Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 99: Không thể gặp hắn
Thần Thụ Giới, tại một nơi vắng vẻ nào đó đang vang lên những âm thanh va chạm kịch liệt kèm theo đó là hàng loạt tiếng nổ lớn giống như có một trận chiến lớn đang diễn ra vậy.
Trung tâm của trận chiến ấy là một đứa bé da xanh tầm mười tuổi, nó có một đôi tai nhọn nhô cao đến tận đỉnh đầu. Đứa bé da xanh ấy đang thản nhiên đứng yên một chỗ mặc cho xung quanh nó đang có vô số những luồng sáng màu tím đang liên tục công kích về nó.
Đứa bé da xanh này chính là Mộc Xa, còn luồng sáng tím đang vờn quanh Mộc Xa chính là Tử Phong. Bởi hiện tại Tử Phong đang dùng huyền thuật khiến bản thân di chuyển với tốc độ cực cao nên mỗi nơi hắn lướt qua liền để lại những tàn ảnh màu tím tựa như những tia sáng lướt nhanh qua người Mộc Xa thôi.
Mỗi khi luồng sáng tím ở xung quanh Mộc Xa ập tới, thì một lưỡi đao màu xanh từ trong luồng sáng ấy thình lình xuất hiện rồi chém về Mộc Xa với một tốc độ cực nhanh. Nhưng đứa bé này lại dễ dàng đưa tay lên rồi dùng ngón tay búng một cái vào lưỡi đao vừa xuất hiện. Mộc Xa vừa búng tay thì vang lên một tiếng động lớn, ngay sau đó luồng sáng tím cùng với lưỡi đao ấy đã bị đánh bật ra ngoài.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tử Phong đã dùng tới cực hạn của thời gian, tăng tốc độ của bản thân đến tối đa để có thể tấn công Mộc Xa hàng trăm lần. Nhưng trăm lần đều như một, mỗi đòn tấn công của Tử Phong đều bị Mộc Xa đưa ngón tay ra búng một cái, tức thì Tử Phong đã bị đánh bay ra ngoài. Dù có cố gắng tiếp cận hay dùng chiêu thức từ xa thì Tử Phong đều không thể làm gì được Mộc Xa cả.
Điều đáng chú ý là Mộc Xa chỉ đứng yên một chỗ như thế nhưng tốc độ búng tay của nó lại có thể bắt kịp với trạng thái huyền thuật của Tử Phong thì đúng là không thể tin nổi. Có thể nói Mộc Xa đã đạt cảnh giới vô cùng cao hoặc nó có năng lực rất mạnh mới có thể làm được điều này. Vì hiện tại trong cùng cảnh giới Đại Yêu thì chưa có ai có thể theo kịp tốc độ của Tử Huyền Long, đến Hàm Hương cũng phải tự dùng Mị Hoặc lên bản thân để khiến nàng lâm vào trạng thái huyết cuồng mới vượt qua Tử Phong trong trận đấu lần trước.
Sau một hồi tấn công nhưng không thể làm gì được Mộc Xa, Tử Phong đành giải trừ trạng thái huyền thuật thời gian, dù sao thì dùng nó được vài giây đã là cực hạn của Tử Phong bây giờ rồi. Dù đã dùng hết tất cả sức mạnh của bản thân, cưỡng ép dùng huyền thuật đến giới hạn nhưng sự chênh lệch kiểu này cũng đủ khiến Tử Phong biết Mộc Xa thuộc vào dạng nào rồi. Có thể nói Mộc Xa là một cường giả rất mạnh ẩn đằng sau dáng vẻ bề ngoài của một đứa bé da xanh như nó.
Mộc Xa thấy Tử Phong giải trừ huyền thuật, thân thể hắn tan dần đi lớp chân khí màu tím bao bọc rồi đứng thở dốc một hồi thì nó liền mở miệng cười đắc ý:
– Huyền thuật thời gian của Tử Huyền Long các ngươi chỉ có tác dụng đó thôi sao? Nếu thật vậy thì ngoài tốc độ, tính linh hoạt, và khả năng chuyển đổi linh khí nhanh hơn so với bình thường thì chẳng có gì đặc biệt so với những loại thiên phú khác cả.
