Đọc truyện Bạch Cốt U Linh – Chương 2: Tận diệt bạch cốt
Nhìn cảnh núi rừng càng lúc càng âm u thâm hiểm, Trang Hậu rùng mình chép miệng :
– Đại ác ma Bạch Cốt U Linh quả khéo chọn địa điểm lập thành Tổng Đàn.
Nếu như không có cơ hội này, huynh đệ ta làm sao biết đây là nơi từng
xuất phát nhiều hành vi kinh thiên động địa của Bạch Cốt Môn, gieo kinh
hoàng cho quần hùng khắp Tam Sơn Ngũ Nhạc ?
Tiểu sư muội Đoàn Bội Cơ và Phùng Viên ắt sẽ lên tiếng phụ họa nếu đúng lúc đó Triển Lập không đanh mặt hô hoán :
-Động thủ rồi ! không lẽ quần hùng phát động sớm hơn thời khắc đã định liệu ?
Chúng ta phải nhanh lên mới kịp. Đi !
Vút..
Bọn Thạch Yên năm người vụt nghe liền nghiêm mặt, mạnh ai nấy thi triển khinh công và lao nhanh theo Đại sư huynh Triển Lập.
Vút… Vút…
Vùng rừng núi vụt mở toang khi đoàn người Thanh Thành Lục Kiếm đặt chân vào một cốc núi hùng vĩ.
Ở vách đá bên tả cốc có khắc ba chữ đại tự thật to : Bạch Cốt Môn.
Dưới ba chữ trên là một chùm khô lâu ước đến bảy chiếc, có lẽ đã được Đạt ác ma Bạch Cốt U Linh cố tình treo lủng lẳng để thị uy với những nhân vật
không được mời tự đến.
Nhìn chùm khô lâu, Phùng Viên lạnh mình:
– Ba mươi năm trước, thuở Đại ác ma bắt đầu vùng vẫy giang hồ, nghe đâu
đã cùng một lúc sát hại Giang Nam Thất Hiệp. Không lè đây là khô lâu của Thất vị Đại Hiệp đó ?
Đoàn Bội Cơ xám xanh mặt mày, không dám nhìn chùm khô lâu lâu hơn. Nàng quay mặt đi:
– Nói về ác tính của Đại ác ma thì vô cùng tận. Giả như lão có kết quả
như ngày hôm nay thì đúng là hoàng thiên hữu nhãn, bắt lão phải chịu báo ứng.
Điền Hồ thì cứ xăm xăm đi thẳng vào cốc núi :
– Nếu
chúng ta đến chậm, làm quần hùng giảm thiểu phần nào uy lực thì dù có
muốn Đại ác ma chịu báo ứng cũng không dễ thành sự. Đại sư huynh, tiểu
đệ đi trước đây.
Triển Lập nghe thế vội vẫy tay :
– Chính ta cũng nôn nóng, đâu cứ gì Ngủ sư đệ. Hay nhanh chân nào ?
Một lần nữa, Thanh Thành Lục Kiếm lại vận dụng khinh công, lao vun vút vào
cốc núi, là địa điểm tọa lạc cửa Tổng Đàn Bạch Cốt Môn.
Đang đi, mọi người cùng nghe tiếng của Thạch Yến nhận định :
– Chúng ta đã tiến khá sâu vào sào huyệt của Đại ác ma, cớ sao vẫn chưa
thấy thi thể của bất kỳ nhân vật nào, dù là thi thể của bang đồ Bạch Cốt Môn cũng không thấy ?
Đoàn Bội Cơ vừa chạy, vừa lo rảo mắt nhìn quanh :
– Hay sự xuất hiện của quần hùng đã bị Bạch Cốt Môn phát giác ? Chúng đã kịp tháo chạy và quần hùng đang hô hào đuổi theo ?
Triển Lập vừa lấc đầu, vừa thở ra phì phì:
– Tiếng chấn kình từ phía trước vẫn ầm ầm vọng đến, cho thấy có lẽ Đại ác ma đang hỗn chiến cùng quần hùng. Chuyện chúng tháo chạy là điều không
thể có.
Thạch yến cau mặt :
– Thực hư thế nào, chúng ta cứ đến tận nơi se minh bạch. Đi !
Họ càng tận lực thi triển khinh công thì cũng để lộ thân thủ thật sự của
từng người. Là Đại sư huynh nên Triển Lập có luôn là người dần đầu âu
củng là dễ hiểu. Nhưng bám sát theo sau Triển Lập không phải chỉ có một
mình Thạch Yến, vốn là người đứng hàng thứ hai trong Lục Kiếm Thanh
Thành, mà còn có cả Điền Hồ. Hắn đang sóng vai cùng Thạch Yến lao đi,
không nhượng Thạch đến dù chỉ là một sát na chăn tơ kẽ tóc.
