Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 38: Minh minh mộ vũ quy
Minh minh mộ vũ quy
Ngọc Lan đứng một mình bên hòn giả sơn, mặc nhiên với màn sương đêm phủ xuống thể pháp nàng. Hai bờ vai Ngọc Lan ướt thẩm sương lạnh nhưng có lẽ nàng không cảm nhận được cái giá rét của tiết trời đêm đó. Trong nàng chỉ có một sự trống vắng lạ thường. Đúng hơn đó là một sự trống rỗng cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nàng mặc nhiên để lệ tuôn trào ra khóe mắt. Tất cả mọi vật quanh hòn giả sơn như chìm qua màn lệ buồn rồi lẫn vào màn đêm sương đêm giá rét.
Kim Tiêu nhẹ bước đến bên sau lưng nàng.
– Ngọc Lan.
Nàng không nhìn lại mà vẫn chú nhãn nhìn vào hòn giả sơn, nhưng ánh mắt như chìm vào cõi hư vô mộng mị.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
– Ngọc Lan…
Nàng không quay lại cũng không đáp lời Kim Tiêu.
Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
– Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu Kim Tiêu mà.
Nàng từ từ quay mặt lại nhìn Kim Tiêu. Hai người đối mặt nhìn nhau. Kim Tiêu nhận ra ánh mắt của nàng có cái gì đó như một bức màn nước che phủ. Đôi thu nhãn thật buồn, với những nét trống rỗng trơ trụi. Nhìn vào thu nhãn của Ngọc Lan, Kim Tiêu ngỡ như đó là đôi mắt nai ngơ ngác khi lạc bầy, một ánh mắt ngây thơ đến tội nghiệp.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :
– Kim Tiêu không có ý gì đâu. Kim Tiêu không muốn Ngọc Lan đau khổ đâu.
Nàng cứ nhìn Kim Tiêu và lắng nghe những lời nói của chàng. Trong sự im lặng đó, Ngọc Lan đúng là kẻ mộng du thoát khỏi thực tại, ngơ ngẩn với những gì nàng bắt gặp trong thủy xá đặng cướp đi sinh lực nhỏ nhoi của mình.
Kim Tiêu không sao dằn được trước vẻ ngơ ngác của nàng. Chàng nắm lấy hai tay Ngọc Lan.
– Ngọc Lan nghe Kim Tiêu nói chứ.
Nàng bất giác rùng mình, không biết nàng rùng mình bởi cái lạnh của trời đêm thấm vào da thịt hay vì những nói của Kim Tiêu buộc lòng phải quay về với thực tại đặng chứng nghiệm nỗi đau se thắt cả trái tim mình.
Sau cái rùng mình, Ngọc Lan lại nhìn Kim Tiêu như nhìn một cái gì đó không thực hiện hữu trong ánh mắt nàng.
Kim Tiêu gượng cười :
– Ngọc Lan giận huynh.
Ngọc Lan lắc đầu như một người vô thức. Bất thình lình, Ngọc Lan ôm lấy Ngạn Kim Tiêu.
– Muội yêu huynh… huynh đừng bỏ muội.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy chàng. Ngọc Lan nấc nghẹn mạt tiếng, cùng với tiếng nấc đó, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ nói :
– Kim Tiêu yêu muội. Huynh sẽ không bỏ Ngọc Lan đâu.
Kim Tiêu nâng cằm Ngọc Lan. Chàng nhìn thấy trong ánh mắt của nàng là một khoảng mênh mông nỗi muộn phiền, u hoài.
Kim Tiêu gượng cười rồi từ từ cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi của Ngọc Lan. Tiếp nhận nụ hôn của Kim Tiêu, thể pháp Ngọc Lan run nhẹ trong vòng tay của chàng. Nàng biểu thị tất cả những cảm xúc dạt dào khi có được nụ hôn từ người mình yêu. Kim Tiêu nghe rõ từng nhịp tim thổn thức của nàng, trong khi vòng tay của nàng vẫn quấn chặt lấy chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt mộng du với sự ngây ngất rồi nhỏ nhẹ nói :
– Muội chỉ có một mình Ngạn huynh mà thôi. Huynh đừng bỏ muội.
Kim Tiêu gật đầu :
– Rồi Ngọc Lan sẽ hiểu huynh…. đứng giữa trời và đất. Kim Tiêu sẽ không bao giờ để Ngọc Lan buồn nữa, huynh sẽ không bỏ muội. Chỉ có cái chết mới khiến Ngạn Kim Tiêu rời xa Ngọc Lan.
