Bạch Cốt Đạo Cung

Chương 49: Sợ chi nhân quả


Đọc truyện Bạch Cốt Đạo Cung – Chương 49: Sợ chi nhân quả

Dưới một chưởng ấy, thiên địa hiện hình.

Dưới một chưởng rực rỡ hào quang của Tú Sắc, Thanh Dương nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một con rối cỏn con, bị nắm trong lòng bàn tay Tú Sắc.

Bàn tay kim sắc biến mất. Cách đó không xa, Tú Sắc nở một nụ cười tiêu sái. Bất luận trong hoàn cảnh nào, thuận lợi hay bất trắc, bất luận gặp phải kẻ thù hay người mình tôn kính, gã đều mỉm cười như thế.

Thế nhưng, chỉ trong tích tắc, nụ cười trên môi Tú Sắc đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc. Gã mở bàn tay mình ra, lại phát hiện chẳng có gì trong đấy. Thanh Dương vẫn ngồi ngay kia, đôi mắt y vẫn nhắm tịt – dường như y đang chìm sâu vào trong một cảnh giới thăm thẳm khôn lường.

Dáng vẻ của Thanh Dương lúc này vẫn giống hệt như khi Tú Sắc mới trông thấy y ban nãy; như thể y chưa từng tỉnh lại, như thể cảnh tượng Tú Sắc đã trông thấy chỉ là mộng ảo. Tú Sắc không cho rằng mình sẽ bị mê hoặc trong ảo cảnh: Gã đoan chắc trên đời này chẳng có thứ chi có thể khiến gã rơi vào ảo cảnh.

Bỗng nhiên, Tú Sắc cất tay búng vào không trung. “Xoảng”, tiếng vụn vỡ vang lên từ trong hư vô. Không gian đột ngột trong trẻo trở lại, Thanh Dương cũng mở mắt.

“Hơn hai mươi năm không gặp, từ lúc cáo biệt đến nay hẳn đạo huynh vẫn khỏe?” Trông thấy Tú Sắc, Thanh Dương lại không có vẻ gì ngạc nhiên.

“Hai mươi năm không gặp, cả ta và huynh đều còn đây, quả là một chuyện đáng mừng thay.” Nụ cười tự tin lại hiện lên trên gương mặt của Tú Sắc.

Thanh Dương không đáp lời gã, chỉ nói:

“Huynh đến Thiên Diễn Phái, hẳn là vì muốn đưa ta đến Pháp Hoa Mật Tông.”

“Đương nhiên. Huynh cắt đứt đường về của người khác, nay phải theo ta về Pháp Hoa Mật Tông, tụng ba nghìn thiên ‘Tiếp dẫn Pháp Hoa Kinh’ để dẫn đường cho hai vị sư đệ sư muội của ta trở lại. Đây là nhân quả do huynh gieo, cần đến huynh giải trừ.” Tú Sắc đáp.

“Huynh cũng biết, ta chưa bao giờ để tâm đến nhân quả. Hai mươi năm trước, chúng ta đã từng tranh luận về nhân quả một lần. Nay ta vẫn giữ nguyên lời nói năm ấy: Cái gọi là nhân quả, chỉ đến từ chính chúng ta và người ngoài, không đến từ thứ gọi là Thiên Đạo.” Ánh mắt Thanh Dương lộ rõ vẻ nghiêm túc.


Hai mươi năm trước, y và Tú Sắc từng gặp mặt trong một tòa thành lớn, sau đó cả hai đã luận đạo ngay giữa phố thị đông người. Bấy giờ, Tú Sắc đứng đối diện Thanh Dương, câu đầu tiên gã đã nói chính là:

“Huynh có tin nhân quả không?”

