Đọc truyện Bạch Đào Nhầm To Rồi – Chương 7: Tớ Là Gió Anh Ấy Là Cát, Triền Miên Dây Dưa Đến Tận Chân Trời
Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Bùi Thời đã “làm lụng vất vả” cả đêm, cuối cùng Bạch Đào cũng có thể yên tâm ngủ một giấc.
Chỉ là một người làm nghề tự do vốn dĩ dự định sẽ ngủ cho đến khi tự tỉnh như cô, cuối cùng vẫn bị chuông điện thoại đánh thức.
“Bạch Đào! Cậu lên hot search rồi!”
Là Dư Quả gọi tới, theo như ghi chép trò chuyện trong điện thoại của Bạch Đào, năm năm qua, quan hệ giữa cô và Dư Quả vẫn luôn rất tốt, tình chị em son sắt vẫn thanh sơn không đổi lục thủy trường lưu(1).
(1)青山不改绿水长流/Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: Nghĩa là núi cao vẫn còn nằm yên tại đây, nước xanh chảy mãi, mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi.
Mặc dù đã cách năm năm, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc không chút thay đổi so với trước kia ấy, Bạch Đào không khỏi có chút xúc động.
“Cậu có phải còn chưa dậy không? Mau ra ngoài đi, buổi trưa cùng nhau ăn cơm! Tớ gửi địa chỉ cho cậu!”
Cúp điện thoại, Bạch Đào uốn thân bật dậy đi rửa mặt chải đầu, nơi Dư Quả hẹn cô là một nhà hàng Mexico, ở ngay dưới tòa nhà công ty Dư Quả làm việc.
Sau khi tốt nghiệp, Dư Quả không chút ngoài ý muốn vào làm trong công ty của gia đình, đồng thời còn thực hiện lý tưởng sống của mình: Trở thành một người bình thường không ai để ý đến.
Bởi vì trong nhà còn có anh chị, là em út không có áp lực tiếp quản công ty, cho nên cô ấy đã giấu thân phận, vào công ty làm một chuyên viên thiết kế quảng cáo bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường mà cô ấy hằng mơ ước.
Có những người phấn đấu cả đời để được trở thành ông chủ, ai có thể nghĩ tới lý tưởng sống của Dư Quả lại là trở thành một xã súc(2) chứ?
(2)社畜/Xã súc: Đây là từ ngoại lai của Nhật Bản, 社 trong tiếng Nhật là từ chữ 會社 (Công ty), 畜 trong 家畜(Gia súc). 社畜 có nghĩa là súc vật của công ty. Năm 1990 từ này xuất hiện tại các doanh nghiệp Nhật Bản, sau này đã lan rộng ra toàn Đông Á. Nó dùng để chế giễu những người vì công ty mà từ bỏ tôn nghiêm cơ bản của con người, ăn uống hay nghỉ ngơi đều làm qua loa và chỉ biết bán mạng làm việc. (Theo Baidu)
Khi Bạch Đào đến nhà hàng, Dư Quả đã ở đó, nhìn thấy Bạch Đào, cô ấy liền vẫy tay gọi: “Ở đây!”
Bạch Đào vừa ngồi vào chỗ, hai mắt Dư Quả đã toả ra ánh sáng bát quái: “Những gì trên hot search nói là thật sao? Bùi Thời thật sự nửa đêm không ngủ để tự tay đào hố trồng đào cho cậu? Khủng bố như vậy? Nhưng sao tớ lại cảm thấy anh ấy nửa đêm đào hố chôn xác còn thực tế hơn một chút nhỉ?”
Bạch Đào vuốt vuốt tóc: “Bùi Thời yêu tớ như vậy, vì tớ, có gì không thể làm chứ?” Trong lòng cô thoáng qua chút ngọt ngào hiếm có, chỉ là rất nhanh đã bị sự đắc ý nhấn chìm: “Trước đây tớ thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, hoá ra tớ lại có sức hút đến thế, không ngờ anh ấy lại yêu tớ như vậy…”
Trên đường đến nhà hàng, Bùi Thời đã đăng bản tuyên bố của luật sư, làm rõ nội dung đoạn video, đồng thời đã nghiêm chỉnh tuyên bố rằng anh đào hố là để trồng đào cho vợ, cũng sẽ bảo lưu quyền khởi tố những người tung tin đồn.”