Tử Phong nghe Mộc Xa chê bai như vậy nên chán nản ngồi bệt xuống đất, hắn đặt Thanh Thiên Đao sang một bên rồi buồn bực nói:
– Những tác dụng đó là do ta tự suy diễn ra thôi, vì sử dụng thời gian lên bản thân thì ngoài tăng tốc hay làm chậm thân thể và tâm trí thì ta không biết phải sử dụng như thế nào nữa? Có lẽ ta còn phải học hỏi thêm nhiều mới được, nhưng ta có biết Tử Huyền Long nào khác đâu để mà tìm hiểu? Theo như ngươi nói thì sau khi Long Hoàng Huyền Cơ bị phong ấn thì không còn một Tử Huyền Long nào xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu nữa. Như vậy có khi chúng trốn hết hoặc tuyệt chủng không còn con nào rồi cũng nên.
Mộc Xa chỉ cười đắc ý được một lúc thì nó đã trở lại bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ như bình thường. Tử Phong nhìn bộ dạng này của nó thì khẽ giật mình, thằng nhóc da xanh này mỗi lần suy nghĩ có khi tốn cả buổi trời mới nói ra được vài câu. Có lúc nó suy nghĩ xong thì bắt đầu giải thích rất nhiều điều hay ho lý thú, có lúc nó lại tốn thời gian cả buổi trầm ngâm chỉ để thốt ra một câu “không nghĩ ra”
Mộc Xa đi lại gần Tử Phong rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, nó xoa cằm bứt tóc một lúc lâu rồi nói:
– Ta nghĩ tác dụng của huyền thuật thời gian này có rất nhiều… chỉ là bây giờ ngươi không biết tới thôi.
– Vậy ngươi biết à? – Tử Phong mừng rỡ hỏi, nếu thằng nhóc này biết thì quá tốt cho hắn rồi.
– Không biết!
“Suy nghĩ cả buổi chỉ để thốt ra câu này!” Tử Phong thầm than óc suy luận của Mộc Xa, tuy công nhận là nó hiểu biết nhiều và có thực lực mạnh, nhưng về chuyện suy nghĩ một vấn đề đơn giản mà nó lại cần rất nhiều thời gian thì có vẻ hơi bị lạ. Chẳng lẽ nó bị thiểu năng bẩm sinh như trong “truyền thuyết” mà Vân Phi hay kể?
– Huyền Cơ xóa đi sự tồn tại của một người hẳn cũng là nhờ loại huyền thuật này? – Tử Phong chợt nhớ đến câu chuyện về Long Hoàng Huyền Cơ – Không biết bà ta còn có năng lực nào khác nữa không?
Mộc Xa liếc mắt nhìn Tử Phong, nó có vẻ hơi úy kỵ với cái tên Huyền Cơ. Tuy nhiên Mộc Xa hơi nhếch mép cười rồi nói:
– Muốn biết thì hỏi bà ta ấy, với lại khả năng xóa sổ sự tồn tại đó không nhất thiết phải dựa vào huyền thuật của Tử Huyền Long. Bởi một khi đã là Long Hoàng rồi thì Huyền Cơ không phải chỉ nắm trong tay một loại đại đạo thời gian mà có khi còn có rất nhiều đại đạo khác. Chỉ là đối với thời gian thì bà ta đã am hiểu tới mức đỉnh cao mới đạt được địa vị Long Hoàng thôi. Ví dụ như Cửu Diễn Miêu, Miêu Hoàng Lăng Trúc Thanh mà ngươi biết, cô ta nắm giữ trong tay sinh mệnh chi đạo, nhưng chắc chắc cũng biết rõ về thời không đại đạo, nếu không biết về nó thì cô ta đã không có cách nào tồn tại qua mười ba đại kiếp đâu. Còn về ngươi thì cũng nên học theo cách đó, không nhất thiết phải dựa vào thiên phú thời gian của ngươi, bởi nó chỉ là một tiền đề dành riêng cho Tử Huyền Long như ngươi thôi.
