Bách Hợp Yêu Thương

Chương 29: Một Chữ Yêu


Đọc truyện Bách Hợp Yêu Thương – Chương 29: Một Chữ Yêu


Beta: Jin_93
Người mà Ngô Phong gặp ở khu giải trí nội thành là tổng cảnh ti của khu cảng đảo Phạm Xương Duy, sau khi Ngô Phong tiếp nhận cơ nghiệp của cha mình thì nâng đỡ Phạm Xương Duy.

Trước đó Phạm Xương Duy chỉ là một tên thanh tra quèn, hắn mượn thế lực của Ngô Phong từng bước một đi lên đến vị trí hiện tại, nhưng gần đây dần dần bất mãn với sự sắp xếp của Ngô Phong.
Giống như một trò chơi, cấp trên trước kia của Phạm Xương Duy là tự mình cố gắng từng bước để đi đến vị trí này, lại bị Ngô Thiên Dã dùng tiền tài phụ nữ mua chuộc, trở thành ô dù cho bọn họ.

Ngô Phong sau khi tiếp nhận vị trí của Ngô Thiên Dã, cấp trên của Phạm Xương Duy tự cho là mình cũng có công lao, liền tự cho mình là trưởng bối, không để Ngô Phong vào mắt, còn thường xuyên nói năng hàm hồ, đòi hối lộ đến vô độ, vì thế Ngô Phong cảm thấy nên đổi một người biết nghe lời hơn.
Ngô Phong âm thầm đem ít tin tức không đáng lo ngại cho Phạm Xương Duy, giúp hắn lập công lớn, từng bước leo lên vị trí cao, ở thời điểm thích hợp thuê sát thủ giết chết cấp trên của Phạm Xương Duy, đưa Phạm Xương Duy ngồi lên vị trí hiện tại.

Nhưng là sau khi Phạm Xương Duy leo lên vị trí cao, cánh cũng mạnh hơn, liền muốn thoát khỏi sự khống chế của Ngô Phong.
Hắn muốn nâng Bành Vượng Thành lên, nhờ vào đó để thoát khỏi Ngô Phong.
Hắn biết được Bành Vượng Thành bị Ngô Phong tính kế, vì thế liền muốn hợp tác với Bành Vượng Thành giết chết Ngô Phong, bọn họ muốn hàng chỉ là cái cớ.

Đợi cho Viên Quỳnh cùng A Đạt đi đưa hàng, Phạm Xương Duy liền gọi điện hẹn Ngô Phong, sau khi giết chết Ngô Phong, liền đem số hàng kia giao cho cảnh sát, rồi báo cáo lại với cấp trên phát hiện được hiện trường giao dịch ma tuý, nên vây bắt lấy được hàng, đồng thời Ngô Phong do ẩu đả với cảnh sát bị trúng đạn chết.
Thật là một kế hoạch hoàn mỹ, Ngô Phong là trùm ma tuý mà cảnh sát vẫn ngày ngày chú ý, nhưng là cảnh sát vẫn không có chứng cớ để chứng minh Ngô Phong phạm tội, cho nên tuy biết rõ Ngô Phong là trùm buôn bán ma tuý cũng không thể làm gì.


Vì thế, có thể đoạt lấy ma tuý trong cuộc giao dịch, có thể lấy làm chứng cớ chỉ tội Ngô Phong, còn trùm ma tuý Ngô Phong ngay tại hiện trường giằng co với cảnh sát nên bị bắn chết, đúng là hợp tình hợp lý, còn có thể lập được công lao lớn.
Bành Vượng Thành dĩ nhiên có thể có được vị trí hắn mong muốn, Phạm Xương Duy có thể dựa vào công lao để được thăng chức.
Nhưng mà Ngô Phong là loại người gì? Theo Viên Quỳnh nói, chính là loại người cái ót còn dài hơn đôi mắt của người khác.

Sau khi cùng Phạm Xương Duy gặp mặt, chưa nói được mấy câu đã thấy Phạm Xương Duy vô thức không ngừng co duỗi ngón tay cái, tự cảm thấy được nguy hiểm, cô vội vàng rời đi.

Phạm Xương Duy không thể không kích động muốn ra tay, Ngô Phong chỉ mang theo bên người Hoàng Vĩ Thịnh và hai tên đàn em, không ra tay lúc này thì còn ra tay lúc nào được.
Phạm Xương Duy đã cho người mai phục ở bãi đỗ xe ám sát Ngô Phong nhưng bị Ngô Phong phát hiện được, người ở hai bên liền xảy ra bắn nhau trên đường.

