Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 10: Fan Cứng Đầu Tiên Của Cô Bạch Đào, Đề Nghị Ra Trận!


Đọc truyện Bạch Đào Nhầm To Rồi – Chương 10: Fan Cứng Đầu Tiên Của Cô Bạch Đào, Đề Nghị Ra Trận!

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Sau khi tiến hành khơi thông tâm lý và bảo đảm đủ kiểu với Bùi Thời, cuối cùng Bạch Đào cũng nhận được cơ hội trở thành trợ lý riêng ngắn hạn của anh, Tống Nghiên đã giúp cô kéo dài thời gian giao bản thảo với bên trang web hai ngày, vì vậy trong chốc lát Bạch Đào liền có thêm năm ngày nữa, cô thầm thề rằng mình nhất định phải tận dụng khoảng thời gian khó có được này nghiêm túc lấy tư liệu, dụng tâm suy nghĩ, gửi tặng lại độc giả!

Trên xe đến công ty, điều duy nhất Bạch Đào vướng mắc chính là cái tên: “Nếu đã không công khai thân phận, vậy thì không thể dùng tên thật rồi, hay là dùng một cái tên tiếng Anh?” Cô lắc lắc Bùi Thời không nói một lời, vẻ mặt rất trầm trọng ở bên cạnh: “Chồng ơi, anh đặt tên tiếng Anh cho em đi.”  

Bùi Thời người đàn ông này, từ khi Bạch Đào quyết định làm trợ lý tạm thời của anh, vẻ mặt anh chưa từng giãn ra, hôm nay đi làm mà vẻ mặt anh tối sầm như đi viếng mộ vậy.  

Cũng đúng, một người đẹp có khí chất như cô được đưa vào công ty khác gì dê vào miệng cọp? Trong công ty của Bùi Thời chắc chắn không thiếu những thanh niên độc thân ưu tú, Bùi Thời có thể không lo lắng được sao? Sắc mặt có thể tốt được à?  

Một khi đã hiểu tâm lý của Bùi Thời, Bạch Đào liền biết đường kê đơn thuốc phù hợp, mang quyền đặt tên tiếng Anh của mình cho Bùi Thời! Những thứ như quyền đặt tên này nhiều lúc cũng giống như một hành động tuyên thệ chủ quyền vậy, bây giờ không phải là lúc để dỗ dành Bùi Thời thật tốt sao? 

Thấy Bùi Thời trầm mặc, Bạch Đào liền tốt bụng nhắc nhở: “Lần đầu tiên gặp nhau em đã để lại ấn tượng gì cho anh, cứ nghĩ theo hướng đó đi? Suy cho cùng thì rất nhiều tên tiếng Anh thực sự đều có ngụ ý mà…” 

Quả nhiên, Bạch Đào vừa nhắc nhở, Bùi Thời liếc cô một cái, rất nhanh liền có cảm hứng, người đàn ông khẽ mở môi, vẻ mặt như cười như không, lời ít mà ý nhiều nói: “Vậy thì Fiona là được rồi.”   

Bạch Đào lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào nói được.

  *****

Chắc là vì thật sự khiêm tốn nên khi đến công ty, Bùi Thời thậm chí còn không giới thiệu với Bạch Đào cái gì, suốt chặng đường Bạch Đào đều đi theo sau Viên Mục, giống như trợ lý cho trợ lý vậy.   

Mà khi thật sự đến công ty của Bùi Thời, Bạch Đào mới phát hiện ra Bùi Thời kì thật không chỉ có một trợ lý của Viên Mục, Viên Mục là trợ lý đặc biệt cá nhân, ngoài ra, dưới Viên Mục còn có trợ lý hành chính và trợ lý kinh doanh. 

Cuối cùng là Viên Mục đưa Bạch Đào đến văn phòng trợ lý: “Tôn Tĩnh, đây là Fiona, trợ lý cuộc sống mới của Bùi tổng, hãy đưa cô ấy đi làm quen với công ty một chút.”  

Viên Mục lại nhắc nhở Tôn Tĩnh thêm vài câu rồi mới để Bạch Đào lại sau đó rời khỏi đó, Tôn Tĩnh còn chưa kịp đưa Bạch Đào đi làm quen với hoàn cảnh đã bị một cuộc gọi hội nghị vướng chân. 

