Bạch Hạnh Lang

Chương 36


Đọc truyện Bạch Hạnh Lang – Chương 36

Huyền Vũ phản loạn được thu thập, dân chúng khôi phục cuộc sống thường ngày, nhà cửa bị binh lính phá hoại được giúp đỡ xây lại, tang thất của những ngưởi dân vô tội cũng được triều đình trợ cấp an ủi, đường phố Lạc Dương lại phục hồi sinh cơ, mặc dù vẫn còn thấy được dấu vết tàn phá của chiến hỏa, nhưng ít ra đã không còn chém giết điên cuồng khiến người sợ hãi.

Ngự thư phòng, một nam nhân không được tự nhiên vùi đầu vào đống tấu chương, rõ ràng đều là những việc đã quá hạn, hắn vẫn có thể một quyển lại một quyển phê, thật ra là bởi vì… ngượng ngùng, đúng vậy, chính là ngượng ngùng, Hắc Hoàng đại nhân sau khi thần trí thanh minh, một bên kinh ngạc mình mạng lớn phúc lớn, đại nạn không chết, một bên lại nhớ rõ bản thân khi kề bên bờ sinh tử, có nói một chút… Khụ… Nhàn thoại…

Chống tay nâng cằm, che đi nửa khuôn mặt, Hắc Kình chỉ cần nghĩ đến chuyện kia, cả khuôn mặt sẽ nóng bừng lên, luống cuống không biết nên đối mặt thế nào với Mặc Bắc, đành phải lấy cớ công vụ bận rộn, như rùa rút đầu ở đây.

“Hoàng thượng, Hữu tướng cùng Đức phi cầu kiến.” Hắc Ly nhẹ giọng thông báo, tay nắm chặt chuôi kiếm, hận không thể ngay lập tức chém chết đôi cẩu phụ nữ* này, lại còn dám tới đây diện thánh!

Phụ nữ: Cha và con gái

“Tuyên.” Hắc Kình ngược lại không bất ngờ, Trịnh Đắc Phủ vốn là hạng người dối trá, so với Hoắc Hợi cũng chẳng khác bao nhiêu.

Trịnh hữu tướng dẫn nữ nhi vào cửa trước hết làm một cái đại lễ ngũ thể địa đầu*, lão lệ tung hoành, khóc lóc nức nở, già mồm nói: “Trời xanh có mắt, vạn tuế vạn phúc, tà không thể thắng chính, tặc nhân đã bị trừng trị, cựu thần phản gia thăm viếng, đột nhiên nghe tin nghịch tặc tác loạn, lòng nóng như lửa đốt, suốt đêm khoái mã hồi kinh, một lòng khẩn cầu hoàng thượng an khang, gặp dữ hóa lành, quả là trời cao thương xót, Thánh thượng vô sự, cựu thần vui mừng khôn xiết.” Đức phi cũng là dáng vẻ lo lắng vui mừng, thậm chí tự ý chạy tới dựa vào bên người Hắc Hoàng.


Ngũ thể địa đầu: Một kiểu quỳ mà đầu, 2 đầu gối và 2 khuỷu tay đều chạm đất; hình minh hoạ bên dưới

“Trịnh Đắc Phủ, trẫm thấy đầu óc ngươi bị bốn chữ lưu danh sử sách làm hồ đồ rồi, trẫm dễ lừa gạt như vậy sao!” Một tay âm ngoan chế trụ cổ tay nhỏ nhắn của Đức phi, đem nàng kéo ra khỏi người mình, nàng đau đến rơi lệ kêu than, Hắc Kình vẫn bất vi sở động.

“Hoàng, Hoàng thượng… Cựu thần ngu muội, không rõ thánh ý…” Trịnh Đắc Phủ nội tâm hiện tại như thuyền nhỏ trôi giạt giữa sóng nước cuồn cuộn, còn Hắc Hoàng chính là cuồng phong bão táp kia, thật nan nguy.

“Nếu là trước đây, trẫm đã mở một mắt nhắm một mắt không tính toán với ngươi, đừng tự cho mình là thanh cao là bất đồng với Hoắc Hợi, ở trong mắt trẫm, các ngươi đều cùng một giuộc, một kẻ vì quyền lực tiền tài, một kẻ vì danh vì lợi, lần này ngươi đùa hơi quá rồi.” Đảo mắt một cái, thị vệ hai bên bước tới kéo Trịnh Đắc Phủ dậy, lão nhân kinh hoảng, luôn miệng xin tha kêu oan, Hắc Hoàng chỉ lạnh lùng ra lệnh: “Tru di cửu tộc.” Đôi phụ nữ này liền bị kéo ra ngoài.

“Số còn lại có bắt được không?” Hắn trước kia dựa vào thế lực cánh Hữu đăng cơ, mặc dù bằng quyền mưu, bồi dưỡng Tả tướng, kiềm chế bọn họ, nhưng chung quy cũng không phải kế sách lâu dài, nhân lúc đang rối ren này một lưới bắt hết, đem các thế lực trong triều đình một lần nữa bài bố lại.

