Bách Khoa Yêu Thương

Chương 13: Bốn hiệp


Đọc truyện Bách Khoa Yêu Thương – Chương 13: Bốn hiệp

-“A Đỏ có cả rừng hoa rồi, cướp thêm một bông làm gì đâu?”

Nhạn hỏi. Đỏ bị sốc, ấp úng đáp theo bản năng.

-“Thì…thì…vườn càng nhiều càng rực rỡ chứ sao?”

À, ra vậy! Cù Băng Nhạn khẽ gật gù, bình thản tuyên bố.

-“Cho dù ta chỉ là một đoá hoa dại, ta cũng muốn một mình khoe sắc, trong khu vườn “đặc biệt” ấy.”

Thái độ Nhạn cương quyết lắm, bĩu môi mỉa mai A Đỏ nghe có rõ không, chưa rõ thì để Nhạn nhắc lại cho. Đỏ đâu có điếc đâu, tất nhiên ngấm từng câu từng từ rồi. Bị Nhạn chọc cho phát quê nên Đỏ cũng chẳng thèm nể nang gì sất, rút một xấp ảnh trong túi áo ném tung toé vào mặt A Nhạn, còn không quên ăn miếng trả miếng.

-“Nhạn nói thì hay, nhưng Nhạn có làm được thế đâu? Vừa chụp chiều nay đó, Nhạn xem đi, mở mắt to ra mà xem cái khu vườn đặc biệt của Nhạn đi.”

Cù Băng Nhạn run run nhặt từng bức ảnh, ánh điện đêm ngoài hành lanh mờ lắm, nhưng có mờ hơn thế thì Nhạn cũng nhận ra người trong bức ảnh này là ai thôi. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, Nhạn ước đêm ấy không theo A Đỏ lên Cao Bằng. Sự đời là vậy, ít biết, ít đau.

Đó là ngôi nhà nhỏ cấp bốn giữa núi rừng mênh mông, dưới ánh nến lung linh huyền ảo, một nam một nữ trần như nhộng quằn quại quấn lấy nhau. Nữ, chẳng phải là vị cô nương hắn sửa cúc áo cho sao? Bên trong cười đùa rúc rích, bên ngoài, A Nhạn đứng trân trân nơi khe cửa, nước mắt đua nhau rơi.

A Đỏ đưa tay gõ cửa, những tiếng cộc cộc đều đều, nghe tới nhói lòng. Sớm hay muộn cũng phải đối mặt, chỉ là Nhạn thấy sống lưng mình buốt lạnh. Hắn, người đàn ông Nhạn kính trọng nhất, chỉ sau trưởng bản Cù La Quả.

Hắn, ngày nhỏ đút cơm Nhạn ăn, dạy Nhạn học chữ, cõng Nhạn trèo qua mấy quả đồi liền. Hắn, hè năm ngoái từ thủ đô về còn mua cho Nhạn bao nhiêu kẹp tóc tím tím hồng hồng, thủ thỉ khen Nhạn là tiểu cô nương xinh đẹp nhất thế gian.

Hắn, mới đâu đây còn thề thốt, cả đời chỉ thương mình Nhạn. Mới đâu đây Nhạn còn tủi khổ vô cùng vì bị cướp mất cái nắm tay đầu tiên, vì áy náy với hắn. Hôm đó, A Nhạn khóc cạn nước mắt. Hôm nay, chỉ khóc một lúc thôi. Chẳng hiểu sao thời khắc A Mạnh đứng trước mặt, A Nhạn lại có thể bình tĩnh tới vậy.

-“Ngươi…giải thích đi…ta nghe…”

-“A Nhạn…ta…ta xin lỗi!”

-“Ta bảo ngươi giải thích cơ mà!!!”


A Nhạn gần như gào lên, ai đó mặc xong áo quần cũng lững thững đi ra, A Mạnh chẳng còn cách nào khác, hắn siết chặt tay nàng ấy giới thiệu là người yêu hắn, đoạn còn lấy hết sức can đảm cầu xin A Nhạn để khi nào hắn tốt nghiệp hãng bàn chuyện huỷ hôn với thầy nương. A Nhạn cười nhạt, cũng chẳng hiểu sao lại đồng ý với hắn nữa.