Bạch Đào cũng không vội, cô còn đang quan tâm đến vài chuyện khác, khi Tôn Tĩnh đang gọi điện, Bạch Đào liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng lên mạng tra ngụ ý của Fiona.    

Kết quả không tra còn tốt, vừa tra thì sự đắc ý trong lòng Bạch Đào sắp nhịn không được mà bùng nổ luôn rồi. 

“Fiona: Giàu trí tưởng tượng, giỏi diễn đạt, là biểu tượng của sự dịu dàng, thông minh, vui tươi cởi mở và thuần khiết, vừa có khí chất thời thượng lại vừa có phẩm chất cao quý, là cái tên phù hợp với những người làm nghề sáng tạo như nhà văn, nhà sáng tác và họa sĩ.”

Bùi Thời này cũng thật là… quá để tâm đến mình rồi!

Trong lòng Bạch Đào vô cùng cảm động, cô chỉ thuận miệng bảo anh liên tưởng một cái tên tiếng Anh có ngụ ý thôi, vậy mà người đàn ông này còn buột miệng nói ra cái tên Fiona hợp với khí chất của cô như vậy! Dịu dàng, thông minh, vui tươi cởi mở, thuần khiết, đây không phải là miêu tả chính cô sao? Thậm chí ngay cả điểm đầy sáng tạo và giàu trí tưởng tượng này cũng hoàn toàn khớp với nghề nghiệp của cô!

Các bài báo tin tức quả thật không lừa cô, Bùi Thời này, vân đạm phong khinh, ba lan bất kinh(1) lại chiều chuộng cô vô bờ bến, mỗi một ánh mắt cử chỉ, chính là chiếc máy phát đường di động!  

(1)Nguyên văn波澜不惊/Ba lan bất kinh: ý chỉ tâm thái trấn định, cho dù gặp phải chuyện gì cũng không hề hoảng sợ, mặt không đổi sắc.   

Nghĩ như vậy, Bạch Đào liền nhìn về hướng phòng làm việc của Bùi Thời, không kìm được đỏ mặt. 


Bùi Thời vì cô mà làm nhiều như vậy, mấy ngày này làm trợ lý tạm thời cho anh, có phải cô cũng nên quan tâm, chăm sóc đối phương để anh cảm nhận được tình yêu tỉ mỉ chu đáo của cô không?  

Cơ hội luôn dành cho những người đã sẵn sàng, đúng lúc này, trợ lý hành chính Tôn Tĩnh cúp điện thoại, sau đó quay sang chỉ đạo một nam trợ lý trẻ tuổi khác nói: “Cà phê americano của Bùi tổng đến rồi, cậu đi lấy sau đó đưa đến phòng họp cho Bùi tổng…”

“Để tôi đi cho!” Bạch Đào giành trước một bước, đàn ông thường cần uống nhiều nước hơn, như vậy mới bảo vệ được sức khoẻ, quả thật nên uống chút gì đó lấy lại tinh thần rồi.  

Nhưng cà phê americano? Bạch Đào nghĩ, mấy trợ lý này thực sự không hiểu Bùi Thời, anh thích nhất là ô long bạch đào nha! Nào có thích cà phê americano này đâu! Nói cho cùng cũng không chỉ có một bài báo từng viết qua, bởi vì cô, Bùi Thời thích hết tất cả mọi thứ liên quan đến đào, thích ăn đào nhất, tự tay trồng đào, đến loại trà cũng đều thích có đào! Trong một ngày, chỉ cần nhìn thấy thứ gì đó liên quan đến đào, anh liền sẽ cảm thấy hạnh phúc!   

Vận khí của Bạch Đào cũng thật tốt, trên quầy uống nước vừa hay có một hộp trà ô long bạch đào, cô lập tức lấy một túi ra pha một tách trà ô long bạch đào cho Bùi Thời.  

Bạch Đào pha xong liền bưng ly trà đến gõ cửa và bước vào phòng làm việc của Bùi Thời, Bùi Thời đang đọc báo cáo tài chính, bởi vì đang hoàn toàn tập trung nên anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, căn bản không chú ý đến người bưng trà vào cho anh là Bạch Đào.  

