Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 3: Hoạt náo thanh lâu


Đọc truyện Bách Bộ Ma Ảnh – Chương 3: Hoạt náo thanh lâu

Hoạt náo thanh lâu

Đại hí viện Dương Châu, tọa lạc ngay trung tâm trấn Dương Châu vốn là thị tứ sầm uất, náo nhiệt, nhưng không một nơi nào tại Dương Châu náo nhiệt sánh bằng với tòa Đại hí viện.

Từ ngày cho đến đêm, lúc nào ở tòa lầu nguy nga tráng lệ này cũng tấp nập kẻ vào người ra. Kẻ vào thì háo hức bao nhiêu kẻ ra thì chẳng có mấy ai được bộ mặt háo hức khi bước ra.

Trong tòa Đại hí viện không thiếu một trò vui nào. Mọi thứ tiêu khiển đều có ở đây. Trong Đại hí viện, khu náo nhiệt nhất chính là tòa đại tiền sảnh, với những bàn đổ bát đặt khắp nơi. Người ta túm tụm quanh những chiếc bàn đó với hy vọng có một sự đổi đời, và phát tài phát lộc qua ba con xúc xắc.

Trong tòa đại sảnh đó có một bàn đổ bát đặc biệt riêng biệt, với những tấm bình phong vây quanh. Chiếc bàn này được dùng cho những khách thượng lưu, những bậc đại gia hào phú tìm đến cuộc vui từ những con xúc xắc hoặc những tờ ngân phiếu trị giá hàng trăm lạng biểu thị sự hào phóng của mình.

Chỉ có những ai được vào sòng đổ bát biệt lập này mới được sự ân cần tiếp đón của chủ nhân Đại hí viện. Nếu được diện kiến vị chủ nhân Đại hí viện Dương Châu, phải nói đó là sự may mắn nếu không gọi là kỳ tích. Bởi chủ nhân của tòa Đại hí viện dương Châu là một trang giai nhân, mà người ta tương truyền với nhau rằng, ngay cả những bậc họa nhân tài hoa cũng không thể dùng nét bút phát họa hết cái thần và vẻ đẹp liêu trai của nàng. Nàng là hiện thân của cái đẹp do tạo hóa dày công kiến tạo.

Nàng sinh ra đã được hưởng những nét đẹp tinh tế của con người.

Nàng là trang giai nhân mà ngay cả Tứ Đại Mỹ Nhân có tái sinh cũng phải ghen tị với nhan sắc của nàng. Những lời tương truyền đó đủ để cho tòa Đại hí viện đã hoạt náo càng hoạt náo hơn. Mọi người tìm đến Đại hí viện Dương Châu để cầu may phát lộc nhưng cũng muốn một lần được chiêm ngưỡng vẻ đẹp liêu trai của vị chủ nhân sắc nước hương trời.

Một thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà ngay cả trong giấc mộng cũng không hình dung ra được.

Khi ráng chiều được bóng tối phủ lên, và những dãy hoa đăng được thắp sáng cả khuôn viện Đại hí viện thì không khí ở đây càng hoạt náo tưng bừng. Sự náo nhiệt đó không bao giờ kết thúc cho đến khi người ta mệt nhoài với những con xúc xắc. Thậm chí có người đốt cháy cả gia sản trong Đại hí viện, buộc phải rời khỏi nó mà vẫn còn luyến tiếc. Một sự luyến tiếc như từ trong bầu không khí của tòa Đại hí viện có một hấp lực níu chân họ.

Tại Đại hí viện lại có một cái lệ bất thành văn, mọi người muốn vào Đại hí viện phải có ngân lượng. Nếu không còn ngân lượng thì phải rời bước đi, cho dù có luyến tiếc đến mấy cũng phải theo cái lệ này. Tất cả đều được định đoạt bằng hầu bao của bản thân mình. Đã có cái lệ đó nên cũng có kẻ chưa trọn niềm vui thì đã trở thành kẻ bần hàn thui thủi rời bước đi trong sự nuối tiếc ngập tràn.

Từ ngoài cửa Đại hí viện Dương Châu, một gã công tử vận gấm y, với cây trầm phiến vừa nhịp trên lòng bàn tay bước vào. Y có khuôn mặt trắng trẻo, khôi ngô anh tuấn với những nét của một trang nam tử. Một khuôn mặt mà ngay cả những trang nam tử trong truyền thuyết như Phan An hay Tống Ngọc hẳn cũng phải so bì.

