Bách Biến Dạ Hành

Chương 128: Bị chi phối


Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 128: Bị chi phối

Ngân Tuệ chậm rãi cử động cánh tay trái của mình, nàng đưa bàn tay lên trước mắt, nhìn ngắm những ngón tay đang co ra bóp vào, cử động giống hệt như một bàn tay bình thường.

Đúng vậy, nhìn cánh tay trái của Ngân Tuệ giống với bình thường là vì nó vốn là một cánh tay nhân tạo, là cánh tay “vũ khí” mà Đại Tượng và Ngân Tuệ đã cất công tạo ra trong những ngày này. Một trong những nhân tố quyết định đến thắng bại trong cuộc nội chiến sắp tới của Yêu tộc.

– Hoàn hảo không một lỗi nhỏ nào xuất hiện. Đồ nhi! Kỹ thuật của ngươi quả nhiên đã tiến bộ rất nhiều rồi đó.

Đại Tượng cười khổ không nói nên lời, hắn nghe Ngân Tuệ khen vậy lại càng thêm hổ thẹn về khả năng của mình. Bởi ý tưởng về cánh tay vũ khí ấy, thiết kế của nó, vật liệu siêu hiếm của nó, ngay cả cách chế tạo đều là một mình Ngân Tuệ đưa ra hết, Đại Tượng chỉ việc làm theo hướng dẫn của Ngân Tuệ mà thôi. Nói hắn là một tên học việc còn e là chưa tới, bởi hắn không thể nào tạo ra một loại vũ khí mà hắn không dám tưởng tượng tới này.

Cánh tay ấy là một loại “vũ khí tinh thạch” vô cùng mạnh mẽ. Theo ước tính của Đại Tượng thì sức mạnh của nó thậm chí vượt qua cấp chín, một vũ khí cấp cao đa dụng có thể tạo ra sát thương tương đương với một kích đoạt mạng cả một Tiên Nhân chứ không đùa. (Vũ khí tinh thạch và phân loại cấp bậc được đề cập ở chương 20)

Ngân Tuệ cảnh giới hiện tại chỉ là một Đại Yêu cao cấp, nàng lại thiên về tâm năng, sử dụng ảo cảnh và trận pháp để chiến đấu là chủ yếu, còn sức mạnh thân thể và cận chiến của nàng tương đối bình thường, thậm chí so với đám thiên tài ở Thập Nhị tộc này thì nàng có thể xếp hạng thấp nhất. Nhưng giờ nàng đã có cánh tay vũ khí thuộc loại khủng bố này thì có thể nói độ nguy hiểm của Ngân Tuệ hiện tại là vô cùng lớn. Chỉ có điều, để có thể duy trì được loại vũ khí cao cấp ấy chính là một vấn đề hết sức khó khăn, dù dùng Tinh Thạch cực phẩm làm nguồn năng lượng cung cấp cũng chỉ có thể khiến cánh tay ấy phát huy chưa đến nửa phần sức mạnh. Mà vấn đế khó khăn ở đây lại là Tinh Thạch cực phẩm đâu phải hàng dễ kiếm, nó được gọi là cực phẩm thì phải biết đó là dạng khó tìm đến cỡ nào.

Tuy nhiên, Ngân Tuệ và Đại Tượng dày công thực hiện thứ vũ khí này không phải chỉ để ngắm. Bởi có một nguồn năng lượng khác còn mạnh mẽ hơn cả Tinh Thạch cực phẩm, lại siêu siêu hiếm đến mức chỉ có một viên duy nhất tồn tại. Và thứ này còn giúp cánh tay vũ khí của Ngân Tuệ phát huy được toàn bộ sức mạnh vốn có.

– Vũ Nhật!

Ngân Tuệ cất giọng gọi.

Vũ Nhật mới vừa trốn vào phòng gần một buổi với phương châm tiềm tu ngủ nướng. Ngờ đâu Ngân Tuệ đã gọi Vũ Nhật hắn “xuất quan” rồi.

– Báo cáo Tuệ tỷ, tiểu đệ có… mặt! – Vũ Nhật lẹ chân lẹ tay, chỉ một câu hai lời đã chạy vèo ra khỏi phòng, đứng thẳng người chào Ngân Tuệ.

Ngân Tuệ lười nhìn vẻ nghiêm trang chấp hành của Vũ Nhật, nàng vươn cánh tay trái của mình tới, xòe bàn tay ra rồi hỏi:

– Địa Châu đâu? Tới lúc dùng nó rồi.

– Hả?

Vũ Nhật nghi hoặc. Địa Châu chính là một trong ba viên châu tối quan trọng nhất trong cuộc chiến lần này. Ngân Tuệ trong lần chu du tới lãnh địa Thần Ma sau đó rinh luôn ngôi thành của đám ấy về làm kỷ niệm thì Địa Châu chính là một món quà lưu niệm nho nhỏ mà Ngân Tuệ nhân tiện vắt túi mang về.

Khi về thì Ngân Tuệ có giao cho Vũ Nhật giữ viên Địa Châu. Bây giờ Ngân Tuệ bỗng dưng đòi lại nên khiến Vũ Nhật hơi tiếc nuối, bởi hắn giữ vật quan trọng ấy suốt thời gian qua mà chả biết nó tác dụng quái gì, nhìn Địa Châu không khác gì một hòn đá cuội phổ thông. Khác biệt dễ nhận ra của Địa Châu so với đá cuội, đó chính là khí tức kỳ quái của nó cùng với việc không thể đưa nó vào nhẫn không gian hay các túi trữ vật thu nhỏ. Vũ Nhật định dành thời gian tìm hiểu Địa Châu, mà tại dạo này hắn bận vụ đưa Bạch Kỳ đi “đụng chạm” người ta nên Vũ Nhật quên khuấy đi mất.

– Địa Châu à? Gì chứ vật quan trọng ấy đệ đã giữ gìn vô cùng cẩn thận, không ai nhìn thấy nó có hình dáng thế nào luôn chứ đừng nói cướp được. – Vũ Nhật khoa chân múa tay, mồm miệng kể lể – Đúng như Tuệ tỷ nhắc lần trước, Đan Chi quả thật có ý đồ cướp nó từ tay đệ, nhưng chỉ trách cô ta qua chậm chân nên bị đệ cho ngửi khói luôn rồi ha ha!

– Nếu không có ta thì ngươi có thoát khỏi tay Đan Chi được không? – Ngân Tuệ cười lạnh.