Thanh Dương khi đó đã đáp:

“Có nhân tất có quả, nhân quả mà huynh hỏi là nhân quả chi?”

oooOoOoOooo

Sắc trời bên ngoài Thiên Diễn Đạo Cung u ám dần, tiếng sóng vỗ ầm ì tựa như vang động ngay bên tai. Lẩn khuất trong tiếng sóng là tiếng kiếm rít, tiếng kiếm mang theo sát khí cuồn cuộn. Tiếng kiếm cùng tiếng sóng quấn lấy nhau, vùn vụt sát ý, hợp thành “Huyền nguyên trọng thủy kiếm chú” – thần thông độc nhất vô nhị của Thủy Nguyên Tử.

Dường như không nghe thấy chú ấy, Thanh Dương để mặc cho mấy người sư đệ tự chống đỡ với Thủy Nguyên Tử. Y vẫn an nhiên tĩnh tọa, luận đạo cùng Tú Sắc.

Tú Sắc nhìn chằm Thanh Dương, cất tiếng:

“Ta còn nhớ hai mươi năm trước huynh đã nói, huynh không sợ nhân quả, cũng không sợ Thiên Đạo. Vậy khi chứng kiến Thiên Diễn suy tàn, khi tận mắt thấy Linh Thông Tử ra đi, huynh có nghĩ đó chính là nhân quả?”

Pháp ý tiên linh rực rỡ, tú lệ tỏa ra từ trên người Tú Sắc tựa như một ngọn lửa. Lửa phừng phực chiếu rọi khoảng không bên trong Thiên Diễn Đạo Cung.

“Nhân quả chẳng qua chỉ là ân oán giữa chúng sinh với chúng sinh. Tuy ta cắt đường về của Ngộ Chân và Tú Am, song lòng không hổ thẹn. Trong lòng ta không có nhân quả, Pháp Hoa Mật Tông của các người ta cũng chẳng sợ chi, thì nhân quả ở đâu ra?” Thanh Dương hờ hững nói. Ngữ điệu của y tuy lạnh nhạt, song lời lẽ lại khiến người nghe không khỏi phẫn nộ.


Tú Sắc lại chẳng hề tức giận: Gã đã đốn ngộ bi ai cùng hỉ lạc từ hai mươi năm trước.

Khi tranh biện đến cùng, nếu đã chẳng thể thuyết phục được đối phương, thì bất kể là đạo lí gì cũng sẽ chuyển biến thành ý vị khác.

“Dù huynh không sợ, thì cũng không thay đổi được sự thật đây chính là nhân quả. Nay nhân quả đã đến, phải xem hai mươi năm qua huynh đã tu luyện nên bản lĩnh gì để giải trừ được nhân quả này.”

Tú Sắc vừa dứt lời, trong tay gã đã bừng lên một ngọn lửa lưu ly. Gã phất tay, ngọn lửa hóa thành một con hỏa long khổng lồ. Hỏa long gầm vang, xông thẳng về phía Thanh Dương. Chưởng của Tú Sắc theo sát phía sau.

Chưởng quét tới đâu, hư không vỡ vụn đến đấy. Tiếng vụn vỡ của hư không lại hóa thành từng tiếng huyền chú kinh văn.

Cũng chính trong sát na đó, ánh sáng vàng rực bừng lên từ trên người Thanh Dương. Ánh hoàng quang dâng đến đỉnh đầu y rồi hóa thành một thảm cát vàng. Phóng tầm mắt trông xa, sẽ thấy thảm cát ấy trải dài như vô tận. Khi hỏa long xông vào trong thế giới cát vàng ấy, một cơn sóng cát cuộn dậy, nuốt chửng lấy hỏa long.

Khi kim sắc chưởng của Tú Sắc chạm đến mặt cát, chỉ trong tích tắc, ánh hào quang lóa sáng rực rỡ. Hào quang chói mắt, pháp ý cuộn trào. Kim sắc chưởng muốn bóp nát ảo cảnh cát vàng ấy, song khi chạm đến mặt cát, kim sắc chưởng lại không ngừng hóa thành cát.

Đột nhiên, hoang mạc thình lình khuếch đại, ánh hào quang trào dâng, cuồn cuộn ập về phía Tú Sắc.

