Đọc truyện Bạch Kiếm Linh Mã – Chương 10: Lầm kẻ giả mạo, huyết si thọ thương
Vân Dật Long chầm chậm di chuyển ánh mắt nhìn vào mặt lão nhân tóc bạc, những thấy người này tuổi ngoài bát tuần, da mặt hồng hào, tóc dài đến lưng, mày mắt đoan chính, điểm đặc biệt duy nhất là hai mắt nhắm nghiền, thoáng nhìn như thể người mù.
Khi ánh mắt Vân Dật Long di chuyển đến ngọc xích cương trượng trong tay lão ta, trên môi chàng nở nụ cười sắc lạnh.
“Huyết Si” Lôi Mãnh trân trối nhìn lão thân ấy hồi lâu, bỗng buông tiếng cười to, tung mình lao tới nói:
– Lão tiểu tử sao lại đi cùng với bọn quỷ quái thế này?
Trong khi nói đã giơ tay vỗ vào vai lão nhân tóc bạc.
Lão nhân tóc bạc mặt lộ vẻ căng thẳng, song vẫn đứng yên. Vân Dật Long không ngờ Huyết Si già dặn kinh nghiệm giang hồ mà lúc này lại xớn xác như vậy, vội quát:
– Lôi Mãnh, lui mau…
Ngay khi ấy, bàn tay của Huyết Si đã vỗ vào vai lão nhân tóc bạc, những thấy ngọn xích cương trượng trong tay lão vụt giơ lên và quát:
– Cút ra!
Ba quả cầu gai trên đầu trượng nhanh như chớp quét vào hạ bàn Huyết Si, ra tay cực kỳ hung hiểm.
“Huyết Si” Lôi Mãnh không ngờ lão nhân tóc bạc ra tay tấn công bất thần như vậy, trong khoảng cách quá gần không tài nào tránh né kịp, sắc mặt vụt biến, sẵn đà lao tới lẹ làng xoay người, song nơi đùi vẫn bị quét trúng khá nặng.
“Huyết Si” Lôi Mãnh lao tới trước hơn hai trượng, quay phắt lại quát:
– Bành lão nhi sao lại thế hả? Ủa, trên cầu gai có độc!
Dứt lời, vẻ mặt trở nên hết sức âm trầm.
Vân Dật Long nghe lòng trĩu xuống, biến sắc mặt lạnh lùng quát:
– Lôi Mãnh, vận công bế huyệt mau!
Lão nhân tóc bạc cười khảy:
– Hứ hứ, lão phu chưa từng nghe nói trong võ lâm có người phong bế được kỳ độc trên cầu gai của “Huyết Manh” Bành Tâm Trần này.
Vân Dật Long giật mình, vội quay lại nhìn vào mặt “Huyết Si” Lôi Mãnh ra chiều lo lắng dọ hỏi.
“Huyết Si” Lôi Mãnh từng gần gũi với Vân Dật Long trong mười mấy năm dài, dĩ nhiên rất hiểu cá tính của chàng, bèn ngượng ngùng lắc đầu, vờ thản nhiên cười:
– Hắc hắc, Huyết Si này bách độc bất xâm, tiểu cung chủ biết rõ kia mà!
Vân Dật Long nhìn vào mặt Huyết Si hồi lâu, đoạn trầm giọng nói:
– Lôi Mãnh, hãy hết sức vận công ngăn máu lưu thông, đó là mệnh lệnh.
Dứt lời, chầm chậm ngoảnh lại, cất bước đi đến gần lão nhân tóc bạc.
Sở Mộng Bình lo lắng vội nói:
– Vân công tử… đừng đến gần lão ta!
Lão nhân tóc bạc cười âm trầm:
– Nào, lại đây nhãi con, lão phu cũng muốn thưởng thức Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng đã khiến toàn thể võ lâm kinh khiếp của ngươi xem sao!
Khoảng cách đã rút ngắn không đầy một trượng nữa, Vân Dật Long vẫn không dừng bước, buông giọng sắc lạnh:
– Tôn giá có thể lặp lại đại danh chăng?
Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn ra chiều ngơ ngẩn, Sở Mộng Bình thì lo sợ đến mặt hoa thất sắc, nếu không bị phụ thân nắm giữ tay thì nàng sớm đã xông ra kéo Vân Dật Long lại rồi.
Lão nhân tóc bạc nghe Vân Dật Long hỏi vậy thoáng giật mình, lạnh lùng nói:
– Lão phu là “Huyết Manh” Bành Tâm Trần, nhãi con ngươi chóng quên thật!
