Đọc truyện Bạch Cốt Đạo Cung – Chương 29: Vận phái như kịch, màn đã chực buông
Dịch: Hoa Gia Thất Đồng
Mấy tu sĩ đang đứng lơ lửng giữa hư không kia lần lượt là đệ tử của Ly Hỏa Tông, Cửu Lê và Âm Quỷ Vương Điện. Đứng từ xa, mấy người bọn họ dõi mắt trông theo cánh cửa đạo cung vừa khép lại, không có vẻ gì là e dè.
Cuồng phong lồng lộng, giật y phục trên người họ đánh phần phật thành tiếng. Họ đứng giữa không trung, ánh mục quang rọi xuống từ nơi cao tựa như ánh mắt của một bầy sói khi nhìn vào con mồi đang kẹt trong vòng vây chẳng khác.
Lúc Thiên Diễn Đạo Cung rơi một mạch từ tầng trời thứ năm xuống thẳng tầng trời thứ nhất, bọn họ thoạt đầu còn hoảng hốt, bởi đó dù gì cũng từng là tạo vật nguy nga thuộc tầng trời thứ năm. Song sau khi đến tận cửa thăm hỏi rồi, họ mới phát hiện ra sự suy yếu của Thiên Diễn Đạo Phái. Thế nên những e dè sợ sệt cùng với lo lắng trong lòng họ lúc đầu, bấy giờ đều hóa thành phấn khởi.
“Thật là một tòa cung điện nguy nga!”
Đại đệ tử của Ly Hỏa Tông, Du Phương, buông lời cảm thán. Gương mặt của hắn đỏ ửng tựa lửa: Đó là hiện tượng xảy ra sau khi ly hỏa của hắn đã tu luyện đến một cảnh giới nhất định.
“Có to cách mấy mà giữ không nổi thì cung điện đó cũng là của người khác.”
Đại đệ tử của Âm Quỷ Vương Điện, Từ Quân, đáp bằng giọng lạnh lùng. Người hắn gầy tựa trúc, hắn mặc một thân y phục màu đen, trước ngực có một cái đầu lâu rất lớn. Cả người hắn toát ra vẻ âm u, lạnh lẽo, nồng nặc quỷ khí. Trước đó, chính hắn đã đánh trọng thương Trầm Dương.
Cách đó tương đối xa, hán tử còn lại trong ba người trầm tư chẳng nói gì. Hắn trông có vẻ trần tục, thô kệch, chỉ như một người nông phu trồng ruộng tại nhân gian, chân mang giày vải, người mặc áo đay. Song khi nhìn vào đôi mắt gã, người ta ắt sẽ sinh ra một cảm giác kỳ quặc trong lòng. Hắn chính là đệ tử của Cửu Lê, tên gọi Vu Hán. Thuật Vu chú trên người hắn khó lường lại kỳ bí, cho dù là Du Phương của Ly Hỏa Tông hay Từ Quân của Âm Quỷ Vương Điện đều tỏ ra cực kỳ thận trọng đối với hắn.
Phía sau mỗi một người trong số ba người họ còn có vài đệ tử theo cùng. Bọn họ đều phụng mệnh đi giám sát Thiên Diễn Đạo Phái, cũng đồng nghĩa với việc giam lỏng Thiên Diễn Đạo Phái vậy.
Lúc này, Du Phương của Ly Hỏa Tông lại nói tiếp:
“Thuật lôi độn vừa nãy quả là tinh diệu, cũng thành thạo vô cùng. Trong hoàn cảnh như thế mà vẫn có thể mang theo một người khác độn mất, quả không hổ là đệ tử của đại môn phái từng thuộc tầng trời thứ năm.”
“Ôi này, nghe đâu ‘Thiên Diễn Đạo Quyết’ của bọn họ gồm thâu vạn tượng. Ta muốn xem đã từ lâu rồi.” Từ Quân của Âm Quỷ Vương Điện cười nhạt đáp lời.
“Ha ha, Từ huynh nếu muốn xem ‘Thiên Diễn Đạo Quyết’, vậy đã từng hỏi qua ý Quỷ vương đại nhân của quý điện chưa?” Du Phương cười mà đáp.