Như này cũng tốt, Bạch Đào nghĩ, ngộ nhỡ Bùi Thời ngẩng đầu lên, trong phút chốc cảm giác dịu dàng ùa về trong tim, báo cáo tài chính cũng không xem nổi nữa thì đâu có tốt. 

Nhưng mà người đàn ông này khi nghiêm túc thực sự rất đẹp trai… 

Chỉ là đợi cô từ phòng họp đi ra, cô đã bị Tôn Tĩnh ngăn lại, cô ấy liếc nhìn ly cà phê americano trên quầy: “Sao không đưa cốc này vào cho Bùi tổng?” Cô ấy nghi ngờ nhìn Bạch Đào: “Cô vừa đưa cái gì vào đó?” 

Bạch Đào mỉm cười: “Trà ô long bạch đào.”   

Tôn Tĩnh hiển nhiên kinh hãi: “Cô điên rồi!”

“?” 

“Tôi đi đổi trà trở lại!” Tôn Tĩnh hoảng sợ: “Bùi tổng không uống được ô long bạch đào! Uống vào sẽ xảy ra chuyện!”  

Dường như không kịp nói thêm gì với Bạch Đào nữa, cô ấy cầm ly cà phê americano lên, vẻ mặt như tai vạ sắp ập đến gõ cửa bước vào phòng họp…    

Bạch Đào nhìn theo bóng lưng cô ấy, mất vài giây không hiểu ra sao, sau đó rất nhanh liền nghĩ thông, xem ra việc Bùi Thời yêu cô đến điên cuồng mọi người đều biết, anh nói chỉ cần cô ở bên cạnh sẽ không có tâm tư làm việc cũng là thật, chắc hẳn với sự si mê của anh đối với cô, thì ngay cả ô long bạch đào cũng không uống được… Này vừa uống, trong đầu lại chỉ có cô rồi… 

Nhưng mà Bạch Đào không biết, sự việc này trong mắt Tôn Tĩnh lại mang theo hướng khác. 

Tuy Tôn Tĩnh chỉ mới gia nhập công ty một năm, nhưng cô ấy đã có bốn năm kinh nghiệm làm việc, không nhiều cũng chẳng ít, tuy rằng còn kém những tiền bối thâm niên nhưng cũng không phải là người mới, nội quy nơi làm việc nên học cũng đều hiểu biết đến bảy tám phần, cô ấy là cấp dưới trực tiếp của trợ lý đặc biệt Viên Mục, quản lý đội trợ lý hành chính, đội cũng trực tiếp quản lý hai trợ lý nhỏ, đều là người mới ra trường không bao lâu, nghe lời lại làm được việc, nhưng hạng mục công việc của trợ lý hành chính quả thật quá nhiều, đa số công việc đều cần cô phải ra mặt, mấy hôm trước vừa phàn nàn với giám đốc nhân sự về việc thiếu nhân lực, không ngờ hôm nay liền thêm một người mới cho cô ấy.   

Đội có thêm người là việc tốt, nhưng có vẻ như người mới này không ổn lắm…   

Người mới đến là một cô gái trẻ, nhận xét một cách công bằng, Tôn Tĩnh vốn cho rằng quầy lễ tân của công ty có gương mặt ưa nhìn nhất, nhưng gương mặt trước mặt cô ấy so với “mặt tiền” của công ty còn cao hơn gấp nhiều lần, chủ yếu không chỉ xinh đẹp, trên người đối phương còn mang theo một cảm giác yểu điệu tinh tế, trước đây Tôn Tĩnh không tin vào cách nói khí chất này, nhưng bây giờ so sánh lại mới biết, khí chất quả thực có sự khác biệt, vô cùng nổi bật dễ thấy, tuy trợ lý đặc biệt Viên Mục nói đây chỉ là một người mới bình thường nhưng Tôn Tĩnh vẫn mẫn cảm nhận thấy, người phụ nữ này không bình thường.  

