Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 14: Thật Doạ Người! Đáng Sợ!


Đọc truyện Bạch Đào Nhầm To Rồi – Chương 14: Thật Doạ Người! Đáng Sợ!

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Sau khi Bạch Đào bước vào phòng Bùi Thời liền vô cùng chu đáo rót nước cho anh, giúp Bùi Thời treo chiếc áo khoác anh đã cởi ra, kết quả mới được vài phút, Bùi Thời đã ra lệnh đuổi khách.

“Em có thể về được rồi.”

Đèn phòng khách sạn thường sử dụng loại ánh sáng vàng khá mơ hồ, khuôn mặt của Bùi Thời bị che khuất dưới ánh sáng như vậy, Bạch Đào không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng giọng nói của anh hơi trầm, mang theo chút khàn khàn mất tự nhiên.

Bạch Đào đến gần mới phát hiện gương mặt Bùi Thời cũng ửng hồng bất thường: “Anh sao vậy?” 

Bạch Đào gần như không suy nghĩ nhiều, liền đưa tay lên muốn chạm vào trán Bùi Thời. 

Có phải bị sốt rồi không?    

Nhưng tay cô còn chưa kịp lại gần đã bị Bùi Thời nhanh chóng chặn lại, hiển nhiên là đang từ chối sự đụng chạm của Bạch Đào.  

Bạch Đào vốn dĩ chỉ có lòng tốt, kết quả gặp phải phản ứng như vậy của Bùi Thời, trong lòng cô liền trở nên không vui, Bùi Thời này là có ý gì? Chồng mình mà còn không được chạm vào à? 

Bạch Đào nổi lên sự đối nghịch, Bùi Thời càng như thế, cô càng muốn chạm, cô lập tức đưa tay còn lại lên, nhanh chóng sờ sờ trán Bùi Thời, không có nóng.

Vậy sao mặt lại đỏ thế này?   

Bạch Đào sờ xuống mặt Bùi Thời, sau đó lại một đường đi xuống, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại vô tình chạm vào xương quai xanh của người ta.   

Hiện tại Bùi Thời đang mặc một chiếc áo choàng tắm, cổ áo hơi mở ra, cảm giác tồn tại của xương quai xanh lộ ra quá mạnh mẽ, Bạch Đào chưa từng nghĩ tới xương quai xanh của một người đàn ông lại có thể gợi cảm như vậy…

Chỉ là tay của Bạch Đào đã bị Bùi Thời bắt lấy nhanh chóng.   

“Đừng chạm vào anh.” 

Giọng nói của anh mang theo sự kìm nén và khắc chế cảm xúc, âm điệu trầm thấp, ngữ khí lộ ra chút bài xích và phản kháng. 

Không phải nói là một cặp vợ chồng ân ái sao?! Loại cảnh báo này là có ý gì đây! Bạch Đào vốn dĩ chỉ muốn đến xem Bùi Thời có cần chăm sóc hay không thôi, cô không có ý gì khác cả, nhưng ánh mắt nhìn cô phòng bị và hành động cảnh giác cứng ngắc của cơ thể Bùi Thời lúc này là sao vậy? Sao lại giống như con gái nhà lành đang nhìn một kẻ sắc lang đầy đề phòng thế?

Lẽ nào còn nghĩ rằng cô đang thèm muốn thân thể của anh?!    

Bạch Đào nóng tính lên, bắt đầu trêu chọc chơi xấu: “Em cứ muốn sờ đấy, anh có thể làm gì được em nào?” 

Vừa nói cô vừa đưa tay xuống, chuẩn bị tư thế sợ loạn chiếm tiện nghi một lúc rồi rút lui, muốn doạ Bùi Thời một chút.   

Theo ghi ghép trên điện thoại thì Bùi Thời rất thích cuộc sống vợ chồng, bây giờ lại chống cự như vậy, Bạch Đào nhíu mày nhìn Bùi Thời chằm chằm, đột nhiên như tỉnh ngộ ra.  

Có khả năng là Bùi Thời không uống được nhiều, cho nên trước nay mới không động một giọt, bây giờ tự mình chặn một ly cho cô nên có thể là rất khó chịu vì sự kém cỏi của bản thân… 

Đàn ông sợ nhất chính là bị phụ nữ coi thường.  

