Bách Khoa Yêu Thương

Chương 1: Bách khoa yêu thương


Đọc truyện Bách Khoa Yêu Thương – Chương 1: Bách khoa yêu thương

Bản Lan Hồ Điệp nhỏ nhỏ lắm, xa xa lắm.

Nơi ấy được bao bọc bởi những dãy núi trùng trùng điệp điệp, vốn chưa có điện cũng chẳng có net, nhưng mà quanh năm mưa thuận gió hoà, lan rừng ngào ngạt thơm mát, cảnh đẹp như thơ, người dân dịu dàng chất phác.

Nơi ấy hôm nay có đại tiệc, tiếng chồng chiêng ca hát vui ơi là vui, già trẻ gái trai đều đổ về nhà sàn lớn ăn mừng con gái cưng của trưởng bản, Cù Băng Nhạn, người đầu tiên đỗ đại học từ xưa tới nay.

Là Bách Khoa, là trường khoa học kỹ thuật hàng đầu nha.

Là thủ đô Hà Nội đó a.

Ai cũng muốn tới thật gần rồi nắm tay “người nổi tiếng” một chút, mà khổ chẳng phải ai cũng có cơ hội. Thời gian gấp rút quá, trưởng bản ưu tiên già làng ngồi hàng ghế đầu.

Các bô lão dặn A Nhạn bao nhiêu là thứ, nào là trên đó ăn uống cẩn thận, nào là hàng tháng tới chỗ A Mạnh lấy tiền sinh hoạt phí, nào là gặp người Kinh nhớ chào hỏi cẩn thận.

Rồi thì nhớ viết thư gửi về thường xuyên nha.

A Nhạn hai má phúng phính hồng, gật gật đầu rất lễ phép. Cô bé cúi đầu chào tạm biệt từng người trước khi lên đường. Đi cùng A Nhạn là trưởng bản Cù La Quả, cha con họ phải mất hai ngày một đêm mới vượt được qua ba dãy núi và hai quả đồi để xuống phố huyện.

Từ đây A Nhạn sẽ đi xe giường nằm của anh Tư về thủ đô, Cù La Quả đứng vẫy vẫy theo xe con gái, sống mũi thấy cay cay.

A Nhạn lúc đầu còn háo hức tươi cười, đến khi thấy núi rừng xa xa rồi thì bắt đầu hoảng hốt, khóc đến sưng cả mắt a. Anh Tư phải dỗ A Nhạn nhiều lắm, chỉ trỏ những thứ hay ho bên đường mới làm bé con đỡ buồn.

-“A Nhạn biết cái gì kia không?”

-“Là đèn giao thông, có ba màu xanh đỏ vàng a.”

-“Giỏi quá.”

-“Còn thứ người kia đang cầm là điện thoại di động phải không A Tư? Kỳ diệu lắm nha, bấm số rồi áp vào đấy là nói chuyện được nha…”

-“Ừ, thông minh ghê ta.”

-“A Tư đừng đùa nữa, A Nhạn lên thành phố một lần rồi, lên để đi thi đó.”

A Tư cười xuề xoà vuốt tóc A Nhạn, nói tranh thủ ngủ đi cho đỡ mệt. Cô bé nhìn xa xăm phía cửa kính, tự hỏi không biết thầy về một mình có buồn không, nương ở nhà có cho lợn ăn đúng giờ không hay đang nằm khóc vì lo cho A Nhạn?


Chuyến xe đưa cô bé miền núi về thủ đô cập bến Giáp Bát đúng sáu giờ sáng. A Nhạn chào A Tư, hít thở thật sâu bước xuống chào đón thế giới mới.

Có nhiều chú mặc áo xanh mời A Nhạn đi cùng lắm, nhưng cô bé đều lắc đầu từ chối. A Nhạn tuy mười tám rồi nhưng ở nhà được trưởng bản chiều, lại sống trong núi lâu năm nên đâu có biết đi nhờ xe của người ta phải trả tiền đâu.

Lần trước đi thi là cùng Cù La Quả với anh rể Cù La Chim, lại có A Mạnh ra đón nên cứ nghĩ thủ đô cũng giống như ở bản a, thích đi ngựa nào chỉ cần vẫy rồi lịch sự xin họ một câu là được.

A Nhạn vẫn còn trẻ con lắm, thích màu sắc sặc sỡ, tia một lượt từ trái sang phải, thấy chiếc xe màu đỏ hầm hố đậu đối diện bên đường thì ưng thuận nhất, vui vẻ chạy bắt chân sáo qua đó gõ gõ.

