Đọc truyện Bạch Kiếm Linh Mã – Chương 28: Huyết tẩy lãnh vân, vì cung quy suýt mất chiến lượt
Đám đông chẳng khác nào đàn kiến hung hãn đổ xô nhau từ bốn phương tám hướng ập tới, có lẽ do người đông gan cả, nên họ đã quên mất tám tử thi dưới đất do ai đã giết…
Thương kích kiếm đao sáng ngời dưới nắng mặt trời, cộng thêm tiếng la hét ầm ĩ, uy thế thật khiến người kinh hồn bạt vía.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn quanh, tay phải buông thõng bên hông, xem ra chàng đinh chờ cho đám đông đến thật gần mới bắt đầu động thủ.
Lãnh Vân Quán chủ ánh mắt bám chặt vào người Vân Dật Long dường như lão đang chờ đợi thời cơ thuận lợi là sẽ tức khắc ra tay ngay.
Đằng xa, Huyết Manh đang lao nhanh tới, theo sát sau lưng ông là “Bằng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai. Đồng thời ở trên không, con đại bàng to lớn cũng bay hết tốc lực về hướng này.
Lão nhân mập lúc này đã mất hết niềm tin đối với Lãnh Vân Quán, hai tay lão bị thương nặng không còn sức tự bảo, niềm tin đã mất thì càng thêm sợ hãi, đôi mắt láo liếng không người đảo nhìn bốn phía.
– Quán chủ, con đại bàng kia đã quay trở lại!
Lãnh Vân Quán chủ đang dồn hết tâm thần vào người Vân Dật Long, đột ngột nghe vậy liền giật nẩy mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay trong khoảng khắc ấy, tiếng gào thét thảm khốc từ dưới đài vang lên liên hồi.
Chưa kịp nhìn rõ hình bống của con đại bàng kia, Lãnh Vân Quán chủ vội đưa mắt nhìn xuống thạch đài, lập tức kinh hoàng đến lặng người.
Những thấy máu phun ngập trời, vô số người ngã gục trên mặt đất hãy còn đang giũa giụa, cảnh tượng thật thảm thiết hãi hùng.
Vân Dật Long lúc này đã rời khỏi vị trí, từ trên đài chỉ có thể nhìn thấy được một luồng sáng bác bay lượn trong làn mưa máu mà thôi.
Đám đông vẫn không ngừng la hét, lớp sau xô tới, lớp trước lại thoát lui, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cơ hồ hoàn toàn mất khả năng công kích.
Lãnh Vân Quán chủ cả kinh, vội vận chân khí quát vang:
– Những ai lâm trận sợ chết rút lui, bổn quán quyết không dung thứ, người sau có quyền chém những kẻ thoái lui, hữu công vô tội.
Lập tức những kẻ sợ chết thoái lui bị lớp sau tiến tới giết chết mấy người, nhờ vậy tình trạng hỗn loạn mới chấm dứt, lại tập trung sức tấn công Vân Dật Long.
Ngay khi ấy, ngoài quảng trường bỗng vang lên tiếng cười đinh tai của Huyết Manh:
– Ha ha… Bạch kiếm Linh mã đặt chân đến đâu là quần ma đều bị quét sạch, các ngươi đã đến ngày tận số rồi!
Đoạn dõng dạc hạ lệnh:
– Chúng đệ tử hãy nghe lệnh, tản ra bốn phía, bao vây chúng trở lại!
Lập tức, tiếng dạ ran như sấm rền, liền sau đó là tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi.
Lão nhân mập rợn người rụt rè cất tiếng nói:
– Quán chủ, lúc này chúng ta đào mạng cũng hãy còn kịp.
Mắt thấy đệ tử thủ hạ lần lượt gục ngã, chết như rơm rác, cơ nghiệp của Lãnh Vân Quán đã sắp tiêu tan, lửa giận sớm đã đốt cháy lý trí của Lãnh Vân Quán chủ, nghe vậy liền cười khảy nói:
– Giả sử Đông Thiên Môn của các vị đến thời khắc này, các hạ bỏ đi hay ở lại quyết chiến?
Lão nhân mập lúc này chỉ lo cho sự sống chết của bản thân, đâu còn màng đến cơ nghiệp của kẻ khác, buột miệng nói: Lão phu đào mạng thôi!
Lãnh Vân Quán chủ mắt loé sát cơ, cười khảy:
– Vậy thì các hạ đi ngay đi!
Trong lúc gay go thế này, lão nhân mập cũng chẳng chú ý đến ẩn ý trong lời nói của Lãnh Vân Quán chủ, liền vòng tay nói:
– Vậy thì huynh đệ xin đi trước một bước, mối thù hôm nay của Lãnh Vân Quán huynh đệ còn sống ngày nào quyết không bao giờ dám quên. Đông Thiên Môn chỉ cần một người còn sống, mối thù này tất phải báo phục.
