Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 114
Tử Phong phải mất đến hơn nửa ngày trời mới tỉnh lại sau khi bị kiệt sức đến bất tỉnh. Tử Phong chỉ sử dụng chưa tới một giây thời gian trong trạng thái “vô sắc huyền thuật” nhưng lại thất thoát toàn bộ chân khí đến mức kiệt quệ thì quả là đáng sợ. Loại huyền thuật bản nâng cấp này quả là rất hữu dũng, nhưng tác dụng phụ cũng thật khó có thể chấp nhận được. Vậy nên hiện tại nó chỉ dùng để chạy trốn là có ích nhất.
Khi Tử Phong vừa mở mắt tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là gương mặt tươi tắn của Hàm Hương. Cô nàng hô ly ấy đang chăm chú nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh hiếu kỳ như nhìn một sinh vật lạ. Tử Phong mặc dù không để ý lắm, nhưng hắn cũng vội đưa tay sờ lên mặt mình xem thử có gì lạ không mà Hàm Hương nhìn mình kĩ đến thế.
– Hì hì… mặt huynh không có dính gì đâu – Hàm Hương thấy Tử Phong đang tự sờ mặt nên cười đùa nói – Chẳng qua quanh đây không có gì đáng chú ý bằng huynh nên muội mới nhìn huynh như vậy… huynh thấy không thoải mái à? Vậy muội thì không nhìn nữa ha!
– À không sao đâu!
Tử Phong lắc đầu rồi ngồi bật dậy, hắn nhìn quanh thì đúng là nơi này chẳng có gì đáng chú ý cả, bởi khắp nơi đều tràn ngập những ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt. Cả Tử Phong và Hàm Hương đang được bao trùm ở trong một biển lửa rộng lớn, sức nóng có lẽ khó ai có thể chống đỡ được nên nơi đây có thể tính là một nơi an toàn để thoát khỏi bàn tay của Dagian.
Tử Phong cũng nhận ra việc hắn và Hàm Hương đang được bao bọc bởi một màn bảo vệ vô hình giúp cách ly với biển lửa bên ngoài, cả nhiệt độ nóng bỏng ở bên ngoài cũng không làm ảnh hưởng tới Tử Phong và Hàm Hương được.
Hàm Hương như thể biết được Tử Phong đang thầm nghĩ gì nên nàng lấy ra khối kim loại xấu xí mà Tử Phong từng tặng cho nàng ra. Vừa lấy khối kim loại ấy ra, Hàm Hương đã đưa nó cho Tử Phong, đó là khối kim loại mà hắn từng có được trong chợ trời ở Đế Đô Phương Kiều. Khối kim loại này đã được hắn nhanh tay mua trước Hàm Hương, và sau này hắn lại đem nó tặng lại cho nàng.
Cầm khối kim loại trên tay, cảm giác thân quen và có gì đó kêu gọi hắn từ khối kim loại vẫn còn hiện diện. Tuy nhiên trước kia Tử Phong không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác ấy, nhưng bây giờ thì hắn đã biết phần nào.
– Đây là vật do Huyền Cơ để lại, bát cửu huyền công bên trong cũng là của Huyền Cơ dùng để tặng cho người tìm được khối kim loại. Huyền Cơ làm như vậy hẳn là muốn nhờ người tìm được thứ này đi tới đây để giúp Huyền Cơ giải khai phong ấn.
Tử Phong nói tới đây thì trầm ngâm suy nghĩ. Hắn đã đoán ra mục đích của Huyền Cơ khi trao tặng một bộ phận của bát cửu huyền công, và hắn cũng đã biết được tại sao Huyền Cơ muốn tìm một người có tử nhãn. Bởi lẽ người có tử nhãn có thể nhìn được kết cấu năng lượng, rất có thể phong ấn mà Huyền Cơ đang bị nhốt bên trong cần một người có tử nhãn để nhìn ra được điểm mấu chốt bên trong phong ấn. Từ đó Huyền Cơ có thể chỉ đạo hoặc sai khiến người có tử nhãn giải khai phong ấn.
Nhưng vấn đề là Tử Phong và Hàm Hương đang ở đây đều là người có tử nhãn, đã vậy cả hai lại từng có cơ duyên phát hiện được điều kì diệu từ khối kim loại này. Bây giờ cả hai lại cùng tới nơi phong ấn Huyền Cơ trong tình huống bất khả kháng, chẳng lẽ số phận đã đưa đẩy hai người sẽ phải tới nơi này hay sao?Tử Phong cũng nhớ lại lúc hắn sắp rời khỏi Thần Thụ Giới, Thần Thụ đã nhờ hắn truyền lời của ông ta lại cho Huyền Cơ như thể ông ta biết hắn chắc chắn sẽ gặp mặt Huyền Cơ vậy.
