Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 377: Dọa lui tình địch


Đọc truyện Bách Biến Tiêu Hồn – Chương 377: Dọa lui tình địch

“Vù” một tiếng vang lên, Khải Sắt Lâm nhào vào lòng hắn, rồi khích động thốt:
– Sẽ không quên được, nếu có quên nữa…thì ngươi….ngươi cứ đánh ta…..ta để cho ngươi đánh!

Lưu Sâm nâng khuông mặt đỏ bừng của nàng lêny, lúc này nơi khóe mắt của nàng đang lộ ra xuân ý. Vào thời khắc này đây, nàng quả thật rất mỹ lệ. Có lẽ hai chữ “mỹ lệ” đó không mang ý nghĩa của thường quy, mà nó đã thăng hoa tới một cảnh giới mới của khả ái. Nữ hài hoài xuân vốn luôn luôn xinh đẹp như thế!

Mùa xuân tới, đương nhiên là có hoa nở. Hoa nở ở trong phòng, và hoa cũng nở ở trong lòng của Khải Sắt Lâm.

Hơn nửa năm qua, nàng đã trải qua những mùa Thu, Đông, và Xuân, nhưng trong lòng cũng trải qua: mù mịt, chờ mong, bồi hồi, ngọt ngào và thống khổ; nhưng giờ đây, mùa Thu và Đông đã qua đi, và rốt cuộc mùa Xuân cũng đã tới. Thống khổ và bồi hồi đã qua đi, chỉ còn lại cảm thụ của ngọt ngào mà thôi. Loại cảm thụ đó thật là mãnh liệt, giống như là uống một chén rượu thật lớn, khiến cho nàng hoàn toàn say khướt vậy.

Một trung niên phụ nhân chợt bước vào phòng thì lập tức sững lại ngay. Bà ta nhìn cảnh tượng trước mắt mà chấn kinh. Một nam nhân đang đứng xoay lưng lại với bà, còn nữ nhi thì đang quay mặt về phía bà, nhưng nàng ta lại hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của bà. Vào lúc này, khuôn mặt của nữ nhi đang đỏ ửng. Khải Sắt Lâm tựa đầu vào vai của nam nhân nọ, hai mắt nhắm lại, trên miệng lộ ra nụ cười tràn trề hạnh phúc. Trung niên phụ nhân chợt phát hiện ra nữ nhi của mình đang có một dáng vẻ vô cùng mỹ lệ mà trước kia chưa từng có. Đúng vậy, là…vô cùng mỹ lệ!

– Mẫu thân muốn ta lập gia đình! Ái lang, nếu là gả cho ngươi, vậy ta sẽ mãn nguyện vô cùng!

Thanh âm của nàng nỉ non như tơ, thật là động lòng người, nhưng chỉ là những lời thì thầm với tình lang mà thôi.

Mẫu thân nhẹ nhàng quay gót trở ra, rồi cũng nhẹ nhàng rời khỏi khuê phòng của Khải Sắt Lâm. Sau khi bỏ đi khá xa, trong lòng bà ta mới dậy lên nổi hổ thẹn lần đầu trong đời. Khải Sắt Lâm là con ruột của bà, nhưng tại sao đến bây giờ mới phát hiện ra vẻ đẹp của nàng? Tại sao mình lại khiến cho y bị ám ảnh mãi trong lòng? Bà vốn tưởng rằng, trên mặt nữ nhi vĩnh viễn chỉ có sắc diện ảm đạm, nhưng ngày hôm nay bà ta mới phát hiện ra rằng, trên mặt Khải Sắt Lâm còn có nét đỏ bừng rất xinh đẹp nữa. Nữ nhi lớn lên thì phải lập gia đình, nhưng việc gả cho ai cũng sẽ đều ảnh hưởng đến sự thay đổi sắc diện của họ – có lẽ sẽ là sự thay đổi của suốt đời nữa.

Bà ta không biết nam nhân đang ôm nữ nhi của mình là ai, mà bà ta cũng không cần biết điều đó. Mặc kệ hắn xấu xa tới mức nào, chỉ cần có thể khiến cho nữ nhi của mình trở nên động lòng người như thế thì hắn đúng là nam nhân tốt nhất!

