Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 122: Thật thà thẳng thắn thường thua thiệt
– Quác… thằng quáng gà này còn bám theo tụi tao làm đách gì?
Tôn Viên, Vân Phi và Bạch Kỳ vừa bỏ đi không lâu, Vũ Nhật đã dùng tốc độ đáng kinh ngạc vọt nhanh theo sau ba người. Người vừa lên tiếng tất nhiên là Vân Phi, hắn nhận ra Vũ Nhật đang lẽo đẽo đi đằng sau nên có vẻ bực bội nói tiếp:
– Muốn chữa bệnh thì đợi đại tỷ của tao về rồi tính. Đằng nào mày chả nằm lì trên nóc
Thập Nhị Điện, tới lúc đó tao tới tìm mày là được chứ gì, chứ bây giờ có bám theo đít tao cũng chả chữa được bệnh quáng gà của mày đâu?
– Ai… Phi ca à, tiểu đệ không phải muốn chữa bệnh, tiểu đệ chỉ muốn nhập bọn cùng ba vị đại ca thôi mà – Vũ Nhật lí nhí nói, hắn thầm than khổ trong lòng không ngớt, không ngờ một người như hắn lại phải van xin để đi theo ba tên này.
– Nhập bọn?
Cả ba tên Tôn Viên, Vân Phi và Bạch Kỳ đều trố mắt đồng thanh nói. Cả ba sau đó đưa mắt nhìn nhau giống như đang âm thầm truyền âm trao đổi gì đó. Nội dung trao đổi cũng không có gì đáng nói, chỉ thắc mắc tại sao một thằng ất ơ ngủ như chết vừa tỉnh lại đã tìm bọn này nhập bọn là thế nào? Có âm mưu gì chăng? Mà ba người cũng có phải dạng nhóm thiên tài “nguy hiểm” gì đâu, trừ Tôn Viên ra thì còn lại cũng thuộc dạng tầm tầm không có gì quá nổi trội như đám ở Thập Nhị Điện. Vũ Nhật muốn nhập vô hội “rảnh rỗi sinh nông nổi”, không có gì làm nên đang đi tán gái của cả ba làm gì? Chẳng lẽ cũng vì mục đích chinh phục thánh nữ?
– Thằng quáng gà này muốn tranh đoạt thánh nữ với lão trư á? – Bạch Kỳ vừa nghe Tôn Viên và Vân Phi bàn luận đến nội dung thánh nữ thì hét toán lên.
– Má… thằng đần này – Vân Phi làm ngay một bạt tai cho Bạch Kỳ rồi nói – Mày làm đách gì có tư cách mà tranh với chả đoạt.
– Đúng rồi, lão Tôn dẫn mày đi chỉ để cho mày quen cách tiếp xúc với con gái hơn thôi, trình đâu mà tán mấy bà chằn đó.
Tôn Viên dù sao cũng là “hoa đã có chủ”, chỉ là dẫn Bạch Kỳ dạo dạo nhằm chia sẻ kinh nghiệm từng trải mà thôi. Mặc dù kinh nghiệm chẳng có bao nhiêu, nhưng tài chém gió trước Yến Linh thì nhiều nên cũng đủ để Bạch Kỳ sử dụng. Chứ nếu Tôn Viên mà đi tán gái thật, có lẽ Yến Linh đã lật tung cả Yêu thành lên để xử tội hắn rồi.
– Ấy không không… Tiểu đệ không có ý đó, tiểu đệ vừa ngủ dậy nên không quen biết ai ở Yêu thành này cả. Vừa hay nghe qua tiếng tăm lẫy lừng của hầu ca một người địch vạn Thiên Sứ, lại có hai huynh đệ oai danh lẫm liệt như Phi ca và Kỳ ca đây bên cạnh nên tiểu đệ vô cùng hâm mộ, muốn được theo chân ba vị đại ca để học hỏi kinh nghiệm.
– Mình cũng có oai danh à? – Vân Phi gãi cằm nói, từ lúc đặt chân tới chiến trường viễn cổ, hắn có làm ra trò trống gì đâu mà một tên ngủ như chết này lại biết tới hắn.
