Đọc truyện Bách Biến Dạ Hành – Chương 102: Tập hợp
-☉———-☉———-☉-
Lời thông báo về việc rút quân từ mười cứ điểm về Yêu thành do Ngân Tuệ truyền đi đã bắt đầu có hiệu nghiệm. Đa phần mọi người ở các nơi khi nghe tin ấy đều bắt đầu quay lại Yêu thành. Tuy nhiên trong số đó vẫn có nhiều người không nghe lời cũng bởi lời nhắn của Ngân Tuệ thật không dễ nghe chút nào, nhất là lời nói ấy lại còn động chạm vào danh dự của họ.
Tại cứ điểm do Tôn Viên làm thống lĩnh, sau sự kiện nơi này bị Thiên Sứ tấn công nhưng lại bị diệt sạch thì không còn biến động gì xảy ra nữa. Có thể nói quãng thời gian này cực kỳ nhàn hạ đối với người ở đây.
Nếu không có đánh nhau thì đối với con khỉ ba mắt Tôn Viên này mà nói là một việc cực kỳ nhàm chán. Tuy nhiên sự xuất hiện của Vân Phi và Bạch Kỳ, hai tên huynh đệ kết nghĩa này đã khiến những ngày nhàm chán của Tôn Viên trở nên vui vẻ hơn hẳn. Cả ba tên rỗi hơi này suốt ngày lêu lổng ngoài đường, nhiệm vụ chủ yếu là kiểm tra thứ năng lực sao chép của Bạch Kỳ và dạy tên nhát gái ấy cách tán gái. Tôn Viên kể từ ngày đi với Vân Phi và Bạch Kỳ thì đã mất hẳn cái vẻ uy nghiêm của một thống lĩnh, trở lại thành một tên ham chơi lêu lổng đúng nghĩa như thời còn ở Hoa Quả Sơn. Nhưng cũng may là ở đây có Yến Linh nên Tôn Viên cũng không dám làm gì quá phận.
Như mọi ngày, Tôn Viên, Vân Phi và Bạch Kỳ đang rình mò lén lúc trên một con phố. Cả ba đang nhắm đến một đối tượng thực hành phương pháp tán gái dành riêng cho Bạch Kỳ, đó là một nữ nhân Xà tộc.
Nữ nhân Xà tộc nổi tiếng xinh đẹp, lại có thân hình nóng bỏng chết người với những đường cong hoàn mỹ khiến nam nhân ai ai cũng phải trầm trồ. Lần này nhắm tới một mỹ nữ như vậy thì có vẻ khó cho Bạch Kỳ rồi, vì hắn chỉ vừa mới luyện tập cách tiếp xúc với con gái chưa được bao lâu cả.
Tôn Viên đang thấp giọng to nhỏ nói rõ kế hoạch tiếp cận mục tiêu cho Bạch Kỳ nghe thì bỗng nhiên trên trời xuất hiện một đốm sáng từ xa bay tới.
Tôn Viên là người nhanh nhất phát hiện ra chuyện này nên vội ngước đầu nhìn lên cao. Linh nhãn như một viên pha lê nhiều màu sắc trên trán Tôn Viên lập tức mở ra để dò xét xem thứ vừa xuất hiện trên trời là gì.
Vân Phi có khả năng cảm ứng cũng tương đối linh mẫn nên cũng phát hiện ra dị tượng nên ngoái đầu nhìn theo hướng của Tôn Viên đang theo dõi. Chỉ có Bạch Kỳ còn đang căng thẳng nghe chi tiết kế hoạch tiếp cận vị mỹ nhân Xà tộc kia thì chợt không nghe Tôn Viên nói gì nữa nên hắn quay đầu lại nhìn hai vị đại ca.
Vừa quay ra thì thấy Tôn Viên và Vân Phi đang chăm chú ngước lên trời nên Bạch Kỳ cũng bắt chước hướng mắt nhìn theo.
Trên trời cao vừa xuất hiện một đốm sáng, nói đúng hơn nó giống như một vòng tròn có vẽ nhiều ký hiệu sặc sỡ hơn. Vòng tròn ấy vừa xuất hiện thì nó chiếu ra một khuôn mặt của một nữ nhân Dương tộc rất lớn. Bạch Kỳ vừa nhìn thấy hình ảnh khổng lồ trên không trung ấy thì ngưỡng mộ nói:
– Woaa… nét đẹp gai góc đầy cá tính ấy, nụ cười ngạo nghễ xem tất cả là cỏ rác ấy, cả ánh mắt lạnh nhạt tàn nhẫn đó đích thực là thánh nữ Ngân Tuệ rồi!