Vũ Nhật nghe vậy chợt tự vỗ đầu than ngốc, hắn đúng là trí nhớ ngắn hạn rồi, lần Đan Chi đuổi theo đó đúng là có một phát pháo từ xa cản Đan Chi lại nên hắn lợi dụng lúc Đan Chi phân tâm mà phắn mất. Vũ Nhật đã nghi ngờ người ra tay là Ngân Tuệ rồi, nhưng vì bận với Bạch Kỳ nên Vũ Nhật lại quên đi vụ đó, giờ Ngân Tuệ nhắc lại mới khiến hắn nhớ ra chuyện quan trọng này.

– À, cái rất đó khó nói, tại đệ chưa rõ thực lực của Đan Chi lắm nên mới có phần bất cẩn như vậy. Nhưng công nhận cô ta nguy hiểm thật, cái thứ vô âm phong vô hình, sát thương khủng bố đó đến nhãn lực của đệ còn không phát hiện được. Ủa? Mà nhắc mới nhớ, Tuệ tỷ sau đó có đụng độ với Đan Chi phải không? Bây giờ Tuệ tỷ vẫn an toàn đứng đây… chẳng lẽ Đan Chi đã…

Ngân Tuệ không trả lời, nhưng Vũ Nhật nhìn nét cười lạnh nhạt coi thường của Ngân Tuệ chợt khiến hắn rùng mình. Tuy chỉ mới đụng chạm sơ qua với Đan Chi nhưng Vũ Nhật cũng đủ biết Đan Chi thuộc vào đẳng cấp nào rồi, đó là mức mà đến hắn còn chưa dám chắc sẽ bình an đối phó, vậy mà Ngân Tuệ sau khi gây hấn với Đan Chi mà vẫn lành lặn đứng đây thì quả là cao thủ.

– Không cần nhắc tới Đan Chi nữa, cô ta sẽ trở về nhập cuộc nhanh thôi.

– Trở về – Vũ Nhật gãi đầu khó hiểu – Lại còn nhập cuộc gì nữa, mà Đan Chi đi dạo mát ở đâu rồi à?

– Không nói nhảm nữa, đưa Địa Châu đây cho ta – Ngân Tuệ lạnh nhạt cắt lời.

– Đây đây, Tuệ tỷ yên tâm, tiểu đệ cất nó ở một nơi vô cùng kín đáo, người khác có mò cũng không ra đâu.

Vũ Nhật cười cười đầy hứng thú, sau đó nét mặt chợt nhăn lại, một tay đưa vụt ra sau lưng.

Đại Tượng đứng bên cạnh Ngân Tuệ không nói năng gì, mặc cho tên quáng gà ấy nói nhảm với Ngân Tuệ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và hành động của Vũ Nhật khi hắn đưa tay ra sau mông thì Đại Tượng sửng sốt quát:

– Mày nhét Địa Châu vào mông à? Con mẹ mày thằng ở dơ mất nết!

Đại Tượng nghĩ tới cảnh Địa Châu sẽ là nguồn năng lượng cho cánh tay mà mình và Ngân Tuệ mất ăn mất ngủ cố công tạo dựng lại từ trong lỗ đít của Vũ Nhật móc ra khiến hắn giận run bắn người đến mức chửi đổng.

– Ấy, hiểu nhầm rồi, Tượng ca xem tiểu đệ là người mất vệ sinh như vậy sao? – Vũ Nhật vội xua một tay rối rít nói – Vừa rồi chẳng qua tự dưng ngứa mông nên gãi chút thôi, chứ thật ra Địa Châu ở chỗ khác.

Đại Tượng nén giận, thằng quáng gà này hành động hay ăn nói còn dễ gây hiểu lầm hơn tên cẩu tặc Vân Phi nữa. Ngân Tuệ thì có vẻ quen với độ ngu và nhây của Vũ Nhật nên vẫn còn nhẫn nại đợi Vũ Nhật gãi mông cho hết ngứa.

Vũ Nhật gãi nhanh cũng như phong thái nhanh như ánh sáng của hắn. Gãi xong thì cười bí hiểm như sắp lôi của quý mà mình gìn giữ bấy lâu nay, Vũ Nhật ngay lập tức đưa tay thọc vào mồm mình.

– MÁ!!!!!!!

Đại Tượng há hốc mồm kinh hãi, vừa mới đây thằng quáng gà này bào chữa nó là người vệ sinh sạch sẽ, thế mà nó mới gãi mông xong đã đưa tay còn bốc mùi thọc ngay vào mồm mình móc lấy móc để.

– Đây, Kê tộc chúng ta có một cái túi nhỏ trước cổ họng vô cùng kín đáo hay được gọi là “Diều” – Vũ Nhật khoe – Cất thức ăn trong đó được nè, đồ vật được nè, nó như một cái túi giãn nỡ cấu tạo từ bản thể nên có thể chứa được nhiều thứ lắm. Địa Châu được tiểu đệ đây gìn giữ thì bảo đảo là hoàn toàn kín đáo và sạch sẽ.

Sạch sẽ… Sạch sẽ… Đại Tượng bị hai từ sạch sẽ của Vũ Nhật làm ám ảnh, hắn không biết tên quáng gà này quan niệm như thế nào là sạch sẽ nữa. Nhìn viên Địa Châu còn ướt nhẹp nước dãi, lại nhớ tới cảnh Vũ Nhật vừa gãi mông xong thì móc họng lôi Địa Châu ra, Đại Tượng đã muốn nôn mửa ngay lập tức.


– Đưa đây! – Đại Tượng hùng hổ chộp lấy viên Địa Châu.

Vừa chộp lấy Địa Châu, Đại Tượng đã lôi khăn ra lau lấy lau để nước dãi dính trên Địa Châu. Chỉ trong chốc lát, Địa Châu đã được lau sạch sẽ bóng bẩy, trở lại hình dáng như một viên ngọc sẫm màu bình thường.

Ngân Tuệ cũng đợi Đại Tượng lau sạch rồi nhận lấy Địa Châu từ tay hắn. Bàn tay trái của Ngân Tuệ xòe ra, viên Địa Châu được đặt nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Trong nháy mắt, Địa Châu bỗng chìm vào lớp da tay giống như một viên nước đá đang tan chảy ra vậy.

