Bách Biến Dạ Hành

Chương 89: Dòng máu của Long Hoàng


Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 89: Dòng máu của Long Hoàng

-☉-

Tử Phong đang chạy vù vù về phía trước, với Huyền Thuật thời gian thì hắn di chuyển vô cùng nhanh, chỉ để lại một tàn ảnh mờ ảo màu tím ở đằng sau. Nhưng ngay sau đó hắn lại bắt gặp hồ nước đẹp đẽ quen thuộc mà hắn đã nhìn thấy cả trăm lần. Tuy nhiên lần này ở cạnh bờ hồ lại có một đứa nhóc da xanh đứng đó, nó đứng ngay vị trí mà lúc trước Tử Phong vừa tỉnh lại. Đứa bé có cặp tai nhọn hoắc mang vẻ mặt kỳ quái đang nhìn Tử Phong.

– Này… ngươi rốt cuộc có bị ngu không vậy?

Đứa bé da xanh này nhíu mày hỏi. Tử Phong chỉ yên lặng đi tới gần nó rồi nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, hắn không quan tâm tới lời đứa bé vừa nói, hắn chỉ hỏi:

– Minh Nguyệt đâu?

– Ta là người hỏi ngươi trước, trả lời câu hỏi của ta đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết về tỷ ấy.

Đứa bé da xanh này chính là Mộc Xa, là đứa bé đã đưa Tử Phong và Minh Nguyệt tới Thần Thụ giới. Có thể nói hiện tại thì ở Thần Thụ Giới này Tử Phong chỉ biết mỗi tên nhóc tinh linh này mà thôi.

– Tại sao lại hỏi ta có bị ngu hay không? – Tử Phong lạnh nhạt nói, hắn bị Vân Phi chửi nhiều thì quen, chứ nghe người khác nhắc đến thì có vẻ không quen lắm.

– Lại còn hỏi thêm một câu nữa chứ! – Mộc Xa phẩy tay như không chấp câu Tử Phong vừa hỏi – Ngươi rõ ràng là biết nơi này có vấn đề, ngươi chạy đi đâu chăng nữa thì vẫn sẽ quay về chỗ cũ. Chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra, hoặc là nhận ra rồi mà vẫn cứ đâm đầu vào ngõ cụt. Như vậy tức là ta hỏi ngươi là thuộc về cái ngu nào trong số hai cái ngu trên?

– Ta biết nơi này đã bị cấm chế phỏng tỏa, người tạo ra cấm chế có thể là Thần Thụ, với một người có cảnh giới quá cao như thế thì ta trong mắt ông ta không khác gì hạt bụi – Tử Phong bình tĩnh đáp – Nhưng ta không nhận ta ngu khi đâm đầu vào ngõ cụt, bởi ít nhất ta không chọn cái ngu thứ ba.

– Ngu thứ ba – Mộc Xa tò mò hỏi – Là cái gì?


– Đó là ngồi yên chờ đợi, ta sẽ không chọn biện pháp như vậy để bị nhốt mãi một chỗ, mà ta chọn cách đối mặt với khó khăn trước mắt, ta sẽ không ngừng tìm cách rời khỏi cấm chế này còn hơn là không làm gì cả.

Mộc Xa cười khẩy rồi nói:

– Ta lại không nghĩ ngồi yên lại là ngu, một kẻ yên lặng quan sát mọi thứ xung quanh mình thì có thể thấu hiểu được cấm chế này, hay cũng có thể tìm ra kẽ hở của cấm chế để từ đó phá giải nó. Còn ngươi chỉ là một tên nhắm mắt nhắm mũi lao đầu về phía trước mà không biết mình đang làm gì thì đó chẳng phải là ngu hơn so với ngồi một chỗ sao?

Tử Phong không phản bác mà hỏi lại:

– Vậy ngươi nghĩ khi chạy ta lại không quan sát hay sao? Kẻ ngồi quan sát nhưng thiếu hành động, kẻ đó sẽ hiểu được kẽ hở của cấm chế nhưng liệu có đủ bản lĩnh thể phá được nó khi bản thân chưa trải nghiệm qua nó. Còn ta vừa quan sát vừa hành động, như vậy chẳng phải là một công đôi chuyện, khi tìm ra kẻ hở rồi thì cũng có kiến thức lẫn kinh nghiệm để đối mặt với thử thách. Chẳng phải như thế sẽ ít ngu hơn so với một kẻ chỉ có lý thuyết trong đầu mà không có hành động thực tế. Dù sao thì cách nào cũng là ngu, nhưng ít nhất ta cũng chọn cách hợp với ta nhất.