– Thôi mặc kệ nó, đường ở Yêu thành này không phải của riêng ai, nó muốn đi đâu thì đi – Tôn Viên một lần nữa phủi đít quay đi, chả thèm ngó ngàng gì tới Vũ Nhật nữa.
Vân Phi và Bạch Kỳ cũng chả thèm liếc nhìn lấy Vũ Nhật một lần, quay người đi theo Tôn Viên.
“Móa… ba thằng đần này chảnh chó vậy?” – Vũ Nhật thiếu điều muốn chửi ầm lên.
Than trách số khổ không ngừng, thiên tài không ai biết như hắn vậy mà lại đeo bám như thằng ăn xin như thế này thật mất mặt, nhưng cũng may là nhờ không ai biết Vũ Nhật là ai nên có mất mặt cũng là hắn tự suy diễn mà thôi.
– Ý…
Ba tên vừa đi không bao lâu thì Bạch Kỳ bỗng nhìn về một hướng rồi bất ngờ kinh hỷ nói.
Tôn Viên và Vân Phi vội nhìn theo. Vừa nhìn thấy đối tượng mà Bạch Kỳ đang nhắm tới, nhất thời cả Tôn Viên lẫn Vân Phi đều có phản ứng khác nhau, nhưng cũng đồng thời bất ngờ nói:
– Đệt… sao trùng hợp vậy? – Tôn Viên biểu tình có vẻ khó chịu.
– Má… là con lươn điện điên điên này – Vân Phi lại mang dáng vẻ khó chịu hơn cả Tôn Viên.
Đối tượng mà Bạch Kỳ vừa nhắm tới, lại chính là “cuồng long” Thái Yên, cô nàng cuồng chiến trong nhóm Tề Hạo đã đụng độ với nhóm của Vân Phi vào đại hội sừng Ngọc Kỳ Lân trước kia. Và Thái Yên này cũng tính như kẻ thù không đội trời chung với Yến Linh – vợ Tôn Viên nên Tôn Viên nhìn thấy cô nàng xuất hiện trước mắt thì có vẻ không muốn dây vào lắm. Yến Linh từng truy sát Thái Yên tới loạn cả Yêu thành nên thù này của hai người tương đối lớn. Tôn Viên mặc dù không liên quan gì lắm đến xích mích của vợ và người khác, nhưng để Thái Yên gặp hắn thì sự việc cũng chả tốt đẹp gì.Còn Vân Phi, chẳng qua là gặp lại con “lươn điện” từng đòi sống đòi chết đánh với đại tỷ Minh Nguyệt cùng cả nhóm nên cũng ngứa mắt khi gặp lại đối thủ cũ.
– Dẹp dẹp… bỏ qua con điên ấy gấp – Vân Phi đẩy Bạch Kỳ qua một bên.
Tôn Viên cũng nhanh chóng lảng đi, thà tìm bình yên còn hơn đụng tới Thái Yên, lúc đó vợ mình xuất hiện lại thôi thôi đủ chuyện.
Ấy vậy mà Bạch Kỳ dường như còn luyến tiếc nhìn ngắm Thái Yên như kiểu bị tiếng sét ái tình đánh trúng, mắt nhìn Thái Yên không rời. Tuy nhiên Bạch Kỳ cũng nhanh chóng bị hai đại ca lôi đi, nhưng chưa đi được vài bước, Vũ Nhật cũng phát hiện ra Thái Yên gần đó nên bỗng hét toáng lên vẫy chào:
– Ô hô… trùng hợp quá, lại gặp cuồng long Thái Yên ngay giữa phố thế này? Mỹ nữ… tiểu đệ ở đằng này nè!
– Đậu má thằng quáng gà – Tôn Viên và Bạch Kỳ đồng thanh chửi.