Trong tình huống này, Tử Phong không muốn mạo hiểm rời khỏi biển lửa để ra ngoài đối mặt với Dagian hay Thập Thiên, mà cứ ở yên trong này mãi cũng không phải là cách.
– Hay ta đi gặp Huyền Cơ thử xem thế nào? – Tử Phong chợt nói.
Hàm Hương thấy hắn cầm khối kim loại xấu xí ấy mà nhìn ngược ngó xuôi một hồi rồi lẩm bẩm suốt nên nàng cũng không làm phiền. Nhưng nàng nghe hắn nhắc tới cái tên Huyền Cơ nhiều lần nên cũng tò mò hỏi:
– Huyền Cơ là người tạo ra khối kim loại đặc biệt này ư? Đó là ai vậy? Mà sao huynh biết chuyện này?
Tử Phong từ cơn suy nghĩ mông lung bỗng tỉnh táo lại rồi đưa khối kim loại trên tay cho Hàm Hương giữ. Hắn cũng không giấu giếm gì mà kể hết một loạt các thông tin mà hắn biết về Long Hoàng Huyền Cơ. Từ chuyện Huyền Cơ là ai cho tới bí mật về cuộc chiến tranh đoạt vị trí chủ quản Ringel đã dẫn tới chiến trường viễn cổ này, Tử Phong đã kể lại tất cả cho Hàm Hương.
Sau khi nghe xong, Hàm Hương thoáng bất ngờ trước những chuyện mà nàng vừa được Tử Phong kể. Hàm Hương nhìn chằm chằm khối kim loại trên tay rồi chợt nói:
– Chúng ta đi gặp Huyền Cơ đi, dù sao thì cơ duyên cũng đã đưa chúng ta tìm được khối kim loại này, rồi cơ duyên ấy cũng đưa chúng ta đến tận đây. Muội cũng muốn gặp qua vị Long Hoàng này xem qua thế nào, dù sao thì chuyện giải khai phong ấn cho Huyền Cơ cũng là do chúng ta quyết định. Nếu khi gặp mà Huyền Cơ quả thật là một người xấu thì chúng ta rời đi cũng không sao? Huyền Cơ đang bị phong ấn mà.
Tử Phong tuy cảm thấy lo lắng về chuyện gặp mặt Huyền Cơ, nhưng thật sự trong thâm tâm hắn cũng rất tò mò về vị Long Hoàng này, đặc biệt là chuyện hắn có huyết mạch của Huyền Cơ lại là điều Tử Phong muốn biết rõ nhất.
Tử Phong chỉ hơi chần chừ trong giây lát rồi cũng gật đầu đồng ý chuyện đi gặp Huyền Cơ. Còn Hàm Hương tuy tò mò về Huyền Cơ nhưng thực chất chỉ cần Tử Phong đi đâu thì nàng sẽ theo đó. Bởi ở thế giới này nàng chỉ thân thiết với mỗi Minh Nguyệt, hai cô bé song hồ và một người nữa là kẻ đã cứu mạng nàng hai lần trong một ngày, là kẻ đã khiến nàng cảm thấy khác lạ trong lòng mỗi khi ở bên cạnh hắn.
-☉-
Tử Phong và Hàm Hương dựa theo cảm ứng từ khối kim loại mà chọn một hướng để đi tới. Biển lửa nhìn từ xa trông như trải dài vô cùng tận, nhưng thực chất nó cũng không đến mức đó, chỉ là nó quá lớn nên mới vượt quá tầm nhìn bình thường.
Hai người cứ thế đi về một hướng. Tử Phong vừa phục hồi lại sức lực nên cũng không cần phải dốc sức để di chuyển nhanh làm gì. Sau một thời gian dài di chuyển thì cả hai cuối cùng cũng đã tới được khu vực trung tâm của biển lửa.
Nơi đây lửa cháy ngút trời, nhưng điều đặc biệt lại không nằm ở màn lửa dày đặc xung quanh, mà đó là một đóa sen lửa khổng lồ ở xa xa. Bầu trời trên đóa sen lửa ấy đỏ rực cả một vùng trông vô cùng khủng khiếp. Đã vậy đóa sen lửa ấy còn tự xoay tròn liên tục, nó hấp thụ những ngọn lửa xung quanh vào nó từ những cánh hoa một cách tuần hoàn, rồi từ trên đỉnh của đóa sen lửa lại phun ra một dòng lửa nóng tràn ngập khắp trời đất. Cảnh tượng vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ.
