Bạch long chi ước hệ liệt

Chương 55


Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 55

“Ngươi…”
 
Đình Vân vẫn chưa hết kinh hoảng, hắn không ngờ lại nhanh chóng gặp được nam nhân một cách đột ngột như thế. Thân là một Phán Mệnh quan hắn nên đoán trước được cuộc gặp gỡ này mới phải. Xét mệnh quy tội lúc còn nơi trần thế trước khi đưa đến Diêm Vương Điện. Chỉ là giờ phút này địa vị cả hai đã thay đổi, hắn đang đứng trên điện cao nhìn xuống phán xét tội nghiệt vị hoàng đế của mình.
 
Nhưng khác với sự rối rắm bấn loạn của Đình Vân, nam nhân bên dưới một thoáng kinh hỉ lướt qua rồi nhanh chóng trở lại bộ dáng bình thản lúc đầu, chỉ là khí tràng lạnh lẽo nâng lên một bậc, nơi khóe miệng nam nhân cũng dần nhếch lên.
 
Đầu trâu mặt ngựa hai bên kinh sợ. Xiềng xích trói buộc hoàng đế nhân gian đột ngột run lên, từng khe nứt không ngừng lan ra, xiềng xích vụn vỡ. Nam nhân thoát khỏi xiềng xích một cách dễ dàng, từng bước, từng bước hướng lên chính điện. Gã chậm rãi hướng đến Phán Mệnh quan đang không ngừng kinh hãi.
 
“Gặp lại rồi tiểu tao hoá của trẫm…”
 
Chất giọng trầm thấp như phát ra trong kẽ răng lại mang theo sức mạnh nghiền áp tất cả u linh quỷ khí chốn địa phủ.
 
Nam nhân vững vàng bước từng bước lên bậc thềm, mỗi bước chân đều cuốn theo luồng khí đen nặng nề, như muốn hấp thụ hết toàn bộ âm khí trong chốn địa phủ này. Đầu trâu mặt ngựa nhanh chóng bị tiêu thất hóa thành hồn đen nhanh chóng bị gã hấp thu. 

Cả phán điện chỉ còn lại tiếng oan hồn gào thét, đau đớn không ngừng vặn xoắn cơ thể khi bị luồng khí đen quấn lấy nuốt chửng, rồi lần lượt luồn lách len lỏi vào từng lớp trường bào, từng lớp da thịt của nam nhân.
Đình Vân như chết lặng. Hắn không ngờ lại có thể gặp lại nam nhân nơi âm tào địa phủ. Ngay khi những luồng khí đen ngày càng vây đặc cơ thể nam nhân, Đình Vân chưa kịp hoàng hồn. Hắn đã giật mình kinh hãi, cằm bị bàn tay to lớn gân guốc, móng tay dài hoằm nhọn hoắc nắm lấy. Cơ thể nam nhân trở nên cao lớn dị thường, các cơ mặt nhăn lại đầy quỷ dị, tròng mắt dần bị ám đen nhưng đồng tử lại đỏ thẫm như máu.
Đình Vân run lên khi người kia phất tay khiến luồng khói đen tản ra âm hồn bám theo, khi tất cả tiêu tán lại hiện ra một khuôn mặt già nua dữ tợn râu dài mắt đỏ. Cơ thể khổng lồ phủ trọn tiểu phán quan đang chưa hết kinh hoàng mà run rẩy bên dưới, sa y đỏ thẫm vì run sợ mà trượt khỏi nơi đầu vai. 
Vốn dĩ là người nam nhân anh tuấn hắn ngày nhớ đêm mong cớ sao lại có thể biến thành bộ dạng lão Diêm vương già nua đáng sợ này. 
Đình Vân đại não như bị vỡ tung, hai mắt mở to không dám chớp lấy một cái, môi đỏ há ra run run không thể cất tiếng. Hắn vì quá kinh hãi, mà bản thân như người bị điểm huyệt bất động cho đến khi chiếc lưỡi đỏ thẫm chui vào khoang miệng hắn đút sâu chạm đến cuống họng rồi càn quét không thương tiếc.
Lão Diêm Vương cao lớn như người khổng lồ, chiếc lưỡi của lão cũng to lớn khiến khoang miệng hắn bị lấp đầy. Dưỡng khí không vào được, Đình Vân bị hôn đến không thở nổi, mắt trợn lên, tay giãy giụa, ngay cả tiếng “Ưm” cũng không phát ra được.
Một luồng khí xen lẫn những tia sét nhỏ tạo thành khối cầu đánh thẳng vào ngực của lão khổng lồ, khiến lão giật mình tỉnh táo, bàn tay vần vện những đường gân và móng tay sắc nhọn nhẹ nhàng buông khuôn mặt nhỏ nhắn ra. Gã liếc xuống nhìn trước ngực mình bốc một mảng khói, lại còn sót vài tia lửa lẹt xẹt.
“Ngươi… ngươi…”
Rốt cuộc ngươi là ai?
 