Vũ Nhật kinh ngạc nhìn cảnh này, đôi mắt luôn nhắm nghiền của Vũ Nhật giật giật, hắn như thầm nhớ ra gì đó liền kinh hãi nói:

– Tuệ tỷ mọc tay ra rồi à? Hồi nào? Sao mọc ra hay vậy?

Ngân Tuệ cũng Đại Tượng liếc mắt qua nhìn tên quáng gà ấy rồi cùng khinh miệt đồng thanh nói:

– Giờ mới nhận ra à, đồ não gà.

– Ồ… hai người trả lời đồng thanh đồng nhịp luôn kìa, hai vị có tư tâm gì với nhau sao hê hê. – Vũ Nhật không bận tâm việc mình bị khinh bỉ, hắn chỉ thấy Đại Tượng và Ngân Tuệ nói cùng lúc trông có vẻ hay hay.

Đại Tượng chợt bối rối trước câu này của Vũ Nhật, đúng là hắn có suy nghĩ sâu xa về tình cảm với Ngân Tuệ nên bị Vũ Nhật nói trúng tim đen. Còn Ngân Tuệ thì vẫn thế, nàng không tỏ vẻ gì ra mặt, chỉ im lặng nhìn qua Đại Tượng một cái rồi thôi.

– Hai người… có âm mưu gì à? – Vũ Nhật thấy cảnh hai người đồng thanh nói rồi vụ “liếc mắt đưa tình” của Ngân Tuệ nên tò mò hỏi.

Đáp lại câu trả lời của Vũ Nhật, Ngân Tuệ nhanh chóng đưa cánh tay trái lên, tay nắm lại, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Vũ Nhật khiến hắn khó hiểu hỏi tiếp:

– m mưu ám hại đệ á, Tuệ tỷ đùa cứ như thật.

Chưa nói hết câu, Vũ Nhật chợt thấy ngón tay của Ngân Tuệ lóe lên ánh chớp. Một cây kim châm từ ngón tay Ngân Tuệ bắn vèo ra, tốc độ vô cùng nhanh đã sắp găm vào trán Vũ Nhật.

Vũ Nhật phản ứng cũng nhanh không kém, cặp mắt luôn nhắm nghiền của hắn mở ra ngay lập tức, tuy nhiên…

ĐÙNG.

Đầu óc Vũ Nhật nhất thời choáng váng, một âm tanh nổ tung lên trong đầu Vũ Nhật, đến khi tỉnh lại hắn đã thấy mình ngã xấp, nằm lăn lóc trong đống đổ nát ở một góc mật thất.

Vũ Nhật vẫn còn ngơ ngác chả hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Hắn nhớ rõ mình đã mở mắt, định vận dụng tốc độ ảnh sáng siêu khủng của mình né mũi kim đang bay tới kia. Nhưng tiếp theo thì Vũ Nhật lại bị đánh văng xa tít tắp như thế này.

Vũ Nhật lồm cồm bò dậy, tuy không cảm thấy có thương tổn gì lớn đến cơ thể, nhưng mọi thứ vừa diễn ra quá nhanh chóng nên làm Vũ Nhật nhất thời chưa thích nghi được. Đặc biệt là tình cảnh lúc trước khi bị đánh bay, Vũ Nhật cảm thấy dường như mình bị… mất năng lực, không thể dùng tốc độ ánh sáng được nữa.

– Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tỷ vừa làm cái quái gì thế? A… cái tay mới mọc kia, không phải là tay bình thường á? – Vũ Nhật lò dò đi tới cạnh Ngân Tuệ, vừa đi vừa cảnh giác đề phòng Ngân Tuệ có chơi mình một phát nữa hay không.

Ngân Tuệ thu tay về, nàng không trả lời mà lại cười có vẻ bí hiểm rồi quay người lại bàn làm việc. Đại Tượng cũng có vẻ hứng thú với thành phẩm mà hai người tạo ra nên cũng bơ luôn Vũ Nhật mà quay lại với đống vật liệu trên bàn, tiếp tục chế chế tạo tạo.

Vũ Nhật cảm thấy mình như một kẻ thừa thãi, vừa mới bị người ta lợi dụng móc họng lấy viên Địa Châu ra xong thì đã phẩy tay hất bay mình đi rồi, thật là uất ức cùng cực mà. Nhưng ức thì ức, hắn chả dám hó hé nửa lời, chỉ đành chôn chặt nỗi đau rồi lúi cúi đi về căn phòng nhỏ của mình.

Đi được vài bước, Vũ Nhật chợt liếc qua phòng bên cạnh thấy cánh cửa đang hé ra một khe nhỏ. Bên trong cái khe ấy còn có mấy cặp mắt đang len lén nhìn ra ngoài hóng chuyện.

Vũ Nhật nhanh chóng nhận ra mấy cặp mắt lén lúc trong ấy, đúng là hai cặp song sinh, một cặp song hồ và một cặp nhóc con dương tộc. 

Vũ Nhật khi nhận ra bốn đứa nhóc ấy thì thắc mắc bỗng nổi lên trong lòng. Song Khả ở cùng với Ngân Tuệ thì hắn đã biết rồi, cơ mà cặp song hồ thì sao? Hai con bé đó có liên quan gì tới Môn Chủ Vô Diện hay phe mình đâu, sao tự dưng lại có mặt ở đây?

Vũ Nhật nhanh chóng chạy về hướng cửa phòng của bốn đứa ấy, đạp cửa đi vào. Có vẻ như Vũ Nhật cực kỳ thích thói quen đạp cửa đi vào phòng người khác, từ cửa phòng của Đan Chi hay Tĩnh Vinh và cả đám khác nữa, Vũ Nhật không cần gõ cửa, cứ thế đạp một phát rồi đi vào luôn.

Cốp, cốp… Hai tiếng va chạm vang lên kèm theo hai tiếng than đau của hai cô bé. Lạc Ngân và Lạc Huyên đang ti hí mắt áp sát mặt vào cửa nhìn ra ngoài nên bị cú đạp cửa của Vũ Nhật gây thương tích.

– Á… – Lạc Ngân và Lạc Huyên lui vội ra đằng sau, cả hai đưa tay lên xoa đầu.

– Lại là con gà mắc dịch nhà ngươi! – Lạc Ngân tức giận quát – Xông vào đây làm cái gì đấy.