Sự xuất hiện của vị công tử này chẳng biết có gì mà tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn y. Y điểm một nụ cười mỉm khi tiếp nhận những ánh mắt hướng về mình. Một nụ cười ngây ngô, vừa đôn hậu, một nụ cười gợi cảm tình nơi kẻ đối diện. Gã mõ phu xướng lên với tất cả sự phấn khích :

– Đổng Kỹ Thượng công tử đến.

Tất cả mọi người dừng ngay cuộc đỏ đen lại.

Đổng Kỹ Thượng nhịp cây trầm phiến trên tay, rồi ôm quyền từ tốn nói :

– Chư vị huynh đệ cứ tự nhiên, đừng quá quan tâm đến tại hạ.

Mặc dù Đổng Kỹ Thượng đã thốt ra câu nói đó nhưng mọi người vẫn không rời mắt đi mà cứ nhìn Đổng Kỹ Thượng.

Đổng Kỹ Thượng bước đến một bàn đổ bát. Y nhìn gã thương nhân có bộ mặt trầm tư, từ tốn nói :

– Huynh đã thua bao nhiêu rồi?

Gã thương nhân buông tiếng thở dài, rồi chìa hữu thủ. Trong lòng bàn tay của y chỉ còn vỏn vẹn một nén bạc duy nhất.

Đổng Kỹ Thượng phá lên cười. Y vừa cười vừa nói :

– Vốn liếng của huynh hẳn chỉ còn có bao nhiêu đây.

Gã thương nhân miễn cưỡng gật đầu.

Đổng Kỹ Thượng cười khẩy rồi thò tay lấy một tờ ngân phiếu nhét vào tay gã thương nhân.

Y vỗ vai gã thương nhân :

– Hy vọng huynh sẽ có cơ may.

Đổng Kỹ Thượng nói rồi bỏ đi về phía bàn đổ bát có những tấm bình phong bao bọc chung quanh. Có con bạc tò mò toan bước theo Đổng Kỹ Thượng, nhưng một gã đại lực võ sĩ chặn lại.

Gã giả lả nói :

– Bàn đổ bát đó không dành cho các hạ. Nó đã thuộc về Đổng Kỹ Thượng công tử.

Một gã Hồ Lỳ bước vào bàn đổ bát.

Y nhìn Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

– Đổng công tử tìm vận may..

Nhìn gã Hồ Lỳ, Đổng Kỹ Thượng lắc đầu :

– Tại hạ không đi tìm vận may trong Đại hí viện Dương Châu mà đi tìm thú vui tiêu khiển của bản thân mình. Huynh tiếp tại hạ chứ?

– Nếu như công tử thích tiểu nhân tiếp công tử.

Đổng Kỹ Thượng gật đầu.

Hai gã đại phu nhấc chiếc ngai sơn son thép vàng đặt xuống để Đổng Kỹ Thượng yên vị. Y vừa yên vị thì một ả đội mâm đồng, trên có một chén rượu tỏa mùi hương thơm ngào ngạt bước tới hầu.

Đổng Kỹ Thượng nhìn ả kỹ nữ điểm nụ cười mỉm. Nụ cười của y khiến cho đôi lưỡng quyền của ả kỹ nữ ửng hồng e thẹn. Với một con người hào phóng như Đổng Kỹ Thượng thì ai lại không muốn hầu hạ.

Y bưng chén rượu uống cạn rồi lấy một tờ ngân phiếu đặt lên chiếc mâm đồng.

Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi của Đổng Kỹ Thượng.

Gã Hồ Lỳ nhìn Kỹ Thượng :

– Đổng công tử đặt bao nhiêu?

Kỹ Thượng nhìn gã :

– Theo ý của huynh thì tại hạ phải đặt bao nhiêu nào?

Gã Hồ Lỳ hơi bối rối. Y miễn cưỡng nói :

– Đổng công tử muốn đặt bao nhiêu cũng được, tiểu nhân không dám ép.

Đống Kỹ Thượng rút trong ống tay áo ra một xấp ngân phiếu đặt lên bàn đổ bát.

Y lại điểm nụ cười mỉm rồi nói :


– Mời huynh xem quạ số ngân lượng của tại hạ.