Vân Dật Long gằn giọng:
– Đó không phải là danh hiệu của tôn giá, lẽ ra tôn giá không nên ở trước mặt Kim Bích Cung Chủ mà mạo danh thủ hạ của y, tôn giá đã chọn lầm đối tượng rồi.
Lão nhân tóc bạc thoáng tái mặt, song lập tức trở lại bình tĩnh nói:
– Trong Kim Bích Cung của ngươi, kẻ nào đã dám mạo danh lão phu, làm thương tổn đến thanh danh lão phu? Bảo y đến đây gặp lão phu.
Vân Dật Long cười khảy:
– Tôn giá tự hiểu lấy, trên cầu của “Huyết Manh” Bành Tâm Trần không hề có độc, giới võ lâm ai ai cũng biết.
“Huyết Si” Lôi Mãnh nghe nói mắt liền bừng sát cơ, vỗ vào đùi đánh bốp phát:
– Bành lão nhi không bao giờ dùng độc, ngươi quả đúng không phải là Huyết Manh, ta phanh thây ngươi…
Vân Dật Long thoáng biến sắc, ngoảnh lại trầm giọng quát:
– Lôi Mãnh có chịu nghe lời dặn bảo của Vân mỗ hay không?
Tuy lời nói của chàng lạnh lùng, song ánh mắt thì lại lộ vẻ lo âu không sao che dấu được.
“Huyết Si” Lôi Mãnh vừa chạm vào ánh mắt Vân Dật Long, sát cơ trong mắt dần tan biến, gượng cười nói:
– Tiểu Cung chủ, Lôi Mãnh xin tuân lệnh!
Lão nhân tóc bạc cười mai mỉa:
– Hứ! Can đảm lắm!
Vân Dật Long bỗng ngoảnh lại, cười khảy nói:
– Trong mình tôn giá hẳn là có thuốc giải?
– Không sai, trong mình lão phu có thuốc giải, nhưng theo lão phu nhớ thì xưa đến nay chưa một ai được lão phu ân huệ ban cho thuốc giải cả.
Vân Dật Long đanh giọng:
– Vân Dật Long này ngoại lệ.
Lão nhân tóc bạc cũng đanh giọng:
– Dưới tay “Huyết Manh” Bành Tâm Trần này chưa từng một ai ngoại lệ cả.
Vân Dật Long mặt càng tăng sát cơ, liền buông tiếng cười sắc lạnh rồi nói:
– “Huyết Manh” Bành Tâm Trần tuy chỉ là thủ hạ của Vân mỗ, song tôn giá cũng chưa xứng đáng dùng danh hiệu của y, phen này Vân mỗ phải cho lão biết có người ngoại lệ hay không.
Đoạn liền song chưởng dựng đứng, chớp nhoáng đã xoay thành vòng tròn đỏ, nhưng lại không tấn công.
Vòng đỏ vừa xuất hiện, lão nhân tóc bạc lập tức lướt lùi chéo sang phải ba thước, giơ xích cương trượng lên chuẩn bị hoàn kích.
Vân Dật Long cười khảy:
– “Huyết Manh” Bành Tâm Trần mắt mù không thấy cảnh vật, song chưởng của Vân mỗ chỉ hiện màu chứ không có tiếng động, tôn giá thoái lui như vậy chẳng hay đã dựa vào cảm giác nào vậy?
Hai mươi mấy gã đại hán đi theo lão nhân tóc bạc nghe nói đều nhớn nhác nhìn nhau, thì ra ngay chính họ cũng ngỡ lão nhân tóc bạc thật sự là “Huyết Manh” Bành Tâm Trần.
Lão nhân tóc bạc biết mình đã thất thố, không sao biện hộ được nữa, chỉ còn cách là hạ sát Vân Dật Long tại chỗ, bèn buông tiếng quát vang, vung xích cương trượng điểm thẳng vào ngực Vân Dật Long, nhanh và hung mãnh khôn tả.
Ba quả cầu gai tẩm độc theo làn sóng trượng thoạt rụt về thoạt tung ra, hoặc thành hình tam giác, một trước hai sau, hoặc thành một đường thẳng, linh ảo khôn lường, thật không thể phòng bị.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt trong nhất thời không sao phá giải được. Chàng chẳng ngại gì xích cương trượng, song ba quả cầu gai có tẩm kỳ độc thì khó nắm bắt được, chỉ cần sơ ý một chút là có thể bị trúng độc ngay.
Chàng bèn hít vào một hơi chân khí, lướt chéo ra xa một trượng, sang bên phải lão nhân tóc bạc, vung chưởng công vào mạn sườn đối phương.
