Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Thần – Chương 38: Phiền toái
– Có hai cách!
Vừa nói, Chu Hiển vừa giơ hai ngón tay lên.
– Cách thứ nhất, chính là dựa vào điểm tích lũy. Đổi một trăm điểm tích lũy thì có thể vào Luyện Ngục Sơn một lần.
– Điểm tích lũy?
Từ lúc tiến vào Thanh Vân Tông cho đến nay, La Chinh hắn đã mấy lần nghe người ta nói đến cái điểm tích lũy này.
“Như lúc tham gia Thử Luyện, vị lão giả kia nói với ta, “Muốn bước vào đoạn đường có uy áp cực mạnh kia, thì cần phải có điểm tích lũy”.”
“Ngay trước khi Huyết Sắc Thí Luyện diễn ra, ta có tranh chấp cùng với tên đệ tử nội môn họ Vương. Cuối cùng tên kia bị khấu trừ mất một nghìn cái gọi điểm tích lũy này.”
– Điểm tích lũy này rốt cuộc là cái gì? Làm sao để đạt được cái điểm tích lũy này?
La Chinh hỏi.
– Trong Thanh Vân Tông, đệ tử chúng ta phải đối mặt với rất nhiều khía cạnh khác nhau, tất cả đều cần phải dùng đến điểm tích lũy. Ta đúng là đang dự định nói cặn kẽ cho mọi người biết.
Ngay sau đó, Chu Hiển và nhóm người La Chinh tiếp tục cùng nhau nói chuyện.
– Đệ tử ngoại môn chúng ta muốn tấn thăng lên đệ tử nội môn, cần phải có điểm tích lũy. Đổi đan dược để tu luyện cũng cần phải có điểm tích lũy. Ngay cả ăn cơm hàng ngày cũng phải cần đến điểm tích lũy! Cái điểm tích lũy này sẽ được ghi lại trong Đệ Tử Danh Bài của mọi người!
– Vậy làm sao để đạt được một trăm điểm tích lũy? Phải mất bao lâu?
Đối với công dụng của điểm tích lũy, tạm thời La Chinh không có để tâm đến. Điều hắn quan tâm hiện giờ chính là, làm sao để có thể đạt được một trăm điểm tích lũy? Để hắn có thể tiến vào Luyện Ngục Sơn. Hắn muốn được nhìn thấy La Yên, hắn muốn biết hiện tại La Yên ra sao.
– Mỗi ngày, Tiểu Vũ Phong chúng ta sẽ ban bố ra một vài nhiệm vụ. Hoàn thành những nhiệm vụ này là có thể đạt được điểm tích lũy. Nhưng thù lao dành cho đệ tử ngoại môn rất thấp. Muốn có được một trăm điểm tích lũy thông qua làm nhiệm vụ, ước chừng cũng phải nửa năm mới đủ. Ta tiến vào Thanh Vân Tông đã lâu như vậy, đến hiện tại điểm tích lũy của ta vẫn còn chưa đến một trăm điểm.
Chu Hiển cười nói.
– Nửa năm sao?
La Chinh nhíu mày. Khoảng thời gian này cũng quá lâu đi. Hắn không thể đợi lâu như vậy được.
– Có cách nào nhanh hơn không?
– Cũng có. Điểm tích lũy còn có thể mua, hai Phương Tinh Thạch có thể mua được một điểm. Một trăm điểm tích lũy thì tương đương với hai trăm Phương Tinh Thạch.
Chu Hiển đáp.
Nghe được rằng có thể dùng Phương Tinh Thạch để mua, trong lòng La Chinh lập tức lay động. Những thứ khác hắn không có nhiều cho lắm, thế nhưng trong nhẫn trữ vật của hắn thì lại có đến hàng trăm khối Phương Tinh Thạch. Tuy nhiên, khi nghe tiếp đến đoạn hai Phương Tinh Thạch mới có thể mua được một điểm tích lũy, hắn lại cảm thấy có chút buồn bực…
Theo mức tỷ giá hối đoái này, bất kì một đệ tử ngoại môn nào của Thanh Vân Tông bước ra bên ngời cũng có thể làm phú ông cả đời.
“Một trăm Phương Tinh Thạch, cũng chỉ tương đương với năm mươi điểm tích lũy mà thôi. Còn thiếu năm mươi điểm tích lũy, ta phải đi nơi nào kiếm đây? Nếu như là làm nhiệm vụ, nhanh nhất cũng phải mất đến ba tháng a!”
La Chinh ước gì giờ phút này hắn có thể ngay lập tức tiến vào Luyện Ngục Sơn.
