Đọc truyện Bạch Bào Tổng Quản – Chương 7: Tiêu kỳ
– Trác Phi Dương đến Đông Hoa viên, sau đó chạy về bế quan, vừa xuất quan thì vượt ba tầng, là công lao của ngươi sao?
Tô Như ánh mắt lấp lánh nhìn Sở Ly hỏi.
Sở Ly mỉm cười gật đầu.
– Ngươi đã viết thư khiêu chiến gửi Trác Phi Dương ư?
Tô Như lại cười nói:
– Cũng gan thật đấy, tên Trác Phi Dương kia lợi hại vậy mà.
– Hạ nhân cũng không có cách nào khác, bị bức bách quá nên phải làm liều.
– Hắn thua rồi đúng không? Hắn suốt ngày rêu rao nói là sẽ biến ngươi thành thủ hạ của hắn, giờ thì im re không nói gì hết.
Tô Như hứng thú nói.
Lý Việt hăng hái nói:
– Tổng quản, người không biết đó thôi, Trác Phi Dương thua thê thảm luôn đó!
– Không phải là ngươi không thể luyện nội công sao?
– Đúng vậy.
– Vậy sao lại có thể đánh bại Trác Phi Dương?
– Tổng quản, kiếm pháp của Sở huynh đệ rất lợi hại!
– Ồ…
Tô Như vẻ hiểu ra liền gật gật đầu, sau đó nói tiếp:
– Xem ra ngươi có tài năng thiên bẩm về kiếm thuật, tiếc thật tiếc thật!
Lý Việt lấy làm lạ hỏi:
– Tổng quản, tiếc gì cơ?
– Không có nội công. Nếu như đối phó với cao thủ bình thường thì được nhưng nếu đó phó với cao thủ giỏi bẩm sinh thì sẽ không chịu nổi một nắm đấm.
Sở Ly chậm rãi gật đầu đồng ý. Hắn đã đọc rất nhiều sách nên kiến thức võ học cũng rất phong phú. Nội công của các cao thủ bình thường hoàn toàn xuất phát từ nội lực trong cơ thể họ, còn với các cao thủ có tài năng thiên bẩm thì nội lực của họ có thể tùy vào vật mà vận dụng.
Tô Như nói:
– Sở Ly, cứ chuyên tâm làm thị vệ thôi, thật ra thị vệ có tiền đồ hơn hộ vệ đấy!
Sở Ly chỉ cười.
Tô Như nghiêng đầu nhìn hắn:
– Không tin ư?
– Thị vệ quả thật là tốt hơn. Nắm quyền trong tay.
Sở Ly gật gật đầu nói.
– Ngươi thông minh đấy.
Tô Như cười, sau đó nói tiếp:
– Thị vệ tuy phải dựa vào ban thưởng nhưng đối với những người có tài mà nói thì mấy thứ đó không thành vấn đề.
Sở Ly gật đầu.
Tô Như cảm thấy Sở Ly rất thông minh, nàng chỉ nói một mà hắn đã hiểu mười. Ở tuổi của hắn hiện tại mà đã có thể hiểu nhiều như thế quả nhiên là người thông minh, chín chắn, nàng mỉm cười nói tiếp:
– Giờ chúng ta đi xem Nguyệt Quang lan thôi, trước giờ ta chưa từng thấy qua!
Lý Việt cười:
– Đông Hoa viên của chúng ta không mua Nguyệt Quang lan, nghe nói Tây Hoa viên đã mua rất nhiều lần rồi!
– Chúng ta làm tốt việc của mình là được.
Tô Như lắc nhẹ đầu. Tiểu thư không cho mua Nguyệt Quang lan nhưng vẻ đẹp của Nguyệt Quang lan khiến người ta khó bề cưỡng lại.
Ba người họ đến vườn trồng Nguyệt Quang lan.