Tử Phong đối với lòng người hiểm ác thì có vẻ hắn quá ngây thơ, nhưng với phương diện suy nghĩ tính toán đôi chút thì cũng không đến nỗi nào. Mặc dù đôi khi một số thứ hắn cho rằng nó đơn giản, nhưng với người khác là phức tạp, giống như lần hắn giải tỏa uẩn khúc trong lòng của Hàm Hương vậy. Lúc đó Hàm Hương không biết rằng cảm giác bất an trong lòng nàng mỗi lần nghĩ đến Minh Nguyệt là vì nàng quá quan tâm đến Minh Nguyệt mà sinh ra. Còn Tử Phong tuy chỉ là người ngoài, hắn suy nghĩ đơn giản nên gặp Hàm Hương thì nghĩ sao nói vậy. Ngờ đâu hắn ăn nói linh tinh một hồi lại khiến Hàm Hương hiểu rõ uẩn khúc trong lòng nàng, có khi còn khiến nàng sinh ra hảo cảm với Tử Phong, rồi từ hảo cảm lại biến thành cái gì đó không biết chừng.

Nói về việc suy nghĩ đơn giản ấy đối với một người đầy cảm tính như Hàm Hương lại rất phức tạp, cò về Tử Phong thì lại dể dàng đối phó. Nhưng cũng có khi hắn đối diện với những chuyện mà người khác cho là đơn giản, nhưng hắn lại không hề nhận ra, còn cụ thể là thế nào, có lẽ khi hắn nhớ ra hắn là ai thì hắn sẽ biết.

-☉-

Mộc Xa sau khi nghe Tử Phong nói xong thì nó không cười nữa mà chỉ im lặng. Một người có thể vừa hành động, nhưng cũng vừa tĩnh lặng quan sát mọi thứ giống như bản thân hắn đang ngồi thiền bất động hay sao? Điều này quá khó, bởi nếu thế thì không thể tĩnh được vì phải có ý thức để điều khiển cơ thể hành động. Như vậy chẳng phải sẽ phân tâm làm nhiều thứ cùng lúc mà còn phải trong trạng thái yêu cầu tĩnh lặng hoàn toàn?

Nhưng đúng là Mộc Xa đã quan sát Tử Phong từ lúc hắn tỉnh lại nên Mộc Xa cũng phần nào tin một ít về chuyện này. Bởi Tử Phong trong lúc chạy loạn dường như không đi về một hướng cố định mà hắn đi tới tất cả các hướng, hắn lại còn liên tục sử dụng tất cả các biện pháp khác nhau để thoát khỏi nơi này. Điều này chứng tỏ Tử Phong không nói ngoa, mà có thể là hắn nói thật, hắn có thể vừa hành động, vừa tĩnh lặng không tạp niệm để quan sát tất cả mọi thứ xung quanh mình.


– Mặc dù nghe có lý, nhưng đó cũng chỉ là lời nói của ngươi – Mộc Xa cười nhạt – Vậy kẻ vừa quan sát, vừa hành động như ngươi liệu có tìm ra được kẻ hở ở cấm chế này, hay thậm chí là phá vỡ được nó?

Tử Phong lắc đầu rồi thẳng thắng nói:

– Lúc đó đúng là ta không có biện pháp nào thoát khỏi cấm chế, cho dù có tìm ra kẽ hở thì ta cũng không có đủ năng lực để phá giải, dù sao ta cũng không am hiểu về loại hình bố trí cấm chế này lắm.

Mộc Xa cười đắc ý, nhưng nó không cười được bao lâu thì một mũi đao màu xanh đã đâm nhanh về phía nó. Đối với người khác thì có thể nói là đòn tấn công này rất nhanh, nhưng với trình độ của Mộc Xa thì một đao này không khác gì một đứa trẻ đang cố diễn trò trước mặt nó cả.

Mộc Xa không cản mà chỉ khẽ lùi lại vài bước. Nói thì chậm nhưng Mộc Xa giống như thoắt cái đã lùi ra sau một khoảng.

Thanh Thiên Đao trên tay Tử Phong vừa đâm tới trước, một rung động không gian kỳ lạ từ mũi đao nhanh chóng khuyết tán ra ngoài. Lấy nơi Mộc Xa vừa đứng làm trung tâm, mũi đao của Tử Phong như đâm vào một tấm kính trong suốt. Sau đó tấm kính ấy tựa như một mạng nhện đang nở rộng, nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi.