Tú Sắc mặt không đổi sắc, pháp quyết trong tay thay đổi, kim sắc chưởng trong không trung vỗ về phía thảm cát vàng, song lại nhanh chóng tan biến giữa thảm cát ấy. Tuy vậy, một bàn tay khác lại xuất hiện. Bàn tay vỗ xuống, cũng tan biến ngay trong cát; tuy không thể ngăn chặn được thế ập xuống của biển cát mênh mông, nhưng phần nào cũng khiến tốc độ ập xuống của biển cát chậm đi.

Bản thân Tú Sắc thì đã lùi lại ngay khi kim sắc chưởng đầu tiên vỗ xuống. Sau lưng gã, ánh hào quang kim sắc tựa lửa trào dâng. Mỗi một bước lùi của gã tựa như lui ra nghìn dặm, linh lực cuồn cuộn dâng trào bên trong đạo quán cũng không sao cản được bước gã.

Đương khi Tú Sắc lùi đến bước thứ ba, gã đã biến mất khỏi Thiên Diễn Đạo Cung. Song, ngay trong khoảnh khắc ấy, gã nhận ra tuy mình đã rời khỏi Thiên Diễn Đạo Cung, gã lại lọt thỏm vào một thế giới khác: một thế giới toàn cát vàng. Gã vừa nhìn đã hiểu, gã sẽ chẳng thể thoát thân được khỏi đây.


Giữa thế giới cát mênh mông vô tận ấy, một con quái vật từ đâu xuất hiện. Nó xông ra từ trong cõi hư vô, cả người đều là oán khí, hướng về phía Tú Sắc mà gầm vang một tiếng.

Một tiếng gầm đó khiến tinh thần Tú Sắc thoáng chấn động, liền sau đó, gã trông thấy quái vật kia hóa thành hình người – chính là Thanh Dương. Có điều, Thanh Dương này trông có vẻ ngập tràn oán khí.

Chỉ thấy y mặc một thân hắc y, cả người đều là oán khí. Y nói với Tú Sắc:

“Pháp Hoa Mật Tông ngươi trước nay vẫn thanh tâm quả dục, lấy không vươn nhân quả làm giới, hà cớ phải moi căn cơ của Thiên Diễn Đạo Phái?”

Tú Sắc bình thản đáp:

“Pháp Hoa Mật Tông há lại tùy tiện cùng kẻ khác gieo rắc thứ nhân quả lớn đến thế. Bọn ta cũng là vì muốn cứu họ nên mới cho phép mấy vị sư thúc của huynh gia nhập bản phái.”

Thanh Dương cười nhạt.

Tú Sắc nói tiếp:

“Huynh có biết vì sao sư phụ huynh lại độ kiếp thất bại? Huynh cũng có hay chưởng môn các đời của Thiên Diễn Đạo Phái vì nguyên nhân gì mà chết?”

Thanh Dương vẫn giữ nụ cười lạnh lùng trên môi. Đây là oán ma, tuy đã hóa thân thành hình tướng của Thanh Dương, song vẫn lộ rõ ma tính.

Tú Sắc không nghe thấy Thanh Dương nói lời nào, tuy vậy thế giới cát vàng trước mắt gã nhanh chóng mờ nhạt đi rồi biến mất tựa như ảo ảnh. Hiện lên trước mắt gã bấy giờ là một vùng trời u ám ở cách đó khá xa, sóng bạc đã đông đặc trên vùng trời ấy. Bên dưới tầng sóng là một tòa đạo cung lặng lẽ ẩn mình giữa núi non: Thiên Diễn Đạo Cung.

Lòng Tú Sắc thoáng ngạc nhiên. Vốn dĩ, gã cho rằng mình sẽ không thể thoát khỏi Thiên Diễn Đạo Phái, lúc này gã mới nhận ra mình đã rời khỏi đạo cung, thậm chí đã vùng thoát khỏi thế giới hoang mạc của Thanh Dương. Tuy vậy, gã vẫn chưa thể thoát khỏi ảo cảnh.