Chẳng hiểu sao lúc đó không vả cho hắn mấy phát cho hả dạ. Nín nhịn làm chi để giờ ruột gan nẫu nề tê tái? Lại mưa rồi! Là mưa hay đến cả ông trời cũng đồng cảm với A Nhạn? Lúc trước có một đợt Như cảnh báo, đợt đó Nhạn chuẩn bị tinh thần rồi, hắn yêu người đó, Nhạn sẽ sẵn sàng đứng sang một bên để chúc phúc, chỉ cần hắn nói thật.

Vậy mà không, là người Nhạn vô cùng tin tưởng, vô cùng ngưỡng mộ, là người duy nhất cùng A Nhạn từ bản Lan Hồ Điệp ra thủ đô Hà Nội học tập, thế gian ai cũng có thể phản bội Nhạn, nhưng nhất định không phải là hắn.

Thế nhưng rốt cuộc, lại là hắn.

Trước đây, dù hắn bận, dù có không gặp mặt, nhưng cảm giác có đồng hương cái lòng nó vẫn cứ an tâm lắm lắm. Giờ phút này, bất chợt thấy lẻ loi. Hà Nội rộng lớn là vậy, Nhạn biết tin ai?

A Đỏ chầm chậm lái xe bên cạnh, mở hết đèn trước đèn sau, soi đường cho Nhạn. Ban nãy Nhạn bị khủng hoảng, hắn nói như nào cũng không chịu lên, cứ một mực đòi đi bộ một mình. Tính Nhạn bướng, lại có võ nữa, Đỏ thì chưa đủ trình độ đấu tay đôi, cho nên là, đành đợi tới lúc Nhạn kiệt sức, không ương được nữa thì thôi.

Trong danh sách người yêu dài cả cây số của anh Đỏ, cũng có nhiều em từng dỗi kiểu này. Có bé gan được năm phút, có bé được mười phút, đợt gần đây nhất là Ánh, ngúng nguẩy hẳn nửa tiếng lận. Hễ gặp bánh bèo mè nheo kiểu đó thì anh Đỏ anh mặc xác, anh phóng vào bar chơi, sai bọn đàn em đón các nàng sau. Con gái là thế mà, đôi khi cứ phải lạnh lùng mới trị được.

Chỉ là, bữa nay, anh Đỏ dù đã định rồ ga cả chục lần, vẫn không nỡ phóng vượt lên trước chị Nhạn. Kể ra chị ấy cũng bá đạo, một thân một mình đi bộ xuyên đêm, mưa lâm thâm mà cứ thế đi phăng phăng, đến một cái ngoái lại nhìn anh Đỏ cũng chẳng thèm. Nếu không phải vì ra tới đường Quốc lộ bị vấp ngã sõng soài chắc chị sẽ cứ thế mốt hai mốt bước đều tiến thẳng về thủ đô mất.

A Đỏ trong xe đang gà gà gật gật, tự dưng nghe tiếng động giật thót tim, vội vã phanh gấp rồi lao xuống. Cũng may sáng sớm ít người qua lại chứ không thì toi. Từ ngày quen biết, đây là lần đầu tiên Đỏ thấy Nhạn thảm như vậy, môi thâm tím, mặt trắng bệch nhợt nhạt, ngay cả sức phản kháng hắn cũng không có, chân tay mềm oặt kệ hắn bồng vào xe, kệ hắn trùm khăn bông cho mình, kệ hắn chỉnh điều hoà, kệ hắn mắng đồ ngốc, kệ hắn luôn mồm càu nhàu.

Nhạn nằm ở hàng ghế sau, Đỏ thì lát lát lại lo lắng liếc qua kính chiếu hậu. A Nhạn quả thật không giống với những đứa con gái bình thường, về tới cao tốc Pháp Vân đã thấy Nhạn hé mắt tỉnh tỉnh rồi, qua Giáp Bát thì ngồi hẳn được dậy lau tóc. Về tới ký túc xá Bách Khoa hùng dũng mở cửa xe rẽ vào B6, một lời từ biệt dành cho A Đỏ cũng không có.

Quả là một ngày đáng nhớ của Cù Băng Nhạn, vừa lên tới phòng, còn chưa kịp thay áo quần đã bị cô bạn yêu quý giáng cho cái tát đau điếng, ngã dúi dụi xuống nền nhà. Duyên Như đang ngồi ăn bánh giò mà hốt cả hển, vội vã chạy ra khuyên can.