Đôi đồng tử đỏ rực của nam nhân như xoáy sâu vào mắt Đình Vân khiến hắn tâm thần khiếp sợ. Cả cơ thể nhỏ không tự chủ mà thối lui, như thú nhỏ hoảng sợ bị vây kín bởi mãnh thú hung dữ nơi địa phủ tăm tối.
Người nam nhân trước mắt thực sự là hoàng đế nơi trần thế kia của hắn. Tinh hồn quen thuộc hắn không thể nhầm lẫn được, nhưng gã lại mang khuôn mặt và bộ dáng hung mãnh của lão Diêm Vương. Đình Vân cắn cắn môi muốn bật máu. Hắn hít sâu cố làm cho mình bình tĩnh mà quan sát lại một lượt gã nam nhân của mình đột ngột biến thành lão Diêm Vương quyền uy chốn địa phủ này.

Hoàng bào vàng chói rực rỡ cũng tự chuyển thành trường bào đen thẫm tăm tối, chỉ có họa đồ phức tạp được thêu chỉ vàng là nổi bật, khiến cho cơ thể cao lớn gấp ba lần Đình Vân của lão Diêm vương càng làm cho không gian thêm chật hẹp, khí tràng uy áp nặng nề tỏa ra mãnh liệt khiến người hít thở không thông.
Lão Diêm vương hốc mắt hõm sâu, thần thái hung dữ.
Khí chất ngạo thị uy chúng.
Bàn tay vuốt nhọn không kiêng dè mà xé toạc lớp sa y mỏng manh đỏ thẫm của tiểu phán quan đang lộ vẻ hoang mang cùng kinh hãi bên dưới. Những mảnh lụa đỏ lơ lửng trong không trung lộ ra cơ thể thon gầy trắng trẻo đến tinh tế.
Nam nhân mang bộ mặt già nua của lão Diêm vương nhìn tiểu ái nhân đã khiến mình thần hồn điên đảo vậy mà lại là tiểu phán quan không biết quy cũ chốn âm ty.
Cái tiểu phán quan ngốc nghếch hồ đồ vì say rượu mà sửa loạn lên trong sổ cách mệnh khiến mọi thứ xáo xào làm gã phải hao tổn tinh nguyên phân tách tinh hồn để giải quyết. Cứ tưởng giải quyết xong tên bán yêu Bạch Long kia sẽ có thể sống một đời viên mãn nơi trần thế cùng hắn. Không ngờ đùng một cái, tiểu yêu tinh không tim không phổi này lại trốn chạy khỏi gã mà xuống dưới đây.
“Ngươi… ngươi là lão Diêm Vương…?” Đình Vân run rẩy, ngón tay bạch ngọc không kiềm nổi sự sợ hãi kinh hoàng mà chỉ loạn về phía lão nam nhân.
“Lão…?”
Gã nam nhân nhíu mày khó chịu. Gã chỉ tính trở về trạng thái này để hù dọa một chút tiểu yêu tinh, thế mà khi nghe từ miệng hắn danh xưng tôn quý kia lại cảm thấy chột dạ. Cứ như gã là kẻ trâu già gặm cỏ non không bằng.
“Ngươi dám nói với nam nhân của mình như thế sao?” Chất giọng trầm đục vang vọng, âm thanh như tiếng của ngàn vạn quỷ cắn nuốt xương thịt trần thế.
 “Ngươi ở trần thế câu dẫn trẫm, rồi để lại một đống cục diện rối ren cho trẫm tự giải quyết, còn mình ung dung nơi này chơi trò cấm túc?”
 Móng tay nhọn vờ dùng lực ấn vào da thịt trên má non mềm của Đình Vân, lão Diêm vương gia cười gằn, mắt đầy tơ máu.