Người nam trong xe đeo kính râm nên A Nhạn không nhìn rõ mặt, A Nhạn dịu dàng đưa mẩu giấy cho hắn rồi nhỏ nhẹ.

-“Cho ta đi nhờ đến địa chỉ này a, cảm ơn ngươi trước.”

A Nhạn vừa dứt lời thì từ đâu có người nữ mặc váy ngắn đi tới, người nữ nhìn người nam, nhìn A Nhạn rồi làm như không trông thấy, quay sang người nam giọng điệu nỉ non.

-“Cưng đợi em à? Biết điều nhận sai từ đầu có phải tốt không? Đỡ mất công dằn vặt cãi nhau khổ sở…”

Người nam có vẻ khó chịu, hắn lảng tránh chiếc hôn của người nữ rồi mở cửa xe ra hiệu cho A Nhạn vào. Cô tươi cười cảm ơn hắn, lại nghe giọng người nữ bực bội.

-“Gái dân tộc à? Khẩu vị “thiếu gia” dạo này cũng lạ ghê. Hay là cố tình làm em ghen đây?”

-“Dưa giá rẻ quá đấy, chúng ta kết thúc rồi.”

Người nữ giận lắm rồi a, cố gắng níu tay A Nhạn dặn dò.

-“Đừng vì vẻ bề ngoài đẹp trai của tên này mà bị đánh lừa, hắn là playboy đích thực đấy.”

Đẹp trai á?

A Nhạn đâu có thấy đẹp gì đâu, xấu hoắc à.

Nam nhân gì mà da trắng như trứng gà bóc, môi đỏ như tiết canh vịt, lại còn cao cao gầy gầy chẳng có cơ có múi, người như này ở bản có mà ê sắc ế chứ nói gì tới việc hỏi cưới con gái trưởng bản a.

Nhưng mà nương dạy A Nhạn rồi, xấu không phải cái tội, không được chê người ta nha. A Nhạn cúi gằm rồi chui vào trong xe, người nam đó vươn tay qua đóng cửa đánh sầm, cứ thế lao đi vun vút.

Tốc độ cao quá a, A Nhạn choáng váng chóng mặt lắm, một lát không kiềm được nôn thốc nôn tháo à.

Người nam kia phanh xe kít một cái, đen mặt lườm A Nhạn. Em Ferrari này hắn phải đặt trước cả mấy tháng mới về để bổ sung vào bộ sưu tập khủng, hôm nay cũng là ngày lái đầu tiên.


Định bụng qua Giáp Bát đón người yêu đang giận hờn, khổ nỗi thấy thái độ vênh váo ngứa mắt liền tóm con dân tộc này chọc nàng một trận, ai ngờ số nhọ đếch thể nào mà tả được.

-“Con điên! Tởm vờ lờ.”

-“Tại ngươi đi nhanh quá a, ta xin lỗi ngươi, ta đền cho ngươi a.”

-“Đền đền cái beep, BIẾN.”

Dứt lời, hắn không chút thương tiếc quẳng cả người lẫn hành lý ra khỏi xe. A Nhạn giữa thủ đô hoa lệ chẳng biết đi đâu về đâu, hành trình mấy ngày trời cũng làm cô bé mệt nhoài, tự dưng nhớ bản làng xa xôi, nhớ thầy, nhớ nương, ngồi khóc rưng rức à.

Khóc đến khi hai mắt sưng húp thì chiếc xe đỏ ấy quay lại, người trong xe tức tối quát ầm ĩ.

-“Lên đi!”

-“Ngươi cho ta đi nhờ a? Ngươi không giận ta nữa sao?”

-“Nhiều lời, có đi không thì bảo?”

A Nhạn mừng húm, rối rít cảm ơn hắn rồi ngoan ngoãn lên xe. Lần này hắn đi chậm hơn rất nhiều, tới chỗ A Mạnh rồi mà A Nhạn vẫn khoẻ khoắn lắm a.

Phòng trọ của A Mạnh nằm ngay tầng một, A Nhạn đứng ngoài nghe thấy tiếng người rên rỉ ỉ ôi mà gọi mãi không ai trả lời liền liều mình đẩy cửa đi vào. Ba người sáu mắt nhìn nhau, cùng kêu lêu ai oán à.

-“A Mạnh…A Mạnh…ngươi làm cái gì vậy?”

Má A Mạnh đỏ ửng à, hắn dắt A Nhạn ra ngoài rồi hổn hển hỏi.