Nàng nép đầu vào ngực Kim Tiêu.
Kim Tiêu cảm nhận vùng ngực mình âm ấm, sự ấm áp đó tạo ra bởi những dòng lệ tuôn trào từ đôi thu nhãn của nàng.
Một tiếng chim đêm rít trên bầu trời. Tiếng chim đêm kêu lanh lảnh đó như một lời nói của cõi a tỳ đập vào thính nhĩ Kim Tiêu. Chàng gỡ vòng tay Ngọc Lan.
Hai người nhìn nhau.
Chàng nhỏ nhẹ nói :
– Sương đêm nay dày quá. Huynh sẽ đưa muội vào trong. Đừng đứng đây nữa nhé.
Nàng khẽ gật đầu.
Kim Tiêu vuốt má nàng.
– Đừng khóc.
Chàng thốt ra lời nói đó, chẳng biết Ngọc Lan có nghe không mà nước mắt trào đẫm ra hai bên khóe mắt.
– Muội khiến cho huynh phải đau lòng đó.
Ngọc Lan vội chùi hai dòng lệ. Nàng nhìn Kim Tiêu.
– Muội không khóc rồi nè.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Huynh đưa muội vào trong biệt lầu của muội.
Chàng nắm tay Ngọc Lan dẫn vào biệt lầu của nàng. Chàng đưa nàng về biệt phòng, dìu Ngọc Lan đến tràng kỷ.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Huynh hy vọng đêm nay là một đêm muội ngon giấc.
Nàng nhìn chàng.
– Huynh hãy ở đây với muội.
– Muội nằm xuống đi.
Ngọc Lan ngoan ngoãn như một đứa bé nằm xuống. Chàng lấy chăn đấp lên người nàng, rồi ngồi bên cạnh.
Ngọc Lan nắm lấy tay Kim Tiêu.
– Huynh đừng đi đâu cả.
– Huynh sẽ không đi đâu cả. Huynh sẽ ru cho muội ngủ. Nào… nhấm mắt lại đi.
Ngọc Lan ngoan ngoãn làm theo lời Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhỏ nhẹ hỏi :
– Đêm nay khi muội chìm vào giấc mộng, muội sẽ mơ thấy gì?
Nàng mỡ mắt ra nhìn chàng.
– Nếu Ngọc Lan mơ chỉ mơ thấy Ngạn huynh thôi.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Muội ngủ và sẽ mơ thấy Ngạn huynh. Trong giấc mơ, hẳn huynh là một con người khác chứ không phải là con người thực này.
Nàng gật đầu.
Kim Tiêu nhẹ điểm chỉ vào mê huyệt của nàng.
Ngọc Lan nhỏ nhẹ nói :
– Ngạn Kim Tiêu… huynh…
Nàng chỉ nói được câu nói đó rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ chẳng biết nàng mọng mị gì mà hai cánh môi vẫn cứ mấp máy thỉnh thoảng lại cất ra tục danh của Kim Tiêu.
Nghe nàng gọi tên mình, Kim Tiêu cũng không khỏi chạnh lòng với nỗi xót xa thương cảm.
Chàng đứng lên nhìn Ngọc Lan.
– Nếu ngày mai, Ngạn Kim Tiêu không còn hiện hữu trên cõi đời này nữa, hy vọng những giấc mộng của Ngọc Lan cũng sẽ tan biến theo huynh.
Chàng vuốt mái tóc nàng rồi điểm nụ cười mỉm. Kim Tiêu ngắm nhìn Ngọc Lan ngủ nhẹ buông tiếng thở dài, chàng cúi xuống hôn phớt qua trán nàng một lần nữa rồi mới quay bước đi ra khỏi biệt phòng.
Rời biệt lầu của Ngọc Lan Kim Tiêu thi triển ngay “Bách Bộ Hư Tướng” hướng về phía “Tử Trường”. Kim Tiêu đâu biết được khi chàng vừa rời khỏi biệt lầu có một người dõi mắt theo chàng.
Tử Trường vẫn phủ đáy một màn sương đêm giá rét tạo ra một sự ẩm ướt và u tịch.
Kim Tiêu thả bước chậm rãi vào thảm cỏ, chàng đi thẳng đến trước hòn giả sơn “Ngũ hành”. Nhìn hòn giả sơn “Ngũ hành” chìm trong màn sương dày đặc, chàng bất giác nghĩ đến Lão Ngoan Đồng Nhi.