Đình Vân cả cơ thể mất lực, quanh thân như bị một tầng điện lưu vây khốn, châm chít đến muốn xé rách da thịt bạch ngọc của hắn.
“Ta… ta… không có…”
 Không có muốn rời bỏ ngươi.
 Ta là bất đắc dĩ.
 Mà lời phản biện duy nhất của bản thân không thể thốt ra, chỉ có thể nín nghẹn nuốt lại. Nói ra thì sao, là Đình Vân hắn hèn nhát không dám đối diện với sinh tử của nam nhân. Hắn không muốn chấp nhận mệnh cách nam nhân vì mình thực sự đã thay đổi.
 Trong lúc Đình Vân còn thất thần, một ngón tay to lớn đã luồn vào khoang miệng kéo mép miệng của hắn ra, dịch thủy không kiềm được tràn ra. Hành động dâm mỹ sắc tình này sẽ khiến Đình Vân đỏ mặt đỏ tai nếu nam nhân vẫn là bộ dáng hoàng đế anh tuấn lúc trước. Nhưng đối diện với cơ thể khổng lồ già nua hung dữ của lão Diêm Vương, Đình Vân thật chỉ muốn cắn nát ngón tay lão mà trốn chạy xuống tận cùng tầng thứ mười ba của địa phủ. 
“Diêm… Diêm vương lão gia… ta…”
 Đình Vân bị nghẹn nói lời ấp úng, hắn cảm thấy lão nhân này là cố tình đi. Rõ ràng lão Diêm Vương quyền uy nơi âm tào lại rảnh rỗi chạy lên trần thế quản việc nhân gian làm gì. Sau cơn chấn động qua đi một nổi giận giữ bức bối lại trào lên khiến hắn cảm thấy oan ức tột cùng. Hắn đã thành thật tự cấm túc chờ lão định tội chịu phạt sao lại còn đòi trách cứ hắn.
“Trẫm… phải trừng phạt ngươi thế nào đây, tiểu phán quan?”
Bộ mặt già nua nhếch lên khóe môi kéo theo từng nếp cơ nhăn nhúm quỷ dị trong càng đáng sợ biết bao, Đình Vân mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lưng trần. Tiểu Phán Quan đáng thương đang run rẩy đợi mệnh bị bàn tay thô ráp đầy móng nhọn của lão Diêm Vương như có như không lướt qua từng tơ lông trên người.
“Tội thứ nhất: Ngươi say rượu thất trách, làm loạn sổ sách dưới Địa phủ để tên bán yêu Bạch Long lợi dung sơ hở quấy rối khắp nơi…”
Lời phán tội nặng nề sự kéo dài vang vọng, càng nói độ cong nơi khóe miệng càng cao, tròng mắt không đảo, nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt tinh diễm yêu lệ của người dưới thân. Cho dù đang trong bản thể Diêm Vương gã cũng không thể ngăn được mình thực sự bị tiểu yêu tinh này làm mê muội.
“Tội thứ hai: Tự tiện lên trần thế gián tiếp thay đổi mệnh cách của hoàng đế An Việt Quốc khiến gã không thể an ổn làm đấng minh quân. Tội chồng thêm tội…”
 