Từ Quân sa sầm nét mặt. Một tia quỷ khí chợt lóe lên trong mắt hắn. Hắn nói: “Du lão đệ có ý gì đấy?”
“Ha ha, lẽ nào Từ huynh lại chẳng biết ‘Thiên Diễn Đạo Quyết’ sắp sửa phân thành ba phần? Hay là, Âm Quỷ Vương Điện muốn độc chiếm chăng?” Du Phương cười nói.
Điệu bộ của Du Phương nôm có vẻ thư thái, song gương mặt vốn nồng nặc tử khí của Từ Quân bấy giờ đã lộ ra vẻ thận trọng. Từ Quân híp híp mắt, lén liếc nhìn về phía Vu Hán của Cửu Lê, rồi mới nói:
“Du lão đệ, có những lời không được nói bừa bãi, cứ nói bừa sẽ chết người đấy.”
“Ha ha, người tu hành chúng ta vẫn luôn tranh mệnh với trời, đã bao giờ phải sợ hãi một chữ ‘chết’?”
Du Phương cười đáp. Sắc mặt của hắn vốn đã ửng đỏ, hắn vừa cười, trong miệng liền như có lửa bốc lên. Tuy hắn nói nói cười cười thoạt trông có vẻ ung dung, song bên trong lời nói lại như ẩn giấu đao bén. Chỉ cần có người ngoài ở đây, họ chắc chắn sẽ có thể cảm nhận được mối quan hệ giữa đôi bên kỳ thực không tốt lắm.
“Lời ấy thật tệ, kẻ tu hành chúng ta chỉ tranh mệnh với người đời. Cái đáng phải sợ hãi chính là một chữ ‘chết’. Chỉ có nước sợ chết mới còn đường cầu sinh.” Từ Quân lạnh lùng nói.
Trên mặt vẫn treo nụ cười, Du Phương đáp lời:
“Ha ha, đây chính là đạo của Âm Quỷ Vương Điện sao?”
Gương mặt Từ Quân lại chẳng hề có ý cười. Hắn đáp bằng giọng nói lạnh lẽo:
“Đây là đạo của ta.”
Ngừng một lát, hắn lại hỏi: “Chẳng hay đạo của Du lão đệ là chi? Nói ra cho anh em cùng nghe nào.”
“Ha ha, đạo của Ly Hỏa Tông chính là đạo ly hỏa. Ly hỏa thiêu đốt vạn vật để sinh tồn. Đạo của Ly Hỏa Tông cũng chính là đạo của ta, sao bì được với Từ huynh có cái đạo riêng của mình, chẳng đồng với đạo của Âm Quỷ Vương Điện.”
Du Phương nói bằng giọng điệu chẳng nhanh cũng chẳng chậm.
Ở bên kia, hán tử trông tựa lão nông của Cửu Lê – Vu Hán – trầm ngâm không nói không rằng. Ánh mắt hắn dán chặt vào Thiên Diễn Đạo Cung, chỉ thấy sắc đen kì bí trong đôi mắt ấy mỗi lúc một thêm nồng.
Bấy giờ hắn bỗng dưng cất tiếng:
“Tấm hoành phi mà Thiên Diễn Đạo Phái đang treo kia, Cửu Lê bọn ta muốn có nó.”
Giọng nói của hắn có hơi khàn khàn. Một lời ấy của gã khiến Từ Quân cùng Du Phương đều sững người. Từ, Du cùng đưa mắt nhìn nhau, rồi lại không kiềm được phải đưa mắt nhìn về tấm hoành phi của Thiên Diễn Đạo Cung. Hai chữ “Thiên Diễn” trên tấm hoành phi ấy giờ đây mới thực sự đập vào mắt họ.
Một sự huyền diệu khôn cùng tỏa ra từ hai chữ “Thiên Diễn” kia. Đạo ý mênh mang xông đến tận chân trời.
Hai người kinh động. Trước đó cả hai hoàn toàn không để ý đến điều này, càng không thể nhìn ra được huyền cơ bên trong ấy.