Thấy đống ngân phiếu, gã Hồ Lỳ bất giác run bắn người. Y nhìn đống ngân phiếu đặt trên bàn mà ước lượng phải trên ngàn nén bạc. Sự ước lượng đó khiến chân diện gã Hồ Lỳ bỗng chốc trở nên căng thẳng cực độ, cùng với lớp mồ hôi tấm rịn ra trán.

Đổng Kỹ Thượng điểm nụ cười mỉm :

– Huynh mơ chứ?

Gã Hồ Lỳ nghiêm hẳn mặt lại. Y ngập ngừng rồi nói :

– Đổng công tử… với số ngân phiếu nhiều thế này, tiểu nhân cần phải xin ý của chủ nhân.

– Với số ngân phiếu nhỏ nhoi này mà phải quan trọng như thế ư?

– Ơ… Tiểu nhân không có quyền quyết định.

Đổng Kỹ Thượng rút trong ống tay áo bên kia ra một xấp ngân phiếu nữa chồng lên.

Y giả lả nói :

– Vậy tại hạ đặt chồng lên một vạn lượng nữa để chủ nhân Đại hí viện Dương Châu bồi tiếp.

Đến lúc này thì mặt gã Hồ Lỳ tái hắn ra khi nhìn đống ngân phiếu đặt trên bàn đổ bát.

Y còn đang lưỡng lự trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, thì một giọng nói ngọt ngào cất lên :

– Đổng công tử nhã ý đi tìm thú vui của mình… Tiêu Dao Mẫn đâu để công tử thất vọng..

Cùng với giọng nói ngọt ngào đó mà làn xạ hương lan nhanh khỏa lấp tòa bộ không khí trong những tấm bình phong này. Gã Hồ Lỳ nhanh chóng lùi bước.

Những gã võ phu thì tạo thành một vòng tròn bao quanh không cho một ai tò mò bước đến gần.

Đổng Kỹ Thượng nhìn Tiêu Dao Mẫn.

Nụ cười hiện lên hai cánh môi mỏng gợi cảm của y.

– Người Dương Châu đồn đại không sai… được điện kiền chủ nhân Đại hí viện Dương Châu là một kỳ tích. Một kỳ tích mà trong mộng cũng không hình dung được.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Đồng Kỹ Thượng :

– Thiên hạ đồn đại với Tiêu Dao Mẫn nhưng cũng có người nói vế Đổng công tử.

Một con người nho nhã, lịch duyệt lại hào phóng nhất Dương Châu. Mãi đến hôm nay Tiêu Dao Mẫn mới được tao ngộ cùng người tri kỹ.

Kỹ Thượng ôm quyền từ tốn nói :

– Tại hạ may mắn thì đúng hơn.

Tiêu Dao Mẫn mỉm cười. Nụ cười mỉm của nàng đúng là đóa hoa hàm tiếu có một không hai trên đời này.

Kỹ Thượng từ tốn nói :

– Tiêu tiểu thư bồi tiếp tại hạ chứ?

Tiêu Dao Mẫn ôn nhu nói :

– Nếu Tiêu Dao Mẫn không bồi tiếp Đổng công từ, thì Đại hí viện Dương Châu đâu còn cơ hội tao ngộ với trang công tử lịch lãm.

– Lời nói của tiểu thư khiến tại hạ phấn khích vô cùng.

Kỹ Thượng chỉ bàn xúc xắc.

– Mời tiểu thư.

– Đổng công tử đánh như thế nào?

Kỹ Thượng mỉm cười rồi ôn nhu nói :

– Tại hạ chỉ thích đánh một ván thôi.

– Cái thú của công tử chỉ thích đánh một ván thôi à?

– Có như thế tại hạ mới đạt được cái thú tiêu khiển của một con bạc khát nước đó.

– Dao Mẫn sẽ bồi tiếp công tử.

Kỹ Thượng ôm quyền :

– Đa tạ Tiêu Dao Mẫn tiểu thư.

Nàng dùng ống tre hốt lấy ba hạt xức xắc lắc hên tục, mà mắt thì nhìn Đổng Kỹ Thượng.

Khuôn mặt của họ Đổng rất bàng quang, ung dung tự tại chẳng biểu lộ một chút gì gọi là căng thẳng.

Y chờ cho Tiêu Dao Mẫn úp hẳn ống tre lên ba hạt xúc xắc, mới điểm nụ cười mỉm nhìn nàng, rồi đẩy tất cả đống ngân phiếu vào cứa xỉu.