Và đương nhiên ở phía sau chỉ còn lại Phùng Viên, Trang Hậu và Đoàn Bội Cơ là lẽo đẽo bám theo.
Nhận thấy điều này, Đoàn Bội Cư bĩu môi:
Hóa ra gã Chu Hải lúc nảy nói đúng. Ngủ sư huynh đang càng lúc càng lấn
lướt Nhị sư tỷ. Không khéo chẳng bao lâu nữa giả như gia phụ buộc phái
chọn người kế nhiệm chức Chưởng môn ít sẽ khó khăn vì không biết phái
chọn ai giữa Đại sư huynh và Ngũ sư huynh Điền Hồ.
Câu nói này
của Đoàn Bội Cơ làm Điền Hồ dừng lại. Hắn lạnh mặt như tiền, nhìn không
chớp mắt vào Đoàn Bội Cơ lúc này củng vừa lướt đến :
– Điền Hồ ta có thể đứng giữa trời đất mà lập thệ rằng, nếu ta có tham tâm như Tiểu sư muội vừa nói thì…
Triển Lập cũng đã quay lại và quát ngay vào mặt Điển Hồ :
– Làm người cần phải có tấm lòng quang minh lỗi lạc. Một khi đã như thế
thì cứ gì phải để tâm đến những lời thị phi của ai khác khó phân biệt
đúng sai ? Lời này của ta, mong Ngủ sư đệ luôn lập tâm ghi nhớ.
Đoạn quay sang Đoàn Bội Cơ, Triển Lập vụt biến thành người khác vì nụ cười
luôn ở trên miệng không hiểu đa đánh rơi từ lúc nào rồi. Triển Lập bảo :
– Trong cách đối nhân xử thế, điều tiên quyết cần lưu tâm là đừng bao giờ để cho bất kỳ định kiến nào làm lay động nhận định của ta vui bất luận
ai. Lời giáo huấn này chính là lời vàng ngọc do sư phụ thường nhắc nhỡ
ta. Vì Tiểu sư muội là cốt nhục, là hậu nhân duy nhất của sư phụ Chưởng
môn nên ta bỏ qua cho lần này. Nếu còn lần nào tái phạm nửa, đừng trách
ta phải nhờ đến pháp uy sư phụ phân xử.
Nói xong, Triển Lập thở dài và báo :
– Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi !
Không ai nói lên tiếng nói nào, khiến Thạch Yến áy náy đành lên tiếng :
Lời của Đại sư huynh quả là Nhất Tự Kim Ngôn, muội xin thay mặt chư đệ, nguyện ghi sâu vào tâm can phế phủ.
Cùng lúc với câu Thạch Yến nói, Triển Lập nhìn thấy Điền Hồ cũng đang gục
gặc đầu tỏ ý rất tăm đắc với những gì chính Triển Lập truyền đạt. Hài
lòng về Điền Hồ, Triển Lập liền khẽ không lên tiếng nhân lúc Điền Hồ
vượt lên, đi ngang hàng Triển Lập :
– Ngũ sư đệ tương lai sẽ là
trụ cột cho phái Thanh Thành ta. Những gì ta vừa nói, hi vọng Ngũ sư đệ
thấu hiểu và đừng phụ lòng kỳ vọng của toàn phái Thanh Thành sau này.
Sắc mặt của Điện Hồ có phần thay đổi, khiến nét khắc khổ bấy lâu nay vẫn
tồn tại như đeo dính vào số phận Điều Hồ cũng vụt tan biến trong thoáng
chốc. Điền Hồ nhẹ nhàng đáp lời :
– Sống là người Thanh thành thì đến lúc chết cũng là người Thành Thành. Đại sư huynh yên tâm, tiểu đệ
quyết không phụ lòng kỳ vọng của bổn phát là nơi đã cưu mang, giáo huấn
tiểu đệ suốt bảy năm dài vừa qua.
Từ đáy mắt của Trển Lập vụt lóe lên những tia nhìn kinh ngạc :
– Hóa ra nét mặt khắc khổ của Ngũ sư đệ hoàn toàn không do bẫm sinh ? Như ta vừa nhìn thấy, nếu không còn mang và khắc khổ nữa thì diện mạo Ngũ
sư đệ dù có bảo là diện mạo của mỹ nam tử cũng không có gì là quá đáng.
Vậy tội gì Ngũ sư độ cứ giữ mãi nét mặt khắc khổ bên mình ?