Đầu tiên, cô đến một sơ yếu lý lịch đàng hoàng cũng không có, Tôn Tĩnh sau khi kết thúc cuộc gọi hội nghị liền lấy cớ có việc đi đến phòng nhân sự nghe ngóng một chút, cũng không nghe nói có làm thủ tục vào làm chính thức, lại nhìn đối phương, thậm chí một cái tên tiếng Trung cũng không có, lại đưa một cái tên tiếng Anh là Fiona…

Tên tiếng Anh gì không đặt, lại đi đặt cái tên quê mùa như vậy! Còn Fiona chứ? Tôi còn là Shrek đấy! 

Tôn Tĩnh lại thăm dò lần nữa, quả nhiên, Fiona này không biết bất kỳ kỹ năng làm việc nào, thậm chí cả việc photo, scan và in còn không biết thao tác! Vừa nhìn liền biết là một gà mới không có kinh nghiệm làm việc gì cả! 


Nhưng gà mới không đáng sợ, đáng sợ là người có quan hệ. 

Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, thân phận lại không rõ ràng, không dám lộ tên thật, ông chủ Bùi tổng cao lãnh và phu nhân Bạch Đào tình cảm vợ chồng vô cùng sâu đậm, bình thường có lẽ cũng là để tránh sự nghi ngờ nên căn bản đều tìm nam trợ lý, nếu là nữ trợ lý thì cũng sẽ là một trợ lý có vẻ ngoài bình thường như cô ấy vậy, còn kiểu trợ lý có khuôn mặt khiến người ta miên man bất định nhưng thiếu kỹ năng như Fiona này sao? Mối quan hệ này rốt cuộc sâu đến cỡ nào đây! 

Trong lòng Tôn Tĩnh vốn dĩ đang khó chịu khi muốn bổ sung nhân sự không thành công lại còn bị một người có quan hệ chiếm một chân, kết quả khi trở về từ chỗ giám đốc nhân sự liền thấy Fiona này tự tiện chủ trương, không những không mang cà phê americano mà Bùi tổng đã uống quen vào cho anh, còn pha trà ô long bạch đào mà Bùi tổng ghét nhất!!!   

Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! 

Bắt đầu từ giây phút này, Tôn Tĩnh quyết định ghét bỏ Fiona này.  

Cô ấy vội vàng lao vào phòng họp, muốn đổi lại trước khi Bùi Thời uống ô long bạch đào, nhưng đợi đến khi Tôn Tĩnh lao vào phòng họp, ánh mắt của Bùi Thời không rời báo cáo tài chính, một tay đã đang vô thức nhấc tách trà lên đưa ô long bạch đào vào miệng… 

Muộn rồi, tất cả đều muộn rồi.   

Trong lòng Tôn Tĩnh chỉ có bốn chữ ‘không thể cứu vãn’…   

Quả nhiên, Bùi Thời vừa uống một ngụm liền suýt nữa là phun ra ngoài, may mà giáo dưỡng tốt đã khiến anh khó khăn nuốt xuống, nhưng ngay giây tiếp theo, anh liền ngẩng đầu lên hưng sư vấn tội: “Ai pha trà vậy?”  

Tôn Tĩnh lắp bắp nói: “Fiona.”

Bùi Thời cau mày lại: “Ai?”    

“Chính là… Fiona, người hôm nay mới tới.” 

Tôn Tĩnh bí mật quan sát, Bùi tổng dường như ngẩn người một chút rồi mới phản ứng lại, khi Tôn Tĩnh chờ Bùi Thời nổi giận trực tiếp gọi Fiona vào trách mắng thì lại thấy Bùi Thời nén sự tức giận xuống, không truy cứu trà ô long bạch đào nữa, chỉ đơn giản nói: “Đổi một cốc cà phê americano, sau bày đừng để…” Anh ngừng lại một chút: “Đừng để Fiona pha trà.”

???

Cho đến khi rời khỏi phòng họp, cả người Tôn Tĩnh vẫn có chút mê man, Bùi tổng vậy mà lại không tức giận? Bùi tổng uống phải ô long bạch đào anh ghét nhất mà lại không tức giận?

Không, Bùi tổng có tức giận, nhưng cơn giận của anh… đã được cố gắng kiềm chế khi nghe thấy tên Fiona?!