Tử Phong gật đầu, hắn cũng hiểu rõ về vấn đề này. Chẳng qua bây giờ hắn vẫn còn đang mơ hồ về những năng lực mà hắn có được từ huyền thuật thời gian. Nếu tác dụng của nó chỉ là “nhanh” không thôi thì có vẻ còn chưa xứng tầm với cái danh ác long được truyền tụng thật sự được.
“À mà còn vụ khống chế không gian nữa” Tử Phong chợt nhớ đến loại năng lực có được từ vụ nuốt Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân lần trước. Nhưng thứ năng lực này lúc có lúc không, lại rất mơ hồ nên Tử Phong hiện tại vẫn chưa xem trọng đến khả năng thứ hai này lắm, bởi hắn không làm chủ được nó nên không có cách nào sử dụng được.
– Ngươi rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào rồi?
Tử Phong bỗng đổi đề tài, hắn hỏi đến tu vi thật sự của Mộc Xa. Vừa rồi Tử Phong đã thử nghiệm thực lực của mình so với Mộc Xa nên hắn phần nào cũng nhận biết được cảnh giới của thằng nhóc này không hề thua kém gì so với Khương Ngọc, con Ngọc Kỳ Lân mà lần trước suýt chút nữa đã đoạt xá hắn.
– Ta không có cảnh giới – Mộc Xa cười cười – Nói đúng ra thì tinh linh chúng ta khác với Yêu tộc các ngươi nên không có cảnh giới để phân biệt thực lực. Đơn cử như ta, khi ta ở môi trường có cây cối sinh trưởng mạnh như rừng rậm đồi núi, hay những nơi có mộc thuộc tính càng cao thì sức mạnh của ta càng lớn. Còn đưa ta tới một xa mạc khô cằn thì sức mạnh của ta có khi còn không bằng ngươi.
Tử Phong nghe vậy thì thoáng tỏ ra kinh ngạc rồi nói:
– Vậy đám tinh linh khác cũng gần giống như ngươi sao? Như tên nhóc màu đỏ mà lúc trước ta gặp hẳn là tinh linh hệ hỏa, vậy hắn ở xa mạc thì mạnh hơn ngươi, nhưng ở đây thì yếu hơn?
– Cũng gần gần như vậy, nói chung tinh linh chúng ta phụ thuộc vào môi trường là chủ yếu.
– À… mà tại sao từ lúc ta đến đây thì ngoại trừ ngươi ra thì không có tinh linh nào khác xuất hiện vậy?
– Bọn chúng có thành kiến với người ngoài, nhất là những kẻ tham gia vào chiến trường viễn cổ này như các ngươi. Nói thẳng ra thì chúng căm ghét các ngươi, vì các ngươi mà Thần Thụ phải hy sinh thân mình để tạo ra Thần Thụ giới này, cũng vì các ngươi mà Nguyệt tỷ gặp chuyện. Ta bây giờ gặp ngươi là vì Thần Thụ nhờ vả, nếu không ta cũng chẳng rỗi hơi mà ngồi tán dóc với ngươi đâu.
Tử Phong nghe vậy thì im lặng giây lát, hắn định nói gì đó nhưng vừa đình mở miệng thì chợt nhìn thấy xa xa có vài ánh mắt lén lúc nhìn mình và Mộc Xa. Với tử nhãn của Tử Phong thì hắn có thể nhận ra dấu hiệu phát ra từ những ánh mắt đó hẳn là của những tinh linh khác. Đúng là những tinh linh ấy đang nhìn mình bằng ánh mắt tuy không đến nỗi căm thù nhưng cũng chứa trong đó vài phần chán ghét.
Mộc Xa tất nhiên cũng nhận ra vài tinh linh vừa xuất hiện ở đằng xa, chúng nhìn Tử Phong và Mộc Xa chỉ một khắc rồi lại thình lình biến mất. Mộc Xa cũng chẳng quan tâm gì đến chuyện này, nó chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Tử Phong.