Lời vừa nói dứt khuôn mặt khổng lồ của lão Diêm vương đã cúi sát xuống khuôn mặt yêu diễm bị dọa cho trắng bệch không chút huyết sắc của Đình Vân. Chỉ với hai ngón tay thô to của lão cũng đủ nắm trọn khuôn cằm nhỏ nhắn của người bên dưới. Công thành đoạt đất, cả tấc nước miếng trong khoan miệng cũng bị lão càn quét không thương tiếc. 
“Trẫm… Phải trừng phạt ngươi…”
Cả cơ thể to lớn dường như muốn đè ép hết mức cơ thể nhỏ bé của Đình Vân khiến hắn vừa sợ hãi lại vừa bị khí chất bá đạo quen thuộc mà mê hoặc. Cơ thể Đình Vân bỗng chốc nóng lên, tầng da mỏng manh trắng muốt nhanh chóng hiện lên từng mạt đỏ ửng. Hai tay thon dài xinh đẹp của Đình Vân nắm lấy bàn tay đang bóp cằm mình nửa muốn đẩy ra kháng cự, nửa lại như lưu luyến không buông. Cho đến khi khuôn mặt già nua đang không ngừng cường ép bắt hắn tiếp nhận hơi thở đầy nặng nề gấp gáp của gã, đôi mắt vốn mở to sợ hãi của Đình Vân lại từ từ nhắm lại, hàng mi cong rũ bóng xuống cánh mũi cao thẳng. Đình Vân thả nhẹ hơi thở tiếp nhận dòng lưu khí mà người kia mang lại. Hắn thừa nhận lão Diêm Vương già nua đáng sợ trước mắt chính là hoàng đế duy nhất của hắn kia. 
“Ha~ “
Hơi thở nhẹ nhàng thoát ra nơi cuống họng, Đình Vân một mặt đầy si mê đến choáng váng đầu óc, cả khóe mắt cũng ngấn nước vì cường độ ép buộc của lão nam nhân.
 Nhìn cơ thể nhỏ bé như thú non dưới bóng của mình đã bắt đầu động tình, lão Diêm Vương híp đôi mắt đầy nếp nhăn nhìn hắn đầy thâm ý. Chiếc lưỡi lão vốn to lớn đỏ sẫm như hỏa xà nơi địa phủ chu du nơi khóe miệng liếm sạch dịch thủy vương vãi của cả hai trên làn da nhiễm sắc hồng của Đình Vân. Chờ đến khi đôi mắt ướt đẫm sương dần mở ra, chiếc lưỡi to lớn ấy lại nhanh chóng di chuyển xâm chiếm cần cổ mảnh mai, như rắn lớn không ngừng quấn quanh nhanh đào tinh rực rỡ huyền diễm. 
Được buông tha khoang miệng, nơi đôi môi bị dày vò đến thê thảm, giọng Đình Vân run lên đầy uất ức.
“Ngươi… sao lại giấu ta… thân phận của ngươi…?” 
Đổi lại cho câu hỏi của hắn là một cái lướt mạnh mẽ trượt dài từ cần cổ gầy yếu đến xương quai xanh, rồi dừng lại nơi hạt hồng anh xinh xắn. Lão Diêm Vương già nua chỉ hừ cười đầy ẩn ý lại xen lẫn sự trêu đùa.
Lão nam nhân dùng chiếc lưỡi đẫm nước dịch quấn lấy hạt nhỏ, rồi mút mạnh một cái. Lực đạo của Diêm Vương lão nhân mạnh mẽ hơn người thường khiến tiểu phán quan yêu diễm của gã rên lên sung sướng. Cả cái lưng nhỏ cũng rướn mình cong lên, ngón chân run rẩy bám lấy tầng tầng lớp y sa đã bị lão xé vụn nát dưới ghế ban nãy. Gã không phải cố tình giấu diếm, nhưng sau khi vào cổng luân hồi ký ức của Diêm phủ sẽ bị phong ấn hoàn toàn trở thành người bình thường. Nếu không phải đêm hôm ấy, ngày giờ âm tinh đảo điên, lại cảm nhận được ái nhân của mình gặp nguy hiểm lão cũng không thể phá vỡ phong ấn, tách hồn hiện thân. Nhưng cơ thể dù gì vốn là phàm nhân không chịu nổi một lượng lớn âm khí trú ngụ nên nhanh chóng suy kiệt, tinh hồn một lần nữa bị phong ấn, gã trải qua một đời điên cuồng và mất mát. Ái của gã đã bị chôn vùi, người của gã cũng đã tiêu tán.
Ái nhân một đời hoàng đế đương triều An Việt Quốc mặc định đã vĩnh viễn biến mất như sương như khói trên chốn nhân gian. Cho đến khi hoàng đế kết thúc sinh mệnh nơi trần gian lại trở thành một âm hồn u quỷ chỉ lượn lờ trên nhân giới không ngừng tìm kiếm hồn thể của ái nhân một cách vô định không ý thức. Cuối cùng gã đã bị quỷ sai để mắt bắt về. Điện phán mệnh u linh quỷ dị, bóng lửa xanh chập chờn lại không thể che khuất một màu đỏ yêu diễm rực rỡ. Tinh hồn tưởng bị phong ấn chết chìm trong ký ức đau thương lại lần nữa bị khai mở. 
“Um~ Không thể… sẽ rách… to… to quá ~ Tha ta ~ a ~”
Tiếng rên rỉ vọng khắp chốn phủ điện, phủ điện tăm tối lặp lòe những đốm sáng hư ảo, phản chiếu lên tường phủ điện bóng dáng cao lớn hùng vĩ đáng sợ của Diêm Vương. Gã đang nắm lấy hai bên hông nhỏ của tiểu phán quan của mình, gã đặt vật thể to lớn thô cứng, đầu đỉnh như bàn tay đầy gân guốc nắm chặt, lại mạnh mẽ đâm xuyên qua tiểu huyệt nhỏ bé đáng thương. Cơ thể Đình Vân run rẩy, nơi tư mật đột ngột phải tiếp nhận vật lớn không tưởng khiến tiểu phán quan căng thẳng. Hô hấp của Đình Vân trở nên nặng nề, làn tóc đen nhánh lắc lư, hắn không ngừng xoay người tìm lối thoát.
Quá to, quá lớn, lão già vốn không phải người thường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.