Tôn Tĩnh cố gắng bình tĩnh phân tích, Fiona này vừa nhìn là biết người có quan hệ, rất xinh đẹp nhưng chẳng biết làm gì cả, ngược lại có loại khí chất giống chim hoàng yến, yểu điệu, mỗi một lỗ chân lông trên người đều tràn đầy sự xa hoa dâm đãng, còn chủ động đến bên cạnh Bùi tổng bưng trà rót nước, thậm chí khi chọn ô long bạch đào mà Bùi tổng ghét nhất, Bùi tổng cũng nhịn xuống không hề tức giận mà còn bảo đừng để cô pha trà nữa! Nhưng một trợ lý không bưng trà rót nước thì muốn cô ấy làm gì? Bùi tổng này thế mà lại không nỡ để một trợ lý đi pha trà?

Này…

Này chẳng lẽ… Bùi tổng có gì đó ở bên ngoài sau lưng cô Bạch Đào???

Vừa nghi ngờ như vậy, Tôn Tĩnh liền càng chú ý tới Fiona này hơn.

Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Tôn Tĩnh vốn muốn gọi đối phương cùng nhau đi ăn, buổi sáng bận quá, vừa đúng lúc thuận tiện đưa cô đi giới thiệu về công ty luôn, kết quả Tôn Tĩnh còn chưa kịp mở miệng thì Fiona đã lén lút nhìn xung quanh, có lẽ tưởng không có ai chú ý, vội lẻn vào phòng làm việc của Bùi tổng!


Trong lòng Tôn Tĩnh vang lên tiếng chuông cảnh báo, lúc này trong khu văn phòng rộng lớn ngoại trừ cô làm thêm giờ vì một phần tư liệu ra, những người khác đều đã đi ăn cơm trưa, đợi khi Fiona vào phòng làm việc của Bùi tổng thì thực sự không có ai xung quanh rồi. 

Kì thực ngoài việc là trợ lý hành chính của Bùi Thời, Tôn Tĩnh còn có một thân phận khác, đó là fan cuồng truyện tranh của Bạch Đào, vợ Bùi Thời. 

Mỗi ngày làm việc tăng ca đến đêm khuya trở về nhà, mở trang web đăng truyện, Tôn Tĩnh luôn rơi nước mắt vì những câu chuyện tình yêu trong truyện tranh của Bạch Đào, mà ở thế giới thực, cô cũng bị tình yêu cảm động giữa Bạch Đào và Bùi Thời làm cho khuất phục.  

Không sai, Tôn Tĩnh không chỉ là fan sự nghiệp của Bạch Đào, mà còn là một fan CP của Bạch Đào và Bùi Thời.

Là một fan sự nghiệp trung thành của Bạch Đào, nghĩ đến Fiona đột nhiên lẻn vào phòng làm việc của Bùi tổng, Tôn Tĩnh liền rơi vào trầm tư.   

Cuối cùng lòng tò mò và nghi ngờ đã chiếm ưu thế, Tôn Tĩnh lặng lẽ đứng dậy đi đến gần phòng làm việc của Bùi Thời. Fiona này lúc vào cửa cũng không để ý mà không đóng cửa lại, còn để lại một khe nhỏ, Tôn Tĩnh lấy tập tài liệu đề phòng khi bị bắt quả tang còn có thể che giấu ý đồ của cô, giải thích là để Bùi tổng ký, sau đó đứng ở cửa. 

“Bùi Thời, trưa anh ăn gì đó? Đặt cái này rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn nha.”

Giọng của Fiona bất ngờ lọt vào tai cô ấy!

Giọng nói của người phụ nữ này thường ngày rất ngọt ngào, nhưng bây giờ nói chuyện với Bùi tổng lại càng ra sức làm nũng hơn, hơi thở yểu điệu tinh tế đó, ngay cả Tôn Tĩnh đứng ở cửa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào.   

Tôn Tĩnh che miệng lại, trong lòng hét lớn, Bùi tổng! Mắng cô ta đi! Tức giận với cô ta đi! Từ chối cô ta đi! Đuổi cô ta đi! Sa thải cô ta đi!       

Bùi Thời quả thật từ chối đối phương, nhưng mọi chuyện lại trái ngược với mong muốn của cô ấy, giọng anh khá bình tĩnh, không hề có biểu hiện gì của sự tức giận cả: “Trưa nay anh đi dự tiệc chiêu đãi, không ăn cùng em được, em tự ăn đi.”

