Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Thần – Chương 807: Nhìn một cái cũng là tội chết
Mảnh đại lục trước mặt La Chinh vô cùng rộng lớn, hắn cũng không cách nào xác định được đại lục thần quốc này lớn bao nhiêu.
Nhưng La Chinh đoán, mảnh đại lục của tứ đại thần quốc này hẳn là lớn hơn đại lục Hải Thần và Trung Vực.
“Đây là lãnh thổ thần quốc nào?” La Chinh hỏi.
Tào Tuấn Phong khẽ gật đầu, lập tức đáp: “Từ Trung Vực qua Bạo Loạn Tinh Hải đến đây thì phần tiếp giáp với Bạo Loạn Tinh Hải là của thần quốc Ly2Hỏa, một phần khác là của thần quốc Đại Vũ. Khu vực trước mắt hẳn là lãnh thổ của thần quốc Hắc Thiết. Chủ nhân muốn tiến vào thần quốc nào?”
“Vậy chọn thần quốc Hắc Thiết đi!”
La Chinh cũng không định tu luyện hay phát triển trong thần quốc, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chỉ vì lấy Sinh Mệnh Nguyên Thạch.
Nếu La Chinh muốn vào thánh hải Thiên Vũ thì phải chọn một võ phủ.
Đối với La Chinh mà nói, tứ đại thần quốc vô cùng xa lạ. Tương8tự, trong tứ đại thần quốc cũng không ai biết đến La Chinh. Nhưng ở đây sẽ không giống như lúc hắn mới tiến vào đại lục Hải Thần, vừa vào trong đã bị Ma tộc đuổi giết.
Chỉ có điều, La Chinh phải chú ý đến vị thánh nữ thần quốc kia.
Lúc trước, La Chinh giết chết Hoàng tử của thần quốc Đại Vũ trong mộ Tiên Thiên Miểu, nên thánh nữ thần quốc đã thề sẽ giết hắn để báo thù. Tất nhiên La Chinh sẽ không ngốc đến mức6lựa chọn thần quốc Đại Vũ.
Tuy số lượng người trong thần quốc rất đông, nhưng cường giả thì đâu đâu cũng chỉ hiếm thấy. Cho dù là võ giả Hư Kiếp Cảnh thì trong thần quốc cũng không thể có ở khắp nơi giống như rau cải trắng. Nếu La Chinh lựa chọn thần quốc Đại Vũ, lỡ gặp phải thánh nữ thần quốc kia thì sợ rằng sẽ có phiền toái.
Tào Tuấn Phong không có ý kiến gì với lựa chọn của La Chinh, hắn chỉ cẩn thận đi theo3phía sau La Chinh. Cho dù thế nào thì hắn cũng vừa mới nhặt lại được một mạng ở Trung Vực. Hiện tại, tuy trở thành nô lệ của La Chinh, nhưng chỉ cần La Chinh ngã xuống hoặc không cần hắn nữa thì hẵn vẫn sẽ có ngày lấy lại được tự do.
Giống như Tào Tuấn Phong đã nói, dân cư ở khu vực ven biển rất thưa thớt, hai người bay giữa không trung với tốc độ nhanh như vậy mà vẫn không thấy nổi một tòa thành lớn,5ngay cả thành nhỏ cũng không có, quả thực hoang vắng hơn nhiều so với Trung Vực.
Nhưng hai người càng tiếp tục bay thì xung quanh cũng dần dần xuất hiện nhiều thành và trấn hơn.
La Chinh tùy ý dò xét một phen, đa số dân cư trong thành, trấn đều là người thường, cho dù có võ giả thì cũng chỉ có tu vi Tiên Thiên Cảnh mà thôi.
Tất nhiên, hắn không ở lại chỗ này mà tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi sâu vào trong thần quốc Hắc Thiết cũng dần xuất hiện một số thành thị cỡ trung, sau đó lại có thành thị cỡ lớn.
Bố cục trong thần quốc này hoàn toàn khác với Trung Vực. Trong Trung Vực cứ đông một tòa thành, tây một tòa thành, giống như quân cờ rơi rụng trên Trung Vực vậy. Còn ở thần quốc thì càng đi vào trong lại càng nhiều người, thành thị cũng càng lớn.
Vào đến thành thị này La Chinh mới phát hiện ra một vài võ phủ, trong đó có những võ phủ đạt tới cấp ba, thậm chí còn có tông môn có thế lực tứ trọng. Nhưng La Chinh vẫn không ở lại. Tào Tuấn Phong đã nói, chỉ có võ phủ cấp năm và trên cấp năm mới có các suất đi thăm dò thánh hải Thiên Vũ.