Ngay
khi Triển Lập nhận định. thì cứ y như là cố tật, vẻ khắc khổ liền xuất
hiện trở lại ngay trên mặt Điền Hồ. Và điều tất nhiên là Điền Hồ phải
thở dài, như thể có như thế mới phù hợp với nét mặt trầm buồn u uất của
Điền Hồ :
– Mong Đại sư huynh lượng thứ, tiểu đệ có nhiều ẩn tình và không biết đến bao giờ mới có cơ hội giãi bày. Kỳ thực, tiểu đệ cũng muốn nói ra cho vơi nhẹ những gì bấy lâu nay vẫn luôn nặng mang. Nhưng
sẽ là bắt công nếu vì ẩn tình chỉ là của riêng tiểu đệ lại làm cho toàn
phái Thanh Thành nặng lo.
Thạch Yến nãy giờ vẫn bám theo ở phía sau và đã nghe những lời Điền Hồ vừa bộc bạch. Thạch Yến nghi hoặc lên tiếng :
– Đã là sư huynh đệ đồng môn sao Ngũ sư đệ lại quá tách bạch, phân biệt
chuyện này chuyện kia là của riêng người này người nọ ? Có phải vì thế
mà kể từ ngày Ngu sư đệ được sư phụ thu nhận, cách sống của Ngũ sư độ là quá xa cách với mọi người ?
Điển Hồ gượng cười :
– Tiểu
đệ cũng biết sống như thế là sai, là không hết lòng hòa đồng cùng bao
huynh đệ, tỷ muội đồng môn. Nhưng nhị sư tỷ và Đai sư huynh cũng đừng vì thế mà lo. Trọn đời tiểu đệ sẽ mãi mãi cảm kích ân tình của phái Thanh
Thành đả dành cho tiểu đệ. Mọi vinh nhục tồn vong của phái Thanh Thành
cũng là của tiểu đệ Điền Hồ này.
Có vẻ như đây là lần đầu tiên
Triển Lập và Thạch Yến nghe Điện Hồ bộc bạch nhiều như thế. Và có lẻ
cũng là lần đầu tiên họ biết rằng họ chưa hiểu bao nhiêu về người mà bảy năm qua họ vân luôn gọi là Ngũ sư đệ một cách thân thiết. Do đó, cả hai tuy vẫn di chuyển nhưng ánh mắt của họ cứ luôn len lén nhìn Điền Hồ,
một kẻ mang đầy bí ẩn qua nét mặt khắc khổ lúc nào cũng hiện hữu trên
diện mạo. Và có lẻ họ sẽ còn hỏi nhiều, thật nhiều về Điền Hồ, nếu như
đúng lúc đó không có nhiều loạt cười đắc ý từ phía trong vọng ra:
– Vậy là xong. Ha.. ha. một đại ác ma luôn gieo rắc kinh hoàng cho Võ lâm suốt ba mươi năm qua cuối cùng cúng bị kết liễu sinh mạng. Từ đây quần
hùng các võ phái vậy mà sẻ được ăn ngon ngủ yên. Ha… Ha…
Không như Triển lập, Thạch Yên lập tức có nét mặt nhẹ nhõm vì nghe câu nói
này. Điển Hồ lại có nét mặt lạnh như băng và không nói không rằng cứ
lửng lững đi nhanh vào trong. Cám thấy lạ, Triển Lập vội nháy mắt với
nhị sư muội Thạch Yến và cả hai lập tức bám theo sau Điền Hồ.
Sự
thật quả đúng như câu nói của ai đó vừa vang ra, trước mặt Triển Lập đã
bắt đầu xuất hiện nhiều dấu hiệu của những trận giao phong khủng khiếp.
Tổng Đàn Bạch Cốt Môn đã có nhiều chỗ bị phá hủy. Và thây người, đa phần là
thi thể của bang đồ Bạch Cốt Môn với sắc phục đen tuyền cổ thêu hình khô lâu màu trắng ở giữa ngực vẫn còn nằm ngổn ngang khắp nơi.
Điền Hồ như không quan tâm đến thảm cảnh kinh hoàng này. Hắn nhanh chóng vượt qua và càng đi sâu vào trong hơn.
Triển Lập thấy vậy lên tiếng :
– Bạch Cốt Môn còn nhiều nhân vật có bối phận cao hơn. Có phải Ngũ sư đệ đang muốn tìm thi thể của họ ?
Thạch Yến cũng lên tiếng, trong khi cùng Triển Lập đuổi theo Điền Hồ :
– Bạch Cốt Môn có ba Đường chủ, cộng thêm Bạch Cốt Thập Nhân vi chi là
mười ba nhân vật từng cùng Đại ác ma Bạch Cốt U Linh gieo rắc tai họa
khắp Võ lâm. Nếu họ thật sự đã chết và Ngũ sư đệ nếu thật sự muốn tìm
thi thể của họ thì cần chú tâm tìm những thi thể nào có thêu hình khô
lâu bé xíu ở chéo áo bên dưới góc tả.