Đều nói sau khi uống rượu sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của đàn ông, Bùi Thời hiện tại phòng bị với cô như vậy, chắc chắn là sợ ngộ nhỡ tối nay cô ám chỉ muốn cái đó với anh, anh không phát huy tốt, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng Bạch Đào!  


Vừa nghĩ thông được logic này, Bạch Đào liền muốn cười, Bùi Thời cứ yên tâm nha!   

Cô lập tức giải thích: “Em chỉ sờ sờ một chút, không có suy nghĩ gì khác đâu…”

“Không có suy nghĩ gì khác thì đừng có sờ.” Gần như cùng lúc đó, giọng nói của Bùi Thời lại vang lên, giọng anh khàn khàn, còn có chút nỗ lực khắc chế và nghiến răng nghiến lợi: “Có phải em còn chưa chịu khổ đủ?”  

“Khổ cái gì? Khổ… Khi anh uống rượu vào không phát huy tốt được sao?” Bạch Đào lập tức thanh minh: “Anh đừng lo, đêm nay em thực sự không có ý đó với anh! Em sẽ đi ngay!” 

Nhưng mà lời nói vừa rơi xuống, Bùi Thời vốn đang đuổi cô đi đột nhiên cười lạnh, Bạch Đào vừa mở cửa, Bùi Thời đã đẩy cửa lại, anh ép Bạch Đào vào cửa: “Em nói cho rõ ràng đi.” Giọng anh cất cao mang theo chút hưng sư vấn tội và sự tức giận không thể tin được: “Phát huy không tốt? Cái gì gọi là sau khi uống rượu vào không phát huy tốt được?”  

Đôi mắt của Bùi Thời nhìn thẳng vào Bạch Đào, trong mắt như có một ngọn lửa bị đè nén, hơi thở có chút hổn hển, động tác hiện tại này, Bạch Đào giống như bị anh gông trong vòng tay, hai má anh áp sát vào Bạch Đào, Bạch Đào cũng không biết tại sao mà dường như trong phút chốc mặt cô cũng nóng bừng lên, chỉ cảm thấy điều hòa của khách sạn hình như bật nóng quá rồi, nóng đến mức cô cảm thấy mình như sắp thở không thông, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Bùi Thời: ấm áp, ẩm ướt và ám muội. 

“Bạch Đào, em thật sự không ngoan, cũng chưa chịu khổ đủ.” Bùi Thời ghé sát vào tai Bạch Đào, nhỏ giọng nói: “Lần trước em chuốc anh say có kết quả thế nào anh thấy hình như em đã quên rồi.”   

Ngại quá, Bạch Đào nghĩ, đúng là đã quên mất rồi. Người xuyên không đến là cô đây không biết chút gì về quá khứ cả.  

Trước đây cô còn chuốc say Bùi Thời sao? Vậy sau khi Bùi Thời uống rượu đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ phát điên lên? Say rồi hành vi rất kém sao? Nên mới sống chết không uống rượu?   

“Em suy nghĩ kỹ một chút, lần trước sau khi chuốc rượu anh, nửa đêm đã cầu xin anh thế nào.”

“Cái gì?”  

Lần này Bùi Thời buông Bạch Đào ra, anh rời ánh mắt đi nhìn sang chỗ khác, sau đó bước về phía sofa, không kiên nhẫn xua xua tay với Bạch Đào: “Mau đi đi.”

“Hả?”

“Cho em một cơ hội, mau rời đi trước khi anh mất kiểm soát và không giữ lời hứa.”    

Mất kiểm soát? Có vẻ như sau khi uống rượu Bùi Thời thực sự sẽ phát điên…

Thấy Bạch Đào vẫn còn phát ngốc ở đấy, Bùi Thời dường như không nhịn được nữa, anh trừng mắt nhìn Bạch Đào: “Ly rượu mà Trương Chí Hưng đưa cho em đó là absinthe.”

“Absinthe thì sao vậy? Hại thân?”   

“Nồng độ cồn của absinthe thường trên 50%, absinthe có tác dụng làm tê liệt tinh thần, mà ngoài tác dụng gây say của rượu, absinthe còn có một mức độ gây ảo giác và hưng phấn nhất định.” Bùi Thời mím môi lại, giọng khàn khàn: “Bởi vì có tác dụng rất tốt nên absinthe là thức uống phổ biến để tạo sự hưng phấn, mà khả năng chịu đựng của anh đối với absinthe không cao.”    

