Bách Biến Dạ Hành

Chương 96: Thạch thành kịch chiến


Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 96: Thạch thành kịch chiến

-☉———-☉———-☉-

Song Khả trong hình hài của Huyễn Mộng Dương vừa bay tới đây đã nhận được truyền âm của Ngân Tuệ. Nhưng Song Khả vội hoảng hốt truyền âm lại nói với Ngân Tuệ một tin xấu:

“Không thể rời khỏi đây trong lúc này được, có biến cố xảy ra rồi tỷ tỷ… Đại Tượng chạy vào Thạch thành rồi”

Khuôn mặt cười cợt của Ngân Tuệ chợt biến sắc, biến cố này xảy ra khiến kế hoạch của nàng gặp phải một tình cảnh khó xử. Ngân Tuệ không nghĩ Đại Tượng có thể nhanh chóng phá giải được “bài toán” mà nàng dành cho hắn, mà hắn lại còn chạy tới Thạch thành vào khoảng thời gian này nữa chứ.

Ngân Tuệ có thể tiếp tục tiến hành theo kế hoạch, nhưng nếu thế thì nàng sẽ đặt Đại Tượng vào con đường chắc chắn sẽ chết, điều này khiến Ngân Tuệ không thể tiến hành như cũ được.

“Chết tiệt… con trâu ngốc này” – Ngân Tuệ vội truyền âm – “Hắn ở hướng nào”

“Hướng Bắc… Tỷ tới đó nhanh đi, hắn không chống cự nổi với Tham Quỷ đâu, đệ cũng không tiếp cận khu vực đó được, tên Cuồng Quỷ này sắp nổi điên thật rồi”

Trên trời chỉ có Cuồng Quỷ đang truy sát Huyễn Mộng Dương mà không có Tham Quỷ xuất hiện. Theo lời Song Khả thì Tham Quỷ đang ở chỗ của Đại Tượng, với năng lực của Đại Tượng hiện tại thì khó có thể an toàn trước Tham Quỷ được.

Cuộc truyền âm này diễn ra rất nhanh. Huyễn Mộng Dương vừa xuất hiện thì bị Cuồng Quỷ đuổi theo sát nút nên vội đổi hướng bay về hướng khác.

Ngân Tuệ ánh mắt có phần khẩn trương quan sát xung quanh mình. Hơn vài nghìn Thần Ma đang bao vây xung quanh. Trước mặt nàng là Dục Quỷ, một trong những con Quỷ mạnh nhất của Thất Quỷ. Ngân Tuệ xét về khả năng chiến đấu thì yếu kém hơn nhiều so với những kẻ thiên tài khác, đối đầu với Dục Quỷ là tình thế chắc chắn nàng sẽ bị Dục Quỷ nhanh chóng hạ gục.

Tuy nhiên Ngân Tuệ không lo lắng mà chỉ cười. Đôi môi nàng có một cái khuyên tròn bằng bạc, nụ cười mang theo nét hứng thú, giọng Ngân Tuệ mang theo nét vui vẻ nói:

– Dục Quỷ… có muốn chơi với ta một trò không?

Dục Quỷ khẽ vuốt tóc qua mang tai, điệu bộ vô cùng quyến rũ, dù không nhìn thấy khuôn mặt nàng sau chiếc mặt nạ cuốn hút kia nhưng cũng có thể biết nàng vô cùng xinh đẹp.

– Vẫn còn thời gian để chơi sao? Ta ở Thạch thành này cũng có phần nhàm chán rồi… vậy thì… ngươi thử bày ra một trò chơi giúp ta thư giãn xem nào – Giọng của Dục Quỷ nói tới đây thì chợt biến thành đầy sát ý – Nếu thua thì mạng của ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi đây!

– Còn nếu các ngươi thua… – Ngân Tuệ cười lạnh – Ta tạm thời mượn luôn cả Thạch thành một thời gian vậy.

