Đọc truyện Bạch Hạnh Lang – Chương 17
Toàn bộ quần thần mấy ngày nay đều khổ sở dày vò như lâm đại địch, Hắc Hoàng có thể nói là xử xử địa lôi, tằng tằng huyền ky*, đáp lời nếu có hơi sai lệch, đương nhiên sẽ được ban thưởng vài gậy, cố tình lại không ai có thể nhìn thấu tâm tư đế vương, lâm triều một đống thần tử nhìn như thong thả, lòng lại tràn đầy sợ hãi bất an.
Xử xử địa lôi, tằng tằng huyền ky: Tức giận không hiểu vì sao, trút giận lung tung
Bất quá mây tan trăng ló rạng, cuối cùng cũng có cơ hội biến chuyển tình thế. Hắc Hoàng ra lệnh thiết Bách hoa khanh hoà yến*, tất cả trọng thần triều đình đều nhận được ngự thiếp*, mọi người ai cũng thở phào, tươi cười chuẩn bị lễ vật dự tiệc.
Bách hoa khanh hoà yến: Tiệc thưởng hoa của vua cùng quan lại
Ngự thiếp: Thiếp mời vua ban
Bách hóa khánh hoà yến đời trước được gọi là Bách hoa yến, vốn là yến hội thưởng hoa mà Tổ đại Hắc Hoàng tổ chức tại hậu cung, người tham dự thường chỉ là đế vương cùng thiếp phi, đương nhiên túy ông chi ý bất tại tửu*, người so với hoa càng xinh đẹp hơn, hoa nào có yêu kiều động nhân như vậy, yến tiệc thưởng hoa nói trắng ra chính là tiệc hưởng lạc, nghĩa cũng như tên, mời một trăm vị phi tần đến dự yến, nghe nói hậu cung người đông, trong hơn ngàn người chọn lựa trăm người, đều có phần học vấn.
Túy ông chi ý bất tại tửu: Ý của Tuý Ông không ở rượu, còn có dụng ý khác
Bốn phu nhân, chín phi tần cùng hai mươi bảy thế phụ là bốn mươi người được tuyển chọn nội bộ, tất nhiên có quyền tham dự, năm mươi người khác, là Hoàng đế tự mình chọn lựa, hoặc giao phủ nội thị tuyển chọn, mười người cuối cùng, tất cả bốc thăm quyết định, đặt ra như vậy, tất nhiên là cấp thượng vị tần phi một loại đặc quyền, cấp hạ vị cung thiếp một cơ hội, Hoàng đế nếu không chọn, phủ nội thị tuyển lựa hơn phân nửa sẽ chọn người có tư sắc tốt, lại có chút đầu óc, hiểu được phải biết ưu ái cho những công công có quyền hành một ít lễ vật, nếu là hàng ngũ phẩm trở lên, lại không có gia thế chống lưng, liền chỉ có thể tha thiết mong đợi may mắn rớt xuống đầu mình, trở thành một trong mười người cuối cùng.
Bách hoa yến có lệ được tổ chức ở Huyền cung Tây uyển đã nhiều năm, cho đến khi Hắc Hoàng tiền nhiệm, ngự khẩu đổi tên thành Bách hoa khanh hoà yến, tức ngoại trừ phi tần, còn cùng quần thần vui vẻ nữa, mang ý chân thành hài hoà, trong tiệc không nói chuyện công sự, chỉ thưởng người và hoa, đối với thần tử mà nói, được mời đến là một vinh quang cực lớn, Tả tướng Hữu tướng lễ nghi chu toàn, trang phục lộng lẫy tham dự.
“Các ái khanh không cần giữ lễ tiết, tối nay cứ việc thống khoái.” Hắc Kình nằm nghiêng trên chủ vị, liếc trọng thần bên dưới, tựa tiếu phi tiếu, Đức phi Trịnh Tương Tương tay nhỏ nhẹ đấm vai trái hắn, Thục phi Lạc Phù Linh bóp vai phải, Hiền phi Tiêu Uyển Dung gối đầu lên chân Hoàng đế, thỉnh thoảng nhẹ phiêu ánh mắt lên trên.
Ca vũ du âm là trò tiêu khiển không thể thiếu trong yến hội, vũ giả cùng nhạc giả của Bách hoa khanh hoà yến đều do phi tần đảm đương, bởi vì có cơ hội đạt được nhiều sự chú ý hơn, đương nhiên cũng sẽ tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
“Tạ chủ vinh ân.” Tả tướng bên trái, Hữu tướng bên phải, ranh giới rõ rệt, tuy nói không cần giữ lễ tiết, nhưng trong yến hội đều là người đầu ấp tay gối bên người Hoàng thượng, làm thần tử nào dám loạn ngắm mị sắc, càng đừng nói đến động tay chân, nếu không cẩn thận đắc tội cung phi nương nương nào đó, đợi ngày cáo trạng, chưa nghĩ đến kết quả ra sao, chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng kia, cũng đủ khiến bọn họ mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, thu liễm sắc dục.
“Đức phi, lực đạo sao lại nhẹ như vậy? Đấm bóp cho trẫm mệt sao?” Đem mỹ nữ kéo vào trong ngực, Hắc Hoàng kề sát lại, trêu tức nói.
“Đâu có, nô tì là sợ làm đau Hoàng thượng.” Bị Hoàng thượng nhìn tới ngượng ngùng, e lệ buông hạ tầm mắt, hơi thở Hắc Hoàng liền phả ra bên cổ, làm cho nàng khô nóng như lửa, xuân tình nhộn nhạo.
“Lực đạo nhỏ đến đập ruồi cũng không chết, sao có thể là thương trẫm, a? Hảo Đức phi của trẫm sao mặt lại hồng như vậy, có phải sốt rồi không? Trẫm sờ chút.” Hắc Kình tà tứ* cười, bàn tay tham nhập vào cổ áo Trịnh Tương Tương, nào phải quan tâm nàng có phát sốt hay không, rõ ràng là khinh bạc, mọi người rõ ràng nhìn thấy tay Hắc Hoàng đặt trong y phục Đức phi, tại ngực trái vân vê xoa bóp.
Tà tứ: Yêu mị mà tuỳ tiện
“Hoàng thượng…” Trung Nguyên nữ nhân bản tính dẫu sao cũng bảo thủ, tại nơi đông người bị đùa bỡn như vậy, thật sự cảm thấy thẹn, huống hồ nàng là Đức phi, không thể ở trước chúng gia tỷ muội đánh mất đoan trang, nếu không ngày sau sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, bởi vậy cho dù sớm ý loạn tình mê, nàng vẫn giữ một tia lý trí, không dám phóng đãng thở dốc ra tiếng.
“Xem ra Đức phi xác thực ngọc thể an lành a, ân? Thục phi cũng phát sốt?” Rút tay ra, đáy mắt trào phúng nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, rõ ràng muốn, còn cố tình ra vẻ, Hắc Kình ngược lại chú ý một nữ nhân khác, không giống Trịnh Tương Tương rụt rè như danh viện thục nữ, Lạc Phù Linh lại có vẻ thành thực hơn.
“Hoàng thượng, nô tì cảm thấy ngực có chút khó chịu…” Dụ dỗ câu hồn, đôi môi ngang ngược đỏ thắm dụ hoặc bên má Hắc Kình, nói chưa xong, hai tay đã tự động đưa ra kéo tay Hắc Hoàng đặt lên ngực, mượn nhiệt độ lòng bàn tay nam nhân, an ủi cơ khát tịch mịch lâu ngày.
“Thật sao, trẫm xem xem.” Kéo mở sa mỏng, liền nảy ra cặp hồng đào căng phồng xinh đẹp, là nam nhân khác thì đã nhịn không được nghĩ muốn bóp một phen, Hắc Kình thế nhưng lại thuần tuý thưởng thức, mặc cho Lạc Phù Linh như thế nào đem bộ ngực dán tại trên người Hắc Hoàng cọ cọ, hắn cũng bất vi sở động.
“Hoàng thượng, thần có lễ vật đặc biệt muốn hiến Thánh thượng.” Hoắc Hợi đứng dậy, nuốt nước miếng cười lấy lòng nói.
“Trình lên đây đi.” Hắc Kình quay về phía chúng nữ, thành thạo điêu luyện, xem các nàng âm thầm tranh giành tình nhân, quả thật là một lạc thú.