Lão nhân tóc bạc quả võ công thật cao cường, ngọn xích cương trượng liền tức cuốn lên như gió xoáy, đón lấy ba chưởng của Vân Dật Long, ba quả cầu một trước hai sau bay vào bàn tay phóng chưởng của chàng, mũi trượng đâm thẳng tới, điểm vào lòng bàn tay Vân Dật Long.
Vân Dật Long không dám chạm tay vào cầu gai, đành thu chưởng về và lại lùi ra xa.
Hai mươi mấy gã đại hán người của Nam Thiên Môn thấy vậy thảy đều lộ vẻ đắc ý, tiếng hoan hô cổ vũ vang rền, ngoại trừ “Huyết Si” Lôi Mãnh, người của Vạn Liễu Bảo thảy đều trán đẫm mồ hôi, ra chiều hết sức căng thẳng, Sở Mộng Bình thì càng kinh hãi đến mặt hoa tái ngắt.
Trong chớp mắt, Vân Dật Long đã liên tiếp né tránh bốn chiêu, mày kiếm chau mặt như vẫn còn đang nghĩ cách phá giải, xích cương trượng của lão nhân tóc bạc mỗi lúc càng thêm dồn dập, chặt kín tựa như thiên la địa võng.
Đôi mày kiếm của Vân Dật Long giãn dần, song chàng chưa có dấu hiệu tân chiêu, mặt chàng vẫn lạnh lùng và bình thản.
Lão nhân tóc bạc liên tiếp tấn công mười mấy chiêu mặc dù chưa gây được mảy may tổn thương cho Vân Dật Long, nhưng lòng tin đã gia tăng rất nhiều.
Lão xiết chặt xích cương trượng trong tay, liên tiếp tung ra mười hai trượng, vây chặt lấy Vân Dật Long, cười khảy nói:
– Nhãi con, lão phu so với “Huyết Manh”giả hiệu trong Kim Bích Cung của ngươi thế nào?
Vân Dật Long nhanh nhẹn lướt chéo ra xa hơn trượng, lạnh lùng nói:
– Chiêu thức của các hạ tuy hoàn toàn phỏng theo Huyết Manh, nhưng hãy còn kém ông ấy xa lắm.
Lão nhân tóc bạc cười khảy:
– Giá mà những lời ấy xuất phát từ miệng của Kim Bích Cung chủ hồi trăm năm về trước thì không ai nghi ngờ, còn từ miệng ngươi thốt ra, hắc hắc, e chẳng ai tán đồng với ngươi đâu.
Dứt lời lại tung ra mười mấy trượng nữa.
Vân Dật Long bỗng nhướng mày, mắt rực vẻ sắc lạnh, cười khảy nói:
– Chỉ e các hạ kiếp này không thấy được người trong võ lâm tin nơi Vân Dật Long này nữa đâu, trừ phi các hạ tự nguyện trao ra thuốc giải.
“Huyết Si” Lôi Mãnh từ nãy giờ chẳng thể nào hiểu nổi với cá tính kiêu ngạo và rắn rỏi, cùng với võ công chấn sơn động nhạo của Vân Dật Long, vì sao lại cứ tránh né mà không phản công, giờ nghe nói mới vỡ lẽ, chơm chớp mắt xúc động nói:
– Tiểu Cung chủ, một mạng đổi một mạng, Lôi Mãnh thấy cũng chẳng có gì thiệt thòi. Vả lại, mỗ cũng chưa chắc sẽ chết tại đây, hạ thủ đi!
Giọng lão hết sức hào sảng và kiên định.
Lão nhân tóc bạc nghe nói liền nảy sinh độc niệm, cười dài gằn giọng nói:
– Huyết Si, ngươi còn muốn sống rời khỏi đây ư? Ha ha… lão phu nghĩ đó chỉ là mộng tưởng mà thôi.
Đoạn lại sấn tới, tới tấp tung ra mười mấy trượng, vây phủ lấy Vân Dật Long, trầm giọng quát to:
– Các ngươi hãy bắt lấy tất cả người của Vạn Liễu Bảo và Huyết Si, sống hay chết cũng được.
Ngay khi vừa hiện thân, bọn người của Nam Thiên Môn thảy đều có lòng ngán sợ linh mã, đến lúc thấy Vân Dật Long bị lão nhân tóc bạc tự xưng là Huyết Manh áp đảo đến không còn sức hoàn thủ, bất giác hùng tâm lại trỗi dậy, sớm đã hăm hở muốn ra tay, giờ ra lệnh đâu ai chịu chậm trễ, lập tức tiếng quát tháo vang rền, cơ hồ như cùng một lúc lao vào hai cha con Sở Nam Nhạn và người của Vạn Liễu Bảo.
Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn bỗng giơ cao hai tay khoát mạnh, với giọng rắn rỏi lớn tiếng nói:
– Sự tồn vong của Vạn Liễu Bảo là ở cuộc chiến ngày hôm nay, chỉ tiến không được lùi, xông lên!
Đoạn liền dẫn trước xông tới. Sở Mộng Bình vừa thấy phụ thân động thủ, lập tức quát lên lanh lảnh, cũng tiếp bước theo sau xông tới.
Gần năm mươi tráng hán Vạn Liễu Bảo ai nấy đều phấn chấn tinh thần, dũng mãnh xông tới, chẳng màng sống chết, hào khí quả là kinh người.
“Huyết Si” Lôi Mãnh ngơ ngẩn quét mắt nhìn cuộc hỗn chiến, đoạn lại quay sang Vân Dật Long và lão nhân tóc bạc nhưng thấy chàng vẫn chưa xuất thủ.
Bên kia, song phương vừa giáp chiến là có người thương vong ngay. Tứ Đại Thiên Môn nằm ở bốn phương Trung Nguyên, thịnh danh chưa bao giờ suy yếu trong giới võ lâm hàng trăm năm qua, người của Vạn Liễu Bảo làm sao kháng cự nổi.
Những người đến đây tuy không phải là nhân vật trọng yếu của Nam Thiên Môn, song cũng là thành phần được tuyển chọn, nên khi xáp chiến, chỉ trừ Sở Nam Nhạn đánh ngã được hai đối thủ, ngoài ra số thương vong cơ hồ thảy đều là người của Vạn Liễu Bảo.
“Huyết Si” Lôi Mãnh cố nhắc chân phải lên mấy lần, song vẫn chẳng tài nào tung ra được, lão không hề sợ chết, chẳng qua vì không muốn tăng thêm nỗi đau lòng cho vị Cung chủ trẻ tuổi của mình.
Vầng trăng sáng trèo lên đỉnh núi trong tiếng gào rú thảm khốc và máu tanh tuôn đổ, soi rõ những tử thi tàn khuyết và máu tươi lênh láng trên mặt đất, đó là cái giá đã bỏ ra của chúng đệ tử của Vạn Liễu Bảo, không bao giờ đền bù được.
Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn hai mắt đỏ quạch, xông xáo trong vòng vây của bốn đại hán Nam Thiên Môn, như thể liều mạng nhưng chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng vây.
Sở Mộng Bình độc chiến với hai đại hán Nam Thiên Môn, võ công nàng kém xa phụ thân, lại ở trong tình trạng gay cấn bởi đây là cuộc chiến tồn vong, tâm thần bị phân tán, nàng lâm vào tình thế hết sức nguy kịch.
“Huyết Si” Lôi Mãnh mắt giăng đầy tia máu, nghiêng mặt về phía Vân Dật Long vẫn đang né tránh, lẩm bẩm:
– Tiểu Cung chủ, mỗ biết tiểu Cung chủ không muốn mỗ ngã xuống tại đây, nhưng mỗ cũng biết được tấm lòng nghĩa hiệp được giấu kín của tiểu Cung chủ, quyết không để cho Vạn Liễu Bảo ngày hôm nay bị diệt vong. Vả lại Lôi Mãnh này mà động thủ quyết không thiệt thòi đâu.
Dứt lời, người đã đến trận đấu gần Sở Mộng Bình và hai gã đại hán, song chưởng vung lên quát to:
– Tiểu cô nương, hãy giao chúng cho mỗ!
Thật ra thì lúc này Sở Mộng Bình không giao cũng chẳng được, Huyết Si vừa dứt tiếng, song chưởng đã in trên lưng hai đại hán Nam Thiên Môn.
Hai tiếng rú thảm vang lên, hai thân người kềnh càng văng bắn về hai phía, bay ra xa gần ba trượng, rơi xuống đất chết ngay.
Sở Mộng Bình ngẩn người, Huyết Si đã hạ xuống trước mặt nàng, người chao đảo hai lượt, lại phóng đi nơi khác…
Sở Mộng Bình quét mắt nhìn xuống đùi “Huyết Si” Lôi Mãnh, tuy chỉ trong một thoáng, song nàng đã trông thấy rất rõ ràng, máu từ nơi ấy rỉ ra đã trở nên màu tím đen.