Ngân Tuệ vừa cười thì bóng hình nàng mờ ảo rồi biến mất, chỉ còn lại một giọng nói vang vọng xung quanh Dục Quỷ:

– Trò chơi đơn giản thôi… đuổi bắt với ta một thời gian nào HA HA HA HA HA HA…

Dục Quỷ cười gằn, chiếc mặt nạ trên người nàng cũng nở nụ cười theo. Chỉ trong thoáng chốc, chiếc mặt nạ giống như một lớp da dính chặt vào gương mặt của Dục Quỷ. Toàn thân Dục Quỷ nhanh chóng biến đổi thành một con quỷ cao lớn, tay chân hiện ra những móng vuốt đen ngòm, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng cực lớn, sau lưng xuất hiện một cặp cánh dơi bao phủ đen ngòm cùng với một cái đuôi cực lớn đầy lân giáp hắc ám.

Dục Quỷ lúc này nhìn càng có nét quyến rũ kinh hồn trong lốt quỷ, nhưng khí tức phát ra xung quanh đủ khiến đám Thần Ma gần đó có phần run rẩy sợ hãi.

– Vậy thì chạy nhanh lên nào… con cừu non của ta khà khà khà khà…

Dục Quỷ tay cầm một cây roi da, nàng khẽ nâng nó lên bằng bàn tay đầy vuốt nhọn của mình rồi đưa tới trước mặt. Dục Quỷ thè cái lưỡi đỏ ngòm khẽ liếm môi một cái rồi thân hình quỷ dị mang theo một tốc độ kinh người bắn thẳng lên trời cao, hóa thành một đám mây đen bay thẳng về hướng bắc của Thạch thành.

-☉-

Ngân Tuệ liên tục đạp chân trên không trung, mỗi lần bàn chân nàng đặt xuống thì có một đồ hình xoay tròn hiện ra dưới bàn chân của nàng. Khi đồ hình hiện ra thì nó tạo ra một lực đẩy khiến Ngân Tuệ bắn thẳng về trước.


Ngân Tuệ trông vô cùng nhuần nhuyễn trước kỹ xảo đạp trên không trung với tốc độ cao này. Trông còn nhanh hơn tốc độ bay của Song Khả gấp mấy lần.

Tuy nhiên vừa rời khỏi cung điện kia một khoảng thì sau lưng nào đã có một đám mấy đen nhanh chóng bay tới.

“Tốc độ thật kinh khủng” – Ngân Tuệ ngưng trọng, nhưng nàng vẫn như cũ không dừng lại động tác mà càng lúc càng phóng người về phía trước.

Sau lưng Ngân Tuệ bỗng truyền tới một tiếng nổ vang trời, Ngân Tuệ chỉ cảm giác được có một thứ gì đó cực kỳ mãnh liệt đang bắn tới.

Ngân Tuệ khẽ quay đầu lại thì thấy một cái roi da đã chuẩn bị quất thẳng vào lưng nào.

“ẦM”… Một tiếng nổ kinh thiên động địa, một cơn đau muốn xé toạt cả thân người Ngân Tuệ truyền tới. Ngân Tuệ từ trên không trung giống như một ngôi sao băng rơi ầm xuống mặt đất.

Ngân Tuệ bị quất bay xuống mặt đường, thân thể nàng chìm vào đống đá nát vụt. Ngân Tuệ phun ra một ngụm máu tươi, tuy nhiên ánh mắt vẫn ngưng trọng nhìn lên đám mây đen trên trời, bởi trong đó có một con quỷ đang nhìn chằm chằm xuống dưới này.

“Pháp khí hộ thân toàn bộ bị vỡ nát, chân khí bảo hộ cơ thể tiêu hao bảy phần, thân thể trọng thương toàn bộ phần lưng, có sự thâm nhập của quỷ khí từ bên ngoài… ha ha, đây là sức mạnh của Dục Quỷ sao?”

