Bách Hợp Yêu Thương

Chương 16: Khoảnh Khắc Sinh Tử


Đọc truyện Bách Hợp Yêu Thương – Chương 16: Khoảnh Khắc Sinh Tử


Beta: Jin_93
Hoàng Vĩ Thịnh theo sau Viên Quỳnh ra ngoài, đi qua con phố đối diện, lặng lẽ theo sau.

Lúc này trên đường không có nhiều người, Hoàng Vĩ Thịnh đi theo hơn mười bước, nhìn thấy Viên Quỳnh cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, vội vàng núp vào góc tường.
Đúng lúc này, một người qua đường đi ngang qua hắn, đột nhiên xoay người, trong tay cầm bình xịt, một màn sương trắng phun ra, Hoàng Vĩ Thịnh lẳng lặng ngã xuống.
Viên Quỳnh đi đến một bãi đỗ xe, đi vào bên trong, nhìn xung quanh không một bóng người, lấy ra một chiếc chìa khoá vạn năng, dễ dàng mở được cửa xe, lái xe ra khỏi bãi, lái về hướng nhà A Đạt.

Trên đường đi nàng dường như không có phanh xe, nhờ bóng đêm ẩn mình, đạp chân ga hết cỡ.
Nhà A Đạt ở tầng năm, Viên Quỳnh đem xe đậu dưới lầu, nhìn đến tầng năm còn sáng đèn, khởi động cánh tay một chút, leo lên đường ống dẫn khí đốt, tầng năm cách mặt đất hơn mười mét, cứ như vậy mà leo lên, người không có lực tay tốt chắc chắn không thể nào làm được.
Leo đến tầng năm, Viên Quỳnh nhìn cửa sổ thăm dò bên trong, nhìn thấy Trình An Nhi đang bị trói trên ghế.


Trình An Nhi tuy rằng bị trói nhưng trên người cũng không có bị thương gì, ánh mắt mang theo hoảng sợ nhìn A Đạt trước mắt.

Viên Quỳnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, A Đạt xem ra vừa mới bắt đầu, A Đạt đưa lưng về phía Viên Quỳnh, hắn mặt một cái áo da có hình mặt cười, Viên Quỳnh thử đẩy cửa số, cũng may là nó không khoá, nàng đẩy mạnh khung cửa sổ, khung cửa số đập vào trên tường, vang một tiếng động lớn, A Đạt kinh ngạc một chút, quay đầu lại nhìn, Viên Quỳnh đã nhanh nhẹn nhảy vào trong, quật A Đạt xuống đất, đập mạnh đầu hắn xuống nền.
A Đạt còn chưa nhìn rõ đối phương là ai đã bất tỉnh, Trình An Nhi nhìn thấy Viên Quỳnh, ngạc nhiên vui mừng vạn phần, Viên Quỳnh cởi trói cho nàng ấy, Trình An Nhi liền cầm hai tay Viên Quỳnh nói: ”Tôi biết em không có quên tôi, em sao lại giả vờ không quen tôi, em đã có người khác phải không? Em vì sợ người phụ nữ kia tức giận nên mới lơ tôi đi đúng không?”.
Viên Quỳnh không nói gì, vội vàng đưa nàng ấy quần áo, liền kéo nàng chạy xuống dưới lầu, lấy một ít tiền đưa cho nàng, nói: ”Cô bắt xe về nhà, tôi phải đi, nhớ kỹ, cô không biết tôi, trước giờ chưa từng gặp qua tôi, biết không?”.
Nói xong liền xoay người rời đi, Trình An Nhi cầm lấy tay nàng nói: ”Lỵ Lỵ, tôi có lời muốn nói với em.
Viên Quỳnh giãy khỏi tay Trình Anh Nhí nói: ”Tôi phải trở về, cô phải cẩn thận một chút”.
Nói xong liền xoay người ngồi vào xe, lái đi.

Ngô Phong vẫn chờ điện thoại của Hoàng Vĩ Thịnh, qua một lúc vẫn không thấy hắn gọi tới, cô nhận ra được có chuyện không đúng, liền gọi điện cho Hoàng Vĩ Thịnh, không người nghe, cô liền gọi cho A Đạt, vẫn không bắt máy.

Ngô Phong nhìn đồng hồ, đã trôi qua nửa tiếng, Viên Quỳnh nếu thật sự về nhà thì giờ đã về đến nơi, nếu như nàng đi tới nhà A Đạt cứu Trình An Nhi, căn bản chỉ nửa tiếng sẽ không về kịp.
Ngô Phong lập tức đi tới bãi đỗ xe, trên đường đi gọi điện cho Viên Quỳnh, đầu bên kia truyền đến âm thanh của Viên Quỳnh: ”Chị Phong”.
Ngô Phong hỏi: ”Em đỡ hơn chút nào chưa?”.
Viên Quỳnh đáp: ”Vừa uống thuốc xong, bây giờ đi nghỉ ngơi”.
Ngô Phong lại nói: ”Hình như tôi nghe thấy tiếng động cơ xe thì phải?”.
Viêm Quỳnh cưỡi khẽ, nói: ”Tôi đang ở ban công”.

