Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 35: Thủy lưu thạch tự kiến
Thủy lưu thạch tự kiến
Kim Tiêu chấp tay sau lưng rảo bước đi một vòng trong gian đại sảnh rồi dừng bước trước Giác Viễn đại sư, Thiên Hựu đạo trưởng và Đổng Thừa Tự cùng Đổng Kỹ Thượng. Chàng liếc mắt nhìn qua Thừa Ân đang cúi đầu nhìn xuống mũi giày với bộ dạng thiểu não, trông thật tội nghiệp.
Kim Tiêu trịnh trọng nói :
– Đổng nhị thúc, Đổng huynh, đại sư, đạo trưởng sau cuộc phó hội của Tống đại ca với Tà Nhân Vô Diện ở Tử Trường mọi người phát hiện ra điều gì không?
Mọi người nhìn Kim Tiêu, chẳng ai nói gì mà chỉ lắc đầu.
Thừa Ân miễn cưỡng ngẩng mặt nhìn lên Kim Tiêu.
Chàng vuốt cằm nhướng mày nhìn mọi người rồi nói :
– Mọi người không phát hiện được điều gì à?
Đổng Thừa Tự nói :
– Đổng lão phu chẳng thể phát hiện được điều gì cả, ngoại trừ một điều duy nhất người đã ở trong tay Tà Nhân Vô Diện rồi.
– Ngọc ấn mất vào tay Tà Nhân Vô Diện thì ở đây ai cũng biết cả rồi, Không bàn đến chuyện Ngọc ấn nữa, Ngọc ấn này mất thì có Ngọc ấn khác. Cả Trung Thổ chẳng lẽ không tìm được một khối ngọc để khắc thành Ngọc ấn sao. Nếu không có ngọc thì dụng vàng, bạc, bằng như không có vàng bạc thì dùng đá khắc cũng được. Có gì mà quan trọng chứ?
Thiên Hựu đạo trưởng đưa tay xoa đầu rồi vuốt râu lắc đầu :
– Nói như ngươi chắc Ngọc ấn cũng chỉ đáng là khối ngọc, khối vàng thậm chí là khối đá.
Kim Tiêu gật đầu :
– Đúng rồi.
– Trong mắt ngươi hẳn không có cái gì là quý giá cả.
Kim Tiêu gật đầu :
– Đúng rồi đó, loại trừ cái mạng là đáng quý thôi. Có Ngọc ấn mà mất mạng thì đừng có Ngọc ấn.
Kim Tiêu ve cằm nhìn Thiên Hựu đạo trưởng :
– Tại đạo trưởng là người tu tiên, chỉ quanh quẩn trong Phong Thanh Sơn đạo quán, không thường thấy những đồ vật quý giá, chứ Kim Tiêu thấy hoài nên chẳng còn nhìn ra cái gì quý hay không quý nữa. Kim Tiêu thấy báu vật nào cũng giống báu vật nào. Chẳng có cái nào hơn cái nào, có hơn nhau thì cái đáng trăm lạng bạc, cái đáng ngàn lạng, có cái thì vạn lạng.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
– Chỉ hơn về Kim Tiêu thôi. Thiên Hựu đạo trưởng giũ ống tay áo đứng lên :
– Nói như vậy mà ngươi có thể nói được Ngọc ấn là bổn mạng Thiên tử, là giang sơn xã tắc Trung Thổ đó.
– Bây giờ mất thì Thiên tử dụng khối ngọc khác, rồi tìm nghệ nhân khắc lại Ngọc ấn khác.
– Ngọc ấn là của tiên đế để lại.
– Kim Tiêu biết rồi.
– Ngươi mà còn coi thường Ngọc ấn. Tà Nhân Vô Diện kia có thể dụng Ngọc ấn làm những chuyện trái đạo trời.
– Y làm sao dụng lược Ngọc ấn chứ?
– Ngọc ấn đã ở trong tay y làm sao y không dùng.
Thừa Ân lên tiếng :
– Lỗi của Thừa Ân đã không giữ được Ngọc ấn, Thừa Ân chấp nhận chịu sự trừng phạt.
Thừa Ân nói rồi đứng lên.
Kim Tiêu khoát tay :
– Hậy… Tống đại ca không có lỗi gì đâu mà còn có công nữa.
Thiên Hựu đạo trưởng cau mày. Đổng Thừa Tự nhìn sang Kim Tiêu :
– Ngạn tiểu tử nói cho rõ. Ngươi nói câu đó có ý gì?
Kim Tiêu xua tay rồi chấp ra sau lưng :
– Kim Tiêu nói Tống đại ca có công tất phải có lý do để nói câu nói đó chứ.
Thiên Hựu đạo trưởng gắt giọng nói :
– Lý do gì? Một khi Thiên tử phát chiêu lịch thu hút Ngọc ấn thì lấy Ngọc ấn ở đâu mà trả lại cho Thiên tử. Thiên triều có thiên binh vạn tướng, người võ lâm sẽ như thế nào đây.
– Thiên tử có đòi là đòi Kim Tiêu chứ đâu đòi đạo trưởng mà đạo trưởng sợ. Không có Ngọc ấn trả cho Thiên tử thì Kim Tiêu chịu tội. Không đến nỗi bắt đạo trưởng phải lo lắng cho Kim Tiêu. Hậy… Kim Tiêu tin Thiên tử sẽ không đòi nên khi Kim Tiêu giải trình với người.
Giác Viễn đại sư niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật!
Thiên Hựu đạo trưởng hỏi :
– Ngạn Kim Tiêu giải trình thế nào với Thiên tử đây?
– Có cái gì đâu mà giải trình với không giải trình. Chỉ cần Kim Tiêu nói với hòang thượng… Dùng khối ngọc khác khắc Ngọc ấn thứ hai rồi tìm chỗ nào đó trên Ngọc ấn chạm một cái là xong, để phân biệt Ngọc ấn mới với Ngọc ấn cũ rồi tuyên cáo với thiên hạ.
Chàng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng, giả lả cười rồi nói :
– Đổng huynh là người am tường bút pháp, đệ nói có đúng không? Ví dụ như chữ Nhân, mình chạm đại một chấm dưới chữ Nhạn thì thành chữ Thái.
Kỹ Thượng lắc đầu :
– Sợ Hoàng thượng không làm theo ý của đệ.
– Tùy cơ ứng biến mà, có gì mà không làm chứ. Còn Kim Tiêu nói Thừa Ân huynh có công thì chắc chắn Tống đại ca có công rồi.
Đổng Thừa Tự chen vào :
– Ngạn Kim Tiêu nói Tống Thừa Ân có công ư? Vậy Thừa Ân có công gì?
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ từ tốn nói :
– Kim Tiêu nói ra điều này rất mong mọi người đừng cho Kim Tiêu là kẻ mạo phạm nhé.
Tất cả cùng gật đầu.
Kim Tiêu tằng hắng lấy giọng rồi từ tốn nói :
– Cuộc phó hội của Tống Thừa Ân đại ca với Tà Nhân Vô Diện tại Tử Trường mọi người không phát hiện điều gì nhưng Kim Tiêu thì phát hiện được một điều vô cùng hệ trọng.
Kim Tiêu ngưng lời.
Thiên Hựu đạo trưởng vuốt râu nhìn chàng :
– Kim Tiêu nói thử coi. Ngươi phát hiện gì nào?
Kim Tiêu nhìn mọi người, điểm nụ cười mỉm rồi nói :
– Tà Nhân Vô Diện cũng trọc đầu.
Tất cả há hốc miệng, riêng Giác Viễn đại sư thì chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật!
Lời Phật hiệu của đại sư còn đọng trên cửa miệng thì tất cả đồng loạt phá lên cười.
Giác Viễn đại sư niệm tiếp một lời Phật hiệu nữa để nén tiếng cười vào trong.
Thiên Hựu đạo trưởng ráng lắm mới nén được và cắt ngang tràn tiếu ngạo để hỏi Ngạn Kim Tiêu :
– Tà Nhân Vô Diện trọc đầu thì có ý nghĩa gì?
– Kể từ hôm nay Tà Nhân Vô Diện có thể dị dung thành mọi người. Bởi trong Đổng phủ ai cũng trọc đầu tất.
Kim Tiêu nhìn Giác Viễn đại sư :
– Vãn bối không có ý nói đại sư…
Thiên Hựu đạo trưởng cướp lời Kim Tiêu :
– Bần đạo hỏi ngươi, Tà Nhân Vô Diện trục đầu thì có ý nghĩa gì?
– Có ý nghĩa lắm chứ nếu như không có cuộc hội diện của Tống đại ca với Tà Nhân Vô Diện thì chúng ta đâu có biết lúc này Tà Nhân Vô Diện cũng trọc đầu. Y bây giờ là kẻ không có tóc, nói nôm na là kẻ trọc đầu, điều đó chứng tỏ một điều rằng cái ngày Kim Tiêu cạo đầu mọi người trong dịch quán Đổng phủ, Tà Nhân Vô Diện cũng có mặt.
Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật.
Thiên Hựu đạo trưởng đứng lên, lão vuốt râu rồi nói :
– Hôm đó trong dịch quán có trên trăm người. Ngạn Kim Tiêu đều cạo trọc đầu cả. Chẳng lẽ bây giờ bắt trăm người đó ra ư. Hay tìm gã Tà nhân trong trăm người đó. Việc làm này của ngươi e như mò kim đáy biển.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Không như đạo trưởng nghĩ đâu. ít ra thì Ngạn Kim Tiêu cũng đã cạo trọc được cái đầu của Tà Nhân Vô Diện. Tóc để che đầu, bây giờ cạo trọc rồi không sớm thì chắc y cũng lòi cái đầu.
Giác Viễn đại sư nhăn mặt niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật.
Kim Tiêu nhìn lại Giác Viễn đại sư, ôm quyền thủ lễ :
– Đại sư! Vãn bối không có ý mạo phạm người.
– A di đà Phật! Bần tâng không có ý gì cả.
Kim Tiêu vuốt cằm từ tốn nói :
– Sớm muộn gì Tà Nhân Vô Diện cũng lòi chân diện của mình à, Kim Tiêu có ý này, muốn thỉnh cầu Đổng đại ca và Đổng nhị thúc.
Đổng Thừa Tự nhìn Kim Tiêu :
– Ngươi có ý gì?
Kim Tiêu lưỡng lự rồi miễn cưỡng nói :
– Nếu Kim Tiêu có lỡ lời rất mong Đổng nhị thúc, Đổng đại ca, Giác Viễn đại sư và đạo trưởng lẫn Tống Thừa Ân huynh miễn thứ cho.
Đổng Thừa Tự nghiêm giọng nói :
– Lão Đổng không trách ngươi đâu. Có ý nghĩ thì cứ nói, chỉ cần tìm ra chân diện thực của gã Tà Nhân Vô Diện kia nhất định lão Đổng này sẽ trọng thưởng cho Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu vuốt cằm. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói :
– Ý của Kim Tiêu thế này.
Kim Tiêu lại bỏ lửng câu nói giữa chừng rồi rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực trịnh trọng nói :
– Đổng nhị thúc và Đổng đại ca cho mời tất cả mọi người đã bị cạo trọc đầu trong ngày hôm đó đến dịch quán.
Thiên Hựu đạo trưởng chợt nhíu mày buông giọng :
– Ngươi tính tìm bộ mặt thật của Tà Nhân Vô Diện trong từng ấy người à?
Kim Tiêu khoát tay :
– Kim Tiêu sẽ không làm như vậy.
– Vậy ngươi làm gì?
Kim Tiêu ôm quyền :
– Theo ý của Kim Tiêu.. Phải nhờ đến Đổng đại ca. Bút pháp của đại ca như rồng bay phượng múa. Nên khi mọi người đã tề tựu ở dịch quán rồi Đổng huynh sẽ dụng thuật kim châm, xâm lên trán từng người tục danh lẫn ngoại danh. Cho dù thuật dị dung của Tà Nhân Vô Diện cao siêu thế nào cũng đành bó tay không hóa trang thành người đã xâm tục danh lên trán mình.
Tất cả đồng loạt đứng bật lên.
Giác Viễn đại sư chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật.
Thiên Hựu đại trưởng rít giọng nói :
– Ngạn Kim Tiêu… Ngươi còn cái trò gì nữa không?
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, lắc đầu :
– Ngạn đệ… Huynh không thể im lặng được nữa rồi. Lần trước Ngạn đệ cạo trọc đầu mọi người, biến họ thành hòa thượng hay những tên hề. Chuyện đó đã lan truyền ra ngoài võ lâm. Mọi người nghe nhắc đến đều phì cười. Đổng huynh cũng không dám chường mặt ra bên ngoài đi tìm ý thơ. Nên lại tự xâm tục danh lên trán mình… Còn ra thể thống gì nữa chứ?
Kỷ Thượng lắc đầu, miễn cưỡng nói :
– Chuyện gì huynh cũng có thể làm theo ý của Ngạn Kim Tiêu… nhưng chuyện này ta không thể chìu theo ý của đệ được. Tự dưng tất cả mọi người của Đổng gia lại xâm tục danh lên trán mình, đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Không chừng người ta lại nói Đổng phủ là lũ hề hay một bọn cuồng tâm loạn trí.
Thừa Ân từ từ đứng lên :
– Ngạn Kim Tiêu… Tống Thừa Ân chấp nhân. Ngươi xâm bất cứ chữ gì lên trán Thừa Ân, ta cũng đều đồng ý không một chút phiền lòng hay oán trách Kim Tiêu.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
– Một mình Tống đại ca xâm thì có ích gì. Tống huynh lúc này bấn loạn thần trí rồi.
Thôi được, bỏ qua chuyện này, kẻo mọi người lại bắt Kim Tiêu tự cạo đầu mình rồi xâm tục danh lên trán.
Kỹ Thượng mỉm cười :
– Huynh cũng đang có ý đó. Kim Tiêu cạo trọc đầu mọi người rồi còn muốn xâm tục danh mọi người đến trán, trong khi lại chưa cạo và xâm đầu mình, nhưng như thế là bất công đó.
– Kim Tiêu đã bỏ qua kế sách đó rồi mà.
Kỹ Thượng cười mỉm Kim Tiêu.
– Đệ gian trá, lém lỉnh lắm.
– Kim Tiêu chỉ muốn làm tất cả ngõ hầu đưa bộ mặt của Tà Nhân Vô Diện ra trước mắt mọi người.
Thiền Hựu đạo trưởng hừ nhạt một tiếng rồi nói. :
– Ngươi chưa làm được điều đó thì mọi người đã biến thành một lũ hề chẳng ra gì cả bởi những cái trò của ngươi.
Hừ nhạt mạt tiếng nữa, Thiên Hựu đạo trưởng ngồi xuống ghế.
Kim Tiêu chấp tay sau lưng đi một vòng rồi quay lại trước mặt mọi người.
– Kim Tiêu nghĩ thế này… Chúng ta đã đi được một bước đài là đã cạo trọc đầu Tà Nhân Vô Diện… Giờ đi bước thứ hai Kim Tiêu cần phải có thời gian để suy nghĩ!
Chàng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng.
– Đổng huynh… Đệ có ý này.
– Đệ có ý gì?
– Kim Tiêu biết trên Dĩ Hồ có một gian thủy xá vừa yên tĩnh vừa cách biệt với mọi người. Đổng huynh có thể dành nơi này riêng cho Kim Tiêu… Để Kim Tiêu có thời gian suy nghĩ tìm phương cách đối phó với Tà Nhân Vô Diện được hay không?
Kỹ Thượng gật đầu :
– Huynh không từ chối đệ. Nếu như Kim Tiêu cần biệt lầu của ta… Ta cũng hoan hỷ nhường cho Kim Tiêu.
– Đa tạ Đổng huynh.
– Đừng khách sáo như vậy… Chuyện xảy ra tại Đổng gia, đệ vì Đổng gia mà hao tâm tinh lực. Một gian thủy xá có đáng gì chứ, đệ cần bất cứ gì ta cũng chu toàn cho đệ.
Kim Tiêu mỉm cười.
Tống Thừa Ân nói :
– Kim Tiêu… Tống Thừa Ân sẽ ở bên cạnh Kim Tiêu.
Kim Tiêu khoát tay :
– Không cần Tống huynh đâu. Huynh lúc này cần tịnh dưỡng để mau phục hồi công lực. Với lại Kim Tiêu ra ngoài thủy xá giữa Dĩ Hồ, chung quanh đều có người bao bọc bảo vệ… Tà Nhân Vô Diện không tìm đến đâu. Với lại y cũng đã có Ngọc ấn rồi…
Đâu cần tìm đến Kim Tiêu làm gì nữa. Kim Tiêu chỉ sợ một người tìm đến thôi.
Thiên hựu đạo trưởng hỏi :
– Ai?…
Kim Tiêu nhăn mặt :
– Đây là chuyện riêng thầm kín của Kim Tiêu mà.
Chân diện Thiên Hựu đạo trưởng sa sầm xuống :
– Bần đạo tò mò không được sao?
Kỳ Thượng chen vào :
– Huynh biết đệ sợ ai tìm đến rồi. Phải Đổng Ngọc Lan không?
– Huynh đúng là tri kỷ của Ngạn Kim Tiêu. Đệ chỉ sợ Ngọc Lan tìm đến thôi. Kim Tiêu và Ngọc Lan vốn khắc khẩu. Ngọc Lan tìm đến Kim Tiêu sẽ không còn thời gian để suy nghĩ.
– Ngọc Lan lo lắng cho đệ mà.
– Kim Tiêu biết như vậy rồi, nhưng lúc này tạm thời quên sự lo lắng của Ngọc Lan đi. Đạt ma sư tổ trước đây sau bốn mươi chín ngày diện bích cũng có những tuyệt công bất hủ, hôm nay Ngạn Kim Tiêu chỉ cần bốn mươi chín khắc trên thủy xá mà có thể tìm ra cách đối phó với Tà Nhân Vô Diện mà.
Đổng Thừa Tự chen vào :
– Ngươi có ngoa ngôn không?
– Kim Tiêu không ngoa ngôn đâu, chuyện người ta không làm được. Kim Tiêu làm được mới là đệ nhất công tử. Bằng như bốn mươi chín khắc không tìm ra phương cách gì thì chờ thêm bốn mươi chín khắc nữa, quá hạn canh giờ không có phương cách thì chờ tiếp. Chờ đến khi nào gã Tà Nhân Vô Diện kia trúng phong hàn lăn đùng ra mà chết, xem như Kim Tiêu cũng hoàn thành được ý nguyện của mình.
Giác Viễn đại sư lại niệm Phật hiệu.
– A di đà Phật.
Đổng Thừa Tự nói :
– Nghe ngươi nói lúc đầu nghe được, lúc sau thì chẳng nghe lọt lỗ tai chữ nào.
Ngươi nói úp úp mở mở chẳng hiểu gì cả.
– Nói huỵch toẹt như thế rồi Đổng nhị thúc còn không hiểu.
Kim Tiêu bước đến cầm lấy tịnh rượu :
– Mọi người cứ chờ Ngạn Kim Tiêu đấy nhé.
Kim Tiêu nói rồi đi thẳng một mạch ra cửa đại sảnh.
Giác Viễn đại sư buông tiếng thở dài chấp tay niệm Phật hiệu :
– A di đà Phật!
Thiên Hựu đạo trưởng đứng lên giũ hai ống tay áo đạo bào.
– Bần đạo tức chết đi được. Trong tình cảnh trắng không ra trắng, đen không ra đen, cái gã tiêu tử Ngạn Kim Tiêu kia cứ như đang bỡn cợt chúng ta vậy Y như muốn biến giới võ lâm chính đạo thành một bụi hè không hơn không kém.
Đổng Thừa Tự vuốt chồm râu quai nón :
– Hổng biết y còn giở trò ma mãnh gì đây. Ngạn Kim Tiêu chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, không có danh phận gì cả mà cứ như là võ lâm Minh chủ quay chúng ta theo ý của gã vậy.
– A di đà Phật… Bần tăng không cùng ý nghĩ như nhị vị.
Giác Viễn đại sư vừa nới vừa đứng lên, chống thiên trượng đi về phía cửa.
Kỹ Thượng nhìn lại Thừa Ân.
– Tống bằng hữu.. Chúng ta cần phải làm cái gì chứ?
Thừa Ân lắc đầu buông tiếng thở ra :
– Lúc này Thừa Ân không biết phải làm gì?
Thừa Ân nói rồi đứng lên thả bước về phía cửa đạo sảnh. Mỗi bước chân của Thừa Ân có vẻ nặng nề, và mặt cúi gầm xuống như sợ ngẩng lên sẽ bắt gặp điều mà y không muốn gặp.
* * * * *
Kim Tiêu ngồi chống tay nghĩ thầm :
– “Cuộc đời của con người diễn ra chẳng khác nào một giấc mộng diệu kỳ, không hoàn toàn là ác mộng, nhưng có lẽ cũng gần gần như thế”.
Ý niệm đó đọng lại trong chàng một cảm giác nao nao khó tả. Bưng chén rượu uống cạn, Kim Tiêu bẻ lấy một quả chuối cho vào miệng nhai ngồm ngoàm. Chàng quăng vỏ chuối xuống sàn thủy xá, trên sàn thủy xá không chỉ có một vỏ chuối, mà phải nói là rất nhiều. Nhìn cảnh tượng hỗn tạp nhếch nhác trên sàn thủy xá đủ biết Kim Tiêu là người chẳng có tính ngăn nắp, nếu không muốn nói là kẻ nhếch nhác, thích làm theo ý của mình.
Kim Tiêu nhìn ra cửa thủy xá.
– Tôn giá đã đến rồi… Vào đi.
Vừa thốt ra câu nói đó, Ngạn Kim Tiêu vừa liếc mắt nhìn qua chung rượu đầy vun.
Nó vừa mới tràn ra ngoài một lớp rượu rất ít, phải tinh mắt lắm mới thấy được.
Từ ngoài cửa thủy xá bước vào một người vận gấm y, đầu chít khăn. Y có khuôn mặt trầm tư suy tưởng, với những nếp nhăn trên trán hằn sâu nét mệt mỏi với thời gian.
Ngước với khuôn mặt trầm tư suy tưởng đó, phong thái của y rất ung dung tự tại, hai tay chấp sau lưng vẻ trưởng thượng. Vừa bước vào người đó vừa nói :
– Ngạn Kim Tiêu biết ta đến à?
– Kim Tiêu đang chờ tôn giá.
Đôi chân mày của người đó nheo lại.
– Sao ngươi biết ta đến?
– Không biết tôn giá sẽ mò đến, Kim Tiêu chờ làm gì?
Kim Tiêu đứng lên trong khi người nọ liếc nhanh qua những vỏ chuối bừa bộn dưới sàn thủy xá.
Kim Tiêu mỉm cười giả lả nói :
– Nơi ở của Ngạn Kim Tiêu chẳng có chỗ nào ngăn nắp cả, tôn giá miễn thứ cho.
– Ta không quan tâm đến chuyện ngươi ở như thế nào.
– Tôn giá chỉ quan tâm đến Ngọc ấn mà thôi.
– Đúng.
Sao tôn giá không khoát bộ mặt của Tống Thừa Ân đại ca đến thủy xá của Kim Tiêu mà lại dụng bộ mặt lạ quá như vậy. Bộ mặt tôn giá đang khoát lên chân diện mình hay của ai vậy?
– Vương Tự Khan.
– Kim Tiêu cứ ngỡ tôn giá là Vương Tự Khan chứ?
Vẻ bình thản đối đáp của Kim Tiêu khiến Tà Nhân Vô Diện phải nhíu mà nhìn chàng. Y lưỡng lự một lúc rồi nói :
– Trong đầu Kim Tiêu hẳn đang có một dự tính gì phải không?
– Kim Tiêu tất phải có dự tính lâu rồi.
– Ta nghĩ ngươi hẳn có một mưu ma chước quỷ gì đó định đối phó với ta nên mới giữ vẻ thản nhiên như vậy.
Kim Tiêu vuốt cằm.
– Tại sao tôn giá nghĩ như vậy?
– Thái độ của ngươi rất ung dung tự tại nếu không nói là tự tin.
– Tinh nhãn của tôn giá đúng là khó qua được. Kim Tiêu đúng là có dự tính nên mới thỉnh nhờ Đổng đại ca cho mượn gian thủy xá trên Dĩ Hồ này để tái kiến với tôn giá.
Chúng ta nói chuyện ở đây dễ dàng hơn và không bị ai quấy nhiễu.
Tà Nhân Vô Diện bước đến bên bàn, đứng đối diện với Kim Tiêu :
– Sao ngươi biết ta sẽ đến đây?
– Nếu tôn giá không đến xem ra cái đầu của Ngạn Kim Tiêu không còn minh mẫn rồi.
– Ngươi biết ra sẽ đến chứ?
Kim Tiêu gật đầu.
– Tôn giá buộc phải đến bởi gì Ngọc ấn mà tôn giá lấy đi từ tay Tống Thừa Ân đại ca không phải là Ngọc ấn thật. Nếu đó là Ngọc ấn thật thì tôn giá không cần phải đến thủy xá này.
Tà Nhân Vô Diện cười nhếch mép.
– Trước đây đúng là ta có ý xem thường Ngạn Kim Tiêu. Ta nghĩ ngươi cũng chỉ là một gã tiều tử với biệt tài trộm đạo, chẳng có bản lĩnh gì. Nhưng bây giờ thì ta phải nghĩ khác.
Kim Tiêu hỏi tiếp :
– Nghĩ khác là nghĩ như thế nào?
– Ngươi không là kẻ tầm thường.
– Kim Tiêu chỉ là một kẻ trộm đạo ở Dương Châu, chẳng có danh dự gì. Chẳng có quyền lực gì.
– Đó là trước đây nhưng bây giờ thì khác. Hình như tất cả những gì ta dự tính ngươi đều đoán ra cả.
Kim Tiêu mỉm cười ngồi xuống.
Tà Nhân Vô Diện cũng ngồi xuống theo chàng.
Nhìn Tà Nhân Vô Diện, Ngạn Kim Tiêu nói tiếp :
– Kim Tiêu gọi tôn giá là Vương tiên sinh nhé?
– Ngươi không muốn biết chân diện dị dung thật của ta và tục danh của ta sao?
– Biết để làm gì.
Kim Tiêu bưng vò rượu chuốc ra chén. Vừa chuốc rượu chàng vừa nói :
– Tôn giá đang khoác chân diện của Vương Tự Khan… Thì cứ gọi tôn giá là Vương tiên sinh. Cần gì phải suy nghĩ cho mệt óc. Người ta chỉ đi tìm những cái mơ hồ không đâu, còn không nhận thức được cái thực ngay trước mắt mình.
Tà Nhân Vô Diện khẽ gật đầu.
– Hay lắm, ta không muốn ai biết nhân diện của mình.
– Kim Tiêu cũng chẳng cần muốn biết. Nếu tôn giá có ý cho Kim Tiêu thấy chân diện dị dung của tôn giá. Kim Tiêu cùng xin được từ chối.
– Ai cũng muốn biết sao ngươi lại từ chối.
– Những kẻ muốn chứng nghiệm chân diện dị dung của Tà Nhân Vô Diện là những kẻ liều mạng không biết lượng sức mình. Kim Tiêu lại không muốn chết bất đắc kỳ tử như họ.
– Ngươi biết điều đó à. Biết sao ngươi lại trao Ngọc ấn cho Tống Thừa Ân.
– Để huynh ấy tự biết nhìn lại bản thân mình. Bây giờ thì tôn giá chẳng bao giờ khoát bộ mặt cả Tống huynh. Bởi theo cách nào đó thì Tống huynh đã chết rồi. Huynh ấy đã mất đi cái phong độ của một Tiêu Diêu Khách sau khi hội kiến với tôn giá.
Kim Tiêu đẩy chén rượu về phía Tà Nhân Vô Diện.
– Mời tôn giá… Rượu không có độc đâu cũng chẳng có mê dược.
– Những tưởng những thứ đó không thể xâm nhập vào ta.
– Vậy sao tôn giá vẫn bị cạo trọc đầu.
– Ta không có sự lựa chọn trong hoàn cảnh đó.
Vừa nói mà mặt Tà Nhân Vô Diện sa sầm lại.
Kim Tiêu nhìn bộ mặt Tà Nhân Vô Diện mỉm cười.
Tà Nhân Vô Diện lừ mắt nhìn chàng :
– Đừng cho ta thấy nụ cười trên miệng ngươi.
– Nếu Kim Tiêu vẫn cười thì sao nào?
– Ta sẽ giết ngươi.
Kim Tiêu lắc đầu :
– Vương tiên sinh đừng nóng nảy như thế. Sớm muộn gì Ngạn Kim Tiêu cũng chết mà.
Chàng nói rồi bưng chén rượu uống cạn. Tà Nhân Vô Diện nhìn chàng, hai tay đặt lên bàn. Những ngón tay của y nhè nhẹ nhịp xuống bàn, y nhìn Kim Tiêu như muốn nuốt chửng chàng vào hai con ngươi.
Kim Tiêu đặt chén xuống bàn nhìn Tà Nhân Vô Diện.
– Vương tiên sinh chê rượu của Kim Tiêu à. Thú thật với tiên sinh nhé, rượu này là Trung Nguyên nhất tửu, ngoài giang hồ không có đâu chỉ có trong Đổng phủ thôi, hay tiên sinh sợ rượu có độc, mặc dù nói không sợ độc.
Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi bưng chén rượu xuống uống cạn.
Kim Tiêu bẻ lấy một quả chuối đưa cho Tà Nhân Vô Diện.
– Tiên sinh dùng tạm nhé?
Tà Nhân Vô Diện nhíu mày.
– Cao lương mỹ vị trong Đổng phủ không thiếu sao ngươi lại dùng chuối mà uống rượu.
– Ai cũng có sở thích… Sở thích của Kim Tiêu là ăn chuối. Bởi khi còn là một kẻ khố rách áo ôm, lang bạt khắp nơi thành Dương Châu, Ngạn Kim Tiêu chưa một lần có được một bữa ăn no, nên phải dùng chuối qua bữa. Ăn mãi đâm ra quen, không chỉ quen mà còn trở thành thói quen nữa. Nếu như Kim Tiêu không trở thành Đạo Soái Dương Châu, không chừng đã biến thành hầu vương rồi.
Chàng thốt ra câu nói đó rất dửng dưng, và không một chút tự ti. Tà Nhân Vô Diện bật cười thành tiếng.
Y giả lả nói :
– Sao ngươi lại không biến thành hầu vương nhỉ.
– Thất lễ…
Tà Nhân Vô Diện cau mày.
– Trong truyền thuyết có câu chuyện, con người khởi sinh từ loài vượn, biến thành vượn chẳng khác nào tự hóa trang thành ông tổ của mình. Không thất lễ sao được. Tôn giá có biến hình ai cũng được nhưng đừng biến thành vượn đó.
Sắc diện Tà Nhân Vô Diện đỏ bừng.
Y dựng chỉ toan điểm tới Kim Tiêu. Thấy Tà Nhân Vô Diện chực phát tác chỉ khí nhưng Kim Tiêu vẫn rất dửng dưng không chút phản ứng hay lo lắng gì.
Tà Nhân Vô Diện từ từ hạ tay xuống.
Y gượng cười rồi nói :
– Miệng lưỡi của ngươi gian xảo quá.
– Khi nào tôn giá không còn giận dữ nữa, thì chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau. Còn như tiên sinh hở một chút là giận, Kim Tiêu buộc phải mời tiên sinh ra khỏi thủy xá này. Ngày mai chúng ta gặp lại.
– Ngươi dám đuổi ta à?
– Không nói chuyện được thì giữ khách làm gì. Gian thủy xá này mặc dù của Đổng gia nhưng Đổng huynh đã giao cho Kim Tiêu. Tạm thời Kim Tiêu là chủ nhân ở đây, tất phải có quyền lưu khách hay đuổi khách chứ.
Tà Nhân Vô Diện khẽ gật đầu rồi phá lên cười.
Kim Tiêu thản nhiên nhìn Tà Nhân Vô Diện và cũng không màn đến tràng tiếu ngạo của y.
Cắt ngay tràng tiếu ngạo, Tà Nhân Vô Diện nói :
– Kim Tiêu không sợ, khi ta giận dữ, ta có thể giết ngươi à.
Kim Tiêu khoát tay :
– Đồ khùng…
Tà Nhân Vô Diện tròn mắt nhìn chàng.
– Ngươi.
Kim Tiêu nhướng mày không phút sợ hãi. Chàng ôn nhu nói :
– Kim Tiêu mạo muội chửi tôn giá khùng bởi có lý do của nó. Không ai chửi người đối diện mà không có lý do cả.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu chỉ chén rượu.
– Vương tiên sinh uống chén rượu của Ngạn Kim Tiêu đi. Uống rồi sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Sau đó Kim Tiêu sẽ nói cho tồn giá biết tôn giá khùng chỗ nào.
Tà nhân va diện chăm chăm nhìn vào mắt chàng rồi miễn cưỡng bưng lấy chén rượu dốc lên miệng uống cạn. Y đặt chén rượu uống bàn, chén rượu từ từ đỏ rực lên như hòn than hồng, rồi lún sâu xuống mặt bàn tỏa ra làn khói khét lẹt.
Y rút tay lại.
Kim Tiêu nhìn chén rượu đả biến thành cục than cháy đen rồi nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
– Vương tiên sinh hạ hỏa rồi à?
Tà Nhân Vô Diện khẽ gật đầu.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Đã hạ hỏa rồi, tiên sinh nhe khi rời khỏi đây phải để chén rượu cho Kim Tiêu đó.
Mặc dù chén rượu này rất bình thường, nhưng nó không phải là vật sở hữu của Ngạn Kim Tiêu… Mà là của Đổng gia. Sài đồ của người ta thì được, nhưng hủy hoại của người ta thì không tốt đâu.
– Ta có thừa ngân lượng mua cả núi chén đền cho Đổng phủ.
– Kim Tiêu chỉ nhắc tôn giá thôi. Người ta có nhiều ngân lượng nhưng chỉ sợ hay quên.
– Ngươi dừng khích bác ta nữa, có được không Kim Tiêu mỉm cười, bưng cả vò rượu tu một hơi dài rồi từ tốn nói :
– Mục đích của tôn giá là Ngọc ấn. Có được Ngọc ấn tôn giá mới có thể thực hành nốt những gì mình ôm ấp trong tâm tưởng mình, không có Ngọc ấn tôn giá mới chỉ đi được có nửa đoạn đường. Mục đích đặt ra mà chỉ đi được có một nửa thì chẳng ai muốn.
Chẳng khác nào người đang đói mà chỉ được ăn có nửa bữa, thà không ăn thì hơn.
Kim Tiêu dốc vò rượu tu tiếp một hơi dài nữa rồi nói tiếp :
– Vương tiên sinh đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức, biết bao nhiêu tâm huyết chẳng lẽ chỉ để có được cái danh Tà Nhân Vô Diện. Cái danh đó thì chẳng có ma nào thích chứ đừng nói là con người.
Chàng đặt hai tay lên bàn nhìn Tà Nhân Vô Diện rồi thuận tay bẻ lấy một quả chuối thản nhiên lột ra, trong khi Tà Nhân Vô Diện thì chăm chăm nhìn Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu lột quả chuối không vội ăn mà nói tiếp :
– Tôn giá giết Kim Tiêu thì xem như mãi mãi không bao giờ đặt tay đến Ngọc ấn.
Không có Ngọc ấn xem như tôn giá chỉ đi được nửa con đường. Đi được nửa con đường, hàng đêm tôn giá sẽ nghĩ đến Ngọc ấn mà không sao ngủ được… Đâm ra sẽ nảy sinh tâm linh. Phàm người có tâm linh không thọ được đâu. Tiên sinh sẽ chết trong tâm linh đó.
Kim Tiêu chắc lưỡi, buông tiếng thở dài :
– Tội nghiệp cho tiên sinh.
Tà Nhân Vô Diện gằn giọng :
– Ta có thể dụng cực hình buộc ngươi phải trao Ngọc ấn.
Lời vừa dứt trên cửa miệng Tà Nhân Vô Diện thì Kim Tiêu buông một câu cộc lốc.
– Đồ ngu.
Tà Nhân Vô Diện mở to mắt hết cỡ nhìn chàng.
– Ngươi…
Kim Tiêu dốc vò rượu tu một hơi dài rồi đặt vò rượu xuống bàn.
– Tại sao tiên sinh lại có thể nghĩ như vậy được chứ. Câu nói của tiên sinh vừa rồi khiến cho Kim Tiêu quá ư thất vọng về tiên sinh nên mới mạo phạm buông ra câu nói đó.
Nếu như Kim Tiêu sợ cực hình của tiên sinh thì đã trốn chui, trốn nhủi ở đâu đó mà chờ đến thời khắc qui tiên của mình. Còn đằng này Kim Tiêu chọn thủy xá này để chờ tiên sinh thì đâu còn sợ cái gì nữa.
Kim Tiêu đưa quả chuối vào miệng ăn ngon lành. Chàng ăn xong quả chuối quẳng vỏ chuối xuống sàn thủy xá rồi chồm đến trước.
– Tiên sinh muốn Kim Tiêu chết không?
Chân diện Tà Nhân Vô Diện chạy xệ xuống.
Kim Tiêu từ từ ngồi trở lại.
– Kim Tiêu nghĩ tiên sinh chưa có được Ngọc ấn thì chưa muốn gã vô danh tiểu tốt này chết đâu.
Tà nhân võ diện nhìn thẳng vào mắt Kim Tiêu.
– Ngươi hẳn cũng có mục đích khi chờ ta ở đây.
– Không phủ nhận.
Chàng nhìn Tà Nhân Vô Diện giả lả cười.
Tiếp nhận nụ cười của chàng, Tà Nhân Vô Diện càng biểu thị thái độ bất nhẫn và cau có.
Y miễn cưỡng nói :
– Mục đích của ngươi là gì?
Kim Tiêu chỏi tay từ từ đứng lên.
– Mộng Di Hoa ở đâu. Khi Vương Tự Khan đến Tử Trường, chuyện gì đã xảy ra với Vương Tự Khan?
Đôi chân mày Tà Nhân Vô Diện nhíu lại :
– Ngươi quan tâm đến Mộng Di Hoa?
– Kim Tiêu quan tâm đến Mộng Di Hoa.
– Ngươi yêu Mộng Di Hoa?
– Tiên sinh nghĩ sao cũng được. Muốn nói Kim Tiều yêu cũng được, không yêu cũng được, nhưng có một điều chắc chắn là tiên sinh biết, Mộng Di Hoa là Độc nhân, và nàng đã đầu độc Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi nói :
– Nàng đã đầu độc ngươi bằng một thủ thuật mà bất cứ một gã nam nhân nào cũng tơ tưởng đến. Không tơ tưởng cũng ước ao được một lần bị nàng đầu độc giống như Ngạn Kim Tiêu.
Mặt Kim Tiêu đỏ bừng, câu nói của Tà Nhân Vô Diện đủ cho chàng nghiệm ra những gì giữa chàng và Di Hoa, Tà Nhân Vô Diện đều biết.
Kim Tiêu dốc vò rượu tu một hơi dài rồi đặt xuống bàn, nhìn Tà Nhân Vô Diện, Kim Tiêu giả lả cười.
– Tiên sinh rình Kim Tiêu và Di Hoa không biết thẹn à?
Đôi chân mày của Tà nhân võ diện nhíu lại.
Kim Tiêu giả lả nói tiếp :
– Lúc tiên sinh rình có cảm giác gì không?
– Im đi.
– Kim Tiêu chi muốn hỏi cảm xúc của tiên sinh, có gì mà tiên sinh phải giận chứ.
Kim Tiêu ngồi xuống, đặt hai tay lên bàn. Chàng nhìn vào mắt Tà Nhân Vô Diện.
– Bỏ qua chuyện đó, Kim Tiêu muốn biết Di Hoa đang ở đâu?
Tà Nhân Vô Diện ve cằm nhìn chàng. Hai người đối nhãn nhìn nhau cứ như họ muốn dùng ánh mắt để thăm dò ý niệm trong đầu người kia, hoặc cả hai đang dùng nhãn quang để ra một đòn cân nào, buộc kẻ đối diện phải khuất phục mình.
Tà Nhân Vô Diện ôn nhu nói :
– Kim Tiêu muốn tìm Di Hoa để hy vọng nàng giải độc trong nội thể Kim Tiêu à?
Kim Tiêu nhướng mày, gật đầu ngay.
– Không sai một chút nào. Ngạn Kim Tiêu không muốn chết yểu. Chết một cách không minh bạch như vậy, khó đầu thai lắm.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cười nói tiếp :
– Kim Tiêu nghĩ Mộng Di Hoa có thể giải được cho ngươi được sao?
– Nàng là độc nhân. Độc khí trong người Kim Tiêu là do nàng tạo ra, tất nàng có thể giải được độc.
Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi nói :
– Ngạn Kim Tiêu rất thông minh nhưng lại quá ngây thơ. Di Hoa là độc nhân, bản thân Di Hoa cũng rất muốn trở thành một người bình thường như bao người bình thường khác. Nhưng chuyện đó chỉ là ảo tưởng. Nàng không tự giải độc được cho mình thì làm sao giải độc được cho Kim Tiêu.
Kim Tiêu nheo mày.
– Vậy Di Hoa đang ở đâu. Tiên sinh nhất định phải biết nàng đang ở đâu.
– Sao ta phải biết Di Hoa đang ở đâu.
– Bởi vì Di Hoa là người của tiên sinh. Tiên sinh đừng nghĩ Kim Tiêu là kẻ mơ hồ không biết gì nhé. Tiên sinh lần trước không giết Kim Tiêu mà chỉ thẩm chứng Kim Tiêu là ai, tất tiên sinh đã hoài nghi Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu. Tiên sinh cần Đạo Soái Dương Châu để lấy Ngọc ấn trong điện Thái Hòa.
– Không sai.
– Khi tiên sinh gặp Tống Thừa Ân huynh… Tiên sinh cũng không giết Tống Thừa Ân, bởi tiên sinh còn nghĩ Thừa Ân huynh có thể lợi dụng được để đoạt Ngọc ấn từ tay Kim Tiêu.
– Đúng.
– Thứ ba, tiên sinh cho Mộng Di Hoa đi cùng với Kim Tiêu, rồi tương kế tựu kế để Di Hoa đầu độc Kinh Tiêu. Làm như vậy tiên sinh có hai mục đích.
– Mục đích gì?
– Buộc Kim Tiêu phải nhanh tay đến Thái Hòa điện lấy Ngọc ấn, thứ hai khi Ngọc ấn đã có trong tay Kim Tiêu, tiên sinh sẽ nhờ đến Thừa Ân huynh, khi đã có Ngọc ấn rồi, Ngạn Kim Tiêu sẽ chết. Cho dù Ngạn Kim Tiêu có “Bách Bộ Hư Tướng” đào thoát được cũng chết. Bằng như không thể dụng “Bách Bộ Hư Tướng” thì cũng chết bởi tay tiên sinh.
Kim Tiêu ôm quyền :
– Khâm phục… bội phục. Còn vì sao Kim Tiêu biết tiên sinh sẽ đến gặp Kim Tiêu, bởi tiên sinh sớm nhận biết Ngọc ấn trong tay mình là Ngọc ấn giả. Làm gì tiên sinh không biết điều đó, Di Hoa đã từng là độc nhân tất biết Ngọc ấn kia mà. Chỉ có những người kia là không biết thôi. Tiên sinh thì phân biệt được.
– Do đó ngươi mới chờ ta ở đây.
– Đúng.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Tiên sinh tính một, nhưng Kim Tiêu vẫn đi trước tiên sinh một bước. Lúc này cả giới võ lâm đều biết Tà Nhân Vô Diện đang giữ Ngọc ấn. Tiên sinh dù có đeo thiên diện che giấu hành tung mình thì người ta vẫn treo án Ngọc ấn trên đầu tiên sinh.
Tà Nhân Vô Diện gằn giọng :
– Ngươi gian trá lắm.Vậy ngươi gặp ta ở đây với mục đích gì.
– Đã nói rồi. Kim Tiêu không muốn chết bất đắc kỳ tử. Nếu Kim Tiêu chết tiên sinh là người thiệt thòi nhất. Có tiếng mà chẳng có miếng, rơi vào tình cảnh đó chẳng thú vị gì đâu.
Tà Nhân Vô Diện đứng lên.
– Di Hoa thì không thể giải độc được cho ngươi, nhưng ngươi vẫn còn một cơ hội để cứu mình.
Kim Tiêu đứng lên :
– Từ lúc tiên sinh đến. Kim Tiêu chỉ chờ nghe câu nói này.
– Ngươi cũng sẽ được thỏa mãn những thắc mắc của ngươi về Vương Tự Khan, nhưng…
– Trao Ngọc ấn cho tiên sinh.
– Đúng.
Kim Tiêu trầm ngâm :
– Khi nào Kim Tiêu nhận được cơ hội mà tiên sinh nói, Kim Tiêu nhất định sẽ trao Ngọc ấn cho tiên sinh.
– Ta tin ngươi được chứ?
– Lúc này không phải là tin hay không tin, mà cả Kim Tiêu lẫn tiên sinh không còn sự lựa chọn nào. Tiên sinh đã dồn Kim Tiêu đến bước đường cùng, Kim Tiêu phải tìm sinh lộ cho mình.
Chàng mỉm cười.
– Ngươi quá gian trá.
– Còn gian trá hơn tiên sinh nghĩ. Kim Tiêu dù sao cũng là kê du thử du thực từ hồi tóc đề chỏm, dụng chuối nuôi thân cũng học được khá nhiều điều hay ở con người. Có điều Kim Tiêu dụng sự gian trá đó để đối phó lại sự gian trá. Thế mới có câu vỏ quít dày tất có móng tay nhọn.
Chàng chống tay lên bàn :
– Tiên sinh có biết vì sao Kim Tiêu quăng vỏ chuối khắp sàn thủy xá không?
– Ngay cả chuyện đó ngươi cũng có mục đích ư?
– Nếu không có mục đích thì Ngạn Kim Tiêu đâu có làm như vậy. Ai mà sống bừa bộn khi biết mình có khách, mà vị khách đó lại là người không thể xem thường được.
– Mục đích đó của ngươi là gì?
– Nếu tiên sinh khư khư giữ ý giết Ngạn Kim Tiêu, thì cả hai sẽ cùng chết đó. Gian thảo xá này đã được Kim Tiêu gây họa phá rồi. Lại còn những vỏ chuối bày dưới sàn thủy xá không để cho tiên sinh dụng “Bách Bộ Hư Tướng” đâu. Bộ pháp đó linh diệu nhưng vẫn bị trượt vỏ chuối như thường.
Hai cánh môi của Tà Nhân Vô Diện mím lại.
Y khẽ lắc đầu.
– May mắn ta đã biết nhìn lại đối thủ của mình.
Kim Tiêu luôn biết tự lượng sức mình. Nhất là trong tình huống này cần phải tỉnh táo để tìm sinh lộ, kẻo uổng phí cái mạng này mất.
– Thôi được. Ngươi sẽ gặp ta tại Tử Trường vào canh hai.
Kim Tiêu ôm quyền :
– Kim Tiêu sẽ đến.
– Ngươi chỉ đến một mình thôi, hãy nhớ đừng có giở trò đấy nhé. Mất cơ hội này Ngạn Kim Tiêu không có cơ hội khác đâu.
– Tiên sinh để cho Kim Tiêu chết thì tiên sinh chẳng được ích lợi gì. Làm thân dã tràng xe cát biển đông thì không ai muốn.
Tà Nhân Vô Diện lườm Kim Tiêu.
Y gượng cười giả lả nói :
– Ngạn Kim Tiêu cũng làm cho ta thích thú đó. Trước đây ta cứ ngỡ mình là độc cô nhân, nhưng nay thì phải nghĩ lại. Ta không còn là độc cô nhân nữa mà đã có thêm một Ngạn Kim Tiêu là đối thủ của mình.
Kim Tiêu buông một câu cạc lốc.
– Nói bậy.
Tà Nhân Vô Diện nhíu mày.
– Nói bậy là sao?
– Võ công của tiên sinh đúng là độc cô cầu bại… Kim Tiêu dù có ba đầu sáu tay cũng không thể bì kịp với Tà Nhân Vô Diện tiên sinh. Tiên sinh thốt ra câu nói vừa rồi không nói bậy là gì.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cười.
– Ngươi đánh giá ta cao như thế à?
– Đánh giá với không đánh giá. Có đánh giá với tiên sinh thì Kim Tiêu cũng nên chuẩn bị trước hậu sự cho mình.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cười. Y vừa cười vừa nói :
– Ta cũng không hiểu nổi, một người có ngôn phong như ngươi mà sao Đổng Ngọc Lan lại có tình có ý. Quái gở thật.
– Thế mà cũng thắc mắc, nhìn kỹ tiên sinh sẽ thấy Ngạn Kim Tiêu là trang mỹ nam tử, khôi ngô anh tuấn còn hơn cả khôi ngô anh tuấn là vẻ duyên dáng. Thiên hạ nói là kẻ có duyên ấy, cái duyên đánh chết cái đẹp mà. Ngay cả tài nhân Mộng Di Hoa gặp Kim Tiêu lần đầu đã yêu ngay rồi đó.
– Nếu ta là nữ nhân…
Kim Tiêu cướp lời Tà Nhân Vô Diện :
– Sẽ như những người kia thôi.
Chân diện Tà nhân vô diệu sa sầm nhưng y vẫn gượng cười :
– Ngươi thú vị lắm.
– Đa tạ. Mới nghe tiên sinh khen Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện hừ nhạt :
– Ngươi nhớ canh hai đó.
– Sẽ nhớ mà.
– Đừng giở trò thêm nữa.
– Nếu tiên sinh giữ lời.
Lườm Kim Tiêu, Tà Nhân Vô Diện quay bước. Y vừa mới trở bộ thì một tiếng rít gió cắt qua cửa sổ.
Tà Nhân Vô Diện buột miệng nói :
– Kim Tiêu… cẩn thận.
Cùng với lời nới đó, bằng một thứ thủ pháp cực kỳ chính xác và nhanh ngoài một cái chớp mắt. Tà Nhân Vô Diện vươn trảo thộp vé phía Kim Tiêu. Trên tay Tà Nhân Vô Diện là cánh hoa lan trắng toát.
Nhìn cánh hoa lan, Tà Nhân Vô Diện nói :
– Lan Hoa Sứ.
Kim Tiêu tò mò nhìn cánh hoa lan, từ tốn hỏi :
– Lan Hoa Sứ là con khỉ gì?
– Y sẽ đến ngay thôi mà, ngươi không cần phải tò mò lâu đâu.
Tà Nhân Vô Diện vừa thốt dứt lời thì Giang Vi Tử trong bộ lốt Lan Hoa Sứ với bạ trang phục bó chẽn màu vàng rực, cùng chiếc mặt nạ dát vàng che dung diện bước vào.
Mặc dù Giang Vi Tử xuất hiện trong bộ lốt Lan Hoa Sứ, nhưng Kim Tiêu vẫn nhận ra nàng là nữ nhân bởi mùi xạ hương thoang thoảng từ người nàng phả ra.
Chàng giả lả cười rồi nói :
– Ngạn Kim Tiêu rất thích Lan Hoa Sứ.