Gã Hồ Lỳ dùng ống tay áo quệt mồ hôi trán.

Y không phải là người trong cuộc chơi đỏ đen này, nhưng mặt thì cứ đanh ra với vẻ trang trọng cực kỳ. Mồ hôi từ từ rịn ra khắp mặt gã Hồ Lỳ.

Y liếc nhanh nhìn Tiêu Dao Mẫn.

Nàng điểm nụ cười mỉm rồi nói :

– Đổng công tử đúng là một con bạc chân chính.


– Đa tạ Tiêu tiểu thư đã khen tại hạ. Mời tiểu thư Tiêu Dao Mẫn mở ống tre.

Gã Hồ Lỳ khuỵu hai gối, té nhào xuống sàn gạch Đại hí viện, bởi số điểm của ba con xúc xắc không vượt qua cửa xỉu.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Đổng Kỹ Thượng :

– Hôm nay Đổng công tử gặp vận đỏ.

Kỹ Thượng mỉm cười, từ tốn nói :

– Tại hạ không thích lắm với vận đỏ đen này. Hy vọng ván thứ hai tại hạ sẽ có được vận đỏ của chính bản thân mình.

Y chỉ ba hạt xúc xắc :

– Mời tiểu thư.

Tiếu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng.

Nàng điểm nụ cười thật tươi như một đóa hoa tầm xuân trong ngày đầu khoe sắc đóng ong cái kiến.

Nàng lại dụng ống tre hốt ba con xúc xắc lắc liên tục rồi úp trở lại bàn.

Kỹ Thượng lại nhìn nàng điểm nụ cười đầy ẩn ý rồi gom tết cả số ngân phiếu lẫn chiếc rương bạc đẩy về cửa tài.

Y từ tốn nói :

– Hy vọng tiểu thư sẽ cho tại hạ vận may.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Đổng Kỹ Thượng :

– Hy vọng Đại hí viện của Tiêu Dao Mẫn sẽ không phá sản bởi công tử.

– Nếu như Đại hí viện thuộc về tại hạ thì tại hạ cũng mạo muội xin trao lại cho tiểu thư.

Tiêu Dao Mẫn mỉm cười. Nàng mở ống tre. Lần này gã hồ Lỳ chồm lên.

Y như không dằn được sự phấn khích mà reo lên.

– Cửa xỉu… Tiêu Dao Mẫn… tiểu thư đã thắng rồi..

Đổng Kỹ Thượng đứng lên, ôm quyền hướng về Tiêu Dao Mẫn.

– Tại hạ vô cùng cẩm kích Tiêu tiểu thư đã cho tại hạ vận may hiếm có này.

Tiêu Dao Mẫn nhìn Kỹ Thượng nói :

– Đổng công tử… Tiêu Dao Mẫn mời công tử qua biệt phòng của Tiêu Dao Mẫn đàm đạo.

– Tại hạ đang chờ đợi vận may đó.

Tiêu Dao Mẫn và Đổng Kỹ Thượng cùng rời Đại hí viện theo lối đi biệt cách phía sau.

Tiêu Dao Mẫn nhỏ nhẻ hỏi :

– Đổng công tử đã thắng Tiêu Dao Mẫn sao không tận dụng cơ hội đen đỏ đó để rồi lại trả hết cho Dao Mẫn.

Nhìn sang nàng, Kỹ Thượng từ tốn nói :

– Nàng đang dành cho tại hạ vận đỏ đó sao?

Dao Mẫn liếc mắt sắc như một lưỡi dao qua mặt Kỹ Thượng.

Nhịp ngọn trầm phiến trên lòng bàn tay, Kỹ Thượng từ tốn nói :

– Tại hạ có cái thú của người tìm vận đỏ thì phải tìm đến giới hạn tận cùng của vận đỏ. Hy vọng hôm nay đến Đại hí viện Dương Châu sẽ có được vận đỏ tột cùng mà mình đi tìm.

Y nói rồi nhìn sang nàng.

Hai người bước vào biệt lầu. Mùi trầm thoang thoảng từ chiếc thạch lư tỏa ra lan khắp mọi nơi.

Tiêu Dao Mẫn lấy tịnh rượu chuốc ra hai chiếc chén ngọc, nhìn Đổng Kỹ Thượng.

– Vận đỏ của huynh đi tìm là gì?

– Nàng đã đoán ra nhưng không muốn nói đúng không?

Tiêu Dao Mẫn lườm Đổng Kỹ Thượng. Nàng bưng lấy một chén rượu đặt vào tay gã.

– Mời huynh….

– Vô cùng cảm kích.

– Huynh đã khách sáo với Dao Mẫn rồi.

– Ta không khách sáo đâu khi được Dao Mẫn đưa vào biệt lầu của nàng.

Nàng mỉm cười như đã hiểu câu nói của Đổng Kỹ Thượng.

Hai người cùng uống cạn số rượu mà Dao Mẫn chuốc ra chén. Nàng đặt chén xuống bàn nhìn lại Đổng Kỹ Thượng :


– Huynh muốn vận đỏ đen của huynh là vận đỏ gì trong Đại hí viện.

– Nàng chính là vận đỏ đen của Đổng Kỹ Thượng. Nếu như nàng không thủ những con xúc xắc bồi tiếp Đổng Kỹ Thượng, thì Đổng Kỹ Thượng không có vận đỏ này.

Đôi lưỡng quyền của Dao Mẫn ửng hồng với những nét thẹn thùng.

– Đổng huynh là một con bạc đặc dị hơn những con bạc khác đó. ở Đổng huynh có một hấp lực lan tỏa mà người đối diện không kềm chế được mình.

Đổng Kỹ Thượng mỉm cười. Y nắm lấy tay Tiêu Dao Mẫn.

– Kỹ Thượng hy vọng lời nói đó là thật.

Vừa nói Kỹ thượng vừa từ từ kéo Tiêu Dao Mẫn về phía mình.

Nàng không phản kháng lại hành vi của Đổng Kỹ Thượng.

Cửa biệt lầu bất ngờ mở toang ra.

Một gã công tử có bộ dạng đẩy đà núc ních xông vào. Y rít giọng nói :

– Dao Mẫn, hắn không có tư cách vào đây.

Kỹ Thượng buông tay Dao Mẫn nhìn lại gã công từ đó. Y nhịp chiếc trầm phiến vào lòng bàn tay nhìn lại.

– Hóa ra thiếu gia Long Thiên môn Cổ Vị Y Cổ Vị Y lườm Đổng Kỹ Thượng.

– Đổng Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn là ý trung nhân của bổn thiếu gia. Ngươi đã biết bổn thiếu gia rồi, còn đứng đó làm gì nữa?

– Đổng Kỹ Thượng đứng dậy thì có gì liên can đến Cổ thiếu gia. Tại hạ đã được Dao Mẫn tiểu thư mời đến đây.

– Nàng ấy mời ngươi, nhưng ta thì không mời. Hay ngươi muốn chống lại ý của bổn thiếu gia.

Đổng Kỹ Thượng lắc đầu :

– Tại hạ không dám chống lại ý của Cổ thiếu gia.

– Không dám chống thì hãy cút đi xéo ra khỏi đây.

Đáng Kỹ Thượng nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.

Dao Mẫn nheo mày :

– Cổ huynh đâu có quyền đuổi Đổng huynh, đây là biệt lầu của Tiêu Dao Mẫn chứ đâu phải đại đường Long Thiên môn.

Câu nói của Tiêu Dao Mẫn khiến cho chân diện của Cổ Vị Y sa sầm.

Y nhìn nàng miễn cưỡng nói :

– Tiêu Dao Mẫn, Đổng Kỹ Thượng chỉ là một gã thư sinh trói gà không chặt, không đáng để cho nàng quan tâm đến đâu. Ta muốn y rời khỏi đây thì y phải rời khỏi đây.

Kỹ Thượng xòe chiếc trầm phiến phe phẩy rồi từ tốn nói :

– Cổ huynh vì biết Kỹ Thượng là thư sinh trói gà không chặt nên bức hiếp. Nếu Cổ thiếu gia là người có võ công cao siêu thì hãy đi tìm người có võ công cao siêu. Tại sao lại ức hiếp một gã thư sinh như Đổng Kỹ Thượng chứ? Cổ thiếu gia hành sự như vậy, Tiêu Dao Mẫn tiểu thư đây còn xem thường thiếu gia hơn đó.

– Ý của ta muốn là ý trời, ta muốn sao thì ngươi phải chìu theo ý muốn đó của bổn thiếu gia.

Vừa nói Cổ Vị Y lắc vai lướt tới, vươn trảo thộp lấy ngực áo của Đổng Kỹ Thượng.

Y giật mạnh một cái.

– Xoẹt.

Chiếc ngoại y bằng gấm của Đồng Kỹ Thượng bị xé rách toạc. Mặc dù bị Cổ Vị Y dồn vào thế đường cùng nhưng Đổng Kỹ Thượng lại không có phản ứng gì.

Kỹ Thượng nhìn Cổ Vị Y, ôn nhu nói :

– Thiếu gia đừng nóng. Nếu như thiếu gia muốn tại hạ rời khỏi đây, tại hạ chìu theo ý của Cổ thiếu gia.

Cổ Vị Y hừ nhạt gằn giọng nói :

– Biết thế là biết giữ mạng mình đó. Đừng khiến cho bổn thiếu gia tức giận hơn.

Cổ Vị Y chỉ ra cửa biệt lầu :

– Cút xéo ngay đi!

Tiêu Dao Mẫn bước lên án ngữ trước mặt Đổng Kỹ Thượng.

– Cổ thiếu gia không có quyền gì buộc Đổng huynh phải rời khỏi biệt lầu của Tiêu Dao Mẫn. Nơi đây không phải là Long Thiên môn để huynh muốn làm gì thì làm. Đổng Kỹ Thượng huynh là thượng khách của Tiêu Dao Mẫn nên Dao Mẫn phải giừ chân huynh ấy lại. Còn người phải rời khỏi đây chính là huynh đó.

Chân diện Cổ Vị Y đỏ ửng lên với những nét sượng sùng và cay cú. Y nghiến răng nói :

– Nàng xem trọng hắn hơn bổn thiếu gia à?

– Huynh ấy là thượng khách của Tiêu Dao mẫn tất phải được xem trọng hơn chứ.

Còn thiếu gia lại đường đột xông vào đây. Long Thiên môn dễ bắt nạt Đại hí viện Dương Châu lắm hay sao?

Cổ Vị Y ngoắc mắt thét lên :

– Dao Mẫn! Nếu không có Cổ Vị Y thì Đại hí viện Dương Châu của nàng có đứng vững giữa trấn Dương Châu này không?

Y thở ra rồi gắt giọng nói :

– Bổn thiếu gia yêu nàng nên mới đứng phía sau lưng nàng lo toan mọi sự. Nàng lại vì một gã thư sinh vô danh tiểu tốt mà bức nhục ta ư? Nàng sẽ hối hận đó.

Tiêu Dao Mẫn lắc đầu :

– Nếu thiếu gia biết trọng Dao Mẫn thì cũng biết trọng thượng khách của Dao Mẫn chứ.

Cổ Vị Y hừ nhạt một tiếng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng.

– Bổn thiếu gia hiểu ra rồi có lẽ gã có được chân diện mỹ nam tử nên mới là thượng khách của Tiêu Dao Mẫn. Để bổn thiếu gia phá nát dung diện gã coi, y có còn là thượng khách của nàng không?

Cổ Vị Y vừa nói vừa bất ngờ vươn trảo chớp tới mặt Đổng Kỹ Thượng.

Thủ pháp trảo công của Cổ Vị Y buộc Đổng Kỹ Thượng phải thối bộ né tránh.

Thái độ ngang ngược của Cổ Vị Y khiến Tiêu Dao Mẫn không dằn được.

Nàng dựng ngọc chưởng đón thẳng lấy trảo công của họ Cổ.


Chát…

Trảo và chưởng chạm thẳng vào nhau, Cổ Vị Y lùi lại hai bộ trong khi Tiêu Dao Mẫn rất dửng dưng như không có chuyện gì.

Tiêu Dao Mẫn nhạt nhẽo nói :

– Tiêu Dao Mẫn nể mặt Môn chủ Long Thiên môn Cổ Nhạc Vân chứ không sợ Cổ thiếu gia đâu.

Cùng với lời nói đó nàng khẽ lắc vai lướt tới. Một màn ảnh thủ dầy đặc được tạo ra bởi song thủ của nàng chụp tới Cổ Vị Y. Gã Thiếu gia Long Thiên môn không khỏi lúng ta lúng túng trước tuyệt chưởng biến hóa trùng điệp vô song của Tiêu Dao Mẫn.

Hắn chỉ đỡ được một chưởng, còn liên tục hứng trọn lấy ba chưởng của nàng.

Bốp… bốp… bốp…

Cổ Vị y lùi liên tục sáu bộ ra đến tận cửa biệt lầu.

Y ôm lấy ngực nhìn nàng bằng ánh mắt thất thần.

Tiêu Dao Mẫn nhạt nhẽo nói :

– Cổ thiếu gia đã hiểu ra chưa… Tiêu Dao Mẫn chỉ mới dụng có ba thành nội lực thôi. Nếu như Tiêu Dao Mẫn dụng hết chân nguyên của mình e rằng Cổ thiếu gia không đứng vững trên hai chân của mình đâu.

Cổ Vị Y vừa thẹn vừa giận nhưng tự biết thân phận mình.

Gã miễn cưỡng nói :

– Tiêu Dao Mẫn… rồi nàng sẽ hối hận.

Y nói rồi quay bước ra cửa bỏ đi thẳng một mạch.

Tiêu Dao Mẫn bước ra đóng cửa biệt lầu. Nàng quay lại trước mặt Đổng Kỹ Thượng.

– Đổng huynh không sao chứ?

– Nếu không có nàng, ta chẳng biết bây giờ như thế nào. Hóa ra một gã thư sinh như ta đúng là hạng nho sinh vô dụng trói gà không chặt phải cần đến sự trợ giúp của nữ nhân.

Đổng Kỹ Thượng lắc đầu :

– Hổ thẹn! Ta rất ư là hổ thẹn.

Tiêu Dao Mẫn mỉm cười nhìn Kỹ Thượng :

– Đổng huynh… Vận đỏ thường đi với vận đen. Rồi vận đen sẽ qua mau không còn đeo bám Đổng huynh nữa.

Kỹ Thượng nhìn vào mắt Tiêu Dao Mẫn. Y từ từ đặt tay lên đôi vai nàng từ tốn nói :

– Nàng chính là vận đỏ của Đổng Kỹ Thượng.

Chân diện Dao Mẫn đỏ bừng khi tiếp nhận ánh mắt tình tứ của Đống Kỹ Thượng.

Nàng cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Đây không phải lần đầu Tiêu Dao Mẫn tiếp xúc với nam nhân, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng có được cảm xúc tràn trề khi tiếp xúc với con người này. Chân diện của Đổng Kỹ Thượng như toát ra một hấp lực mê hồn khiến cho Tiêu Dao Mẫn ngơ ngẩn cả người.

Nàng nghĩ thầm :

– “Huynh ấy đúng là trang nam tử lịch duyệt, cho dù huynh ấy không có võ công nhưng vẫn là người có sức lôi cuốn hơn bất cứ những gã nam nhân nào mình đã gặp qua”.

Trong khi Tiêu Dao Mẫn nghĩ đến điều đó thì Đổng Kỹ Thượng lần cởi bỏ xiêm y của nàng. Mọi động tác của Kỹ Thượng cực kỳ chuẩn đích, không thừa cũng không thiếu.

Đôi bàn tay của Kỹ Thượng vừa vuốt ve vừa mơn trớn. Vừa lần gở trang phục nàng mà tuyệt nhiên Tiêu Dao Mẫn không có sự phản kích nào, thậm chí còn bị sự mê hoặc từ những động tác đó. Cuối cùng thì Đổng Kỹ Thượng cũng lột bỏ tất cả xiêm y của nàng.

Thể pháp Tiêu Dao Mẫn lồ lộ hiện ra trong vùng ánh sáng của bốn chiếc chân đèn. Một thể pháp với những đường cong cân đối đầy đặn và chẳng có một khiếm khuyết nào.

Đôi nhũ hoa như hai quả tuyết lê ngồn ngộn sinh khí, căng cứng chờ đợi sự mơn trớn vuốt ve của Đổng Kỹ Thượng.

Tiêu Dao Mẫn gần như bị Đổng Kỹ Thượng dìu hẳn vào vùng hoan lạc qua sự mơn trớn vuốt ve của y. Nàng không cưỡng lại được những gì mà Kỹ Thượng tạo ra trong nội thể mình. Y đúng là một thư sinh trói gà không chặt nhưng chính cái chất thư sinh trói gà không chặt đó lại khiến Kỹ Thượng được bù đắp bằng những hấp lực mê hoặc mỹ nhân. Tim nàng đập mạnh liên tục, khi hai bàn tay của Kỹ Thượng nhẹ nhàng như hai cánh bướm áp lên vùng đồi non, rồi trượt dần xuống bên dưới, và dừng lại giữa hai chân nàng.

