. Kiếm Gai Hổ này cũng biết phi hành, Nếu bay trên không thì chúng càng khó ứng phó. Nếu có thể thoát khỏi hẻm núi đến vùng trống trải, với tốc độ phi hành pháp bảo thì dễ dàng thoát khỏi chúng.
Có điều Kiếm Gai Hổ này nổi danh hung hãn không sợ chết. Thấy thảm trạng đồng bọn ngược lại cả đám gầm gừ ào ào lao tới. “Tìm chết!” Trong mắt Bách Độc Đồng Tử lóe lên sát khí, bàn tay nhỏ bé vỗ vào trước ngực, vô số hắc điểm từ trong người hắn bay ra vù vù trên đầu, thì ra cả gần ngàn con độc phong hình thành một đám hắc vân. “Đi!” Trên mặt Bách Độc Đồng Tử có chút do dự nhưng tay vẫn kết pháp quyết điểm ra, ngay lập tức hắc vân lao xuống bu lấy vài con Kiếm Gai Hổ.
Một trận thú rống thê lương truyền ra, lát sau hắc vân rời đi, đám Kiếm Gai hổ bách độc bất xâm không ngờ thất khiếu chảy máu ngã xuống, nhưng thể tích hắc vân cũng giảm một chút, không ít quái phong từ trên bầu trời rớt xuống. “Phách Độc Phong!” “Không sai, chính là loại độc trùng này, không ngờ Bách Độc Đồng Tử đã ra sát chiêu.” “Lão quỷ vốn tự phụ, thấy chúng ta sát diệt Kiếm Gai Hổ, hắn đương nhiên không chịu kém. Cũng là bất đắc dĩ mà thôi” Đôi song tu đạo lữ bàn tán không có sai, Bách Độc Đồng Tử dù đang thao túng linh trùng không ngừng sát diệt yêu thú nhưng thầm tiếc nuối không thôi. Phách Độc Phong uy lực cường đại, có điều sau khi bắn ra kim độc thì sẽ chết đi. Nuôi dưỡng nó cũng vô cùng gian nan, hắn chỉ có khoảng ngàn con mà hiện đã hao mất ba phần.
Ngoài Bách Độc Đồng Tử cùng đôi song tu đạo lữ kia, các tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác cũng thi triển thủ đoạn sấm sét. Phong Lôi thượng nhân thì dùng hai thanh phi kiếm, Âu Dương Cầm Tâm thì dùng Âm Ba Công diệt sát yêu thú. Còn Huyết Yêu Lão Tổ thì càng thêm quỉ dị, hắn hóa thành một đóa huyết vân cỡ mấy trượng đem yêu thú gần nhất bao lại. Một lát sau từ trong huyết vân trong ném ra những yêu thú chỉ còn xương bọc da, thấy vậy đám người thầm lạnh, lão quái này kể cả tinh huyết yêu thú cũng không tha!
Thái Bạch kiếm tiên thì trong tiếng cười dài hóa thành một đạo bạch quang, nhân kiếm hợp nhất đem yêu thú chẻ ra thành hai nửa, nhân phẩm hắn tuy không ra gì nhưng quả thật đạo pháp thật thông huyền tới cực điểm.
Cùng lúc đó ở một nơi khác, Lâm Hiên căng thẳng nhìn nhất cử nhất động của Thiên Sát ma quân.
Ban đầu hắn định chờ chính ma cao thủ cùng ma quân lưỡng bại câu thương sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Mặc dù Thiên Sát ma quân chỉ có một mình nhưng trong lòng Lâm Hiên rất rõ ràng, nhân thủ chính ma tuy đông nhưng luôn kiềm chế lẫn nhau, tất cả đám người chỉ là mặt ngoài hòa thuận còn trong bụng đều mang quỉ kế.
Thái Bạch kiếm tiên càng kẻ giảo hoạt gian trá nhất, thân là trưởng lão Bích Vân Sơn nhưng quan hệ mờ ám cùng tu ma giả. Đến lúc đó hắn ngả về bên nào còn khó mà đoán được. Công pháp của Thiên Sát ma quân lại vô cùng quỉ dị, tâm cơ thâm trầm, quả thật rất khó đối phó, không kém nguyên anh kỳ lão quái bao nhiêu. Cho nên khả năng song phương lưỡng bại câu thương là rất lớn.
Thực tế hiện tại chỉ sợ chính ma tu sĩ không thể tìm tới nơi này. Mặc dù vận khí của hắn không tồi, xảo hợp gặp ma quân ở đây nhưng muốn giành Thiên Trần Đan trong tay hắn thì chỉ là đưa dê vào miệng cọp.