Ngân Tuệ cười thầm, tình cảnh hiện tại vô cùng nguy hiểm nhưng nàng vẫn thản nhiên đứng dậy từ đống đá vỡ.

Dục Quỷ từ trong đám mây đen thấy Ngân Tuệ đứng dậy thì cất giọng hứng thú:

– Đúng vậy đúng vậy, một kẻ như ngươi thì sao có thể bị một đấm của Cuồng Quỷ mà tan xác được… ngay cả một roi của ta cũng chỉ xin ngươi được tí huyết thôi mà. Ngân Tuệ, ta muốn xem một kẻ điên cuồng như ngươi có thể thoát được khỏi bàn tay của ta hay không.

Ngân Tuệ không nói gì, nét mặt vẫn giữ vẻ cười cợt xem thường dù tình cảnh có nguy hiểm đến mức nào đi chăng nữa.

Ngân Tuệ đưa tay lên không trung, từ bàn tay nàng sinh ra một thứ năng lượng mờ mờ ảo ảo, thứ đó vừa xuất hiện, Ngân Tuệ liền hét lớn:

– HUYỀN ẢO MỘNG DƯƠNG TRẬN…

Ngân Tuệ vỗ mạnh tay xuống mặt đất. Lấy Ngân Tuệ làm trung tâm, một sức mạnh kỳ ảo lan rộng ra xung quanh. Chỉ trong tích tắc, toàn bộ kiến trúc bằng đá xung quanh nàng bỗng chuyển hóa một cách chóng mặt rồi biến thành những cột trụ hình tròn có khắc những hoa văn kỳ lạ. Cả một khu vực rộng lớn của Thạch thành trong thoáng chốc đã biến thành một đại trận với những cột trụ dựng lên theo một sự sắp xếp nào đó.

Dục Quỷ ngưng trọng nhìn sự thay đổi đó, tuy nhiên nàng lại có vẻ thản nhiên nói:

– Rốt cuộc những thứ này cũng chỉ là ảo cảnh, ngươi không thể lừa được ta lần thứ hai đâu.

– Vậy sao – Ngân Tuệ cười lạnh – Ảo là thật… mà thật lại chính là ảo.

Ngân Tuệ vừa nói xong thì trong tích tắc bóng dáng to lớn của Dục Quỷ đã xuất hiện. Một bộ vuốt quỷ hướng thẳng vào đầu Ngân Tuệ như muốn bóp nát đầu của Ngân Tuệ

Ngân Tuệ khẽ lách đầu ra né tránh nhưng đã chậm, đầu của nàng nhanh chóng bị Dục Quỷ bóp lấy.

“BỤP”… Thân hình Ngân Tuệ bỗng vỡ ra thành nhiều mảnh hư ảo rồi bụp một tiếng biến mất. Cùng lúc đó, một cột trụ có khắc hoa văn bên cạnh Ngân Tuệ cũng vỡ nát rồi biến mất. Nơi vị trí cột trụ biến mất đã trở lại bộ dạng bình thường, đó là một tòa kiến trúc đá của Thạch thành như cũ.

Thân hình Ngân Tuệ kia vừa vỡ ra thì có một Ngân Tuệ khác đã đạp không phi hành về hướng Tây. Dục Quỷ phát hiện điều này liền vung roi da trên tay. Cây roi bỗng dưng dài ra rất nhanh, đầu roi mang theo một tiếng rít rợn người phóng thẳng về hướng Ngân Tuệ trên không trung.

Lại một tiếng bụp nữa vang lên, thân ảnh Ngân Tuệ đó vỡ nát rồi biến thành hư ảo, lúc đó thì một cột trụ gần nơi đõ cũng hóa lại thành bộ dạng cũ.


