Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 40: Điếu nải khứ hỷ – tâm mại trù trù
Điếu nải khứ hỷ – Tâm mại trù trù
Đổng Kỹ Thượng chấm bút vào dĩa mực rồi bước đến trước tờ giấy hồng điều còn căn sẵn ngay chính diện gian thạch sảnh. Y nhìn tấm giấy rộng rồi phóng bút đề thơ.
“Giang Nam khả ái liên
Liên điệp hà điền điền
Ngư hý lang điệp gian
Ngư hý liên điệp Đông
Ngư hý liên hiệp Tây
Ngư hý liên hiệp Nam.
Ngư hý liên hiệp Bắc”.
Dịch :
(Giang Nam hái được sen
Lá sen xanh um tùm
Cá đùa giữa lá sen
Cá đùa lá sen Đông
Cá đùa lá sen Tây
Cá đùa lá sen Nam
Cá đùa lá sen Bắc).
Kỹ Thượng quăng ngòi bút vào góc thượng khách sảnh, chắp tay sau lưng nhìn những dòng bút tự với bút pháp cực kỳ tinh tế như rồng bay phụng múa. Y như thể đắc ý với tứ thơ này mà nhẩm đọc lại.
– Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam,cá đùa lá sen bắc.
Kỹ Thượng đọc xong đắc ý cười lên khanh khách. Tràng tiếu ngạo của Kỹ Thượng biểu lộ nên một trạng thái cực kỳ phấn khích và tự đắc lẫn vẻ thỏa mãn như đã có trong tay tất cả những ý gì ôm ấp và hoài bão.
Kỹ Thượng rời bước tiến lại trước tấm hoành phi có những dòng bút được thêu bằng tơ vàng óng ả.
– Lực bạt sơn hề khí cái thế
Đại phong khởi hề Vân Phi Dương
Uy gia hải nộ hề Đổng gia nhân.
Dịch :
(Sức nhổ núi chí khí trùm đời
Gió to thổi chừ, mây bay cao.
Ra oai khắp nước chừ người họ Đổng).
Kỹ Thượng kéo sợi dây đến tấm hoành phi ra hai bên. Sau tấm hoành phi là một chiếc ngai sơn son thép vàng, với lưng tựa khắc hình đầu rồng nhe nanh, biểu thị quyền uy của đệ nhất tứ linh. Trên chiếc ngai là cái tráp trầm hương.
Kỹ Thượng bước đến bên chiếc ngai. Y chăm chăm nhìn vào chiếc tráp rồi cẩn thận mở nắp ra. Ánh hào quang ngũ sắc từ trong tráp hất ra. Kỹ Thượng cẩn thận bưng Ngọc ấn ra khỏi tráp. Y nhìn Ngọc ấn với tất cả sự tàn độc và thỏa mãn rồi cẩn thận đậy tráp trớ lại.
Kỹ Thượng quay ra, buông tấm hoành phi. Y nhìn dòng bút tự thêu trên tấm hoành phi.
– Ta đã có thể vào cấm thành, làm chủ điện Thái Hòa trong ngày đăng cơ.
Y nói rồi ngửa mặt cười khanh khách Y vừa cười vừa nói :
– Ngạn Kim Tiêu, cho dù ngươi tinh quái đến đâu, thông minh đến mấy thì vẫn không vượt khỏi số phận của ngươi. Số phận của ngươi thì do chính ta định đoạt.
Y lại ngửa mặt cười lần nữa rồi quay bước tiến vế phía cửa. Kỹ Thượng theo một mật đạo bí mật dẫn lên trên, mật đạo đó thông với gian biệt phòng của y.
Y từ trong vòm cửa bí mật bước ra một gian thạch thất rồi từ gian thạch thất đó mới thông lai biệt sảnh của mình.
Kỹ Thượng sau bức bình phong bước ra biệt sảnh. Tiêu Dao Mẫn đang đứng trước những bức tranh tố nữ. Tố nữ trong tranh với vóc dáng yểu điệu như tiên nữ nhưng chân diện thì lại không có.
Kỹ Thượng bước đến sau lưng Tiêu Dao Mẫn. Dao Mẫn nhìn lại :
– Đổng huynh.
Kỹ Thượng mỉm cười :
– Nàng thích những bức tranh này chứ?
– Thích thì Dao Mẫn không thích, nhưng lạ thì có lạ.
– Nàng lạ gì.