-“Ta…ta…là sửa áo cho vị cô nương đó A Nhạn à…cúc áo của cô nương đó bị hỏng…”

-“Thật a? Người thành phố cũng dễ dãi ghê a…”

-“Ừ, ngươi qua từ bao giờ? Ta tưởng xe hai tiếng nữa mới tới nơi chứ? Làm sao ngươi tự mình tìm được đến nơi này?”

-“Ta đi nhờ người ta a.”

A Mạnh gật đầu rồi dặn A Nhạn đứng đợi. Hắn chạy vù vào nhà thay cái áo rồi lấy xe đạp đèo cô bé ra trường. A Mạnh học cao đẳng Bách Khoa năm cuối, cũng là người đầu tiên của bản đỗ cao đẳng, trước giờ là thần tượng của A Nhạn đó a.


-“A Nhạn à, ta đăng ký cho ngươi ở kí túc xá rồi nha, B6, phòng ngươi có bốn người. Ngươi hôm nay tới làm quen với mọi người nha, nhất định phải hoà đồng vui vẻ đừng ương bướng như trước. Ngươi hãy nhớ bản thân chỉ là một sinh viên bình thường như bao người thôi chứ không phải là con gái trưởng bản. Ngày mai thứ hai nhập học ngươi tự theo các bạn ra trường, cái gì cũng phải tự lập hiểu chưa, không phải lúc nào ta cũng ở bên ngươi được.”

A Mạnh dặn tùm lum mà đầu óc A Nhạn để ở phương trời nào căn bản không nghe thấy.

-“Ngươi thích vị cô nương đó à?”

-“Không, đừng nghĩ linh tinh.”

-“Thật a?”

-“Thật.”

A Mạnh không muốn làm ngày đầu tiên ra thủ đô của A Nhạn đã mất hứng nên hắn đành đáp bừa. Dắt A Nhạn tới cổng ký túc xá hắn liền đưa cho cô bé năm trăm ngàn rồi dặn dò.

-“Đây là tiền tiêu vặt a, chúng ta là dân vùng sâu vùng xa nên được nhà trường miễn học phí, tiền ký túc xá cũng không phải đóng đâu. Ta định thuê phòng nhưng nghĩ ngươi con gái ở ký túc an toàn hơn. Mỗi tháng ta được trợ cấp sáu trăm, còn ngươi bậc đại học nên được tám trăm, nhiều không nhiều ít cũng không ít, ngươi nếu tiêu tiết kiệm sẽ dư đó. Với cả năm trăm này trưởng bản Cù La Quả phải xuống phố huyện bán rất nhiều rau, trứng với thịt bò mới gửi được cho ngươi, trưởng bản thương ngươi nhất nhưng ngươi nên nghĩ cho người một chút. Tháng đầu cần mua sắm nhiều thứ chứ từ tháng thứ hai không có việc gì thì cố gắng đừng lấy tiền ở nhà nữa nha.”

-“Ta hiểu a.”

-“Ở thành phố này người ta không xưng ta với ngươi, xưng cậu mình, bạn tớ, tôi ông hoặc tôi bà. Rồi từ từ ngươi sẽ hiểu, nói cái gì cũng không nên chèn thêm chữ “a” vào, người ta sẽ thấy ngươi điệu đà mắc ớn đó.”

-“Rồi.”

-“Ngươi ăn mặc như này kiểu gì bọn họ cũng chê cười, nhưng ngươi yên tâm, cuối tháng mười lĩnh lương được ba triệu ta sẽ dẫn ngươi đi mua áo quần mới.”

-“Cảm ơn ngươi.”

A Mạnh vỗ vỗ vai nhóc con rồi quay người, A Nhạn cũng vui vẻ mở cửa phòng. Phong tục chào đón ở đây cũng lạ a, cả một chậu thau nước hắt thẳng vào mặt cô bé.

-“Bạn…bạn có sao không?”

Một bạn nữ cuống quít lấy khăn chạy ra lau cho A Nhạn rồi dắt cô bé vào bên trong thay đồ, bên ngoài hai bạn kia vẫn cãi nhau chí choé ầm ĩ.

-“Bà đổ nước vào người ta rồi đó, cái đồ nặc nô đanh đá.”

-“Tui nói bà nghe ở đây là ký túc xá hiểu chưa, không phải nhà bà mà bà muốn làm gì thì làm. Tắm rửa thì cũng phải nhanh nhanh lên chứ, ngủ trong đấy à mà nửa tiếng mới ra, điệu chảy nước luôn.”