Vân Phi nghe Bạch Kỳ trầm trồ như vậy thì cười nhạt:
– Với thằng ngu nữ như mày thì đứa con gái nào cũng là thánh nữ cả.
Bên dưới tòa thành cứ điểm này bắt đầu có nhiều người chú ý nhìn lên hình ảnh của Ngân Tuệ trên trời. Đến khi tất cả đều chú ý thì hư ảnh của Ngân Tuệ liền nở nụ cười nhếch mép cùng với giọng nói vang vọng khắp không gian:
“Tất cả lũ ngu các ngươi! Lập tức trở về Yêu thành trong thời gian sớm nhất nếu không muôn chết… Nhân Châu đã bị mất”
Lời nhắn vừa nói hết thì hư ảnh trên cao cùng với vòng tròn sáng chói đầy ký hiệu đồng thời tan biến mất. Ngay sau đó là tâm trận nằm tại tụ điểm ăn chơi của Tôn Viên trước kia cũng tan vỡ. Điều này đồng nghĩa với một trong mười tâm trận của đại trận bảo hộ Yêu tộc đã không còn nữa.
Tuy nhiên việc này không chỉ diễn ra ở nơi của Tôn Viên, mà nó còn diễn ra ở chín nơi khác nữa. Như vậy có thể nói đại trận bảo hộ Yêu tộc đã không còn tồn tại để bảo vệ, cứ điểm mọi người đang ở lại là nơi giáp ranh với lãnh địa của Thiên Sứ và Thần Ma nên có thể sẽ rất nguy hiểm nếu gặp phải tập kích. Bởi hiện tại mỗi cứ điểm chỉ có một vài người có thực lực mạnh mẽ và một nhóm người mà thôi.
Tuy nhiên việc tâm trận biến mất hay chuyện nguy hiểm có thể xảy ra lại không ảnh hưởng đến tâm trạng của Vân Phi, hắn đang cực kỳ phẫn nộ chỉ thẳng tay lên trời chửi:
– Bà mẹ con điên đó là Ngân Tuệ hả? Nó dám gọi mình là ngu kìa, đã vậy còn ra lệnh cho chúng ta quay lại Yêu thành gì đó nữa chứ. Vậy chúng ta mà nghe theo nó rồi cuốn gói về Yêu thành thì chẳng phải tự nhận là mình ngu như nó nói rồi sao? Mẹ nó con ranh láo toét này, ông mày phải đè nó ra… bẻ sừng mới được.
Bạch Kỳ thì chẳng quan tâm tới việc Ngân Tuệ nói gì, trong mắt hắn chỉ có thánh nữ là thánh nữ mà thôi, còn xấu xa độc ác hay cộc cằn thô lỗ gì thì cũng đều là thánh nữ cả. Riêng Tôn Viên thì gãi gãi cằm rồi nói nhỏ:
– Nhân Châu bị mất rồi à? Thế quái nào lại mất được?
– Hầu ca! Nhân Châu là cái giống đách gì mà mình phải quan tâm, cái cần quan tâm là con ranh ấy vừa chửi tụi mình ngu kìa – Vân Phi vẫn hằn học nói – Mà con mẹ nó chứ, muốn bẻ sừng nó thì phải về Yêu thành, mà về Yêu thành vào lúc này thì mình chấp nhận là mình ngu như nó nói thật rồi! Con ranh này âm mưu ghê gớm thật, đưa cả đám vào thế bí buộc phải chấp nhận mình ngu như nó nói.
– Thế tóm lại là mày có về không?
Đang lảm nhảm không ngớt thì sau lưng Vân Phi chợt vang lên một giọng nói trong trẻo cười cợt. Vân Phi giật nảy mình quay người ra sau thì nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn mặc áo khoác có chiếc mũ trùm quen thuộc. Đúng là chỉ có Tiểu Thanh mới có kiểu thình lình xuất hiện bất ngờ đến quỷ thần cũng không hay như vậy.
– Ờ… để tao xem xét vài chuyện để phá vỡ âm mưu vu khống của con ranh đó đã rồi về sau – Vân Phi tuy bất ngờ trước việc thình lình xuất hiện bất ngờ của Tiểu Thanh nhưng do đã quen rồi nên chỉ gãi cằm rồi quay qua Tôn Viên nói – Hầu ca, đệ nói đúng không? Không cần phải về sớm làm gì vào lúc này, anh em ta còn đang có chuyện quan trọng phải bàn mà. Còn cả con heo này nữa, nó vẫn chưa “đủ lông đủ cánh” để đối mặt với “mục tiêu nguy hiểm” ở Yêu thành.