Hán tử tên Vu Hán kia không đếm xỉa đến hai người, lại nói tiếp:
“Bọn ta muốn đưa đến bản tông của Cửu Lê, nhờ hai vị trở về nói lại.”
Dứt lời, hắn quay người bỏ đi. Vừa đi, hắn vừa vươn tay điểm vào hư không, vạch thành mấy vệt chú văn đỏ tươi. Chú văn phát nổ, một mảng ánh sáng đỏ rực như máu tỏa ra, nuốt lấy Vu Hán. Vu Hán biến mất trong vùng ánh sáng rực đỏ ấy.
Du Phương cùng Từ Quân lúc này cũng chẳng còn tâm trạng để đấu trí với nhau nữa. Bọn họ đều hiểu Cửu Lê biểu trưng cho điều gì:
Cửu Lê là một bộ tộc, lấy huyết mạch làm truyền thừa, bài xích người ngoài đến cùng cực; chỉ có người mang dòng máu Cửu Lê mới được lấy nhau. Bộ tộc Cửu Lê mà Vu Hán thuộc về chẳng qua chỉ là một phân nhánh nhỏ mà thôi. Bản tông mà hắn nói đến là ở đâu? Chính là cái bản tông ở tầng trời thứ sáu kia, hay là một bản tông khác thuộc Hóa Ngoại Thiên trong truyền thuyết?
Cả Từ Quân và Du Phương đều không rõ. Hai người nhìn nhau một cái rồi ai nấy quay người rời đi. Trong lòng bọn họ thực ra đều đã có đáp án, mà tấm hoành phi kia có lẽ rồi cũng phải để người của Cửu Lê đem đi. Một là vì sự húy kị đối với tộc Cửu Lê; hai nữa là bởi lo sợ phái còn lại sẽ đồng ý mà mình lại không đồng ý, như thế ắt sẽ đắc tội với bộ tộc Cửu Lê.
oooOoOoOooo
Thanh Dương Tử lại chẳng hề hay biết Thiên Diễn Đạo Phái hiện đang phải đối mặt với những gì. Y vẫn đang đưa Mộc Dương, Dung Dương, Phong Lăng cùng Hoàng Linh lại thêm một ngựa, cưỡi mây mà đi giữa hư không.
Nếu so sánh giữa Chân Linh Giới với nhân gian, thì linh lực của nhân gian yếu hơn rất nhiều. Lượng linh lực cung cấp cho người tu hành ở nhân gian không đủ, nên dù thi triển pháp thuật gì cũng sẽ hao tổn sức lực hơn khi ở Chân Linh Thiên. Nếu vẫn còn đang ở hạ giới, phải đem theo ngần ấy người cưỡi mây lâu như thế, Thanh Dương Tử chắc chắn sẽ rất nhọc sức; song hiện tại y không có cảm giác như vậy.
Trên đường đi, Dung Dương cũng đã nói cho Thanh Dương Tử hay về thế cục xung quanh Thiên Diễn Đạo Phái. Có điều khi nàng rời đi, tình thế của Thiên Diễn Đạo Phái vẫn chưa khốc liệt như lúc này.
Đương nhiên Dung Dương không chỉ nói và giải thích cho Thanh Dương Tử nghe những chuyện này. Đối với hai mươi năm lưu lạc nhân gian của Thanh Dương Tử, nàng cũng rất đỗi hiếu kỳ. Song Thanh Dương Tử tuyệt không hé nửa lời, khiến Dung Dương phải làm ra dáng vẻ giận dỗi. Dù vậy, Thanh Dương Tử vẫn chẳng nói gì về hai mươi năm ấy, chỉ nói:
“Nếu ta chưa tiến vào Thiên Nhân Đạo, có lẽ ta sẽ nói cho muội hay. Nhưng hiện tại thì không thể được nữa.”
“Sao vậy đại sư huynh? Không lẽ thăng lên Thiên Nhân Đạo rồi sẽ trở nên nhát gan sao?” Dung Dương hờn dỗi nói.