Thái Yên vẫn mái tóc đen ngắn búi cao, trang phục vàng đen quen thuộc, cùng với vẻ mặt lạnh lùng đăm chiêu, nhưng nét xinh đẹp ngạo mãn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt nàng, chỉ là nét ngạo mạn ấy đang bị che khuất bởi ánh mắt buồn chán. Thái Yên buồn vì bản thân thất bại liên tiếp, từ lúc gặp Minh Nguyệt, vẻ ngạo mạn của nàng đã bị đánh vỡ, đến khi gặp Yến Linh, vẻ ngạo mạn ấy còn bị đánh nát mới thành một Thái Yên như ngày hôm nay. Tuy nhiên Thái Yên vẫn chưa từ bỏ hy vọng thúc dục bản thân ngày một mạnh hơn, không thể vì thua một hai người mà bỏ cuộc trên con đường cường giả được. Nhưng ánh mắt chán nản của nàng đang hiện diện, chính là vì Thái Yên không biết làm cách nào để mạnh hơn được nữa. Tu luyện ư? cảnh giới có thể cao, nhưng trình độ và kỹ năng mới là chính yếu, những thứ đó Thái Yên đã cố gắng đến cực hạn của bản thân rồi, kết quả nhận được, vẫn là thất bại.
Đang cất bước giữa dòng người đông đúc, mặc dù ai đó xung quanh chợt nhận ra Thái Yên đều nhanh chóng tránh xa, dù sao cái danh cuồng long cũng thật quá dữ dội rồi, chả ai dám động vào. Thái Yên cũng không quan tâm đến điều đó, chỉ duy có kẻ tự dưng lại gọi thẳng tên nàng nghe như quen biết lắm nên khiến Thái Yên tò mò nhìn sang.
– Móa mày… con gà chết bầm – Vân Phi mặc dù không sợ Thái Yên, nhưng hắn không muốn vướng vào con lươn điện đó nên vội nói – Được rồi, giao con heo này cho mày, tự xử đi, giúp nó tiếp cận được con lươn đấy là coi như mày có tư cách để nhập bọn với tụi tao… Hầu ca?
Vân Phi nói xong thì chuẩn bị gọi Tôn Viên cùng nhau lẩn mất, nhưng vừa cất tiếng gọi hầu ca thì đã không thấy bóng dáng Tôn Viên đâu: “Đệt… hầu ca chuồn lẹ vãi”
Vân Phi cũng cũng không nhiều lời, quay người lẩn vào dòng người trốn mất.
Đến khi Thái Yên nhìn qua, chỉ thấy người vẫy tay gọi mình là một tên nhắm tịt mắt, tóc ngắn ngủn như có như không. Bên cạnh hắn là một tên thư sinh mặt trắng, tóc dài trắng, trang phục cũng trắng nốt, nhưng trông hắn có vẻ anh tuấn hơn xa so với tên nhắm mắt kia.
Thái Yên thấy tên nhắm mắt ấy vẫy mình liên tục nên cũng tò mò đi qua, dù sao nàng cũng đoán ra tên đó là Vũ Nhật, “thanh niên ngủ ngày” nổi tiếng ở Thập Nhị Điện.
– Ngươi là Vũ Nhật – Thái Yên vừa đi tới bên này đã nói gọn – Gọi ta có việc gì?
“Nhận ra mình rồi, nhận ra mình rồi” Vũ Nhật trong lòng vui sướng khôn nguôi, cuối cùng cũng có người nhận ra hắn mà không cần hắn phải giới thiệu. Vũ Nhật nén vui mừng nói:
– Không có gì, tiểu đệ nhìn thấy người nổi tiếng nên nổi hứng muốn làm quen thôi – Vũ Nhật thật thà nói, nói xong hắn bỗng nhìn sắc mặt của Thái Yên mà thầm than khổ – “Chết mẹ, nói nhầm rồi”
Người ở Yêu thành ai chả biết sự kiện Thái Yên bị Yến Linh truy sát, nhờ đó mà Thái Yên càng nổi danh hơn. Bây giờ Vũ Nhật nói như vậy chả khác gì đổ thêm dầu vào lửa, nhắc đến chuyện cũ khiến ánh mắt buồn chán của Thái Yên lúc đầu như tóe lên vài tia lửa điện, chỉ trong khoảnh khắc có thể bắn ra bên ngoài.
Vũ Nhật phản ứng nhanh, vội kéo Bạch Kỳ qua chịu trận.