– Linh khí nơi đây cũng trở lại bình thường rồi, vậy thì Nguyệt tỷ sẽ không còn gặp phải nguy hiểm nữa đúng không?
Tử Phong trước đó không lâu đã hỏi câu này nhưng Mộc Xa lúc đó chỉ lắc đầu không trả lời mà bảo Thần Thụ chưa thông báo gì cho nó nên nó không biết. Bây giờ Mộc Xa lại nghe Tử Phong hỏi một lần nữa nên nó bắt đầu đưa tay lên cằm và vắt óc suy nghĩ.
Tuy nhiên không để Tử Phong đợi lâu như những lần khác, lần này Mộc Xa có vẻ vui vẻ hơn trước rồi nói:
– Nguyệt tỷ đã không còn gặp nguy kịch như trước nữa, tỷ ấy bây giờ đã tạm thời an toàn rồi.
– Tạm thời? ý ngươi là sao? – Tử Phong hơi lo lắng.
Mộc Xa nghe hỏi vậy thì hơi lúng túng đáp:
– Ờm… nói chung bây giờ tỷ ấy chưa thể gặp ngươi được, tỷ ấy cần một thời gian dài để hồi phục thương tổn trong quá trình hóa giải những tác động xấu sau khi được Thần Thụ chữa trị. Trong lúc đó ngươi cứ tạm thời ở lại đây với ta, ta đây sẽ bỏ thời gian quý báu ra để truyền thụ cho ngươi một vài… Ê Ê… ngươi đi đâu đấy.
Đang nói say xưa thì Mộc Xa bỗng thấy Tử Phong lắc mình chạy đi mất nên nó liền lên tiếng gọi rồi nhanh chóng đuổi theo.
Với tốc độ của Mộc Xa thì chỉ nháy mắt là nó có thể đến ngay vị trí của Tử Phong vừa lao tới. Vừa tới nơi, nó vội chặn trước người Tử Phong lại rồi bực bội nói:
– Ta đang nói chuyện mà ngươi dám bỏ đi đâu thế?
Tử Phong đang đứng nhìn quanh tất cả các hướng, hắn cố tìm một điều gì đó nhưng vẫn không xác định rõ:
– Nguyệt tỷ vừa mới ở đây? ta chắc chắn là đã nhìn thấy tỷ ấy nhưng ngay lúc đó tỷ ấy đã biến mất rồi?
– Ngươi bị hoang tưởng à? Nguyệt tỷ đang ở với Thần Thụ ở đại thụ trung tâm thì làm sao mà xuất hiện ở đây rồi nháy mắt lại biến mất được?
– Rõ ràng là ta đã nhìn thấy tỷ ấy không thể sai khác được! Tử nhãn của ta đã nhìn thì không sai, chắc chắn tỷ ấy vừa xuất hiện ở đây.
– Tử nhãn là loại nhãn lực dễ đánh lừa người dùng nhất, ngươi còn chưa đạt tới mức nhìn thấu rõ mọi loại hình năng lượng nên có khi bị nhầm lẫn thì có. Nguyệt tỷ đang trong quá trình hồi phục, một thời gian sau sẽ trở lại thôi, ngươi việc gì phải lo tới mức hoang tưởng như thế?
– Không phải ta lo lắng hay nhìn nhầm… rõ ràng…
Tử Phong nói tới đây thì im lặng, hắn khẽ lắc đầu buồn chán rồi đi về một hướng khác. Mộc Xa thấy hắn bỏ đi như vậy nên cũng lặng lẽ đi theo sau. Trước khi đi, Mộc Xa khẽ nhìn ra sau lưng một lát rồi cất bước đi theo Tử Phong.
Khi Tử Phong và Mộc Xa rời đi không bao lâu thì khoảng trống nơi mà Mộc Xa vừa nhìn qua lúc nãy bỗng rung động nhẹ như những làn sóng không gian. Từng làn sóng ấy rung động mỗi lúc một nhanh hơn rồi từ từ hiện ra hai thân ảnh. Hai người vừa hiện ra giống như đã đứng ở đây từ trước, nhưng vì có thứ gì đó che mắt nên không ai có thể nhìn thấy cả.