Vân Dật Long vừa nghe tiếng quát của Huyết Si, liền giật nảy mình, theo phản ứng tự nhiên ngoảnh lại quát:
– Lôi Mãnh, lão muốn…
Vân Dật Long chưa dứt lời, bỗng nghe lão nhân tóc bạc lạnh lùng quát:
– Tiểu tử, ngươi hãy lo tự cứu mình trước đã!
Liền tức, tiếng rít gió ghê rợn ập xuống hai bên tai. Vân Dật Long giật nảy mình, vụt ngoảnh lại, lập tức tái mặt. Lúc này hai quả cầu gai đã qua khỏi tai, chỉ còn cách hai vai chừng vài tấc nữa thôi, một sợi xích nhỏ căng giữa đỉnh đầu, không cần nhìn cũng biết quả cầu gai thứ ba ở bên trên, và mũi trượng đang chĩa ngay vùng tim chàng, đây quả là một đòn tấn công trí mạng.
Ngay trong đường tơ kẻ tóc, Vân Dật Long thụp người, rồi liền tức ngửa ra sau, hai chân nhún mạnh, người gần như song song với mặt đất phóng ngược ra xa hơn ba trượng.
Lão nhân tóc bạc không thể nào ngờ Vân Dật Long lại thoát khỏi đòn tấn công cực kỳ hung hiểm này, bất giác ngẩn người.
Vân Dật Long đứng thẳng người, cười sắc lạnh nói:
– Vậy là vận mệnh hai người đã hoán đổi rồi!
Lão nhân tóc bạc cười gằn:
– Vân Dật Long, lão không ngờ ngươi phản ứng nhanh đến vậy, nhưng chả ai khiếp sợ đâu!
Vân Dật Long nhếch môi cười, chầm chậm trở tay nắm lấy chuôi kiếm trắng trên lưng, gằn giọng nói:
– Lẽ ra Vân mỗ không để cho các hạ sống đến bây giờ, nhưng nếu các hạ chịu trao ra thuốc giải…
Lão nhân tóc bạc cười to, tay trái vỗ vào bên hông nói:
– Tiểu tử, thuốc giải ở đây nè, hãy xông vào mà lấy!
Vân Dật Long cười khảy:
– Tuy các hạ không phải là Huyết Manh thật, nhưng Vân mỗ tin là với thân phận của các hạ quyết không đến nỗi vô tín.
– Không sai, lão phu nói là giữ lời, ngươi hãy tự ra tay mà lấy!
Vân Dật Long mắt bỗng bừng sát cơ ghê rợn, “choang” một tiếng như long ngâm, một đường sáng trắng đã nằm ngang trước ngực giọng âm trầm nói:
– Phải chi các hạ nói câu ấy sớm hơn thì cuộc diện ngày hôm nay đâu có kéo dài đến bây giờ.
Đoạn chậm bước tiến đến gần lão nhân tóc bạc.
Vừa trông thấy thanh bạch kiếm sắc lạnh, lão nhân tóc bạc liền mặt tái ngắt, như có nỗi khiếp sợ nằm trong tiềm thức, không tự chủ được, lùi ra sau hai bước, buột miệng nói:
– Ngươi quả thật từ Kim Bích Cung dưới Trích Huyết Nhai đến đây ư?
Vân Dật Long nghe nói liền sinh nghi, sát cơ trong mắt liền gia tăng, giọng sắc lạnh nói:
– Các hạ là cố tri của Kim Bích Cung Chủ phải không?
Lão nhân tóc bạc lại biến sắc mặt, hít sâu một hơi chân khí, cố nén nỗi lo sợ trong lòng, quét mắt nhìn ba quả cầu gai trên đầu trượng, bỗng quát to:
– Vân Dật Long ngươi chẳng muốn lấy thuốc giải đó sao? Sao chưa chịu ra tay đi?
Đoạn liền vung trượng lên, nhắm ngay đỉnh đầu Vân Dật Long giáng xuống.
Vân Dật Long lúc này đã động sát tâm, thanh Trích Huyết Kiếm đưa lên ngang ngực bỗng chĩa lên trên, cổ tay phải vung khẽ, lập tức tạo ra một màn sáng bạc xen lẫn với vô vàn tia máu, trông hoa cả mắt.
Kể từ lúc trông thấy thanh bạch kiếm, lão nhân tóc bạc chẳng tài nào tập trung được tâm thần nữa. Giờ đây trông thấy kiếm chiêu càng kinh hồn bạt vía, vội thu trượng tạo thành một bức tường thép ngõ hầu tự bảo.
Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, Trích Huyết Kiếm xuất chiêu xông tới.