Dao Mẫn nhìn lại những bức tranh tố nữ, rồi chỉ vào những bức tranh đó.
– Tố nữ trong tranh có vóc dáng rất đẹp, nhưng lạ một điều chẳng có người nào có dung diện cả. Người họa nhân chỉ thích vẽ dáng của giai nhân thôi.
Kỹ Thượng mỉm cười, đặt tay lên vai Dao Mẫn.
– Ta vẽ những bức họa này đó, nàng lạ lẫm về những khuôn mặt không có mặt ư.
Tiêu Dao Mẫn gật đầu.
Kỹ Thượng mỉm cười :
– Có nhan sắc nào tồn tại với thời gian đâu. Nàng được quyền nghĩ đến bất cứ một chân diện nào để gắn lên bức họa tố nữ này.
Dao Mẫn bật cười khúc khích rồi nói :
– Trong những trang giai nhân mà chàng vẽ ra có thiếp không?
– Nếu nàng cho mình có trong những bức họa của Kỹ Thượng.
Dao Mẫn vòng tay bá lấy cổ Kỹ Thượng :
– Vậy chàng hãy vẽ thêm nét mặt của Tiêu Dao Mẫn đi.
Kỹ Thượng lắc đầu :
– Không. Ta dành cho nàng.
– Dao Mẫn được cái quyền phóng bút à?
– Nếu nàng thích.
Dao Mẫn mỉm cười.
– Thiếp không thích phóng bút bây giờ.
Nàng nhón chân, áp sát hai cánh môi vào đỉnh mũi của Đổng Kỹ Thượng. Nàng phả ra mùi thơm thoang thoảng từ cái miệng xinh xắn rồi nhỏ nhẹ nói :
– Thiếp đến dự ngày đại hỷ của Đổng Ngọc Lan và cũng để được gần chàng. Tiêu Dao Mẫn muốn ở bên chàng và hầu hạ chàng.
Nàng nói dứt câu thì hai cánh môi mọng chín như hai quả đào sắp tươm mật đi qua đôi bờ môi của Kỹ Thượng. Động thái đó của Tiêu Dao Mẫn chẳng biết có tác động gì đến Đổng Kỹ Thượng nhưng vòng tay y quấn chặt lấy tiểu yêu của nàng.
Dao Mẫn nói :
– Kỹ Thượng.
Giọng nói ngọt ngào và chất tình lai láng khơi đậy trong Kỹ Thượng ngọn lửa xuân tình.
Y bế hẳn Tiêu Dao Mẫn đưa đến tràng kỷ. Vừa đặt Tiêu Dao Mẫn nằm dài xuống tràng kỷ thì nàng cũng kéo Kỹ Thượng dán thẳng vào người nàng. Đôi cánh môi của hai người bấu chặt lẫn nhau.
Sự cuồng nhiệt nhanh chóng nảy nở và phát triển trong Kỹ Thượng lẫn Dao Mẫn.
Không chờ Đổng Kỹ Thượng lột bỏ trang phục mình, mà tự Dao Mẫn làm lấy cái việc mà đáng ra phải dành cho Kỹ Thượng. Nàng tự chui ra khỏi cái vỏ kén được kết bằng lụa, bằng gấm trong sự hối hả và hấp tấp như sợ sẽ mất đi cơ hội này.
Nàng phơi tấm thân với những đường nét cân đối, đầy nguồn sinh lực dục tình.
Kỹ Thượng ngồi lên đưa mắt nhìn thân thể Tiêu Dao Mẫn. Đôi tinh nhãn của gã như chìm vào cõi mông lung nào đó.
Dao Mẫn vòng tay qua cổ Kỹ Thượng nhỏ nhẹ nói :
– Dao Mẫn hầu hạ chàng, chàng hãy hưởng thụ Tiêu Dao Mẫn đi.
Giọng của nàng như một khúc tình êm ái len vào lỗ tai Kỹ Thượng, nhưng y không có một biểu cảm gì. Bất thình lình Kỹ Thượng gỡ tay Dao Mẫn. Thái độ lạnh nhạt thờ ơ của gã khiến Tiêu Dao Mẫn không khỏi ngạc nhiên. Nàng buột miệng nói :
– Đổng huynh… làm sao vậy… chẳng lẽ Tiêu Dạo Mẫn không còn hấp dẫn đối với chàng.