– Huynh vừa mới nói là có hai cách để tiến vào Luyện Ngục Sơn, ta muốn biết cách còn lại là gì?
La Chinh hỏi.
Chu Hiển cười “hắc hắc”, nói:
– Cái này thì đơn giản a! Cố ý phạm vào môn quy, bị tông môn xử phạt, thì huynh có thể sẽ bị đưa vào Luyện Ngục Sơn rồi.
– …
La Chinh trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, liền cười nói:
– Đúng là cách hay a!
Nói thì nói vậy, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Hắn không phải là đệ tử sĩ tộc, ở Thanh Vân Tông cũng không có ai làm chỗ dựa. Hiện giờ hắn không có cách nào tốt hơn để tiến vào Luyện Ngục Sơn.
“Vấn đề này không thể vội vã được.”
Hiện tại La Chinh đang hận chính bản thân khi sinh ra không có thêm một đôi cánh, để hắn có thể bay vào trong Luyện Ngục Sơn cứu La yên ra. Dù vậy, nội tâm của La Chinh hiểu rõ, cái suy nghĩ này cũng quá mức phi thực tế rồi.
…
Trong mấy ngày tiếp theo, La Chinh cũng không có vội vã đi nhận nhiệm vụ ngay. Hiện tại, hắn muốn nghiên cứu hai bản công pháp kia một chút.
Vào lúc này, trên hai tay của La Chinh có hai cuốn sách, một là cuốn Thiên giai công pháp, còn cuốn còn lại chính là cái gọi là Thánh giai công pháp kia.
Muốn trong khoảng thời gian ngắn lĩnh ngộ hết tường tận, chẳng khác nào là chuyện vọng tưởng, viển vông. Cho dù là người có thiên phú cao đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể lĩnh ngộ hết trong thời gian ngắn được.
La Chinh lấy Thiên Ma Thần Quyền đọc sơ qua một lần, ngay sau đó hắn liền hiểu vì sao lão nhân kia lại nói rất khó để tu luyện cuốn Thánh giai công pháp này.
Điểm trọng yếu nhất khi tu luyện Thiên Ma Thần Quyền, đó chính là phải nắm giữ được Thiên Ma chân khí!
Thời điểm vận chuyển Tử Đàn Quyền, toàn thân La Chinh phảng phất ra hào quang màu tím nhàn nhạt, đó chính là chân khí của Tử Đàn Quyền.
Công pháp tu luyện khác nhau, chân khí sinh ra cũng khác nhau.
Ví dụ như tên Luyện Khí Sư Tà Lang kia, công pháp hắn tu luyện tạo ra một loại hỏa diễm có hình dáng tựa như đóa sen, đó cũng là một loại chân khí.
Ngộ tính của La Chinh rất cao. Ban đầu, khi hắn bắt đầu luyện Tử Đàn Quyền, chỉ mất gần một ngày là đã có thể sinh ra khí cảm rồi. Ba ngày sau, trong cơ thể La Chinh đã sinh ra luồng ánh sáng tím đầu tiên.
Lật trang thứ nhất của Thiên Ma Thần Quyền ra, ở phía trên là một bức vẽ, có hình một tên Ma tộc đang bày ra một loại tư thế kỳ lạ.
Động tác này làm La Chinh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Thực hiện xong, La Chinh liền dựa theo tâm pháp đã được đánh dấu ở trong hình vẽ, vận chuyển lực lượng trong cơ thể.
Sau khi vận chuyển hết một vòng Chu Thiên, La Chinh vẫn cảm thấy trong cơ thể trống rỗng, không có bất kì Thiên Ma chân khí gì xuất hiện, cơ bản không có bất kì một chút phản ứng nào.
Lần thứ nhất, không hiệu quả.
Lần thứ hai, vẫn không có phản ứng hay có chút khác lạ gì.
Lần thứ ba…
La Chinh vẫn tiếp tục kiên trì, nhẫn nại. Nếu hắn có thể trong phút chốc tu luyện thành công Thánh giai công pháp, đây mới là chuyện kì quái.
…
Lần thứ năm mươi… Lần thứ một trăm… Lần thứ hai trăm…
Trong ba ngày, La Chinh không ngủ hay nghỉ ngơi một giây nào, liên tục tu luyện ở trong phòng của mình.
Cuối cùng, vẫn không có chút hiệu quả nào.
Ba ngày sau, rốt cuộc vẻ nghi hoặc cũng hiện lên bên trong ánh mắt của La Chinh.