Lúc này người của Nam Thiên Môn thảy đều bị Huyết Si và Sở Nam Nhạn giết sạch.
“Huyết Si” Lôi Mãnh vốn đã bị trúng độc, công lực sút giảm rất nhiều, tuy giết sạch cường địch nhưng bản thân cũng bị chém trúng vài đao, máu tuôn xối xả cơ hồ đẫm ướt toàn thân.
Vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn cũng bị chém trúng năm sáu đao, nhưng thương thế nhẹ hơn Huyết Si nhiều.
Sở Nam Nhạn buông tiếng thở dài nặng nề đầy áy náy, đoạn bước vội đến bên Huyết Si nói:
– Lôi tiền bối, vì việc của Vạn Liễu Bảo mà khiến tiền bối trúng độc và thọ thương đổ máu, vãn bối thiệt không biết nên nói sao mới phải?
Trong khi nói mặt lộ vẻ vô cùng đau xót, dứt lời liền đưa tay ra đỡ lấy Huyết Si người cũng chao đảo không ngừng.
“Huyết Si” Lôi Mãnh thoáng biến sắc mặt, lùi sau một bước dài, trầm giọng nói:
– Lôi Mãnh này chưa ngã xuống, không cần ai dìu đỡ cả, bảo chủ hãy giữ lại lời cảm ân khó báo ấy, nên mang ra những gì thực tế thì hơn.
Sở Nam Nhạn bỗng ngớ người, đoạn rắn giọng nói:
– Chỉ cần vãn bối đủ khả năng, dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng cũng quyết chẳng từ nan.
“Huyết Si” Lôi Mãnh đưa tay vịn vào thân cây bên cạnh, giọng nặng nề nói:
– Tiểu Cung chủ đã vượt ngàn dặm đến để giải cứu cho Vạn Liễu Bảo quyết không phải chỉ vì một lần gặp gỡ tại Thất Long Bảo, nên mỗ thấy là nhất định là có mối quan hệ sâu xa với tiểu Cung chủ, có thể bảo chủ sẽ khôi phục được niềm vui lẽ ra phải có của tiểu Cung chủ.
Sở Nam Nhạn thoáng chau mày, vẻ nghi hoặc nói:
– Lệnh Cung chủ họ Vân, Lôi tiền bối biết thân thế chăng?
“Huyết Si” Lôi Mãnh ngơ ngẩn lắc đầu:
– Người trong Kim Bích Cung ngoại trừ thọ quyền Cung chủ cho tiểu Cung chủ, không một ai biết về thân thế. Từ khi vào Kim Bích Cung, chưa ai thấy tiểu Cung chủ cười bao giờ. Vì vậy, mọi người đã tận lực dò tìm để mong được nhìn thấy nụ cười thật sự của tiểu Cung chủ.
Sở Nam Nhạn sững sờ, lẩm bẩm:
– Có thể nào là y chăng? Có thể nào là y chăng?
“Huyết Si” Lôi Mãnh vội hỏi:
– Y là ai?
Sở Nam Nhạn vừa định đáp, chợt nghe bên kia vang lên một tiếng rú thảm rền rỉ, theo sau là những tiếng thét lanh lảnh của Sở Mộng Bình.
“Huyết Si” Lôi Mãnh tái mặt, cánh tay đang vịn vào thân cây đẩy mạnh, người quay phắt lại, vẻ mặt căng thẳng lập tức thư giãn, dựa người vào thân cây, chầm chậm ngồi xuống.
Sở Nam Nhạn cùng lúc quay người với Huyết Si, liền tức giật nảy mình, sững người ra tại chỗ.
Máu tươi nhuộm đỏ cả một khoảng đất rộng, hai cánh tay đứt lìa thành sáu đoạn cùng với ngọn cương trượng gãy nát rơi vãi quanh hai người đứng đối mặt nhau, ba quả cầu gai đã mất tăm.
Máu từ vết đứt của hai cánh tay đến tận vai tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ hai bên áo, người không ngớt run rẩy, mái tóc bạc dựng đứng trông lão vô cùng đau đớn lẫn ghê rợn.
Thanh bạch kiếm xuyên thủng ngực trước lão, trổ ra sau lưng. Vân Dật Long tay đang cầm chuôi kiếm, thần sắc bình thản và lạnh lùng đến rợn người.
Sở Mộng Bình thờ thẫn đứng bên cạnh Vân Dật Long cách chừng ba thước, có lẽ nàng đã kinh hoàng bởi vẻ mặt bình thản và lạnh lùng của Vân Dật Long trong khi đứng trước một người kinh khủng như vậy.