-“Bà điên à? Có gì bình tĩnh nói, dù sao cũng sống cùng nhau mấy tháng trời.”

-“Bình tĩnh, bình tĩnh thế quái nào được? Đêm qua nó và người yêu tui cùng mất tăm, sáng sớm tinh mơ hôm nay cả hai anh chị cùng nhau về, là các bà thì các bà có bình tĩnh được không?”

Ánh định nhảy vào vả thêm vài cái nữa nhưng Như đã giữ được tay nó. Duyên sốt ruột dìu Nhạn về giường, sức của Nhạn bình thường có thể trói gọn ba đứa dễ như trói gà, chẳng hiểu hôm nay làm sao mà người cứ như mất hồn đến nơi rồi, cũng chẳng chấp nhặt với Ánh gì cả, chỉ nhỏ lời xin lỗi Như thôi. Ánh thấy điệu bộ mềm yếu của kẻ địch lại càng được thể lên nước.

-“Cái tát đó là bà cảnh cáo nghe con, bạn bè mà giật bồ của nhau là không có được, người thủ đô không ai sống lỗi như vậy đâu.”


-“Bà im đi, cứ sồn sồn lên thế.”

Như quát, Duyên mở hòm lấy áo quần dưới gầm giường, giúp Nhạn thay đồ, rồi lựa lời mãi có đứa mới sụt sịt kể chuyện A Mạnh. Nhạn buồn, niềm tin bị chà đạp, khóc tức khóc tưởi. Ánh nghe ra đầu đuôi tự dưng thấy tội nghiệp quá, mom mem tiến tới gần xoa xoa má bạn yêu, thái độ cũng bớt căng thẳng hơn.

-“Cũng tại bà đó, muốn xuống tra Mạnh thì phải nhờ thằng Cường hay thằng Công chở đi chứ, ai đời đêm hôm khuya khoắt lại đi cùng người yêu bạn? Loại con gái gì mà dễ dãi vô duyên, phải đứa khác nó chả xé xác ra rồi, một cái tát còn nhẹ đó.”

-“Bà cứ mắng Nhạn xa xả thế? Danh sách người yêu của Vương lên xuống liên tùng tục, bà muốn trụ lâu thì phải cư xử khác người chứ? Chí ít cũng nên ngọt ngào nhu thuận, không bao giờ chỉ trích miệt thị người khác, chí ít cũng phải có gì đó đặc biệt chứ?”

Duyên nhỏ lời khuyên bảo, Ánh bĩu môi cao giọng.

-“Gớm, còn phải đợi bà giảng đạo đấy hả? Tui chả biết thừa, yên tâm, trong mắt Vương nhà tui thì tui chính là đứa bao dung rộng lượng số một nhá.”

-“Ừa, bà giỏi. Xem ra có người sắp được làm phu nhân đại thiếu gia rồi đó.”

Duyên trầm trồ thán phục, Ánh nghe bùi bùi tai, thích chí cười tủm tỉm. Công nhận từ ngày làm người yêu của Cao Bá Vương rất sướng ấy, đồ hiệu sài không phải nhìn mác, tiền nong hàng tháng cứ gửi đều đều cho ba mẹ và các em. Cả cái làng nhỏ ai ai cũng ngưỡng mộ Ánh cả, giờ Ánh là thần tượng của các cô gái trẻ nha.

Duyên mừng thay cho Ánh, Như thì lặng thinh. Thực sự là không biết nói gì cả, nhà Ánh rất khó khăn, cha già, mẹ yếu lại còn tám đứa em thơ, Như không ở hoàn cảnh của Ánh nên đâu dám đánh giá đâu. Là sự lựa chọn của Ánh, sau này sướng khổ Ánh chịu.

Tuy nhiên, hoa thơm thì nhiều ong bướm vo ve, xem ra Ánh sẽ còn vất vả dài dài. Và dù có nỗ lực như nào đi chăng nữa, Vương cũng sẽ không bao giờ nhìn Ánh, giống như cái cách mà Vương nhìn Nhạn. Đó, cái tên này sau thắp hương muỗi chắc cũng lên, thiêng tới thế là cùng, vừa nhắc tiếng trước tiếng sau đã thấy thập thò ở cửa phòng.