Thiên Ma Thần Quyền khó tu luyện, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này.
Dù sao đây cũng là một quyển Thánh giai công giáp, hơn nữa, nó còn đến từ Ma tộc. Phương thức vận chuyển của tâm pháp được ghi lại bên trong đều có xu hướng đi trái ngược với tâm pháp công pháp của Nhân tộc.
Như là:
“Trước dư lực, rồi sau đó tuôn,
Sau dư lực, từ trên phù xuống,
Từ trên xuống dưới, *vô thủy vô chung,
Tuần hoàn đáp lại.”
*Vô Thủy Vô Chung: Không đầu không cuối, tức là không có nơi bắt đầu, cũng chẳng nơi cuối cùng.
Lời này chính là đem lực lượng liên tục khuếch tán ở ngực trước, rồi vận lực dọc theo lục phủ ngũ tạng mà tuần hoàn.
Đây chính là điều mà hầu hết mọi người không thể làm được.
Dựa theo phương pháp vận lực này, chỉ cần tuần hoàn một vòng thôi là đã phải chịu nội thương rồi. Sau hai, ba vòng tuần hoàn nữa, chỉ sợ rằng xương sườn cũng sẽ vỡ ra.
Cũng may là thân thể của La Chinh hắn cường hãn hơn người, rắc rối này đối với hắn cũng không tính là phiền phức gì.
Thế nhưng, hắn rõ ràng đã vận chuyển lực lượng đúng theo tâm pháp, sao lại không thể sinh ra một tia Thiên Ma chân khí gì cơ chứ?
“Chẳng lẽ là do phương pháp tu luyện của ta có gì sai sao?”
Không sợ đi đường vòng, chỉ sợ đi lầm đường. La Chinh quyết định tạm gác chuyện tu luyện Thiên Ma Thần Quyền lại một bên, quay sang nghiên cứu cuốn Thiên giai công pháp, Tinh Thần Thứ kia.
So với Thiên Ma Thần Quyền, La Chinh tu luyện Tinh Thần Thứ dễ dàng hơn rất nhiều. Tuy nói Tinh Thần Thứ là Thiên giai công pháp, nhưng độ khó khi tu luyện nó lại không cao cho lắm. Chỉ là, mức độ yêu cầu đối với độ cường hãn của linh hồn lại cực kì cao mà thôi.
Tinh Thần Thứ là một quyển công pháp vô cùng đắt giá, phân thành Linh Hồn Ngoại Phóng và Hóa Hồn Vi Thích. Linh Hồn Ngoại Phóng thì có thể trực tiếp phóng linh hồn ra ngoài, còn Hóa Hồn Vi Thích thì lại biến linh hồn thành một thanh thích dài bằng linh hồn, tương tự như Hình Thiên Ý vậy, công kích vào linh hồn của đối phương, làm cho đối phương cảm thấy mê muội trong khoảng thời gian ngắn.
“Cái này cũng cực kì hữu ích a! Ngay lúc hai bên đang đối chiến, bất thình lình sử dụng Tinh Thần Thứ sẽ khiến đối thủ không kịp trở tay, lâm vào trong mê muội. Dù chỉ trong thời gian ngắn thôi, nhưng cũng đã đủ để ảnh hưởng tới trận đấu rồi. Hơn nữa, nếu là trong thời khắc chiến đấu sinh tử, chỉ sợ rằng đây cũng là chiêu thức then chốt để quyết định a!”
“Tuy nhiên, Tinh Thần Thứ này lại có một khuyết điểm chí mạng. Đó là nếu như linh hồn của đối phương mạnh hơn linh hồn của người sử dụng, thì chiêu thức này lại không có hiệu quả gì.”
Thế nhưng, trong cùng cảnh giới, người có linh hồn cường đại hơn La Chinh chỉ sợ không có bao nhiêu.
Với tốc độ lĩnh ngộ của La Chinh, ba ngày sau, La Chinh liền cảm ngộ được Linh Hồn Ngoại Phóng của Tinh Thần Thứ.
Phóng linh hồn ra ngoài so với phóng chân nguyên ra ngoài có sự khác biệt rất lớn.
Muốn phóng chân nguyên ra ngoài, điều trước tiên đó là cần phải tiến vào Tiên Thiên Bí Cảnh, đem chân khí bản mệnh hóa làm chân nguyên. Sau đó mới có thế tùy ý điều khiển chân nguyên rời khỏi cơ thể, công kích đối phương.