Hai người vừa xuất hiện là một ông lão và một cô gái trẻ, và hai người này chính là Thần Thụ và Minh Nguyệt. Trước đó không lâu đúng là Tử Phong đã nhìn thấy Minh Nguyệt chứ không hề hoang tưởng như lời Mộc Xa nói. Tuy nhiên sau đó Thần Thụ đã dùng biện pháp để che mắt nên mới khiến Tử Phong không tìm ra.
– Thế nào? Bây giờ ngươi không muốn gặp hắn sao?
Thần Thụ bỗng cất giọng già nua hỏi, Minh Nguyệt hơi chần chừ giây lát rồi lắc đầu nói nhỏ:
– Con muốn làm rõ một số chuyện trước khi gặp lại hắn. Bây giờ gặp hắn con không biết phải đối diện như thế nào với hắn cả. Nếu trước đây con là Minh Nguyệt thì tốt, con là tinh linh cũng không sao, khi đó con có thể gặp hắn một cách bình thường – Minh Nguyệt nói tới đây thì hơi ngập ngừng – Nhưng những ký ức hỗn loạn trong đầu của con là thế nào? Rốt cuộc… con là ai?
– Ngươi vẫn luôn là ngươi! Hãy nhớ kỹ điều đó.
Minh Nguyệt nhìn gương mặt già nua như lớp gỗ sần sùi của Thần Thụ, nàng không thể hiểu nổi lời này của Thần Thụ, một câu trả lời quá mơ hồ. Tuy nhiên Minh Nguyệt cũng cúi người cảm tạ Thần Thụ một cách chân thành. Thần Thụ cười đầy ẩn ý rồi cất giọng:
– Ngươi muốn rời khỏi đây vào lúc này sao? Ngươi có thể ở thêm một thời gian để hồi phục lại toàn bộ thực lực rồi đi cũng không muộn, tại sao ngươi lại quyết định nhanh chóng như vậy?
– Con muốn tự tìm hiểu một số chuyện trước khi gặp lại hắn, có như vậy thì lòng con mới yên được. Ở lại đây thì dù có lấy lại thực lực như trước kia nhưng con vẫn không thể đối diện với hắn như trước. Với thực lực bây giờ của con có lẽ sẽ đủ sức để bảo đảm an toàn ở chiến trường viễn cổ này, hy vọng trước khi con có lại thực lực như xưa, con sẽ có đủ dũng khí để gặp hắn.
Thần Thụ nghe vậy thì gật đầu đồng ý, ông có vẻ không lo lắng gì đến chuyện an toàn của Minh Nguyệt sau khi rời khỏi Thần Thụ Giới. Bởi việc khôi phục thực lực thật sự của Minh Nguyệt chính là nói đến chuyện khôi phục hoàn toàn sức mạnh của bản thân nàng khi còn là tinh linh. Lúc đó thì sức mạnh của nàng hoàn toàn vượt xa so với những tinh linh khác, đến cả Mộc Xa còn không thể sánh nổi với nàng. Dù sao thì Minh Nguyệt cũng từng là m Dương thú, nỗi ác mộng của cả lục địa Thiên Tước nên bây giờ dù chỉ mang một phần nhỏ sức mạnh của nó cũng đủ để nàng áp đảo sống lượng lớn những nhân vật tham gia vào chiến trường viễn cổ lần này rồi.
– Được rồi, hy vọng ngươi sẽ trở lại đây sớm hơn dự tính, ta không giữ chân hắn ở Thần Thụ Giới này được lâu đâu!
Thần Thụ nói xong thì ông liền vung tay, tức thì cả Minh Nguyệt lẫn Thần Thụ đều biến mất khỏi Thần Thụ Giới. Kể từ bây giờ chính là lúc Minh Nguyệt chính thức bước vào cuộc hành trình của riêng mình để tìm hiểu sự thật về quá khứ, về biến cố đã dẫn tới việc nàng đang gặp phải. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo