Bách Luyện Thành Thần

Chương 817: Đấu tranh


Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Thần – Chương 817: Đấu tranh

Toàn bộ mấy trăm võ giả Hư Kiếp Cảnh quanh quảng trường đều yên lặng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ánh mắt ba đại năng Thần Hải Cảnh thì lại càng tỏa sáng hơn!

Bọn họ chính là Phủ chủ của võ phủ Ngọc Huyền. Một người là Phủ chủ, hai người còn lại là phó phủ chủ, thuộc loại nhân vật trụ cột trong thần quốc Hắc Thiết! Tất nhiên, bọn họ hiểu rất rõ thực lực của Yến Vương.

Yến Vương không chỉ song tu pháp thể, mà quan trọng hơn là2thể chất của hắn còn phù hợp với công pháp hoàng tộc bọn họ, có thể kết hợp cương nguyên và chân nguyên một cách hoàn hảo. Như vậy, thực lực sau khi kết hợp đã vượt rất xa so với người cùng cấp.

Quả thật, vừa nãy Yến Vương cũng không hề sử dụng đòn sát thủ của mình, gần như chỉ là đơn thuần đánh ra lực kết hợp mà thôi. Quan trọng là võ giả tên “La Thiên Hành” kia cũng không sử dụng chiêu thức gì, thậm chí gần như8chỉ vận dụng cương nguyên và sức mạnh thuần túy!

Mặc dù vậy, Yến Vương vẫn rơi vào thế yếu trong cuộc chiến với La Chinh. Điều này sao có thể không khiến ba Phủ chủ của võ phủ Ngọc Huyền vui sướng tột độ cho được?

Chẳng lẽ tên nhóc này có thể lọt vào đội ngũ đứng đầu? Thực lực của hắn có thể ngang hàng với Yến Vương và đám Thái tử sao?

Mặc kệ bọn họ có tin hay không, sự việc rõ ràng ngay trước mắt đã chứng minh phỏng đoán6này. Hơn nữa, xem ra bây giờ không chỉ là vấn đề ngang hàng, mà rất có khả năng, thực lực của La Thiên Hành này còn mạnh hơn cả Yến Vương!

“Lão Hà, chúng ta nhầm rồi. Tên nhóc này vốn đã là quái thai, thật sự không biết hắn chui từ đâu ra!”

“Ha ha ha! Dù thế nào thì bây giờ hắn cũng là người võ phủ Ngọc Huyền chúng ta rồi. Trước hết không bàn chuyện tranh giành giữa Yến Vương và Thái tử, nếu tên nhóc này đã tham gia3khảo hạch của võ phủ Ngọc Huyền ta thì tất nhiên hắn là do võ phủ Ngọc Huyền ta tìm ra!”

“Định mệnh, là định mệnh rồi. Tiêu Đạo Viễn của võ phủ Hắc Danh kia cứ chặn cứng võ phủ Ngọc Huyền ta, giờ ta thấy tên La Thiên Hành này cũng không kém Tiêu Đạo Viễn chút nào!”


Đôi mắt của cường giả Hư Kiếp Cảnh số một trong võ phủ Ngọc Huyền – Chiêm Uân đang gắt gao nhìn chằm chằm vào La Chinh, trên mặt có vẻ hơi kích động.

“La Thiên5Hành, La Thiên Hành…” Cái tên này rất xa lạ, trước nay chưa từng nghe nói trong thần quốc Hắc Thiết có một nhân vật như vậy. Trái tim Chiêm Uân đập thình thịch. Nếu là ở chỗ khác thì có lẽ Chiêm Uân đã xông lên khiêu chiến với La Chinh rồi. Nhưng đang là khảo hạch của võ phủ, hơn nữa còn do ba Phủ chủ ra mặt, Chiêm Uân cũng không thể phá hỏng quy tắc.

Chiêm Uân không dám phá hỏng quy tắc của võ phủ Ngọc Huyền, nhưng Yến Vương thì khác.

Tuy trong thần quốc Hắc Thiết có rất nhiều Hoàng tử, nhưng địa vị giữa các Hoàng tử lại khác biệt một trời một vực. Hắn đã được phong Vương, cả nửa thành Hạc Cô này đều là đất phong của hắn, hắn muốn khiêu chiến ai thì làm gì có ai ngăn được?

“Ha ha! La Thiên Hành đúng không? Được, rất tốt!” Yến Vương nở nụ cười điên cuồng, nhìn chằm chằm La Chinh rồi cười nói: “Ngươi đã thông qua khảo hạch, việc này cứ tạm thời kết thúc ở đây. Bây giờ ta muốn khiêu chiến ngươi!”