Khung cảnh xung quanh Tử Phong như đang đổ vỡ, chỉ trong thoáng chốc mọi thứ tan tành thành từng mảnh vụn rồi bắt đầu khôi phục lại trạng thái như cũ. Không có âm thanh đổ vỡ vang lên, không có hình ảnh méo mó như các mảnh kính vỡ ta khắp chốn nữa, mà cảnh sắc xung quanh đã trở lại bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Mặt hồ vẫn yên ắng không gợn sóng, bờ hồ với bãi cỏ thơm ngát cùng với xa xa là rặng cây nhiều màu sắc.

Nhưng khung cảnh này mới là chân thật, bởi cấm chế đã bị phá, Tử Phong đã thoát khỏi sự phong tỏa của cấm chế.

– Đúng là trước đó ta không có biện pháp nào có thể phá vỡ cấm chế, bởi đối với ta mà nói, cấm chế này không có kẽ hở. Nhưng khi ngươi tiến vào đây thì ta mới rõ một điều, thì ra cấm chế này không phải do Thần Thụ tạo ra mà là do ngươi… Mộc Xa.

Mộc Xa đang đứng yên lặng quan sát Tử Phong. Đứa bé da xanh ấy có vẻ đang rất bất ngờ trước cảnh tượng nó đang gặp phải. Trong lúc nó còn đang nhìn, Tử Phong không có vẻ huyênh hoang tự đắc mà tỏ ra bất đắc dĩ nói:


– Khi ngươi tiến vào đây thì ngươi đã vô tình tạo ra một kẽ hở, kẽ hở đó là dấu tích năng lượng còn sót lại trong quá trình dịch chuyển của ngươi, ta nhờ có tử nhãn nên có thể nhìn thấy được nó. Vì ngươi vẫn một mực đứng yên tại chỗ nên kẽ hở ấy vẫn tồn tại mà không biến mất. Ta đơn giản chỉ là nhìn thấy được nó nên muốn khuyết tán kẽ hở do ngươi tạo ra mà thôi. Cho nên đúng như ngươi nói, ta dù có chạy lăng xăng cả đời ở đây cũng không thể thoát khỏi cấm chế này.

Mộc Xa không nghĩ đến cấm chế do mình tạo ra lại bị phá một cách đơn giản như vậy. Phải biết rằng cấm chế là một loại hình khác của trận pháp, nó sử dụng các thủ đoạn bố trí đặc biệt, có thể dùng cả tinh thần lực của người bố trí để tạo ra. Cấm chế có phần giống như tên gọi của nó, dùng để cấm cản và chế trụ mục tiêu.

Cấm chế do Mộc Xa bố trí nếu so với trình độ hiểu biết của Tử Phong quả thực là không đơn giản chút nào. Nó được tạo ra bởi một rất nhiều trường không gian chồng chéo vào nhau tựa như một vòng tròn bất tận. Dù có từ không gian này chạy tới đi đâu chăng nữa thì vẫn sẽ rơi vào vòng tròn luẩn quẩn không có lối ra, trừ khi phá vỡ tất cả các trường không gian chồng chéo ấy.

Cấm chế này với những nhân vật có cảnh giới cao thì nó chẳng khác gì trò trẻ con, nhưng dùng để nhốt một Đại Yêu nho nhỏ như Tử Phong thì hết sức dễ dàng. Chỉ là hiện tại không ngờ Đại Yêu nho nhỏ ấy lại một đao phá nát cấm chế này của Mộc Xa khiến Mộc Xa ngạc nhiên không ít.

Mặc dù Tử Phong phá vỡ cấm chế này là nhờ Mộc Xa tạo điều kiện, nhờ tử nhãn giúp hắn nhìn thấy kẽ hở, và cũng nhờ năng lực đặc thù của hắn. Nhưng mọi thứ đó sẽ không có tác dụng gì nhiều nếu không nhờ hắn quan sát, nếu hắn không chạy loạn khắp nơi để nhận ra sự kỳ lạ ở không gian nơi này, hay có thể phần nào hiểu được kết cấu và sự chồng chéo không gian thì Tử Phong cũng không thể đơn giản phá vỡ cấm chế phức tạp ấy như thế được.

Tóm lại, Mộc Xa cũng phần nào thừa nhận thực lực của Tử Phong, ít nhất không đến nỗi ngu như nó nghĩ khi thấy Tử Phong chạy loạn.

Tuy nhiên Mộc Xa lại khẽ động, thân thể đứa bé da xanh ấy trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tử Phong, nó ngước mặt lên nhìn Tử Phong rồi có phần lạnh lẽo nói:

– Ngươi là Tử Huyền Long đúng không?