Khi Thanh Dương Tử còn ở Thiên Diễn Đạo Phái, người cưng chiều nàng nhất cũng chính là y, bởi nàng là đệ tử nhỏ nhất của Linh Thông Tử. Lại thêm Linh Thông Tử cũng thường bảo Dung Dương nếu có điều chi không rõ thì cứ trực tiếp đến hỏi Thanh Dương Tử. Thế nên Dung Dương luôn lấy việc chọc ghẹo Thanh Dương Tử làm vui.
Nhưng về sau tính khí của nàng đã thay đổi nhiều. Nhất là từ khi Thiên Diễn Đạo Phái gặp cuộc đại biến cho đến nay, cái nết ấy của nàng cũng gần như biến mất. Bây giờ Thanh Dương Tử trở về rồi, nàng lại trở nên hoạt bát như trước.
“Ha ha, mấy người các muội không hiểu được đâu. Trời đất này rất đỗi kỳ quái, ta vẫn phải cẩn thận một chút thì hơn.”
“Kỳ quái? Cái gì kỳ quái cơ?” Dung Dương hỏi.
Thanh Dương Tử không đáp, chỉ nói:
“Đợi đến ngày muội tiến lên Thiên Nhân Đạo rồi, muội sẽ rõ.”
Dung Dương giận ngay. Nàng cảm thấy đại sư huynh không còn cưng chiều mình như trước đây nữa. Nàng đưa mắt nhìn đi nơi khác.
Lúc này, Phong Lăng lại không dằn được, cười mà nói:
“Người tu hành không có điều chi phải sợ hãi. Tu vi cao rồi lại còn sợ đầu sợ đuôi, thì tu cái gì mà tu.”
Người mà Phong Lăng nói đến là Thanh Dương Tử. Nhưng không đợi Thanh Dương Tử tiếp lời, Dung Dương đã đáp ngay:
“Người tu hành phải biết tôn sư thì mới có thể nói đến trọng đạo.”
“Còn chưa bái sư thì ở đâu ra sư phụ?!” Phong Lăng phản bác ngay.
Dung Dương mau miệng nói:
“Sư huynh có lòng muốn nhận ngươi làm đệ tử, ngươi lại có tâm theo sư huynh tu hành, ấy đã coi như sư đồ vậy, cần chi đến những hình thức hư ảo giả dối kia?!”
Phong Lăng không nói nữa. Về mặt này, nàng được nhiên không nói hơn được Dung Dương.
Đứng bên cạnh họ, Hoàng Linh lại chỉ ngẩng đầu nhìn, giương cặp mắt đen tuyền trông về bọn họ. Ai mở miệng nói thì thằng bé nhìn sang người đó, nhưng bản thân nó lại chẳng nói gì.
Trên đường đi, bọn họ có gặp qua những ngọn núi lớn, trên núi có cây cối, có hoa cỏ. Thậm chí họ còn gặp được một dãy núi trập trùng, phải ngưỡng cổ mới có thể trông đến tận đỉnh. Cỏ cây trên núi rậm rạp xanh tươi, còn có cả những giống sinh linh khác nhau.
Mà những ngọn núi ấy đều trôi nổi giữa hư không, chẳng hề có chân.
Tương tự, họ cũng trông thấy ao hồ nữa. Những cái hồ ấy không lớn lắm, có vài hồ nằm giữa những quả núi lớn, lại cũng có vài hồ bị bao bọc bởi đê đập. Đáy hồ chỉ có mây mù cuồn cuộn, khiến Phong Lăng và Hoàng Linh đều sửng sốt vô cùng.
“Sư huynh, đã sắp đến nơi rồi. Qua được ngọn núi kia rồi đi thêm trăm dặm nữa là đến.” Dung Dương chỉ tay về dãy núi trùng điệp kia, nói: “Núi ấy gọi là Cửu Lê Sơn, trong núi ấy có một phân nhánh của tộc Cửu Lê.”