– Hì hì hì hì… – Song Khả bay lơ lửng trên cao nhìn cặp song hồ xoa đầu mà cười tít cả mắt. Hai đứa nhóc không bị cú đạp cửa của Vũ Nhật gây thương tổn, vì cặp song hồ áp mặt gần nhất nên đã đỡ hết cho hai đứa rồi.

– Câu đấy phải do tao hỏi mới đúng – Vũ Nhật gằn giọng – Hai con nhóc hồ ly tụi bay sao lại ở đây được.

– Tuệ tỷ gọi bọn ta tới – Lạc Ngân xoa đầu bực dọc đáp.

– Là Ngân Tuệ á? – Vũ Nhật thoáng ngạc nhiên – Hai con nhóc tụi bay có phải cao thủ gì đâu mà Ngân Tuệ phải nhờ vả, ầy, làm ta cứ tưởng Môn Chủ mới nhận hai ngươi làm đồ đệ chứ.

– Môn Chủ – Lạc Huyên tóc trắng bỗng cất giọng hỏi – Là ai?

– Môn Chủ là Vô Diện, hai ngươi không biết à, ta tưởng Ngân Tuệ đưa hai ngươi tới thì phải nói rõ ra chứ… – Vũ Nhật nói tới đây thì chợt im miệng, dường như hắn đã lỡ lời lộ ra bí mật to lớn nào đó.

Lạc Ngân và Lạc Huyên nghe Vũ Nhật lỡ miệng tiết lộ bí mật thì nhất thời im lặng, cả hai đang thầm suy nghĩ điều gì đó, có lẽ là việc Vô Diện là Môn Chủ, rồi cả việc Ngân Tuệ nói ra một vài chuyện sắp xảy ra sau đó đưa hai đứa tới đây. Cả hai cô bé hồ ly cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều điều mơ hồ khó hiểu.


– À thôi, coi như ta chưa nói gì – Vũ Nhật quay lưng định đánh bài chuồn – Tạm biệt ha ha.

– Cái miệng hại cái thân rồi hì hì hì – Song Khả chợt cười cười nói.

Vũ Nhật đi được vài bước thì nghe Song Khả nói vậy nên thoáng chột dạ, hắn vội cúi đầu tăng tốc chuồn khỏi đây nhanh hơn nữa, cố xem như mình một kẻ vô tội.

-☉-

Ngày hôm sau.

Ngân Tuệ triệu tập tất cả mọi người có mặt ở trong căn mật thất kín đáo này để thông báo một chuyện, nàng sẽ khai mào cho cuộc nội chiến.

Ngân Tuệ, Đại Tượng, Bạch Kỳ, Dã Trư, Lạc Ngân, Lạc Huyên và cuối cùng là hai đứa nhóc Song Khả. Tổng cộng tám người đang chuẩn bị trước khi trận chiến bắt đầu. Nói là chuẩn bị, nhưng thực chất là bảy người đang nghe Ngân Tuệ phân bố nhiệm vụ, hành động và cả những đối thủ mà cả đám sẽ phải đối đầu.

– Các ngươi đã rõ chưa, còn gì thắc mắc nữa hay không? – Ngân Tuệ sau khi trình bày xong thì hỏi lại lần cuối.

Đại Tượng và Song Khả thì không nói gì, Dã Trư vốn luôn câm lặng nên cũng không có ý kiến, riêng Bạch Kỳ và Vũ Nhật thì nhanh chóng đưa tay lên phát biểu.

Ngân Tuệ nhìn qua Bạch Kỳ rồi lạnh nhạt hỏi:

– Ngươi thắc mắc gì?

Bạch Kỳ lần trước đã bị Ngân Tuệ cho vào cơn “ác mộng kinh hoàng” nên giờ đây mỗi lần nhìn Ngân Tuệ đều khiến hắn sợ hãi run rẩy.

– Tuệ tỷ… Ta, ta… Đệ đệ… xin được phép không… tham gia vào vụ này… có được không? – Bạch Kỳ rủn rẩy lắp bắp nói.

Bạch Kỳ nói cũng phải, vì hắn vốn không biết chiến đấu, lại vô cùng yếu ớt, thế mà hắn lại tham gia vào một cuộc chiến toàn cao thủ như thế thì Bạch Kỳ hắn làm sao mà chịu nổi.

– Không được, ngươi là nhân tố quan trọng, tuyệt đối phải có mặt trong cuộc chiến – Ngân Tuệ cười lạnh – Với lại ngươi bất tử, không chết được đâu mà lo, chỉ chịu đau chút ít thôi.

Bạch Kỳ khóc không ra nước mắt, bị đánh thì hắn chịu đau thật, nhưng đau tới mức chết đi rồi được hồi sinh lại để chịu đau tiếp thì ai mà muốn, nhất là một công tử hào hoa phong nhã dụng bút không dụng kiếm như hắn càng không chịu nổi.

Tuy nhiên khóc thì khóc, Bạch Kỳ vẫn không thể thay đổi được kết quả nên đành ngậm ngùi nuốt đắng cay. Chỉ trách bản thân quá yếu, bị người ta xoay như dế, hết Vô Diện dắt vào đây rồi lại bị Ngân Tuệ hành hạ, nếu Bạch Kỳ mà biết Ngân Tuệ là người của Vô Diện, chắc hắn còn khóc thét hơn nữa.

– Tới đệ tới đệ! – Vũ Nhật nhanh nhảu vẫy tay.

– Con gà ngươi có ý kiến gì? – Ngân Tuệ hỏi.

– Là đệ thắc mắc chứ không có ý kiến – Vũ Nhật đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng lên trời nói – Tuệ tỷ nói lại một lần nữa được không, cái gì mà nội chiến? Tự dưng đang yên đang lành, chúng ta lại gây sự trước chẳng phải là tự rước họa vào thân không? Còn kẻ địch, đâu ra mà đông vậy, có phải tỷ nói nhầm số lượng kẻ địch không đó?

– Đúng là ta đã nói nhầm rồi – Ngân Tuệ gật đầu thong thả nói – Kẻ địch không chỉ là toàn bộ người ở Yêu thành, mà còn có một vài kẻ không mời mà tới nữa… À… đúng hơn là ta mở cửa cho chúng tự tới chứ ha ha ha.