Tử Phong gật đầu trả lời, dù sao chuyện này cũng chẳng phải là bí mật lớn lao gì cả. Tử Phong nhân đó cũng dùng Bát Cửu Huyền Công biến thân trở lại, trên đầu hắn hiện ra ba cái sụn nhô cao màu tím mọc từ trán cho tới sau gáy. Ba cái sụn đã giống như sừng, nhô lên trông có phần quỷ dị.

Mộc Xa chăm chú nhìn Tử Phong rồi nói:

– Ta cũng biết bản thể của ngươi lần đầu gặp ngươi rồi. Khi ngươi dùng Huyền Thật tăng tốc thời gian lưu động thân thể của ngươi, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt ta thì ta đã biết ngươi là Tử Huyền Long. Nhưng cái ta muốn hỏi… đó là tại sao ngươi có thể tấn công bằng không gian chi lực, theo ta biết Tử Huyền Long không có loại sức mạnh này. Nếu ngươi là Tiên Vương trở lên thì ta có thể không bận tâm suy nghĩ làm gì, nhưng ngươi hiện tại chỉ là một Đại Yêu trung cấp mới khiến ta tò mò như vậy.

Tử Phong trầm ngâm đôi chút, hắn không biết mình có nên nói ra chuyện bản thân hắn đã nuốt Ngọc Châu của Thần thú Ngọc Kỳ Lân. Rồi kể từ đó hắn càng lúc càng có các khái niệm về không gian xung quanh mình. Sau này luyện tập ở Vạn Yêu Cốc hơn nửa năm trời hắn lại càng phát triển thứ lực lượng không gian kỳ lạ đó hơn nữa.


Mộc Xa thấy Tử Phong đang im lặng, nó tưởng Tử Phong không muốn nói ra bí mật nên nó khẽ cười rồi nói.

– Ta đoán có thể vì ngươi là con trai của Huyền Cơ nên có thể nhận thức được không gian đại đạo sớm như vậy. Nhưng ta cũng cực kỳ tò mò, nếu ngươi là con của Huyền Cơ thì sao lại có gan tìm tới tận nơi này… chẳng lẽ ngươi không biết Thần Thụ với Huyền Cơ có quan hệ như thế nào sao?

Mộc Xa đang nói thì nhìn vẻ mặt Tử Phong giống như đang giãn nở hết cỡ ra để nhìn mình thì nó trố mắt:

– Đừng nói với ta là ngươi không biết chuyện này?

Tử Phong đang kinh động trong lòng, từ lời vừa rồi của Mộc Xa thì dường như hắn là con trai của Huyền Cơ nào đó. Mà cái tên Huyền Cơ này cũng là cái tên khi Thần Thụ tức giận đã gầm vào đầu hắn khiến hắn muốn vỡ cả óc.

Chẳng lẽ lần này tìm tới Thần Thụ Giới, Tử Phong không những giúp Minh Nguyệt trở về nơi vốn thuộc về nàng, mà hắn cũng tìm được sự thật về việc hắn là ai hay sao.

Mộc Xa vẫn còn đang bất ngờ, nó gặng hỏi lại một lần nữa:

– Ngươi… Ngươi là Tử Huyền Long, lại mang trong mình dòng máu của của bà ta, vậy mà ngươi lại không biết chuyện gì sao?

Nhìn Tử Phong mờ mịt lắc đầu, Mộc Xa không khỏi lẩm bẩm kinh ngạc. Mộc Xa trước đó cũng nghe Thần Thụ khi vừa gặp Tử Phong đã không nói không rằng thét lên hai chữ Huyền Cơ rồi thiếu điều đã giết Tử Phong nên Mộc Xa cùng đã rõ thân thân phận của Tử Phong.

Nhất là khi Thần Thụ nói đến việc Tử Phong mang trong dòng máu của Huyền Cơ thì Mộc Xa mới hiểu tại sao Thần Thụ vừa gặp hắn lại giận đến như vậy. Bởi Thần Thụ đâu phải nhìn thấy Tử Phong là Tử Huyền Long nên tức giận, mà vì lão nhìn thấy khí tức quen thuộc của Huyền Cơ trên người Tử Phong nên Thần Thụ đã nhất thời không giữ được bản tâm mà suýt ra tay với Tử Phong.

– Ngươi thật sự không biết Long Hoàng Huyền Cơ là ai?

Mộc Xa hỏi lại lần cuối, nó nói luôn cả địa vị Long Hoàng của Huyền Cơ nhưng trông Tử Phong vẫn mờ mịt lắc đầu như cũ, hắn chẳng biết người mà Mộc Xa đang nhắc tới là ai cả. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.