Ngay sau khi bài tuyên bố này được đăng lên, dư luận đã hoàn toàn đảo ngược, quần chúng ăn dưa(3) đều bắt đầu hâm mộ tình cảm của Bạch Đào và Bùi Thời.
(3)吃瓜群众/quần chúng ăn dưa: ngôn ngữ mạng chỉ nhóm dân mạng thích hóng hớt, bình phẩm chuyện của người khác và hay hùa theo đám đông.
Lòng hư vinh của Bạch Đào đạt được sự thoả mãn cực lớn, liền không nhịn được khoe khoang với Dư Quả: “Cậu có nhớ không? Trước đây tớ còn từng cầm loa phóng thanh tỏ tình với anh ấy, nhưng lại bị anh ấy từ chối! Tiệc sinh nhật của anh ấy lúc đó có nhiều bạn bè như vậy, không phải bạn ở trường thì cũng là bạn bè cùng hội, hại tớ mất hết mặt mũi, kết quả thì sao? Giờ yêu tớ đến chết đi sống lại… “
Bạch Đào vừa nói, vừa đếm lại những mẩu tin tức mình đã nhìn thấy trong báo ra: “Gọt trái cây cho tớ, vì tớ mà rửa tay nấu canh(4), tự tay làm bánh cho tớ, cúi người buộc dây giày cho tớ… Còn có một lần hai giờ đêm tớ muốn ăn hoành thánh, anh ấy liền dậy nhào bột, cán bột mì sau đó làm hoành thánh cho tớ đó! Anh ấy nói đồ đông lạnh có chất phụ gia nên không nỡ để tớ ăn, nếu muốn ăn thì anh ấy sẽ tự làm cho tớ…”
(4)Nguyên văn 洗手作羹汤/tẩy thủ tác canh thang: Xuất phát từ câu “版自此长裙当垆笑,为君洗手作羹汤” của nữ thi sĩ Trác Văn Quân. Câu thơ ý nói hình ảnh người con gái từ bỏ lối sống xa hoa sẵn sàng chịu đựng khó khăn xuống bếp nấu ăn cho chồng.
Dư Quả nghe đến ngây người, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ khâm phục, cũng có chút hoài nghi: “Nhưng mà Bạch Đào, trước đây cậu chưa từng kể cho tớ nghe về chuyện của cậu với Bùi Thời mà? Lần nào tớ nhắc đến Bùi Thời cậu cũng chuyển chủ đề, tớ cứ nghĩ rằng cậu không thích nói về anh ấy…”
Hỏng rồi! Đắc ý trong phút chốc, cô đã quên mất mình đang ở năm năm sau!
Cũng đúng… Mặc dù cô và Bùi Thời cuối cùng đã kết hôn, nhưng Dư Quả đến nay vẫn còn độc thân, nhìn xem, cô của năm năm sau biết quan tâm nhường nào! Bình thường vì lo lắng cho tâm trạng của Dư Quả nên chưa bao giờ để lộ tình cảm của mình trước mặt cô ấy!
“Trước đây tớ không nói, là bởi vì sợ hạnh phúc của Bùi Thời và tớ sẽ kích thích cậu, cậu là một con cẩu độc thân, nếu tớ suốt ngày đút cẩu lương cho cậu thì không thích hợp đi?” Bạch Đào hắng giọng giải thích: “Hôm nay không kìm lại được trong phút chốc, sau này sẽ không như vậy nữa! Tớ bảo đảm!”
Dư Quả ra vẻ không thể chịu nổi, may là hai người rất nhanh đã trò chuyện về những chủ đề và bát quái khác.
“Cậu còn nhớ học trưởng Tiết Hi trước đây không? Nghe nói cùng bạn gái hẹn hò suốt 8 năm, cuối cùng lại bắt cá đến sáu bảy người phụ nữ ở bên ngoài, anh ta bị bố mẹ bạn gái đánh cho sưng mặt thành đầu heo rồi.” Dư Quả vừa nói, vừa tặc lưỡi châm chọc: “Một người đàn ông có tiếng tăm xấu như vậy, thế mà còn có mặt mũi nói tham gia buổi họp mặt bạn học tuần này! Người da mặt dày thật khiến người ta mở rộng tầm mắt!”