– À thật ra không phải vậy, người muốn làm quen Yên tỷ chính là vị đại ca này – Vũ Nhật đẩy Bạch Kỳ chắn trước mặt mình, thẳng thắn đi vào thẳng vấn đề – Đây là Bạch Kỳ công tử nổi danh của Trư tộc, Yên tỷ cũng nghe qua rồi chứ? Kỳ ca vì cực kỳ hâm mộ tỷ nên muốn nhờ đệ làm mai cho hai người quen nhau thôi ấy mà, có gì tiến tới hôn nhân luôn cũng được… đệ xong nhiệm vụ rồi… thôi đệ xin cáo lui.
Vũ Nhật nói cũng nhanh mà chuồn cũng nhanh, vừa đẩy Bạch Kỳ tới chịu trận thì đã vọt một phát biến mất, theo chân Tôn Viên với Vân Phi trốn thoát khỏi hiện trượng.Bạch Kỳ ngu người đứng chịu trận, các vị đại ca kêu dẫn mình đi học cách nói chuyện với con gái, gái vừa xuất hiện, các vị đã chuồn mất để lại tự mình thực tập sao? Tình huống này có vẻ không nằm trong dự tính lắm? Trước kia ở cứ điểm của Tôn Viên thì Bạch Kỳ chỉ mới học qua lý thuyết, chưa thực hành, định tới Yêu thành rồi gặp các thánh nữ khi đó sẽ thực hành luôn. Và thánh nữ đầu tiên Bạch Kỳ gặp lại là Thái Yên, ca này có vẻ khó.
Thái Yên đang nóng giận, lại nghe thêm Vũ Nhật nhắc tới cái gì mà làm mai rồi hôn nhân, ngay lập tức hiểu ra vấn đề nên nhìn chằm chằm Bạch Kỳ như muốn ăn tươi nuốt sống. Bạch Kỳ nhận thấy ánh mắt Thái Yên đang “đắm đuối” nhìn mình, trong lòng thập phần vui sướng, chẳng lẽ không cần nói gì cũng đã chinh phục người ta rồi sao, quả nhiên đẹp trai cũng có cái lợi.
– Thái Thái Thái Thái… thánh… thái thánh… nữ thánh thái – Bạch Kỳ lắp bắp nói không rõ được câu nào, chỉ bốn từ “thánh nữ Thái Yên” thôi mà chỉ thốt được có ba từ không hoàn chỉnh.
Bạch Kỳ vừa nói vừa đưa tay tới như muốn bắt tay làm quen. Thái Yên thấy tên này mặt cười có vẻ ngây ngô, nhưng trong mắt Thái Yên bây giờ Bạch Kỳ chả khác gì một tên dâm tặc. Thái Yên không nhiều lời, một tay nhanh chóng vung tới bóp chặt cổ Bạch Kỳ.
“Ầm”… Thái Yên bóp cổ rồi tống mạnh Bạch Kỳ vô tường khiến bức tường nứt một quảng lớn in hình người của Bạch Kỳ.
– Lần sau… gặp ta thì ngươi tự động lùi xa trăm mét, nếu để ta thấy mặt ngươi vượt qua phạm vi ấy – Thái Yên gằng giọng – Ta nhất định sẽ khiến ngươi thành heo quay.
Bạch Kỳ luống cuống chân tay, theo phản ứng tự nhiên vội đưa hai tay của mình tới giữ chặt lấy tay của Thái Yên đang bóp cổ mình nhằm đẩy tay Thái Yên ra. Cũng nhờ vậy mà bàn tay của Bạch Kỳ đã chạm vào người Thái Yên.
Khi vừa tay chạm tay với Thái Yên, trong người Bạch Kỳ chợt cảm thấy gì đó, dường như hắn có cảm giác vừa bị “sét đánh”. Tuy nhiên trong lúc Bạch Kỳ đang ngây ngốc trước phản ứng trong cơ thể mình, Thái Yên đã nới tay ra rồi quẳng Bạch Kỳ qua một bên, quay người bỏ đi trong nháy mắt.
Bạch Kỳ bị “sét đánh” nên khiến bản thân cảm thấy kỳ lạ, nhưng hắn cũng hiểu đây là phản ứng tự nhiên khi mình sao chép năng lực của Thái Yên, vì hắn cũng trải qua cảm giác này vài lần khi sao chép các năng lực khác ở ngôi thành cứ điểm nơi Tôn Viên làm thống lĩnh rồi. Tuy nhiên những lần đó phản ứng cũng rất tầm thường, năng lực sao chép cũng không có gì nổi trội, nhưng lần này chạm vào Thái Yên lại khác, dòng điện chạy trong người Bạch Kỳ thật dũng mãnh vô cùng. Đó cũng là vì Thái Yên chính là Lôi Long biến dị, mang thêm thuộc tính hắc ám: Ám Lôi Long nên mới có hiện tượng đặc biệt như vậy.