???

Diễn biến này không đúng lắm…  

Trong ấn tượng của Tôn Tĩnh, Bùi Thời rất lạnh lùng vô tình, làm mọi việc đều mang theo cảm giác xa cách, chỉ thiếu nước treo một tấm biển “người sống chớ lại gần”, anh không quan tâm đến bất kỳ ai, là một người đàn ông đã lập gia đình vô cùng giữ mình trong sạch, Tôn Tĩnh thường nhìn Bùi Thời lãnh đạm trong công việc, sau đó lại đối chiếu với Bùi Thời trong mắt Bạch Đào ở trên báo mà rơi nước mắt cảm động.  

Bùi tổng không phải là điển hình của người đàn ông tốt thời nay sao?  

Chỉ là Tôn Tĩnh thế nào cũng không nghĩ tới, hiện tại vị Bùi tổng lãnh đạm này lại đang ôn hoà nhã nhặn với Fiona dáng vẻ kiểu cách này…  

Mà Fiona này còn được đằng chân lân đằng đầu, tiến gần lên một bước nói: “Vậy thì em sẽ nhớ anh…” Người phụ nữ thì thào: “Có điều, tuy không thể ăn cùng nhau, nhưng anh có thể gói cho em một ít đồ về không? Em sợ ăn không quen đồ ở nhà ăn… “  

Nhà ăn của công ty được xếp vào top 10 nhà ăn công ty tốt nhất của thành phố Dung! Còn ăn không quen?! Fiona đáng ghét này nghĩ mình đang nắm cầm một cuốn kịch bản công chúa à?! Nhìn dáng vẻ kìa, không phải chỉ là một tiểu tam đến cái tên Trung cũng không có thôi sao?!  

Nhưng mà Bùi tổng lại không phản bác lại cô, tuy giọng điệu vẫn nhàn nhạt nhưng thái độ lại rất bao dung: “Em muốn ăn gì?”  

“Em muốn ăn cơm bào ngư, đậu phụ nhím biển, phở xào thịt bò, còn có bánh Napoleon dâu tây… Còn có…”  

Fiona này vừa nói liền không biết dường dừng lại, còn thực sự báo một danh sách các món ăn.  

“Được, anh bảo Viên Mục ghi lại rồi đóng gói về cho em.”

  ……

Sau đó hai người còn nói gì đó nữa nhưng Tôn Tĩnh cảm thấy không thể nghe thêm nữa rồi, tội nghiệp Viên Mục một thân chính khí, tài năng và học vấn cao, cuối cùng lại lâm vào cảnh phải đi mua đồ ăn về cho tiểu tam!  

Trong lòng Tôn Tĩnh nổi sóng to gió lớn, cô ấy nhận ra mình đã phát hiện một chuyện khủng khiếp.  

Người chồng nhị thập tứ hiếu như Bùi tổng, vậy mà… Vậy mà…  


Không lâu sau, Fiona đạt được gian kế lại lẻn ra khỏi phòng làm việc của Bùi Thời…  

Trong lòng Tôn Tĩnh không thể bình tĩnh được, kể ra thì cô Bạch Đào rất khiêm tốn, là người dịu dàng, giản dị như một đoá hoa cúc, mặc dù doanh số bán truyện tranh tích lũy đã sắp vượt quá một triệu bản nhưng chưa bao giờ tổ chức buổi ký tặng, cũng không tiến hành phỏng vấn lộ mặt, ngoài việc thỉnh thoảng đăng vài đoạn ngắn ghi lại cuộc sống thường ngày ấm áp của vợ chồng trên weibo, mặc dù chỉ là bạn viết thư(2), nhưng Tôn Tĩnh hoàn toàn có thể cảm nhận được Bạch Đào là một người điềm tĩnh dịu dàng, không nhất định phải rất xinh đẹp, nhưng khí chất tuyệt đối là đỉnh cao. 

(2)Bạn viết thư: biết tên tuổi mà chưa gặp mặt.  

Tóm lại, chắc chắn là khác hoàn toàn với Fiona trang điểm lộng lẫy này, cô Bạch Đào giống như trăng trên trời, thanh cao hờ hững, làm sao Fiona đê tiện diêm dúa loè loẹt này có thể so sánh được chứ?  