Lâm Hiên cẩn thận thu liễm khí tức, ngay cả thần thức cũng không dám phát ra, may mà ở khoảng cách gần có thể dùng mắt thường quan sát đối phương.
Lúc này Thiên Sát ma quân đã bay đến vách đá dựng đứng bao phủ bởi sương mù dày đặc. Hắn im lặng một chút sau đó lẩm phẩm pháp chú, trên mặt lóe lên thanh quang hét lớn một tiếng: “Khai!” Chỉ thấy vách núi lắc lư như sóng nước mơ hồ một hồi rồi trước mắt xuất hiện một tòa lầu các tinh xảo lơ lửng giữa trời. “Huyễn thuật!” Lâm Hiên thầm kinh hãi, từ tu tiên đến nay đây là lần đầu hắn thấy loại cấm chế cao minh thế này, đối với thần thông của Ma quân càng thêm kiêng dè.
Đây là động phủ bí mật của lão ma? Lúc này Thiên Sát ma quân đã hóa thành một đạo hắc quang không chút do dự bay vào.
Nên vào chăng?
Vừa nghĩ tới đây Lâm Hiên lại lắc đầu, quá nguy hiểm! Hiện trốn ở một chỗ thì không sợ phát hiện nhưng một khi sử dụng pháp lực tám chín phần là bại lộ.
Cân nhắc một thoáng, Lâm Hiên nhắm mắt nghỉ ngơi đồng thời thả ra một tia thần thức, đề phòng vạn nhất Thiên Sát ma quân phát hiện ra ám toán.
Đảo mắt đã mấy canh giờ trôi qua mà không thấy lão ma từ bên trong đi ra. Lâm Hiên nhíu mày thầm nghĩ, sớm muộn chính ma sẽ tìm tới đây, chẳng lẽ Thiên Sát ma quân định ở hẳn trong đó cố thủ.
Đột nhiên toàn thân hắn trở nên cứng nhắc, thậm chí không dám quay đầu lại, cảm giác như là con ếch bị rắn độc nhìn thẳng.
Một đạo quang hạ xuống nơi đây, quang hoa tản đi lộ ra một thanh y thiếu niên tầm hơn hai mươi tướng mạo bình thường, tu vị dường như cũng chỉ là Trúc Cơ Kỳ nhưng lại khiến hô hấp của Lâm Hiên gần ngưng trệ.
Không ngờ trên thân thiếu niên tản ra một loại áp lực vô cùng nguy hiểm khiến người kinh hồn bạt vía, chỉ có thể cam tâm thuần phục.
Áp lực này cho dù là tu sĩ Ngưng đan hậu kỳ Thái Bạch kiếm Tiên hay Thiên Sát ma quân cũng không có nổi, rốt cuộc thiếu niên này là ai?
Trong lúc Lâm Hiên đang kinh hồn bạt vía thì thiếu niên chậm rãi bay tới trước vách núi, dáng vẻ nhàn tản, trong tay cầm một cây chiết phiến phe phẩy. Nguồn: http://truyenyy.com “Sư đệ, thấy vi huynh đến sao không hiện thân gặp gỡ.” Lâm Hiên nghe vậy thầm kinh hãi, thiếu niên này khẩu khí thật lớn, lại dám tự nhận mình là sư huynh của Thiên Sát ma quân. “Hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, muốn ta lôi ngươi ra sao?” Đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh thiếu niên đem chiết phiến gấp lại, trên mặt hiện vẻ âm lệ: “Huyễn thuật nho nhỏ mà cũng muốn ngăn trở ta?” Chỉ thấy hắn há miệng phun ra một luồng thanh khí vào vách núi trước mắt. Thanh khí nhìn qua tầm thường nhưng uy lực cực đại, vách núi vừa tiếp xúc với nó đã lập tức tan rã, lầu gác tinh xảo kia lại lần nữa hiện ở không trung. “Động phủ này không tồi, sư đệ thật biết hưởng thụ a!” Thiếu niên cười lạnh một tiếng phất nhẹ tay áo, đem mấy tia hào quang rực rỡ bắn nhanh ra.
Ầm ầm mấy tiếng nổ vang.
Bên ngoài lầu các hiện ra một tầng bảo hộ nhưng lập tức vỡ ra như bong bóng. Sau đó vụn gỗ bay tán loạn, lầu các chấn động lung lay như sắp đổ.