Chàng nhủ thầm :
– “Lão Ngoan Đồng Nhi để lại dấu ấn thủ trên thành vò rượu, hẳn có ý chỉ điểm cho mình đến chỗ này. Hòn giả sơn Ngũ hành này có cái gì mà Lão Ngoan Đồng Nhi muốn mình đến”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng thì bất thình lình những âm thanh rì rì đập vào thính nhĩ Kim Tiêu.
Cùng với tiếng rì rì đó, ánh sáng phát ra từ hòn giả sơn Ngũ hành rồi một vòm cửa đập vào mắt Kim Tiêu, đứng ngay vòm cửa là Tà Nhân Vô Diện.
Thêm một tiếng chim đêm rít lên bầu trời. Tiếng chim đêm chẳng biết có điềm báo gì nhưng Kim Tiêu cảm nhận xương sống mình như có một luồn hàn khí chạy dọc lên trên. Đây là lần đầu tiên chàng có được cảm giác lạ thường đó, chính cảm giác đó khiến Ngạn Kim Tiêu bất giác rùng mình. Rít một luồn chân khí, đưa luôn cả hàn khí vào trong người. Kim Tiêu cảm giác vùng thượng đẳng mình gay lạnh, rồi mới thả bước chậm rãi về phía vòm cửa trên hòn giả sơn Ngũ hành.
Kim Tiêu và Tà Nhân Vô Diện đối mặt nhìn nhau..
Kim Tiêu từ tôn nói :
– Đây là nhà của tôn giá?
Đôi nhãn quang sáng rực của Tà Nhân Vô Diện rọi vào mặt chàng. Y nhạt nhẽo nói :
– Đừng nói những lời vỡ vẩn, đi theo ta.
Tà Nhân Vô Diện quay bước đi vào trong.
Kim Tiêu bước theo sau, chàng vừa bước qua vòm cửa thì thạch môn tự đóng lại.
Chàng và Tà Nhân Vô Diện đã ở bên trong hòn giả sơn Ngũ hành. Đó là một hành lang ẩm thấp với hàn khí tỏa ra từ hai bên vách.
Hai người đi đến cuối hành lang, thì đến một mật đạo dẫn xuống bên dưới.
Tà Nhân Vô Diện đưa Kim Tiêu đến một gian thạch thất, trong gian thạch thất đó bày sẵn một bàn hương án.
Y cùng Kim Tiêu bước đến trước bàn hương án.
Kim Tiêu tò mò nhìn qua Tà Nhân Vô Diện. Y vẫn khoát chân diện của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu tò mò hỏi :
– Tôn giá định làm gì vậy?
Thắp ba nên hương, ghim lên hương án, Tà Nhân Vô Diện nói :
– Ta và ngươi cùng tuyên thệ trước bàn hương án.
Y nhìn lại Kim Tiêu.
– Ta sẽ cho ngươi biết tất cả sự thật. Ngược lại ngươi phải giao Ngọc ấn thật cho ta.
Kim Tiêu cười khẩy :
– Tôn giá hoài nghi Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện hơi lưỡng lự. Y miễn cưỡng nói :
– Kim Tiêu đồng ý chứ?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
– Đã cùng với tôn giá bước vào chỗ bí mật này, thì còn đồng ý hay không đồng ý gì nữa. Khi Kim Tiêu nhận lời hẹn với tôn giá thì đã có sự lựa chọn và quyết định. Còn cái gì thay đổi nữa, nhưng Kim Tiêu không biết tôn giá buộc Kim Tiêu tuyên thệ cái gì.
Tà Nhân Vô Diện gật đầu :
– Tốt. Hãy tuyên thệ theo ta.
Kim Tiêu bước đến ngang với Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện trịnh trọng đưa hữu thủ qua khỏi đầu.
– Trước bàn hương án thiên địa, ta thề sẽ thực hiện đúng tất cả những gì đã nói với Kim Tiêu. Nếu như ta không giữ lời…
Kim Tiêu khoát tay :
– Khoan…
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại chàng, đôi chân mày nhíu lại :
– Sao ngươi lại cắt ngang lời ta nói?
– Kim Tiêu muốn biết tôn giá đã nói gì với Kim Tiêu.
– Những gì ta đã nói với ngươi ở thủy xá.