Người nói vô tình người nghe lại hữu ý: “Họp mặt bạn học?” Bạch Đào lên tinh thần: “Khi nào? Tớ muốn đi! Sao cậu không nói sớm!”
Bạch Đào vô cùng tò mò, không biết sau năm năm, những người bạn học và người nổi tiếng trong trường lúc đó đang làm gì rồi.
Kết quả lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Dư Quả liền tràn đầy ngờ vực: “Cậu chắc chắn? Không phải mấy lần họp mặt trước đây cậu đều không quan tâm chút nào sao? Mỗi lần ban tổ chức đều gửi thư mời mời cậu và Bùi Thời cùng nhau tham gia, nhưng cậu cảm thấy đó chỉ là một buổi khoe khoang trá hình, nói không thèm đi sao?”
Bạch Đào nghe xong, suýt nữa bị tính cách cao thượng của mình làm cho cảm động ngay tại chỗ!
Không nghĩ tới sau năm năm, bản thân vốn chết cũng muốn giữ lại thể diện hồi đó thế mà đã thay đổi rồi? Lại trở nên không thích phô trương, bằng lòng chấp nhận áo gấm đi đêm, làm một người kín đáo khiêm tốn, sang trọng và có nội hàm! Cô thực sự đã trưởng thành rồi!
Chỉ đáng tiếc Bạch Đào của hôm nay vẫn là cô của năm năm trước, không có giác ngộ cao như vậy, cho nên cô lập tức nói muốn tham gia buổi họp mặt bạn học lần này.
Đùa gì vậy? Cơ hội làm người lần nữa, nở mày nở mặt như thế này sao có thể bỏ qua?!
Trải nghiệm đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của Bạch Đào cho đến nay đều liên quan đến hai người họ Bùi: Một là bị Bùi Phi coi thành tiểu tam mà đánh, hai là “tỏ tình” Bùi Thời bị từ chối một cách tuyệt tình bi thảm, còn bị nhiều người vây xem…
Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, mọi thứ cũng đã khác rồi! Cô của hiện tại, đã là người phụ nữ của anh cả! Không chỉ Bùi Thời yêu cô không lối thoát, mà Bùi Phi cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu gọi cô một tiếng chị dâu! Hai việc xấu hổ nhất của cuộc đời khi đó, cô đều đã thành công chuyển bại thành thắng!
Những lúc như này mà không đến buổi họp mặt để khoe khoang sự trở mình của bản thân thì khi nào mới đi?
Bạch Đào ngay lập tức vui mừng quyết định: “Lần này tớ sẽ đi!”
“Bùi Thời thì sao?”
Bạch Đào quăng cho Dư Quả một cái nhìn ‘Chuyện này cậu không hiểu đâu’: “Tớ là gió anh ấy là cát, triền miên dây dưa đến tận chân trời, tớ ở đâu, đương nhiên Bùi Thời cũng sẽ ở đó.”
Bạch Đào che miệng cười, nhớ tới đủ loại tin tức lúc trước, không khỏi đắc ý nói: “Haizz, Bùi Thời rất dính tớ, một khắc cũng không thể rời khỏi tớ được, đôi khi đó cũng là một sự phiền muộn ngọt ngào, dù sao thỉnh thoảng tớ cũng cần một chút thời gian riêng chứ.”
*****
Buổi họp mặt được sắp xếp vào tối thứ 7, tối hôm đó Bùi Thời về nhà, Bạch Đào liền thông báo quyết định của mình cho anh.
“Em quyết định sẽ tham gia buổi họp mặt bạn học năm nay!”
Bùi Thời ngẩn người, không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ gật đầu “ừm” một tiếng ngắn gọn.
“Anh nói xem em nên mặc váy gì?” Bạch Đào rất hưng phấn, cô kéo Bùi Thời lên lầu, mở tủ quần áo ra: “Anh cảm thấy phong cách nào được? Phong cách dễ thương? Phong cách thục nữ? Hay là phong cách quyến rũ?”
Bạch Đào vừa nói, vừa thay từng bộ cho Bùi Thời xem, nhưng phản hồi của Bùi Thời đều trước sau như một.