Triển Lập tán đồng :
– Không như các bang môn phái khác, những nhân vật ở Bạch Cốt Môn càng có hình khô lâu càng nhỏ thì càng có bối phận cực cao. Sao Ngũ sư đệ không cho ta biết cần tìm ai, bọn ta sẽ tìm hộ cho.
Điền Hồ miễn cưỡng đáp lời :
– Đúng là tiểu đệ muốn tìm họ, vốn chứng thực họ đã chết, phiền Đại sư huynh và nhị sư tỷ tìm hộ cho.
Ngấm ngầm đưa nhất nhìn nhau và Triển Lập cũng như Thạch Yến cùng hiểu có lẽ nét mặt luôn khắc khổ của Điền Hổ là có liên quan đến một hoặc nhiều
nhân vật trong số mười ba nhân vật họ vừa nêu. Chắc chắn là thế và đó là nguyên do khiến họ nhìn thấy Điền Hồ bắt đầu kiếm tìm từng thi thể, để
tâm nhìn từng chéo áo của những thi thể này.
Họ cũng trợ lực kiếm tìm. Và từ từ, hoặc họ hoặc chính Điền Hổ lần lượt phát hiện những thi thể cần tìm.
Triển Lập vụt kêu lên bằng giọng mãn nguyện :
– Trong Hoa Sơn Tam Lão đã phát hiện được hai. Đó là kết cục tất yếu dành cho những ai có hành vi trợ Trụ vi ngược.
Thạch Yến thì chép miệng lắc đầu :
-Võ Đang Nhị Đạo, Thiếu Lâm Nhất Tăng vậy là cũng mệnh chung. Thật khó tin
như lời Chu Hải từng huênh hoang, rằng đây là những nhân vật chính phái
vì đại kế diệt ma nên liều mình quên thân tiềm nhập vào tận hang ỗ Đại
ác ma.
Điền Hồ hụt đứng lên và nhìn quanh :
-Trong mười ba nhăn vật có bối phận cao nhất ở Bạch Cốt Môn, chúng ta chỉ mới tìm thấy mười hai thi thể. Mộ t còn lại, theo lời Đại sư huynh vừa nói, phải
chăng là một trong Tam Lão Hoa Sơn ?
Đáp lại câu nghi vấn của Điền Hồ, một giọng nói oang oang từ trong vong ra :
– Kẻ nào muốn tìm nhân vật duy nhất còn lại của bỗn phái, được gọi là Tam Lão Hoa Sơn ?
Triển Lặp rúng động, vội lên tiếng :
Bọn tiểu diệt là môn hạ phái Thanh Thành. Phải chăng lời vừa rồi của Chưởng môn bá bá là muốn ám chỉ một trong Tam Lão của quý phái Hoa Sơn không
bị diệt trừ như một kế ác ma đáng phải nhận chịu kết quả tương tự ?
Từ bên trong sâu đang tuần tự bước ra hơn mười nhân vật. Và một trong mười nhân vật này liền lên tiếng, cũng là thứ thanh âm từng vang lên, cho
biết đấy là nhân vật vừa được Triển Lập gọi Chưởng môn bá bá một cách
tôn kính :
– Không phái chỉ có một trong Tam Lão bỗn phái mà
hạng ếch nằm đáy giếng như ngươi không được miệt thị, gộp chung vào loại ác ma. Mà tất cả sáu nhân vật này, năm đã chết và một còn sống, đều
đáng được xem là Đại anh hùng, vì đại nghĩa diệt nhân,.đã lập đại công
là giúp toàn thể Võ lâm Trung Nguyên diệt trừ tận gốc bọn Bạch Cốt Môn
tà ma.
Phát hiện sắc mặt của Triển Lập vụt tỏ ra kinh ngạc. nhân vật nọ cười khẩy:.
-Có vẻ như ngươi không tin ? vậy sao người không thử hỏi sư phụ ngươi, để
sáng tỏ thực hư là thế nào ? Kẻo lại bản kiếm Trung Nhất Điểm Hồng ta vì muốn bên vực thanh danh bổn phái Hoa Sơn nên đang tự tô son trát phấn
vào mặt. Hừ !
Sau câu nói hàm ý ngạo nghễ của nhân vật tự xưng là kiếm Trung Nhất Điểm Hồng, một trong những nhân vật vừa từ trong bước
ra liền hắng giọng lên tiếng :
-Những gì Tôn Thư Sách Chưởng môn
Hoa Sơn phái nói đều là sự thật. Đồ nhi chớ khá nghi ngờ, kẻo làm tổn
hại mối kết giao bấy lâu nay giữa bổn phái Thanh Thành và Đại anh hùng
bậc nhất của phái Hoa Sơn anh hùng.