Còn Linh Hồn Ngoại Phóng thì lại trực tiếp phóng xuất linh hồn của mình ra ngoài cơ thể, đối với cảnh giới thì không có yêu cầu gì. Thế nhưng, điều kiện đối với linh hồn lại cực kỳ cao.
Bởi vì linh hồn của con người rất mong manh, một khi rời khỏi thân thể, có thể dễ dàng bị tà khí bên ngoài gây thương tích.
Nếu để một người có cường độ linh hồn thấp tu luyện cái Linh Hồn Ngoại Phóng này, không lâu sau đó người này sẽ bị hao tổn tinh thần.
Chỉ là, đối với La Chinh mà nói, đây cũng không phải là một chuyện khó khăn gì.
Linh Hồn Ngoại Phóng xem như hắn đã làm được rồi. Thế nhưng, bước thứ hai, Hóa Hồn Vi Thích lại khiến La Chinh cảm thấy khó tu luyện vô cùng.
Hóa Hồn Vi Thích, nghe qua có vẻ rất đơn giản, chính là biến linh hồn thành một cây thích bén nhọn.
Biết thì dễ nhưng đến khi làm mới khó. Khi thực sự bắt tay vào tu luyện, La Chinh mới nhận ra rằng mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Mỗi một lần đem linh hồn ngưng tụ, trong nội tâm hắn liền sinh ra một cảm giác không tự nhiên, rồi dẫn đến việc thất bại.
Sau hơn mười ngày, La Chinh vẫn bị mắc kẹt lại trong bước Hóa Hồn Vi Thích này. Bất luận hắn mày mò tìm hiểu như thế nào, kết quả vẫn như trước, đều không thể ngưng tụ thành công.
Cuối cùn, trên mặt La Chinh hiện lên nụ cười khổ.
“Quả nhiên tu luyện Thiên giai công pháp cũng không thể dễ dàng thành công như vậy được!”
“Ta muốn trong khoảng thời gian ngắn học xong một quyển Thiên giai công pháp, một quyển Thánh giai công pháp, chẳng khác nào là chuyện viển vông. Con đường tu luyện, chính là dựa vào việc chăm chỉ khổ ngộ, luyện ngày tích đêm. Đối với loại chuyện này, chính ta cũng không thể gấp gáp được.”
Từ khi tiến vào Tiểu Vũ Phong rồi nhận đồ của đệ tử ngoại môn xong, La Chinh liền ở trong phòng bế quan cho đến tận bây giờ. Hôm nay hắn quyết định ra ngoài xem một chút.
Vừa mới bước vào Tiểu Vũ Phong liền bế quan hết nửa tháng, hành động quỷ dị này của La Chinh khiến không ít đệ tử ngoại môn chú ý đến.
La Chinh bước ra khỏi phòng của mình rồi bước đi.
Đúng lúc gặp Mạc Xán đi qua, hắn liền kéo Mạc Xán đi nhà tắm, tắm rửa một phen.
Ở Tiểu Vũ Phong, nhà tắm, nhà ăn, *lâm viên, sảnh trà, tất cả các tiện nghi sinh hoạt đều có đầy đủ.
*Lâm Viên: khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.
Sau khi thư thái tắm rửa xong, cả hai đều đi tới nhà ăn ăn cơm.
Trong phòng ăn, bàn ghế được xếp thành hàng ngăn nắp, gọn gàng. Cách bài trí ở nơi đây cũng rất đẹp, tinh mỹ vô cùng, trông có vẻ khá xa hoa, so với cấm viện của Hoàng Cung cũng không kém bao nhiêu.
La Chinh cùng Mạc Xán vừa ngồi xuống ghế, liền có người phục vụ đến đem thức ăn lên.
Các món ăn hương vị đều đầy đủ, ngay cả cơm cũng được làm từ gạo Cung Long Nha đặc biệt của Đông Vực. Loại gạo này, cũng chỉ có các thành viên trung tâm của các gia tộc mới có tư cách thưởng thức mà thôi. Đưa vào miệng mềm mà không dính, hương vị ngọt ngào thơm ngon, ăn không ngán. Thế nhưng, ở Thanh Vân Tông, thứ này đệ tử ngoại môn muốn đến lấy ăn lúc nào cũng được.
Cả hai cầm đũa lên bắt đầu ăn, bỗng cửa nhà ăn mở ra, theo sau đó là sáu, bảy người hướng về phía La Chinh, Mạc xán đang ngồi mà tới.
– Cút ngay! Đây là chỗ của lão tử!
Đi đầu là một người thanh niên, hắn nhìn qua La Chinh, nhe răng cười cười.