Tuy nhiên Bạch Kỳ lại không biết chuyện Ám Lôi Long cho lắm, hắn đang ngẩn ngơ đến chuyện khác, lòng thẩm nhủ: “Đây là… đây là… tiếng sét ái tình”
Bạch Kỳ nhắm mắt hưởng thụ sự thay đổi của cơ thể, gương mặt đờ đẫn như phê thuốc: “Yêu rồi, thì ra tiếng sét ái tình là như vậy, Bạch Kỳ ta đây đã bị thánh nữ Thái Yên cướp mất trái tim rồi… aaa, tình yêu lớn nhất của đời ta là đây rồi… Thái Yên, ta nguyện vì nàng mà bị sét đánh thành heo quay cũng được”
Bạch Kỳ đứng một chỗ nhắm mắt cười cười như thằng ngốc, vừa cười vừa lẩm bẩm như chuyện bị Thái Yên bóp cổ tống vào tường là một chuyện vui vẻ hạnh phúc vậy. Người xung quanh thấy vậy thì tưởng Bạch Kỳ bị Thái Yên hù cho điên luôn rồi nên cả đám vội tránh xa khỏi nơi này. Đường phố bất ngờ vắng vẻ đi hẳn.
Một lúc sau, Vũ Nhật quay lại đây trước, dù sao hắn cũng chăm chú theo dõi diễn biến của vụ việc vừa rồi. Vũ Nhật chỉ cần giúp Bạch Kỳ sao chép năng lực của những người trong danh sách mà Ngân Tuệ giao cho là được, không cần quan tâm diễn biến thế nào. Thái Yên cũng là người nằm trong danh sách của Ngân Tuệ, mà vừa rồi Bạch Kỳ đã chạm vào Thái Yên nên nhiệm vụ của Vũ Nhật xem như thành công được bước đầu.
Tôn Viên và Vân Phi trong chốc lát cũng quay lại. Cả hai nhìn thấy Vũ Nhật đứng với Bạch Kỳ, còn Bạch Kỳ thì ngây người cười trong vui sướng. Chẳng lẽ tán thánh nữ thành công rồi sao, tên quáng gà này coi bộ có kỹ năng đào tạo ghê thật?
– Sao rồi, sao rồi? – Vân Phi vừa tới đã nhanh nhảu nói.
– Thái Yên đâu? Bỏ đi rồi sao? Mà con heo này đần mặt ra đó làm gì? – Tôn Viên cũng tò mò hỏi.
Vũ Nhật cười nhếch mép, vẻ mặt dương dương tự đắc, khoái chí nói:
– Nhiệm vụ hoàn thành, ha ha ha, ba vị đại ca… tiểu đệ đủ tư cách theo ba vị rồi chứ?
– Chưa, lão Tôn còn phải kiểm chứng cái đã – Tôn Viên vỗ vỗ mặt Bạch Kỳ nói – Ê, sao rồi, kết quả thế nào? Có nói chuyện được với Thái Yên không?
Bạch Kỳ đang cười vui sướng, chỉ nói hai từ rồi lại cười tiếp:
– Yêu rồi!
– Đù… – Vân Phi trố mắt – Đùa à? Thế quái nào mày tán nó đổ được con điên ấy hay vậy?
– Chuyện đó để tiểu đệ giải thích sau, còn bây giờ bắt đầu với các đối tượng khác đi, đám đó năng lực cũng lợi hại lắm, có được nó bảo đảm… – Vũ Nhật cười tươi nói, nói nửa chừng lại thấy mình đã phát ngôn điều gì đó sai sai.