– Móa… – Vũ Nhật khóc thét – Đùa cái gì vậy? Nhìn lại ở đây mà xem, chỉ có mỗi ta với thằng Dã Trư này là đạt cảnh giới Bán Tiên, còn lại đều là Đại Yêu cả. Hai con nhóc hồ ly này dù có hợp thể lợi hại tới đâu chăng nữa cũng đách cầm cự được lâu với một đám thiên tài kia, rồi con heo vô dụng này ngoài ba cái năng lực sao chép tầm phào thì ăn được ai, rồi thằng trâu này một mình nó cân hết cả vài trăm ngàn kẻ địch chắc? Vũ Nhật ta đây có siêu nhân tới đâu cũng không gánh hết được cả lũ đâu… Đã vậy, ta còn phải ở đây chờ Ngân Tuệ ngươi hay Môn Chủ gọi thì mới được tham chiến… Mọe! Thế thì đánh đấm cái *** gì nữa.

Không khí khắp gian phòng im ắng sau màn phát tiết của Vũ Nhật. Ngân Tuệ bỗng hừ lạnh cắt ngang không gian im ắng ấy rồi nói:

– Ngươi nghĩ cuộc nội chiến này mang ý nghĩa là gì? Kẻ địch thật sự là ai? Tại sao lại có nội chiến?

– Nội chiến là… – Vũ Nhật gãi cằm nói – Là cuộc chiến nội bộ của Yêu tộc, còn kẻ địch tất nhiên là những tên nội gián, phản bội, nằm vùng… như vậy… hả? hả? hả?

Vũ Nhật nói tới đây thì há hốc mồm, tay chỉ thẳng lên trần nhà, nơi Vũ Nhật ám chỉ là Yêu thành, kinh hãi nói:

– Đừng nói với ta là toàn bộ bọn chúng đều phản bội nhá?

– Không phải toàn bộ, vẫn còn vài người không bị như cặp Tam Nhãn Linh Hầu, Vân Phi bất tử miễn nhiễm độc tố, và nhân vật mang tầm quan trọng còn hơn cả Bạch Kỳ trong sự kiện lần này… Miêu Hoàng Lăng Trúc Thanh. Những người đó và chúng ta ở đây, chính là lực lượng còn sót lại duy nhất ở Yêu thành này chưa bị “nhiễm”, vì vậy nên muốn sống sót thì… vùng vẫy đi hà hà hà.

Ngân Tuệ cười một cách lành lạnh, tiếng cười khiến cả đám đều rợn tóc gáy, đúng là cười nghe chả khác gì Vô Diện, có lẽ Ngân Tuệ theo Vô Diện lâu nên đã học thói cười đó của Vô Diện rồi.

Tiếp theo đó, Vũ Nhật không làm ồn nữa, bởi hắn nghe tới kẻ địch thật sự của cả đám đã khiến Vũ Nhật câm lặng không thốt nên lời rồi. Bạch Kỳ thì nghe tới việc đối đầu với cả Yêu thành lẫn toàn bộ đám thiên tài Thập Nhị Yêu đã sợ hãi rồi, giờ còn lòi thêm ra một đám kẻ địch khủng bố hơn nữa khiến hắn liền mất niềm tin vào cuộc sống cho dù hắn có bất tử đi chăng nữa. Cuộc chiến này, quả thực không hề cân sức một tí nào.

– Song Khả! Bắt đầu đi.

Ngân Tuệ phân nhiệm vụ xong thì bắt đầu tiến hành kế hoạch, việc đầu tiên chính là việc của Song Khả. Hai đứa nhóc này không tham chiến, nhiệm vụ cũng rất đơn giản nhưng lại khó ai dám làm, bởi đó chính là… đi chết.

Chính giữa căn mật thất to lớn chính là một đại trận đã được Ngân Tuệ lập ra, tên gọi của nó là: “Tế Hồn Trận”. Tác dụng thì chưa rõ, nhưng cái tên đã nói lên tất cả, trận này để khởi động thì việc đầu tiên chính là tế hồn, và kẻ hiến tế chính là Song Khả. Còn tại sao lại là Song Khả, đó là vì linh hồn lực của hai đứa nhóc ấy mạnh, tâm năng cao và đặc biệt là thiên phú Huyễn Thuật của Song Khả.


Song Khả lại chẳng cảm thấy lo lắng hay sợ hãi gì trước vụ hiến tế, hai đứa nhóc cười hí hửng bay vào giữa tâm trận, đôi mắt trong sáng ngây thơ nhìn qua Đại Tượng rồi cười tít mắt nói:

– Tạm biệt Đại Tượng ca, gửi lời chào của Song Khả đến mọi người… và mẹ!

Đại Tượng xúc động, tay nắm chặt nhưng lại không thể cất bước tới lôi hai đứa nhóc ấy ra khỏi Tế Hồn Trận được. Trước kia trong nhóm Minh Nguyệt, Song Khả và Đại Tượng rất thân nhau, hai đứa nhóc ấy hay leo lên đầu, bám lên sừng, đứng trên vai Đại Tượng mà chơi đùa. Giờ đây nhìn hai đứa nhóc ngây thơ ấy đi vào chỗ chết, mặc dù nó đã lộ bản thể là Huyễn Mộng Dương, nhưng đối với Đại Tượng, Song Khả vẫn là hai thằng nhóc “thiểu năng” ngây thơ. 

Ngân Tuệ biết cảm xúc của Đại Tượng ngay lúc này rất rối loạn, nàng chỉ thở dài rồi nói nhỏ:

– Ngươi có tin ta không?

Đại Tượng nhìn qua Ngân Tuệ, tin hay không ư? Ai cũng biết Ngân Tuệ là một người mưu mô xảo quyệt hàng đầu, chính Đại Tượng cũng đã khốn khổ biết bao nhiêu năm trời mà vẫn không biết lời của Ngân Tuệ liệu có đáng tin hay không? Nhưng lần này, và cũng như những lần trước, Đại Tượng chỉ khẽ gật đầu biểu lộ hắn đã từng tin và sẽ tin Ngân Tuệ, dù hắn có bị lừa vô số lần đi chăng nữa. Có lẽ Đại Tượng bị lừa nhiều nên quen rồi, tin hay không cũng như nhau thôi, kết quả vẫn nằm trong lòng bàn tay Ngân Tuệ.

Ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt ở tâm Tế Hồn Trận. Hai đứa nhóc Song Khả vừa rồi còn cười tươi lơ lửng ở đó giờ đã bị một luồng sáng thiêu đốt mất xác, sinh mệnh nhanh chóng tan biến mất cùng với tiếng cười hồn nhiên của chúng. Tế Hồn Trận nhờ đó mà bắt đầu vận hành, từng luồng linh khí vờn quanh, các đồ hình chuyển động, cả căn mật thất trong phút chốc liền sáng bừng lên.