Vân Dật Long cười lạnh lùng nói:
– Các hạ đã biết mình khó có thể toàn mạng rồi chứ? Nhưng không chết ngay được đâu!
Lão nhân tóc bạc mắt đờ đẫn nhìn chốt vào mặt Vân Dật Long, nghiến răng nói:
– Vân Dật Long, lão phu biết… ngươi… ngươi còn có điều khẩn cầu lão phu…
Vân Dật Long giật mình:
– Không sai, Vân mỗ cần thuốc giải độc!
Lão nhân tóc bạc quét mắt nhìn quanh những tử thi ngổn ngang dưới đất, nén đau nói:
– Bọn họ… đều đã được đền bù, chết… chẳng có gì hối tiếc, nhưng… lão phu phải cần người có thân phận tương đương để đổi mạng…
Vân Dật Long thầm lo lắng, tay trái bỗng giơ lên, nhếch môi cười nói:
– Vân mỗ tin là các hạ không có khả năng ấy!
Lão nhân tóc bạc ương ngạnh cười khảy:
– Còn lão phu thì tin là trên cõi đời này hiếm có kẻ… tàn bạo… như lão phu.
Vân Dật Long nhướng mày, tay trái chầm chậm đè xuống đầu lão nhân tóc bạc, ngay khi sắp chạm vào trán, bỗng từ trong lùm cây cách ngoài năm trượng vang lên tiếng lanh lảnh hét:
– Không được giết!
Đồng thời một bóng đỏ lao tới nhanh như chớp, vươn tay chộp vào cổ áo sau của lão nhân tóc bạc.
Vân Dật Long vừa thoáng thấy bóng đỏ, lập tức nghĩ đến một người, tả chưởng vụt thu về, hữu chưởng lẹ làng vung ra, “soạt” một tiếng, hai luồng sáng đỏ bắn vút vào hai vai đối phương, ra tay tuy nhanh khôn tả, song qua mục tiêu công kích, như không hề có ý đả thương đối phương.
Bóng người đỏ như không ngờ Vân Dật Long lại ra tay tấn công và thủ pháp lại nhanh đến thế, trong lúc cấp bách, lui tránh hay đón đỡ đều không thể kịp, vội thụp người rụt vai thuận đà nghiêng lách sang bên.
“Soạt soạt” hai tiếng vang khẽ, ánh máu lóe lên rồi dứt ngay, bóng đỏ vọt ra ngoài xa năm thước, những nghe một giọng tức giận nói:
– Công tử… thật vô lương tâm, lại… dùng Ánh Huyết Hoàn đả thương người ta, tôi… phải báo với tiểu thư mới được.
Vân Dật Long chú mắt nhìn, bất giác ngẩn người, thầm nhủ:
– Thật chẳng ngờ là một cô bé mới tuổi mười hai mười ba.
Thì ra đó là một vị tiểu cô nương toàn thân y phục màu đỏ, tóc búi hình chữ y, gương mặt tròn trĩnh, mày liễu mắt to, chiếc mũi thẳng thớm và đôi môi nhỏ nhắn trông rất ngây thơ khả ái. Lúc này đôi vai cô bé đã bị rách toác hai đường dài gần ba tấc.
Lão nhân tóc bạc vừa nghe nói đến hai tiếng “tiểu thư”, đầu óc lập tức hiện ra một gương mặt lạnh lùng nhưng đẹp tuyệt trần, liền nghe lòng nhẹ nhõm, ý nghĩ thâm độc nảy sinh, thầm nhủ:
– Nếu lão phu mà chết, dĩ nhiên sẽ có người báo thù!
Rồi liền thè lưỡi ra, hai hàm răng cắn mạnh, đứt ra làm đôi, người liền mềm nhũn ra, tuột khỏi trường kiếm của Vân Dật Long, ngã ra đất chết ngay.
Tiểu cô nương áo đỏ kinh hãi, luống cuống nói:
– Ô! Công tử… đã làm chết lão ta rồi, nhất định tiểu thư chúng tôi sẽ không buông tha cho công tử đâu!
Vân Dật Long đang nóng lòng bởi độc thương của Huyết Si, làm ngơ bước vội tới, cúi xuống lục soát túi áo lão nhân tóc bạc, nào ngờ chẳng tìm thấy gì cả.
