Đọc truyện Bạch long chi ước hệ liệt – Chương 27: một kẻ hoa hoa công tử
Hoàng Hoa đĩnh đạc nhảy tường nhà, nhanh chóng bước vào phòng mình. Hắn ôm người hướng đến chiếc giường gỗ chạm trổ hoa văn. Bởi vì cơ thể hắn cao lớn nên chiếc giường được đặt làm riêng cho hắn cũng to lớn hơn giường thường.
Nệm nhung sạch sẽ trắng muốt, êm ấm.
Hắn cẩn thận đặt người trong lòng xuống giường, nâng niu nhẹ nhàng như sợ chỉ cần mạnh tay một chút cũng sẽ làm bị thương y.
“Ưm~”
Như bị bất ngờ di chuyển khỏi chỗ dựa ấm áp, Lương Khất nhăn mày rên một tiếng trầm thấp, tay cơ hồ nắm chặt lấy mép áo trước ngực Hoàng Hoa, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng mình.
“Thịch!”
Tim của Hoàng Hoa cũng đập mạnh một nhịp theo âm hưởng đột ngột của y.
Hắn nhìn người trên giường trước nay vẫn bộ dáng lạnh lùng như băng sơn trên núi Tuyết Linh, nay lại trở nên yếu ớt trong lòng bỗng đau xót tràn ngập, lại có chút gì đó hương diễm đến khó nói.
Lương Khất cả cơ thể nhiễm một màn máu tươi lại như cánh hoa nơi sương sớm bị chìm ngập trong tinh huyết rực rỡ.
Lồng ngực Lương Khất phập phồng, hơi thở y lại đứt quãng nặng nề, quần áo xộc xệch rách nát. Thậm chí vì quan phục trước ngực có vết rách mà lộ ra điểm hồng anh đang run rẩy, khiến người thương cảm muốn cắn mút nó.
Một bộ dáng mặc người chà đạp.
Hoàng Hoa xót xa, tim trong ngực cũng nhói đau. Hắn khắc chế tinh thần, thầm nhủ phải biết Lương Khất đang bị thương nặng, bản thân không thể vô liêm sỉ mà có tà ý ngay lúc này, nhưng mắt vẫn không thể kiêng kỵ mà nhìn vào điểm lấp ló đầy mê hoặc kia.
Hoàng Hoa liếc nhìn nữ hầu thiếp thân vừa theo sự phân phó của mình mà bưng chậu nước ấm vào phòng. Lúc nãy, nàng thật vẫn chưa hết ngạc nhiên khi công tử nhà mình vận hắc y nhảy tường vào nhà, rồi hắn ôm người một đường hướng chính phòng. Bộ dáng khẩn trương lại tràn ngập dữ tợn do phẫn nộ khiến đám người hầu run rẩy. Nhưng thật tế hắn cũng không làm gì, lúc đó cả mặt Hoàng Hoa đều bị che kín, chỉ lộ có đôi mắt chứa đầy tinh quang dữ tợn liếc nhìn bọn nàng, sau đó vị thiếu gia cất tiếng nói quen thuộc mà phân phó hạ nhân đi gọi đại phu.
Vị nam tử trong lòng thiếu gia suy yếu hô hấp mệt nhọc, cả y quan nhuộm đỏ một màu máu trông hết sức thê lương. Không biết người này đã đắc tội vị nào mà lại bị hại đến thê thảm như vậy.
Lúc đó vì tình huống bất ngờ nàng không thấy rõ dung mạo người ấy. Bây giờ nhìn rõ, nam tử này tuy nhếch nhác, nhưng tóc dài rũ xuống hai bên đầu gối lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng tái lại thập phần tuấn mỹ thanh nhã. Chỉ là, màu đỏ của máu loang lỗ khắp người lại khiến người khác vừa nhìn sẽ chấn kinh hoảng sợ.
Nhưng điều nàng kinh khiếp hơn chính là bất cứ hạ nhân nào trong phủ cũng đều biết thiếu gia nhà bọn họ phiết khích cực lỳ. Hắn không bao giờ để người khác nằm trên giường mình.
Bây giờ trên chiếc giường trắng tinh, nệm nhung thượng hạng mềm mại, thiếu gia nhà nàng lại không kiêng kỵ để nam tử gầy nhỏ khuôn mặt trắng tái, đôi môi lại đỏ rực màu huyết hoả nằm lên. Thậm chí, thiếu gia còn không quan tâm đến việc y phục nam tử hỗn độn đầy máu, vạt áo nhuốm máu đỏ tươi cũng rũ xuống cả thành giường, trông mỹ sắc yêu dị.
Nữ hầu thiếp thân sau khi đánh giá nhanh người trước mắt thì hoàng hồn định tâm. Nàng vội vã đi tới bên giường, tay cầm vạt áo định giải khai nút y quan của Lương Khất thì giật mình khi nghe tiếng quát đầy uy lực: “Ngươi muốn làm gì?!!!”