Kim Tiêu lắc đầu, vuốt cằm :
– Kim Tiêu quên rồi, tôn giá nhắc lại đi.
– Vừa mới qua mấy canh giờ, ngươi đã vội quên rồi sao?
– Ơ… đúng là Kim Tiêu quên. Bởi vì cái đầu của Ngạn Kim Tiêu bây giờ như mớ bồng bông bởi sự hiện hữu của hai cục mỡ trong tâm thức mình. Một người là Đổng Ngọc Lan tiểu thư, còn người kia là Giang Vi Tử. Hai trang giai nhân đó người nào cũng đẹp, người nào Kim Tiêu cũng thích, không thể quyết định chọn lựa được. Chẳng lẽ để hai nàng ấy, mỗi nàng nằm một bên trong đêm động phòng thì khó xử quá, bằng như chọn một người thì Kim Tiêu không nỡ bỏ người kia, với lại cái tính tham lam của một gã đạo soái cũng không cho Kim Tiêu bỏ người nào hết. Chính vì vậy mà Kim Tiêu chẳng nhớ lời nào của tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện buông một tiếng thở dài.
– Sao ngươi rắc rối vậy. Thôi được… ta khuyên ngươi nên chọn Giang Vi Tử cô nương mà bỏ Ngọc Lan đi.
– Tôn giá đâu phải là Kim Tiêu mà biết được tâm trạng Kim Tiêu. Kim Tiêu không nhận lời chỉ giáo của tôn giá đâu.
Chàng giả lả cười :
– Tôn giá nói gì?
Thở ra một tiếng dài thườn thượt, Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
– Ta nhắc lại đây. Ngươi sẽ được biết bí mật về sự mất tích của Vương Tự Khan.
– Còn giải độc nữa.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
– Được…
Y chỉ chiếc tráp vàng để trên bàn hương án.
– Cây trầm giải bách độc trong chiếc tráp ấy.
Kim Tiêu với tay mở nắp chiếc tráp. Một vầng sáng xanh tỏa ra từ chiếc tráp vàng.
Kim Tiêu nhìn vào trong tráp, trong tráp là một cây trâm bằng Ngọc phát ánh quang xanh rờn.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện :
– Vật này xem như của Kim Tiêu rồi chứ?
– Khi nào ngươi trao Ngọc ấn Kim Tiêu vuốt cằm :
– Kim Tiêu đâu cần đến Ngọc ấn.
Tà Nhân Vô Diện lườm chàng, quay lại bằn hương hán y lại đưa tay qua khỏi đầu.
Kim Tiêu khoát tay :
– Tôn giá khoan tuyên thệ.
Tà Nhân Vô Diện nhíu mày :
– Còn điều gì nữa?
Kim Tiêu chấp tay sau lưng :
– Còn một điều nữa, tôn giá quên chưa nhắc.
– Nói đi.
– Tôn giá không được sát tử Ngạn Kim Tiêu khi đã có Ngọc ấn.
Chân mày tà nhân diện nhíu lại :
– Ta không nói với ngươi điều này.
– Không nói tất tôn giá đã tự thú nhận khi có Ngọc ấn sẽ giết ngay Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện im lặng. Mãi một lúc y mới từ tốn nói :
– Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Huống chi sau cuộc phó hội này Ngạn Kim Tiêu biết quá nhiều.
Kim Tiêu nhún vai :
– Nếu vậy sự giao ước của Kim Tiêu và tôn giá chẳng có giá trị vì Kim Tiêu sẽ bị thiệt thòi. Người ta làm cuộc trao đổi mà chịu thiệt thòi thì có là cuồng tâm loạn trí mới làm cuộc trao đổi đó. Ngạn Kim Tiêu hủy cuộc trao đổi với tôn giá. Tại hạ về đây.
Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước, nhưng Tà Nhân Vô Diện đã vươn trảo thộp vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu thản nhiên nói :
– Kim Tiêu tạm gọi chỗ ẩm ướt bí mật này là nhà của tôn giá. Chủ nhà không nên đối xử với khách như vậy. Kim Tiêu chấp nhận đến đã xem thường sự sống chết của mình rồi.
Tà Nhân Vô Diện rút trảo lại, nhạt nhẽo nói :
– Thôi được ta sẽ không sát tử Ngạn Kim Tiêu, khi nào Kim Tiêu còn ở trong Đổng phủ. Ngược lại, trước khi ngươi chưa ra khỏi Đổng phủ, thì tuyệt nhiên không được thố lộ những gì ngươi biết.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện.