“Không tệ.”
“Được.”
“Rất tốt.”
Thử liên tiếp mấy bộ, Bạch Đào cũng không còn cao hứng nữa, bắt đầu nghiêm chỉnh thương lượng với Bùi Thời, cô đi khập khiễng về phía trước, dùng hai tay cố định đầu Bùi Thời lại, buộc hai mắt anh chỉ được nhìn mình, cô thâm tình nhìn anh nói: “Em biết trong lòng anh em là nữ thần, cho nên trong mắt anh, em không có lúc nào là không đẹp cả, mặc gì cũng đều đẹp…”
“……”
Đàn ông mà, đều cần được khẳng định, vừa nghĩ đến những mẩu tin tức Bùi Thời sống chết vì cô kia, Bạch Đào liền có chút không nỡ lòng phê bình anh, mà động tác quan tâm ấm áp này của cô, quả thực đã khiến Bùi Thời rung động, ngay khi Bạch Đào vừa nói xong, vẻ mặt của anh liền lộ ra chút phức tạp.
Bạch Đào cảm thấy như được cổ vũ, lại tiếp tục nói: “Chồng à, em biết anh không phải là nói cho có lệ, anh thật sự cảm thấy em mặc gì cũng hoàn hảo, nhưng anh hãy cố gắng tìm thử xem còn có thể thấy một hoặc hai khuyết điểm hay không. Em biết em mặc kiểu gì cũng đều rất đẹp, nhưng mỗi một phong cách vẫn sẽ có sự khác biệt, đồng ý với em, cố gắng tìm ra khuyết điểm của từng chiếc váy nhé? Cuối cùng chúng ta sẽ chọn ra một chiếc váy để đi tham gia buổi họp mặt!”
Bạch Đào cũng đã yêu cầu như vậy rồi, Bùi Thời thực sự để điện thoại xuống, có chút đành chịu, rồi trở nên nghiêm túc.
Bạch Đào vào phòng thay đồ, thay một chiếc váy hồng bước ra: “Thế nào? Có phải rất trắng mịn nõn nà, rất thiếu nữ không?” Đối với trai thẳng, nhất định phải truyền đạt mệnh lệnh cụ thể, vì vậy Bạch Đào nói thêm: “Nói một đoạn bình luận hơn mười chữ, tìm ra thiếu sót.”
Bùi Thời cau mày lại, trầm ngâm một lúc, sau đó rất biết nghe lời nghiêm túc nhận xét: “Màu sắc và kiểu dáng này, rất phù hợp cho chủ trì Xuân Vãn(5) mười năm trước.
(5)春晚/Xuân Vãn: Gala mừng xuân của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV), được gọi tắt là Xuân Vãn.
“……”
Vậy là quê mùa và lỗi thời rồi…
Được thôi, chiếc váy hồng này xem ra không cần nữa, Bạch Đào không nói gì, xoay người đi thay một cái khác: “Cái này thì sao?”
Lần này cô thay một chiếc váy màu lục lam.
Bùi Thời nhìn một cái: “Vẫn phải bình luận mười chữ à?”
“Vâng!” Bạch Đào nói xong, nhìn anh đầy mong đợi: “Đây là mẫu định chế của một nhà thiết kế độc lập, mới ra mắt tháng trước, rất thời thượng đúng không?
Bùi Thời tán đồng nói: “Rất thời thượng, chỉ là màu sắc kết hợp… Em muốn nghe lời nói thật không?”
“Nói!”
Bùi Thời chân thành nói: “Giống như một cái bảng kiểm tra mù màu lục lam di động vậy.”
“……”
……
Bạch Đào lại thay thêm vài chiếc váy nữa, nhưng mà có lẽ Bùi Thời đã quá nghiêm túc trong việc tìm khuyết điểm, mỗi một chiếc váy anh đều có thể dùng những lời lẽ sắc bén thường ngày nhận xét khiến cho Bạch Đào trong chốc lát liền nghi ngờ gu thẩm mỹ của mình.
Cuối cùng, trong lòng Bạch Đào thật sự mệt mỏi chán nản, cô quên đi một giường toàn váy, thở dài nói: “Chồng à, anh nói đúng, bọn chúng đều không xứng với em, đến lúc phải đổi mới rồi, đi thôi, giờ chúng ta xuất phát.”