Mấy ngày sau, rốt cuộc trước mặt La Chinh cũng xuất hiện một thành thị thật lớn.
Cửa trước của thành thị này có dựng một pho tượng cao tới ba trăm mét, cao gần bằng một ngọn núi nhỏ.
Nhìn thấy La Chinh đánh giá pho tượng thần này, Tào Tuấn Phong lập tức nói với La Chinh: “Đây là người đầu tiên làm Thần Hoàng của thần quốc Hắc Thiết – Chiến Hoàng Hắc Thiết! Thần quốc Hắc Thiết là do hắn lập nên.”
“Hắn đã chết rồi ư?” La Chinh hỏi.
Cường giả Thần Đan Cảnh có thể sống đến mấy trăm năm, Hư Kiếp Cảnh thì một đến hai ngàn năm, Sinh Tử Cảnh thì mấy ngàn năm, về phần tuổi thọ của đại năng Thần Hải Cảnh thì được tính bằng vạn năm. Trong thần quốc chắc chắn không thiếu mấy ông trùm vạn tuổi trong truyền thuyết như vậy!
“Chết rồi, thần quốc Hắc Thiết cũng là thần quốc có truyền thừa lâu đời. Chiến Hoàng Hắc Thiết này sống một vạn ba nghìn tuổi, cuối cùng vẫn ngã xuống.” Nói tới đây, trên mặt Tào Tuấn Phong cũng lộ vẻ tiếc nuối.
Trên đầu võ giả tứ đại thần quốc đều có một ma chú vô địch, đó chính là chết, không ai có thể tránh được.
Tuy sau khi tu luyện tới Thần Hải Cảnh có thể phi thăng lên Thượng Giới, theo đuổi các cấp bậc sinh mệnh mạnh mẽ hơn, nhưng Đại Thế Giới này lại không thể nào phi thăng được!
Trong Trung Vực còn đỡ, bởi dù sao từ xưa đến nay gần như không có ai tu được đến Thần Hải Cảnh, nên việc có thể phi thăng hay không cũng không quan trọng lắm. Người lợi hại nhất Trung Vực cũng chỉ là Sinh Tử Cảnh, đa số mọi người đều chết dưới Sinh Tử Kiếp.
Nhưng trong tứ đại thần quốc lại có một lượng lớn đại năng Thần Hải Cảnh. Những đại năng Thần Hải Cảnh này tụ tập lại với nhau nhưng vẫn không thể phi thăng, cuối cùng hao hết tuổi họ, vẫn sẽ héo rũ, chết vì rơi vào trạng thái thiên nhân ngũ suy.
Cái gọi là võ giả lập thế chính là tranh mệnh với trời, nhưng Đại Thế Giới này vốn dĩ đã kém cỏi, mệnh này biết tranh thế nào đây?
Đó cũng là chỗ bất đắc dĩ của tất cả các cường giả thần quốc.
Thật ra rất nhiều cường giả trong thánh địa của đại lục Hải Thần cũng gặp phải vấn đề này, ví dụ như đám Lưu Vũ.
Nhưng Yêu Dạ tộc lại khác, bọn họ có thể liên hệ với Thượng Giới. Nếu thật sự có việc quan trọng mà Yêu Dạ tộc nơi Thượng Giới quan tâm thì bọn họ cũng có thể có cách phi thăng. Giống như Chân Long tộc có Thăng Long Đài có thể đột phá hạn chế này vậy.
Tòa thành lớn trước mặt này là thành Hạc Cô, được coi là thành lớn thứ hai trong thần quốc Hắc Thiết, gần với thủ đô thần quốc.
Thành lớn cỡ này tất nhiên có cấm chế cấm bay, La Chinh cũng sẽ không kiêu ngạo đến mức bay thẳng vào thành.
Mãi đến khi La Chinh tiến vào trong thành Hạc Cô, hắn mới cảm nhận được khí thế của thần quốc!
Trong Trung Vực, cho dù là trong thành Thiên Khải thì võ giả Hư Kiếp Cảnh cũng chỉ có ít ỏi mấy chục người. Thành Thiên Khải to như vậy, mà tỉ lệ giữa người thường và võ giả lại là một trên một triệu người, nhỏ đến kinh người.