Chợt có tiếng chân của nhiều người vang lên, mẫu thân quay đầu lại. Một nam nhân trẻ tuổi khom người chào:
– Bá mẫu, Khải Sắt Lâm tiểu thư có ở đây chăng?

– Có!

Mẫu thân khẽ gật đầu, đáp:
– Các ngươi hãy tự mình quyết định đi!

Nói xong, bà quay người bỏ đi, chỉ để lại gã công tử trẻ tuổi đứng đờ ra đó. Gã dĩ nhiên là tiểu tế tương lai của bà ta, tức đại công tử của Phụng Long tộc, Thác Lai Phu.

Thác Lai Phu hoang mang nhìn theo vị nhạc mẫu tương lai kia, sau đó gã điều chỉnh lại bộ dáng của mình rồi đi về phía khuê phòng của Khải Sắt Lâm. Là tộc trưởng tương lai của Phụng Long tộc, gã phải có đầy đủ phong độ, nhưng khi đến gần khuê phòng của Khải Sắt Lâm thì nhịp tim của gã chợt đập mạnh, bởi vì lúc này gã đã nghe được tiếng đối thoại vọng ra từ phòng nàng, hơn nữa lại còn có tiếng của nam nhân ưữa.

Trong thoáng chốc, sắc mặt của Thác Lai Phu liền trở nên âm trầm vô cùng…

– Ái lang, ta phải gọi ngươi là gì? Là A Khắc Lưu Tư hay là….


Đó là thanh âm rất quyến rũ của Khải Sắt Lâm, khiến cho Thác Lai Phu vừa nghe thấy thì tim đập thình thịch ngay. Nếu nàng cũng xưng hô với gã như vậy, gã nhất định cũng sẽ động tâm. Nhưng tiếc thay, nàng lại đang xưng hô như thế với một người khác. Là tên cẩu tặc nào muốn tìm chết vậy nhỉ?

– A Khắc Lưu Tư!

Lưu Sâm cất giọng ôn hòa cắt ngang lời nàng.

– A Khắc Lưu Tư?

Tốt, Thác Lai Phu vừa nghe được cái tên này thì lập tức nhớ kỹ ngay. Đối với gã mà nói, chỉ cần biết được tính danh của tên tặc tử to gan này thôi thì gã sẽ lấy được tính mạng của hắn dễ dàng lắm thôi. Đợi lát nữa xem ngươi chết thế nào. Hừ, dám tranh nữ nhân với bản công tử ư?

Khoan đã, cái tên này dường như rất quen thuộc. Mình đã nghe được nó ở đâu rồi nhỉ? Thác Lai Phu cố sức nhớ lại….

– Ừm!

Khải Sắt Lâm thủ thỉ:
– Hôm nay người của Phụng Long tộc sẽ đến đây, làm sao để đuổi bọn họ đi đây? Gia mẫu….

Thanh âm càng về sau thì càng thấp, khiến Thác Lai Phu nghe không rõ. Lúc này Khải Sắt Lâm đang nhắc tới mình, để coi tên nam nhân kia nghe đến tên mình thì có tỏ ra khiếp sợ hay không.

Thế nhưng nam nhân kia lại không hề khiếp sợ, thanh âm của hắn vang lên rất rõ ràng:
– Phụng Long tộc? Được thôi, dám tranh nữ nhân với bản nhân ư? Nếu bọn chúng không mau mau bỏ trốn, vậy thì ta sẽ giết sạch toàn bộ nam nhân trong tộc của chúng, rồi để xem một chủng tộc không có nam nhân sẽ ra thế nào!

– Ngươi lại như thế rồi, động một chút là giết người….

Khải Sắt Lâm cười khanh khách:
– Nếu như bọn họ biết một thần nhân như ngươi muốn đối phó với họ, ta dám cược rằng họ sẽ chạy rất nhanh cho xem….