– Nhường người một bước tất được kính lại một trượng. Ngạn Kim Tiêu đồng ý.
Tà Nhân Vô Diện lườm chàng. Y quay lại bàn hương án trịnh trọng dưa tay qua khỏi đầu.
– Ta hứa giữ lời với Ngạn Kim Tiêu. Nếu như không giữ lời, trời tru đất diệt ta.
Kim Tiêu gật đầu.
– Tốt.
– Đến lượt ngươi.
Kim Tiêu trịnh trọng đưa tay qua khỏi đầu rồi nói.
– Kim Tiêu hứa giữ lời trao cho vị tôn giá có nhiều bộ mặt đây Ngọc ấn, nếu không giữ lời hứa trời tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
– Kim Tiêu tuyên thệ giống hệt tôn giá. Cầu cho trời đất chứng giám để một trong hai người Kim Tiêu và tôn giá nếu không giữ lời, trời không dung đất không tha.
– Ta tin trời đất sẽ chứng giám.
Y gằn giọng nói :
– Ngọc ấn đâu, trao ra đi.
– Đã tuyên thệ rồi, còn hoài nghi gì nữa. Tôn giá sao gấp gáp quá vậy.
Kim Tiêu vuốt cằm, xoa tay rồi nói :
– Sớm muộn gì Kim Tiêu cũng trao Ngọc ấn cho Đổng Kỹ Thượng huynh mà.
Lời nói của Kim Tiêu khiến Tà Nhân Vô Diện sững sờ. Y buột miệng nói :
– Ngươi nói ta là Đổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Còn ai ngoài huynh nữa.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cười khanh khách. Y vừa cười vừa nói :
– Xem ra ta không thể nào giấu chân diện của mình trước Ngạn Kim Tiêu.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa đưa tay lên toan vuốt mặt nhưng Kim Tiêu đã khoát tay ngăn lại.
– Đừng.
Tà Nhân Vô Diện hạ tay xuống nhìn Kim Tiêu.
– Ngươi đã biết ta là ai rồi, còn giấu chân diện làm gì nữa.
– Kim Tiêu thích huynh khoác bộ mặt này hơn. Có như vậy mới đúng là Tà Nhân Vô Diện. Thứ hai Kim Tiêu hổng muốn thấy chân diện của huynh lúc này, bởi điều đó đồng nghĩa với lời nguyền mà huynh đặt ra cho mình. Ai thấy chân diện của Tà Nhân Vô Diện, người đó phải chết. Với lại huynh khoác bộ mặt này thì xấu xí hơn khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Đổng Kỹ Thượng huynh. Với lại Kim Tiêu hẹn với Tà Nhân Vô Diện chứ không hẹn với Đổng Kỹ Thượng huynh.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu nói :
– Được, ta sẽ khoác bộ mặt này trong cuộc trao đổi với người, tại sao ngươi biết ta là Đổng Kỹ Thượng?
Kim Tiêu xoa tay :
– Chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu ra. Người khác thì không nghi ngờ Đổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, nhưng Kim Tiêu thì buộc phải nghi ngờ. Huynh che giấu hành tung rất hay. Một gã thư sinh yếu đuối chỉ biết thi pháp, bút họa, không hề có võ công, thậm chí đuổi một con ruồi, ruồi cũng làm biếng hổng chịu bay thì sao có thể là Tà Nhân Vô Diện được. Do đó Đổng huynh qua được mắt mọi người.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
– Ngươi không có cái nhìn sâu xa hơn người ta đâu.
– Có đấy. Lần thứ nhất Kim Tiêu gặp Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện đã có thể lấy mạng Kim Tiêu, nhưng lại không làm điều đó.
– Bởi ngươi không thấy chân diện của ta.
– Không phải lý do đó, Tà Nhân Vô Diện chỉ thẩm chứng Kim Tiêu có phải là Đạo Soái Dương Châu hay không. Đổng huynh đến Dương Châu không phải tìm thi tứ mà đi tìm Đạo Soái Dương Châu thì đúng hơn.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cười :
– Ngươi khá thông minh.
– Còn thông minh nhiều hơn huynh tưởng.
– Vậy ngươi còn phát hiện điều gì?