Bùi Thời sửng sốt: “Xuất phát? Đi đâu?”
Bạch Đào cho anh một ánh mắt ‘anh biết mà’ rồi nói: “Mấy chiếc váy này đã có nhiều lỗi như vậy rồi, anh đưa em đi mua cái mới đi!”
“……”
Bùi Thời mím môi, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Thực ra bây giờ nhìn lại, mấy chiếc váy vừa rồi đều rất đẹp. Màu hồng vừa dễ thương vừa hoài cổ, rất phù hợp cho những dịp tham gia họp mặt kiểu này, khiến cho người ta có cảm giác coi trọng ngày hôm qua. Màu lam lục cũng rất đẹp, không chỉ tôn da, còn làm cho người ta nhớ đến mào con công, mang đến một kiểu ung dung hào hoa…”
Người đàn ông nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn Bạch Đào, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Anh thấy không cần phải mua nữa đâu.”
“Nhưng những khuyết điểm mà anh vừa nói ra, em đã suy nghĩ kỹ lại, quả thật là có…” Bạch Đào giải thích: “Em vẫn muốn mua một chiếc váy hoàn hảo có thể xứng với mình…”
Bùi Thời tiếp tục nói với giọng lạnh lùng bình tĩnh: “Anh không muốn mua cho em một chiếc váy hoàn hảo.”
?
“Bởi vì em đã đủ hoàn mỹ rồi, nếu như lại mặc thêm chiếc váy hoàn hảo nữa, quá hấp dẫn người, anh sẽ không yên tâm để em đi tham gia buổi họp mặt.”
Bùi Thời không nói còn tốt, vừa nói như vậy, sự bất mãn trong lòng Bạch Đào vì anh không chịu đi mua váy cùng mình đã biến mất, còn không phải sao? Cô ăn mặc lộng lẫy như vậy đi tham gia buổi họp mặt bạn học, theo tính cách hay ghen của Bùi Thời, không phải sẽ chết chìm trong hũ dấm sao, người khác nhìn cô nhiều hơn chút, không chừng Bùi Thời sẽ tức giận đến mức mất ngủ.
Mà giờ đây, khi cô vừa đồng ý không mua váy mới nữa, gương mặt của Bùi Thời liền hiện ra sự vui mừng như sống sót sau tai nạn.
Haizzz! Được người khác yêu sâu đậm như vậy cũng là một loại phiền não nha! Đúng là trong tình yêu, người yêu sâu đậm hơn sẽ càng mệt mỏi! Nhìn Bùi Thời đi, mặc dù rõ ràng muốn có mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người, muốn tiền có tiền, nhưng lại cực kỳ yêu cô, đến mức đã ở bên cô rồi, nhưng toàn thân anh trên dưới đều viết lên hai chữ tự ti, vì sự ưu tú của cô phập phồng lo sợ, nhìn thấy người đàn ông nào cũng nghĩ là kẻ thù!
Bạch Đào vừa nghĩ vừa quay sang nhìn Bùi Thời, lại càng cảm thấy thương hại anh hơn, cô an ủi nói: “Anh đừng sợ, cả buổi họp mặt em đều sẽ ở bên cạnh anh, cũng sẽ không nhìn những người đàn ông khác nhiều đâu!”
Có lẽ những lời này của cô quá cảm động lòng người, Bùi Thời sững sờ, sau đó có chút khó tin nói: “Ở bên cạnh anh? Anh cũng phải đi?”
“Đương nhiên rồi!” Bạch Đào cười: “Anh đừng quá kích động, yên tâm đi, loại hoạt động này sao em có thể không dẫn anh đi chứ? Nếu không anh ở nhà một mình sẽ ngủ được sao?
Bạch Đào nhìn Bùi Thời, lộ ra vẻ mặt ‘Em hiểu anh’ nói: “Chồng à, anh không cần căng thẳng, em rất kén chọn, những kẻ dung tục tầm thường(6), em sẽ không thích đâu!”
(6)Nguyên văn 庸脂俗粉/Dong chi tục phấn: ví con người chỉ biết tô son điểm phấn, tranh điểm ăn mặc dung tục, không có tu dưỡng cũng không có văn hóa.
“……”
Chỉ đáng tiếc, có thể là vì Bùi Thời thực sự quá yêu cô, lời này của Bạch Đào không những không khiến anh lộ ra vẻ ‘được an ủi’, mà khuôn mặt người đàn ông này còn nặng nề tâm sự.
Ôi, Bùi Thời đáng thương, thế này thực sự là quá đau khổ vì tình yêu rồi!
“Thôi, anh không đi đâu.” Sau một hồi trầm mặc, Bùi Thời đã từ chối lời mời của Bạch Đào, dáng vẻ người đàn ông trông rất đứng đắn nghiêm túc: “Điều quan trọng nhất giữa vợ chồng là sự tin tưởng. Anh tin em, ngay cả khi anh không có mặt, em cũng sẽ là người có nguyên tắc và giới hạn, để bày tỏ sự tin tưởng đối với em, cho em sự tôn trọng và tự do hoàn toàn, buổi họp mặt bạn học này em tự đi là được rồi.”
Mặc dù lời lẽ chính nghĩa như vậy, nhưng sự mất tự nhiên trong cử chỉ của Bùi Thời, còn có ánh mắt né tránh của anh đã khiến Bạch Đào nhìn thấu được nội tâm anh trong chốc lát.
Người đàn ông này, thực sự là điển hình của khẩu thị tâm phi(7)!
(7)Khẩu thị tâm phi/口是心非 có nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược.
Biểu hiện của Bùi Thời bây giờ, sao lại giống như một cô bé trẻ con thế nhỉ? Rõ ràng trong lòng quan tâm muốn chết, nhưng khi bạn trai hỏi thì lại nói “Không sao đâu”, những lúc thế này, nếu người bạn trai này thực sự nghĩ không sao mà quay lưng bỏ đi không quan tâm nữa thì sẽ chẳng còn bạn gái đâu…
Bạch Đào cảm thấy mình không hổ là hoạ sĩ truyện tranh, chút tâm tư nhỏ này của Bùi Thời, sao cô có thể không nhìn ra chứ? Một người đàn ông hay ghen như Bùi Thời, có thể thực sự yên tâm để cô tự do sao? Bây giờ chắc chắn là anh đang thăm dò xem cô có thật sự sẽ không đưa anh đi cùng không, nếu cô thật sự đi một mình, nói không chừng Bùi Thời ở nhà sẽ lại ưu thương tìm chết mất.
Cô tình ý sâu xa vỗ vai Bùi Thời: “Cùng nhau đi đi, mặc dù là bạn đại học của em, nhưng ở một nơi nhỏ bé như thành phố Dung này, hầu hết mọi người đều là bạn cùng trường cao trung với anh, đều biết nhau cả, em không nhẫn tâm để anh ở nhà một mình, em sợ anh sẽ nghĩ không thông mà làm chuyện ngu xuẩn.” Bạch Đào cố gắng động viên: “Lần này đi họp mặt bạn học, em cũng sẽ khiến cho anh sau này không còn sự lo lắng này nữa.”
Nhìn dáng vẻ thiếu an toàn này của Bùi Thời đi, đều đã kết hôn với cô rồi mà vẫn suy nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Đào tự trách một giây, nếu cô làm đủ tốt, liệu Bùi Thời có đến nỗi như thế này không?
Buổi họp mặt bạn bè này, cũng là lúc để những người khác thấy Bùi Thời và cô ân ái rồi! Không chỉ có thể quét sạch nỗi nhục vì không theo đuổi được Bùi Thời ở đại học trước đây, càng có thể khiến cho Bùi Thời, người đàn ông yêu cô đến điên cuồng này có một địa vị trong mắt người khác! Sống một cuộc sống có danh phận được cô chứng thực!
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ] của độc giả “Tôi lạnh quá rồi”
Bạch Đào: Chồng ơi, huhuhu
Bùi tổng: Cổ họng bị số phận chèn ép… Cảm giác nghẹt thở lại ập đến rồi.
[Màn kịch nhỏ] của độc giả “Chầm chậm”
Bạch Đào: Không phải chứ, anh ta muốn làm chuyện đó với mình?
Bùi Thời: Không phải chứ, cô ta muốn làm chuyện đó với mình?