Yến Vương vừa nói xong, khí thế mãnh liệt trong thân thể hắn bắt đầu dâng lên. Trên mặt rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh hiện lên vẻ kinh ngạch khi bị khí thế này bao phủ.

Đây hoàn toàn không phải là khí thế mà võ giả Hư Kiếp Cảnh có thể có được!

“E rằng thực lực chân chính của Yến Vương có thể sánh ngang với võ giả Sinh Tử Cảnh!”

“Thật sự rất mạnh mẽ. Có lẽ võ giả Sinh Tử Cảnh nhất trọng cũng không phải là đối thủ của hắn!”

“Tên nhóc họ La kia gặp phải phiền phức rồi…”


Bị khí thế của Yến Vương bao phủ, La Chinh khẽ nhíu mày. Trong lòng hắn rất không vui, không hiểu sao cái tên này lại có thể làm thế? La Chinh đến tham gia khảo hạch chứ không phải đến để khiêu chiến, vậy mà vô duyên vô cớ người ta lại cứ đến khiêu chiến với mình.

Vì thế La Chinh lắc đầu: “Ta từ chối!”

Nghe thấy câu trả lời của La Chinh, Yến Vương hơi sửng sốt: “Từ chối sao? Nực cười! Yến Vương ta đã khiêu chiến thì ai có thể từ chối? Hắc Thiết Lệnh, ngươi không muốn à? Nếu ngươi chấp nhận lời khiêu chiến của ta thì cho dù ngươi thắng hay thua, ta vẫn có thể cho ngươi Hắc Thiết Lệnh. Hơn nữa, các loại thánh đan quý hiếm cũng có thể để ngươi tùy ý chọn lựa, ngươi thấy thế nào?”

Phần thưởng của Yến Vương…

Ánh mắt mọi người lập tức hừng hực hẳn lên.

Trong thần quốc Hắc Thiết, tài sản của người được phong Vương cũng không ít, chỉ riêng của cải của Yến Vương thôi cũng có thể sánh ngang với tài sản mà võ phủ Ngọc Huyền tích lũy suốt nhiều năm. Nếu có thể bước vào trong phủ Yến Vương, tùy ý chọn lựa chọn ra vài món bảo vật thì cũng đã hời lắm rồi.

Hơn nữa vấn đề là bất kể thắng hay thua…

Cho dù có thất bại dưới tay Yến Vương thì cũng không phải chuyện gì mất mặt nhỉ?

Tên nhóc La Thiên Hành kia gặp may rồi! Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.


Ai ngờ La Chinh vẫn lắc đầu: “Ta từ chối. Ta chỉ cần Hắc Thiết Lệnh, dựa vào thực lực của ta thì tất nhiên có thể lấy được, không cần ngươi cho.”

Yến Vương kiêu ngạo tới mức nào? Lần này hắn cảm thấy mình tự mở miệng như vậy đã là hào phóng lắm rồi! Yến Vương ta khiêu chiến ngươi, cũng là cho La Thiên Hành ngươi thể diện mấy đời. Hơn nữa, dù thắng hay thua thì đều trọng thưởng, thế nên hắn không ngờ La Chinh lại không biết điều như thế!

Mặt Yến Vương lập tức đỏ bừng, tràn ngập phẫn nộ, giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào vậy.

“Ài! Yến Vương tư chất thông minh, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ.” Một đại năng Thần Hải Cảnh thầm thở dài một hơi.

Ba Phủ chủ của võ phủ Ngọc Huyền cũng đồng cảm.

Bây giờ khắp thần quốc Hắc Thiết đều là cuộc giằng co giữa Thái Tử và Yến Vương người – hai người trẻ tuổi cùng có huyết thống hoàng tộc!

Yến Vương là người trẻ tuổi nhất, nhưng lại vững vàng bước vào đội ngũ hàng đầu. Không thể không nói, tương lai của hắn có lẽ còn chói sáng hơn Thái tử.

Tuy nhiên thực lực của Thái tử và Yến Vương cũng không chênh lệch nhiều. Chẳng qua Thái tử lớn hơn Yến Vương tới mười mấy tuổi nên tính cách cũng trầm ổn hơn, không chỉ mượn sức Chiêm Uân của võ phủ Ngọc Huyền mà còn mượn được sức lực của cao thủ trẻ tuổi số một trong võ phủ Hắc Danh – Tiêu Đạo Viễn.

Võ giả thuộc đội ngũ hàng đầu có tổng cộng bốn người, trong đó Thái tử, Chiêm Uân và Tiêu Đạo Viễn đã về cùng một phe với nhau.