-☉———-☉———-☉-

Yêu thành.

Ngày hôm nay khắp nơi đều xôn xao bàn tán, chủ đề chính là việc Ngân Tuệ, vị Minh Chủ được bầu chọn qua một thời gian dài im hơi lặng tiếng bổng mở một cuộc họp quan trọng ở Thập Nhị Điện, triệu tập toàn bộ nhóm thiên tài của Thập Nhị Tộc tới đó. Theo như nhiều thông tin rò rỉ từ Thập Nhị Điện, thì đây là lần đầu tiên nhóm thiên tài được Thập Nhị Tộc cử tới chiến trường viễn cổ đã tập hợp lại. Xem ra đây là dấu mốc chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn rồi.

Tầng cao nhất của Thập Nhị Điện, tại một đại sảnh rộng lớn với một chiếc bàn tròn trang trọng được bố trí chính giữa căn phòng. Bốn mươi hai nhân vật thuộc vào top những người có thực lực mạnh nhất của Yêu tộc trong chiến trường viễn cổ đang có mặt nơi đây. Mặc dù đây không phải là toàn bộ, bởi qua thời gian đã có nhiều người ngã xuống, và cũng có nhiều người từ bên ngoài thể hiện sức mạnh áp đảo để được có một ghế tại Thập Nhị Điện nên số lượng thay đổi liên tục. 

Tuy nhiên chuyện thay đổi, hay có ai đó chết đi, có ai đó thế vào đều không khiến những kẻ này quan tâm, bọn họ chỉ quan tâm đến người cùng tộc mà thôi, đó chính là điều hiển nhiên tồn tại suốt bao nhiêu năm tháng ở Thập Nhị Tộc, và cho dù đây chỉ là chiến trường của một nhóm cảnh giới thấp, thì mối hiềm khích của Thập Nhị Tộc vẫn tồn tại.

Quanh chiếc bàn tròn, bốn mươi hai người ngồi riêng lẻ ở bốn mươi hai vị trí, duy chỉ có Ngân Tuệ là đứng, còn lại tất cả đều ngồi yên lặng. Người chống cằm, kẻ nhắm mắt, có người hờ hững liếc ngang dọc rồi nhìn về Ngân Tuệ với vẻ khó hiểu. Ngân Tuệ mời gọi cả đám đến đây để làm gì? Trong khi cô ta cứ đứng yên nhìn quanh như thế, còn đám ở đây cũng yên lặng không hỏi một lời.

Yên lặng trải dài khoảng nửa ngày trời, cuối cùng cũng có kẻ lên tiếng, đó là Tử Minh, nhân vật xem như có tiếng nói lớn nhất ở đây rồi. Thân phận là đệ nhất thiên tài Điểu tộc, nằm trên cả Thập Nhị Tộc, lại là Hỏa Phượng Hoàng nổi danh nên ai cũng ngầm định Tử Minh có thực lực vô cùng mạnh.

– Ngân Tuệ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? – Tử Minh thở dài nói – Cái chức Minh Chủ ấy từ khi vào tay ngươi thật không có tác dụng gì ngoài một cái tên gọi, bây giờ ngươi dùng cái tên gọi ấy để triệu tập chúng ta thì cũng phải có một lý do rõ ràng chứ? Im lặng như vậy không phải là phong thái thường ngày của ngươi thì phải?

Ngân Tuệ nở nụ cười, nhàn nhã vuốt tóc qua mang tai, chạm vào cái sừng cong của mình rồi nói:

– Phong thái thường ngày của ta? Ngươi biết được hay sao?

Tử Minh nhất thời câm lặng, thì một người khác đã đập bàn ầm một tiếng, đứng phắt dậy quát:

– Minh Chủ cái ***, ông đây phải nghe con nhóc láo lếu như mày chỉ dạy sao? Không có gì để nói thì giải tán, tao không có hứng ở đây với lũ dở người tụi bay.

Người vừa đập bàn là tên mặt mày mày góc cạnh thô kệch, thân hình lại mảnh khảnh gầy yếu, nhưng trông khí tức lại rất mạnh bạo. Hắn tên thường gọi là Lý Tỳ, nổi tiếng cộc cằn, lại là một tên đứng đầu đại diện cho Mã tộc.

Lý Tỳ vừa đứng phắt lên quay người định bỏ đi thì một bàn tay bỗng đưa lên vai gã rồi giữ chặt gã lại. 

Lý Tỳ cảm thấy mình như bị một tảng núi đè lên vai, gã quay mặt lại nhìn người đang giữ chân mình. Đó là Dã Trư, một người vốn im lặng không lên tiếng như mặt mũi thân hình còn dữ tợn bặm trợn hơn cả gã.

Lý Tỳ vốn chả sợ ai, gã vùng vai hét:

– *** mẹ mày muốn gì, không thả vai tao ra thì đừng trách, ở đây tao thấy Trư tộc của mày chỉ còn mỗi mình mày thì phải? Không muốn chiến trường viễn cổ mất chỗ đứng của mấy con heo mày thì…

Lý Tỳ nói chưa hết câu thì Dã Trư đã dùng lực nhấn mạnh gã xuống đất.

Rốp… Lý Tỳ nghe xương bả vai mình vang lên tiếng rứt vỡ. Trọng lực toàn thân bỗng chốc tăng lên khủng khiếp, giống như hắn bị vô vàn hòn núi đè lên người vậy, dù Lý Tỳ có cố chống cự tới đâu thì thân thể mảnh khảnh của hắn lại giống như những khúc gỗ mục đang chỗ đỡ một căn nhà bằng đá vậy.

Ầm ầm… mảng gạch nơi Lý Tỳ đặt chân vỡ nát, gã bị Dã Trư nhấn ngập vào lòng đất.

Lý Tỳ gào rú, lao nhanh ra khỏi vũng đất lún, người gã bộc phát chân khí ào ạt, tay rút ra một thanh đại đao nhằm chém vào người Dã Trư.

Dã Trư bóp chặt bàn tay lại, gồng người nổi lên gân guốc trông vô cùng dữ tợn, vung nắm đấm thẳng về thanh đại đao của Lý Tỳ mà không hề sợ hãi.