Kỹ Thượng ấn đôi bản thủ xuống vùng hạ đẳng của cô, ôn nhu nói :
– Nàng không phải không còn sức hấp dẫn đối với nam nhân.
– Vậy sao…?
Kỹ Thượng đưa một ngón tay chặn miệng Dao Mẫn không cho nàng nói :
– Không là gì cả, bởi vì ta không hưởng thụ lần thứ hai với những gì mình đã có.
Dao Mẫn ngơ ngẩn, sững sờ với lời nói này của Kỹ Thượng :
– Huynh…
Kỹ Thượng đứng lên chắp tay sau lưng nhìn nàng, nhạt nhẽo nói :
– Lúc này ta đang có một cảm xúc khác vượt xa những xúc cảm tầm thường của một con người tầm thường.
Dao Mẫn nhìn sửng Kỹ Thượng :
– Dao Mẫn không hiểu ý chàng.
– Nàng không hiểu nhưng có người hiểu. Ngạn Kim Tiêu, ta nói như thế có được không.
Y vừa nói vừa quay lại.
Kim Tiêu đứng trước những bức họa tố nữ chắp tay sau lưng ngắm nhìn những tranh tố nữ không có chân diện. Chàng vẫn vận bộ lễ phục sinh trong ngày hoàn minh.
Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng :
– Kim Tiêu cứ ngỡ đêm nay sẽ dành riêng cho đệ, không ngờ Đổng huynh cũng bắt chước đệ. Ngạn Kim Tiêu không đến phá bỉnh huynh chứ.
– Sự xuất hiện của ngươi ở đây khiến ta bất ngờ đó. Đêm nay là đêm hệ trọng với ngươi, sao ngươi lại có thể bỏ xá muội của ta một mình được nhỉ.
– Đệ đến để từ giã huynh.
Kỹ Thượng cau mày :
– Sao… đêm nay là đêm động phòng, sao ngươi lại muốn đi.
– Đi đêm nay, hoặc đi đêm mai và đi bất cứ đêm nào cũng có gì khác nhau đâu.
Kim Tiêu suy nghĩ rồi, có được nương tử thì chẳng nên ở đây làm gì.
Kim Tiêu mỉm cười, nhìn Kỹ Thượng :
– Kim Tiêu có chuyện nói riêng với Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn cô nương có thể ra ngoài được chứ?
Kỹ Thượng cười khẩy một tiếng rồi nói :
– Ta sẽ tiễn nàng.
Y nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Nàng nhìn gã, điểm nụ cười tự mãn khi nghe lời nói này của Kỹ Thượng. Nụ cười giả lả đầy chất tình còn đọng trên hai cánh môi của Tiêu Dao Mẫn thì bất thình lình Đổng Kỹ Thượng phát tác một đạo chưởng “Thiên Can” điểm xuống tam tinh nàng.
Bốp…
Sự biến quá bất ngờ và Tiêu Dao Mẫn cũng không thể nào tin được có sự biến này xảy ra. Nàng làm sao biết được một thư sinh chỉ yêu thơ và bút họa lại có thể phát tác được võ công, lại là thứ võ công thượng thặng, càng không tin được Kỹ Thượng có thể làm được điều này. Sự thể hiện ra quá bất ngờ với Dao Mẫn, thậm chí khi hồn nàng đã tuột ra khỏi xác mà miệng vẫn còn điểm nụ cười tình với Kỹ Thượng.
Chàng há hốc miệng nhìn Kỹ Thượng.
Y thản nhiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
– Sao Đổng huynh lại làm vậy?
Kỹ Thượng điểm nụ cười mỉm rồi nói :
– Dao Mẫn đem đến cho ta niềm cảm xúc dục tình nhưng ta lại không có xúc cảm đó thì nàng đã trở thành người thừa. Ta tiễn nàng đi bằng phương cách đó cũng tốt cho nàng.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài. Kỹ Thượng nhìn chàng cười khẩy rồi nói :
– Ngươi đừng thở như vậy, hẳn ngươi cũng không có xúc cảm với Ngọc Lan cũng như ta không có xúc cảm với Dao Mẫn nên ngươi mới bỏ biệt phòng tân lang đến đây.
– Kim Tiêu đâu có giống huynh mà có trạng thái giống huynh.
– Vậy ngươi tìm đến ta có mục đích gì?
