Đọc truyện Bạch Đào Ô Long – Chương 10
Thời điểm Văn Nghiễn đuổi tới thì phát hiện Bạch Đào đang núp ở giữa hai giá sách, bên cạnh là cửa thoát hiểm
Anh đi tới, còn chưa mở miệng gọi cậu, Bạch Đào đã bước nhanh tới bưng kín miệng của anh. Văn Nghiễn cực phối hợp nhượng Bạch Đào đem mình áp lên tường, dùng ánh mắt hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Đào không nói gì, cậu thoạt nhìn rất hồi hộp, vành tai so với ngón tay anh vừa mút còn muốn hồng hơn, Văn Nghiễn có chút không rõ, anh thuận theo ánh mắt của Bạch Đào mà nhìn, cửa thoát hiểm khẽ mở ra, ngay sau đó anh nghe được tiếng nước mơ hồ còn có vài tiếng rên rỉ cực nhỏ. Bạch Đào đối với thanh âm này rất quen thuộc, là thời điểm hôn môi môi răng quấn quýt phát ra tiếng nước
Văn Nghiễn đã rõ ngọn nguồn câu chuyện, thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Bạch Đào. Mà Bạch Đào mặt càng đỏ hơn, cậu đối Văn Nghiễn làm khẩu hình nói:
“Ta không bịt miệng ngươi, ngươi tuyệt đối đừng lên tiếng a.”
Văn Nghiễn gật gật đầu, lại tại một chốc Bạch Đào sắp thu tay về thì duỗi ra đầu lưỡi nhanh chóng liếm liếm lòng bàn tay của cậu
Đầu lưỡi dính nị trơn trợt, liếm qua lòng bàn tay trong nháy mắt lại tựa lông chim phất qua, khinh liền ngứa. Bạch Đào cấp tốc thu tay về, cậu hiện tại tinh thần căng thẳng, không chịu được chút nào trêu chọc.
Bạch Đào không dám mở miệng mắng anh, chỉ có thể mềm nhũn trừng Văn Nghiễn, Văn Nghiễn cười cười, thân thủ đem Bạch Đào kéo đến áp lên tường, vị trí của hai người trong nháy mắt đảo lộn
Văn Nghiễn đem Bạch Đào vây tại giữa bức tường và vòng tay mình, anh chắc rằng Bạch Đào không dám giãy dụa lên tiếng, cho nên làm việc cũng có chút không chút kiêng kỵ
Văn Nghiễn nghĩ không sai, Bạch Đào xác thực không dám giãy dụa lên tiếng, cậu hạ thấp giọng, đặc biệt nhỏ giọng chất vấn Văn Nghiễn:
“Ngươi làm gì a?!”
Văn Nghiễn cúi đầu để sát vào, hô hấp nóng rực phun tại tai Bạch Đào, đôi môi như có như không liếm hôn vành tai, nhiệt khí mang theo tê dại từ tai tiến vào trong thân thể, thật giống toàn thân đều có con kiến đang bò, ngứa đến cậu đều đứng không vững
Bạch Đào một chút mềm nhũn chân, cậu theo bản năng bám lấy giá sách làm điểm tựa, kết quả làm ra tiếng động không lớn không nhỏ. Tâm Bạch Đào hơi cương một chút, theo bản năng nhìn Văn Nghiễn.
Đôi tình nhân đang thân mật ở bên kia tường cũng tạm thời ngừng lại, hiển nhiên bọn họ nghe được âm thang từ bên này, anh nghe được có người ở nhỏ giọng oán giận, nói cái gì nghe không rõ ràng lắm, thế nhưng âm thanh lại có mấy phần quen thuộc, là omega vừa nãy
Mà alpha động viên hắn, hai người nhỏ giọng nói một phút chốc, sau Bạch Đào nghe thấy tiếng bước chân, nhất định là alpha lại đây kiểm tra tình huống.
Bạch Đào bị doạ đến tim đập loạn, cậu cũng không hiểu, rõ ràng bọn họ đang thư viện play, tại sao hiện tại có tật giật mình lại là cậu?
Tiếng bước chân ngày càng gần, nhịp tim của Bạch Đào cũng càng lúc càng nhanh, cậu không muốn bị người phát hiện cậu ở đây nghe trộm, cậu thân thủ kéo kéo ống tay áo Văn Nghiễn
Văn Nghiễn cúi đầu, ánh mắt của Bạch Đào hoảng loạn, sợ đến vành mắt đều đỏ, cậu hiện tại cứ như vậy nhìn anh, không giữ lại chút nào mà khẩn cầu, thật giống hiện tại anh chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của cậu. Bạch Đào xem lòng người cắt tóc ngứa(?), thân thể đều một tấc một tấc yếu mềm xuống.
Sao lại câu nhân như vậy?
Văn Nghiễn cũng nhìn chằm chằm Bạch Đào, hai người hô hấp quấn quýt.
“Hả?”
Bạch Đào hoảng hốt đến không được, sợ đến không dám thở mạnh, cậu mang theo một chút nức nở hỏi Văn Nghiễn:
“Ngươi mau suy nghĩ biện pháp a.”