Nàng dù gì cũng là nha hoàn thiếp thân của thiếu gia, địa vị trong gia phủ cũng được tính là có đôi chút. Hạ nhân bên dưới không ít người ngưỡng mộ, nàng chưa từng bị người quát mắng, nay lại hoảng sợ khi thấy ánh mắt thiếu gia như dao đăm xuyên thịt nàng. Ánh mắt ấy như thể muốn cắt đứt đôi tay ngọc ngà đang chạm vào vạt áo người kia, nàng hoảng sợ thu tay.
“Nô tỳ muốn giúp công tử thay đồ, lau người sạch sẽ để lát nữa đại phu đến không bị kinh sợ.” Nữ hầu đáng thương, mặt đầy ủy khuất bị hắn nhìn đến tay chân lóng ngóng. Hoàng Hoa nhìn một hồi cũng không chịu được mà phất tay bảo nàng dừng: “Để đó cho ta, ngươi mau đi hối đại phu đi.”
Nữ hầu sững sờ, nhưng cũng không thể nói được gì, mím môi “Dạ!” một tiếng rồi lặng lẽ xoay người bước ra khỏi cửa. Sau khi đóng cửa phòng, nàng dựa vào cửa gỗ thở một hơi nặng nề.
Trong phòng, noãn lô được đưa tới nhiều hơn hai cái, một mảng ấm áp tràn ngập trong không gian rộng lớn.
Hoàng Hoa ngồi xuống mép giường, hít thở một hơi như tự tìm cách kiềm hãm con thú lớn đang gào thét trong lòng, thú dữ muốn vượt sóng mà xông tới ăn tươi nuốt sống đóa hoa kiềm diễm đầy mê hoặc trước mắt. Hắn gian nan đưa hai tay màu đồng cổ đầy gân lớn thô to của mình hướng đến thắt lưng gầy mà tháo mở đai lưng cho người nọ.
Một mảng màu trắng trẻo tinh tế điểm tô hai hạt hồng anh hiện rõ lên trước mắt, tim Hoàng Hoa bang bang nhảy. Hắn hít sâu một hơi, luồn tay ra sau lưng Lương Khất, tiếp tục nhẹ nhàng cởi bỏ lớp y quan rách nát dày cui hoàn toàn ra khỏi người y. Cả cơ thể gầy gò nhỏ nhắn như sương đêm, trông mong manh lại tràn đầy tinh khiết.
Cơ thể Lương Khất không biết vì bị hắn đụng chạm đến chỗ nào mà run lên, miệng vô thức phát ra tiếng “Hừ~” trầm thấp đau đớn. Cả khuôn mặt y trắng nõn nghiêng qua một bên áp sát vào cơ ngực vạm vỡ của Hoàng Hoa.
Hoàng Hoa vừa hưởng thụ sự dựa dẫm vô thức này vừa nặng nề thở ra một hơi. Hắn đưa tay mơn trớn lồng ngực phập phồng trắng trẻo của Lương Khất, cảm xúc mịn màng man mát lạnh khiến da lông hắn run rẩy, giọng hắn trở nên trầm khàn như muốn trấn an người trong lòng: “Không sao, ta thay áo cho ngươi, đại phu sẽ nhanh đến liền…”
Lương Khất hô hấp chậm rãi, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng rên rỉ đau đớn nhưng qua tai Hoàng Hoa lại là một trận câu nhân, khiến hắn bất giác rùng mình hoảng hốt, trong con ngươi sâu thẳm lại nổi lên một tầng ham muốn khao khát làm người trong lòng. Hắn muốn đụng chạm nhiều hơn, muốn vuốt ve một cách thô bạo lại đầy cẩn thận lên tầng tấc da thịt xinh đẹp này, muốn hôn, muốn cắn, muốn ăn toàn bộ hương vị mê người trước mắt.
Hương Cẩm Lan cứ lượn lờ đâu đấy, nó quanh quẩn trong từng giác quan từng sợi dây thần kinh của Hoàng Hoa. Nó như đánh động từng chút từng, chút sự kiên định trong hắn, như làn khói sương đầy mơ hồ lại mạnh mẽ tháo gãy từng chiếc song sắt giam cầm con thú dữ trong hắn.
Hoàng Hoa không đặt lại Lương Khất xuống nệm ấm, mà đưa tay ấn người vào sâu trong ngực mình, tay kia mò dần xuống từ bờ ngực, đến rốn, ngón tay hắn xoay vòng ấn xuống lỗ hõm hình giọt nước, lại chậm rì rì đi xuống eo Lương Khất. Trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh vòng eo trắng nhỏ này nếu bị cánh tay thô lớn của hắn nắm lấy, mạnh mẽ nâng người đưa lên rồi đột ngột phát lực đặt mạnh xuống bộ vị hùng cương giữa hán của hắn thì sẽ như thế nào.