Bạch Kỳ nghe vậy thì mắt sáng rực, hắn lập tức hiểu ý của Vân Phi nói gì khi nhắc tới những mục tiêu nguy hiểm, đó tất nhiên là các thánh nữ trong truyền thuyết rồi.
Tôn Viên ngược lại có vẻ nghiêm túc nhất trong ba tên nên nghiêm nghị nói:
– Lão Tôn còn phải sắp xếp một vài chuyện nên cũng không cần vội vàng về làm gì, với lại dù không có đại trận thì đám Thiên Sứ ấy cũng chả dám quay lại đây nên không việc gì phải lo – Tôn Viên vỗ vai Vân Phi một cái rồi nói – Chuyện của Bạch Kỳ lão Tôn giao lại cho ngươi. Lão Tôn phải đi ra ngoài một chuyến giải quyết vài việc trọng yếu đây.
Tuy nhiên vừa đúng lúc đó thì có một thân ảnh từ đâu bay vút tới rồi hạ xuống ngay bên cạnh Tiểu Thanh. Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp với gương mặt đoan trang thánh thiện, trên tay là hai dải lụa cùng với cái đuôi mềm mại quấn quanh eo, trông nàng có vẻ yếu đuối khiến người khác phải tình nguyện che chở. Tuy nhiên những ai biết nàng là một nhân vật như thế nào thì ít ai dám tiếp cận để mà che chở cho nàng lắm.
– Ngươi định đi đâu?
Yến Linh vừa xuất hiện liền nheo mắt nhìn Tôn Viên hỏi. Tôn Viên tuy hơi chột dạ nhưng vẫn cười niềm nở.
“Chuyện Nhân Châu bị mất, ta thấy có vấn đề” – Tôn Viên dùng thuật truyền âm nhập mật để trả lời với Yến Linh – “Nếu nàng quan sát việc thông báo của Ngân Tuệ lúc nãy thì nàng hẳn cũng biết Nhân Châu không hề bị mất, linh nhãn của chúng ta nhìn ra được có hình thái của Nhân Châu ẩn chứa trong vòng tròn do Ngân Tuệ tạo ra kia. Điều này chứng tỏ Ngân Tuệ đã dùng năng lực của Nhân Châu để thông báo cho chúng ta. Việc này chỉ duy nhất có linh nhãn của hai người chúng ta là nhìn ra được, còn người khác e là sẽ không biết được chân tướng”
“Như vậy thì sao? Liên quan gì tới việc ngươi ra ngoài một mình? Hay muốn trốn không chịu về” – Yến Linh hờ hững truyền âm lại.
“À…”
Tôn Viên nói tới đây thì bí lời, hắn đúng là đang trong tâm trạng giống như Vân Phi đang phản ứng trước câu nói “lũ ngu” của Ngân Tuệ lúc trước nên còn đang chần chừ không muốn về. Mặc dù không đến mức lồng lộn chửi ầm lên như Vân Phi nhưng Tôn Viên cũng không thích thú gì với việc bị Ngân Tuệ gọi ngu như vậy, dù sao hắn vốn là một con khỉ cương ngạnh rồi, mà đây cũng là tâm trạng chung của tất cả những ai từng tiếp xúc với Ngân Tuệ.
– Không nhiều lời nữa, lập tức quay về Yêu thành!
Yến Linh nhàn nhã nói một câu rồi quay người bỏ đi. Tiểu Thanh cười hứng thú liếc nhìn Vân Phi một cách châm chọc rồi chạy theo Yến Linh. Để lại ba tên đang ngây ngốc đứng một chỗ.
Từ lúc Yến Linh xuất hiện cho tới lúc bỏ đi thì Vân Phi chỉ im bặt mà không dám nói một tiếng, hắn biết rõ sự lợi hại của Mỹ Linh Hầu bạo lực này. Cả Bạch Kỳ cũng không dám hó hé một lời. Đợi Yến Linh đi rồi thì Vân Phi mới thấp giọng hỏi Tôn Viên:
– Hầu ca, tính sao bây giờ? Chẳng lẽ về trình diện con ranh đó rồi chấp nhận mình ngu sao?
– Chọn một trong hai phương án đi, một là chấp nhận ngu như con ranh đó nói, hai là muốn vợ ta nổi giận mà lột da cả ba chúng ta? – Tôn Viên nghiêm giọng trả lời.