Mang tiếng đi cùng ông Vũ, mang gà hầm lên cho bạn Ánh mà mắt thỉnh thoảng cứ lén lút liếc qua bạn Nhạn mới hay chứ. Vũ kéo Như về giường, vừa thổi thổi vừa thì thụt kể chuyện.

-“Sáng nay thằng khùng ăn trộm nấm linh chi ngàn năm của ba nó đem tới nhờ tao hầm gà mày ạ, nó dặn làm bốn suất cho phòng mày nhưng riêng suất của Nhạn mới được cho nấm thôi, vì nấm quý mà. Nhưng tao kệ, tao cắt đôi cho vào suất của mày một nửa, thằng ngu nó biết thế quái nào được.”

Như gật đầu lia lịa, ra sức đồng tình. Nói gì thì nói vẫn cay vụ hắn thả cả ký than hoạt tính vào nồi nước phở Vũ kỳ công ninh chục tiếng đồng hồ, xong còn nhe nhởn không chịu đền chứ. Đời người đúng kiểu, không sợ kẻ thù tàn độc, chỉ sợ bạn thân chơi lầy, các cụ dạy cấm có sai mà.


-“Đáng nhẽ mày phải bỏ cả cây nấm vào suất của tao ý.”

Bạn Như lên tiếng, bạn Vũ nhỏ lời an ủi.

-“Ôi dào, ai lại thất đức thế? Thôi, mẹ nó ăn đi cho con tao khoẻ.”

Như ngoan ngoãn húp canh, ngày qua tháng lại nhanh quá thể, chẳng biết giấu được thằng Vũ tới bao giờ nữa, kể cũng bắt đầu lo lo. Phía bên kia Duyên cẩn thận bón cho Nhạn, bằng tuổi nhưng Duyên khéo léo nhất phòng, hiền dịu đằm thắm như nương Nhạn vậy, tự dưng Nhạn nhớ nương quá.

Nhớ nương rồi lại thấy tội lỗi, nương dặn Nhạn những gì Nhạn quên mất rồi. Quên nên mới khóc sưng húp cả mắt đó. Thật chẳng đáng! Thầy nương thương Nhạn, bản làng kỳ vọng vào Nhạn, Nhạn ở đây rầu rĩ làm gì a? Thời gian đó chi bằng học tập thật tốt, sau này đem điện đem Internet về bản, có phải tốt hơn không?

Nhạn hồi phục tinh thần nhanh ngoài sức tưởng tượng của Duyên, cảm giác Nhạn cũng chẳng yêu A Mạnh nhiều như Nhạn thường nói, vẫn giống tình anh em hơn. Anh trai có người yêu, em gái tủi thân chút, xong rồi lại thôi. Tính A Nhạn giống như một đứa trẻ, bị người khác cướp mất kẹo thì oà khóc, khóc xong lát lại nhoẻn miệng cười như thường, Duyên ngẫm mà ngưỡng mộ Nhạn ghê.

Giá kể, Duyên với thầy Hải, cũng dứt được dễ dàng như vậy.

Nhạn ăn no, ngủ chán thì dậy đi chạy thể dục. Trước cổng kí túc xá rất hay có người phát tờ rơi, mọi khi Nhạn cũng chẳng để ý đâu, mà hôm nay đang rảnh rỗi nên ghé vào. Hắn hình như cũng chỉ là sinh viên đi làm thêm thôi, đang quảng cáo cho trung tâm luyện tiếng Anh cấp tốc.

-“Kỳ diệu vậy a? Thế ta là dân miền núi có được miễn học phí không?”

Sở dĩ A Nhạn hỏi vậy vì ở trường hay ở lớp học võ Nhạn đều được miễn, tên đó nghe Nhạn ngây ngô thắc mắc thì phì cười, gái đâu mà trắng trắng thế, xinh xinh đáo để. Hắn dụ Nhạn đi theo hắn, rồi chỉ vào nhà nghỉ trước mặt đề nghị.

-“Không, nhưng nếu bé vào đây chơi với anh vài tiếng thì anh cho phiếu học miễn phí.”

Dễ thế a? Vừa được chơi vừa được miễn học phí, thành phố cũng nhiều người tốt quá thể a. A Nhạn mắt sáng như sao, gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn đi theo hắn. Phòng này chẳng đẹp như cái phòng A Đỏ đưa đi đợt trước gì hết, A Nhạn có chút thất vọng. Tên kia ngược lại hồ hởi lắm, phấn khích cợt nhả.