Sau khi xem xét hai chậu Nguyệt Quang lan xong, Tô Như gật đầu hài lòng nói:
– Chả trách nhiều người thích nó như vậy, Sở Ly, thành công thật rồi sao?
Sở Ly đáp:
– Một tháng là lớn, thêm một tháng nữa sẽ có nhánh mới.
– Chậu mới lớn rồi, thì mang một chậu qua tặng cho Tây Hoa viên.
Tô Như nói.
Lý Việt thắc mắc hỏi:
– Tại sao?
Tô Như liếc hắn ta một cái rồi nói:
– Đại công tử dù sao cũng là huynh trưởng của tiểu thư, có gì hay ho đương nhiên phải đem qua bên đó tặng rồi!
– … Dạ.
Lý Việt đáp một cách miễn cưỡng.
– Không ảnh hưởng gì chứ?
Tô Như nhìn Sở Ly hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
– Không sao.
– Đi thôi, xem những nơi khác nữa. Vài hôm nữa tiểu thư sẽ đến đây xem.
Tô Như nói.
– Được thôi!
Lý Việt vô cùng hứng khởi bèn ra vẻ trịnh trọng khác thường:
– Tổng quản, mời!
Tô Như đi hết một vòng Đông Hoa viên, mỗi một nơi nàng đều dặn dò vài câu. Nơi này không sạch, phải quét dọn, bên kia nên cắm hoa gì, trong mắt nàng, nơi nào trong Đông Hoa viên cũng ít nhiều có vấn đề. Lý Việt mang theo bút ghi chép lại những lời dặn dò của nàng.
Tô Như đi được một đoạn lại dừng lại dặn dò này kia, cứ đi rồi dừng, dừng rồi đi, thế nên hết một buổi sáng nàng mới đi hết một vòng Đông Hoa viên và quay lại vườn trồng Nguyệt Quang lan.
– Xong rồi, nhiêu đó thôi. Đừng để xảy ra sơ sót gì, làm mất hứng của tiểu thư!
Tô Như cười vui vẻ nói.
– Đương nhiên rồi!
Lý Việt vỗ ngực bảo đảm.
Nhưng Tô Như lại liếc hắn ta một cái rồi nói:
– Nói cho hay thì cũng chẳng được gì, quan trọng là làm có tốt không thôi! Đừng có cẩu thả qua loa đấy, đi thôi!
Nàng khoát khoát tay rồi nhanh chóng đi ra ngoài, dáng vẻ yểu điệu thướt tha khiến lòng người xao động.
Sở Ly nghĩ thầm:
– Cô nương xinh đẹp như thế, không biết sau này ai có phúc cưới được đây, mình phải cố gắng mới được!
…
Những ngày tiếp đó, Sở Ly chỉ có thể tu luyện vào buổi tối, còn ban ngày cùng với Lý Việt làm đủ thứ chuyện, bận không thấy mặt trời, ngay cả trà cũng không kịp uống nữa.
Những nơi Tô Như dặn dò, hai người họ đều theo lời dặn của nàng mà làm. Họ chỉ sợ tiểu thư đột nhiên đến nơi mà họ vẫn chưa làm xong.
Còn bên chỗ Mạnh Khánh Lâm thì không có tin tức gì, mọi thứ yên ắng đến nỗi Sở Ly có hơi bất ngờ.
Cố Lập Đồng nổi tiếng là người tính tình kiêu ngạo, háo thắng và không từ thủ đoạn. Nếu hắn biết Sở Ly trồng thành công Nguyệt Quang lan, nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Ly.
Sở Ly đoán là hiện tại trong Bách Thảo viện đang ngấm ngầm đấu đá nhau kịch liệt, nên không vẫn chưa biết được rốt cuộc hắn có được vào Dược Viên không.
Sáng ngày thứ ba, Sở Ly đang tu luyện trong vườn Nguyệt Quang lan. Qua hai ngày được chăm sóc, Nguyệt Quang lan mới lại lớn hơn rất nhiều.