Đoạn đưa tay ngoắc, nhân vật vừa nói xong nói gọi Triển Lập, Thạch Yến cùng Điền Hồ :
– Các đồ đệ mau đến đây, bái phỏng bậc đại diện và cũng là Tân Minh Chủ
của Võ lâm Trung Nguyên chúng ta, Thiết Kiếm Phi Chưởng Hoàng Nhất Lãm,
Hoàng Đại Hiệp, Tân Minh Chủ Võ lâm Hoàng tiền bối.
Triển Lập vội tiến lên, khiến Thạch Yến cùng Điền Hồ cũng bước theo. Cả ba ôm quyền,
khom người và hành lễ trước một lão nhân nghi dung đĩnh đạc tư thái bất
phàm, với niên kỷ xấp xỉ thất tuần và đang đứng cận kề một lão tăng và
một lão đạo :
Bọn mạt học hậu bối phái Thanh Thành, là Triển Lập, Thạch Yến và Điền Hồ xin tham kiến vả tỏ lòng ngưỡng phục Hoa Sơn phái, Tân Minh Chủ Võ lâm Thiết Kiếm Phi Chưởng Hoàng tiền bối.
Với
phong tư tuyệt phàm, Thiết Kiếm Phi Chưởng Hoảng Nhất Lãm nhẹ nhàng xua
tay, để phóng ra một lượt nhu kình từ từ nâng người bọn Triển Lập lên :
– Chỉ do sư phụ của bọn ngươi quá đề cao thôi. Kỳ thực đại công diệt ma
này phải kể chung đến Thiếu tâm Võ Đang Hoa Sơn sáu người, và còn của
toàn thể Võ lâm đồng đạo nữa.Lão phu chỉ được một phần may mắn là không
bị uổng mạng như năm nhân vật bằng hữu. Họ chết đi, để lại bao thanh
danh cho một mình lão phu hưởng trọn, Hoàng Nhất Lãm này thật hổ thẹn và cảm thấy không xứng với cương vị Minh Chủ vẫn được mọi người gán ghép.
Sư phụ của bọn Triển Lập vội lên tiếng ;
– Dùng khổ nhục kế, tiềm phục lâu dài trong hang Ổ bọn ác ma. giúp toàn
thể Võ lâm khử trừ yêu ma từ trong diệt ra, lập đại công như Hoàng tiền
bối mà cho không xứng với cương vị Minh Chủ thì theo ngu ýcủa Đoàn Quan
Sơn mỗ, liệu Võ lâm này còn ai xứng hơn ?
Lão tăng đứng bên tả Hoàng Nhất Lãm liền niệm phật :
– A di đà phật. Lời của Đoàn Quan Sơn Chưởng môn Thành Thành phái thật
đúng với nguyện ý của lão nạp. Có thể nói Hoàng lào thí chủ nhờ bản lãnh cao minh nên cho đến lúc này vẫn toàn mạng. Và đấy củng là phúc phận
cho toàn thể Võ lâm Trung Nguyên chúng ta. Xin hoàng lão thí chủ đang
nhún nhường nữa. Chẳng phải nhân vật đã một chưởng giết thác Đại ác ma U Linh Bạch Cốt chính là Hoàng lão thí chủ đó sao ?
Lão Đạo đứng bên hữu lão Hoàng cũng buông phật hiệu :
Lời của phật huynh Vô Tướng phương trượng cũng chính là lời mà Hướng Thanh
bần đạo định nói. Vô lượng thọ phật. Ý của bần đạo là thế này, giá như
Võ Đang Nhị Đạo hoặc Hoàng đại hiệp đây, thì vì cả ba đều là người xuất
gia nên việc đảm nhiệm cương vị Minh Chủ cũng là điều tuyệt đối khó thể
xảy ta. Và đúng là Hoàng Thiên bất phụ khổ tâm nhân, đã cho một trong
Tam Lão Hoa Sơn được toàn mạng hầu đảm đương cương vị nặng nề như lời
toàn thể các võ phái Trung Nguyên cách đây hai năm đã định ước.
Thạch Yến cau mày, khẽ thầm thì vào tai Triển Lập :
– Đại sư huynh, cách đây hai năm những võ phái Trung Nguyên đã định ước điều gì ?