Ngay lúc nắm đấm của Dã Trư sắp va chạm vào lưỡi đao của Lý Tỳ, một thân ảnh bỗng thoắt một cái xuất hiện chắn lại.

Hai dải lụa mỏng manh bay luồn tới, một cái cuốn nắm đấm của Dã Trư khiến Dã Trư dừng động tác, một dải lụa khác lại chắn trước lưỡi đao của Lý Tỳ khiến đao của Lý Tỳ không thể tiến tới nửa phân. 

Lý Tỳ và Dã Trư gầm gừ nhìn nhau nhưng không hề phát tiết nữa, bởi người ngăn họ lại là Yến Linh, Mỹ Linh Hầu mà Lý Tỳ gã dù ngông cuồng cũng không muốn đắc tội đến loại này.

Yến Linh ngăn Dã Trư và Lý Tỳ lại thì lạnh mặt nhìn toàn bộ người ở đây một lượt, nàng đang cực kỳ tức giận bởi xảy ra xung đột như vậy mà lại không một ai phản ứng gì cho đến khi nàng ra tay cản lại. Lúc nhìn qua Tôn Viên, nàng nhíu mày khiến Tôn Viên đâm hoảng nên vội nói:

– Ế, lão Tôn định ra tay nhưng thấy nàng muốn chặn nên lão Tôn nhường nàng đó chứ?

– Ta không hỏi ngươi – Yến Linh cắt lời Tôn Viên rồi nói – Ta muốn hỏi toàn bộ lũ người đang có mặt ở đây? Các ngươi rốt cuộc tới chiến trường viễn cổ này để làm gì? Để nhìn kẻ khác chết thay à? Chỉ cần kẻ chết không phải là người của mình thì các ngươi không thèm quan tâm tới chút nào phải không? Tới lúc những kẻ không liên quan ấy chết hết rồi cũng sẽ tới lượt các ngươi thôi, chẳng lẽ các ngươi ngu ngốc đến nỗi không biết đến chuyện này à? Các ngươi nghĩ chỉ mỗi mình mình tộc của mình là đủ để đối phó với toàn bộ Thiên Sứ hay Thần Ma hay sao?

Yến Linh giận giữ nói ra hết nỗi bực tức, nàng thật sự không hiểu nổi tại sao lũ người này lại mang cả hiềm khích của Thập Nhị Tộc vào tận đây trong khi họ đang cùng một chiến tuyến, khi chết là sẽ chết chùm.

Hơn bốn chục người ở đây câm lặng không nói gì, đến bây giờ, Ngân Tuệ mới cất tiếng cười trong trẻo mang nét khiêu khích:

– Yến Linh tỷ nói rất đúng, nhưng đáng tiếc là bọn chúng không phải vì ngu ngốc mà nhắm mắt làm ngơ thế sự như thế đâu. Nếu chúng là người của Yêu tộc, chúng tất sẽ vì Yêu tộc mà bỏ qua hiềm khích, đồng lòng chiến đấu… Dù sao thì một cái hiềm khích nho nhỏ làm sao có thể sánh bằng kết quả khi Yêu tộc chúng ta thua cuộc chiến này được.

– Ngân Tuệ! Ý của ngươi là sao? Ngươi nói chúng ta không phải là người của Yêu tộc là ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói toàn bọ chúng ta là kẻ phản bội?

Người vừa lên tiếng là Tề Hạo, một người tuy hành sự lãnh khốc vô tình, nhưng luôn hướng tới lợi ích chung nên việc Ngân Tuệ quy kết cả đám ở đây nói chung và Tề Hạo nói riêng không phải là người của Yêu tộc làm Tệ Hạo vô cùng tức giận.

Không chỉ riêng Tề Hạo, mà sau khi Tề Hạo phát lời thì nhiều người khác cũng hùa theo lớn giọng nổi giận.


Đại sảnh lúc trước im lặng, nhưng bây giờ lại ồn ào như cái chợ, tất cả đều nhắm về Ngân Tuệ mà truy vấn.

Ngân Tuệ đợi cả đám bọn chúng nhẹ giọng dần thì cười lạnh rồi nói:

– Yến Linh tỷ, tỷ nghĩ xem… cái gì, thứ gì và điều gì dễ dàng chi phối mọi hành động, lí trí, suy nghĩ và tu duy của một người phải đi theo nó.

Yến Linh hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nàng suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Dục vọng.

Ngân Tuệ gật đầu rồi nói tiếp lời của Yến Linh:

– Đúng, nhưng chưa đủ, ví như Thái Yên.

Ngân Tuệ chỉ tay thẳng về Cuồng Long Thái Yên đang ngồi cạnh Tề Hạo.

– Thái Yên không dễ gì bị dục vọng chi phối, bởi cô ta có một lý trí sắt đá, tinh thần kiên định truy cầu sức mạnh. Tuy nhiên Thái Yên vì bại trận trước tỷ, cảm thấy kém cỏi hơn so với kẻ khác nên cô ta sẽ truy cầu thứ sức mạnh để giúp cô ta vượt qua nỗi tủi hổ khi thất bại, và khi đó, thứ chi phối Thái Yên sẽ là lòng ham muốn sức mạnh, đó là tham.

Ngân Tuệ lại chỉ tay về Tĩnh Vinh, cô nàng Dương tộc một mắt từng bị Bạch Kỳ “bóp vú”.

– Tĩnh Vinh, cô ta không có dục vọng, không có lòng tham, nhưng cô ta vì bị Đan Chi khoét một mắt mà đâm ra thù hằn, từ nỗi thù hắn ấy sinh ra giận giữ không thể kiểm soát, và cô ta để một thứ khác ngấm ngầm nắm giữ mình, đó là cuồng bạo.

Ngân Tuệ đưa tay về Tử Minh, giọng lạnh nhạt nói:

– Tử Minh, ngươi nghĩ rằng mình hoàn hảo, thân phận to lớn, bản thể hùng mạnh, ngươi nghĩ chỉ bấy nhiêu đó sẽ khiến nhiều người khác phải đố kỵ với ngươi… nhưng không, ngươi mới chính là kẻ đố kỵ với kẻ khác, quá khứ của ngươi, kẻ không có tình thương của cha mẹ sẽ luôn đố kỵ với những người có gia đình. Ngươi chỉ có một thân một mình, mãi mãi một mình nên sự đố kỵ của ngươi khi nhìn người khác bạn bè sum vầy hay gia đình tụ họp sẽ càng lớn hơn nữa. Và khi vào đây, chính sự đố kỵ của ngươi đã điều khiển ngươi.