– Sau khi huynh đã thẩm chứng Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu thì phái Mộng Di Hoa bám theo Kim Tiêu nên mới có cuộc di hành đến Hàm Dương tìm Độc chủ Bá Nghị. Trên đường đi sẽ đầu độc Kim Tiêu, và buộc Kim Tiêu phải đột nhập điện Thái Hòa để lấy trộm “Ngọc ấn”.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cười :
– Di Hoa đã đầu độc ngươi bằng xác thân của nàng.
Mặt Kim Tiêu sượng sùng, chàng miễn cưỡng nói :
– Kim Tiêu cũng là người bằng xương bằng thịt cũng có xúc cảm với cái đẹp hoàn mỹ của nàng, tội nghiệp cho Di Hoa. Chính từ lúc đó, Kim Tiêu đã nghi ngờ huynh là Tà Nhân Vô Diện. Bởi người lợi dụng được Mộng Di Hoa phải là người tri kỷ của nàng. Cổ thư có câu, kẻ giết ta chính là người ở bên cạnh ta.
– Ngươi đã nghi ngờ ta từ lúc đó.
– Lúc đó chỉ mới nghi ngờ thôi.
Kim Tiêu mỉm cười nhìn Tà Nhân Vô Diện.
– Kim Tiêu quay về Đổng phủ cạo đầu tất cả mọi người. Thật ra ý của Kim Tiêu chỉ muốn thẩm chứng phản ứng của huynh. Huynh đúng là kẻ biết nhẫn nhục và chịu đựng.
Huynh chấp nhận vờ bị trúng độc để Kim Tiêu cạo đầu huynh. Thật ra lần trúng độc trước, Kim Tiêu không bị trúng độc chứng tỏ một điều trong rượu có có giải dược. Còn người giết ả a hoàn chính là Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
– Không biết những người kia có nghĩ như Ngạn Kim Tiêu không nhỉ.
– Nếu họ nghĩ được như Kim Tiêu thì chẳng có cuộc hẹn này với huynh.
– Ngươi còn nghĩ ra điều gì nữa?
– Huynh đã gặp Tống Thừa Ân huynh. Với võ công của huynh, huynh muốn lấy mạng Thừa Ân đại ca lúc nào chẳng được, nhưng huynh đã không lấy mạng Thừa Ân khi gặp huynh ấy ven dòng suối. Chẳng qua huynh muốn lợi dụng sự căm thù của Thừa Ân, mà buộc Thừa Ân phải đưa Ngọc ấn đến cho huynh.
– Ngươi cũng phát hiện ra điều đó à?
– Nếu không đoán được thẩm ý của Tà Nhân Vô Diện thì Ngạn Kim Tiêu đầu tráo Ngọc ấn giả để Thừa Ân đưa đến cho huynh.
Tà Nhân Vô Diện ôm quyền :
– Kim Tiêu… ta bội phục ngươi đó.
Kim Tiêu ôm quyền đáp lễ :
– Đa tạ lời khen của huynh.
– Còn gì nữa…?
– Còn một điều mà Ngạn Kim Tiêu phải nghi vấn. Cũng là lời chỉ huấn của huynh.
– Đó lạ gì.
– Huynh có thể dị dung ra bất cứ người nào, duy có Đổng Kỹ Thượng là huynh không bao giờ dị dung. Chẳng lẽ huynh chường bộ mặt thật của mình ra cho mọi người thấy. Cho dù huynh làm vậy thì cũng không ai nhìn ra được Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng nhưng tại vì huynh sợ dụng đến chân tướng thật của mình sẽ quá giống. Hoặc có một nguyên nhân gì khác nữa.
Kim Tiêu ve cằm :
– Hê… huynh có nguyên nhân gì không?
Những thớ thịt trên mặt Tà Nhân Vô Diện giật giật. Y cau mày, quay mặt chỗ khác :
– Ta không có nguyên nhân gì cả.
– Kim Tiêu đoán, chắc là huynh rất sợ nhìn vào chân diện mình. Ngay cả chân diện của mình huynh còn sợ thì người khác sao có thể tận mục sở thị chân diện của Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện quay ngoắt lại :
– Đủ rồi.
– Chưa hết đâu Kim Tiêu còn muốn biết Mộng Di Hoa giờ đang ở đâu.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
– Di Hoa đã bị ta đẩy xuống vực Vọng Tình.
Kim Tiêu nhíu mày :
– Tại sao huynh làm vậy?