Dục Quỷ nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ở đây có 81 trụ hoa văn, nếu cứ tấn công như vậy thì chẳng lẽ phải giết Ngân Tuệ tới 81 lần. Dục Quỷ cười gằn, tay vung roi múa tròn quanh người, một cơn lốc xoáy đen ngòm lấy Dục Quỷ làm trung tâm nhanh chóng hình thành. Cơn lốc xoáy lan rộng ra xung quanh, bao trùm lấy 79 cột trụ còn lại.

Nhưng điều quỷ dị là những cột trụ ấy lại không hề bị lay động, nó giống như những ảo cảnh không bị thứ gì chạm tới vậy.

– Chẳng phải ngươi vừa gọi những thứ này là ảo sao? Vậy còn tốn sức để phá hủy chúng làm gì? Thứ ngươi cần là bắt được ta cơ mà… vậy thì… ha ha ha, TÌM TA ĐI NÀO!!!

Ngân Tuệ bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt Dục Quỷ, nàng nở nụ cười nhếch mép châm chọc Dục Quỷ rồi cười lớn tiếng. Tuy nhiên Ngân Tuệ vừa cười thì một cái đuôi đầy lân giáp đen ngòm của Dục Quỷ đã quét qua đánh tan Ngân Tuệ. Lúc đó thì một cột trụ nữa lại biến mất. Tổng cộng còn lại 78 trụ.

-☉-

Phía bắc Thạch Thành.

Một thân hình to lớn với nước da vàng bao bọc toàn thân, cặp sừng vàng quá khổ cùng với gương mặt hiền lành nhưng đang bầm dập đầy vết máu.

Đại Tượng từ trong đống đổ nát đứng dậy, thân hình mang đầy thương tích trầm trọng nhìn tên Tham Quỷ đang đứng trước mặt mình.

Tham Quỷ vẫn chưa hóa thành quỷ như Dục Quỷ nhưng đã có sức mạnh áp đảo Đại Tượng rồi, hắn hiện tại giống như đang chơi đùa với Đại Tượng vậy.

Đại Tượng mặc dù cận chiến mạnh mẽ, lại có thiên phú phản chấn hộ thân. Nhưng đứng trước sức mạnh áp đảo của Tham Quỷ thì Đại Tượng không có cách nào chống đỡ nổi.

Đang lúc nguy cấp, Đại Tượng chợt cảm nhận được một rung chấn tinh thần lực mạnh mẽ từ đâu đó. Trong tai hắn dường như còn nghe có một tiếng thét, như vì quá xa nên hắn không nghe được rõ ràng. Tuy nhiên Đại Tượng cảm nhận được sự quen thuộc từ lực lượng tinh thần này nên hắn đã nhận ra ở hướng đó là ai.

– Ngân Tuệ – Đại Tượng thấp giọng nói nhỏ, giọng nói mang theo vài phần kỳ lạ.

Đại Tượng đập tay xuống đất tạo ra một lớp chắn, sau đó hắn ném thẳng cây búa lớn của mình về hướng Tham Quỷ.

Tham Quỷ chỉ nhẹ nhàng đưa một tay ra đã chặn lại cây búa của Đại Tượng, hắn im lặng đứng đó như cười cợt nhìn con mồi của mình đang cố vùng vẫy trước khi chết.

Tuy nhiên Đại Tượng tiếp theo lại không tấn công mà đạp chân lên lớp chắn mình vừa tạo ra, sau đó cuối người rồi phóng thẳng về một hướng. Đại Tượng dùng hết sức của bản thân, cộng với lực phản chấn của tấm chắn kia mà dùng toàn bộ sức lực bình sinh để chạy tới nơi mà Ngân Tuệ đang độc đấu với Dục Quỷ.

– Muốn chạy sao? – Tham Quỷ cười lạnh, thân hình hắn thoáng một cái đã không thấy đâu nữa.

-☉-

Song Khả trong hình hài Huyễn Mộng Dương bị Cuồng Quỷ đuổi theo sát nút bay khắp Thạch thành. Tình cảnh của Song Khả đang vô cùng bất lợi khi tinh thần lực của nó sắp cạn kiệt, còn tên Cuồng Quỷ kia thì càng lúc càng điên cuồng hơn.