Tôn Viên và Vân Phi vốn nhanh hiểu, chợt nhật ra trong lời của Vũ Nhật có điều kỳ lạ. Vũ Nhật biết năng lực sao chép của Bạch Kỳ? Vậy nên hắn mới đề cập đến chuyện năng lực của những đối tượng tiếp theo, nếu không thì nhắc tới nó làm gì? Vừa rồi nếu Vũ Nhật ở đây thì hẳn cũng biết chuyện Bạch Kỳ sao chép năng lực của Thái Yên rồi.
– Mày biết gì về con heo này? – Tôn Viên vụt mở linh nhãn trên trán, con mắt bằng ngọc long lanh bảy màu nhìn chằm chằm Vũ Nhật.
Vũ Nhật thoáng giật mình, cái tật nói thẳng của mình đã hại mình rồi. Nếu đã nói thẳng thì Vũ Nhật cũng thật thà đáp:
– Vừa rồi nhìn thấy Kỳ ca chạm vào Thái Yên thì tiểu đề liền biết được khả năng sao chép của Kỳ ca – Vũ Nhật nói một phần sự thật nhằm đánh lừa Tôn Viên, vì đối diện với Linh Nhãn của hắn, khó mà nói dối được.
– Hết rồi à? – Tôn Viên vặn hỏi.
– Hết rồi! – Vũ Nhật gật đầu đáp.
– Mày nói dối à? – Tôn Viên hỏi xác nhận.
– Ừ.
“Móa…” Vũ Nhật trả lời xong thì khóe miệng giật giật, lòng thầm khóc không ra nước mắt, sao mình thẳng tính quá vậy, mới bị hỏi có một hai câu đã khai ra rồi.
– Không không… những điều tiểu đệ vừa nói toàn là sự thật, chẳng qua chưa nói hết nội dung thôi – Vũ Nhật xua tay chống chế.
– Thằng này không đáng tin chút nào – Vân Phi bắt đầu phân tích – Từ lúc nó bám theo anh em mình là đã thấy nó có vấn đề rồi. Vừa rồi nó còn nói nó thấy con heo này sao chép nên nó mới biết, mà mắt nó nhăm tịt như thế thì thấy bằng niềm tin à? Nói xạo cũng không biết lựa tình huống.
Vũ Nhật rơi lệ, bây giờ lại moi móc cái vụ nhắm mắt của mình ra làm gì? Chẳng phải từ đầu hắn nhắm mắt vẫn đi lại bình thường giữa đường như ai đó mà có đụng phải tường như người mù đâu.
– Mày làm việc cho ai? – Tôn Viên nghi hoặc hỏi.
– Không có, tiểu đệ vì hâm mộ đại danh của ba đại ca nên xin được theo ba vị học hỏi thôi.
– Ừm – Vân Phi gật đầu rồi nói – Vậy Ngân Tuệ bảo mày theo tụi tao làm gì?
– Dẫn Bạch Kỳ đi sao chép… (-_-)
Vũ Nhật tựa như bị sét đánh, mặt mày đơ ra một cục không biết nói lời nào nữa. Tụi này, thế mà lại tìm ra điểm yếu “thật thà thẳng thắn thường thua thiệt” của hắn rồi.
– Thằng này não gà thật mà – Vân Phi bình phẩm.
Vũ Nhật nghe xong chỉ biết câm nín mà không nói năng gì được nữa. Tình thế này hắn cãi làm sao lại khi bằng chứng đã rành rành ra đó, lời nói toàn đi trước suy nghĩ thôi.
– Ầy, mà đằng sau thằng này lại là con điên đấy nữa – Vân Phi chậm rãi nói – Nó đeo bám ám tụi này dai thật đấy.
Ám? Ám gì? Vũ Nhật lơ ngơ không hiểu gì cả, Ngân Tuệ ám đám Vân Phi lúc nào? nhưng Vũ Nhật biết đã lộ nhiệm vụ của mình rồi nên đành thẳng thắn nói:
– Tuệ tỷ không có ý gì đâu, mọi việc làm của tỷ ấy đều vì mục đích tốt đẹp cả, ba đại ca yên tâm, tiểu đệ không có âm mưu gì xấu xa trong vụ này đâu.
– Ừ… thằng não gà như mày thì biết gì mà âm mưu – Vân Phi lại bình phẩm.
Vũ Nhật câm nín, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài, đi theo ba tên này đúng là khiến hắn nhũn cả não mà.