– Tại vì ngươi.
– Vì Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện gật đầu.
– Sao lại là Kim Tiêu?
Vừa hỏi Kim Tiêu vừa trố mắt mở to hết cỡ nhìn Tà Nhân Vô Diện. Tuy y lưỡng lự, Kim Tiêu gắt giọng nói :
– Huynh đừng có đổ vạ cho Ngạn Kim Tiêu đấy nhé. Kim Tiêu không đẩy Di Hoa xuống vực, mà chính tay huynh đẩy nàng.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
– Ta không muốn Mộng Di Hoa thuộc về ai.
Kim Tiêu nhíu mày.
– Huynh yêu Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài :
– Ta yêu nàng, nhưng số phận…
– Số phận hay vì tham vọng.
Tà Nhân Vô Diện nhìn thẳng vào mặt Kim Tiêu.
– Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể biết tất cả, nhưng có một chuyện mãi mãi ngươi không thể nào đoán ra được. Ta yêu Di Hoa, nhưng ta buộc phải biến Di Hoa thành độc nhân để mãi mãi Di Hoa không có được một tình lang nào. Nàng mãi mãi là cánh hoa đẹp cô độc, chính vì lẽ đó nên ta mới đến Dương gia sát tử Dương Đình Tuyết Anh để có được cây trâm ngọc bách giải bách độc này.
– Vì cây trâm độc giải bách độc mà huynh sát tử tân nương của Tống Thừa Ân huynh.
– Thì đã sao nào. Đây cũng là ý của Dương Đình Mỹ Diện mà.
Kim Tiêu nheo mày :
– Dương Đình Mỹ Diện hả?
Buông tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói :
– Tất cả cũng bởi chữ tình mà ra cả. Tống Thừa Ân đa tình nhưng lại là kẻ nặng tình. Y đâu ngờ được rằng Dương Đình Mỹ Diện, bào muội của Dương Đình Tuyết Anh yêu y như một người điên. Khi y quyết định thành thân với Dương Đình Tuyết Anh thì cũng vô tình chém một lưỡi kiếm vào tim Dương Đình Mỹ Diện.
Bằng một tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói tiếp :
– Khi người ta yêu mà lại không được trọn chữ tình nên chữ tình đã biến thành chữ hận. Dương Đình Mỹ Diện đã phải nhờ đến việc sát tử tỷ tỷ mình đặng hy vọng có được chữ tình với Tống Thừa Ân.
– Mỹ Diện đã đổi cây trâm với cái chết của Tuyết Anh tỷ tỷ.
– Không sai.
– Tống Thừa Ân biết được chuyện này hẳn phải cạo đầu đi tu.
Nói rồi Kim Tiêu nhìn sang Tà Nhân Vô Diện.
Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của chàng, Tà Nhân Vô Diện cau mày :
– Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?
– Ngạn Kim Tiêu nhìn huynh bởi vì muốn thẩm chứng xem huynh có phải là kẻ điên tình giống như Dương Đình Mỹ Diện hay không.
– Sao ngươi nghĩ ta là kẻ điên tình?
– Huynh yêu Mộng Di Hoa. Huynh đã có thể cùng với Di Hoa là một đôi uyên ương mà bất cứ người nào cũng thèm muốn, sao huynh lại biến Di Hoa thành độc nhân, chỉ để ngắm nhìn nàng và không muốn nàng có tình lang. Huynh và Di Hoa vẫn có thể kết hợp thực hiện bá nghiệp của mình mà.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
– Ta khuyên ngươi đừng nên tò mò, tìm hiểu về chuyện đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện quay mặt nhìn vế bàn hương án.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu :
– Chuyện tình của huynh và Tống Thừa Ân rắc rối quá, hổng giống như Ngạn Kim Tiêu. Còn một chuyện này nữa Kim Tiêu muốn hỏi huynh.
– Hỏi đi.
– Tại sao huynh sát tử Giác Chân đại sư?
– Ta không sát tử Giác Chân đại sư.
– Huynh không sát tử đại sư thì ai?
– Ta đến Pháp Quang tự để tìm Đạo Soái Dương Châu, bởi Tiêu Dao Mẫn nói cho ta biết những cuộc phát chẩn tại Dương Châu đều do Pháp Quang tự đứng ra. Khi ta đến trong bộ mặt của Thiên Hựu đạo trưởng để truy tìm hành tung của ngươi, Giác Chân đạo trưởng cùng năm vị tăng tướng tự đoạn mạch và viên tịch. Đại sư như biết cái thời khắc mình phải ra đi.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Kim Tiêu :
– Một mũi tên bắn hai con chim.