Nghĩ đến đây, Tôn Tĩnh nhịn không được nhìn sang Fiona đang ngồi cách mình không xa, khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của đối phương trắng đến mức dường như có thể phản quang, rõ ràng dung mạo nổi bật mà cũng không biết ăn mặc bớt phóng túng đi…  

Nhìn như yêu quái, còn lả lơi đưa tình, Tôn Tĩnh không khỏi trợn trắng mắt trong lòng, này sao? Loại này sao?  

Cho dù đàn ông thực sự đã ăn chán sơn hào hải vị, nhưng Bùi tổng không thể chuyển từ một bàn mãn hán toàn tịch như cô Bạch Đào sang một quầy bán thịt xiên nướng ven đường được nha!  

Nếu nói lúc đầu trong lòng Tôn Tĩnh còn mang theo chút suy đoán về thân phận của Fiona, thì chuỗi hành động phía sau của đối phương đã chiếm vị trí đầu tiên trong chiếc ghế “tiểu tam” này rồi. 

Sau đó, Bùi tổng phải ra ngoài ăn tiệc từ phòng làm việc bước ra, Fiona lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bùi tổng, vẻ mặt đó, ánh mắt đưa tình đó làm cho Tôn Tĩnh nhìn thấy liền buồn nôn khó chịu. Thế mà khi ánh mắt của Bùi tổng và cô ta giao nhau, anh không những không trách mắng cô ta về cái nhìn vượt qua phép tắc đó, còn không trốn tránh!  

Bùi tổng vậy mà lại chấp nhận nó một cách khá bình tĩnh! Mặc dù vẻ mặt anh vẫn vô cảm nhưng Tôn Tĩnh cảm thấy dù như vậy, suy nghĩ của Bùi tổng cũng đã rất nguy hiểm rồi, lại nghĩ đến cuộc trò chuyện không chút liêm sỉ đã phá vỡ giới hạn đạo đức giữa hai người trong phòng làm việc, Tôn Tĩnh cảm thấy Bùi tổng! Anh đang trên bờ vực ngoại tình rồi!  

Là một fan trung thành của Bạch Đào, Tôn Tĩnh thực sự cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa.  

Lúc đầu Tôn Tĩnh chọn gia nhập công ty này chính là vì tình yêu cuồng nhiệt với cô Bạch Đào, cô ấy nghĩ, nếu làm việc dưới quyền của Bùi tổng, chồng cô Bạch Đào thì biết đâu mình sẽ có cơ hội gặp gỡ cô Bạch Đào yêu dấu, có thể gần thần tượng của mình hơn một chút…

Chỉ là đã nhiều năm như vậy mà cô Bạch Đào vẫn chưa từng thấy xuất hiện, cứ thế đến khi Tôn Tĩnh không còn kiên trì với chuyện này nữa thì giờ phút này! Tôn Tĩnh đột nhiên hiểu ra sứ mệnh của mình!  

Mặc dù không thể gặp cô Bạch Đào nhưng mình là một người hâm mộ, cũng nên phát sáng và toả nhiệt cho thần tượng!  

Tôn Tĩnh trừng mắt nhìn Fiona đáng chết, thề trong lòng.  

Bắt đầu từ hôm nay, Tôn Tĩnh cô sẽ đấu tranh vì cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô Bạch Đào!  

Cô Bạch Đào giản dị, ôn nhu, điềm tĩnh như bông hoa cúc không đấu lại được tiểu tam, vậy để Tôn Tĩnh cô ra tay!  

Fan cứng đầu tiên của cô Bạch Đào, xin mời ra trận!  

Đồ mà Bùi tổng mua, nói gì cũng không thể để rơi vào bụng của tiểu tam đáng chết!

Tác giả có điều muốn nói:

Tôn Tĩnh: Tôi đấu với thần tượng của mình

Giải nghĩa của Fiona được lấy từ Baidu~

[Màn kịch nhỏ] của [Hạ Miên の Điểu]

Bùi Thời: Nếu không phải biết lai lịch của Bạch Đào, tôi sẽ nghi ngờ cô ấy được công ty khác đưa đến để phá tôi.

Bạch Đào: Khẩu thị tâm phi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.