Ngô Phong chỉ mang theo bên mình ba người, đạn lại không có bao nhiêu, chốc lát đã bị ép lui tới khu đổ rác.

Vào thời điểm vừa tới bãi rác, Viên Quỳnh liền gọi tới, Ngô Phong định lấy điện thoại ra nghe, nhưng vì bắn nhau mà làm rơi điện thoại.
Trong trận đấu súng ác liệt, Ngô Phong cùng đám người Hoàng Vĩ Thịnh núp sau đồng đồ đạc bị vứt bỏ, vai Ngô Phong bị thương trúng một phát đạn, Hoàng Vĩ Thịnh bị trúng đạn ở đùi, còn có hai tên đàn em, một người bị đạn bắn ngay ngực ngất xỉu, không rõ sống hay chết, người kia cũng không tốt hơn là bao, cánh tay bị trúng hai viên đạn.
Khi Viên Quỳnh chạy tới, Ngô Phong không nhìn thấy nàng, cho tới khi nghe thấy tiếng Viên Quỳnh la lên: “A Phong….!A Phong…..”.

Ngô Phong mới biết Viên Quỳnh tới, cô rướn người ra khỏi chỗ núp, liền nhìn thấy dáng người gầy gò của Viên Quỳnh không có gì bảo vệ, bản thân đứng trơ trọi trong bóng đêm, giọng nói trần đầy lo lắng và khẩn trương.

Đọc truyện hay, truy cập ngay — T RUMtruyen.ME —
Tim Ngô Phong chợt ấm lên, Viên Quỳnh đang lo lắng cho sự an toàn của mình, lo lắng đến mức không thèm quan đến sự an toàn của bản thân, cô liền muốn mở miệng gọi Viên Quỳnh, nhưng nhìn thấy người của Phạm Xương Duy đang chĩa súng nhắm ngay Viên Quỳnh.

Lúc này, A Đạt nhanh chóng chạy tới kéo Viên Quỳnh núp đi, Ngô Phong cảm thấy trong thời khắc đó tim mình như ngừng đập, nhìn thấy A Đạt kéo Viên Quỳnh đi, cô mới thở phào một hợi, gọi trong bóng đêm: “A Quỳnh, tôi ở bên này”.
Khi Viên Quỳnh nghe thấy giọng nói của Ngô Phong, trong lòng như được trút bỏ tảng đá, cảm giác mất đi rồi lại có được thật đáng quý.
Nàng lại hét lên: “Chị không sao chứ?”.
Ngô Phong: “Tôi ổn”.
Hoả lực của đối phương rất mạnh, đối phương còn có mấy khẩu tiểu liên, còn bọn họ chỉ có mấy cây súng lục, người của hai bên cũng chênh lệch rất lớn.
Viên Quỳnh nhìn A Đạt bên cạnh, nói: “Anh yểm trợ tôi, tôi tìm cách qua bên đó”.
A Đạt gật đầu liền ra hiệu cho Hoàng Vĩ Thịnh đang nấp sau đống rác cạnh đó, bắt lấy cơ hội, tất cả cùng lúc hướng đối phương bắn tới tấp, áp chế hoả lực của đối phương.
Nhân cơ hội Viên Quỳnh liền lao ra, đi đến chỗ đối phương đang mai phục.


Nháy mắt nàng tiếp cận được, tay phải đã rút ra dao găm buộc tại bắp chân, phất tay cắt vào cổ chân một người, giữa tiếng kêu gào thê thảm, tên kia ngã trên mặt đất, Viên Quỳnh lập tức dùng chuôi dao nện mạnh vào đầu hắn, khiến hắn hôn mê.
Sau khi Viên Quỳnh nhanh nhẹn giải quyết một tên, đối thủ mới bắt đầu phản ứng, thay đổi hướng bắn, nhắm vào Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh lúc này đã muốn vọt ra phía sau một tên khác, mãnh liệt chế trụ cổ hắn, tên này khó có thể hô hấp, không thể phản kháng, Viên Quỳnh dùng hắn làm tấm chắn, liên tục nổ súng, bắn thêm vài người nữa.
Viên Quỳnh làm xáo trộn trận doanh của đối thủ, trong lúc hỗn loạn, mấy người Ngô Phong nhân cơ hội từ vị trí ẩn nấp đi ra, bắn liên hoàn vào đối phương.Tình thế lập tức xoay chuyển.