“Toàn bộ nghi phạm liên quan đã bị bắt giữ, bao gồm Hoắc thị hơn một ngàn người, Trịnh thị hơn một ngàn người, cùng với hơn trăm người bị tình nghi làm trung gian quyên góp tiền của ủng hộ, ngoài ra còn có vài kẻ đang lẩn trốn, đã thông cáo treo thưởng toàn quốc, đang nghiêm mật truy bắt.” Bọn cánh tả hữu cây cỏ đầu tường kia đã sửa trị một phen, lão tướng biên cảnh cũng bị cưỡng chế cáo lão hồi hương, cũng không còn chuyện được tự nắm binh quyền, không làm tròn chức trách bỏ mặc sống chết của hoàng thất nữa. “A… Còn một chuyện, Hoàng thượng, thập tứ hoàng tử Hắc Lục… phải xử trí như thế nào?” Hắc Ly hiếm thấy cau mày, bày ra bộ dáng phức tạp.

“Thập tứ đệ?” Hắc Kình ngẫm lại, đang muốn xử lý, bỗng có một mạt nhân ảnh chưa được tuyên mà vào, thị vệ tưởng thích khách, đều cảnh giới rút đao, thế nhưng lại nghe thấy một tiếng khóc thảm thương, nơi phát ra đúng là… vật thể bất minh bên người Hắc Ly…

“Ô ô… Ly… Thật nhiều người hung hung… Thật khủng khiếp… Không muốn ở đây… Muốn về nhà…” Một người thấy thế nào cũng là một đại nam nhân hai ba mươi tuổi lại giống như nai con nước mắt lưng tròng rúc vào trong ngực thị vệ trưởng, còn liều mình đem nước mắt nước mũi cọ cọ lên khôi giáp, cọ đến mức mũi đỏ bừng.

“Không có chuyện gì, lui ra đi.” Hắc Kình thở dài, đuổi thuộc hạ, nhiều năm không gặp, thập tứ đệ vẫn là bộ dạng ấy.

“Ngô…” Nai con hiện tại mới chú ý trong phòng còn có người xa lạ, khiếp sợ hé một con mắt chọc người yêu thương nhìn trộm, nhìn nhìn, đột nhiên kinh hỉ kêu to: “Ca ca!” Dùng sức hút một cái, để nước mũi không rơi xuống, hoa chân múa tay vui sướng chạy về phía Hắc Kình, nhưng nước mũi đang lắc lư trên khuôn mặt kia vẫn vô cùng bắt mắt.


“Nói ngươi nhiều lần rồi, không cần loạn ôm người.” Hắc Ly trở tay kéo, đem nai con bắt về, Long bào là cỡ nào tôn quý, dính bẩn còn ra thể thống gì, chính là đại tội bất kính!

Ghen thì nói thẳng ra anh ơi =]]]

“Ác, Ly Ly, là ca ca nha.” Y ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ngây thơ khờ dại, lay lay tay Hắc Ly, nghĩ muốn giới thiệu ca ca cho hắn.

“Ân.” Hắc Ly không biết sao lại gặp phải đại phiền toái này, hắn tiêu diệt phản quân, một đường giết đến đại bản doanh, bấy giờ mọi người đã sớm bỏ trốn mất dạng, không thấy tung tích, duy độc chủ tử của mình là bọn chúng vứt lại, một đại nam nhân ngồi xổm trong đình viện đắp cát, nhìn thấy mình đến còn hỏi: 『 Xin chào, tìm ai vậy? Thúc thúc bọn họ đều ra ngoài rồi. 』 hại hắn giận không được, cười cũng không xong, một đội quân nhân đằng đằng sát khí lúc đó vẻ mặt cứng ngắc như bị rút gân, giống như lũ ngốc với nhau.

“Ly, y liền giao cho ngươi là được.” Hắc Kình quan sát một hồi, thực âm hiểm đem người ném cho Hắc Ly phụ trách, nói lại hắn chưa từng thấy Hắc Ly kiên nhẫn với ai như vậy bao giờ, còn mặc y đem nước miếng trát lên Hắc giáp mà bản thân xem là thần thánh. Thập tứ đệ ngốc, cái gì cũng không hiểu, trừng trị vô dụng, xử tử lại càng không nhất định, nhưng nếu thả ra không quản, khó bảo toàn ngày sau sẽ không bị nhân sĩ hữu tâm lợi dụng, rõ ràng để Ly trông nom, vẫn là kế sách vẹn toàn nhất.

“Cái gì!?” Hắc Ly thanh âm cao quãng tám.

“Ngươi dám kháng chỉ?” Một cái liếc mắt uy nghiêm phóng tới, Hắc Ly đành phải cắn răng, ngoan ngoãn tạ chủ long ân, sau đó đau đầu bị một đại tiểu hài sôi nổi lôi đi, la hét ầm ĩ muốn ăn mứt quả.

“Ha ha ha ha ha ──” đợi bọn họ đi xa, Hắc Kình thất thố vỗ bàn ôm bụng cười to, có thể được nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của Ly a!


“Có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

“Xem ra Ly cùng trẫm là một dạng, trẫm đương nhiên cao hứng!” Chính là cái gọi là chết phải chết trùm mới vui…

Ý là anh ở trước mặt Mặc Bắc thất thố, nên cũng phải hại Hắc Ly chết chung mới vui:)))

Từ từ, vừa rồi là ai nói chuyện? Hắc Kình bỗng ngẩn ra, hoàn hồn, há mồm ngạc nhiên, phát hiện người mình tận lực tránh né mấy ngày nay đang đứng ngay cửa.

Ngũ thể địa đầu

Ngũ thể địa đầu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.