Tâm Văn Nghiễn liền chùng xuống một khối, anh không chịu được Bạch Đào nhìn anh như vậy, càng không chịu được Bạch Đào mang theo tiếng khóc nức nở cầu anh
Văn Nghiễn ho khan một tiếng, bước chân gần trong gang tấc ngừng lại, dừng một chút, lại lần nữa trở về. Bạch Đào nghe bọn họ đang nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, nghe không rõ ràng bọn họ nói cái gì. Ngay sau đó âm thanh hôn môi lần thứ hai vang lên, so với lúc trước càng to lớn hơn, càng trắng trợn không kiêng dè.
Omega nhỏ giọng rên rỉ, âm thanh cao thấp quấn lấy triền miên, như là biết bọn họ ở đây nghe lén, cố ý để bọn họ nghe thấy
Bạch Đào thật sự là không ở nổi nữa, cậu đẩy Văn Nghiễn một cái làm anh tránh ra.
Văn Nghiễn nguy nhưng bất động, trái lại liếm vành tai Bạch Đào, lời bình nói:
“Hắn kêu không dễ nghe như ngươi.”
Ai muốn nghe loại khích lệ này a?!
Bạch Đào giận dữ, liền trừng Văn Nghiễn một cái. Văn Nghiễn cười nhẹ hai tiếng, một tay chống đỡ vách tường, một tay thuận theo vạt áo của Bạch Đào chậm rãi sờ lên trên
Omega da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, sờ lên cảm giác rất tốt. Văn Nghiễn tại eo cậu xoa xoa, Bạch Đào lập tức liền run chân, đổ người về phía trước liền ngã vào lòng Văn Nghiễn
Nguyên bản cánh tay đang chống đỡ trên tường liền hạ xuống eo Bạch Đào, tay khác tại bên hông của cậu quấy phá. Bạch Đào nhịn không được, nhỏ giọng hừ một tiếng.
Âm thanh cách vách ngừng hai giây, sau đó omega rên to hơn, kêu càng thêm triền miên ngọt ngào. Gương mặt Bạch Đào càng đỏ hơn.
Omega kia không riêng rên rỉ rầm rì còn nói lời tao lãng
“Đừng… Chớ có sờ eo ta, thật là nhột…”
Eo Bạch Đào lập tức cũng cảm thấy ngứa.
“Ca ca sờ ngực ta, nhẹ…nhẹ một chút…”
Tay Văn Nghiễn chậm rãi hướng lên trên, che ở trên ngực của cậu, đầu ngón tay nắm đầu nhũ Bạch Đào, chậm rãi nhào nặn.
Tiếng hít thở của bọn họ ngày càng ồ ồ gấp gáp, lý trí của Bạch Đào cũng tại Văn Nghiễn ung dung thong thả nhào nặn bên trong, omega ở bên cạnh kêu ngọt ngào chậm rãi bé lại
Ánh mắt cậu từ từ tan rã, nhìn chằm chằm đôi môi Văn Nghiễn ngay gần trước mặt
Vừa ăn xong quả đào, đôi môi Văn Nghiễn đỏ lên, trên mặt còn có một tầng thủy quang.
Hảo muốn hôn lên để nếm thử đôi môi anh là mùi vị gì.
Cậu nghĩ như vậy, thân thể cũng không bị hạn chế tiến về phía trước, Bạch Đào ngửa đầu, bẹp một cái, hôn lên cằm Văn Nghiễn
Văn Nghiễn tiến lên, một lần nữa đem Bạch Đào đè ở trên tường, cúi đầu chuẩn xác tìm được môi của cậu, đầu lưỡi dễ dàng vói đi vào, tại trong miệng cậu khuấy đảo
Bạch Đào bị Văn Nghiễn đột nhiên xuất hiện lại hung hăng hôn môi đến thất điên bát đảo, mũi cậu tràn ra cường liệt thở dốc, suyễn đến cuối cùng mơ hồ còn có khóc nức nở.
Văn Nghiễn hô hấp cũng rối loạn, anh cấp Bạch Đào một ít thời gian để bình phục, sau đó đem môi chuyển qua đuôi mắt có chút hoe đỏ của Bạch Đào, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu. Tay anh cũng từ trước ngực của Bạch Đào dời đến lưng cậu, thuận theo cột sống của cậu chậm rãi sờ xuống phía dưới
Mới vừa sờ xuống xương cụt, Văn Nghiễn cảm thấy vạt áo của mình lại bị người kéo kéo một chút
Anh hơi lùi về phía sau nhìn Bạch Đào.
Bạch Đào hô hấp vẫn loạn, ngay cả nói chuyện cũng như là khóc nức nở xin tha, cậu nói:
“Không muốn… Không nên ở chỗ này.”
“Ồ?” Văn Nghiễn nhíu mày hỏi ngược lại, “Không ở nơi này, ngươi muốn ở nơi nào?”
Tại chỗ công cộng làm chuyện như vậy Bạch Đào nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cậu sợ muốn chết, chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.
“Đừng nên ở nơi này, có được không?”
Thấy Văn Nghiễn không nói gì, cậu liền bồi thêm một câu:
“Van ngươi, ca ca.”