Một đóa mây đen từ bên trong bay ra, trên mặt thiếu niên lộ vẻ đắc ý ngừng công kích. Sương vụ dần tan đi hiện ra một thân ảnh quen thuộc chính là Thiên Sát ma quân. “Lão quỷ, không ngờ ngươi còn tìm được đến tới nơi này.” Ma quân oán hận nhìn thiếu niên trước mắt, sắc mặt khó coi. “Hảo sư đệ của ta, ngươi trốn vi huynh lâu như vậy, hôm nay sao lại không chạy tiếp nữa?” Ánh mắt thiếu niên lộ vẻ hưng phấn, khóe miệng tràn đầy vẻ trào phúng tựa như mèo sắp vồ chuột. “Lão quỷ, năm xưa ngươi ám toán sư tôn, truy sát đồng môn. Nếu không phảiTrầm mỗ nhạy bén thì đã sớm bước theo mấy vị sư đệ sư muội ngã xuống rồi.” Thiên Sát ma quân cực kỳ giận dữ nhưng thanh âm có chút sợ hãi.
Rốt cuộc thiếu niên này là ai, tu vị chỉ là Trúc Cơ Kỳ mà khiến ma quân sợ hãi đến như vậy? “Hừ. Những chuyện tại Ma Lan Cốc khi xưa ngươi còn nhớ làm gì?” Thiếu niên lạnh nhạt mở miệng: “Thức thời mới là trang tuấn kiệt, sư đệ, nếu ngươi đem Thiên Trần Đan giao ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” “Tha chi ta một mạng?” Thiên Sát ma quân phá lên cười: “Cực Ác Ma Tôn, chúng ta giao tình đã có trăm năm, ngươi tưởng Trầm mỗ là tiểu hài tử lên ba chăng, tin lời của ngươi trừ phi là tâm trí ta đã phát cuồng.” Cực Ác Ma Tôn!
Bốn chữ này như sét giáng xuống đỉnh đầu khiến Lâm Hiên đang trốn ở gần đó chấn động. Nguyên Anh kỳ tu ma giả đệ nhất U Châu, mặc dù Lâm Hiên chưa từng thấy qua chân thân của hắn, nhưng thiếu niên trước mắt này chẳng có nửa điểm giống trong bức họa truyền thần.
Lâm Hiên đoán đây là Phụ Thân đại pháp!
Phụ Thân Đại Pháp là thần thông đặc biệt của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có phần giống đoạt xá là đem một phần nguyên thần xuất khiếu nhập vào thân thể của một người khác. Nhưng do thân thể mới không hoàn toàn dung hợp với nguyên thần nên chỉ có thể phát huy ra một phần thực lực của người thi triển. “Lão quỷ, nghe nói ngươi cùng các lão quái Nguyên Anh kỳ chính đạo đã có hiệp ước không nhúng tay vào việc này. Chỉ để đám Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tìm đến Trầm mỗ, ngươi bội ước như vậy không sợ mấy lão quái đó tìm ngươi tính sổ sao?.” “Hừ, đa tạ sư đệ đã quan tâm” Cực Ác Ma Tôn cười ngạo nghễ: ” Có điều bổn Ma tôn hiện đang ở Vấn Tiên Các cùng các lão quỷ chính đạo đánh cờ, nửa khắc cũng chưa từng rời đi. Ai nói ta tư lợi bội ước một mình đi lấy Thiên Trần Đan.” “Cái gì ! Bản thể của ngươi vẫn đang ở Vấn Tiên Các, vậy trước mắt ta là……” Sắc mặt Thiên Sát ma quân đại biến cắn răng: “Chẳng lẽ ngươi……” “Không sai, bí pháp thân ngoại hóa thân sư đệ cũng thể thi triển được, bất quá ngươi chỉ nắm được một chút, đây chính đệ nhị nguyên thần của lão phu.” “Đệ nhị nguyên thần?” Lâm Hiên nghe thì không hiểu, nhưng đây nhất định là một loại bí thuật ma đạo. “Tốt, tốt!” Thiên Sát ma quân ngửa đầu cười ầm: “Lão ma, ta thừa nhận ngươi là thiên tài, đồ giỏi hơn sư, đúng là thanh xuất vu lam (1)” “Ngươi biết là tốt.” Cực Ác Ma Tôn đưa ra tay ra: “Vậy mau giao Thiên Trần Đan ra.” “Rõ nằm mơ.” “Cái gì?” Cực Ác Ma Tôn khẽ giật mình giận quá hóa cười: “Sư đệ, thực sự ngươi muốn hồn phi phách tán sao!” “Lão quỷ, tuy ngươi lợi hại nhưng tu vị của đệ nhị nguyên thần này giỏi lắm cũng chỉ là Ngưng Đan sơ kỳ. Huống chi bí thuật nào phát huy được toàn lực, ngươi cho rằng với tu vị Trúc Cơ Kỳ thì có thể đả thương được Trầm mỗ sao?” Trên mặt Thiên Sát ma quân lộ vẻ dữ tợn: “Chưa biết hươu chết về tay ai, có lẽ là ngươi tự tới tìm chết.” “Vậy sao?” Cực Ác Ma Tôn không hề phẫn nộ trên mặt vẫn thản nhiên: “Ngươi thử sẽ biết.” Thấy vẻ mặt của lão ma sắc mặt Thiên Sát Ma Quân trở nên âm tình bất định, rốt cuộc đối phương phô trương thanh thế hay là có hậu thủ, nhưng dù có dâng ra Thiên Trần Đan thì với lòng dạ độc của lão ma cũng không buông tha hắn. Chỉ có một đường đại chiến!