Ngân Tuệ không thể rời khỏi Huyễn Ảo Mộng Dương Trận của mình, vì vừa hiện thân đã bị Dục Quỷ dùng tốc độ kinh hồn nhất kích tất sát. 78 trụ còn lại đã bị Dục Quỷ phá hủy hết 75 trụ, tương ứng với 75 lần thoát thân trong hiểm cảnh của Ngân Tuệ. Nhưng chỉ còn ba lần, liệu Ngân Tuệ có thể thoát khỏi tình cảnh này?

Đại Tượng vừa chạy được một khoảng thì cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ phía sau bùng phát tới. Đại Tượng nhanh chóng vung một tay ra sau, một lá chắn vàng rực nhanh chóng hình thành.

Lá chắn phản chấn vừa hình thành thì một cú đấm dũng mãnh của Tham Quỷ đã đánh ầm tới đánh tan cả tường phản chấn của Đại Tượng.

Đại Tượng trong nháy mắt cảm thấy cơ thể mình đau đớn như muốn vỡ nát ra, nhưng hắn cũng cắn răng mượn lực từ cú đấm của Tham Quỷ mà lao thẳng tới trước.


Chỉ một lát sau đã rời khỏi tầm tấn công của Tham Quỷ. Đại Tượng biết có thể lần tấn công tiếp theo của Tham Quỷ thì mình khó có thể mà giữ mạng. Nhưng hắn bây giờ đã khác, hắn dù có chết thì trước khi chết cũng phải thấy được mặt nàng một lần.

-☉-

Ngân Tuệ bây giờ đang yên lặng đứng đối diện với Dục Quỷ. Gương mặt nàng vẫn tràn đầy tự tin như không hề sợ hãi bất cứ điều gì, dù 81 cột trụ xung quanh đã biến mất, nàng đang thật sự đứng đối đầu với Dục Quỷ. Bây giờ chỉ cần Dục Quỷ toàn lực ra tay thì Ngân Tuệ khó có thể thoát chết được.

“Phải rời bỏ hắn mà đi sao? Không… ta không thể làm như vậy được nữa” – Ngân Tuệ gương mặt vẫn cười ngạo nghễ, tuy nhiên đôi mắt nàng lại long lanh ngấn lệ trông rất đau xót – “Xin lỗi môn chủ, ta có lỗi với người… nhưng ta không muốn bỏ hắn ở nơi này”

Dục Quỷ mang gương mặt của quỷ nhưng lại rất mê hoặc lòng người nhìn Ngân Tuệ đang đối diện với mình. Dục Quỷ chợt thấy Ngân Tuệ nhắm mắt lại.

– Lại muốn bày trò gì nữa sao? – Dục Quỷ cười lạnh – Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, những trò ma mãnh của ngươi đối với ta chỉ là trò hề mà thôi.

Dục Quỷ không dài dòng mà vung roi đánh thẳng vào người Ngân Tuệ. Với một roi này, thân thể đã không còn gì bảo vệ nữa của Ngân Tuệ chắc chắn sẽ bị đánh nát.

“ẦM”… Một tiếng nổ lớn vang lên, sức mạnh từ cú quất roi của của Dục Quỷ lan rộng ra xung quanh khiến đất đá cũng bị hất văng tứ phía. Ngân Tuệ chỉ nghe được một tiếng nổ thì tay trái của nàng đã mất cảm giác, có lẽ nó đã bị đánh nát rồi.

Nhưng Ngân Tuệ chợt mở mắt, tại sao chỉ có một tay bị đánh nát?

Vừa mở mắt ra Ngân Tuệ đã thấy một thân hình to lớn che chắn giữa nàng và Dục Quỷ. Một tên cao lớn đưa lưng ra đỡ lấy đòn tấn công của Dục Quỷ thay cho nàng, nhưng sức ép từ đòn tấn công ấy vẫn khiến tay nàng bị chấn nát.