-“Ê ê, nói năng cho đàng hoàng nhé, thế hôm qua bà chiếm cái nhà vệ sinh đi ra đi vào cả tối thì sao?”

-“Hôm qua tui bị tiêu chảy, không tính.”

Hai bà này cùng cá tính mạnh, mới tới đây chưa được hai tư tiếng đã inh ỏi ba lần liền, cũng may có bà Duyên tính tình xởi lởi dễ chịu căn ngăn không thì lao cào xé xác nhau rồi cũng nên.

-“Thôi hai bồ ơi, phòng mình có người mới đó, vậy là đủ bốn người rồi, tạm làm hoà đi.”


A Nhạn cũng vừa hay đi ra, hai cô bé kia nhìn cô mà há hốc.

-“Xin chào, ta…à không…tui là Cù Băng Nhạn, đến từ bản Lan Hồ Điệp, rất vui được làm quen với mọi người.”

-“Ừ, mình là Lê Thuỳ Duyên, quê Thái Bình.”

-“Tui tên Phạm Mai Như, quê gốc Đại Cường.”

-“Tui là Hoàng Ngọc Ánh, ở Nam Định.”

Phòng có hai giường tầng, Như với Ánh một giường. Duyên và Nhạn ở một giường, Duyên chọn nằm trên rồi nên giường A Nhạn ở phía dưới. Cô bé mở túi đồ đem thịt bò khô gác bếp, đặc sản bản ra mời các bạn. Bốn nàng túm tụm lại ở giường Băng Nhạn, nương Nhạn gói cho cơm nếp vẫn thừa, chỗ Duyên có chục quả trứng luộc sẵn, chỗ Ánh có nem mắm Nam Định, Như góp cà muối, bọn họ vừa ăn vừa nói cười rôm rả.

Ăn xong Như phải học bài nên chỉ ba người còn lại đi bộ ra trường thăm thú chơi với nhau thôi. Nghe đồn Mai Như đang ôn thi vào hệ Kỹ Sư Tài Năng, ở một góc Ánh, Duyên, Nhạn thủ thỉ buôn chuyện.

-“Tưởng mụ ta có giải quốc gia thì miễn thi chứ?”

-“Bồ chẳng biết gì cả, giải quốc gia của bà ấy chỉ được tuyển thẳng vào Toán Tin, Hoá Dầu và Cơ Điện Tử thôi, bà ấy muốn vào Công Nghệ Thông Tin cơ.”

-“Ừ, chảnh thấy ghét à.”

-“Thôi mà, bồ thật, còn sống lâu dài mà đừng nói xấu nhau nữa. Nhạn định vào khoa gì? Ước mơ của mình là vào khoa Điện.”

Thuỳ Duyên quay sang hỏi, Băng Nhạn thành thật trả lời.

-“Ta chưa biết, nghe bảo năm nay học đại cương mà, năm sau phân khoa thì tính, nhưng A Mạnh nhà ta học Toán Tin nên ta cũng thích vậy a. Còn Ánh thì sao a?”

Nói xong mới giật mình hớ, lại nhỡ mồm ta ngươi rồi.

-“Bà ăn nói kỳ ghê, a a ê ê nghe ngứa cả tai, tui học khối D mà, khoa khắm gì nữa.”

-“Tui quen rồi nhiều lúc chưa sửa được.”

-“Uầy, trai đẹp lái siêu xe kìa các bà. Đừng có nói với tui là anh cũng học Bách Khoa nha.”

Ánh sung sướng gào thét, Duyên thở dài thườn thượt.

-“Ôi dào, không biết à? Nghe nói là con trai đại gia, nhưng học dốt lắm, còn nghe đồn phải trúng đề mới đỗ được vào trường mình đó. Bà thấy trai đẹp là mắt sáng lên à, trai đẹp thì làm ăn được cái gì, trai soái phải là trai tài.”

-“Kệ tui…ớ…anh đẹp trai đi về phía chúng mình bà ạ…”

Ngọc Ánh đơ cả người, Băng Nhạn lúc này mới để ý ngó qua. Á, là nam nhân cho cô đi nhờ đây mà. Bây giờ mới có dịp diện kiến rõ dung nhan, eo ui xấu gì mà xấu hết phần thiên hạ, quan niệm thẩm mỹ của người thành phố cũng lạ ghê ta.

Mà chẳng hiểu hắn qua đây làm gì không biết a?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.