Những nhân vật đứng cạnh Thiết Kiếm Phi Chưởng Hoàng Nhất Lãm do đều là nhưng nhân vật Nhất môn chi chủ nên thính lực họ thật tinh tường, đều nghe rõ câu nói thầm thì của Thạch Vấn. Một sư thái tuổi độ ngũ tuần vụt lên
tiếng với một cái mỉm cười từ hòa :
– Nam mô a di đà phật. Nghe
nữ thí chủ nêu nghi vấn này, bần ni thật không thể không tỏ lòng ngưỡng
mộ Đoàn Chưởng môn, vì đã tuân thủ đúng những gì chúng ta đã bàn định
hai năm trước và nhất là không tiết lộ cho môn hạ biết nội dung đã bàn
định.
Một nữ nhân khác trong số những nhân vật Nhất môn chi chủ cũng nhoẻn cười và gật đầu, mắt thì nhìn bọn Thạch Vấn ba người :
– Lời của Diệu Tuệ sư thái e chưa đủ làm Thạch cô nương thỏa mãn ? Là thế này, hai năm trước các võ phái Trung Nguyên đã nghị bàn, định phương kế lâu dài hầu diệt trừ Đại ác ma U Linh Bạch Cốt. Trong đó cùng nêu rõ,
nhân vật nào vì giang hồ lập được đại công thì nghiễm nhiên sẽ được các
võ phái suy của làm Võ lâm Minh Chủ.
Cũng giật mình như bọn Thạch Yến, lão Hoàng Nhất Lãm nghi hoặc nhìn nữ nhân vừa thố lộ nội tình :
– Như lời Đoàn Mộc Huyền Chưởng môn Côn Luân phái vừa nói thì đó là
nguyên do khiến chư vị suất từ đầu cho đến tận bây giờ vẫn khăng khăng
bảo lão phu phải đảm nhận cương vị Võ lâm Minh Chủ ?
Chưởng môn Hoa Sơn phái Tôn Thư Sách cười thích thú :
– Đại sư bá đến bây giờ mới rỏ ư? Sự thật thế nào, Đại sư bá đã nghe cả
rồi đấy. Vậy Đại sư bá nghĩ sao, liệu có nên để thập môn phái kể cả lớn
nhỏ phải thất vọng về Đai sư bá cứ mãi khước từ chăng ?
Sắc mặt
của Hoàng Nhất Lãm liền để lộ bối rối tột cùng. Lão tuần tự nhìn mọi
người đương diện, đương nhiên là nhìn những nhân vật Nhất môn chi chủ là Chưởng môn của Thập phái kể cả lớn nhỏ :
– Lão phu tài sơ đức thiển, mỹ ý của chư vị Chưởng môn e lão kham không nổi.
Đoàn Quan Sơn Chưởng môn Thanh Thành phái phá lên cười :
– Không lẽ Hoàng tiền bối thấy sự suy cử của các phái Thiếu Làm – Võ Đang -Nga Mỹ – Hoa Sơn – Côn Luân và Thanh Thành tệ phái là chưa đủ ? Vậy
thì chờ xem Không Động- Điểm Thương, Trường Bạch và Tuyết Sơn nói như
thế nào nha ! Ha…
Bốn phái còn lại vì bị Đoàn Quan Sơn nêu đích danh nên có bốn nhân vật gồm ba nam một nữ lần lượt lên tiếng :
– Tại hạ tuy là Chưởng môn Không Động phái, nhưng do một tiếp nhận cương
vi chưa lâu và không hề nghe Tiên sư trước lúc thất lộc đề cập đến ước
định thuở nào.
Thế cho nên, việc suy cứ ai lên làm Minh Chủ Võ lâm theo thiển ý của tại hạ, xin cứ tùy theo các phái định đoạt.
Đó là Chưởng môn nhân có niên kỷ chưa đến tam tuần, một niên lý quá trẻ để làm Chưởng môn nhân một đại phái như phái Không Động. Và hiển nhiên đó
cũng là nguyên nhân khiến lời nói của và Chưởng môn trẻ tuổi này nhận
chịu ngay sự đả kích của nhân vật Chường môn kế tiếp cao niên hơn và
cũng nóng nảy hơn. Lão này cười lạt:
-Đã là Chưởng môn nhân thì
lời nói phải chứng tỏ một lập trường rõ ràng. Sao Nam Cung Phách ngươi
cứ mập mập mờ mờ, khác với những gì ta và ngươi đã bàn định ?
Tồn Thư Sách cau mặt, hỏi lão nhân vừa lên tiếng :
– In như Tư Mã Chưởng môn không ưng thuận việc tệ sư bá làm Minh Chủ, theo những gì hai năm trước chúng ta đã nghị bàn ?