Ngô Phong cầm cự vết thương, đến gần tới bên này, bắn liền hai phát đánh ngã hai tên, nhìn Viên Quỳnh, la lớn: “A Quỳnh, đừng đánh nữa, chúng ta đi”.
Viên Quỳnh đẩy ngã một người, nói: “Biết rồi, chị đi trước đi”.

Viên Quỳnh một tay cầm khẩu súng tiểu liên vừa đoạt được, một tay cầm súng lục của mình, nàng dùng khẩu tiểu liên hướng đối thủ liên hoàn bắn ra.

Ngô Phong vừa nổ súng, vừa thối lui đến khu vực ẩn thân lúc ban đầu, lệnh cho Hoàng Vĩ Thịnh giúp đỡ tên đàn em bị trúng đạn trên cánh tay, thối lui ra ngoài trước, tự cô một tay kéo người bị hôn mê theo phía sau.
Mấy người A Đạt liên tục nổ súng, ngăn bớt hỏa lực của đối phương, che giấu Ngô Phong rút lui.

Viên Quỳnh cũng lui đi, cùng nhóm A Đạt vừa kiên trì nổ súng, vừa rời khỏi khu đổ rác.
Ngô Phong kéo tên bị bắn vào ngực lùi về phía sau, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh động cơ xe, Viên Quỳnh nghe thấy Hoàng Vĩ Thịnh hét lên: “Đại tỷ, tránh ra”.
Viên Quỳnh trong lòng hốt hoảng, lập tức quay đầu, liền nhìn thấy trước khu đổ tác xuất hiện một chiếc xe, cửa kính xe được hạ xuống, theo cửa kính xe hạ xuống liền xuất hiện một cây súng lục ngắm ngay Ngô Phong.

Phạm Xương Duy! Viên Quỳnh không thèm suy nghĩ nhiều giơ lên súng, chuẩn bị bóp cò, cùng lúc đó đối phương cũng vừa lúc muốn nổ súng bắn Ngô Phong, vừa định nổ súng, liền thấy Viên Quỳnh đang chĩa súng vào mình, theo bản năng bảo vệ bản thân hắn liền chuyển súng về phía Viên Quỳnh, hướng bắn Viên Quỳnh.
Ngô Phong nghe thấy Hoàng Vĩ Thịnh nói, liền quay đầu nhìn lại, đồng thời hai tiếng súng đột ngột vang lên, Ngô Phong quay đầu liền nhìn đến cửa sổ xe, thấy Phạm Xương Duy cổ tay dính đầy máu, súng lục bị rơi xuống đất, có người thấy Phạm Xương Duy định nổ súng với cô, dẫn lực chú ý của hắn, bảo vệ cô.
Ngô Phong lại quay đầu nhìn về phía Viên Quỳnh, nhìn thấy sắc mặt Viên Quỳnh tái nhợt, một tay ôm ngực, máu từ khẽ ở ngón tay trào ra.

Ngô Phong ngây người một lúc, lập tức chạy tới chỗ Viên Quỳnh, đỡ lấy Viên Quỳnh lung lay sắp ngã xuống.

Lúc này, Hoàng Vĩ Thịnh mới buông tên bị thương ở tay xuống, hướng Phạm Xương Duy liên tục nổ súng, Phạm Xương Duy không thể giết chết Ngô Phong, có chút không cam lòng, nhưng mà hắn đang bị thương, lại nhìn thấy người mà hắn mai phục đã chết hơn phân nửa, Ngô Phong đang chiếm thế thượng phong.

Bảo vệ cái mạng của mình quan trọng hơn, tức giận nhìn Ngô Phong, liền lái xe chạy trốn.
Ngô Phong bế Viên Quỳnh lên, vừa đi đến bãi đỗ xe, vừa nói với Hoàng Vĩ Thịnh: “Gọi cho bác sĩ tư nhân đến, kêu hắn lập tức đến phòng khám”.
Hoàng Vĩ Thịnh lập tức lấy điện thoại gọi, Ngô Phong lại nói: “A Đạt, cậu lập tức kêu vài tên đàn em đi mời Phạm thái thái cùng con bà ta đến chỗ chúng ta”.
A Đạt gật đầu, gọi người không có bị thương Tiêm Chuỷ Tử cùng một tên khác, lập tức lên đường.
Ngô Phong đi đến bãi đổ xe, đặt người Viên Quỳnh đã muốn hôn mê vào ghế phó lái, để đầu nàng gối lên đùi mình, không có thêm ai khác, tự mình lái xe đến phòng khám của bác sĩ tư nhân.

– ——————————————————–
Xin lỗi mọi người nha hôm qua mơ mơ màng đăng lộn chương mất tiu ????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.