Thanh Dương Tử đưa mắt nhìn Cửu Lê Sơn. Chỉ thấy ánh đen huyền hoặc bao bọc lấy cả ngọn núi. Trong vùng ánh sáng đen tuyền đó, dường như thấp thoáng có một thứ ánh sáng đo đỏ tựa máu ánh lên. Nơi đó quả thực là nơi trú ngụ của Cửu Lê tộc. Thanh Dương tuy chưa từng qua lại với người của Cửu Lê, song y biết rõ đặc điểm của bộ tộc này. Nếu chưa có được sự cho phép mà lại tự ý đi vào trong vùng núi của tộc Cửu Lê, thì ắt sẽ bị sát khí trong núi nuốt mất.
Dưới gầm trời này, Vu chú của Cửu Lê tộc chính là một trong những chú thuật đáng sợ nhất.
oooOoOoOooo
Bên trong tòa Hội Khách Điện Đường vốn dĩ lạnh ngắt như đồng của Thiên Diễn Đạo Phái, lúc này đã hiện diện không ít người. Trong số những kẻ đó, có ba kẻ đang ngồi. Trong ba kẻ này, lại có hai người mà sau lưng họ chính là Du Phương và Từ Quân. Hai người đó bao gồm một vị trưởng lão của Ly Hỏa Tông cùng với một vị thái tử của Âm Quỷ Vương Điện. Lúc này đã đến kỳ hạn ba ngày mà trước đó họ ra cho Tung Dương.
Người đang ngồi còn lại chính là Vu Hán của tộc Cửu Lê, theo sau lưng hắn còn có hai người có khí chất tương đồng. Nếu so với trưởng lão của Ly Hỏa Tông và vị thái tử kia của Âm Quỷ Vương Điện, thân phận của Vu Hán dường như kém hơn đôi chút, song những ai có mặt tại đó bấy giờ đều không dám có chút ý khinh thường. Sự đáng sợ của tộc Cửu Lê đủ khiến mỗi một người trong tộc đều có được địa vị nhất định.
Nhưng bất luận thế nào, cả Cửu Lê, Ly Hỏa Tông cùng Âm Quỷ Vương Điện đều không đưa những nhân vật chủ chốt trong môn phái đến. Có thể thấy, họ đều tin chắc chỉ bằng những người đang có mặt này, Thiên Diễn Đạo Phái vẫn không tránh được số trời.
Bọn họ đều im lặng. Nơi vốn dĩ thuộc về chủ nhân của tòa đạo cung lại chẳng có người ngồi, chỉ có mỗi Tung Dương lặng yên đứng đấy, bên cạnh gã là Triều Dương. Trên mặt Triều Dương thoáng hiện sắc xanh, ánh mắt gã tràn ngập lửa giận, nhưng lúc này tâm mạch của gã lại vì lửa giận bùng lên mà đau đến thấu tim.
Những kẻ đang ngồi kia lại hoàn toàn không lý gì đến gã, chỉ khẽ giọng bàn luận với nhau. Song ánh mắt của những đệ tử theo sau lưng họ lại đang liếc về phía Tung Dương và Triều Dương, đảo qua đảo lại trên mặt họ. Ánh mắt tựa như đang nhìn con vật ấy khiến Triều Dương càng thêm phẫn nộ. Gã không kiềm được, khẽ quát:
“Nếu như là trước đây, nếu như là trước đây, các người đều…”
Nhưng trên thế gian này làm gì có hai chữ “nếu như”.
“Thế nào? Linh Thông Chưởng môn bao giờ mới ra đây? Rốt cuộc là giao dịch hay không giao dịch, dứt khoát một lời đi…”
Thái tử của Âm Quỷ Vương Điện vân vê giữa các ngón tay một mảnh ngọc bội. Gã cúi đầu mà lớn tiếng nói, hoàn toàn không nhìn đến Tung Dương.
Tung Dương hiểu, dẫu cho mình nói là giao dịch hay không giao dịch, bọn họ đều sẽ có cớ để đòi lấy đại đạo yếu quyết cũng như pháp ý của Thiên Diễn Đạo Phái. Hôm nay đây, cả ba môn phái ấy đều đã quyết định sẽ dùng vũ lực để cưỡng đoạt lấy.
Vì sự hưng thịnh, một môn phái có thể làm bất cứ chuyện gì.