Lão nhân họ Tư Mã vẫn giữ nguyên cái nhếch môi cười lạt :
– Sẽ không có gì để bàn nếu Đại ác ma Bạch Cốt U Linh không bị lệnh sư bá Hoàng lão hạ sát một cách dễ dàng. Nhưng vì đó chỉ là sự nghi ngờ của
riêng Tư Má Thông lão phu nên việc tiến cử Võ lâm Minh Chủ hôm nay xin
miễn hỏi đến ý của tệ phái Điểm Thương.
Và như muốn kiếm tìm thêm hậu thuẫn, Tư Mã Thông cố tình nhìn qua một nam một nữ là hai nhân vật
còn lại này giờ chưa lên tiếng, cũng là số trong bốn phái vừa được Đoàn
Quan sơn hài tên. Lão bảo :
Nhị phái Tuyết Sơn và Trường Bạch
định lẻ nào ? Có dám nói như lão phu vừa nói hay định co đầu rụt cổ như
Nam Cung Phách vừa biểu lộ ?
Nữ nhân lên tiếng trước :
–
Chưởng môn Trường Bạch phái nguyên ủy vẫn do gia phụ đảm nhiệm. Vì cao
riên nên gia phụ ngày hôm nay vắng mặt, chỉ ủy thác cho tiểu nữ hiệp lực cùng quần hùng diệc trừ ác ma. Còn về việc tiến cử Võ lâm Minh Chủ…
Tư Mã Thông vừng cười khan :
– Nói dông nói dài chủ ý của Cao Như Nguyệt ngươi cũng là sợ lão Hoàng
phật ý sẻ khó khăn cho phải Trường Bạch sau này chứ gì ? Nếu là vậy,
ha… ha. có lẽ chỉ một mình lão phu là dám đơn độc nói lên những lời
ngược lại ý của quần hùng mà thôi. Phải thế không? Tạ Vân Lâu, Chưởng
môn Tuyết Sơn phái ? Ha… ha…
Tạ Vân Lâu là nam nhân cuối cùng đã đến lượt lên tiếng.Với dáng vẻ trầm tĩnh của người đã vượt qua độ
tuổi tam thập lập, Tạ Văn Lâu nói với sự đắn đo chọn từ : – Cung cách
chết của Đại ác ma U Linh Bạch Cốt quả nhiên có khiến Tạ mỗ đồng tình
với thái độ nghi ngờ của Tư Mả tiền bối. Tuy nhiên sự nghi ngờ đó đầu
thể gây phương hại cho việc Thập phái ngày hôm nay đồng suy cử Minh Chủ
Võ lâm. Do vậy, Tạ mỗ chỉ có nửa phần là đứng về phiá Tư Mã Chưởng môn.
Chỉ khi nào Hoàng Đại Hiệp thật sự chứng tỏ bản lãnh cao minh thì lúc đó toàn phái Tuyết Sơn mới biết sự tâm phục khẩu phục Hoàng Đại Hiệp làm
Võ lâm Minh Chủ.
Ném cái nhân thật nhanh về phía Tạ Vân Lâu, nữ
nhân Cao Như Nguyệt tạm thay quyền Chưởng môn nhân môn phái Trường Bạch
chợt dõng dạc báo :
– Ý của Tạ Ván Láu huynh cũng là ý của Cao
Như Nguyệt này. Và do bản lãnh của Hoàng Minh Chủ ngay lúc này chưa thể
chứng thực, nên…
Chợt nhìn thấy Nam Cung Phách cứ hấp háy mắt luôn và lượt, Cao Như Nguyệt sau một thoáng lúng túng ngập ngừng mới dám nói tiếp :
– Nên tệ phát Trường Bạch Tuyết Sơn xin được cùng Chướng môn phái Điểm Thương bảo lưu lời suy cử Tân Minh Chủ.
Lời nói thì đã nói xong, vậy mà những lượt hấp háy mất làm hiệu của Nam
Cung Phách vần còn đọng lại trong Cao Như Nguyệt, như cảnh báo bản thân
Cao Như Nguyệt vừa có hành vi sai lầm.
Tuy vậy, nỗi sợ bãi mơ hồ
của Cao Như Nguyệt hoặc của Tạ Vân Lâu ngay tức khắc vụt bay biến, đúng
vào lúc tràng cười hào sảng của Thiết Kiếm Phi Chưởng Hoàng Nhất Lãm bất ngờ nổ tung ra.
– Đa tạ mỹ ý của Tam vị Chưởng môn vừa khẳng
khái nói thay lời lão phu. Vì kỳ thực, ha.. ha chính rảo phu cung cảm
thấy nghi ngờ về thành quả bản thân. Chao ôi !