Vân Phi cứng lưỡi, hắn mặc dù có năng lực có vẻ như bất tử, nhưng dù thế nào thì năng lực ấy chắc chắn cũng có điểm yếu. Mà điểm yếu ấy lại được Tôn Viên dùng linh nhãn của Tam Nhãn Linh Hầu để nhìn ra nên Vân Phi mới biết được. Như vậy có thể nói Yến Linh cũng biết điểm yếu của Vân Phi, nếu Yến Linh mà giận thì hắn không biết có giữ nổi mạng hay không nữa. Dù sao Vân Phi cũng nghe qua về sự tích Yến Linh từng nổi giận đuổi giết cuồng long Thái Yên khắp Yêu thành đến mức suýt lấy mạng của Thái Yên rồi, lần đó phải rất nhiều người ngăn cản thì Yến Linh mới nguôi giận được.
– Thánh nữ Mỹ Linh Hầu, vợ của Hầu ca quả nhiên là bá đạo – Bạch Kỳ trầm trồ nói – Đến Hầu ca còn không dám cãi lời thì chúng ta chỉ có nước câm lặng hề hề.
– Ngươi… – Tôn Viên chỉ thẳng mặt Bạch Kỳ rồi thở dài một hơi than thở – Chỉ được cái nói đúng… ây da, số lão Tôn xem ra thật xui xẻo, vừa sinh ra đã có vợ như vậy rồi, còn chưa kịp nhìn ngó ai khác thì…
– CÁC NGƯƠI CÒN ĐỨNG ĐÓ LẢM NHẢM CÁI GÌ?
Giọng của Yến Linh bỗng dưng vang lên bên cạnh cả ba khiến Tôn Viên tái cả mặt, Vân Phi và Bạch Kỳ lập tức rút lui khỏi hiện trường. Tôn Viên vội bay vèo tới chỗ tên Hồng đội trưởng, nhanh chóng phân phó việc rút quân về Yêu thành. Vì đa số người ở đây không thể bay, lại không có phương tiện di chuyển nên chỉ có thể “hành quân” mà thôi. Cứ điểm này ngay lập tức huyên náo hẳn lên giống như một xóm làng sắp chạy trốn lũ vậy.
Cách đó không xa là Yến Linh và Tiểu Thanh đang hứng thú ngồi trên một vách núi gần cứ điểm. Cả hai ngồi đó nhìn đông đảo người bên dưới ngôi thành đang bắt đầu chỉn chu rắm rắp nghe theo lệnh của Hồng và Tôn Viên chuẩn bị rút quân về Yêu thành.
Tiểu Thanh ngồi bên cạnh Yến Linh cười lém lỉnh trêu:
– Linh tỷ đúng là yêu cho roi cho vọt mà, đàn áp con khỉ ấy tới mức hét một tiếng đã khiến hắn sợ xanh cả mặt luôn rồi, làm chồng của người xinh đẹp như tỷ kể ra cũng khổ sở lắm ấy hì hì.
Yến Linh hiện tại với khuôn mặt hiền lành cộng thêm vài phần ửng hồng vì bị trêu nên khẽ cười duyên rồi dí ngón tay vào trán Tiểu Thanh nói:
– Vậy chứ muội thì sao? Yêu nhau lắm, cắn nhau đau à? Đừng tưởng ta không nhìn ra được tâm trạng của muội… vì chuyện thân thế nên muội không muốn dính mắc tới những chuyện này phải không?
Tiểu Thanh nghe vậy thì thu lại nét cười, nàng trầm mặc trong giây lát rồi chán nản lắc đầu không nói gì nữa. Yến Linh biết mình lỡ lời nên cũng chỉ xoa đầu Tiểu Thanh như an ủi, cả hai yên lặng nhìn khung cảnh có phần âm u của bầu trời chiến trường viễn cổ này. Dường như ở chiến trường viễn cổ sắp có những biến động gì đó rất lớn nên mới khiến mọi thứ trở nên âm u rợn người đến vậy.
Hiện tại không chỉ cứ điểm của Tôn Viên bắt đầu di chuyển về Yêu thành mà những cứ điểm khác cũng bắt đầu rục rịch rút quân. Đây là thời điểm Yêu tộc ở chiến trường việc cổ hợp nhất, chuẩn bị cho một cuộc đại chiến sắp sửa nổ ra giữa ba thế lực tham gia tranh đoạt quyền chủ quản Ringel: Thiên Sứ, Thần Ma và Yêu Tộc. Cuộc chiến giữa Thập Thiên, Thất Quỷ và Thập Nhị Yêu. Nếu bạn yêu thích Lol thì không thể bỏ qua bộ truyện Việt Nam . Main cực bá, nhiều gái theo