-“Mình bắt đầu chưa em gái nhỉ?”

-“Ừ bắt đầu đi thôi, ngươi muốn chơi trò gì a?”

Nhạn thản nhiên hỏi, hắn tủm tỉm đáp, còn gì nữa, tất nhiên là vật nhau rồi. Nhạn thấy hắn gầy gò quá, sợ không phải đối thủ của mình nên thương tình dò ý, ngươi có cần ta nương tay không, ta sợ làm đau ngươi. Đối phương mới nghe có mấy câu đó thôi người đã rạo rực khí thế, ra sức lắc đầu.

-“Vậy ngươi thấy sức ngươi chịu được mấy hiệp?”

Câu hỏi hơi mang tính chất kích thích sĩ diện đàn ông, có người nghiêm giọng e hèm.


-“Ôi dào, anh đây trăm trận trăm thắng, chỉ sợ đến lúc đó em lại quỳ xuống ôm chân anh kêu rên van xin thống khổ thôi.”

Được! Khá khen! Được cái thân hình không có nhưng tinh thần thì bất khuất, A Nhạn đánh giá cao. Với một người luyện võ mà nói, những đối thủ như vậy mình nhường họ tức là hạ nhục họ, tốt nhất cứ chơi bằng năng lực thật sự của bản thân thôi.

Hiệp đầu tiên, Nhạn dùng hai tay túm cổ áo hắn, nhấc lên đập cái rầm xuống đất. Hiệp thứ hai, Nhạn đợi đối phương tự mình đứng dậy sau đó mới thực hiện lại thao tác vừa rồi. Hiệp thứ ba hoàn toàn tương tự.

Hiệp thứ tư thì hắn kiệt sức, nằm bẹp dí dị một xó, Nhạn lại phải lôi hắn dậy để tiếp tục trò chơi. Nói chung chả có tính cạnh tranh gì sất, chán chán a.

-“Ngươi…chơi được hiệp thứ năm không?”

Có người quan tâm hỏi han, có kẻ nghe xương mình kêu răng rắc, miệng hộc máu chẳng thốt lên lời, thở phì phò lắc đầu. Nhạn thương thương lôi hắn quẳng lên giường, đoạn bảo.

-“Nói lời phải giữ lời a, mau đưa phiếu học miễn phí cho ta.”

Nhạn chẳng hiểu sao giọng Nhạn dễ thương như vậy mà hắn lại sợ són ra quần, tay run run với ba lô, vứt cho Nhạn cả tập phiếu luôn. Chỗ này đếm đúng được ba mươi buổi đó a, Nhạn sẽ chia cho Duyên một nửa. Tâm trạng Nhạn vui vẻ hẳn lên, tung ta tung tăng nhảy xuống lầu một.

Vừa hay ra khỏi nhà nghỉ thì bắt gặp A Đỏ, đi cùng bạn hắn, A Đen. Nhạn có biết tên đâu mà, thấy người ta đi xe màu gì thì gọi tắt thế cho tiện. Hai đứa ôm hai em xinh tươi, rẽ vào khách sạn sang trọng phía đối diện.

Đỏ hình như nhìn thấy Nhạn, vội bỏ gái một xó, mặt nóng phừng phừng băng qua đường, dồn dập hỏi.

-“Sao Nhạn lại vào đây? Chỗ này là chỗ để cho Nhạn tới hả? Tới làm gì?”

-“Ơ, thế sao A Đỏ lại vào bên đó? Vào làm gì?”

A Nhạn bĩu môi đá xoáy lại, A Đen cười cười, hai tay vòng qua ôm hai em vào lòng, thơm mỗi em một cái chùn chụt rồi cao giọng trêu.

-“Còn làm gì nữa? Tất nhiên là vật nhau rồi, nhỉ?”

-“Ơ hay quá a, vậy giống ta, ta cũng vừa chơi vật nhau xong.”

Chưa từng thấy đứa con gái nào hồn nhiên như vậy, A Đen suýt sặc, cố ý chọc A Nhạn, được mấy hiệp? Mặt mày A Đỏ thâm đen thâm tím rồi, trong khi đó A Nhạn vẫn cứ thật thà đáp lời.

-“Bốn hiệp thôi a. Tên đó yếu lắm, chơi chả sướng gì cả.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.