– Ngươi!

Ngân Tuệ nhìn chằm chằm vào tên to lớn vàng rực che chắn trước mặt mình, nàng chỉ thấy hắn khẽ cười rồi nói nhỏ: “Sự phụ… bảo trọng”

Đại Tượng ngã gục xuống đất, sau lưng hắn dù được kim thân bảo vệ nhưng cả một vùng lớn ở lưng đã bị Dục Quỷ đánh tan nát thành một vũng máu bầy nhầy.

Ngân Tuệ thoáng kinh động trước chuyện này, nhưng nàng cũng nhanh chóng lấy lại nét cười ngạo nghễ của mình, chỉ là trong nét cười ấy ẩn chứa một niềm vui thầm kín.

– Dục Quỷ… ngươi thua rồi!

Ngân Tuệ khẽ cười nói với Dục Quỷ, sau đó rất nhanh nàng đã chạm tay vào thân hình Đại Tượng đang nằm dưới mặt đất.

Dục Quỷ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ sắp phát sinh, nàng lướt nhanh tới trước đưa bộ vuốt bóp thẳng vào đầu Ngân Tuệ. Tuy nhiên khi vừa chạm vào thì Ngân Tuệ đã hóa thành một hư ảnh biến mất không còn tung tích, cả thân thể Đại Tượng nằm dưới mặt đất cũng biến mất theo Ngân Tuệ.

-☉-

Huyễn Mộng Dương đang bị Cuồng Quỷ sắp truy đuổi tới nơi, nó có lẽ chỉ chống cữ được vài giây nữa. Nhưng đúng lúc đó nó bỗng hớn hở cười lớn:

– HA HA HA HA HA… cuối cùng cũng thoát rồi, tạm biệt các ngươi, Song Khả ca ca ta không muốn chơi nữa.

Giọng cười của Song Khả vừa kết thúc thì thân hình Huyễn Mộng Dương cũng đột nhiên biến mất trên không trung trong sự ngỡ ngãng của Cuồng Quỷ.

Tham Quỷ vừa tới với Dục Quỷ nên cũng nhìn thấy cảnh Đại Tượng đỡ đòn cho Ngân Tuệ, và cũng thấy cảnh Ngân Tuệ cùng Đại Tượng đột nhiên biết mất.

Dục Quỷ cảm thấy lần biến mất này không đơn giản như những ảo cảnh của Ngân Tuệ nên ngưng trọng rồi gằn giọng nói:

– Dịch chuyển thời không, cô ta như thế nào lại có khả năng này, nếu cô ta biết dịch chuyển thời không thì đã không chật vật như vậy để chạy khắp Thạch thành.

– Chạy khắp Thạch thành – Tham Quỷ nghe vậy cũng lẩm bẩm – Tên Huyễn Mộng Dương kia cũng bay khắp Thạch thành mà không rời khỏi đây… chẳng lẽ.

Tham Quỷ nói tới đây thì biến sắc, không đợi Tham Quỷ nói hết câu, Dục Quỷ đã gầm lên một tiếng điên cuồng rồi nói lớn:


– Thạch thành đã bị biến thành một cổng dịch chuyển rồi, cô ta và Huyễn Mộng Dương có thể giữ ngọc giản dịch chuyển nên có thể dựa vào nó để trốn thoát.

Dục Quỷ đang nói chợt nhớ đến lời phát ngôn của Ngân Tuệ lúc đặt cược trò đuổi bắt với mình, nàng bóp chặt tay lại, cây roi da phát ra khí tức ép vỡ cả không khí xung quanh. Dục Quỷ không thể tin nổi chẳng lẽ lời ngông cuồng của Ngân Tuệ lại là sự thật.

