Đọc truyện [Bạch Dương-Thiên Yết] Buông Tay Rồi Mới Nắm Tay – Chương 23#Ngoại truyện
-“Anh ơi, thay tã cho con nó kìa!”
-“Pha sữa cho con nhanh đi anh!”
-“Ru tụi nó ngủ dùm em với!”
…….
Thiên Yết bây giờ đã trợ thành một người mẹ tuyệt vời. Đến anh còn không ngờ cuộc sống sau hôn nhân lại cực khổ như thế này. Mà chỉ mình anh nghĩ vậy thôi…
Sau khi hai đứa kết hôn thì nhanh chóng đã có tin vui.
“Cả hai sắp được làm ba mẹ.”
Mừng ơi là mừng, kể từ ngày hôm đó. Bạch Dương được anh cưng như trứng. Anh dành phần nấu ăn cho cô.Đến ăn cơm anh cũng đút cho cô ăn. Trong khoảng thời gian chín tháng mười ngày đó, anh ngậm ngùi không ngủ chung với cô mà xuống sàn ngủ. Có lúc, Bạch Dương xót ruột nói với anh:
-“Anh không cần lo lắng cho em như vậy. Em tự chăm sóc bản thân mình được mà.”
-“Em nói chuyện thừa quá!”
Thiên Yết lúc nào cũng trả lời như vậy.
Bạch Dương dần dần cũng hiểu cho nỗi lòng khao khát được làm ba của Thiên Yết nên cũng mặc kệ.
Tại bệnh viện…
-“Được rồi, con đừng đi qua đi lại nữa. Bình tĩnh đi con”_ Đó là lời nói từ mẹ vợ nhắn nhủ con rễ.
Làm sao anh có thể ngồi yên được trong khi Bạch Dương đang cố hết sức trong phòng bệnh chứ.
Bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, mồ hôi nhễ nhại.
-“Ca này sinh khó…”
-“Khó là khó thế nào? Mẹ con cô ấy có sao không hả, trả lời đi!”_ Thiên Yết mất bình tĩnh mà không đợi ông bác sĩ nói hết câu.
-“Đúng là khó nhưng mà đã thành công. Là sinh đôi trai.”_ Bác sĩ cau có rồi bước đi.
Thiên Yết bước vào, Bạch Dương đã chợp mắt vì kiệt sức. Hai đứa bé trai nằm ngoan bên cạnh mẹ. Anh mừng lắm, mừng phát khóc luôn ấy. Ông trời đúng là đã ưu ái khi ban tặng anh một gia đình như thế này
Hôm cả gia đình bọn họ về nhà, hai vợ chồng trẻ nhân lúc tụi trẻ ngủ mà bàn với nhau:
-“Nên đặt tên gì cho con đây anh?”_ Bạch Dương hỏi
Yết suy nghĩ một hồi lâu rồi mới trả lời:
-“Em đứa anh,anh đứa em.”_ Thiên Yết
Cả hai cùng suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời:
-“Của em là Thiên Kỳ. Thiên trong Thiên Yết, Kỳ trong kỳ tài.”_ Bạch Dương nói rồi nở một nụ cười.
-“Còn tên đứa em sẽ là Bạch Khôi. Bạch trong Bạch Dương, Khôi trong khôi ngô.”_ Thiên Yết
Không hiểu nổi hai đứa nó như thế nào mà lại tâm đầu ý hợp thế kia. Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau đi làm giấy khai sinh cho tụi nó.
Còn về phần hai đứa nhóc kia. Lúc sơ sinh thì ba tụi bây chăm sóc, lo lắng đến không ngủ được ( Đoạn này là phần đầu đấy ạ). Rồi đến khi tụi bây được hai ba tuổi. Lúc nào cũng mẹ ơi, mẹ ơi. Mà cũng bực mình mẹ của chúng nó. Suốt ngày chỉ quan tâm đến hai tên quậy ấy mà chẳng ngó ngàng gì tới anh. Nhiều lúc anh cũng tủi thân lắm chứ.
Đó là nỗi lòng của Thiên Yết, Bạch Dương thấy chồng lúc này hay cau có với lũ trẻ thì cũng nghĩ ra được phần nào. Tối hôm ấy, nhân lúc tụi nhỏ ngủ, cô thủ thỉ với chồng:
-“Nè anh, mai em gửi tụi nhỏ cho bà ngoại. Hai đứa mình đi đâu chơi cho giải khuây”_ Bạch Dương
Ôi trời ơi, anh chẳng thể nào giải thích được cái tâm trạng lúc này nữa rồi. Sao anh lại có một người vợ yêu anh như thế này chứ. Anh hôn trán vợ, ừm nhẹ một tiếng rồi cả hai cùng thiếp đi
Ngày hôm sau, là ngày vui và hạnh phúc đến mức Thiên Yết phải lưu vào sử sách.
Hạnh phúc của đôi vợ chồng họ bây giờ là nhìn thấy sự trưởng thành từng ngày của hai đứa con.
Và rồi cũng đến ngày, hai người họ được thăng chức làm ba chồng và mẹ chồng.
Tại một vùng biển được hoàng hôn rực lửa bao trùm, có một đôi vợ chồng già đang ngồi đó nhớ về những kí ức đẹp về tình yêu của họ. Một quãng đường thật dài mà cho dù có đến hết cuộc đời này cũng sẽ chẳng thể nào quên được.
-“Tôi với bà hứa với nhau chuyện này nhé!”_ Ông cụ nói.
-“Vụ gì chớ hả?”_ Bà ấy, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn giữ cho mình vẻ đẹp ấm áp người nhìn.
-“Nếu bà đi sang thế giới bên kia trước tôi. Xin hãy đợi tôi một thời gian. Còn nếu tôi sang trước, thì tôi sẽ đợi bà. Rồi ta lại hạnh phúc, bên một thế giới khác.”_ Ông nhìn xa xăm, có lẽ đó là ước mơ của ông lúc này.
-“Ừa”
Một câu trả lời, khiến hai trái tim của hai kẻ già hạnh phúc biết bao.
Đã có biết bao chuyện xảy ra, ta vẫn luôn đi chung một đường. Cùng nhau tận hưởng hạnh phúc do chính tay chúng ta tạo nên. Đến giờ, chẳng còn gì phải tiếc nuối cả.
-“Ông nội, bà nội đây rồi.!
-“Tụi nhỏ kiếm ba mẹ mãi, cùng nhau chụp một pô hình nào”
—————————————————-
Hạnh phúc, đôi khi là những thứ ngay bên cạnh ta
———————————————————-
Lời tác giả: Rồi, bây giờ là kết thúc thiệt rồi đó nha. Mình sẽ tập trung vào cái oneshot kia.
Thân
Quyên Ngố