“Ảo cảnh thiên ma? Quả nhiên kỳ bí khôn lường. Đáng tiếc, với ta, pháp này chỉ nên đem ra dùng một lần.” Tú Sắc nghĩ thầm trong lòng. Gã trông thấy Thủy Nguyên Tử hóa thân thành sóng cả vô biên, bên dưới lại có một thiếu nữ chấp kiếm chỉ thẳng lên trời. Một vùng ánh sáng đỏ tươi như máu dâng lên, đỡ chắc lấy màn nước trên không trung.


Đúng lúc đó, một mảng hào quang vàng rực trào dâng từ bên trong Thiên Diễn Đạo Cung. Ánh hào quang vừa chạm đến muôn trùng sóng cả do “Huyền nguyên trọng thủy” hiển hóa thành, tầng tầng sóng biếc đều nhanh chóng tan biến, tựa như đã hòa làm một thể với ánh hào quang. Tú Sắc biết, kỳ thực muôn trùng sóng bạc kia đều đã bị hút cả vào trong thế giới hoang mạc của Thanh Dương.

Đương khi những đợt sóng kia bị ánh hào quang vùi lấp mất, có một làn sóng yếu ớt xông ra rồi biến mất giữa không trung. Khi hiện hình trở lại, làn sóng ấy đã ở bên cạnh Tú Sắc.

Thủy Nguyên Tử hiện nguyên hình. Vẫn là một thân đạo bào màu ngọc bích như khi mới đến, song bấy giờ trên mặt hắn đã có thêm vẻ hãi hùng. Hắn quay đầu nhìn Tú Sắc, nói:

“Ngươi vào đó rồi?”

“Vào rồi.” Tú Sắc đáp.

Thủy Nguyên Tử không hỏi gì nữa. Tú Sắc đã đi vào, song chưa công kích được gì đã trở về, rõ ràng chẳng gây khó khăn chi cho Thanh Dương. Hơn nữa, cứ trông dáng vẻ của gã bấy giờ, Thủy Nguyên Tử đoán hẳn gã phải quay đầu chạy mới trở ra được.

“Y nói không sai. Kẻ sợ nhân quả, chẳng qua là vì không có bản lĩnh diệt nhân quả.” Tú Sắc cất tiếng, “Nhưng ta cũng chẳng sai, một người không thể chỉ vì không nể nang nhân quả mà muốn làm gì thì làm.”

“Cõi thiên địa này chỉ có sát ý liên miên không dứt. Bất cứ kẻ nào có ý đồ thăm dò, chạm đến cốt lõi của thiên địa đều phải hồn phi phách tán. Ngươi hà tất phải truy cứu quy luật chi đó của nhân quả.”

“Tuy cõi giới này không thể nào thiếp lập quy luật, nhưng chẳng phải ai nấy đều đang làm như vậy sao. Trói buộc pháp ý, giữ pháp ý lại để lập đạo lập phái, những chuyện này đều là để giải trừ sát ý tràn ngập trong thiên địa này.” Thủy Nguyên Tử nói.

“Sát ý, há lại có thể dễ dàng giải trừ như thế?!” Dứt lời, Tú Sắc quay người, vừa cất chân đã bước vào hư không, hóa thành một vệt kim quang rời đi.

Thủy Nguyên Tử cũng rời đi.

Tuy nhiên, cả hai đều không ngờ được: Sau khi về đến môn phái, hai người mới phát hiện hóa ra bọn họ vẫn chưa thoát khỏi ảo cảnh thiên ma. Thanh Dương đã mượn thân thể của hai người để tiến vào môn phái của họ, lần ra dấu vết của các vị sư thúc bên trong Thương Lãng Kiếm Cung và Pháp Hoa Mật Tông.

Tuy một phần cũng do sự sơ suất của hai người, song việc này vẫn khiến Tú Sắc và Thủy Nguyên Tử thật sự bàng hoàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.