Đột nhiên tiếng khánh vang lên. Lý Việt vội vã chạy ra, sau đó hắn dẫn thêm sáu người vào. Những người này ánh mắc sắc bén tinh tường, tinh khí hưng vượng.
Sở Ly chớp chớp mắt, vận Đại Viên Kính Trí. Sáu người mới đến kinh mạch phát ra ánh sáng trắng, hòa quyện cùng màu trắng sữa của nội lực.
Họ nhất định đều là những cao thủ nội lực bẩm sinh cao cường!
Lý Việt hớn hở nói:
– Huynh đệ, các vị tiền bối này là hộ vệ của tiểu thư, chút nữa tiểu thư sẽ đến!
Sở Ly đứng dậy chắp tay hành lễ.
Sáu người hộ vệ trung niên cũng chào đáp lễ, sau đó họ chia nhau thành ba nhóm nhỏ, mỗi nhóm hai người đi xung quanh đảo. Cuối cùng sáu người họ mỗi người một góc, đứng bảo vệ ở những nơi quan trọng.
Sở Ly cùng Lý Việt đứng chờ sẵn ở bến sông cạnh cây liễu.
– Huynh đệ, đệ thật không may, tiểu thư không thích Nguyệt Quang lan cho lắm. Nếu không, tiểu thư nhất định sẽ xem trọng đệ.
Lý Việt nhìn dòng nước lãng đãng trên hồ giọng than thở nói.
– Tiểu thư không thích ư?
– Ừm, tiểu thư nói Nguyệt Quang lan quá đắt đỏ, những thứ khiến người ta mê muội đến quên mất mọi thứ thì tốt nhất đừng đựng vào!
– Vậy sao…
Sở Ly gật đầu. Xem ra tam tiểu thư là người không thích xa hoa, không phải người dễ động lòng trước những thứ xa hoa bề ngoài.
Loại người này tâm trí kiên định, lại thêm tài năng và vị trí sẵn có nữa, chả trách các phủ vệ đều rất mến phục nàng.
Sở Ly ngẫm nghĩ. Hiện tại hắn vẫn còn rất yếu, nếu muốn nhanh chóng trèo lên cao thì chỉ còn cách là dựa dẫm vào người khác. Tam tiểu thư Tiêu Kỳ chính là người có đủ điều kiện để giúp hắn trèo lên vị trí cao hơn, thế nên hắn phải xem tính tình nàng thế nào.
Hai người vừa chờ vừa nói chuyện một hồi. Một lát sau, một chiếc thuyền nhỏ rẽ nước trờ tới.
Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí nhìn một lượt bốn người trên thuyền. Hai người râu tóc bạc phơ, thiếu nữ áo vàng kia là Tô Như và một cô nương mặc y phục màu trắng.
Sở Ly không để ý gì đến sức mạnh tỏa ra từ hai người râu tóc bạc phơ kia. Tâm trí hắn hoàn toàn bị thiếu nữ y phục trắng kia chiếm lĩnh.
Nàng có nước da trắng hồng, tựa như một mỹ nhân được chạm trổ bằng ngọc vậy, đôi mắt to, đen tuyền lấp lánh sinh động như những vì sao trên trời.
Đặc biệt hơn nữa là khí chất thanh cao, tao nhã hơn người của nàng. Đối với nàng, dường như mọi thứ đều là phù du, một khí chất độc lập hiếm thấy và vô cùng xuất chúng.
Người như vậy, quả nhiên hiếm thấy!
– Bái kiến tiểu thư!
Lý Việt bước lên hai bước, cúi người hành lễ. Sở Ly cũng cúi người hành lễ theo.
Tiêu Kỳ khoát nhẹ tay:
– Được rồi.
Ánh mắt điềm lặng của nàng nhìn qua Sở Ly sau đó rảo bước vào trong.