Nỗi phiền muộn lớn nhất của Yến Vương chính là không có người để mượn sức. La Thiên Hành trước mắt này chính là một mục tiêu tuyệt hảo. Nhưng nhìn dáng vẻ của Yến Vương lúc này thì chắc chắn đã làm mất lòng La Thiên Hành rồi!

Thế này sao được?

Quả thật bọn họ cũng nhìn ra Yến Vương không có ác ý với La Chinh. Hắn khiêu chiến La Chinh chỉ đơn giản là vì không phục mà thôi. Có lẽ, bản thân Yến Vương cũng có lòng yêu người tài, nhưng bởi cao ngạo không bỏ được thể diện nên bèn cứng đầu khiêu chiến với La Thiên Hành.


Vấn đề là các nhân vật yêu nghiệt cỡ này đều có tính cách vô cùng cao ngạo, Yến Vương ngươi lấy tên tuổi của mình đi ép người ta đã là không nên rồi. Người ta không chấp nhận lời khiêu chiến của người thì thôi, ngươi còn mong người ta cúi đầu với Yến Vương ngươi nữa chắc?

Ba đại năng Thần Hải Cảnh thở dài một hơi, họ cảm thấy cần phải nhắc nhở Yến Vương một chút. Vì thế, một đại năng Thần Hải Cảnh trong đó bước lên trước, nở nụ cười hiền lành rồi nhìn chằm chằm vào Yến Vương mà nói: “Chẳng mấy khi hôm nay Yến Vương có hứng thú khiêu chiến, nhưng dù sao đây cũng là nơi khảo hạch của võ phủ Ngọc Huyền, khiêu chiến ở đây chỉ sợ không ổn. Ta thấy vẫn nên chọn ngày rồi nói sau!”

“Hà phủ chủ!” Chân mày Yến Vương dựng lên. Tuổi tác của hắn không lớn, tính cách lại vô cùng bướng bỉnh, mặc dù hắn cũng biết bây giờ nên bắt tay với La Thiên Hành, nhưng lúc này tính bướng bỉnh lại bộc phát mà không khống chế được.

“Yến Vương, nghe ta nói đã.” Hà phủ chủ thản nhiên cười nói, sau đó môi khẽ mấp máy, dùng chân nguyên truyền âm nói chuyện với Yến Vương để những người khác không biết nội dung.

Một lúc lâu sau, Yến Vương mới khẽ gật đầu. Khí thế trong cơ thể chợt biến mất, vẻ mặt vẫn mang bộ dạng thong thả nhẹ nhàng như lúc mới đến, nhưng lại chắp tay chào La Chinh: “Hôm nay chúng ta chỉ so đúng một chưởng, mà Yến Vương ta thực sự đã bại! Chẳng qua không đánh không thành bạn, ngày khác ta sẽ mời ngươi tới phủ Yến Vương ta dự tiệc!”

Trái lại, khuôn mặt La Chinh đầy vẻ khó hiểu. Thái độ của Yến Vương này trước sau trái ngược quá rồi, có quỷ mới biết trong đầu hắn nghĩ cái gì!

Tất nhiên La Chinh không biết khắp nơi trong thần quốc đều đang đấu tranh, một chưởng hắn tung ra với Yến Vương vừa rồi đã vô tình khiến mình rơi vào cuộc đấu tranh đó.

Tuy nhiên dù có chuyện gì thì cũng không liên quan tới La Chinh. Cái gì mà dự tiệc trong phủ? Chẳng qua chỉ là lời mời khách sáo, nhưng hắn đang ở trong thần quốc của người ta, không thể không nể mặt người ta được. Vì thế La Chinh gật đầu, chắp tay chào Yến Vương.

Sau đó Yến Vương quay đầu lại rồi cất bước rời đi, lúc này bầu không khí ở đây mới được thả lỏng.

Tuy nhiên Chiêm Uân lại ở bên cạnh lẳng lặng quan sát. Hắn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ khi rời đi của Yến Vương, rồi lại lặng lẽ nhìn La Chinh, trong mắt lóe lên một tia cảnh giác.

Chiêm Uân là võ giả của võ phủ Ngọc Huyền nhưng bản thân hắn lại là người của Thái tử. Cuộc tranh chấp giữa Thái tử và Yến Vương diễn ra đã lâu, vậy mà giờ lại nhảy ra một La Chinh. Chiêm Uân có thể khiêu chiến La Chinh hay không cũng không quan trọng, nhưng nhân vật như vậy thì tuyệt đối không thể để hắn đi theo Yến Vương được!

Việc này phải nhanh chóng thông báo cho Thái tử!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.