Tiêu Dao Mẫn buột miệng rên lên một tiếng, và nhắm mắt lại. Thể pháp nàng thả lửng hoàn toàn tợ cánh hoa trôi theo dòng chảy nhục tình từ Đổng Kỹ Thượng.

Có lẽ thân pháp quá hoàn mỹ và quá đẹp của Tiêu Dao Mẫn, Đổng Kỹ Thượng quên hẳn đi gã thiếu gia Long Thiên môn, quên cả những lời hăm dọa của thiếu gia đầy quyền uy tại Dương Châu này, mà bế Tiêu Dao Mẫn lên khỏi sàn gạch đưa đến tràng kỷ.

Nàng vòng tay bá lấy cổ Đổng Kỹ Thượng Khuôn mặt khôi ngô anh tuấn lẫn phong thái dịu dàng và đấy lịch lãm của Đổng Kỹ Thượng cũng khiến nàng quên hẳn đi những chuyện vừa xảy ra trong biệt lầu. Nàng háo hức chờ sự chiếm hữu của gã bằng tất cả nhiệt hỏa trong cơ thể mình.

Mười ngón tay của Tiêu Dao Mẫn bấu cứng lấy bờ lưng của Đổng Kỹ Thượng buông mình vào cảnh giới hoang tình trong sự mời mọc được biểu thị qua những tiếng rên ư ử như con mèo cái đi hoang tìm được bạn tình.

Toàn thân nàng căng cứng tột độ khi sự chiếm hữu của Đổng Kỹ Thượng bắt đầu, kéo theo sự bùng nổ dữ dội mà Dao Mẫn không cưỡng được. Hai người trôi tuột vào dòng xoáy khoái lạc của da thịt.

Trong khi Dao Mẫn và Đổng Kỹ Thượng ngụp lặn trong miền hoan lạc nhục thể thì bất thình lình, một người vận hắc y bó chẻn, che mặt từ trên xà ngang biệt lầu tuột xuống. Thân pháp của y êm như một con mèo không tạo ra một tiếng động nào.

Y nhón chân bước những bước đi thật nhẹ nhàng đến mớ trạng phục của Đổng Kỹ Thượng và Tiêu Dao Mẫn xục xạo rồi gom tất cả mớ ngân phiếu cho vào ngực áo.

Y quay lại chiếc bàn trang điểm của Tiêu Dao Mẫn, dùng một ngón tay châm lên miếng giấy rồi viết lên tấm gương đồng những dòng chữ rồng bay phượng múa.

“Tương Thử hữu bì, nhân nhi vô nghi. Nhân nhi vô nghi, bất tử hà vi.

Tương Thử hữu xỉ, nhân nhi vô chỉ. Nhân chi vô chỉ, bất tử hà kỹ.

Tương Thử hữu thế, nhân nhi vô lễ. Nhân nhi vô lẽ, hồ bất thuyên tử”.

Dịch :

(Tương Thử có bì, người mà vô nghi. Người mà vô nghi, không chết làm gì.

Tương Thử có răng, người mà không ngăn, người mà không ngăn, chưa chết đợi chăng.

Tương Thử có thể, người mà không lễ, người mà không lễ, chết nhanh cho dễ ).

Hắc y nhân viết rồi, đọc lại một lần nữa những dòng bút tự lưu trên tấm gương đồng, rồi mới lặng lẽ rời khỏi biệt lầu của Tiêu Dao Mẫn.

Ra đến cửa, hắc y nhân như sực nhớ đến điều gì khác liền quay lại, rút trong ngực áo ra hai mũi châm thả vào đôi hài của Tiêu Dao Mẫn và Đổng Kỹ Thượng.

Y nhìn hai người quạ bức rèm lụa, khẽ lắc đầu rồi quay bước đi thẳng ra cửa.

Mở cửa biệt lâu, hắc y nhân giũ tay lại phía sau. Một đạo nhu kình thoát ra, thổi tắt bốn cây chân đèn.

Y thoát ra khỏi biệt lầu, cũng là lúc nghe tiếng của Tiêu Dao Mẫn thét lên :

– A…

Y cười khẩy một tiếng vì biết tiếng thét của Tiêu Dao Mẫn do cái gì tạo ra.

Màn đêm nhanh chóng chụp xuống hắc y nhân, giấu hành tung của gã.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.