Lý Việt và Sở Ly đi cuối cùng, trước mặt là hai vị tiền bối râu tóc bạc phơ, khí tức toát ra mạnh mẽ. Đi sau hai người họ, Sở Ly cảm thấy hít thở vô cùng khó khăn, hắn chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Tam tiểu thư Tiêu Kỳ cũng là cao thủ bẩm sinh, càng kỳ lạ hơn là ở giữa ấn đường tổ khiếu của nàng lại phát ra vệt sáng, vệt sáng lấp lánh như sao trên trời.
Tổ khiếu là thần đình, nếu nơi này phát sáng là như có con mắt thứ ba. Thế nên, nàng cũng có thể nhìn thấu lòng người!
Sở Ly tập trung trí lực quan sát, cũng may là Đại Viên Kính Trí cao hơn một bậc, có thể nhìn thấu nội tâm của nàng ấy. Nhưng nếu nhìn thấu nội tâm của nàng ấy nhất định sẽ bị nàng ấy phát hiện.
– Tiểu thư, chúng ta xem Nguyệt Quang lan trước đi.
Tô Như nói.
– Ừm.
Tiêu Kỳ gật đầu.
Mọi người kéo đến vườn trồng Nguyệt Quang lan, sau đó xúm xít săm soi, xem xét hai chậu Nguyệt Quang lan một to một nhỏ kia. Ánh mắt của Tiêu Kỳ nhìn sang Sở Ly, nàng nói:
– Thật sự là do ngươi trồng ư?
– Dạ vâng.
Sở Ly chắp tay gật đầu.
Tiêu Kỳ lại nói tiếp:
– Sao lại trồng được?
Sở Ly trầm ngâm một lát, hắn quyết định đánh cược một lần, cơ hội hiếm có như vậy, hơn nữa Trác Phi Dương lại tiến bộ nhanh vậy, nên hắn không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ.
Mắt của Tiêu Kỳ nhấp nháy.
Sở Ly quay đầu nhìn hết một lượt xung quanh.
Tiêu Kỳ khoát nhẹ tay nói:
– Các ngươi lui ra, Tiểu Như ở lại.
– Tuân lệnh.
Hai vị tiền bối kia nhìn Sở Ly một cái, sau đó rời bước đi khỏi vườn hoa.
Tiêu Kỳ yên lặng nhìn Sở Ly, nàng phát hiện sự khác biệt của hắn. Nội tâm hắn yên tĩnh như mặt nước hồ, ý nghĩ trong sáng thuần nhất, tâm trí kiên định, không phải là một người tầm thường.
Nàng lại nghĩ đến xuất thân của hắn. Từ nhỏ đã vào chùa tu luyện, rất có thành tựu về Phật pháp, quả nhiên là một người có đạo hạnh!
Tiêu Kỳ nói:
– Nói đi.
Sở Ly bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Kỳ nói:
– Tiểu thư, ta có thể trò chuyện với hoa cỏ.
– Ồ?
Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày, bán tín bán nghi.
Nếu như là người khác nói với nàng những lời như thế, nàng nhất định sẽ cười không tin. Nhưng người nói ra câu đó lại là Sở Ly, nên nàng không thể xem thường. Một người tu luyện Phật pháp đến một cảnh giới nhất định ắt sẽ xuất hiện hiện tượng thần thông.
Sở Ly nói tiếp:
– Hoa cỏ tuy không có ý thức của chính bản thân chúng nhưng lại có tâm tư tình cảm, những tâm tư tình cảm này ảnh hưởng đến sự sinh trưởng, và sống còn của chúng.
– Thế nên ngươi mới trồng được Nguyệt Quang lan?
– Đúng.
– Có thể làm được đến mức nào?
Sở Ly lại trầm ngâm một lúc, mới nói:
– Chết hoặc sống.
– Tiểu Như, mau đem chậu Hàn Tinh thảo qua đây.