– Huynh gieo hận thù giữa Thiếu Lâm và Võ Đang.
– Điều đó tốt hơn cho ta.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, chàng lắc đầu :
Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
– Bây giờ ta không cần phơi bày chân diện tướng của mình, Ngạn Kim Tiêu cũng biết ta là ai rồi. Ngươi nên giữ lời tuyên thệ của mình, khi chưa rời khỏi Đổng gia.
– Lão Ngoan Đồng Nhi cũng sợ huynh giết.
– Lão đã mò được đến tận hòn giả sơn Ngũ hành. Lão cũng đã biết được chân diện của ta.
Kim Tiêu lắc đầu.
– Có một bộ mặt thôi mà huynh giết bao nhiêu người. Huynh rắc rối quá.
– Ai cũng có con đường đi của mình. Ngạn Kim Tiêu cũng vậy.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện Đồng Kỹ Thượng.
– Đến câu hỏi cuối cùng mà Kim Tiêu muốn biết.
– Vương Tự Khan.
Kim Tiêu gật đầu.
– Mục đích của Kim Tiêu chính là câu hỏi này.
Tà Nhân Vô Diện thi triển Thiên Cang chỉ.
Một đạo chỉ đỏ ối phát tác ra từ song chi điểm vào cây cột trụ.
Cạch….
Những âm thanh rì rì phát ra đập vào tai Kim Tiêu.
Cùng với âm thanh đó một vòm cửa mở ra.
Tà Nhân Vô Diện nói :
– Tự Khan ở trong vòm cửa đó, ngươi vào đi.
Kim Tiêu ôm quyền :
– Đa tạ huynh.
Kim Tiêu bước đến bên hương án, cầm lấy hai tịnh rượu quay lại nói với Tà Nhân Vô Diện.
– Kim Tiêu mượn hai tịnh rượu của huynh. Gặp lại Vương tiền bối không đem theo cái gì thất lễ quá.
Chàng nói rồi dợm bước về phía vòm cửa nhưng Tà Nhân Vô Diện gọi lại.
– Khoan đã.
Kim Tiêu dừng bước nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
– Huynh còn điều gì muốn nói với Kim Tiêu.
– Ta muốn nhờ ngươi một chuyện.
– Được, huynh muốn nhờ gì.
Tà Nhân Vô Diện từ tốn :
– Gã Vương Tự Khan… ngươi đừng nghĩ ta là một ác nhân.
– Được… được…
– Còn chuyện này nữa… ta nhờ ngươi hỏi lão…
Tà Nhân Vô Diện lường lự bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Kim Tiêu nhường mày :
– Huynh khó nói à?
– Làm sao vẫn giữ được khuôn mặt ta muốn có.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu trang trọng nói :
– Ngạn Kim Tiêu là người duy nhất có được cơ hội này, ta hy vọng ngươi không làm ta thất vọng. Lời thỉnh cầu của ta vừa rồi với Ngạn Kim Tiêu là con đường sống cho ngươi. Có thể cũng là con đường vinh hiển của ngươi. Ngươi nên nghĩ đến Ngọc Lan. Xá muội của ta rất yêu ngươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tà Nhân Vô Diện trầm giọng nói tiếp :
– Không có cây trâm này… đến con trăng này, ngươi không sống được đâu.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện cầm lấy chiếc tráp có cây trâm, cho vào ống tay áo.
– Đừng để tà thất vọng và Ngọc Lan đau khổ. Ta cũng rất thích có một hảo đệ như ngươi. Tìm một hảo đệ như ngươi đúng là hiếm có đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện đi về phía thạch môn.
Kim Tiêu nhìn theo Tà Nhân Vô Diện, cho đến khi y ra khỏi thạch môn hòn giả sơn mới nhìn lại vòm cửa.
Chàng khẽ lắc đầu.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
– “Xem ra Tà Nhân Vô Diện chẳng có liên quan gì đến thân phận của mình. Cái lão ôn dịch Bửu Chỉnh Tư tự dưng đưa mình vào cái chuyện nhốn nháo này. Bây giờ có muốn rút chân ra cũng không được. Lão trác táng mãi rồi đâm ra lú lẫn, mụ mẫm”.