– Ngân Tuệ… Rốt cuộc ngươi đang muốn nói gì? – Tử Minh bị nói trúng tâm sự nên vội cắt lời Ngân Tuệ.

– Tề Hạo, ngươi chính là bị sự kiêu ngạo chi phối – Ngân Tuệ lờ đi câu nói của Tử Minh mà lại hướng tay về Tề Hạo rồi nói.

– Lư Bồng, ngươi chính là bị lòng dâm dục chi phối.

– Vân Hào, ngươi chính là bị…

.

.

.

.

Ngân Tuệ dường như không quan tâm tới lời của Tử Minh hay những kẻ khác đang muốn cắt lời của nàng. Ngân Tuệ một mạch chỉ tay từng người mà nói ra từng thứ đang chi phối họ, có người bị một, có người lại bị nhiều loại chi phối. Đến cả Tôn Viên hay Yến Linh cũng bị Ngân Tuệ chỉ thẳng mặt, nhưng với hai người thì Ngân Tuệ lại bảo Tôn Viên và Yến Linh có thể chế ngự được nó.

Sau khi vạch tội từng người một, Ngân Tuệ mới thu tay về rồi thở dài tiếc nuối, giọng âm trầm:

– Những thứ ta vừa nói, các ngươi nghe có quen không? Đúng vậy, chúng chính là biệt danh của Thất Quỷ, bảy con quỷ đáng sợ nhất của Thần Ma Nhất Tộc, và cũng là bảy con quỷ tồn tại trong tất cả chúng ta. Chỉ có điều, ai chế ngự được nó, ai vượt qua được nó, và ai sẽ bị nó điều khiển mà thôi. Tất cả các ngươi đều bị điều khiển nhưng không hề hay biết, các ngươi ai cũng ngầm đoán có kẻ nội gián trà trộn vào Yêu tộc chúng ta, tuy nhiên các ngươi lại không ngờ rằng… chính các ngươi mới là nội gián, một con rối bị những sợi dây vô hình điều khiển.

Nói đến đây, gần bốn mươi con người ở đây, trừ Tôn Viên, Yến Linh và những người đi theo Ngân Tuệ ra, thì những người còn lại bắt đầu có biểu hiện lạ… Đôi mắt của họ dần dần mờ đục rồi chuyển thành một màu đen tuyền mù mịt.

– Đúng vậy – Ngân Tuệ lắc đầu nói – Cuộc nội chiến này, thực chất… chính là cuộc chiến giữa Yêu tộc và Thần Ma. Chỉ có điều… nội gián của Thần Ma có phần hơi đông thì phải.

Ngân Tuệ vuốt cánh tay trái, nàng nhảy phốc người ra sau né được một luồng đao quang vừa xoẹt ngang qua đầu nàng.

Gần đó, Lý Tỳ lần trước bị Dã Trư chặn lại bỗng hét lớn, đôi mắt đen tuyền bốc ra khí tức kì quái, tay cầm đại đao lao tới chém Dã Trư.

Cặp song hồ Lạc Ngân và Lạc Huyên không bị chi phối, cả hai lập tức hành động theo phân phó của Ngân Tuệ trước đó… ngăn cản Hỏa Phượng Hoàng Tử Minh. Lạc Ngân nổi lửa, Lạc Huyên hóa băng sương, cả hai liền hợp thể thành Băng Hỏa Hồ lao vút tới Tử Minh đang có ý định đuổi theo Ngân Tuệ.

Hỗn loạn nhanh chóng diễn ra, Tôn Viên cười một tràng to rồi rút cây bổng lớn đập đầu tên đang ngồi cạnh mình đang chuẩn bị đứng dậy.

Yến Linh bất ngờ trước biến chuyển này, nàng nhìn qua một lượt thì phát hiện khí tức Thần Ma đang cuồn cuộn bọc lấy những người có cặp mắt chuyển thành màu đen. Qua lời của Ngân Tuệ, Yến Linh đã hiểu ra điều gì đang xảy ra rồi, tất cả bọn họ đã bị chi phối, và kẻ chi phối chính là Thất Quỷ.

-☉-

Tại một nơi nào đó ở chiến trường viễn cổ, bảy Thần Ma cao lớn, mỗi người đeo một cái mặt nạ kỳ lạ nhiều hoa văn đang nhìn vào một tấm màng mờ ảo treo giữa trời. Tấm màn ấy như một tấm gương soi đang chiếu cảnh hỗn chiến Thập Nhị Điện. Chỉ có Ngân Tuệ và một vài người chưa bị chi phối đang chiến đấu với hơn ba mươi mấy kẻ bị chi phối. Bên ngoài Thập Nhị Điện, hơn trăm nghìn Yêu nhân với đôi mắt đen ngòm đang ào ào kéo tới bao vây Thập Nhị Điện. Gần như toàn bộ Yêu thành đã bị chi phối gần hết rồi, nhưng kẻ không bị chi phối giống như cừu giữa đàn sói, đang cố gắng vùng vẫy vô ích mà thôi.

– Bị phát hiện rồi hà hà hà.

Một nữ nhân quyến rũ đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo cười trong trẻo cất tiếng.

– Chúng ta cũng nên góp vui chứ nhỉ? – Một nam nhân mang mặt nạ khác nói.

Đứng trước tấm màn theo dõi Yêu thành, một nam nhân tóc dài óng ả, mang một chiếc mặt nạ hình vòng xoáy cất giọng lạnh lẽo:

– Nỗi giận khi cô ta cướp đi Địa Châu vẫn còn đọng trong lòng ta, chúng ta muốn âm thầm cướp lại Địa Châu, nhưng ả ta lại muốn động thủ trước vậy thì… Được thôi.

Nam nhân mang mặt nạ vòng xoáy quay người lại, nhìn sáu kẻ mang mặt nạ khác rồi hùng hồn nói:

– GIẾT!

Thất Quỷ, mỗi kẻ cười một cách cuồng bạo, man rợ, khiêu khích, quyến rũ… nụ cười của chúng vang vọng cả một góc trời rồi tan biến mất. Bảy con quỷ đang hướng đến Yêu thành, nơi mà cuộc chiến giữa Yêu tộc và Thần Ma chính thức bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.