Không đợi Dục Quỷ chờ đợi lâu, cả Thạch thành lúc này bỗng dưng rung lắc dữ dội dường như có một thứ gì đó tác động tới nó. Từ bốn phương tám hướng của Thạch thành, có mười cột sáng huyền ảo từ dưới đất bắn thẳng lên trời bao bọc cả Thạch thành lại bên trong. Nếu nhìn kỹ thì nơi những cột sáng đó có một tâm trận kỳ lạ đã được vẽ ẩn từ trước.

– Từ khi nào… từ khi nào cô ta đã tạo ra đại trận dịch chuyển thời không này?

Dục Quỷ gào lên điên cuồng, tiếng gào phá nát mọi thứ xung quanh khiến Tham Quỷ cũng phải lùi lại đôi chút trước cơn tức giận này của Dục Quỷ.

Tiếng ầm ầm rung chuyển chỉ trong giây lát, mười cột sáng kia mở rộng sáng chói bao trùm lấy Thạch thành rồi nổ vang một tiếng chấn động cả không gian:

“ẦM…”

Sau tiếng nổ đó, Thạch Thành bỗng nhiên bốc hơi biến mất, chỉ để lại một mảng đất hoang vu trải dài. Trên khoảng đất trống ấy, hàng chục nghìn Thần Ma đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mới đây họ còn ở Thạch thành, vậy mà ầm một tiếng thì Thạch thành đã biến mất, chỉ còn lại một đám ngây ngốc đứng nhìn nhau.

Thạch thành cứ như vậy đã bị Ngân Tuệ mang đi.

Dục Quỷ đôi mắt đen đã biến thành đỏ ngầu, khí tức mãnh liệt phát ra khiến cả khu vực nàng đang đứng bị nứt toạt ra thành những vết nứt lan rộng ra khắp nơi. Dục Quỷ đã vô cùng tức giận, cơn giận đến ngút trời khi đi bị Ngân Tuệ dắt mũi hết lần này tới lần khác. Tiếng thét của Dục Quỷ khiến những Thần Ma xung quanh phải bịt tai lại mà sợ hãi, con quỷ của dục vọng này thật sự đã nổi điển rồi.

-☉-

Cách lãnh địa Thần Ma một khoảng xa, có một thân ảnh ngồi lơ lửng giữa không trung. Thân ảnh này nhìn chằm chằm vào khu vực hoang vu mà trước kia vốn là Thạch thành rộng lớn của Thần Ma. Thân ảnh ấy cũng nhìn thấy Dục Quỷ đã hóa thành một con quỷ khổng lồ đỏ ngầu mang theo cơn giận ngút trời đang gầm thét.

Thân ảnh ngồi trên không trung này có một đôi cánh trắng phát hào quang sáng chói, mái tóc dài bạch kim giống với Thiên Sứ nhất tộc. Hắn yên lặng chứng kiến tất cả diễn biến ở Thạch thành. Sau khi Thạch thành biến mất, hắn thoáng kinh ngạc rồi thấp giọng tự nói:

– Ngân Tuệ… một ả đàn bà mưu mô xảo quyệt, không ngờ lại có thể một mình đoạt lấy Địa Châu của Thần Ma bằng cách này. Chỉ cần xác nhận Địa Châu có ở Thạch thành mà không nằm trên người của Thất Quỷ thì kế hoạch dịch chuyển cả Thạch thành cùng Địa Châu mang đi sẽ thành công – Thân ảnh ấy hơi lặng người thầm đoán – Thì ra đại trận bảo hộ cho Yêu tộc vốn không phải có bề ngoài như thế, nó ẩn chưa một trận dịch chuyển thời không đồng quy với những thứ mà Ngân Tuệ đã sắp đặt xung quanh Thạch thành. Nếu ta đoán không lầm thì Thạch thành cùng Địa Châu đã bị dịch chuyển tới lãnh địa Yêu tộc… Hừm.