Anh nhìn Bạch Đào một cái: “Em hiểu ý anh rồi chứ?” 

Bạch Đào có chút không phản ứng kịp: “Khả năng chịu đựng… không cao?”  

Bùi Thời rủ ánh mắt xuống: “Chính là ý này, việc tạo sự hưng phấn của absinthe đối với anh, rất hiệu quả.”   

Bùi Thời ngừng lại, nói thêm một cách kiềm chế: “Mà hiệu quả sẽ rõ ràng.”


Cái này… Bạch Đào dè dặt liếc nhìn Bùi Thời, mới nhận ra anhb lúc này rõ ràng đang kiềm nén rất khó chịu, nhưng dáng ngồi của Bùi Thời quả thật khác ngày thường, như thể đang cố che đi thứ gì đó, mặc dù chiếc áo choàng tắm rất rộng, nhưng Bạch Đào liếc nhìn hình dáng phía dưới chiếc áo choàng tắm, đầu óc cô liền nổ tung. 

Này… Này có chút doạ người nha!

Con mẹ nó phải chạy thôi!

“Xin lỗi, làm phiền rồi! Bùi Thời, em đi ngay đây!”

Chỉ là Bạch Đào vừa chuẩn bị mở cửa, Bùi Thời liền đứng dậy, lại một lần nữa đẩy cửa đóng lại.

Người đàn ông này không phải là đã hối hận, muốn hổ đói vồ mồi cô đấy chứ? 

Bạch Đào suy nghĩ một chút, mặc dù năm năm sau hai người đã là một cặp vợ chồng ân ái, nhưng cô của hiện tại vẫn không thể bình tĩnh tiếp nhận được!

Bảo vệ sự trong sạch của bản thân, không thể thoái thác!

Ngay khi Bạch Đào giơ tay lên định đẩy Bùi Thời ra, Bùi Thời đã dùng một tay nắm lấy tay cô kéo đi, sau đó ném cho cô một cái nhìn hung dữ: “Tốt hơn hết là em nên yên tĩnh chút.”      

Vừa nói, Bùi Thời vừa đưa tay lên ra hiệu im lặng với Bạch Đào, thấp giọng nói: “Bên cạnh có phải có tiếng gõ cửa?”

Anh vừa nói vậy, Bạch Đào liền nghe kỹ hơn mới phát hiện là thật, nhưng bên cạnh là phòng của cô, điểm này, ai đang gõ cửa? Tôn Tĩnh sao? Không phải cô ta đi ngủ sớm rồi à?

Bạch Đào nhìn ra ngoài qua mắt mèo, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy liền có chút hoảng sợ. Người đang đứng gõ cửa phòng cô kia, không phải là Trương Chí Hưng say bí tỉ thì còn là ai? 

Bùi Thời đẩy Bạch Đào ra, cũng nhìn chằm chằm vào ngoài cửa rồi cau mày nói: “Em đừng đi vội.”

Bạch Đào nào còn dám đi nữa.   

Cô sợ muốn chết: “Sao ông ta lại có thể tìm được đến đây? Không phải đang đàm phán hợp tác sao? Sao nửa đêm lại có thể đến quấy rối trợ lý của đối tác chứ? Hơn nữa còn muốn cho em uống absinthe, ly rượu này của anh vốn là của em mà…” 

Bùi Thời xoa lông mày, vẻ mặt cũng rất khó coi, anh quay người lại đi đến quầy bar, uống một ngụm nước khoáng perrier: “Dữ liệu lớn là một ngành mới nổi trong những năm gần đây, nhưng sự phát triển của hệ thống dữ liệu thực sự có quyền tự chủ rất lớn trong việc định giá, Bởi vì rất khó định nghĩa một bộ phát triển hệ thống cần năm trăm nghìn hay năm triệu, không gian và phạm vi định giá rất lớn, do đó cũng có rất nhiều trường hợp thông đồng giữa bên A và bên B, rất nhiều bên B có khả năng không chuyên nghiệp mà là họ hàng của quản lý cấp cao bên A, sẽ luôn có mối quan hệ gắn bó chặt chẽ với nhau, giống như Trương Chí Hưng vậy, để phát triển một ngành nghiệp vụ độc đáo, ngoài những kỹ sư dữ liệu thực sự am hiểu ra, càng cần những cây cổ thụ lớn kéo nghiệp vụ về để cho họ dựa vào.”  

“Nhưng cũng vì đặc tính này mà chất lượng của nhân viên trong ngành cũng khác nhau, có một số người như Trương Chí Hưng, không hề có điểm giới hạn, ngược lại có nhiều tệ nạn, bao gồm cả việc cung cấp cho nhau sự tiếp đãi đặc biệt.”    

“Nhưng em là trợ lý anh đưa theo mà! Ông ta cũng dám xuống tay sao? Cũng quá trắng trợn rồi đi.”  

Kết quả là Bạch Đào lòng đầy căm phẫn, Bùi Thời lại chỉ liếc nhìn cô ý hữu sở chỉ(1): “Có khả năng là ông ta ảo tưởng rằng chúng ta cần thu mua sáp nhập nghiệp vụ của họ là chúng ta đang ở thế yếu, cho nên để đạt được mục đích sẽ nhắm một mắt mở một mắt với những quy tắc ngầm này, thậm chí sẽ đi nịnh nọt lấy lòng ông ta.”

(1)意有所指/ý hữu sở chỉ: Có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.   

Nói đến đây, Bùi Thời dừng lại, sau đó lại nhìn Bạch Đào: “Hơn nữa, em quả thực không giống một nữ trợ lý đoan trang nghiêm túc, đến nỗi khiến cho ông ta có ảo giác mạnh mẽ như vậy.”

“?”

Bạch Đào sững sờ mất một giây rồi rất nhanh liền hiểu ra lời nói bóng gió của Bùi Thời: “Ý anh là nhìn em giống như một chiếc bình hoa anh mang theo để tự mình giải trí và tiếp đãi người khác?”


Bùi Thời hắng giọng, nhìn sang chỗ khác trầm giọng nói: “Anh chưa từng nói thế, là ngoại hình của em thực sự sẽ làm cho em bị hiểu lầm như vậy. Một ông chủ nghiêm túc đã có gia đình sẽ không tìm một trợ lý như em.”

Được rồi…      

Bạch Đào nhịn xuống, cố gắng thuyết phục bản thân, Bùi Thời đây là đang khen cô xinh đẹp.    

Lúc này, tiếng gõ cửa phòng bên cạnh đã ngừng lại, Bạch Đào ghé sát vào mắt mèo nhìn một cái: “Trương Chí Hưng đi rồi, em cũng đi đây.”  

Cô nhìn Bùi Thời một cách cảnh giác, mặc dù người đàn ông này cư xử rất tự nhiên, nhưng bên dưới áo tắm rõ ràng vẫn…

Bùi Thời hiển nhiên đã nhận ra ánh mắt của Bạch Đào: “Anh khuyên em nên thành thật ngồi đợi trong phòng anh. Đây là sân nhà của Trương Chí Hưng, không phải ở thành phố Dung, anh không chắc liệu khách sạn này và ông ta có hợp tác riêng gì hay không, cũng không chắc ông ta có quay lại hay không nữa, một mình em ở phòng bên cạnh rất nguy hiểm.” Anh nhìn Bạch Đào một cái, ý hữu sở chỉ nói: “Anh nghĩ còn nguy hiểm hơn là ở cùng với anh.”  

Không nghĩ tới ở Đông Sơn có hổ, mà ở Tây Sơn cũng có hổ!

Má nó, quả nhiên đàn ông đều không phải là thứ tốt đẹp gì!  

Bạch Đào cau mày suy nghĩ, sau khi phân tích, cô cảm thấy vẫn là ở với con hổ Bùi Thời này sẽ an toàn hơn chút xíu, dù sao Bùi Thời cũng là chồng cô, lại rất yêu cô nên cô vẫn có cách phân tán sự chú ý của anh… Nếu anh muốn cùng cô làm cái đó, Bạch Đào vẫn có thể một cước tống anh vào bệnh viện…  

Bạch Đào mỉm cười với Bùi Thời, lại bắt đầu nhập vai: “Ông xã, vậy khẳng định là em sẽ ở lại bên cạnh anh rồi. Hơn nữa em tin tưởng anh, cho dù anh uống absinthe, chắc chắn cũng sẽ đặt em lên hàng đầu phải không nào?”   

Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra mở nhạc: “Nào, trước khi đi ngủ, chúng ta nghe chút âm nhạc thư giãn nhé?”  

Bùi Thời vốn không có ý kiến gì, cho đến khi điện thoại của Bạch Đào vang lên 《Chú Đại Bi》…  

Điều này khiến cho anh có chút nghiến răng nghiến lợi: “Em có thể yên lặng chút không?”   

Bùi Thời nói xong liền duỗi tay cầm lấy điện thoại của Bạch Đào tắt nhạc đi sau đó trả điện thoại lại cho Bạch Đào: “Rót cho anh một cốc nước.”  

Yêu cầu của Bùi Thời không quá đáng, tuy nhìn người có chút đỏ bừng mất tự nhiên, nhưng ngữ khí và biểu cảm của anh vẫn rất trấn tĩnh, Bạch Đào cẩn thận rót nước, chuẩn bị đưa cho Bùi Thời ở một khoảng cách nhất định, kết quả vì mải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bùi Thời nên cô không cẩn thận bị chiếc cà vạt anh thuận tay vứt loạn dưới đất làm cho trượt chân, nước trong cốc hất thẳng về phía ngực của Bùi Thời, người cô cũng bất giác ngã nhào về phía trước, may mà năng lực ứng phó tuyệt vời đã giúp tay Bạch Đào túm lấy được thứ gì đó, giây cuối cùng đã thành công không bị ngã.  

Chỉ là cô còn chưa kịp đắc ý đã nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Thời gần trong gang tấc, mà khoảnh khắc tiếp theo, cô mới ý thức được thứ cô muốn túm lấy để giữ thăng bằng cơ thể…   

Cổ áo choàng tắm của Bùi Thời lúc này đã hoàn toàn bị kéo rộng ra, mà cốc nước kia của cô cũng đang chảy dọc xuống theo xương quai xanh đẹp đẽ của anh…  

Bùi Thời gần như vô thức tránh né mà đứng dậy, sau đó anh lùi lại vài bước, tựa hồ như muốn tránh xa Bạch Đào, mắt anh lúc này đỏ rực, dái tai cũng đỏ lên, giọng nói cũng mang theo chút run rẩy nghiến răng nghiến lợi, anh phun ra từng chữ: “Bạch Đào, em cố ý đúng không?”  

Người đàn ông như tức điên lên: “Anh đã nói với em rồi, anh đã uống absinthe, là uống thay em.”  

Bùi Thời hít một hơi thật sâu, cảnh cáo: “Có phải em chê lần trước chuốc say anh đầu gối quỳ còn chưa đủ đau?”  

Trong lòng Bạch Đào vốn còn đang có chút áy náy, kết quả vừa nghe xong câu này liền lập tức kinh hãi!  

Hả, cái này?  

Lần trước sau khi Bùi Thời say rượu mất kiểm soát thực sự để cô quỳ sao??? Còn quỳ đến đầu gối đều đau?! Vậy con mẹ nó phải quỳ bao lâu chứ?!

Bây giờ khi ngẩng đầu nhìn Bùi Thời lần nữa, trong mắt Bạch Đào tràn đầy sát khí, tên đàn ông rác rưởi, không ngờ bình thường yêu thương chiều chuộng cô như vậy mà vừa uống rượu vào liền bạo lực gia đình với cô?! Còn bảo cô quỳ?!

Cô của năm năm sau rốt cuộc đã trải qua những gì? Không chỉ quỳ xuống mà còn tiếp tục ân ái với đối phương không chút nghi ngờ??? Chẳng trách vừa rồi mới nói lần trước cô nửa đêm cầu xin anh ta!

Bạch Đào bi phẫn: “Lúc say anh thế mà lại đối xử với em như vậy!” 

Bạch Đào đột nhiên ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh(2) cho bản thân mình năm năm sau, nhưng lại không thể tìm được chính mình để tính sổ, chỉ có thể trút cơn tức giận này lên người Bùi Thời, cô thuận tay cầm lấy chiếc gối trên đầu giường của Bùi Thời, ngay lập tức hướng về phía người anh mà đánh. 


(2)Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh/哀其不幸, 怒其不争:  Vì sự bất hạnh của ai đó mà cảm thấy buồn, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận, trích từ thủ bút của Lỗ Tấn.   

Bùi Thời bị đánh một hồi sững sờ mãi mới phản ứng lại được: “Em làm gì vậy?” 

“Anh vậy mà lại để em quỳ xuống! Xem em có đánh chết anh không!”

  ……

Đáng tiếc về thể lực Bạch Đào căn bản không phải là đối thủ của Bùi Thời, không lâu sao, cô đã bị Bùi Thời đoạt lại được chiếc gối, để ngăn cô tiếp tục đánh đập, anh đã quấn cô vào chăn đè cô trên giường.  

Sau một trận náo loạn như vậy, Bùi Thời dường như cũng có chút kiệt sức, hơi thở của anh gấp gáp hơn, nhưng dường như nghĩ ra cái gì đó, cũng không thể nổi giận, cuối cùng chỉ có thể miệng hùm gan sứa trừng mắt với Bạch Đào hai cái.      

“Em có thể yên tĩnh chút không?” Bùi Thời đau đầu: “Anh đã chịu đựng rất khổ cực rồi.”

Ý chí chiến đấu Bạch Đào vẫn tràn đầy: “Nhưng anh…” 

“Anh chưa từng để em quỳ xuống với anh.” Trông vẻ mặt Bùi Thời càng bực bội hơn: “Em có thể tỉnh táo một chút được không.”

“Vậy tại sao em lại quỳ đến đầu gối đều đau?”

Có lẽ vì không thể đối mặt với câu hỏi của Bạch Đào, Bùi Thời dời ánh mắt đi chỗ khác, mặt anh cũng hơi đỏ lên, lúc đầu anh từ chối trả lời, nhưng không thể chịu đựng được Bạch Đào bị áp chế vẫn cố gắng muốn làm ầm lên, Bùi Thời tiếp tục giữ cô lại, giọng nói hơi tự nhiên. 

“Em không quỳ xuống với anh, chỉ là dùng tư thế quỳ lâu quá thôi.”  

Bạch Đào sững người cả phút, cuối cùng mới phản ứng lại. Bây giờ Bạch Đào đã ngừng giãy giụa, cô hoàn toàn ngây ngốc, dường như hiểu ra ý của Bùi Thời trong nháy mắt, “bùm” một tiếng, cả người cô như bị thiêu đốt từ đầu đến chân, ánh mắt vốn đang trừng với Bùi Thời giờ cũng không dám nhìn thẳng nữa.

Con cầm thú Bùi Thời này…   

Bạch Đào bối rối, căng thẳng lại xấu hổ đến mức không nói được lời nào, Bùi Thời có vẻ cũng không hơn cô chút nào, vẻ mặt anh không quá dễ chịu, nhìn Bạch Đào một cái: “Lần đó là em chuốc say anh.”

Bùi Thời ngừng lại: “Chính em cũng say.”

Bạch Đào quả thực tức đến choáng váng, lúc đầu vì lần quỳ gối này mà đã chịu không ít tội rồi, còn là bản thân tự làm tự chịu? Cô nhớ lại những gì Bùi Thời vừa nói, nếu không sai thì nửa đêm cô đã khóc lóc van xin anh? Người đàn ông này con mẹ nó có phải là người không?  

Có điều thấy Bạch Đào đã an phận, Bùi Thời cũng không áp chế Bạch Đào nữa, anh buông ra: “Được rồi, bây giờ tránh sang một bên đi, cách xa anh chút.” 

Bạch Đào nào dám làm lỗ mãng nữa, cô lập tức lăn khỏi giường theo hình dạng cuộn chăn bông, sau đó nhảy bịch bịch nhanh chóng tránh xa Bùi Thời.      

Tuy là vợ chồng, Bạch Đào cũng chấp nhận chuyện hai người đã kết hôn ân ái, cũng có thể đoán trước việc cô và Bùi Thời không thể vẫn còn là quan hệ trong sạch thuần khiết, nhưng không ngờ cô lại chơi kiểu hoang dã buông thả với Bùi Thời như vậy, đúng là cái gì cũng… 

Thật doạ người! Đáng sợ! 

Bạch Đào không dám nghĩ sâu thêm nữa, quá 18+ rồi. 

Tác giả có điều muốn nói:

Không phải vì chuyện này nên mới kết hôn đâu nha!

【Màn kịch nhỏ】của 【Tiểu bẩn bẩn thích học】

Bạch Đào: Nhất định phải chăm sóc ông xã thật tốt (nắm nắm đấm quyết tâm)

Bùi Thời:… Được (Trong lòng mưa to gió lớn, sao vẫn chưa đi vậy?? Ông trời ơi, nếu tôi có làm gì sai thì ông hãy trực tiếp trừng phạt tôi, đừng để Bạch Đào đến có được không)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.