Tiểu cô nương áo đỏ thấy Vân Dật Long không đếm xỉa đến mình, lòng càng thêm tức giận, ý nghĩ báo phục của trẻ con liền nảy sinh, chẩu môi nói:
– Khỏi phải tìm, trong mình lão ta chẳng có thuốc giải đâu. Nếu muốn giải độc cho Huyết Si, vào lúc canh ba hãy đến Ngọa Long Phong phía sau Phong Hà Lĩnh mà lấy. Tuy nhiên… tôi xin báo trước, công tử có trở về được hay không tôi không dám bảo đảm…
Bỗng ngưng lời, đôi mắt to long lanh ngây ngẩn nhìn vào gương mặt anh tuấn của Vân Dật Long.
Vân Dật Long chầm chậm đứng lên, lạnh lùng nói:
– Đây là lần thứ ba cô nương đã gặp Vân mỗ, Vân mỗ tin là cô nương không nói dối, nhưng chẳng hay cô nương bảo Vân mỗ đến Vạn Liễu Bảo để làm gì vậy?
Tiểu cô nương áo đỏ vội lảng tránh ánh mắt sắc lạnh của Vân Dật Long, đưa tay chỉ lão nhân tóc bạc dưới đất nói:
– Chính là vì lão ta, nhưng đã bị công tử giết chết rồi!
Vân Dật Long cười khảy:
– Cô nương cũng là người của Nam Thiên Môn, nhất định trong mình có thuốc giải.
Đoạn cất bước đi về phía tiểu cô nương áo đỏ.
Tiểu cô nương áo đỏ sợ sệt lùi sau một bước, buột miệng nói:
– Trong mình tôi không có, chẳng tin thì công tử xét đi!
Bỗng thấy mình đã lỡ lời, liền tức thẹn đỏ mặt.
Vân Dật Long cũng thoáng đỏ mặt, Sở Mộng Bình lúc này đã hồi phục, vội nói:
– Để tôi soát cho!
Vân Dật Long xua tay:
– Không cần, vị cô nương này lần đầu tiên lên tiếng tương cáo tại Thái Sơn, chưa từng dối gạt Vân mỗ, Vân mỗ tin nơi cô ta. Cô nương hãy về đi, trước canh ba Vân mỗ sẽ có mặt đúng hẹn.
Tiểu cô nương áo đỏ bỗng biến sắc mặt, đôi mắt trong sáng lại chầm chậm nhìn vào mặt Vân Dật Long, có vẻ bất an nói:
– Tôi không phải là người của Nam Thiên Môn, để tôi trở về lấy thuốc giải được rồi, công tử đã bảo là tin nơi tôi rồi mà.
Vân Dật Long thoáng ngạc nhiên:
– Tấm lòng của cô nương quả là rộng rãi!
Tiểu cô nương áo đỏ thấp giọng:
– Tôi tin là công tử không phải đã cố ý đả thương tôi, và công tử cũng không hề biết chính vì muốn sanh cầm lão ta mà tôi đã dẫn dụ công tử đến đây, họ cũng sẽ không làm khó tôi lắm đâu, nhưng công tử mà đi…
Vân Dật Long bỗng ngắt lời:
– Cô nương, Vân mỗ có thể chờ đợi lâu được, nhưng còn một người khác thì không.
Tiểu cô nương áo đỏ vội nói:
– Tôi đi ngay đây!
Đoạn quay người toan bỏ đi, nhưng Vân Dật Long đã chậm rãi nói:
– Xin cô nương hãy bảo người của quý phương chuẩn bị, Vân mỗ sẽ tức khắc lên đường đi lấy thuốc giải.
Tiểu cô nương áo đỏ nghe nói liền chững bước, quay lại nói:
– Công tử không tin nơi tôi ư?
Vân Dật Long cười phá lên:
– Chẳng phải không tin, mà là Bạch Kiếm Linh Mã kể từ khi xuất hiện trên chốn giang hồ đến nay chưa từng nhờ người khác giúp cho việc gì, xin mời cô nương!
Tiểu cô nương khẽ thở dài như hối hận nói:
– Vân công tử… hẳn có nghe nói đến tên Đại Mạc Bằng Thành rồi chứ? Nhất định tôi sẽ mang đến, đó… đó là những lời thật lòng.
Đoạn quay người, vội vã phóng vút đi.
“Huyết Si” Lôi Mãnh giật mình, hai cha con họ Sở sửng sốt kêu lên:
– Đại Mạc Bằng Thành? Cô ta là thị nữ của Bằng Thành Bạch Phụng?
Vân Dật Long chấn động tâm thần, bỗng lại điềm nhiên nhếch môi cười, đảo mắt nhìn quanh tử thi ngổn ngang dưới đất, đoạn bước nhanh về phía linh mã.