Nhưng khi La Chinh vừa vào thành Hạc Cô chưa được bao lâu đã liên tiếp gặp được ba võ giả Hư Kiếp Cảnh. Chỉ dựa vào tỉ lệ này thì cho dù không biết rộng hơn thành Thiên Khải bao nhiêu, nhưng số lượng chắc chắn hơn rất nhiều.
“Võ phủ Ngọc Huyền trong thành Hạc Cô có thực lực là tông môn cấp sáu, cũng là một võ phủ có tiếng tăm lừng lẫy trong tứ đại thần quốc. Với thực lực và tu vi hiện nay của ngươi, chắc là có thể gia nhập vào đó.” Tào Tuấn Phong nói với La Chinh.
La Chinh gật đầu, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: “Bình thường không phải khi tuyển đệ tử, võ phủ đều sẽ nhằm vào những võ giả có cảnh giới thấp sao?”
Lúc Thanh Vân Tông trong Trung Vực tuyển đệ tử cũng đều nhằm vào những người mới, cho dù là Vân Điện thì cũng không có khả năng tuyển một vị Thần Đan Cảnh làm đệ tử, thậm chí các đại tông môn còn vô cùng bài xích võ giả độc lập. Dù sao sau khi tự tu luyện thành công rồi mới gia nhập tông môn khác thì quả thực khó đảm bảo được tính trung thành.
Tào Tuấn Phong mỉm cười lắc đầu: “Chủ nhân quá lo lắng rồi. Thần quốc khác xa Trung Vực. Chỉ cần ngươi ở trong thần quốc thì ngươi chính là người của thần quốc, bản thân ngươi đã được coi như là một phần tử của thần quốc rồi. Võ phủ cũng không muốn phải bồi dưỡng đệ tử, họ chỉ muốn trợ giúp thần quốc bồi dưỡng mà thôi.”
Lúc này La Chinh đang so sánh võ phủ với tông môn, nhưng trên thực tế, hẳn là nên lấy tông môn so sánh với thần quốc.
Ví dụ như Vân Điện và thần quốc, như vậy võ phủ chỉ có thể tương đương với một Tinh Anh Đường trong Vân Điện mà thôi. Võ phủ không phải là một thế lực tông môn độc lập, cho nên tất cả tài nguyên trong đó đều là do thần quốc ban cho.
Mà dù La Chinh định tự xưng là võ giả độc lập thì võ phủ người ta cũng sẽ không thật sự đối đãi với La Chinh như “võ giả độc lập” giống hắn tưởng mà sẽ coi La Chinh như một thành viên của thần quốc.
Thiên hạ lớn mấy vẫn là đất vua, trong nháy mắt khi La Chinh bước vào thần quốc thì đã được coi như là một thành viên của thần quốc Hắc Thiết rồi, như vậy còn nói gì đến “độc lập” nữa?
Lúc này La Chinh mới miễn cưỡng coi như hiểu.
Hỏi thăm một chút liền hỏi được đường đến võ phủ Ngọc Huyền, La Chinh và Tào Tuấn Phong liền đi thẳng đến đó.
Vì không thể bay nên bọn họ chỉ có thể đi bộ. Lúc đi qua một ngã tư đường, La Chinh nhìn thấy phía bên phải có xây một tường thành lớn màu đỏ. Ở bên ngoài tường thành dường như có tiếng sóng biển truyền đến, còn có thể ngửi được mùi mặn của biển cả.
“Nơi này còn có mùi nước biển? Chẳng lẽ là…”
La Chinh đã tiến vào đại lục thần quốc, rời xa Bạo Loạn Tinh Hải rồi. Nếu ở ngoài tường thành có nước biển, vậy rất có thể đó chính là thánh hải Thiên Vũ!
Tào Tuấn Phong lập tức gật đầu nói: “Chủ nhân đoán đúng rồi. Đằng sau vách tường này chính là thánh hải Thiên Vũ!”
Thánh hải Thiên Vũ này rốt cuộc thần bí đến mức nào? Cho dù không vào thánh hải Thiên Vũ, chẳng lẽ ngay cả nhìn một cái cũng không được?
La Chinh càng buồn bực hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của La Chinh, Tào Tuấn Phong cũng không thể trách, chỉ đành cười nói: “Thánh hải Thiên Vũ có liên quan đến địa vị thống trị của tứ đại thần quốc. Khu vực biển trong lục địa này là cấm địa của bọn họ, võ giả bình thường quả thực không có tư cách nhìn thấy!”
“Nếu nhìn thấy thì sao?” La Chinh lại hỏi.
Tào Tuấn Phong cười hì hì: “Nhìn một cái cũng là tội chết!”