Thần nhân? Thác Lai Phu giật mình. A Khắc Lưu Tư? Trời ạ, rốt cuộc gã đã nhớ ra cái tên này rồi. A Khắc Lưu Tư chính là vị thần nhân kiêm tu hai môn Phong và Thủy ma pháp đây mà! Hắn xử sự độc ác vô cùng, mà ác danh lại vang xa. Hắn là một thiên tài ma pháp mà ngay cả ma pháp thần và kiếm thần cũng không có biện pháp bắt giữ được hắn. Thì ra là hắn sao?

Bỗng nhiên từ phía sau có tiếng bước chân gấp gáp chạy tới, kế đó thì một nữ hài khác chạy lướt qua bên cạnh Thác Lai Phu rồi xộc thẳng tới trước cửa phòng.

– A Khắc Lưu Tư….

Cửa phòng được mở bật ra, một thân ảnh từ trong đó bay vút ra, sau đó xoay chuyển một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài cửa phòng. Người nọ đưa mắt nhìn mỹ nữ vừa chạy tới, rồi hỏi:
– Lệ Nhã, có chuyện gì?


– Tư Tháp thật….thật đã tới đây!

Lệ Nhã thở hồng hộc, nói:
– Hai mươi ba ngày trước, hắn đã xuất hiện trên đường tiến vào thành. Có người đã chính mắt nhìn thấy hắn xuống thuyền để qua sông Cát Bố, nhưng cho tới nay vẫn chưa thấy hắn tới đây. Dám chắc là hắn….hắn đã ngộ hại tại địa bàn của Địa Tinh rồi!

Vừa nói, đôi mắt của nàng vừa đỏ ngầu lên, đồng thời còn có đôi giọt lệ rơi khỏi khóe mắt nữa.

Lưu Sâm khẽ lướt ánh mắt lạnh lùng qua Thác Lai Phu rồi thốt:
– Lại là Địa Tinh ư? Được rồi, để ta tới đó xem thử một chuyến thế nào!

– Ta cũng đi!

Lệ Nhã hô to.

– Ta cũng đi nữa!

Khải Sắt Lâm cũng lên tiếng phụ họa.

– Tốt!

Hắn vòng tay ôm lấy eo hai nàng rồi hô:
– Đi!

Nói xong, ba bóng người lập tức đằng vân phóng đi, chỉ thấy họ khẽ chuyển người trong không trung một cái thì sau đó liền biến mất hẳn.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Thác Lai Phu, gã uể oải ngồi bịch xuống đất. Bỗng nhiên có thanh âm từ phía sau truyền đến:
– Thiếu chủ….

Thác Lai Phu quay phắt đầu lại, sắc mặt trắng bệch, hỏi:
– Ai?

– Thiếu chủ, là thuộc hạ đây!


Sau lưng gã là người hầu theo gã đến đây. Y cung cung kính kính nói:
– Đại công muốn cùng thiếu chủ thương lương….việc hôn sự của tiểu thư!

– Không…..không….

Thác Lai Phu lắc đầu quầy quậy.

– Sao vậy? Thiếu chủ, ngài không thoải mái sao?

Người hầu cũng nhìn ra sắc mặt khác thường của gã.

– Ta….ta có chút khó chịu!

Thác Lai Phu đưa tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Lúc này lại có thêm một lão giả xuất hiện, lão lên tiếng hỏi:
– Thác Lai Phu tiên sinh, chuyện gì xảy ra thế?

– Đại công…

Thác Lai Phu khom người nói:
– Tiểu nhân có chút….khó chịu. Giờ đây xin cáo từ!

Đại công không hiểu, nói:
– Như vậy sao được? Hôm nay ngươi đến để bàn luận về hôn sự của ngươi và Khải Sắt Lâm kia mà…

– Không dám….không dám….

Thác Lai Phu kinh hãi nói:
– Khải Sắt Lâm tiểu thư có thân phận tôn quý, khí chất cao nhã, tại hạ…..tại hạ không dám trèo cao. Vì vậy xin được cáo từ….cáo từ…..

Gã vừa nói, vừa khom người và đồng thời cũng không ngừng thoái lui ra sau. Chỉ trong thoáng chốc thì đã lùi ra đến cửa phủ, sau đó liền buông thêm một câu:
– Xin đại công tha thứ, và cũng xin Khải Sắt Lâm tiểu thư tha thứ….