Ảo tưởng dâm loạn khiến tay Hoàng Hoa không ngừng xoa nắn eo của Lương Khất. Hắn vô thức bóp mạnh hơn một chút khiến Lương Khất dù mê man cũng vì đau đớn mà rên lớn, tiếng rên khiến Hoàng Hoa giật mình vì làm chuyện xấu. Tuy chắc chắn rằng người này vẫn còn đang hôn mê nhưng hắn vẫn hơi tiếc nuối mà thả tay ra khỏi vòng eo đầy mê lực, lại tiếp tục hành trình thay đồ đầy gian nan cho Lương Khất. Hoàng Hoa đưa tay cởi bỏ chiếc quần dài đượm máu của Lương Khất.
Cẳng chân Lương Khất trắng trẻo như cơ thể của y, đồng nhất một màu trắng. Cả cơ thể có một số chỗ nhiễm máu nâng da y lên một tông màu yêu dị, lông tơ mảnh mai run rẩy giữa không gian trầm lặng. Hoàng Hoa nắm lấy từng cẳng chân Lương Khất đưa lên rút ra khỏi từng ống quần. hai chân Lương Khất đột ngột thoát ly khỏi sự ấm áp của vải vóc lại như vì gặp lạnh mà nhất thời run lên, đầu ngón chân hơi co lại. Hoàng Hoa cảm thấy da đầu tê buốt, không khí xung quanh bỗng chật hẹp khiến mùi hương Cẩm Lan càng rõ ràng nồng đượm. Hắn quyết định cả tiết khố ẩm ướt của Lương Khất cũng trút bỏ.
Hoàng Hoa vốn là hoa hoa công tử, bản thân tự ngẫm mình lại chẳng phải chính nhân quân tử gì, chỉ vì người trong lòng thanh cao trầm lãnh mà hắn đã phải kiềm chế rất lâu rồi. Bây giờ thỏa mãn ăn đậu hủ Lương Khất một chút coi như tự an ủi. Tự nghĩ như thế hắn cũng thấy mình khốn khiếp. Hắn tự cười cười khinh bỉ mình.
Nhìn đôi chân xinh đẹp, dưới cổ chân sưng lên nhiễm máu mà mày hắn nhăn lại thành hàng. Song lại vì lỡ ngó qua bộ vị nhỏ nhắn hồng hào nằm ngủ giữa lớp cỏ mỏng của Lương Khất mà cổ khô Hoàng Hoa họng rát. Hắn nuốt một ngụm nước miếng của chính mình. Rồi đặt người xuống nệm, xoay người bê chậu nước ấm tới để bên cạnh. Hai tay hữu lực vắt khăn, chiếc khăn đáng thương xoắn một vòng ráo kiệt nước như muốn vắt khô dục vọng của chính mình.
“Kiềm chế.”
Hoàng Hoa lầm bầm trong đầu ba trăm chín chục lần hai từ này, nhưng dục vọng căng phồng bên dưới vẫn không ngừng hừng hừng phấn đấu, vươn cao.
Hoàng Hoa cầm khăn nhẹ nhàng lau đi từng vết máu đọng lại trên mặt, trên cổ, trên cơ thể Lương Khất. Mỗi chỗ lau đi lại lộ ra một vùng trắng mới, không hề có dấu vết lộng thương nào. Nhưng Lương Khất vẫn rên rỉ đau đớn không ngừng.
“Có lẽ là nội thương sao?”
Hoàng Hoa âm thầm đánh giá, bọn thị vệ kia tuy võ công cao cường nhưng cũng không thể đánh người đến xuất huyết chỉ bằng nội lực. Suy nghĩ nghiêm túc hiếm hoi của hắn vẫn không thể dập tắt được hùng tính nguyên thủy của bản thân. Định lực của hắn không thể dùng đối với người này.
Hoàng Hoa gian nan nuốt nước nơi cổ họng, yết hầu trượt lên xuống, hơi thở phả ra gấp gáp ngột ngạt. Hắn nắm lấy cổ tay thon gầy của Lương Khất để nhìn kỹ hơn dấu vết đỏ thẫm, nhưng khi cánh tay gần sát tới mặt, một luồng hương nồng nàn bất ngờ đánh úp vào khoang mũi. Mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến Hoàng Hoa không tự chủ mà áp sát cánh tay của Lương Khất gần hơn, hắn cúi đầu hít một hơi hương thơm ngọt ngào của y, rồi như thú dữ phá xích đập lòng, vượt ngàn sóng lớn mà lao ra. Hắn đưa cổ tay nhỏ nhắn nhiễm đầy máu tươi kề sát miệng mình, đầu lưỡi đỏ chót lượn quanh dạo chơi nơi làn da mẫn cảm, ngón tay miết nhẹ xung quanh vết máu khiến nó tản đi lộ ra vùng da trắng tái cùng mạch máu xanh thẫm.