Tiêu Kỳ quay đầu sang ra lệnh cho Tô Như.
Tô Như nhận lệnh liền quay người đi ngay.
Tiêu Kỳ nói:
– Nghe Mạnh Lão nói, ngươi muốn vào Dược Viên?
Sở Ly gật gật đầu.
– Ngươi cảm thấy Đông Hoa viên không biết trọng nhân tài sao?
Tiêu Kỳ quả nhiên thẳng thắn. Sở Ly lắc đầu nói:
– Ta chỉ muốn xem xem năng lực của mình có thể làm đến đâu, có thể điều khiển được các loài linh thảo đó không thôi.
Tiêu Kỳ khẽ gật đầu.
Lần đầu tiên nàng gặp người có nhân tâm yên tĩnh như nước hồ như Sở Ly nên nàng cảm thấy rất thú vị.
Từ sau khi luyện xong Bí Điển thượng cổ do mẫu thân nàng để lại, nàng có thể nhìn thấu được lòng người. Nhưng cũng từ đó, thế giới của nàng cũng mất đi sự ấm áp và đẹp đẽ vốn có của nó, tất cả đối với nàng đều trở nên vô vị.
Tô Như nhanh chóng đem đến một chậu hoa màu xanh nhỏ. Cánh hoa nhỏ xinh, rất giống những vì sao trên trời.
Nhưng chậu hoa đó hơn một nửa đã héo úa, chỉ nằm chờ chết.
Tô Như đưa chậu hoa cho Sở Ly nói:
– Chậu Hàn Tinh thảo này Mạnh Lão đã xem qua rồi, ông ta nói không cứu được.
Sở Ly chạm nhẹ vào hoa, cảm quan tương thông, khí tức lúc có lúc không. Hắn lại dùng Đại Viên Kính Trí quan sát chúng, tiếp đến hắn bới đất trong chậu lên, phát hiện rễ của chúng đã bị hư quá nửa.
Sở Ly cắt bỏ những phần rễ đã chết kia, sau đó đổi đất mới cho chúng, cuối cùng tưới một ít nước lên. Xong xuôi mới ngẩng đầu lên nói:
– Ngày mai chúng sẽ sống lại.
– Có thể cứu sống chúng sao?
Tô Như hiếu kỳ nhìn hắn.
Sở Ly gật đầu.
Tiêu Kỳ nói:
– Nếu như ngươi có thể cứu chúng sống lại thì đừng vào Dược Viên nữa!
Sở Ly kinh ngạc nhìn nàng.
– Bản lĩnh của ngươi đừng nói cho người khác biết!
Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói.
Sở Ly vui vẻ đáp:
– Dạ!
– Chờ cho Nguyệt Quang lan lại ra nhánh mới thì mang qua tặng cho Tây Hoa viên một chậu!
– Dạ.
Tiêu Kỳ lại khoát nhẹ tay:
– Các ngươi cứ làm việc của mình đi.
Sở Ly và Lý Việt vội cáo lui.
Lý Việt lúc này mới thở phào một cái, Sở Ly thấy vậy bèn cười hỏi:
– Căng thẳng gì chứ?
– Nói thừa! Đứng trước mặt tiểu thư, ngươi không căng thẳng sao?
Lý Việt bực dọc hỏi.
Sở Ly lắc đầu cười.
Thấy vậy, Lý Việt chỉ biết chửi thầm, sau đó nói tiếp:
– Đệ thật sự có thể cứu sống chậu hoa kia ư?
– Không thành vấn đề.
Lý Việt cười toe toét nói:
– Tiểu thư nói không cho đệ vào Dược Viên, phải làm sao đây?
– Vậy thì không đi nữa.
– Ôi… vậy chẳng phải là rất đáng tiếc sao!
Lý Việt thở phào, miệng càng cười tươi hơn nữa.
Hai người họ trở về phòng, chuẩn bị chờ lệnh.