Thiên Sát ma quân quát khẽ một tiếng rồi lẩm bẩm pháp chú, song chưởng hợp lại trước ngực rồi chậm rãi tách ra, chỉ thấy giữa hai tay hắn là một đạo hào quang màu tím mỹ lệ, chung quanh có các tia chớp màu lam xoèn xoẹt chuyển động không ngừng. “Ngưng!” Trên trán Thiên Sát ma quân rỉ ra mồ hôi to cơ hạt đậu, linh lực toàn thân như nước vỡ đê tràn về tử quang. Sự tình không thể tưởng tượng đã xảy ra, trong chốc lát tử quang đã biến thành một thanh tiểu kiếm sắc bén màu tím dài chừng hai tấc, toàn thân có các tia chớp bao quanh khiến người không dám nhìn thẳng.
Vô tình phát hiện bí mật của hai lão quái Lâm Hiên không dám thở mạnh, tận lực thu liễm khí tức ẩn thân trong rừng rậm. Hóa Hình Thuật sao? Không phải, tiểu kiếm nàychính là pháp bảo thật sự. “Hừ, Tử Vân Lôi Quang kiếm!” Chỉ thấy Cực Ác Ma Tôn vẫn chắp hai tay ở sau lưng cười lạnh: “Sư đệ, không ngờ ngươi lại luyện ra pháp bảo uy lực cường đại như vậy, có lẽ không có tu sĩ Ngưng Đan Kỳ nào là đối thủ của ngươi, tuy vậy ngươi nghĩ có thể chống đỡ lại tu vị Nguyên Anh Kỳ ta sao sao?” “Lão quỷ, ngươi không cần ở chỗ này hư ngôn dọa người, Nguyên Anh kỳ? Đệ nhị nguyên thần của ngươi có sao? huống chi còn đang thi triển Phụ thân Đại pháp.” “Vậy sao?” Cực Ác Ma Tôn xòe cây chiết phiến, khí thế trên người đột nhiên cuồng tăng, từ Trúc Cơ Trung kì lên hậu kì rồi đại viên mãn… Lâm Hiên ngơ ngác nhìn tới khi tu vị của lão ma lên đến Ngưng Đan trung kỳ mới ngừng. “Sao có thể….” Không những là hắn mà trên mặt Thiên Sát ma quân cũng tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi. “Kỳ lạ sao? Xem ra kiến quang của sư đệ vẫn còn quá kém, không sai, khi thi triển Phụ thân Đại pháp đương nhiên cảnh giới bị rớt xuống nhưng đó là không muốn thế thân bị tổn hại. Hiện tại ta bất chấp tổn thương thì có thể phát huy toàn lực. Thế nào, đã làm sư đệ thất vọng chăng?” “Thì sao?” Cũng là một lão ma đầu, vẻ sợ hãi trên mặt Thiên Sát ma quân tan biến rất nhanh:”Lão ma, tuy vậy với tu vị mà Ngưng Đan trung kỳ có thể uy hiếp được ta sao?” “Sư đệ, ngươi phô trương thanh thế làm gì, hiện tại đây là thân thể của ngươi sao? Hừ, Xích Xục tiểu tử này tư chất không tệ nhưng ngươi vừa mới đoạt xá, nguyên thần và thân thể còn chưa dung hợp hoàn toàn. Ngươi có thể phát huy ra tu vị Ngưng Đan trung kỳ là cực hạn.”