Kim Tiêu lấy chiếc hộp đựng nhánh trâm giải bách độc đặc vào tay Kỹ Thượng :
– Cây trâm này không có tác dụng gì với Kim Tiêu. Giữ nó cùng bằng thừa nên Kim Tiêu có ý đem trả huynh. Nhân tiện cũng nói với huynh đệ và Ngọc Lan sẽ đi ngay đêm nay.
– Sao ngươi gấp như vậy.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi nói :
– Hành động của Ngạn Kim Tiêu, Kim Tiêu tự biết còn như huynh muốn biết thì phải suy nghĩ. À… Đổng huynh không có xúc cảm với Tiêu Dao Mẫn vậy đêm nay cái gì khiến huynh có xúc cảm hơn chứ, Ngọc ấn ư?
Kỹ Thượng thản nhiên gật đầu :
– Đêm nay “Ngọc ấn” cho ta quá nhiều xúc cảm. Cảm xúc đó ta không chia sẻ với ai được.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Đêm nay huynh hẳn khó ngủ. Người ta có quá nhiều xúc cảm nên khó ngủ đó, phải chi Đổng huynh đừng sát tử Tiêu Dao Mẫn, có thể cô ấy sẽ giúp huynh ngủ ngon trong đêm nay mà quên đi những cảm xúc đang bị Ngọc ấn dày vò.
Kim Tiêu ôm quyền :
– Chúc huynh không mộng mị.
Chàng nói rồi lui bước đi đến mở cửa bỏ ra ngoài. Kim Tiêu dừng bước ngay ngưỡng cửa, quay lại nói với Kỹ Thượng :
– Đệ và huynh vẫn giữ thỏa ước với nhau chứ?
Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
– Ngày nào người còn có mặt tại Đổng gia, lời giao ước kia ta vẫn giữ. Nhưng một khi ngươi rời Đổng gia, ngươi ráng mà giữ lấy cái mạng mình. Trong con mắt của Đổng Kỹ Thượng, người ta cần nhổ khỏi cõi đời này chính là Ngạn Kim Tiêu.
– Huynh không xem Ngạn Kim Tiêu là hảo đệ à?
– Khi nào ngươi lưu lại Đổng gia.
– Lưu lại làm sao được. Ở lại đây làm gì có giải dược dành cho Ngạn Kim Tiêu.
Trước sau gì cũng tiêu mạng, hay nhất là phải rời khỏi đây với hy đọng tìm một kỳ tích gì đó trong giang hồ. ít ra Kim Tiêu cũng còn được nửa con trăng tự cứu lấy mình. Nếu Kim Tiêu không tự cứu lấy mình, huynh nhớ chăm sóc cho nương tử Ngọc Lan.
– Người không phải nhắc ta điều đó.
Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi quay bước. Tiếp nhận nụ cười của chàng, đôi chân mày Đổng Kỹ Thượng nhíu lại. Y cảm nhận trong nụ cười kia có quá nhiều ẩn ý mà Ngạn Kim Tiêu muốn gởi cho gã.
Kỹ Thượng chợt buông tiếng thở dài rồi bước nhanh ra sau bức bình phong. Y hối hả quay lại gian biệt sảnh bí mật của mình. Vừa đi Kỹ Thượng vừa nghĩ :
– “Hắn là Đạo Soái Dương Châu”
Khi Kỹ Thượng đến gian biệt sánh bí mật, y chẳng phát hiện được một sự thay đổi nào ngoại trừ chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngọc ấn đã bị quay vào trong.
Kỹ Thượng nhíu mày, mở nắp chiếc tráp.
Ánh hào quang ngũ sắc từ trong chiếc tráp phát ra chứng tỏ Ngọc ấn vẫn còn trong tráp.
Y cẩn thận lấy Ngọc ấn ra. Vẫn chiếc Ngọc ấn đó, nhưng Kỹ Thượng lại trầm mặc.
Y nghĩ thầm :
– “Hắn đã đến đây, tại sao hắn không lấy Ngọc ấn. Chẳng lẽ…”
Răng trên của y cắn vào môi dưới.
Y lắc đầu :
– Không thể như vậy được.
Y nói rồi hối hả quay trở ra, vừa đi Kỹ Thượng vừa nói :
– Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể đào thoát khỏi tay ta đâu.
Cùng với lời nói đó, hai hàm răng của Đổng Kỹ Thượng va vào nhau đánh “cốp” một tiếng. Một cái gì đó hụt hẫng lan nhanh trong tâm thức gã.