Nói xong, gã liền xoay mình nhảy phốc lên lưng bạch lộc, rồi phi nước đại khuất dạng, thậm chí cả đầu cũng không ngoái lại.

Vì nữ nhân mà đụng độ với thần nhân, chuyện này không phải tầm thường chút nào. Nó sẽ là mối họa diệt môn chứ chẳng chơi.

Ban đầu gã còn hoài nghi, không biết có phải dâm phụ kia và tình lang của nàng ta đã thông đồng với nhau để dọa mình hay không, nhưng khi nhìn thấy nam nhân nọ mang theo hai nữ nhân phi thiên, vậy thì còn gì để hoài nghi nữa chứ? Khải Sắt Lâm đúng là nữ nhân của vị thần nhân kia rồi. Thế thì mình còn ở lại để xem náo nhiệt chi nữa? Nếu còn tiếp tục lưu lại thì chỉ e sẽ phải chịu thiệt thòi thêm mà thôi.


Chạy bán sống bán chết một lúc lâu, Thác Lai Phu vẫn không quay đầu lại. Đến khi chạy được hơn hai mươi dặm thì gã mới dừng lại, đám tùy tùng đều không hiểu gì cả, chúng đồng hỏi:
– Thiếu chủ, chuyện này là thế nào?

Thác Lai Phu hít một hơi dài, nói:
– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Các ngươi có biết Khải Sắt Lâm là nữ nhân của ai không?

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, trừ thiếu chủ ngươi ra thì còn nam nhân nào dám lấy nữ nhân kia nữa chứ?

Thác Lai Phu trầm giọng nói:
– Nàng là nữ nhân của A Khắc Lưu Tư trên Phong Thần đảo. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn ở bên cạnh nàng nữa. Hai người bọn họ….đang tâm tình với nhau.

Ngữ khí tuy có vẻ oán độc, nhưng gã vẫn không dám thốt lời vô lễ chút nào.

Mọi người nghe xong thì nhất tề hít một hơi thanh khí.

– Thiếu chủ, chuyện này không tầm thường đâu!

Một lão tùy tùng lên tiếng:
– Tại sao Tô Cách Lâm phải làm như vậy chứ?

Một trung niên hán tử trầm ngâm, nói:
– Chẳng lẽ….lão gia hỏa kia muốn mượn tay….vị thần nhân kia để diệt trừ Phụng Long tộc chúng ta?

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều giật mình kinh sợ.

– Thật là một lão già nham hiểm!

Thác Lai Phu thở dài, nói:
– Mau, về nhà!

Trong lòng gã cũng đồng ý với sự suy đoán của trung niên hán tử kia, mặc dù suy đoán đó có nhiều điểm khó hiểu, nhưng gã nghĩ chỉ có giải thích đó mà thôi, nhất định là Tô Cách Lâm đại công muốn tiêu diệt Phụng Long tộc, nên mới an bày cho gã đụng độ với vị thần nhân kia. Với tính cách của vị thần nhân đó, nếu gã chưa bỏ ý định với Khải Sắt Lâm, nói không chừng sẽ gánh lấy mối họa diệt vong thật chứ chẳng chơi.

Với kết luận “Khải Sắt Lâm thuộc về A Khắc Lưu Tư”, Khải Sắt Lâm thật là đáng thương. Cho dù nàng có giá trị trong chính trị tới mức nào đi nữa thì cũng sẽ không còn ai dám cưới nàng nữa; đương nhiên là ngoài Lưu Sâm ra.

Tô Cách Lâm đại công cũng đáng thương không kém, vì lão chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Lão chỉ biết hỏi kẻ tùy tùng bên cạnh:
– Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thác Lai Phu vậy?

Những kẻ tùy tùng bên cạnh lão cũng không hiểu gì hết, nhưng may mà con dâu của lão đã giải đáp thay:
– Phụ thân, Khải Sắt Lâm có tình lang rồi, có lẽ vừa rồi….Thác Lai Phu đã chạm trán với hắn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.