Hoắc Hợi vỗ tay một cái, một dị quốc nữ tử tóc vàng mắt xanh bước tới, áo bào thuần trắng xẻ tà trong suốt trễ ngực lộ vai, một cặp đùi xinh đẹp thon dài, còn có hồng nhũ anh đào khéo léo như ẩn như hiện, khuôn mặt trái xoan cao ngạo bày ra nụ cười băng lãnh câu hồn động phách, tựa như một đóa tuyết liên sinh trưởng trên đỉnh núi thanh cao thoát tục.
Hắc Hoàng chăm chú nhìn người trước mặt, trong mắt lấp lánh ảnh lửa, Hoắc Hợi liền biết Hắc Hoàng động tâm, nịnh nọt nói: “Đây là dị quốc thánh nữ, thanh nhã cao thượng, thần ngẫu nhiên có được, nhưng không phải long thân thánh thể không dám lây dính, bởi vậy muốn hiến lên bệ hạ, kỳ thần long mập hợp, thiên địa vĩnh an.”
Trịnh Đắc Phủ vừa nghe liền hoảng hốt, khẩn trương lập tức can gián: “Hoàng thượng, dị nhân không rõ, không phải tộc ta, không thể lâm hạnh, không có dòng máu tinh thuần thánh khiết của Huyền Minh Hắc triều, thỉnh Hoàng thượng suy nghĩ kĩ càng.” Bách hoa khanh hoà yến là nội yến cấm cung, Hoắc Hợi thế nhưng mang nữ nhân không thuộc hậu cung tham gia, tổn hại thể thống, nhất định là bụng dạ khó lường!
Hai người còn muốn đôi co, đã thấy Hắc Hoàng bỏ lại ba vị phi tần trên chủ vị, một mình đi tới trước mặt nữ tử, nâng một nhánh tóc vàng lên nhẹ hôn.”Phu nhân tên gọi là gì?” Kiến liệp tâm hỉ* là bốn chữ đầy đủ nhất miêu tả vẻ mặt của Hắc Hoàng giờ phút này.
Kiến liệp tâm hỉ: Nhìn thấy con mồi mà vui vẻ
Ai ngờ nữ tử kia chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn Hắc Hoàng một cái, liền quay mặt đi, cái nhìn kia không nặng không nhẹ, giống như sa mỏng che mặt, có thể nói hoàn toàn kích khởi dục vọng của Hắc Kình, hắn bá đạo đưa tay nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nữ tử, cúi người liền hôn giống như một hồi thiên lôi hoả địa, chẳng những khai mở phá thành xâm lược toàn bộ mật địa của nữ tử, đầu gối cũng cuồng vọng chen vào giữa hai chân nàng, suồng sã càn quấy.
Thế gian bao nhiêu nữ nhân có thể kháng cự cướp đoạt phóng khoáng hữu lực, tác cầu nhiệt tình nóng bỏng cỡ này, không có. Vừa ngừng hôn, nữ tử đã xụi lơ trong vòng tay Hắc Hoàng, khuôn mặt trắng như tuyết ửng hồng, hai tay vô lực chống cự, trong mắt Hắc Hoàng xem ra càng giống khiêu khích.
“Trẫm muốn ngươi!” Hạ phúc căng trướng, dục vọng như dã thú phá ra, đôi môi khêu gợi nhẹ khiêu khích cọ xát khóe môi nữ tử, nụ cười xấu xa mị hoặc tâm nữ nhân. Hắn cũng không phải yêu cầu, mà là trực tiếp thi hành!
Tám gã thị vệ cường tráng cao lớn bước vào, trong phạm vi bảy bước quanh Hắc Hoàng kéo một hoàng trướng cao hơn nửa người lên, che đi toàn bộ cảnh sắc bên trong, ngoài trướng hơn trăm người nghe thanh âm Hoàng phu hoan suyễn, cùng tiếng kêu *** mị yêu kiều của dị nữ, mặt đỏ tim đập, vừa đố kỵ vừa căm giận, Tả tướng Hoắc Hợi thì lại đắc ý đánh mắt hướng Hữu tướng thị uy, đối với người đồng sàng cộng chẩm ưu ái, là bệnh chung của đế vương xưa nay, đương kim Hắc Hoàng cũng sẽ không ngoại lệ.