Tử Phong chỉ nhìn từ xa đã cảm thán không thôi trước đóa sen lửa khổng lồ ấy, không ngờ phong ấn của Long Hoàng Hỏa Liên lập ra lại lớn đến như vậy. Không biết Huyền Cơ bị nhốt bên trong đóa sen lửa ấy sẽ thế nào nữa?
Tuy nhiên đúng lúc Tử Phong và Hàm Hương đang chiêm ngưỡng đóa sen lửa ấy thì khối kim loại trên tay Hàm Hương bỗng phát ra dị biến.Hai người nhanh chóng phát hiện ra có dấu hiệu lạ từ khối kim loại, nhưng đã quá muộn… Khối kim loại bất chợt rời khỏi tay Hàm Hương, nó bay lên cao rồi phát ra một luồng hào quang tím đậm bao bọc lấy Tử Phong và Hàm Hương vào bên trong.
Trong nháy mắt, hai người đã bị khối kim loại ấy hút mất vào bên trong nó. Tử Phong và Hàm Hương đã biến mất không còn tung tích ở biển lửa này nữa, chỉ còn lại duy nhất một khối kim loại đang lơ lửng giữa biển lửa.
Khối kim loại ấy sau khi hút lấy Tử Phong và Hàm Hương thì nó bỗng hóa thành một tia sáng tím bay thẳng về trung tâm của biển lửa, hướng về đóa sen lửa khổng lồ đang phong ấn Huyền Cơ.
-☉-
Bên trong đóa sen lửa ấy, Huyền Cơ đang ngồi xếp bằng khẽ nhếch môi cười. Huyền Cơ đưa một tay về trước, bàn tay xòe ra như muốn nắm lấy một vật.
Trong vài giây sau, từ xa có một tia sáng tím bay thẳng về đóa sen lửa, dễ dàng xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp của từng cánh sen bao bọc xung quanh. Tia sáng ấy vượt qua vòng bảo hộ của đóa sen lửa một cách nhẹ nhàng, sau đó rơi nhẹ lên lòng bàn tay của Huyền Cơ, hiện ra là khối kim loại xấu xí đã hút Tử Phong và Hàm Hương vào trong vừa mới đây.
– Vật hoàn cố chủ… Hỏa Liên! ngươi không thể nào phong ấn ta mãi được… ha ha ha ha ha ha!
Huyền Cơ ngửa cổ cười to. Bàn tay cầm khối kim loại xấu xí ấy vuốt nhẹ một cái, tức thì khối kim loại đã biến thành một tấm lên bài hình chữ nhật kì quái với dày đặc những kí hiệu khắc bên trên nó. Đặc biệt là tấm lệnh bài này lại dần dần lớn lên trên tay Huyền Cơ. Đến khi lệnh bài lớn bằng một cánh cổng thì nó liền bay về đóa sen lửa.
Lệnh bài bỗng dính chặt vào đóa sen lửa giống như một cánh cổng được gắn vào bề mặt của nó vậy. Tấm lệnh bài vừa gắn vào thành của đóa sen lửa thì bề mặt lệnh bài bỗng hóa thành hư vô, một cánh cổng đen ngòm bỗng hiện ra ngay trên đóa sen lửa.
Huyền Cơ từ từ đứng dậy sau hàng triệu năm phải ngồi xếp bằng ở đây. Huyền Cơ nhàn nhã bước đi từng bước tiến về cánh cổng hư vô vừa mới hình thành. Chỉ sau vài bước chân, Huyền Cơ đã biến mất đằng sau cánh cổng ấy, và cánh cửa được hình thành từ tấm lệnh bài đó cũng thình lình biến mất.
Huyền Cơ cứ như vậy đã thoát khỏi đóa sen lửa một cách vô cùng dễ dàng, và Huyền Cơ đã rời khỏi phong ấn mà không hề tốn chút sức lực nào. Cả Tử Phong và Hàm Hương không thể nào ngờ đến chuyện này, và cả hai cũng đã biến mất theo Huyền Cơ.
Sau khi Huyền Cơ thoát khỏi phong ấn. Đóa sen lửa tựa như mất đi trung tâm của nhụy hoa nên dần dần héo rũ. Những cánh hóa xoay tròn xung quanh đóa sen lửa đang xoay càng lúc càng chậm, những luồng lửa được phun ra ở đỉnh hoa cũng dần dân nhạt mất. Đến cả biển lửa nuôi dưỡng đóa hoa này cũng giảm nhiệt độ một cách nhanh chóng. Phong ấn được tạo ra để nhốt Huyền Cơ, đã bị phá vỡ.