Chỉ một kích là hạ sát ngay Đại ác ma Bạch Cốt U Linh tại đương trường, các chết của lão
ma quả thật cho đến lúc nào vẫn còn khiến rảo phu hoang mang. Cũng may
còn có Tư Mã lão huynh và tam vị Chường môn sáng suốt. Bằng không, kẻ
không thích câu nệ về hình thức là Hoàng Nhất Lâm này ắt sẽ khó chịu vì
bị tù túng, bởi cương vị Võ lâm Minh Chủ. Thật may cho lảo phu. Ha…
Trái với tràng cười hào sảng của lão Hoàng, Tôn Thư Sách Chưởng môn Hoa Sơn phái bỗng sa sầm nét mặt :
Nhưng nói thế nào thì nói, tệ sư bá Thiết Kiếm Phi Chưỡng vẫn là người đã tự
thân ra tay kết liễu một đời ác ma. Ước định của Thập phái hai năm trước nào phải trò trẻ con để mọi người muốn tuân thủ thì tuân thủ, muốn bỏ
thì bỏ.
Hoàng Nhất Lãm vụt nghiêm nét mặt, lên giọng trưởng bối mắng át Tôn Thư Sách :
-Sao Chưởng môn hiền điệt cứ muốn ta miễn cưỡng làm Minh Chủ Võ lâm ? Đừng
tưởng ta không hiểu chủ ý của Chưởng môn hiền điệt. Tuy nhiên, Hoa Sơn
phái nếu có vì chuyện này mà vang danh thiên hạ, nhờ có người xuất thân
từ Hoa Sơn phái được quần hùng công cử làm Minh Chủ Võ lâm thì bản thân
ta cũng có lẽ này muốn nhắc nhở Chường môn hiền điệt. Là cây vươn càng
cao càng hứng chịu nhiều ngọn gió cả. Được làm Minh Chủ thì lợi chỉ có
một nhưng sự bất lợi kéo theo sau lại đến mười. Nếu muốn, Chưởng môn
hiền diệt cứ làm Minh Chủ. Phần ta, hừ, ta sẻ thích thú hơn nếu được
sống tiếp kiếp hạc nội mây ngàn.
Vút…
Vừa dứt lời lão
Hoàng Nhất Lãm đã động thân lao đi, bỏ lại cảnh mọi người ngơ ngác nhìn
nhau. Và trong đó rõ nhất là ánh mắt nhìn khó chịu do Tôn Thư Sách cứ
lần lượt xạ nhìn một lão tăng và một lão đạo.
Cảm nhận ánh mắt nhìn này, lão tăng Vô Tướng vụt chép miệng :
A di đà phật. Hoàng lão thí chủ thật không ngờ lại là một nhân vật quyết
không màng danh lợi. Xem ra chủ ý của lão nạp hai năm trước, khi đề xuất người lập đại công sẽ được suy cử làm Minh Chủ Võ lâm, e không thể tiến hành được nữa. Trừ phi…
Thái độ ngập ngừng của Vô Tướng lão tăng là cơ hội cho lão đạo Hướng Thanh tiếp lời. Lão đạo lượt mắt nhìn quần hùng.
Ý của phương trượng Thiếu Lâm phái thế nào, bần đạo đây là người hiểu rõ
hơn ai hết. Không sai, đúng như Tôn Chưởng môn vừa bảo, lời ước định của Thập phái chúng ta đương nhiên không thể xem là trò trẻ con. Vì thế, để thuyết phục Hoàng lão hiệp đảm nhận cương vị Minh Chủ, theo bần đạo.
vào Tiết Nguyên Tiêu sắp đến, sao mọi người chúng ta không cùng đến sơn
môn Hoa Sơn phái một chuyến? Đến lúc đó nhất định Hoàng lão hiệp sè hiện diện tại Hoa Sơn phái theo thông lệ và phải nghe theo lời thuyết phục
của tất cả chúng ta đây.
Tôn Thư Sách đến lúc này mới vui vẻ tươi cười :
Nếu được y như lời Chưởng môn Võ Đang phái vừa nói, hay lắm, chỉ còn độ một tuần trăng nữa là đến Tiết Nguyên Tiêu, và đây sẽ là Tiết Nguyên Tiêu
long trọng nhất của bổn phát Hoa Sơn.
Vẫn tươi cười như vậy, Tôn Thư Sách chợt vòng tay thi lễ với từng nhân vật.
– Mọi việc ở đây đã xong, và để kịp chuẩn bị cho Tiết Nguyên Tiêu sắp
đến, Tôn mỗ xin mạn phép đi trước một bước. Cáo biệt ! Cáo biệt !
Thái độ của Tôn Thư Sách cũng làm mọi người rục rịch. Và tiếng chào hỏi liền râm ran vang lên. mọi người tiễn biệt nhau và hí hửng cùng nhau ly khai Tổng Đàn Bạch Cốt Môn là nơi rồi sã trở thành chốn hoang tàn.