-☉-

Tại trung tâm của Yêu tộc, một ngôi thành rộng lớn đồ sộ có phần đẹp đẽ. Đây chính là Yêu thành, nơi tập trung chủ yếu của phe Yêu tộc.

Tại tòa nhà cao nhất của Yêu thành, một nam tử tuấn tú đang nằm trên mái nhà mà ngủ một cách thoái mái. Hắn nằm nghiêng về một hướng, tay chống lên huyệt thái dương nâng đầu lên cao, một chân khác co lên như đang ngồi. Nam tử này nhắm nghiền mắt như đang ngủ, mà tư thế ngủ lại như đang nằm ngắm cảnh.

Bất ngờ lúc đó bỗng có một tiếng nổ vang động cả đất trời, tuy nhiên nam tử ấy vẫn nhắm mắt mà không mở ra. Nhưng tiếng nổ ấy khiến Yêu thành rung chuyển, có rất nhiều người chú ý tới việc này, cá đám người ở Yêu thành đều nhìn về hướng phát ra tiếng nổ.

Ở hướng đó bỗng dưng xuất hiện một ngôi thành rộng lớn bằng đá khiến ai cũng cảm thấy tò mò không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Chỉ có tên đang nằm trên nóc nhà kia thì khẽ nhếch môi cười rồi tự nhủ:

– Ngân Tuệ ơi là Ngân Tuệ… ngươi có điên cuồng thì cũng vừa vừa thôi, môn chủ bảo ngươi đi lấy Địa Châu, chứ có bảo ngươi đem nguyên cả nhà của chúng về đây đâu – Nam tử tuy nói nhưng mắt vẫn nhắm nghiền không mở ra, chỉ có môi là khẽ cười – Ai da… mà thôi, mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm… không ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta là được.

Bên trong Thạch thành vừa được dịch chuyển tới Yêu tộc, Song Khả đã hóa lại thành hai đứa nhóc lơ lửng bên cạnh Ngân Tuệ. Đại Tượng thì nằm im bất động dưới đất với một vết thương khủng bố ở lưng. Còn Ngân Tuệ… nàng lặng lẽ đứng yên nhìn trời cao, nét mặt nàng vẫn tràn đầy tự tin cùng ngông cuồng như thế, chỉ là một cánh tay trái của nàng đã biến mất.

Ngân Tuệ sờ vào vai trái, nơi đang rỉ máu, nhưng cơn đau không khiến nàng chú ý, nàng cúi đầu nhìn Đại Tượng dưới đất một lúc rồi quay người bỏ đi. Song Khả thấy vậy thì bất ngờ nói:

– Tỷ bỏ hắn ở đây sao?

– Vậy ngươi hay ta trong tình trạng này có đủ sức để vác tên to xác đó tới Yêu thành không? – Ngân Tuệ vừa đi vừa hờ hững trả lời. Ngân Tuệ kiệt sức mất một tay, Song Khả thì khỏi nói rồi nên sức lực đâu ra để lôi Đại Tượng đi được.

Song Khả nghe câu trả lời này thì cười thích thú, nó nhanh chóng bay tới bên cạnh Ngân Tuệ, vừa bay vừa ngân nga mấy bài hát. Chỉ là mấy bài này nghe thật tởm hết chỗ nói, có khi còn tệ hơn cả giọng cả của Vân Phi. Tuy nhiên Ngân Tuệ lại im lặng mà không phản ứng gì, có lẽ nàng chẳng hơi đâu bận tâm đến lời Song Khả hát. Nàng đang dự tính một kế hoạch nào đó để đoạt lấy Thiên Châu từ Thập Thiên của Thiên Sứ nhất tộc, hay là nàng đang nhớ tới cảnh tên trâu vàng ấy che chắn một kích trí mạng trước người nàng?

Điều Ngân Tuệ đang nghĩ trong lòng không ai biết được, tuy nhiên, có tác giả biết đấy :v

muốn biết thế nào thì theo dõi trang: https://.facebook.com/bachbiendahanh/ Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.