Đoạn không chờ Lãnh Vân Quán chủ nói gì thêm, quay người bỏ đi ngay.
Lão nhân mập vừa đi được hai bước, bỗng nghe Lãnh Vân Quán chủ cười khảy nói:
– Các hạ hai tay đã tàn phế, sống không bằng chết, hãy ở lại đây xem thủ đoạn của bần đạo thì hơn.
Đoạn bất thần vung tay phóng ra một chỉ, nhắm huyệt Bối Tích của lão nhân mập điểm tới.
Lão nhân mập vừa cất bước thứ ba lên chợt nghe sau lưng có tiếng gió rít, theo bản năng quay phắt lại, vừa định vung tay đón đỡ, chợt nhớ hai tay mình đã tàn phế, hự lên một tiếng, bị điểm trúng huyệt đạo đứng yên tại chỗ.
Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:
– Các hạ bất nghĩa trước, chớ trách bần đạo bất nhẫn!
Đoạn đôi mắt giăng đầy tia máu bông quắc lên, gằn giọng quát!
– Họ Vân kia, bổn quán chủ lấy mạng ngươi đây!
Dứt lời liền tung mình lao bổ vào Vân Dật Long.
Ngay khi ấy, trên không bõng vang lên một giọng cười đinh tai:
– Ha ha… lão trọc này đã kịp dự vào cuộc vui này rồi, ha ha…
Trong tiếng cười vang dội, Huyết Phật đã đáp xuống trung tâm trận chiến.
Vân Dật Long hai tay tuy bận đối phó với làn sóng người bao vây, song đôi mắt vẫn luôn bám chặt lấy Lãnh Vân Quán chủ, nên khi lão vừa tung mình lao tới, chàng liền quay phắt lại, đối mặt với Lãnh Vân Quán chủ. Và ngay khi ấy Huyết Phật cũng vừa đến nơi.
Vân Dật Long với giọng sắc lạnh nói:
– Huyết Phật, hãy chăm sóc những vị bằng hữu này cho tử tế, đừng để giới võ lâm bảo Kim Bích Cung chúng ta hẹp hòi nhỏ mọn.
Huyết Phật cười to:
– Ha ha… Tiểu cung chủ hãy yên tâm, lão trọc này xưa nay lòng vốn từ bị, không bao giờ bạc đãi họ đâu ha ha…
Tiếng cười ngay lập tức hoà cũng với tiếng rú thảm khốc.
Vân Dật Long nhìn thẳng vào mặt Lãnh Vân Quán chủ nói:
– Quán chủ lúc này thả người ra cũng hãy còn kịp.
Lãnh Vân Quán chủ lúc này lửa giận ngập lòng, chỉ mong giết chết Vân Dật Long ngay tức khắc, đừng nói là con tin đã mất, mà dù còn thì lão cũng không chấp thuận, nghe vậy liền cười vang:
– Ha ha… Vân Dật Long, sinh mạng của biết bao thủ hạ bổn quán chả lẽ lại bỏ ra một cách uổng phí như vậy sao?
– Nếu tôn giá nhờ vậy mà giữ được Lãnh Vân Quán, Vân mỗ thấy phần hơn là về tôn giá.
Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy càng thêm tức tối:
– Ha ha… Bổn quán chủ trong đời đã giành được biết bao phần hơn, chỉ huy chưa giành được phần hơn thê thảm như thế này bao giờ. Vân Dật Long, ngươi có thế nói rõ ràng hơn chăng?
Vân Dật Long đanh giọng nói:
– Nơi nào Bạch kiếm Linh mã muốn san bằng, chưa bao giờ còn có người sống và cửa nhà nguyên vẹn, Lãnh Vân Quán được phần hơn chính là ở chỗ đó.
Lãnh Vân Quán chủ ngầm vận tụ công lực vào hai tay nói:
– Vậy ra Vân Dật Long ngươi đã mở rộng lòng đại ân xá chưa từng có phải không?
– Quả đúng như vây! Nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian chẳng ích lợi gì cho quý quán cả.
Lãnh Vân Quán chủ mắt ánh sát cơ:
– Bổn quán chủ cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, phần hơn mà bổn quán chủ muốn chiếm không chỉ có vậy thôi.
Vân Dật Long sầm mặt:
– Quán chủ nhận thấy hãy còn khả năng giành được phần hơn to lớn nữa ư?
– Đúng vậy! Bổn quán chủ tin chắc sẽ vớt vát lại được nhiều hơn, chẳng hạn như…
Bất thần tung mình lao tới quát:
– Chẳng hạn như bổn quán chủ lấy mạng ngươi!
Dứt tiếng một luồng chưởng lực mạnh như vũ bão đã ập xuống đầu Vân Dật Long.
Vân Dật Long giật mình, tay phải vừa cất lên toan sử dụng kiếm, song chợt nảy ý, lẹ làng lướt lùi ra sau bảy thước, tiện tay tra kiếm trở vào bao.
Một chiêu chưa đắc thủ, Lãnh Vân Quán chủ đã dự đoán trước, nên khi Vân Dật Long vừa thoái lui, lão đã như bóng theo hình đuổi tới, hai tay vung lên, với chiêu “Tam thanh toạ điệp” lại công tới Vân Dật Long, hung mãnh và biến hoá khôn lường.
Vân Dật Long đã tiên liệu lão ta ắt đuổi theo, song không ngờ thân thủ đối phương lại nhanh đến thế, không khỏi giật mình, vội thi triển chiêu: “Hồng nhật chiếu cửu châu”
Vừa trong thấy Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng, Lãnh Vân Quán chủ lập tức cảm thấy thế là tiên cơ vừa mới giành được lại bị mất đi.
Vân Dật Long một chưởng bức cản được Lãnh Vân Quán chủ, trong tiếng cười lạnh lùng, chưởng thế chợt biến, chớp nhoáng liên hoàn công ra ba chưởng, bức lùi Lãnh Vân Quán chủ bảy tám bước.
Vân Dật Long cười khảy nói:
– Quán chủ đã chọn lấy con đường tiêu tan cho Lãnh Vân Quán rồi!
Lãnh Vân Quán chủ bị mất tiên cơ, lòng lão thêm tức giận, lão buông tiếng gầm vang, tung mình vọt lên cao bảy tám thước, quyền cước cùng lúc thi triển, thoáng chốc đã công ra mười hai chưởng và bảy cước, đồng thời quát vang:
– Vân Dật Long, giữa hai ta quyết phải một mất một còn.
Lúc này tiếng gào rú đã giảm dần, làn sóng người đã ngã gục hơn nửa phần, “Bằng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai đang tiến về phía Vân Dật Long.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Huyết Phật quát vang:
– Lão mù, bọn chúng đã đầu hàng rồi!
Huyết Manh trầm giọng nói:
– Bọn chúng muốn đầu hàng cũng được, nhưng lão phu cần phải nói rõ trước, sau khi các ngươi đầu hàng, sống chết lão phu không thể nào bảo đảm được, phải nhờ sự phát xét của Cung chủ mới được, còn như không cam lòng thì có thể chống cự đến cùng.
Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy bàng hoàng kinh hãi, trong tiếng quát vang, vung chưởng tới tấp tấn cong Vân Dật Long, hiển nhiên là sợ chàng có thời gian lên tiếng chấp thuận sự đầu hàng.
Vân Dật Long cũng đã nghe lời nói của Huyết Manh, nhưng chàng chưa có sự quyết định trước khi bắt giữa Lãnh Vân Quán chủ, bèn buông tiếng cười khảy, vung chưởng đón tiếp thế công của lão.
Trong khi ấy, xung quanh lại vang lên vài tiếng rú thê thảm, bỗng nghe một giọng lanh lảnh nói:
– Đầu hàng chưa biết sống chết, nhưng chống cự thì chết ngay trước mắt. Các vị, chung ta hãy dừng tay chờ xét xử đi thôi!
Huyết Manh trầm giọng nói:
– Các vị đã đầu hàng thì hãy tập trung vào một chỗ, mỗi người giữ khí giới của mình, trước khi bổn cong quyết định số phận của các vị, vẫn dành cho các vị cơ hội tự bảo vệ lấy thân. Tuy nhiên có một điều, nếu các vị mà mong thoát thân trước khi có sự quyết định của bổn cung chủ, đó là tự tìm lấy cái chết.
Người của Lãnh Vân Quán chủ quả đã quá khiếp hãi, lập tức đồng thanh nói:
– Xin tuân mệnh!
Lãnh Vân Quán chủ rúng động cõi lòng, đấu chí cũng liền tiêu tan đi nửa phần.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Vân Dật Long quát vang:
– Hoàng lãng hoàng ba dật!
Liền thì một vòng xoay màu vàng nhanh như chớp từ trên chụp xuống.
Lãnh Vân Quán chủ kinh hoàng thất sắc, buột miệng kêu lên:
– Viêm Dương Thất Huyễn…
Đồng thời song chưởng theo bản năng giơ lên, tả hữu hai bên hoàn toàn để hở.
Vân Dật Long luôn nghĩ đến sự an nguy của Huyết Si và Sở Mộng Bình, không dám thật sự giết chết Lãnh Vân Quán chủ, bèn nhanh như chớp thu hữu chưởng về, tả chưởng bổ xuống.
Chỉ nghe một tiếng hự đau đớn, Lãnh Vân Quán chủ loạng choạng thoái lui, máu phún xối xả xuống đất.
Bóng người chập chờn bất định vụt biến mất, Vân Dật Long đứng đối mặt với Lãnh Vân Quán chủ, khoảng cách chừng ba thước.
Lãnh Vân Quán chủ cúi nhìn cánh tay gãy lìa dưới đất, mắt rực hung quang ghê rơn, máu vẫn tuôn chảy từ vết thương nơi vai, vẻ mặt đanh lạnh của lão không hề biến đổi.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh, vẫn với vẻ lạnh lùng và bình thản nói:
– Nếu ton giá lúc này chuyến ý hồi tâm, mặc dù có hơi muộn, song vẫn còn có thể giữ lại cái mạng tàn phế.
Lãnh Vân Quán chủ nghe vậy, một ý nghĩ hiểm độc liền loé lên trong óc, lạnh lùng nói:
Vân Dật Long, có lẽ đó không phải là phát xuất bởi lòng nhân từ của ngươi?
Vân Dật Long nhất thời không hiểu ẩn ý trong câu nói của lão, bèn nghiêm giọng nói:
– Nếu Vân mỗ mà có lòng từ bi thì sẽ không bao giờ rửa sạch thân thù sư hận, tôn giá hẳn biết hôm nay mà Vân mỗ buông tha cho Lãnh Vân Quán là phải có điều kiện.
Lãnh Vân Quán chủ lòng như đã có sự quyết định chi đó, nghe vậy liền dịu mặt nói:
– Nếu hôm nay ngươi buông tha cho Lãnh Vân Quán, sau này ắt sẽ hối hận.
Đoạn thản nhiên cất bước đi đến gần Vân Dật Long.
Mọi người thấy Lãnh Vân Quán chủ đã mất đi một cánh tay, biết lão quyết không còn dúng khí dám tái chiến, nên không một ai kêu tiếng quát ngăn.
Vân Dật Long lạnh lùng quét mắt nhìn Lãnh Vân Quán chủ, thầm cười khảy nói:
– Quán chủ đã bảo vệ họ ở trong quán phải không?
Lãnh Vân Quán chủ đã đi đến gần chỉ còn cách Vân Dật Long chừng hai thước, ngầm đề tụ công lực vào cánh tay còn lại, điềm tĩnh nói:
– Nếu bảo là bảo vệ thì ngươi đã đánh giá quá cao về lòng dạ của bổn quán chủ rồi!
Dứt lời thì người đã đến trước mặt Vân Dật Long, chỉ còn cách hơn một thước, theo bàn chân cất lên, cánh tay còn lại bất thần vung lên, nhanh như chớp tống thẳng vào ngực Vân Dật Long.
Mọi người hiện diện thảy đều hết sức bất ngờ, khoảng cách giữa hai người quá gần, kẻ thứ ba không thể nào kịp ra tay cứu viện.
“Bàng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai hoảng kinh nhắm mắt buột miệng kêu lên thảnh thốt, những người khác cũng đều bàng hoàng đứng thừ ra tại chỗ.
“Bùng” một tiếng vang dội, liền theo đó là máu văng tung toé, kèm theo một tiếng hét đau đớn, rồi thì “bình” một tiếng dường như có người ngã xuống đất?
Triển Ngọc Mai nghe tiếng lại càng thêm kinh hoàng, không nén được bật khóc thút thít, chẳng còn đủ cam đảm để mở mắt ra nhìn nữa.
Đột nhiên, Huyết Phật mừng rỡ reo to:
– Ô, té ra kẻ ngã xuống là lão mũi trâu, ha ha… làm lão trọc này hồi hộp đến chết được!
Dứt lời nguời đã phóng đến cạnh Lãnh Vân Quán chủ, vung tay chộp xuống.
Bỗng, Vân Dật Long trầm giọng quát:
– Huyết Phật, đừng động đến lão ta.
Huyết Phật kinh ngạc, dừng tay thắc mắc hỏi:
– Tiểu cung chủ còn tiếc cái gì nữa không lấy mạng lão khốn kiếp này chứ?
Vân Dật Long nghiêm giọng:
– Chớ quên mục đích chính của chúng ta!
Trong khi ấy mọi người đã nhìn thấy rõ sự thật, ai nấy đều ra chiều vui mừng hớn hở.
“Bàng Thành Bạch Phụng” Triển Ngọc Mai cũng đã lau khô nước mắt đi đến cạnh Vân Dật Long.
Dưới đất, Lãnh Vân Quán chủ lại mất đi một chân lúc này đã gắng gượng đứng lên, máu vẫn không ngớt tuôn chảy, nhưng lão khong màng, mắt rực lửa căm hờn nhìn Vân Dật Long nói:
– Trong giới võ lâm ai cũng bảo Lãnh Vân chân nhân này hiểm trá, nay xem ra bổn quán chủ hãy còn kém ngươi xa.
Vân Dật Long nhếch môi cười nhạt:
– Quán chủ đã quá khen, đó chẳng qua là Vân mỗ đã áp dụng phương pháp gậy ông đập lưng ông thôi.
Thoáng dừng, đoạn nghiêm giọng nói tiếp:
– Vân mỗ xin nhắc lại một lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng để tôn giá cữu vãn tính mạng bản thân và giữ lại Lãnh Vân Quán.
Lãnh Vân Quán chủ đôi mắt giăng đầy tia máu bông đảo sang nhìn vào mặt Huyết Phật, cười sắc lạnh nói:
– Vân Dật Long ngươi nhận định bổn quán chủ là hạng tham sinh uý tử hay sao?
– Trong cuộc chiến đấu nào ai có thể tham sinh uý tử, chẳng qua tình thế hiện đã trở nên một bên khuynh đảo, mà tôn giá là kẻ đang ở thế thua bại.
Lãnh Vân Quán chủ bỗng cười khảy:
– Bổn quán chủ bình sanh không nói dối bao giờ, ngươi đã đến muôn mất một bước rồi.
Vân Dật Long rúng động cõi lòng, tái mặt buột miệng nói:
– Quán chủ đã làm gì họ rồi hả?
Lãnh Vân Quán chủ đắc ý cười vang:
– Ha ha… Vân Dật Long, lẽ ra ngươi nên biết sai phái một người thông minh tinh tế hơn mới phải, sao lại phái đến một người dễ bị mắc lừa như vậy.
Huyết Phật nghe vậy không khỏi tái mặt, chằm chặp nhìn Lãnh Vân Quán chủ hồi lâu mới trầm giọng nói:
– Tôn giá đã xử lý hai người kia thế nào rồi?
– Hai người ấy là mồi câu của bổn quán chủ, khi đã hay biết các vị đã tiến vào Lãnh Vân Quán, dù bổn quán chủ ngu xuẩn đến mấy cũng biết để lại chỉ có hại chứ không có ích gì.
Huyết Phật lại tái mặt, bỗng lẩm bẩm nói:
– Huyết Phật cả đời thận trọng, thật chẳng ngờ hôm nay lại bị một kế điệu hổ ly sơn tầm thường kia đánh lùa, có lẽ đó chính sự báo ứng của ta.
Đoạn thần sắc bỗng nhiên đổi, lại hồi phục bộ mặt tươi cười trước đây, ngửa mặt cười nói tiếp:
– Ha ha… Lãnh Vân lão nhi, trên đường xuống chốn u minh kể như ngươi đã có Huyết Phật này bầu bạn rồi. Thế nhưng hai ta phải tiếp tục đánh nhau cho đến trước kỉa Diêm Vương mói được, giờ lão trọc này phải đưa ngươi lên đường trước.
Đoạn sải bước đi đến gần Lãnh Vân Quán chủ.
Lãnh Vân Quán chủ mắt rực lửa căm hờn, trong lòng dường như đã được báo phục, thê thiết ngửa mặt cười vang:
– Ha ha… Vân Dật Long, cơ nghiệp của Lãnh Vân Quán kể như đã bị ngươi san bằng, từ nay sẽ không có cái tên Lãnh Vân Quán nữa, thế nhưng, ha ha… chủ nhân Bạch kiếm Linh mã ngươi cũng phải trả một cái giá không nhỏ, hai đại hộ vệ và một hồng phấn giai nhân.
Đoạn bỗng đưa cánh tay cụt đặt lên trán, mắt đỏ quạch nhìn chốt vào mặt Huyết Phật đang đi tới, lạnh lùng nói:
– Khoan đã! Lãnh Vân chân nhân này hôm nay tuy thảm bại, song cũng còn đủ sức kết liễu đời mình, không cần các hạ phải động thủ.
Đoạn nhã chân lực ra từ lòng bàn tay, hét lên một tiếng, ngã phịch xuống đất chết ngay.
Kể từ lúc nghe tin Huyết Si và Sở Mộng Bình đã gặp bất hanh Vân Dật Long đã lặng người đi, đăm chiêu nhìn về cõi xa xưm, ánh mắt ngập đầy vẻ ưu uất.
Huyết Phật quét mắt nhìn thi thể Lãnh Vân Quán chủ dưới đất đoạn trầm giọng nói:
– Bẩm Cung chủ, chiến cuộc đã kết thúc, giờ đến lượt chúng ta xử lý việc nhà.
Đoạn đưa hai tay ra sau lưng nói tiếp:
– Bây đâu, hãy mang dây đến đây trói lão phu lại.
Thái độ hết sức bình thản ung dung, nụ cười vẫn treo trên môi, mặc dù ông biết rất rõ về kết cuộc của mình, song chẳng chút sợ hãi.
Vân Dật Long chầm chậm đưa mắt nhìn vào mặt Huyết Phật, giọng nặng nề nói:
– Lãnh Vân Quán chủ đã diệt trừ, song chúng ta không hề đạt được thằng lợi.
Lúc này thủ hạ của Huyết Phật đã trói hai tay ông ta lại.
Huyết Phật buông tiếng cười dài, đoạn sải bước đi đến trước mặt Vân Dật Long, cao giọng nói:
– Huyết Phật thân giữ chức một trong ngũ đại hộ vệ của Kim Bích Cung, gánh trọng trách báo thù phục phái mà lại thiếu thận trong, bị trúng kế kẻ địch, làm tổn thương tính mạng đồng liêu. Trước cung quy không lời biện hộ, tấm thân máu thịt tuy mất nhưng lòng trung không hề oán trách, cúi xin Cung chủ nghiêm trị hầu cảnh cáo và răn đe đệ tử bổn cung, vậy mới mong hoàn thành được kế hoạch phục thù tiết hận.
Nói xong, chầm chậm quỳ xuống trước mặt Vân Dật Long.
Bốn bề im phăng phắc, đệ tử Kim Bích Cung ai nấy vẻ mặt đều nghiêm nghị, hàng chúng Lãnh Vân Quán thảy đều tâm kinh đởm hàn tất cả ánh mắt tập trung hết vào người Vân Dật Long.
Vân Dật Long mắt nhìn vào chiếc đầu nhẵn bóng của Huyết Phật, mặt chàng co giãn liên hồi, thật lâu sau mới hít sâo vào một hơi nói:
– Hai người sống chết ra sao, đâu thể chỉ nghe theo lời nói một chiều của Lãnh Vân Quán chủ.
Đoạn quay người, lạnh lùng đi về phía hàng chúng Lãnh Vân Quán, với giọng đanh lạnh nói:
– Nếu Vân mỗ bảo là nếu cần thiết thêm vài người nữa cũng chẳng gì phải bận tâm, nhất định các vị phải tin, bởi sự thật đã được chứng minh trước mắt. Bây giờ, Vân mỗ cần hỏi các vị một điều.
Bỗng ngưng lời, ánh mắt sắc lạnh chầm chậm quét nhìn vào những gương mặt đầy vẻ kinh hoàng kia, gằn giọng nói:
– Lãnh Vân Quán chủ đã giấu hộ vệ bổn cung và Sở cô nương ở đâu?
Chúng đệ tử Lãnh Vân Quán cùng nhớn nhác nhìn nhau, không một ai trả lời được, bởi họ đều là phận thuộc tùng, làm sao biết được đại sự trong quán, mặc dù họ rất muốn thành thật trả lời.
Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh, trỏ vào một đạo sĩ mắt ti hí nói:
– Tôn giá trả lời!
Đạo sĩ ấy tái mặt, đôi mắt ti hí đảo liên hồi, ấp úng nói:
– Bần đạo… bần đạo không… biết…
Vân Dật Long phất tay, sau tiếng rú thảm thiết, dưới đất lại có thêm một tử thi nữa, đoạn lại trỏ một đạo sĩ cạnh đó nói:
– Trả lời đi!
Đạo sĩ ấy thấy đồng bọn chết ngay bên cạnh, sớm đã hồn phi phách tán, vừa thấy Vân Dật Long trỏ tay vào mình, bất giác giật nẩy mình lùi sau hai bước, bỗng phi thân bỏ chạy.
Vân Dật Long nhếch môi cười tàn bạo, chờ cho đạo sĩ ấy chạy xa bảy tám thước, tay phải bỗng phất nhẹ, đạo sĩ ấy liền tức ngã chúi xuống đất và trượt tới gần ba thước.
Vân Dật Long mặt vẫn trơ lạnh nói:
– Tôn giá nói đi!
Lần này là một lão đạo sĩ đứng sau lưng đạo sĩ vừa rồi.
Lão đạo sĩ ngắm nhìn Vân Dật Long hồi lâu, đoạn đánh bạo nói:
– Cư sĩ tướng mạo thanh kỳ, quyết chẳng phải kẻ tà ác, sao lại xuất thủ tàn độc thế này?
Vân Dật Long đanh giọng:
– Vân mỗ không hỏi điều ấy!
Lão đạo sĩ biết mình chết chắc, vẫn thản nhiên nói:
– Đương nhiên là bần đạo cũng biết cư sĩ không phải hỏi về điều ấy, và cũng tự biết hôm nay khó thể thoát chết, song trước khi chết, bần đạo vẫn muốn cho cư sĩ biết rõ sự thật, bởi bần đạo rất tin vào đôi mắt của mình, khẳng định cư sĩ không phải là một kẻ tà ác.
Đoạn nuốt một ngụm nước miếng rồi nói tiếp:
– Bọn chúng tôi chỉ là hạng thấp hèn trong Lãnh Vân Quán, đâu thể biết được đại sự trong quán, còn kẻ đã giả dạng quý thuộc hạ để dùng kế điệu hổ ly sơn, đó chỉ là một người bị chọn ra, hẳn y đã đi trước bần đạo một bước rồi. Bần đạo biết được chỉ có vậy, giờ đã cạn lời, cư sĩ hạ thủ đi!
Vân Dật Long biết là lão đạo sĩ này không nói dối, thế là con tim chàng bắt đầu trĩu xuống, lặng ngước nhìn trời hồi lâu, bỗng hạ mắt xuống nói:
– Phiền tôn giá dẫn đường, đưa Vân mỗ đi lục soát Lãnh Vân Quán.
Lão đạo sĩ thoáng ngẩn người, dường như hết sức bất ngờ trước việc Vân Dật Long đã không giết mình, thừ ra một hồi rồi nói:
– Vâng, bần đạo xin dẫn đường cho cư sĩ!
Vân Dật Long quay sang Huyết Phật và Huyết Manh nói:
– Hai người hãy xuất lĩnh thủ hạ vào quán lục soát thật kỹ lưỡng, do họ dẫn đường, cởi trói cho Huyết Phật!
Thế là, dưới sự hướng dẫn của ba mươi đạo sĩ, Huyết Manh và Huyết Phật cùng thủ hạ tiến vào trong Lãnh Vân Quán, chỉ còn lại Vân Dật Long, Triển Ngọc Mai cùng với lão nhân mập trên thạch đài.
Triển Ngọc Mai bẽn lẽn nhìn Vân Dật Long, với giọng quan hoài khẽ nói:
– Long đệ dường như hôm nay khích động lắm phải không? Âu vạn sự đều do trời định, Long đệ cũng đã tận lực rồi!
Vân Dật Long não nùng lắc đầu:
– Mai tỷ là Vân Dật Long lại khích động sao?
Đoạn quay người, cất bước đi lên thạch đài.
Triển Ngọc Mai cũng liền theo sau, khẽ nói:
– Long đệ luôn kiềm chế tình cảm của mình, nhưng hôm nay thì không sao kiềm chế đươc, không thì Long đệ đâu có giết hai đạo sĩ kia.
Vân Dật Long nặng nề lắc đầu:
– Mai tỷ, chúng ta đừng đề cập đến vấn đề ấy được chăng?
Triển Ngọc Mai thầm thở dài nghĩ:
– Long đệ tuổi hãy còn quá trẻ, những sự đả kích này quả khó thể chịu đựng nổi, mặc dù bề ngoài cố giả vờ lạnh nhạt thờ ơ, song mọi người đều biết Long đệ là người rất nặng về tình cảm.
Đoạn nàng dịu giọng nói:
– Thôi được, chúng ta hãy tạm quên vấn đề ấy đi!
Hai người lặng lẽ bước lên thạch đài như không hề suy nghĩ, Vân Dật Long vung tay giải huyệt cho lão nhân mập, sau đó lạnh lùng nói:
– Tôn giá đã thiếu may mắn hơn vị huynh trưởng kia, không thoát khỏi được đôi tay của Vân mỗ.
Lão nhân mập tuy huyệt đạo bị khống chế, song đầu óc vẫn rất tỉnh táo, thấy rõ hết mọi sự đã xảy ra vừa qua, kể chi là hiện đôi tay đã tàn phế, mặc dù còn đủ hai tay thì lão cũng tự hiểu mình không thể nào thoát khỏi đôi bàn tay Vân Dật Long.
Đã không thể thoát thân, lại không hạ lòng chịu chết, lão đảo tròn mắt một hồi bỗng cười âm trầm nói:
Vân Dật Long, lão phu hiện đã tàn phế hai tay, quả đúng là một cơ hội tốt để hạ thủ.
Vân Dật Long chậm rãi nói:
– Lúc này mà giết ton giả, Vân mỗ rất thấy không hãnh diện, còn như buông tha cho tôn giá, Kim Bích Cung lại bị mang tiếng là xiểm nịnh Đông Thiên Môn. Do đó, Vân mỗ đã có một giải pháp vẹn toàn.
Lão nhân mập không suy ra được ẩn ý của Vân Dật Long, không khỏi lòng thầm thấp thỏm, song chẳng dám để lộ ra ngoài mặt, cười khảy nói:
– Giải pháp vẹn toàn như thế nào?
– Tôn giá có nghe nói đến Thất Xảo Yêu Hồ đã chết như thế nào không?
Lão nhân mập dù điềm tĩnh đến mấy cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc, vụt lùi ra sau một bước, thảng thốt nói:
– Ngươi định điểm vào huyệt Thất Tàn của lão phu?
Vân Dật Long đanh mặt, sát cơ vút qua trong mắt, tay phải đã nhanh như chớp vung ra, bảy nơi trọng huyện trên người lão nhân mập liền bị điểm trúng, đoạn lạnh lùng nói:
– Tôn giá có thể đi được rồi! Trong vòng nửa tháng, Vân mỗ tin là tôn giá sẽ về được đến Đông Thiên Môn.
Nỗi kinh khiếp, tức giận lẫn xấu hổ cùng lúc dâng ngập lòng lão nhân mập, thờ thẫn nhìn Vân Dật Long hồi lâu, bỗng buông tiếng cười thê thiết:
– Ha ha… Vân Dật Long, lão phu dám cam đoan với ngươi tại đây, nội trong một tháng, Tứ Đại Thiên Môn quyết sẽ không từ mọi thủ đoạn lấy cho bằng được thủ cấp của ngươi, hãy đợi xem!
Đoạn tung mình phóng xuống thạch đài, thoáng chốc đã khuất dạng trong bãi đã núi ngổn ngang.
Không lâu sau, Huyết Manh và Huyết Phật cùng thủ hạ lần lượt từ đại điện đi ra, vừa thấy mọi người quay ra tay không, Vân Dật Long lập tức mặt mày tái nhợt.
Huyết Phật đưa mắt nhìn Vân Dật Long trên thạch đài, cao giọng nói:
– Tiểu cung chủ, Diêm Vương đã định canh ba chết, nào ai sống được đến canh năm! Tiểu cung chủ và Huyết Phật đều thất vọng rồi.
Đoạn sải bước đi lên thạch đài, Huyết Manh cùng chúng đệ tử Kim Bích Cung đều kéo lê từng bước chân trĩu nặng tiến tới, bầu không khí não nề đến ngạt thở.
Vân Dật Long đau xót nhìn Huyết Phật bùi ngùi nói:
– Đúng vậy, hai ta đều thất vọng rồi! Chúng ta không hề chiến thắng Lãnh Vân Quán, bởi Kim Bích Cung đã phải mất đi 2 hộ vệ.
Đọan bàn tay phải run run đặt lên chuôi Trích Huyết Kiếm.
Huyểt phật chẳng chút do dự bước lên bậc cấp cuối cùng, bình thản quỳ xuống trước mặt Vân Dật Long nói:
– Tiểu cung chủ không nên do dự, là chủ nhân Kim Bích Cung tiểu cung chủ phải duy trì luật lệ của bổn cung.
Vân Dật Long mặt mày co giật dữ dội, đờ đẫn nói:
– Phải rồi, bổn cung chủ phải làm như vậy, bắt buộc phải làm như vậy, mặc dù biết rõ là sẽ mất đi một trợ thủ vô cùng to tát.
Vòng kiếm khẽ vang lên một tiếng, lưỡi kiếm sắc lạnh từ từ ló ra theo bàn tay run rẩy của Vân Dật Long. Bốn bề im phăng phắc ngay cả hàng chúng Lãnh Vân quán lúc này cũng chẳng ai nghĩ đến việc đào thoát, có lẽ cảnh tượng trước mắt quá là gây cấn.
Ngay khi ấy, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống phía sau thạch đài, chớ hề gây ra một tiếng động khẽ, nếu người này mà bất thần phi thân lên thạch đài đột kích Vân Dật Long, chắc chắn sẽ đạt được thành công.
Chậm chậm như ốc bò, thanh Trích Huyết kiếm trong tay Vân Dật Long lúc này chỉ còn mũi là nằm trong bao, mắt thấy Huyết Phật đã sắp táng mạng trên thạch đài.
Thốt nhiên, phía sau thạch đài vang lên tiếng cười to:
– Ha ha… người thất tung chưa chết, kẻ tìm kiếm lại táng mạng trước, Trích Huyết kiếm mà ra khỏi vỏ, chủ nhân Bạch kiếm linh mã sẽ phải ân hận suốt đời!
Vừa dứt tiếng, một lão nhân quái dị mặt xăm hai con chồn phi thân lên thạch đài.