Nhà Viên Quỳnh ở lầu ba, đứng ngoài ban công có thể nghe được tiếng động cơ xe hạng nặng rất rõ, nghe qua điện thoại sẽ không phân biệt được, Ngô Phong nghe thấy tiếng cửa mở, âm thanh động cơ xe cũng không còn, Ngô Phong nói: ”Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng về nhà đây”.
Viên Quỳnh nói lời chúc ngủ ngon qua điện thoại, rồi cúp máy.

Ngô Phong khởi động xe thể thao của mình, rời khỏi bãi đỗ xe, hướng đến nhà Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh trong lúc nghe điện thoại, liền tắt máy xe, lấy gạc tàn thuốc để trên tay vịn đập một cái, làm giống âm thanh mở cửa, làm cho Ngô Phong nghĩ rằng đang ở trong nhà, sau khi tắt điện thoại, liền khởi động xe, nhìn xem thời gian.

Nếu Ngô Phong lúc này lái xe đến chỗ của nàng, chỉ cần mười hai phút là đến.
Nàng cần phải về tới nhà trong vòng mười hai phút, Ngô Phong lái là một chiếc xe thể thao cao cấp, với tốc độ tối đa gần ba trăm km/h, mà chiếc xe của Viên Quỳnh mới mượn được, chỉ là một chiếc xe cũ nát chỉ được ba phần xe cô.
Viên Quỳnh đạp ga hết cỡ, nhìn kim tốc độ liên tục có khuynh hướng đi lên, tim Viên Quỳnh đập nhanh kịch liệt, thời gian trôi qua từng giây từng phút, phía trước có chiếc xe trọng tải chạy rất chậm, Viên Quỳnh bấm còi xe, xe tải cũng không có nhường đường, Viên Quỳnh quay đầu xe, lái xe ngược chiều.
Ban đềm tuy rằng ít xe trên đường, nhưng chạy ngược nhiều vẫn rất nguy hiểm, nhưng Viên Quỳnh không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nàng hoàn toàn buông lỏng phanh, đạp chân ga hết cỡ, khi tốc độ đạt đến hai trăm hai mươi phân khối, không ngừng đối mặt với những chiếc xe hướng về phía nàng, một chiếc cảnh sát giao thông xuất hiện, lái tới gần, nhìn Viên Quỳnh trên xe, dùng loa nói: ”Xe phía trước, lập tức dừng lại tấp vào lề”.
Viên Quỳnh quay xe lại chạy đúng chiều, tiếp tục tăng tốc, xe cảnh sát phía sau không ngừng đuổi theo, Viên Quỳnh hít sâu một hơi, lại đạp ga, nàng không ngừng tăng tốc, chiếc xe đã muốn chịu không nổi có khuynh hướng rung lắc, cửa thuỷ tinh cũng chịu tác động vang lên từng tiếng, chỉ sợ nếu cứ giữ tốc độ như vậy, chiếc xe sẽ bị văng thành từng mảnh.
Mười một phút hai mươi ba giây, Viên Quỳnh rốt cuộc cũng về tới dưới lầu, nàng liền thấy được chiếc xe thể thao màu bạc của Ngô Phong đậu ở đó, nàng liền nhanh phanh xe lại, cách xe Ngô Phong chừng mười mét, nàng còn chưa biết Ngô Phong có còn trên xe không, nhất thời không dám xuống xe, cửa xe của nàng lại bị một người mở ra, là một người đàn ông mặc áo khoác xám, người đàn ông nói: ”Ngô Phong đã đi vào, cô mau đi đi, tôi sẽ đem xe trả lại”.

Viên Quỳnh lập tức xuống xe, cũng không có nhìn xem người đàn ông đó là ai, chạy tới đường ống phía dưới nhà nhanh chống leo lên.
Ngô Phong đi vào toà nhà, bước hai bậc thang, tiến tới lầu ba, đứng trước của nhà Viên Quỳnh, Ngô Phong gõ cửa, không ai trả lời, lòng của cô bỗng nhiên nặng nề, ngừng lại vài giây, lại tiếp tục gõ cửa, trong thâm tâm, cô nghĩ Viên Quỳnh chỉ là không có nghe thấy, cho nên lần này, cô dùng sức hơn, Viên Quỳnh lý nào lại không nghe, nhưng vẫn là im ắng.
Ngô Phong thấy tâm của mình liền chùng xuống, cô điều chỉnh cảm xúc, lấy chìa khoá trong túi áo khoác ra.

– ——————————————————–
Tui khẳng định bộ này bị quỷ ám rồi mô phật????????????.

Tui bắt đầu hối hận khi edit bộ này rồi
Cầu vote và cmt nhiệt tình để có động lực edit tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.